Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 126

Edit: Nam Cung

Vì sao ta không vui hả? Thử nghĩ xem bây giờ ta ăn có người đút, bước đi cũng có người kè kè bảo vệ, ngủ có người trông, cuộc sống sâu gạo siêu cấp như vậy hẳn là vô cùng hạnh phúc mỹ mãn, thế nhưng vì sao ta không hề vui vẻ một chút nào? Vì sao? 

Vì sao chứ?

Nhìn cái bụng mỗi ngày càng to tròn hơn trước, nhìn tay chân càng ngày càng béo hơn không biết bao nhiêu lần, còn có sức ăn uống…. hù chết người nữa, ta thật vô cùng phiền muộn a… Ông trời ơi, vì sao ông nỡ đối xử với ta như vậy, nhớ tới Trác Mã dù mặc lục giáp cũng vẫn thon thả phong thái hơn người, lại so với thân hình mình chẳng khác quả bóng cao su phình to cực đại là bao, cuối cùng là do ăn ở chỗ nào không phải chứ?

“Huhu~~~ huhu~~~huhu” Tiểu Bạch Thái luôn bị đe dọa không được tiếp cận chủ nhân nhà mình chỉ có thể nằm trên cỏ một chỗ xa xa kia, đôi mắt đen tròn nhìm chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn ủ dột, căn cứ theo đạo lý chủ tớ, nó cũng như nàng không vui vẻ gì nha.

“Tiểu Bạch Thái, ngươi nói có phải ta quá béo rồi hay không?” Trước đây còn có thể tự sướng là mình châu tròn ngọc sáng, đáng yêu động lòng người, mũm mĩm đáng yêu người gặp người thích, nhưng giờ thì sao? Chỉ cần ta nước qua chỗ nào là hội nguyệt sứ lẫn hắc y thị vệ đều phải nhượng bộ lui binh, chỉ sợ một người không cẩn thận hại ta bị té ngã rồi bọn hắn lại bị chủ nhân đánh chửi. Mà hội nha hoàn cũng vậy đều rủ nhau cách xa ta hơn ba thước, chỉ sợ không cẩn thận tổn hại đến một sợi tóc của ta sẽ bị ánh mắt hồ ly chủ nhân nhà họ lăng trì ba ngày ba đêm.

“Huhu~~~huhu~~~huhu” Cẩn thận nhìn xung quanh, mắt thấy không có ba tên mỹ thú lởn vởn ở đây, Tiểu Bạch Thái vội vàng lăn lăn vài vòng bay đến trước mặt ta, cái đầu nhỏ nhẹ nhẹ cọ lên đôi tay nhỏ bé, khẽ liếm rồi kêu ư ử vui vẻ.

“Haiz, ngươi không cần an ủi ta, ta hiểu mà.” Vươn tay xoa nhẹ trên cái bụng tròn vo to kinh người, mới năm tháng mà thôi, sao lại so với người mang thai chín tháng còn to hơn vậy? Hơn nữa cục cưng quậy đạp cũng vô cùng lợi hại khiến có lúc ta nghĩ đứa nhỏ này có phải bị hiếu động thái quá hay không, hơn nữa sau khi bên này an tĩnh rồi bên kia lại bắt đầu cựa quậy tay chân dữ dội?

“Nữ nhi, con cũng thật là, không mang người đi theo bên cạnh sao lại một mình ngồi nơi hồ vắng vẻ thế này?” Lam Đại Đại vừa trách mắng vừa vội vã chạy đến quả bóng cao su tròn lẳn bên hồ, nhìn thân thể nhỏ mới mang thai năm tháng nhưng bụng to đến dọa người khiến lông mày nàng không kìm được nhíu chặt lại.

“Đại Đại, cẩn thận một chút, đừng chạy nhanh quá.” Dược vương vội vàng chạy theo phía sau nhanh chóng đỡ lấy thê tử yếu đuối: “Nữ nhi đã có con rể chăm nom rồi, nàng đừng quá lo lắng cho nó nữa.”

“Mẫu thân, cha, sao hai người lại đến đây?” Nỗ lực nâng thân hình tròn vo đứng lên, phù, cái thân thể còn hơn heo nái này ngay đến bản thân mình cũng không chấp nhận được, vừa mới đứng thẳng dậy đã run rẩy chực ngã lại mặt cỏ.

“Nữ nhi, con làm sao thế, đừng dọa mẫu thân.” Thân thể yếu ớt vốn dĩ không thể đỡ nổi trọng lượng lớn như vậy nhưng tận mắt thấy con gái lẫn cháu ngoại mình sắp té ngã, Lâm Đại Đại không thể nhắm mắt làm ngơ, vội vàng thoát khỏi vòng ôm của Dược vương, phi thân như gió muốn đỡ lấy thân thể nặng nề của con gái.

“Đại Đại!” Dược vương thét lên một tiếng kinh hãi: “Nha đầu nặng như vậy nàng không đỡ được đâu.”

“Mẹ, mẹ đừng lại đây.” Nếu như chẳng may đè lên người thì bà mẹ yếu ớt của ta sẽ ngọc nát hương tan mất thôi.

“Tiểu Nha Nha, sao nàng lại không cẩn thận như vậy chứ?” Một cái bóng trắng bay tới trong phút giây nguy hiểm nhanh chóng đỡ được thân thể đang bắt đầu quặn đau vùng bụng, trong đôi mắt bích lục chứa đầy sự hoảng loạn lẫn khiển trách: “Ai cho một mình nàng đến bên hồ, sao không ngoan ngoãn ở trong phòng dưỡng thai, không phải ta đã nói không cho phép một mình nàng đi ra ngoài hay sao?”

“Hừ, suốt ngày ngồi ì trong phòng không ăn thì ngủ, ngươi muốn nuôi ta như nuôi heo hả?” Sau đó nhìn hắn vô cùng hung dữ: “Ngươi chẳng biết gì hết, phụ nữ có thai cũng phải đi lại nhiều mới tốt.” Sau đó mới quay sang nói với ông bố bất lương trong mắt chỉ có mẹ xinh đẹp: “Cha dược vương, cha thấy có đúng không?”

“Nha Nha nói không sai, phụ nữ bình thường khi mang thai đều như vậy, nhưng mà~~~” như vô tình lại hữu ý nhìn về cái bụng to tròn của con sau đó mới nói tiếp: “Tình huống của con gái có vẻ tương đối đặc biệt!”

“Cha, cha đừng thừa nước đục thả câu nữa, sao cha lại nói thế?” Hừ, ông bố xấu xa, còn giả bộ trầm ngâm cái quái gì không biết, nếu như cục cưng của ta có việc gì ta nhất định sẽ không tha cho ông đâu.

“Cha Nha Nha à, có phải cháu ngoại của tôi có vấn đề gì không?” Lâm ngoại ngoại chuẩn bị lên chức bà ngoại lo lắng hỏi han: “Ông mau xem Nha Nha có vấn đề gì không?”

“Có phải ta không nói đâu?” Ác ý liếc nhìn đứa nhóc béo ú cùng nam nhân đang căng thẳng ôm lấy vợ yêu: “Nha Nha mang thai không chỉ một đứa nhỏ mà là ba đứa.”

“Cái gì? Cha Nha Nha ông nói thật hay đùa vậy?” Lâm Đại Đại ôm trái tim yếu đuối vừa lo lắng nhưng cũng rất hài lòng: “Vậy phải làm sao bây giờ, tướng công, ông nói thân thể của Nha Nha có thể chịu được hay không đây?”

“Nương tử đừng lo lắng, thân thể con bé vô cùng khỏe mạnh, lại có con rể chăm sóc rồi, nhất định sẽ mẹ tròn con vuông, nếu không ta lại kê cho con bé vài thang thuốc là được.”

Huhu, ta không muốn uống đâu, thuốc do cha dược vương kê đơn ta có chết cũng không muốn uống. Ba đứa nhỏ? Bây giờ năm tháng đã béo như quả cầu tròn thế này vậy đến tháng cuối sẽ biến thành thế nào nữa đây? Còn nữa nhỡ chẳng may sinh non thì ta cùng cục cưng sẽ thế nào đây?

“Tiểu yêu tinh, để ta nhìn xem cục cưng có lớn thêm chút nào hay không?” Nhìn quả bóng cao su tròn vo trên giường, sói áo đen vừa hạ triều trở về vẻ mặt mừng như điên vội vàng muốn chạy đến xoa xoa bụng tròn vo của nàng.

Ta càng nắm chặt cái chăn, không thèm liếc hắn lấy một cái: “Đừng động vào ta.”

“Tiểu nha đầu, nào, đây là quả dâu ta vừa rửa sạch đó, nàng mau dậy ăn thử xem!” Đặt những quả dâu tây tưới rói lên bàn sau đó hấp tấp chạy đến bên giường định đỡ thân thể nhỏ bé ngồi dậy: “Không phải nàng vẫn rất muốn ăn hay sao? Sao vẫn chưa chịu đứng dậy thế?”

“Ta không muốn ăn nữa, ngươi mau ra ngoài đi.” Nghĩ đến viễn cảnh sau này ba tên thú nhỏ xinh đẹp chiếp chiếp đòi ta cho ăn khiến ta đau lòng đến mức chỉ muốn vùi đầu rúc trong chăn mà thôi.

“Đồ nhi Nha Nha, dù không vui cũng không được lấy mình và con ra làm trò đùa.” 

Không hề thương xót nhanh chóng giật cái chăn ra, trong đôi mắt bích lục có chứa chút tia xảo quyệt: “Từ sáng nay đến giờ nàng không chịu ăn gì hết, không muốn chết đói mau ngồi dậy ăn cho ta.”

“Ta không ăn đấy thì sao? Tâm tình ta không vui cũng không được hả? Các ngươi ra ngoài hết đi, ta không muốn nhìn thấy các ngươi!” Đều do ban am nhân này gây ra hết, nếu như không phải do bọn hắn, Vương Nha Nha ta sao có thể mang thai ba đứa nhỏ một lúc liền, ta muốn yên tĩnh, ta thực sự muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút, nếu không ta sẽ phát điên lên mất.

“Tiểu nha đầu vì sao không vui vậy?” Bởi mỗ Nha nói muốn ăn dâu tươi nên hắn sáng sớm đã lên núi hái một đóng về, Bắc Ngao Liệt mới quay trở lại cũng không hiểu làm sao liền quay sang hỏi hồ ly đang đeo cái mặt thâm trầm nặng trịch suy tư: “Cổ Nguyệt Lan, lúc ta không có ở đây đã xảy ra chuyện gì hả?”

“Đúng vậy, không phải nàng vẫn không có việc gì sao? Sao ta vừa hạ triều trở về lại trở nên như vậy? Có phải ngươi làm gì có lỗi với nàng hay không?” Bóng đen chợt lóe lên một cái, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào hồ ly áo trắng vẫn thong dong ưu nhã uống trà: “Ngươi còn có tâm tình ngồi uống trà hả, ngươi không thấy nàng rất khác thường hay sao?”

“Hôm nay nhạc phụ đến đây bắt mạch cho nàng…người nói…”

“Người nói cái gì? Có phải cục cưng có chuyện gì rồi không?”

“Không phải vậy!”

“Vậy thân thể nàng không được khỏe?”

“Cũng không phải!”

“Vậy cuối cùng là sao?”

“Người nói….Nha Nha…nàng mang thai ba đứa nhỏ!”

“Cái gì?”

“Sao có thể như vậy được?”

Ba cục cưng, tin tức này cũng thật quá chấn động….
Bình Luận (0)
Comment