Khu rừng ban đêm thật là yên tĩnh, đám ve không dám lên tiếng mùa đông, đám côn trùng mùa thu cũng không động đậy.
Trên bàn đá, trà đã lạnh, đèn đã tàn.
Đột nhiên, nơi nào đó trong rừng cây truyền đến thanh âm tích tích tác tác.
Hai người nhìn qua, chỉ thấy một con tùng thử đang nhảy nhót trên cây.
Con tùng thử này rất mập, cái đuôi lông xù vẽ thành một đường màu xám, nhìn rất khả ái.
Nhìn hình ảnh này, không biết tại sao, Trần Trường Sinh quên đi tử vong sắp đến, thậm chí là kết cục có thể thê thảm hơn cả tử vong, trên mặt lộ ra nụ cười ngây thơ.
Thiên Hải Thánh Hậu không cười, chỉ lặng yên nhìn con tùng thử này, không biết suy nghĩ cái gì.
Nàng khẽ giơ ống tay áo, dường như muốn phất đi một chút cảm xúc mà chính mình không thích.
Con tùng thử đáng yêu này đang từ một gốc cây này nhảy xuống một cành cây khác, ở giữa không trung đã biến thành một bãi máu bắn ra.
Trần Trường Sinh giật mình, có chút khổ sở hỏi: "Vì sao?"
Thiên Hải Thánh Hậu không trả lời hắn, trả lời hắn chính là thanh âm lần lượt vang lên giữa đầu thu.
Thanh âm rất trầm trọng, phốc phốc rung động, giống như là túi da đựng đầy rượu đã không chịu nổi áp lực bên trong nữa, cứ như vậy mà nứt toác.
Một trung niên nam tử từ sau một thân cây lảo đảo đi ra, ngực đã hóp vào, phảng phất nhận lấy lực lượng kinh khủng nào đó trực tiếp chèn ép, mắt mũi miệng của hắn không ngừng trào ra máu, nói cái gì cũng chưa kịp nói, đã ngã xuống.
Trần Trường Sinh biết hắn, hắn là một trong ba vị hồng y giáo chủ của Giáo Khu xử.
Hắn tìm đến Trần Trường Sinh, hoặc có thể nói là dựa theo mệnh lệnh của Ly cung tới bảo vệ Trần Trường Sinh.
Hiện tại hắn đã chết trước mắt Trần Trường Sinh như vậy.
Thanh âm trầm muộn tiếp tục vang lên, đầu thu trong rừng đêm, hoặc là trên tàng cây hoặc là trong lá rụng đầy đất, bắn ra hơn mười vòi máu.
Mỗi một vòi máu đại biểu có một cao thủ Quốc Giáo nổ tung mà chết.
Xa hơn trong bóng đêm, có chút chút cao thủ Quốc Giáo không bị liên lụy rối rít hiện thân, chạy khắp bốn phía, nhưng bọn hắn làm sao có thể nhanh hơn làn gió trong rừng được?
Nhìn hình ảnh kinh khủng thậm chí gần như quỷ dị trước mắt, Trần Trường Sinh cảm thấy thân thể mình cứng lại.
Những người bị chết này đều là cao thủ hiếm thấy trên thế gian này, nhưng ở trước mặt Thiên Hải Thánh Hậu, căn bản không có chút khả năng hoàn thủ.
Hai tay Thiên Hải Thánh Hậu một lần nữa đưa đến phía sau, gió từ hai tay áo phất còn đang lướt đi trong rừng.
Vô tình giết chóc vẫn còn tiếp tục, thỉnh thoảng có người chết, thảm trạng khó có thể hình dung.
Trần Trường Sinh hô đủ rồi.
Hắn cảm thấy thanh âm của mình đã đủ lớn, nhưng hình như nàng không nghe thấy.
Hắn cảm thấy thanh âm của mình đã đủ quyết tâm, nhưng hình như nàng không hề cảm giác được.
Mấy chục thi thể không đầy đủ, lẳng lặng nằm trong rừng đêm.
Thiên Hải Thánh Hậu mặt không chút thay đổi nhìn bóng đêm, lần nữa giơ tay phải lên.
Trong bóng đêm bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu rên thống khổ, sau đó có người từ trong bóng đêm bị buộc đi ra ngoài.
Từ trong bóng đêm đi ra là Lưu Thanh, kiếm trong tay của hắn đã cong thành hình bán nguyện, trên y phục khắp nơi đều là vết rách, máu tươi không ngừng chảy ra.
Hắn quỳ gối trên lá rụng, nhìn Thiên Hải Thánh Hậu phía sau Trần Trường Sinh, ánh mắt tràn đầy rung động cùng kính sợ, nhưng không có sợ hãi.
Tô Ly cùng vị thích khách thần bí kia đã rời khỏi phiến đại lục này, hắn lúc ở Hàn Sơn cũng đã sửa tới Tụ Tinh đỉnh phong, không nghi ngờ chút nào là thích khách cường đại nhất thế gian hiện tại.
Nhưng hắn căn bản không thể nhích tới gần Thiên Hải Thánh Hậu, thậm chí ngay cả bí thuật ẩn nặc trong bóng đêm cũng bị nàng nhìn thấu, quả thực tựa như một trò cười.
Sau khi ở Hàn Sơn gặp phải Ma Quân, hắn cũng đã vô cùng rõ ràng chênh lệch giữa mình cùng cường giả thần thánh lĩnh vực chân chính, hiểu được năm đó đòi Tô Ly mang theo mấy người vào kinh giết Thánh Hậu là một chuyện nực cười đến cỡ nào, nhưng hắn vẫn phải tới kinh đô.
Bởi vì hắn là thích khách, đây là việc hắn phải làm.
Thích khách luôn phải chết, có thể chết trong một cuộc ám sát người mạnh nhất đại lục, hắn không có bất kỳ điểm nào đáng để phàn nàn.
Thậm chí hắn cảm thấy rất hưng phấn, vô luận Tô Ly hay là đại tỷ cũng không có chân chính giao thủ cùng Thiên Hải, mặc dù hắn thua một cách cực kỳ dễ dàng, nhưng dù sao hắn đã từng thử, hơn nữa...!Thiên Hải thật sự mạnh!
Nhìn Thiên Hải Thánh Hậu bên cạnh bàn đá, khí tức Lưu Thanh có chút dồn dập, ánh mắt rất sáng, như có chút hưng phấn.
Thiên Hải Thánh Hậu khẽ nhíu mày.
Nàng biết Lưu Thanh là người của Thiên Cơ các, vốn nể mặt Thiên Cơ không định giết hắn, nhưng hiện tại nàng chuẩn bị giết chết hắn, bởi vì nàng không thích bị người khác nhìn như vậy.
Không biết bởi vì vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của nàng, hay là bởi vì trong tối tăm thật sự có tâm linh cảm ứng, nghe lá rụng bên cạnh bàn bị giày đạp vụn vang lên, nhìn nàng khẽ nhướng lông mày, Trần Trường Sinh đã biết nàng chuẩn bị giết chết Lưu Thanh, giống như lúc trước lãnh khốc giết chết các giáo sĩ Ly cung.
Lưu Thanh đã cứu Tô Ly ở trong Tầm Dương thành, đã giúp hắn ở trên Hàn Sơn, dĩ nhiên Trần Trường Sinh không muốn hắn chết, cho nên hắn thực sự gấp gáp, nhất là nghe được ngoài tường rào ẩn ẩn vang lên tiếng chân, đoán được hẳn là Quốc Giáo kỵ binh nghe động tĩnh, đang chạy tới bên này.
Nếu như hắn không thể ngăn cản nàng tiếp tục giết người, như vậy Quốc Giáo học viện cùng Bách Thảo Viên tối nay rất có khả năng sẽ biến thành một tòa mộ địa kinh khủng.
Nhưng hắn hiện tại không thể động, chỉ có từ cổ trở lên có thể làm động tác rất nhỏ bé, chỉ có thể lần nữa thử dùng ngôn ngữ để thuyết phục nàng.
Hắn nhìn Thiên Hải Thánh Hậu thỉnh cầu nói: "Xin bỏ qua cho bọn họ, bọn họ đều là chút ít kỵ binh cấp thấp, không liên quan gì đến những đại sự như này, còn hắn...!Vốn chính là người điên, cần gì phải giết hắn."
Thiên Hải Thánh Hậu cúi đầu nhìn hắn một cái, nói: "Tại sao sao ta phải theo lời của ngươi?"
Trần Trường Sinh trầm mặc chốc lát, nói: "Dù sao cũng là do ngươi sinh ra ta, nhưng ngươi không nuôi ta lớn, ta cũng không cần cầu gì khác, chỉ cầu ngươi một chuyện như vậy."
Thiên Hải Thánh Hậu hai hàng lông mày lần nữa nhướng lên, như có chút ít ý vị đùa cợt.
Trần Trường Sinh giả vờ không nhìn thấy biến hóa trong ánh mắt của nàng, tiếp tục nói: "Cần gì phải giết nhiều người như vậy? Ngươi giết ta không phải đủ rồi sao?"
Thiên Hải Thánh Hậu thu hồi tầm mắt, nhìn về một vết máu trên lá rụng, vết máu này không phải là Ly cung giáo sĩ lưu lại, mà là con tùng thử kia lưu lại.
Không biết tại sao, nàng nhìn vết máu này, trầm mặc thời gian rất lâu, tựa như đang tự hỏi cái gì.
Ngoài tường viện tiếng chân của kỵ binh càng ngày càng gần, mơ hồ có thể nghe được Quốc Giáo học viện cũng đang rối loạn lên, Trần Trường Sinh thậm chí nghe được tiếng la của Đường Tam Thập Lục.
Thời gian vẫn đang trôi đi, hắn càng ngày càng khẩn trương.
Đột nhiên, Thiên Hải Thánh Hậu đưa tay bắt lấy cổ áo của hắn, gió đêm phất qua rừng thu, hai người biến mất không thấy gì nữa.
Lưu Thanh từ trên lá rụng khó nhọc đứng lên, lần nữa phun ra một ngụm tiên huyết, nhìn bàn đá đã không có một bóng người, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Kèm theo tiếng va chạm cùng tiếng cửa mở, tường viện bị phá vỡ mấy lỗ hổng, Quốc Giáo kỵ binh cùng với mọi người của Quốc Giáo học viện lao đến trong rừng cây.
Lưu Thanh xoay người biến mất ở trong bóng đêm.
...
...
Trần Trường Sinh chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ đi, sau đó phát hiện mình đi tới không trung, Bách Thảo Viên rừng thu biến thành một tấm thảm ở dưới chân, ngọn đèn trong hoàng cung cũng trở thành điểm điểm phát sáng, cây đuốc thiêu đốt trong Quốc Giáo học viện cũng dần dần đi xa, tiếp theo hắn thấy được Khúc Giang nơi xa, thấy được Chử Thì Lâm, sau đó tiến vào trong mây mù.
Phá mây lao ra, gió đêm hơi lạnh gào thét mà đến, mặt đất cùng với kênh cạn cũng tùy theo hiện ra, hai chân hắn rơi xuống mặt đất, dõi mắt nhìn lại, mới phát hiện đã đi tới Thiên Thư lăng.
Một khắc sau, hai chân của hắn lần nữa rời khỏi mặt đất, không phải là tiếp tục bay lượn, mà là bị nhấc lên.
Thiên Hải Thánh Hậu cầm hắn, tựa như cầm một con gà con đợi làm thịt, lướt qua thạch bình, đi tới phía dưới của Thiên Thư lăng thần đạo.
Nơi đó có một tòa lương đình, dưới đình có một người ngồi, toàn thân cũng giấu trong khôi giáp, tựa như một tòa tượng đồng.
Tối nay kinh đô rất nhiều mây, có thể nhìn thấy rất ít tinh thần.
Khi Thiên Hải Thánh Hậu cầm Trần Trường Sinh đi tới trước lương đình, trong bầu trời đêm mây bay mở một đạo khe hở nhỏ nhất, có tinh quang rơi xuống, rơi vào trên khôi giáp.
Người trong khôi giáp lúc đó tỉnh lại, chỗ sâu trong nón giáp xuất hiện hai đạo ánh mắt xa xưa tang thương.
Thiên Hải Thánh Hậu nói: "Người lên thần đạo, đều giết."
Người trong khôi giáp không nói gì, chẳng qua chậm chạp nâng lên tay phải, cầm chuôi kiếm bên bờ thắt lưng.
Theo động tác này, khôi giáp có vài mảnh bụi đất bắt ra, phảng phất hơn sáu trăm năm năm tháng cũng đều ở trong đó..