"Các ngươi tới Vấn Thủy thành căn bản không phải muốn tra xét điều gì, chỉ là muốn thông qua chuyện này biểu hiện lực lượng của mình, dao động địa vị của ta trong lòng của phụ thân, hôm nay Ly cung không ủng hộ ta, Thánh Nữ phong sẽ không ủng hộ ta, Hòe viện không ủng hộ ta, Ly sơn không ủng hộ ta, hiện tại ngay cả Thu Sơn gia cũng không ủng hộ ta nữa.
Còn nói ta cấu kết với Ma tộc, hủy danh tiếng của ta, cho dù ta không thèm để ý, sau không người dám nhắc đến, nhưng phụ thân tất nhiên sẽ phải suy nghĩ những thứ này.
"
Đường gia Nhị gia nhìn Trần Trường Sinh nói: "Thật ra thì ngươi thông minh hơn rất nhiều so với thế nhân cùng tín đồ tưởng tượng, còn có Thu Sơn còn có đứa cháu kia của ta, các ngươi mặc dù trẻ tuổi, nhưng thủ đoạn thực sự không kém, ta tự hỏi mình đủ sắc bén, nhưng bây giờ nhìn lại, quả thật bị các ngươi làm cho tương đối chật vật, muốn phá giải cục diện trước mặt sẽ có chút phiền phức.
"
Trần Trường Sinh nói: "Ta có thể hiểu là, lúc trước ngươi đã thừa nhận mình cấu kết cùng Ma tộc hay không?"
Đường gia Nhị gia nở nụ cười, vẫn không phát ra âm thanh, sau đó dần dần thu lại, nhìn mọi người như nhìn kẻ ngu ngốc, nói: "Ta dĩ nhiên sẽ không thừa nhận chuyện cấu kết với Ma tộc, hơn nữa cho dù có thì thế nào? Chẳng lẽ các ngươi cho là, thật sự có thể tiêu diệt hết toàn tộc Ma tộc ư? Cuối cùng cũng sẽ thành ngưng chiến, như thế nào mới có thể đạt được lâu dài hòa bình, mua bán cùng trao đổi mà thôi, mà ta chỉ làm một chút chuẩn bị trước thôi.
"
Mọi người nghe vậy trầm mặc, nhà cũ lần nữa trở nên an tĩnh.
Không biết qua thời gian bao lâu, Trần Trường Sinh nói: "Cái nhìn của ngươi thật ra rất có đạo lý, nhưng trong tình hình như hiện tại , ngươi làm vậy là không đúng.
"
"Có cái gì không đúng? Phụ thân ta từ nhỏ đã dạy chúng ta, Đường gia là thương nhân, thương nhân chính là thương nhân, muốn chính là kiếm ra tiền.
"
Đường gia Nhị gia nhìn hắn châm chọc nói: "Chẳng lẽ có loại tiền nào dơ bẩn hơn hay sao?"
Lúc này có một giọng nói vang lên.
"Có đôi khi, thương nhân không thể chỉ là thương nhân.
"
Nói chuyện chính là Đường lão thái gia.
Tầm mắt của hắn rơi vào trong gió tuyết ngoài phòng, không biết có phải là đang nhớ lại trận bão tuyết ở Lạc Dương thành rất nhiều năm trước hay không.
"Có một số việc, sau mấy trăm tuổi ngươi mới làm, có lẽ là đúng, nhưng hiện tại ngươi làm, vậy chính là sai.
"
!
!
Lời nói của Đường lão thái gia, chính là kết luận của chuyện này.
Rất rõ ràng, Đường gia Nhị gia không ngờ phụ thân lại nói ra lời như vậy.
Hắn lẳng lặng nhìn Đường lão thái gia, không tức giận, cũng không tuyệt vọng, chỉ nhìn như vậy.
Sau đó hắn lần nữa cười không tiếng động, vẫn tràn đầy giễu cợt cùng ác ý, chẳng qua lần này còn nhiều thêm chút mỏi mệt cùng thoải mái.
Kết luận đã được đưa ra, như vậy kết cục sẽ là gì?
Chuyện kế tiếp, là chuyện nội bộ của Đường gia, Lăng Hải chi vương cùng Chiết Tụ đám người nhanh chóng rời nhà cũ, trong phòng trừ phụ tử Đường lão thái gia, cũng chỉ còn lại Trần Trường Sinh.
Đường lão thái gia nhìn Đường gia Nhị gia nói: "Khi còn bé ta đã nói rất nhiều câu nói với các ngươi, có mấy lời ngươi nhớ đến tận hôm nay, tỷ như câu nói ngươi nói lúc trước, như vậy ngươi còn nhớ ta từng nói với các ngươi, vô luận Đường gia hay là Thu Sơn gia hay là Ngô gia Mộc Chá gia, vì sao có thể tồn tại nhiều năm như vậy, mà chưa từng đoạn tuyệt truyền thừa?"
Đường gia Nhị gia nhìn về gió tuyết ngoài phòng, nói: "Bởi vì gia tộc chúng ta chưa từng phát sinh nội loạn.
"
Đường lão thái gia không để ý tới việc hắn quay lưng về phía mình, nói: "Không sai, gia tộc giống như chúng ta, vô luận phía ngoài có mưa gió lớn hơn nữa cũng có thể không cần để ý, nhưng nếu như từ nội bộ bắt đầu mục nát thì sẽ rất nguy hiểm, thử nghĩ xem mấy nhà ở Thiên Lương quận lúc cực thịnh tựa như mặt trời chói chan giữa bầu trời, hôm nay đều đã điêu tàn, chỉ có Trần gia ngồi trên ngôi vị hoàng đế, cũng bởi vì nội đấu mà suýt nữa vài lần diệt tộc, cho nên bốn nhà chúng ta cảnh giác chuyện này nhất, vì thế đã suy nghĩ ra vô số phương pháp.
Ta đã từng nghĩ phương pháp của ta là chính xác , ở trước lúc Đường ca nhi quản lý ngôi nhà này không cho phép các ngươi sinh con, dùng chuyện này đoạn tuyệt niệm tưởng của các ngươi, cũng chặt đứt những ánh mắt có ý định muốn hướng tới các ngươi.
"
Đường gia Nhị gia xoay người nhìn cha của mình, mặt không chút thay đổi nói: "Nhưng ngài có nghĩ tới chuyện này thực sự không công bình đối với chúng ta hay không?"
"Không sai, quả thật không công bình, nhưng hiện tại ngươi không có tư cách để nói lời này.
" Đường lão thái gia giống như trước mặt không chút thay đổi nói: "Bởi vì ta sau đó đã thay đổi chủ ý, muốn đem nhà này truyền cho ngươi, ngươi hiện tại đã có đời sau, cho nên ta không hiểu, vì sao ngươi còn muốn hạ độc đại ca của ngươi.
"
Đường gia Nhị gia trầm mặc, không nói gì.
Đường lão thái gia nói: "Dĩ nhiên, cho dù hạ độc cũng không sao cả, đúng như lời ngươi nói, Đường gia chúng ta chính là thương nhân, vì tiền có chuyện gì không thể làm chứ?"
Đường gia Nhị gia biết những lời này của phụ thân khẳng định vẫn chưa hết, cho nên vẫn duy trì trầm mặc.
"Nhưng ngươi quá vội.
"
Đường lão thái gia nhìn hắn lời nói thấm thía: "Trước lúc làm những chuyện này, ngươi đã từng hỏi ta một câu hay chưa? Thậm chí có thử dò xét tâm ý của ta hay chưa?"
Đường gia Nhị gia không cách nào giữ vững trầm mặc nữa, bởi vì hắn thật sự rất muốn cười, cho nên hắn nở nụ cười, nói: "Cần sao?"
Không biết bị thái độ của hắn hay là những lời này chọc giận, Đường lão thái gia sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, trầm giọng khiển trách: "Ngươi nói xem? Đây là Đường gia của ngươi hay là Đường gia của ta? Tương lai tất nhiên là Đường gia của ngươi, nhưng hiện tại đây là của ta! Nếu là Đường gia của ta, ngươi có tư cách gì gạt ta làm ra nhiều chuyện như vậy !"
Đường gia Nhị gia lẳng lặng nhìn hắn, trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó châm chọc nói: "Quả thế.
"
Không biết hắn đang tự giễu hay là châm chọc thế giới này.
Đường lão thái gia nói: "Ngươi nói gì?"
"Nói thật là không có tác dụng gì, nói gì cũng là giả dối, phụ thân ngươi cần căn bản không phải đạo lý, chẳng qua là kính sợ, ngươi chỉ muốn giữ vững sự thần bí của mình, ngày ngày núp ở nhà cũ đánh bài, tự nhiên có những đứa con thay ngươi quản lý gia nghiệp, nếu như làm xong sẽ khen ngợi mấy câu, nếu như làm chuyện xấu, phiền toái, coi như tấm giẻ lau mà vứt bỏ.
"
Đường gia Nhị gia nhìn cha của mình, cảm khái nói: "Đúng vậy, trừ quan tâm Đường gia có phải Đường gia của ngươi hay không, ngươi còn cần quan tâm cái gì nữa chứ?"
Đường lão thái gia khẽ híp mắt nói: "Đó là bởi vì ngươi làm chuyện ta không thể nhẫn nhịn được.
"
"Không thể nhẫn nhịn được ư?" Đường gia Nhị gia thanh âm bỗng nhiên cao lên, "Ngươi không phải vừa nói, chỉ cần gia nghiệp bất bại, độc chết ngươi cũng không sao cả hay sao!"
Đường lão thái gia mặt không chút thay đổi nói: "Ta có thể nói những lời như vậy, nhưng ngươi không thể làm như vậy, chẳng lẽ ngay cả chuyện như vậy ngươi cũng không hiểu ư?"
Đường gia Nhị gia lạnh lùng nói: "Bởi vì quá ác? Thương viện trưởng coi trọng ta, nguyện ý dùng lực lượng triều đình ủng hộ ta, không phải bởi vì ta rất giống ngươi, đều ác như vậy hay sao.
"
Đường lão thái gia híp mắt càng thêm lợi hại, trầm mặc một hồi lâu rồi nói: "Ngươi hôm nay làm cho ta thất vọng đúng là những lời này.
"
Đường gia Nhị gia thần sắc tràn đầy giễu cợt, không đáp lời.
Đường lão thái gia nói: "Ta cùng Thương quen biết mấy trăm năm, là người trong đồng đạo thật sự, ta biết sự cường đại của hắn, cường đại trên tinh thần, mà lúc ngươi nói ra những lời này , ý nghĩa ngươi đã thần phục hắn trên tinh thần, Đường gia chỉ có thể hợp tác với hắn, nếu tiếp tục như vậy, ngươi sẽ đem Đường gia chôn vùi.
"
Nghe được câu này, Đường gia Nhị gia cũng híp mắt lên.
"Vậy còn ngươi? Ngươi thật sự muốn đem Đường gia giao vào trong tay của ta sao?"
Thanh âm của hắn cũng trầm xuống , nhưng cũng không bình tĩnh, phảng phất bao hàm hận ý nhiều năm: "Đúng vậy, ba năm này ngươi từng nghĩ chuyện đó, nhưng cuối cùng ngươi hạ quyết tâm là bởi vì ta dùng độc đem đại ca chuẩn bị phế đi, bởi vì đứa cháu mà ngươi ký thác kỳ vọng ngu xuẩn đến mức đứng về phía của Trần Trường Sinh, ngươi vạn bất đắc dĩ mới chọn ta.
"
Đường lão thái gia nói: "Cái nhà này không để cho ngươi còn có thể để cho ai?"
"Cho ai?" Đường gia Nhị gia nở nụ cười điên cuồng, cực kỳ hiếm thấy phát ra thanh âm: "Ha ha ha ha! Cho ai?"
Hắn tức giận hô lên: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta thật sự không biết ư, tên kia ba ngày trước đã tới nhà cũ hay sao? Chuyện này ngươi nói cho ta biết chứ? Không! Bởi vì ngươi sợ ta cùng triều đình hạ thủ đối với hắn, bởi vì nơi này là Vấn Thủy thành! Ngươi còn ôm hy vọng đối với hắn ư? Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn cảm thấy ta không bằng hắn ư? Nhưng ngươi không nên quên hắn họ Vương, không phải họ Đường! Rốt cuộc ai mới là con của ngươi a!".