Trạch Thiên Ký

Chương 1070

Kim Ngọc Luật không quỳ, đứng ở địa phương tương đối xa, nhìn bên kia, cảm xúc trong mắt có chút phức tạp.

Bạch Đế ngồi trên ghế đá khổng lồ, chân cách mặt đất còn mấy trượng.

Theo đạo lý mà nói, căn bản không có cách nào dẫm lên trên mặt đất, tự nhiên cũng không có cách nào đứng lên.

Nhưng hắn cứ như vậy đứng lên.

Như một ngọn núi tuyết vô cùng hùng vĩ xuất hiện tại trong thiên địa.

Bên trong thiên địa, tự có cảm ứng.

Hơn mười ngọn núi tuyết vang lên ầm ầm như tiếng sấm.

Khắp nơi đều có tuyết băng, gió tuyết bị tịch quyển tới trước nửa ngọn núi này.

Các cường giả Yêu tộc bị uy lực trong gió tuyết chấn rời xa ghế đá.

Mưa gió cuồng bạo rơi vào trên hoàng bào của Bạch Đế, lập tức biến mất, tựa như tiến vào trong thân thể của hắn.

Ở trong gió tuyết, Bạch Đế đi về phía trước ba bước.

Gió tuyết nhập vào cơ thể, thân thể của hắn trở nên càng ngày càng cao lớn, hoàng bào như mới, toàn bộ màu xám trong mắt biến thành tuyết trắng tinh khiết, lạnh đến bức người.

Hắn nhìn về nơi nào đó phương xa, vẻ mặt hờ hững hỏi: "Mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Thừa Tướng quỳ xuống trong gió tuyết, dùng lời nói đơn giản nhất, tốc độ nói chuyện nhanh nhất, đem toàn bộ đại sự nói một lần.

Bạch Đế nghe xong những lời này, vẻ mặt không thay đổi, rất bình tĩnh.

Bên kia gió tuyết bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Kim Ngọc Luật.

"Biệt Dạng Hồng đã chết, Vô Cùng Bích cũng đã chết."

Nghe được câu này, Bạch Đế cũng chỉ nhíu mày.

Gió tuyết dần dần tan biến.

Kim Ngọc Luật đùa cợt nói: "Năm đó đã nói với ngươi, lấy vợ cần cưới người hiền, bây giờ nhìn lại ánh mắt của ngươi còn kém xa cả Biệt Dạng Hồng?"

Bạch Đế vẫn trầm mặc không nói, chẳng qua chỉ nhìn một hướng khác.

Toàn bộ cường giả Yêu tộc cùng với quân đội bên kia hồ, cũng nhìn theo tầm mắt của hắn .

Nơi đó là Bạch Đế thành.

Hiện tại chân tướng đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Bạch Đế bị giam cầm nhiều năm, đây quả nhiên là âm mưu của Mục phu nhân.

Dựa theo ý nghĩ của mọi người, lúc này nên suất lĩnh đại quân, thẳng hướng Bạch Đế thành.

Nhưng Bạch Đế vẫn không nhúc nhích.

Hắn không nhìn tòa thành kia nữa, thu hồi tầm mắt nhìn cách hơn mười dặm, hỏi: "Ngươi chính là Trần Trường Sinh?"

Rất nhiều người tùy theo trông qua, mới phát hiện Trần Trường Sinh cũng không đến gần.

Quan trọng hôm, rất nhiều người bao gồm mấy vị Quốc Giáo cự đầu cũng đã rời đi, chỉ có hắn cùng với Đường Tam Thập Lục còn ở nguyên chỗ.

...

...

Cách hơn mười dặm cự ly, Trần Trường Sinh cùng Bạch Đế nhìn nhau .

Hắn không trả lời câu hỏi của Bạch Đế.

Bởi vì hắn trầm mặc, không khí trong gió tuyết trở nên có chút quái dị.

Yêu tộc Thừa Tướng tiến lên, chuẩn bị nói điều gì đó.

Một giọng nói đoạt trước vang lên.

Đó là thanh âm của Đường Tam Thập Lục: "Lời ấy của Bạch Đế vô lễ làm sao."

Rất nhiều năm trước, Chu Lạc ở ngoài Hán Thu thành, Thánh Nữ phía nam ở ngoài Tầm Dương thành, cũng đã hỏi câu giống như vậy, thậm chí một chữ cũng không sai.

Lúc ấy Chu Lạc cùng Thánh Nữ đặt câu hỏi, đại biểu rất hiếu kỳ về Trần Trường Sinh, cũng có thể nói là thừa nhận hắn.

Bởi vì khi đó tên của hắn chỉ vừa mới xuất hiện trên phiến đại lục này.

Nhưng hiện tại đã không phải năm đó.

Hắn không còn là thiếu niên đạo sĩ đến từ Tây Trữ trấn, tân sinh của Quốc Giáo học viện nữa, hắn hiện tại chính là Giáo Hoàng đại nhân của Nhân tộc.

Cho dù là Bạch Đế, đặt câu hỏi với hắn như vậy, cũng là cử chỉ vô cùng vô lễ.

Cho nên nghe Đường Tam Thập Lục trách cứ, các đại nhân vật Yêu tộc rất tức giận, nhưng không cách nào phản bác.

Bạch Đế lẳng lặng nhìn bên kia, bỗng nhiên nói: "Chẳng lẽ Giáo Hoàng đại nhân chỉ tới để xem náo nhiệt thôi sao?"

Hắn không để ý đến Đường Tam Thập Lục, nhưng xưng hô với Trần Trường Sinh đã bất đồng.

Trần Trường Sinh vẫn không có ý nói chuyện.

Những lúc ở cùng với Đường Tam Thập Lục, lời nói của hắn sẽ nhiều hơn.

Nhưng nếu như khi đó cần trao đổi cùng ngoại giới, lời của hắn sẽ trở nên vô cùng ít.

Bởi vì Đường Tam Thập Lục sẽ giúp hắn nói chuyện, hơn nữa cả Quốc Giáo học viện đều biết, Đường Tam Thập Lục giỏi nói chuyện hơn hắn.

"Nếu không phải là Giáo Hoàng đại nhân xuất thủ, hôm nay lấy đâu ra náo nhiệt để xem."

Đường Tam Thập Lục bình tĩnh nói: "Cho nên những lời này của Bệ Hạ đã sai hoàn toàn rồi."

Câu nói kia của Bạch Đế có ẩn ý ở bên trong, chỉ chính là Trần Trường Sinh đứng đàng xa, hơn nữa để cho đám người Lăng Hải chi vương rời đi trước.

Những lời đáp lại của Đường Tam Thập Lục cũng rất rõ ràng, đó chính là Yêu tộc là người trong cuộc, không có lý do gì để chất vấn sắp xếp của các phe khác.

Chẳng qua là những lời này thực sự không tôn kính, hơn nữa đối tượng mà hắn nói chuyện còn là Bạch Đế.

Vô số ánh mắt phẫn nộ rơi vào trên người của hắn.

Đường Tam Thập Lục vẫn vẻ mặt không thay đổi.

Lúc này, Trần Trường Sinh xác nhận Lăng Hải chi vương đám người đã tiến vào bí đạo, cuối cùng mới phá vỡ trầm mặc.

Hắn nhìn nửa tòa núi tuyết cách xa hơn mười dặm, nói: "Vãn bối cáo từ."

Nói xong câu đó, hắn mang theo Đường Tam Thập Lục xoay người rời đi.

Bạch hạc chờ bọn hắn tại phía trước không xa.

Đây là nói đi là đi.

Thật gọn gàng chí cực.

Hao hết tâm tư, cuối cùng cứu được Bạch Đế, thấy được đáp án.

Đây quả nhiên chính là âm mưu của Mục phu nhân.

Đối với Nhân tộc mà nói, đây tựa như là đáp án tốt nhất.

Theo đạo lý mà nói, hắn nên lưu lại, cùng Yêu tộc thương nghị đại sự kế tiếp.

Nhưng hắn không làm như vậy, hơn nữa còn để cho Lăng Hải chi vương đám người rời đi trước.

Bởi vì đáp án quá tốt, rất giống hắn nghĩ .

Cho nên hắn quyết định rời đi.

Hắn muốn đi làm một việc.

Hắn muốn đích thân viết xuống một cái đáp án.

...

...

Ở trong tòa thạch điện chỗ cao nhất hoàng thành.

Ngoài cửa sổ không có hoa lê, mà trồng vài gốc hoa hòe.

Mục phu nhân tin tưởng nó hẳn là không có quan hệ gì với Hòe viện.

Tựa như chuyện đã xảy ra trong Lạc Tinh sơn mạch lúc này, thật ra cùng Trần Trường Sinh cũng không có quan hệ gì.

Cuối cùng là vấn đề giữa nàng cùng hắn.

"Ta không biết phụ thân của ngươi sống hay chết, nhưng ta nghĩ, hẳn là hắn còn sống."

Nàng đi tới bờ cửa sổ, nhìn phương xa mặt không chút thay đổi nói: "Cho dù hắn còn sống, nhưng vẫn có thể không xuất hiện, nếu như hắn không xuất hiện, đó chính là còn có một chút tình ý đối với ta, nếu như hắn xuất hiện, đó chính là thực sự vô tình, mà ta cho đến hiện tại cũng không biết mình muốn đáp án như thế nào."

Lúc nói chuyện, tay nàng khẽ vuốt vuốt mái tóc đen của Lạc Lạc.

Lạc Lạc cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, lông mi nhẹ nháy, nhìn ra được là tâm tình có chút khẩn trương.

Ngoài cửa sổ cây hòe bỗng nhiên bắt đầu kịch liệt run rẩy, rơi xuống vô số lá xanh, nhìn giống như một bức họa đang sống lại.

Tầm mắt của Mục phu nhân vượt qua lá xanh, vẫn rơi ở phương xa, trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng nhiên nói: "Thật là một kẻ vô tình a."

Lạc Lạc cũng không cách nào khống chế chính mình được nữa, ngẩng đầu nhìn mẫu thân của mình.

"Ngươi thừa dịp phụ thân trọng thương, đem hắn giam cầm, dùng tinh thạch hút yêu nguyên của hắn, muốn đẩy hắn vào chỗ chết, kết quả... Ngươi lại nói hắn vô tình ư?"

Thanh âm của nàng có một chút run rẩy, bởi vì tức giận cũng bởi vì khổ sở: "Mẫu thân, ngươi làm những chuyện này là vì Đại Tây Châu? Đáng giá không?"

Mục phu nhân lẳng lặng nhìn nàng nói: "Ta tới tận bây giờ cũng không thích ngươi, bởi vì ngươi là nữ nhi."

Lạc Lạc gắt gao mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy quật cường, không nói tiếp.

Mục phu nhân biết ý của nàng, nói: "Tiểu Thi không cần ký thác ý nghĩ của ta đối với thế giới này, tự nhiên cũng không cần thừa nhận yêu cầu của ta."

Lạc Lạc không hiểu được, thương tâm hỏi: "Nhưng tại sao vậy chứ?"

"Bởi vì nữ sinh phần lớn đều hướng ngoại." Mục phu nhân bình tĩnh nói: "Ta không muốn làm người như vậy, cũng không hi vọng ngươi trở thành người như vậy. Tương lai bất kể ngươi phải gả cho ai, cũng nhớ kỹ, cuối cùng chỉ có nhà mẹ đẻ mới có thể đến giúp ngươi, bởi vì toàn bộ nam nhân trên thế gian này, cũng đều là kẻ vô tình ."

Đây là một lần nữa nàng lại nhắc tới sự vô tình cùng nhẫn tâm của nam nhân.

Cho dù sự thật tựa như đang ở trước mắt, Lạc Lạc không khỏi có chút khốn hoặc, thanh âm khẽ run hỏi: "Mẫu thân, rốt cuộc là chuyện gì?"

Mục phu nhân nhìn phương xa ngoài cửa sổ, nói: "Ta hi vọng ngươi vĩnh viễn không biết, cũng không hiểu được nguyên nhân thực sự."
Bình Luận (0)
Comment