Trạch Thiên Ký

Chương 781

Trên tường đá có khắc hình ảnh của hai vị thần trướng Tần Trọng cùng Vũ Cung, trong tay hai bức hình nắm hai sợi xích sắt, buộc chân của nàng, đây là trận pháp Vương Chi Sách năm đó bày ra, mấy trăm năm qua, bao gồm cả tiểu hắc long, không có bất kỳ lực lượng có thể đem hai sợi xích sắt rút ra khỏi tường, Trần Trường Sinh cho dù dùng Tây Lưu điển cùng máu mình, cũng chỉ có thể kỳ vọng vào hai năm sau có thể thấy được hi vọng hay không, theo đạo lý mà nói, thạch bích ẩn chứa trận pháp cường đại như thế tất nhiên ngăn cách hết thảy sinh cơ ngoại lai, không thể nào sinh ra bất kỳ thực vật nào, nhưng hiện tại có một khóm thanh diệp.

Thanh diệp chỉ có ba phiến, vốn rất mập mạp, bây giờ nhìn có chút gầy yếu, tựa như tổn hại rất nhiều tinh lực.

Hoặc là nguyên nhân bộ rễ của thanh diệp quá mức phát đạt ư?

Vô số rễ tinh tế gần như mắt thường khó thấy, từ phần dưới thanh diệp dài ra, theo hình vẽ trên thạch bích không ngừng lan tràn, có phát hiện ra vết nứt bé nhất, xâm nhập vào trong thạch bích, sẽ đi sâu vào, sau đó được cầu vồng hóa thành ánh sáng chiếu rọi xuống, gần như điên cuồng sinh trưởng.

Đạo cầu vồng đến từ Ly cung cùng khóm thanh diệp này, đang cố gắng bài trừ trận pháp nơi này.

Tiểu hắc long không biết đây là chuyện gì, đây là tại sao, cho nên nàng rất ngơ ngẩn, sau đó khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nốt ruồi chu sa giữa hai hàng lông mày càng thêm bắt mắt.

. . .

. . .

Chiếu khắp thế gian không phải tinh quang, mà là cầu vồng.

Cầu vồng màu sắc rực rỡ hợp chung một chỗ chính là không màu sắc, lặng yên không một tiếng động, không người nào phát hiện chiếu vào Bắc Tân kiều, cũng chiếu vào Sương Hoa điếm.

Sương Hoa điếm có tòa lâm viên nhìn có vẻ tầm thường, trên thực tế đề phòng sâm nghiêm, tên là Kết viên, là chỗ ở của Mạc Vũ năm đó, cũng là phòng giam giam lỏng nàng hiện tại.

Kết viên trận pháp bị cầu vồng vô sắc vô hình chiếu xuống, tựa như lớp tuyết dưới ánh mặt trời, lặng lẽ hòa tan, không làm kinh động bất luận kẻ nào cùng với con ếch ngủ đông dưới mặt tuyết.

Trên cửa treo mấy chuỗi vỏ cam làm thành đèn lồng nhỏ, rất khả ái, ánh sáng từ bên trong chiếu ra ngoài biến thành màu hồng, thật sự thực càng thêm ấm áp.

Mạc Vũ quỳ gối trên bồ đoàn, hướng về phía phương hướng Ly cung, nhắm mắt lại, lông mi thật dài khẽ động, cảm thấy vô cùng ấm áp.

Đây là sự cứu rỗi cuối cùng của Giáo Hoàng Bệ Hạ đối với nàng, hoặc là có liên quan tới việc năm đó nàng sắp xếp cho Trần Trường Sinh tiến vào Quốc Giáo học viện, hoặc là không liên quan, nhưng cũng là cứu rỗi.

Đạo cầu vồng kia biến mất, Quốc Giáo trọng bảo trong Thảo Nguyệt hội quán sáu tòa cung điện dần dần bình tĩnh.

Bắc Tân kiều lạnh lẽo càng đậm hơn, trong tuyết đáy giếng dường như bị hơi lạnh làm nứt ra.

Sương Hoa điếm trên vỏ cam đã kết sương, đây là hình ảnh mỹ lệ hiếm thấy, phía trước cửa sổ đèn lồng vẫn ấm áp, trên bồ đoàn đã không còn người nữa.

. . .

. . .

Tang lễ của Giáo Hoàng Bệ Hạ được cử hành rất nhanh, bởi vì sớm chuẩn bị từ trước.

Bạch Đế thành cùng sứ đoàn phía nam sau khánh điển vẫn không rời kinh, cũng bởi vì mọi người cũng có chuẩn bị tâm tư đối với chuyện này.

Chính là bởi vì đã chuẩn bị từ trước, cho nên thế nhân mặc dù bi thương, nhưng cũng không quá khiếp sợ, cũng không có quá nhiều tâm tình bất an sợ hãi.

Từ mùa thu đến mùa đông, Đại Chu liên tục mất đi hai vị Thánh Nhân, Bát Phương Phong Vũ càng tử thương thảm trọng, nếu như tính cả Tô Ly cùng Thánh Nữ phía nam đã rời đi từ trước, mấy năm ngắn ngủi, số lượng cường giả đỉnh cao của Nhân tộc kịch liệt giảm xuống, nhưng trong suy nghĩ của thế nhân, hiện tại Ma tộc bởi vì đấu tranh nội bộ tổn thất lớn hơn, làm sao có can đảm xâm nhập phía nam.

Có người không đánh giá như thế, tỷ như bản thân Giáo Hoàng Bệ Hạ đã trở về Tinh hải, bên cạnh đó, người biết được nội tình theo thời gian cũng trở nên càng ngày càng khẩn trương.

Ly cung đã phát ra đại cáo, toàn bộ thế giới cũng đã biết được, Trần Trường Sinh chính là Giáo Hoàng tiếp theo của Quốc Giáo, mặc dù hắn còn không chính thức kế vị.

Làm người ta cảm thấy khiếp sợ không giải thích được chính là, không ai thấy thân ảnh của hắn trên tang lễ của Giáo Hoàng Bệ Hạ.

Chuyện này rất khó có thể tưởng tượng, nhưng vô luận Ly cung hay là triều đình, đối với chuyện này cũng vẫn duy trì trầm mặc, song phương phảng phất tồn tại ăn ý nào đó. Sự ăn ý này là cái gì? Là Vương Phá cùng Trần Trường Sinh giết chết Chu Thông đêm đó, Giáo Hoàng cùng Thương Hành Chu nói chuyện rất lâu mới đạt thành hiệp nghị? Hay là song phương cũng đang đợi thời khắc kia đến?

Năm mới sắp đến, giấy vàng xé rơi một tờ, mặt trời lần nữa mọc lên, rất nhiều chuyện cũng sẽ trở nên khác biệt.

Ngày đó, Đại Chu vương triều sẽ chính thức cải nguyên, địa vị của Hoàng Đế trẻ tuổi sẽ trở nên không thể dao động, Ly cung cử hành đại điển kế vị, Quốc Giáo sẽ nghênh đón chủ nhân mới.

Vị Hoàng Đế trẻ tuổi cùng Giáo Hoàng trẻ tuổi, là sư huynh đệ.

Ở trong lịch sử, chuyện như vậy chưa từng xuất hiện.

Điều này cũng đồng nghĩa, Hoàng Đế cùng Giáo Hoàng đương triều, đều sẽ là học sinh của Thương Hành Chu.

Đây cũng là chuyện chưa từng xuất hiện trong lịch sử.

Vô luận từ bất kỳ góc độ nào để đánh giá, đây đều là nhân sinh cao nhất thế nhân có thể tưởng tượng được ra, thậm chí trước khi chuyện này xuất hiện, căn bản không cách nào tưởng tượng ra được.

Dẫn dắt toàn bộ thế giới lật đổ thống trị của Thiên Hải Thánh Hậu, tiên đoán được thậm chí có khả năng tham dự tiêu diệt Ma Quân, phất tay thu phục Thiên Cơ các, hơn nữa đích thân nuôi dạy hai đồ đệ trở thành hai người quyền lực cao nhất thế tục cùng thần thánh, hôm nay Thương Hành Chu mặc dù không phải là thần minh, cũng đã là truyền thuyết.

Có chút tiếc nuối chính là, thế gian cuối cùng không có hoàn mỹ thực sự, vận mệnh trên tinh không sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.

Vấn đề kia cuối cùng cần phải giải quyết, bất kể mọi người không hiểu vì sao Trần Trường Sinh phải đối nghịch với lão sư của mình, bất kể mọi người không biết tại sao Thương Hành Chu không thích, thậm chí chán ghét tên đồ đệ rất được người yêu mến như thế. . . Tóm lại, vấn đề này phải được giải quyết.

Đây không chỉ là vấn đề giữa thầy trò bọn họ nữa, đã quan hệ đến vận mệnh cả Nhân tộc thậm chí toàn bộ thế giới.

Năm mới ngày đó đến tột cùng sẽ phát sinh chuyện gì? Đại Chu vương triều lần đầu tiên chiến tranh nội bộ sao?

Gió tuyết càng không ngừng rơi, Thảo Nguyệt hội quán, Quế Thanh cung, Đài sở cũng bị nhuộm thành màu trắng, trên mặt tuyết có thể thấy một nhóm dấu chân cô đơn.

Trên đường phố ngoài Ly cung không có một bóng người, cột đá nổi danh mơ hồ có lực lượng vô hình đang không ngừng ba động.

Vô luận là giáo sĩ hay là công chức của chư điện, Thanh Đằng lục viện thầy trò, hay là hơn hai vạn Quốc Giáo kỵ binh, không có bất kỳ ai đi ra ngoài.

Quân doanh các nơi ở kinh đô của triều đình vẫn duy trì cảnh giới cấp bậc cao nhất, còn có mấy vị thần tướng suất lĩnh huyền giáp trọng kỵ nổi tiếng thiên hạ, từ cánh đồng tuyết phương bắc về nam, trú đóng ở dọc Hắc Sơn cốc, nếu như dựa theo lộ trình tính toán, đội quân kinh khủng này hẳn là hai mươi ngày trước đã rời quân phủ phương bắc, mà khi đó Giáo Hoàng Bệ Hạ còn sống.

Trong kinh đô không khí dị thường khẩn trương.

. . .

. . .

Một đêm cuối cùng trước khi năm mới đến, vẫn có gió tuyết, thậm chí có thể được gọi là dữ dằn.

Năm nay kinh đô cực kỳ lạnh lẽo, không ai biết, có trình độ rất lớn là bởi vì cái giếng cạn ở gần hoàng thành.

Dư huy của hoàng hôn vô cùng khó khăn xuyên thấu tầng mây, tuyết rơi, rơi vào trên thành cung, tỏa ra hoàng hôn vô cùng đạm.

Đột nhiên, một đạo khí tức hàn lãnh khó có thể tưởng tượng, từ trong giếng cạn tràn ngập ra ngoài. Vô luận lá khô hay là bùn đất, cũng bị đông cứng trong nháy mắt, ngay cả băng tuyết cũng bị một loại hình thức khác khó có thể hiểu lần nữa đông cứng, thậm chí ngay cả hoàng hôn tựa như cũng bị đông cứng.

Một thanh âm thanh thúy chí cực, từ đáy giếng truyền tới mặt đất, đã rất yếu ớt , thậm chí không rõ ràng bằng tiếng khóc tùy theo mà đến.

Đây là một cô bé đang khóc.

Nàng vẫn không ngừng khóc, nhắn nhủ ra tâm tình lại bất đồng, có đôi khi là đặc biệt vui vẻ kích động, có đôi khi là đặc biệt bi thương khổ sở.

Quân sĩ trên hoàng thành cùng với dân chúng trong trạch viện, cũng nghe được tiếng cô bé khóc, nhưng từ đâu mà đến, tìm khắp nơi không thấy, càng không hiểu được, khí trời rét lạnh như thế, làm sao có thể có cô bé có thể ở bên ngoài, còn có thể sống được, còn có thể càng không ngừng khóc, từ hoàng hôn khóc đến đêm khuya, vẫn không ngừng nghỉ.

Sau hôm đó, Bắc Tân kiều trừ truyền thuyết về ác long, lại xuất hiện thêm truyền thuyết mới.

Nhân vật chính trong câu chuyện là một cô con dâu nuôi từ bé bị bà bà nhẫn tâm hại chết.

Bình Luận (0)
Comment