Trạch Thiên Ký

Chương 1010

"Đối thủ của hắn trong trận đầu tiên là một vị đệ tử Tương tộc, song phương dùng lực lượng tinh khiết để đối kháng, Tương tộc đệ tử đại bại."

Ở Quan Cảnh đài tại chỗ cao của hoàng thành, vị Lý tộc chấp sự chịu trách nhiệm phán định thắng bại ở lôi đài khẽ khom người. Quan Cảnh đài đã trống rỗng , thành viên trưởng lão hội cùng quan lớn của yêu đình lúc này đều trong thạch điện u ám, cầm lấy hồ sơ vừa đưa tới, như có điều suy nghĩ.

Nghe được lời nói của chấp sự Lý tộc, rất nhiều tầm mắt rơi vào thân ảnh cao lớn như núi ở chỗ cao nhất.

Đại trưởng lão cũng đồng thời là tộc trưởng của Tương tộc.

Tại sao lại có một đệ tử Tương tộc đi tới một nơi như Tùng Đinh để dự tuyển? Kết quả lại còn thua trận?

Đại trưởng lão vẫn nhắm mắt, tựa như đang ngủ, không có bất kỳ phản ứng. Trong điện các đại nhân vật lắc đầu, tầm mắt một lần nữa tập trung xuống hồ sơ, một gã quan lớn yêu đình bỗng nhiên vẻ mặt khẽ biến, nói: "Đối thủ của hắn trận thứ hai lại là Niết Xích ư?"

Nghe lời này, thạch điện vang lên một trận nghị luận, biểu lộ đều rất giật mình. Đối với các đại nhân vật Yêu tộc mà nói, Niết Xích dĩ nhiên không đáng là gì, nhưng dù sao cũng là một cường giả nổi danh, nghĩ thầm nếu quả thật là người này, vì sao cũng sẽ thua?

"Niết Xích bị đánh chết ngay tại chỗ, bởi vì đao của hắn không nhanh bằng quả đấm của đối phương."

Tên Lý tộc chấp sự kia không nghe thấy tiếng kinh hô trong điện, cúi đầu tiếp tục nói: "Trận thứ ba xuất chiến chính là Hàn Hiếu Đạo."

Một thanh âm khiếp sợ từ thạch điện truyền ra: "Chậm đã, ngươi nói chính là Hàn Hiếu Đạo mà chúng ta đều biết đấy ư?"

Tên Lý tộc chấp sự kia thanh âm khẽ run nói: "Đúng vậy, sau đó hắn cũng thua."

Có người gấp giọng hỏi: "Kế tiếp thì sao?"

Lý tộc chấp sự trầm mặc một lát, tựa như chuyện phát sinh lúc ấy tạo thành ảnh hưởng đến giờ còn chưa tiêu tan.

"Trận thứ tư là Ngô Dự, hắn cũng thua."

"Ngô Dự?" Người này kinh hãi nói: "Ngươi không nói nhầm đấy chứ, làm sao hắn có thể thua được?"

Đúng lúc này, có một vị quan viên nhìn phía sau hồ sơ lần lượt xuất hiện những cái tên rất vang dội, khẽ cau mày hỏi: "Đợi lát, bổn quan không rõ, làm sao lôi đài xa xôi như thế lại có nhiều cao thủ xuất hiện như vậy?"

Tên Lý tộc chấp sự kia cúi đầu thấp hơn chút ít, không trả lời vấn đề này.

Thạch điện cũng không có vị đồng liêu hay thành viên trưởng lão hội nào trả lời cho hắn.

Không hẹn mà cùng trầm mặc ẩn giấu chút ít ý vị lúng túng.

Trong thạch điện rất nhiều đại nhân vật đều rất rõ ràng đáp án của vấn đề này, bởi vì ... đây vốn là do bọn họ sắp đặt.

Trừ nhân vật mạnh như Tiểu Đức, tộc trưởng các bộ tộc cùng các quan viên yêu đình cũng không hi vọng thanh niên trong tộc mình đạt được thắng lợi cuối cùng trong Thiên Tuyển đại điển, cưới được công chúa, bọn họ chỉ muốn nhân cơ hội này để cho thanh niên cường giả của bổn tộc tiến vào vị trí đầu, nhận được tư cách đi vào thiên thụ, chỉ cần tiếp nhận hoang hỏa tẩy lễ cùng tổ linh chúc phúc, có thể tăng lên rất nhiều thực lực, thậm chí có thể đột phá.

Căn cứ vào nguyên nhân như vậy, các đại nhân vật này không hẹn mà cùng đem thanh niên cường giả hơi có tiềm lực, nhưng cũng không đặc biệt làm cho người ta để ý trong bộ tộc nhà mình sắp xếp vào hạ thành nơi ít người chú ý, hy vọng có thể tránh né được nhiều cường địch, tranh thủ đạt được một trong ba vị trí.

Ý nghĩ này rất có lý, cho dù có rất nhiều bộ tộc có ý nghĩ này, từ ý nào đó mà nói bọn họ vẫn phải gặp nhau, nhưng cạnh tranh dưới hạ thành dù sao cũng dễ dàng hơn ở hoàng thành cùng Thiên Thủ các.

Nhưng không ai nghĩ tới kết quả cuối cùng lại thành như thế.

Các cường giả thanh niên được các bộ tộc ký thác kỳ vọng đều thua.

Bọn họ bại trong tay một thanh niên Hùng tộc rất bình thường.

Một tên trưởng lão bỗng nhiên lớn tiếng hỏi: "Cho dù người này thắng liên tiếp sáu trận, vừa đại biểu Tùng Đinh thắng đại tuyển ở Tam Xuân Khu, lấy được một vị trí, như vậy vì sao chỉ có mình hắn tới đây? Hạ thành không phải có ba vị trí hay sao? Hai người còn lại đâu?"

Hắn là tộc trưởng Lộc tộc, hôm nay len lén đem đứa con tư sanh mình thương yêu nhất đặt ở Nam Hương, cũng hy vọng có thể thừa nước đục thả câu, thay con tư sanh lấy được cơ hội đi vào thiên thụ, nhưng rõ ràng lúc trước đã nhận được tin tức, nói con tư sanh của hắn đã thắng, vì sao bây giờ còn chưa xuất hiện?

"Tên kia đại biểu cho Tùng Đinh xuất chiến, đoạt được vị trí của Tam Xuân Khu, sau đó đi tiếp tới Tinh Hà Vịnh và Nam Hương."

Lý tộc chấp sự nghĩ tới hình ảnh lúc trước, không nhịn được thở dài, nói: "Hắn đoạt nốt cả hai vị trí ở hai nơi này."

Thạch điện an tĩnh chốc lát, rõ ràng là bởi vì giật mình cùng không hiểu, một lát sau tộc trưởng Lộc tộc tức giận hét lên.

"Tên ngu xuẩn này đến tột cùng muốn làm cái gì! Đoạt được một vị trí còn chưa đủ hay sao! Chẳng lẽ hắn không biết danh ngạch không thể chuyển nhượng được ư!"

Đây là chuyện mà rất nhiều trưởng lão cùng quan viên nghĩ mãi mà không rõ. Nếu đã lấy được danh ngạch của Tam Xuân Khu, ngày mai có thể đi vào thiên thụ tiếp nhận hoang hỏa tẩy lễ, vì sao tên kia còn không chịu dừng tay, còn muốn chạy đến Tinh Hà Vịnh và Nam Hương tái chiến hai trận nữa?

Mặc dù nói quy tắc của Thiên Tuyển đại điển không cấm làm như vậy, mặc dù nói thực lực của tên kia quả thật rất mạnh, nhưng đối thủ cường đại thực sự còn không xuất hiện, hắn làm như vậy trừ tiêu hao chân nguyên, lãng phí tinh lực, còn có thể có ý nghĩa gì đây?

"Ta không biết." Lý tộc chấp sự nghĩ tới những lời tên kia nói khi đi lên lôi đài, có chút do dự nói: "Hình như bởi vì. . . Hắn không thích người khác tham gia Thiên Tuyển đại điển, chỉ cần là người tham gia, hắn đều muốn đánh ngã."

Cái này gọi là lý do ư? Căn bản không cách nào hiểu được.

Bỗng nhiên có thanh âm lạnh lùng vang lên: "Ta không hiểu, hắn thắng được thế nào."

Không phải thật sự không hiểu, mà là không tin, là chất vấn.

Rất rõ ràng, rất nhiều đại nhân vật bao gồm cả vị quan viên kia, cũng cảm thấy chuyện này quá mức kỳ lạ, sinh ra rất nhiều lòng nghi ngờ.

Lý tộc chấp sự lại là nghĩ tới chuyện khác, tinh thần khẽ hoảng hốt, nói: "Hắn dùng quả đấm."

"Quả đấm?"

"Đúng vậy, vô luận gặp phải Niết Xích, Hàn Hiếu Đạo, hay là bất cứ cường giả nào, hắn cũng chỉ dùng một quyền."

"Một quyền?"

"Đúng vậy, hắn mỗi lần tham chiến chỉ dùng một quyền, sau đó đối thủ của hắn sẽ gục xuống."

Thạch điện an tĩnh thời gian rất lâu, không có thanh âm nào truyền tới.

Hoàng hôn chưa dày, tà dương vẫn lơ lửng, nhưng gió đã trở nên lạnh lẽo.

Lý tộc chấp sự đứng trên Quan Cảnh đài, áo bị gió phất động, trong ánh nắng chiều tựa như đang thiêu đốt.

Từ sáng sớm đến hoàng hôn, đối chiến lôi đài của Thiên Tuyển đại điển không biết đã tiến hành bao nhiêu trận.

Nhưng rất rõ ràng, hạ thành hôm nay phát sinh chín trận đối chiến cực kỳ quan trọng.

Ở trong chín trận đối chiến này, tên kia tổng cộng dùng chín quyền.

Mỗi trận một quyền.

Một quyền đánh bại kẻ địch.

Đây là hình thức khái niệm gì đây?

Đây là hình ảnh như thế nào đây?

Các đại nhân vật vẻ mặt khẽ run lên, trầm mặc không nói.

Đúng vậy, cho dù là phong tư động lòng người, khí phách kinh người, có thể gây ra động tĩnh lớn hơn nữa, cũng không đến mức để cho dân chúng cùng khổ ở hạ thành đồng loạt đi theo, ánh mắt cuồng nhiệt cùng kính sợ đến vậy.

Vấn đề là, tên kia không phải là cao thủ do các bộ tộc phái đi, hắn là người của hạ thành. Hồ sơ viết vô cùng rõ ràng, hắn ở hạ thành sinh sống rất nhiều năm, hắn đã làm cu li, làm cửu vạn, bây giờ còn đang rửa chén bát trong một quán rượu nhỏ.

Trong điện các đại nhân vật cách xa tầng thấp nhất rất xa, nhưng bọn hắn rất rõ ràng chuyện này ý nghĩa thế nào, lại là nguy hiểm cỡ nào.

"Người này rốt cuộc là ai, tên hình như có chút quen mắt."

Theo những lời này phá vỡ yên lặng, vô số tầm mắt nhìn về nơi nào đó trong điện.

Ở nơi hẻo lánh này có một thân ảnh rất khôi ngô, nhưng tựa như tộc trưởng Tương tộc, từ đầu tới cuối, cũng rất lặng yên, tựa như đang ngủ. Nhưng đến lúc này, vô luận là các trưởng lão hay là quan lớn yêu đình, cũng sẽ không để cho hắn tiếp tục giả vờ ngủ nữa.

Bởi vì hắn là tộc trưởng Hùng tộc.

Hùng tộc tộc trưởng chậm rãi nói: "Các ngươi không nên nhìn ta, đây không phải là ta sắp đặt , ta cũng không có tư cách bảo hắn làm gì, còn hắn là ai ư. . . Các ngươi nên biết, nếu như ngay cả tên của hắn mà các ngươi cũng quên, các ngươi còn có tư cách gì để ngồi ở chỗ này?"

. . .

. . .

Trong thời gian rất ngắn, chuyện đã xảy ra ở hạ thành hôm nay đã truyền khắp nơi.

Các cư dân thượng thành quần áo cao quý, nhìn người kia tràn đầy kính sợ.

Các tiểu thư quý tộc xinh đẹp mà yếu ớt, nhìn người kia tràn đầy cuồng nhiệt.

Còn lại sáu người giống như trước đạt được tư cách tiến vào thiên thụ, cảm xúc lúc nhìn người kia tràn đầy bất đồng.

Có ánh mắt tràn đầy kiêng kỵ, có ánh mắt tràn đầy sát ý.

Nhị hoàng tử Đại Tây Châu ánh mắt ngưng lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Thanh niên đội nón lá nhìn phương hướng hoàng thành, không biết đang nhìn cái gì.

Tiểu Đức lẳng lặng nhìn thân ảnh này, nghĩ tới chiến báo cụ thể vừa nhận được.

Hắn xác nhận mình chưa từng gặp thanh niên Hùng tộc này, nhưng vì sao người này tạo cho hắn cảm giác rất quen thuộc?

Mấy ngàn dân chúng hạ thành dừng lại ở quảng trường trước hoàng thành, giống như thủy triều.

Phía trước nhất đám người lộ ra một mảng lớn, thân ảnh như đá ngầm kia càng thêm rõ ràng.

Các đại nhân vật trên Quan Cảnh đài không nói gì thêm.

Ở nơi cao hơn Hoàng Hậu nương nương cũng không nói gì.

Đây là lặng yên thừa nhận.

Quan lớn chịu trách nhiệm Thiên Tuyển đại điển nhìn hắn hỏi: "Ngươi thuộc tộc nào? Hãy xưng tên ra."

Trên hồ sơ viết tất cả tên họ của người tham dự, ghi danh chẳng qua là một loại truyền thống tập tục để báo ra thân phận, ghi chú bộ lạc thì là một loại vinh quang.

Hoàng thành rất an tĩnh, vô số ánh mắt nhìn sang, muốn biết đáp án.

"Hùng tộc. Nhưng hôm nay ta không đại biểu cho bộ tộc để xuất chiến."

Hoàng hôn chiếu sáng trên mặt của hắn, rất giống mặt hồ phản chiếu ra ánh sáng.

Đại dong thụ ở bên kia hồ, phòng bếp ở bên này hồ.

Hắn híp mắt, không biết bị ánh sáng làm chói mắt, hay là đang cười cộc lốc.

"Quốc Giáo học viện, Hiên Viên Phá."
Bình Luận (0)
Comment