Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 138

Từ lúc ta bắt đầu hiểu chuyện, cha sói đã nói ta là búp bê xinh đẹp đáng yêu nhất thiên hạ. Trong sơn trang, ta thích nhất là mẫu thân Nha Nha, tuy rằng người hay ngốc ngốc hôn ta một cái thế nhưng mỗi khi thấy khuôn mặt tươi cười ấm áp của bà, ta sẽ tặng lại một nụ cười khanh khách vô cùng đáng yêu. Việc ta thích nhất chính là hằng ngày được mẫu thân vỗ về ôm ấp trong lòng thế nhưng ta biết muốn làm một nữ nhân độc lập nhất quyết không được quá mức ỷ lại cha mẹ. Thế nên, ta phải trở nên mạnh mẽ, chỉ có mạnh mẽ mới giúp ta không giống mẫu thân Nha Nha ngốc luôn bị ba ông bố kia bắt nạt. Tuy rằng mẫu thân Nha Nha lúc nào cũng làm bộ bất hạnh, đáng thương nhưng ta biết người là nữ nhân hạnh phúc nhất trong thiên hạ.

Khi ta một tuổi đã bắt đầu biết chữ, cha sói bắt đầu truyền bá tư tưởng của kẻ mạnh cho con gái cưng, mà Vi Bức gia gia hết lần này đến lần khác đều đem chiến tích giang hồ thủa niên thiếu trâu bò của ông kể thành cổ tích cho ta nghe. Là một cục cưng thiên tài, ta đã sớm có khái niệm thiện ác trong thiên hạ, bởi vậy, trong quá trình trưởng thành, ta luôn không ngừng tự nhắc nhở chính mình trừ người thân trong gia đình, không có kẻ nào đáng tin cậy. Bởi tư tưởng cực đoan này của ta mà mẫu thân Nha Nha không ngừng dạy dỗ giáo dục khai sáng lại cho ta, trong mắt nàng một cục cưng ba tuổi nhát định phải trong sáng lương thiện đáng yêu. Thế nhưng sao mẫu thân có thể quên được chứ ta chính là tiểu công chúa của Tứ vương gia Lang quốc, trong người ta là huyết mạch hoàng gia tà ác thà phụ người trong thiên hạ quyết không để có kẻ phản bội ta.

Ta biết mình xinh đẹp kiều diễm, hào quang tỏa sáng bốn phương tám hướng, mỗi lần chỉ cần ta liếc đôi mắt lam, sau đó hơi nhếch cười thì tất cả nam nhân trong bán kính trăm dặm đều vô thức bị mê hoặc đến không biết trời đất trăng sao gì hết. Cho dù là con thái phó đương triều hay thái hoàng thái tử, tất cả những công tử danh gia vọng tộc ta đều không đếm xỉa đến. Có điều ta thích cảm giác mình như một nữ vương được bọn nam nhân ngốc nghếch si mê đấy vây quanh, thích nhìn dáng vẻ không tiếc trân châu bảo vật mà cung phụng cho ta, thích cái sự tương tư phát cuồng ai oán triền miên mà bọn hắn dành cho ta. Haiz chỉ trách mấy tên ẻo lả yếu đuối này quá kém cỏi, muốn chinh phục ta căn bản là điều không thể.

Ta chỉ kính phục nhất là hồ ly ca ca của mình bởi hắn làm gì cũng đều xuất sắc hơn ta, tuy rằng lần nào ta cũng cố gắng nỗ lực luyện tập chăm chỉ nhưng lần tỷ thí nào ta cũng đều bị bại dưới tay hắn. Tuy rằng mẫu thân Nha Nha nói con gái không cần quá mạnh mẽ, điều đó là không cần thiết, hơn nữa con gái yếu hơn con trai cũng là lẽ bình thường, thế nhưng ta vẫn không phục, mỗi ngày đều miệt mài luyện công, thắp đèn thâu đêm đọc sách, ta luôn tin sẽ có ngày mình vượt qua được hắn.

Mọi người đều cho rằng Ngưu đệ đệ có thực lực kém hơn bọn ta nhưng ta biết hắn cố tình ra vẻ yếu đuối nhất, với trình độ phúc hắc của hắn, ta vốn dĩ không theo kịp. Tuy biết hắn mười tuổi phải dời nhà đến Bắc quốc làm hoàng đế nhưng ta tuyệt đối không lo lắng, kẻ dám đắc tội với hắn không có kẻ nào không bị hắn đùa giỡn sống không bằng chết.

Khi Tiểu Tiểu muội muội ra đời đã cho ta thấy hóa ra trong thiên hạ cũng có đứa trẻ trong sáng thanh khiết không nhiễm một hạt bụi trần động lòng người đến như vậy. Trước mặt con bé, ta không phải là một công chúa túc chí đa mưu thủ đoạn tàn độc là là tỷ tỷ yêu thương nàng nhất, mặc dù ta coi kẻ mạnh mới có thể tồn tại trên đời nhưng ta không muốn muội muội ta trở nên như vậy. Có mấy ông bố cầm thú, mẫu thân Nha Nha, hồ ly ca ca, ngưu đệ đệ cùng ta căn bản không cần lo lắng con bé sẽ bị tổn thương. Thế nên con bé này chỉ cần quanh quẩn trong sơn trang làm cục cưng bảo bối bé nhỏ của mọi người là được, có chúng ta, con bé nhất định sẽ có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc.

Khi ta lên tám tuổi thì đôi cha con tóc ánh kim kia xuất hiện, dựa vào trực giác nhạy cảm trời sinh, ta biết sự xuất hiện của bọn họ sẽ khiến cuộc sống gia đình ta không còn bằng phẳng như trước nữa. Sau đó cũng chứng minh trực giác của ta hoàn toàn đúng, Tiểu Tiểu bị tên Hiên Viên Hạo Hãn kia chinh phục cả về thể xác lẫn tinh thần, phải gả cho hắn đến đại mạc xa xôi. Mà dưới sự quấy rối không ngừng của lão Hiên Viên Hoằng tóc ánh kim kia, mẫu thân Nha Nha cũng mềm lòng làm ra mấy chuyện đáng xin lỗi với ba ông bố kia, thế nên, ta ghét bọn họ, rất ghét, ghét vô cùng.

Trong mười năm đầu cuộc đời ngắn ngủi thôi nhưng ta đã thấy được đủ loại nam nhân. Nào là ông bố hồ ly ưu nhã như thiên tiên, ông bố sói xám tà mỹ quyến rũ, bố ngưu ngưu băng lãnh chỉ ân cần dịu dàng chăm sóc mẫu thân Nha Nha còn cả cái lão tóc ánh kim yêu mị đáng ghét kia nữa, nói chung đều là cực phẩm trong cực phẩm. Thế nhưng mấy người đó đều có chung một nhược điểm chí mạng, chỉ cần đụng đến mẫu thân Nha Nha là đầu óc ngáo ngơ, không biết trời đất trăng sao gì hết, mẫu thân Nha Nha của ta nói đi hướng đông mấy ông ấy cũng không dám đi hướng tây. Chỉ cần mẫu thân Nha Nha nhỏ vài giọt nước mắt, bọn họ cũng chân tay luống cuống dỗ dành vỗ về. Trời lạnh thì sợ mẫu thân Nha Nha sinh bệnh tật, trời nóng thì lo người không ngủ được.

Nhìn thấy hành vi ẻo lả của mấy ông bố trung niên đẹp trai lúc vây quanh mẫu thân Nha Nha ta lại lần nữa ý thức sâu sắc, nam nhân của ta không phải tên hoàng đế đứng trên vạn người, cũng không phải thương nhân giàu có phú khả địch quốc, lại càng không phải văn nhân thư sinh nhã nhặn không có phong độ gì hết. Nam nhân của ta nhất định phải là nam tử hán đội trời đạp đất, một nam nhân có thể vững vàng giữ chặt ta trong lòng. Ta muốn chinh phục hắn, cũng muốn hắn phải khổ công chinh phục ta, có điều thật đáng tiếc, nam nhân như vậy một mống cũng chưa từng xuất hiện trong mười năm đầu cuộc đời ta.

Khi ta được mười lăm tuổi cuối cùng cũng thành công thuyết phục được cha sói cho phép mình độc hành giang hồ, tuy rằng ta biết có hắc y thị vệ ngấm ngầm theo sau bảo vệ nhưng nếu như mẫu thân Nha Nha đã kiên quyết bắt buộc bọn họ tới vậy thì ta cũng đành chịu thôi, bởi nếu biết được bọn họ không theo kịp ta mẫu thân Nha Nha sẽ khóc đến sưng húp khuôn mặt nhỏ nhắn mất. Không muốn để người phải đau lòng, nhưng ta vẫn phải hung hãn ra lệnh cho bọn hắn cho dù ta gặp phải chuyện nguy hiểm gì đều phải trốn vào một góc, nếu dám lộ ra dù chỉ là nửa cọng tóc thôi ta nhất định sẽ đá bay bọn hắn trở về sơn trang.

Trong chuỗi ngày ngao du thiên hạ của mình, khuôn mặt diễm lệ tuyệt mỹ của ta khiến không biết bao nam nhân phải trộm nhìn thế nhưng dưới sự dày công giáo dục của ba ông bố cũng như sự chỉ đạo của Vi Bức gia gia và Cổ Ba gia gia, mấy kể tầm thường dung tục đó căn bản không đến gần được ta trong phạm vi ba thước. Tuy rằng cũng có mấy tên hái hoa tặc muốn ngấm ngầm hạ dược nhưng từ nhỏ đã được ông ngoại dược vương ép uống thuốc bách độc bất xâm nên căn bản cũng chẳng sợ mấy cái xuân dược tôm tép đó cùng mấy tên nam nhân bàng môn tả đạo đáng khinh kia.

Khi phiêu du được nửa năm, ngay khi ta định quay trở về sơn trang thì gặp được hắn, nam nhân khiến ta muốn chinh phục và được chinh phục.

Lần đầu tiên chạm mặt, ta chỉ biết hắn là một kẻ mạnh, một kẻ mạnh chân chính. Khi bị đàn sói vây quanh, ta biết ta không sợ bởi ta thừa sức giải quyết chúng, khi ta đang múa kiếm quay cuồng tàn sát lũ sói thì từ đâu xuất hiện một bóng dáng đỏ rực tà mị tốc độ so với ta còn nhanh hơn vạn phần, dưới một khoảng trời máu bay lên như hoa tuyết, những con sói đó không còn nào thoát được kiếp nạn một kiếm xuyên họng bất đắc kì tử. Nhìn nam nhân áo đỏ không dính chút máu dưới trăng, ta như bị hắn mê hoặc say đắm, nam nhân có sự ưu nhã của cha hồ ly, có cái quyến rũ của cha sói, có sự lãnh khốc như ngưu đệ cũng không kém phần yêu mỹ như lão tóc ánh kim kia, nam nhân có thể sánh ngang với hồ ly ca ca, rốt cuộc hắn là ai????

Khi ta hỏi hắn vì sao lại cứu ta, hắn nói hắn căn bản không để ý đến chuyện cứu ta, giết đàn sói hoang này chỉ bởi hắn thích nhìn thấy máu me bay lượn trong không trung mà thôi. Nhìn hắn quay đầu bước đi không buồn ngoái lại đến một lần, ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, chưa từng có nam nhân nào dám đối xử với ta như vậy, tên nam nhân này dám không để ý đến khuôn mặt diễm lệ của ta, tuyệt đối không thể tha thứ được.

Lần thứ hai gặp mặt lại là trong thanh lâu xa hoa trụy lạc. Ngày đó ta mặc nam trang bước vào thanh lâu mở mang tầm mắt, ta không hiểu sao nam nhân lại thích loại phụ nữ như vậy, lẽ nào những nữ nhân đó khiến bọn họ có cảm giác thành tựu sao? Ta chọn riêng một hoa khôi đẹp nhất lại dày dặn kinh nghiệm đến đàn hát chuyện trò bởi ta muốn tìm cách chinh phục nam nhân khát máu kia.

Trong những tiếng gào thét chói tai ta thấy hắn xuất hiện, vẫn một bộ xiêm y đỏ tươi toàn thân, vẫn mỹ nhan lãnh mỵ như thần tiên. Ban đầu ta cho rằng hắn tới tìm mình nhưng thật đáng tiếc, ngay lập tức vỡ lẽ hắn đến đây để giết người. Nhìn những cao thủ đệ nhất đệ nhị giang hồ chưa kịp động thủ đã im lặng nằm dưới đất, ta lại càng thêm khẳng định nam nhân này, Lang Mỹ Mỹ ta nhất định phải đoạt được.

Lần thứ ba gặp lại là vào một ngày trời xanh gió mát bên cạnh một dòng sông nhỏ, ta mặc một thân áo trắng, tóc đen dài buông xõa, tiêu dao nằm trên thảm cỏ xanh, lẳng lặng nhìn làn sóng lấp lánh nhấp nhô, trong đầu luôn nghĩ vì sao nam nhân kia không thèm để ta vào trong mắt. Ta biết mình đã tương tư thành bệnh, cho dù ông ngoại Dược vương cũng không chữa khỏi nỗi nhớ nhung của mình với hắn. Đáng tiếc đến hắn là ai ta cũng không biết rõ, không biết hắn ở đâu, càng không biết hắn đã có người trong lòng hay chưa. Tên nam nhân mới chỉ xuất hiện hai lần nhưng đã khiến ta thần hồn điên đảo.

Sau tiếng vó ngựa chạy đến ta lại thấy được hắn, bạch mã, xiêm y đỏ thẫm dưới bầu trời thu trong xanh khiến ta càng bị cuốn hút sâu sắc. Tháy hắn xuống ngựa đến bên bờ sông, ưu nhã vốc nước rửa mặt, từ đầu đến cuối cũng không liếc ta lấy một lần. Ta cuối cùng cũng không kìm được làm ra hành động trước đây mình luôn coi chỉ có những kẻ yếu đuối mới như vậy: nhảy xuống sông, quẫy nước tung tóe, cố kêu to cứu mạng a, cứu mạng a, ta muốn đánh cược, nếu hắn đến cứu ta thì cơ hội chinh phục được hắn chẳng phải càng nhiều hay sao. Nhưng nếu hắn thấy chết mà không cứu ta cũng quyết không chịu thua, ta sẽ quấn quýt bám chặt lấy hắn, khiến hắn có muốn vứt bỏ ta cũng không được.

Xem ra ông trời cũng không phụ lòng ta, khi ta giả bộ vươn đôi tay nhỏ bé cầu cứu, hắn vội vã phi thân bay đến không chút thương hương tiếc ngọc ném ta phịch xuống bãi cỏ sau đó lại vội vã nhảy lên ngựa muốn chạy vội, nhưng ta sao có thể dễ dàng buông tha cho chàng chứ. Nhẹ nhàng đáp lên lưng ngựa của sau đó bám chặt lấy thắt lưng kẻ nào đó, ta hung hãn tuyên bố: nam nhân này, ta muốn chàng.

Ta cho rằng sẽ nhanh chóng bị hắn ném ngã xuống cỏ lần nữa nhưng lại không ngờ yêu nghiệt này nở nụ cười vừa gợi cảm vừa yêu mị, sau đó phun ra một câu khiến ta tức muốn hộc máu, suốt đời cũng không quên được: Nữ nhân, cuối cùng, nàng chính là người thổ lộ tình cảm trước tiên. Nàng biết không, khi nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo của nàng giữa bầy sói… ta chỉ biết…nàng…. Là nữ nhân Lãnh Phong Vân ta muốn.

Ta nhớ lúc đó mình đã hỏi hắn: chàng đã từng chạm qua nữ nhân khác hay chưa?

Hắn nói không có, một người cũng không, trong mắt ánh lên sự chân thành lại như mê hoặc, không biết vì sao, ta tin hắn. Ta cũng tin hắn chính là nam nhân duy nhất của ta, ta là nữ nhân duy nhất của hắn.

Đã là cuối mùa thu, bị quần áo ướt đẫm dính chặt trên người ta nói ta rất lạnh, hắn lại càng thêm ôm chặt ta trong lòng, làn môi nóng cháy khiến toàn thân ta càng thêm khô nóng, hắn nói, nếu có hắn cuộc đời ta sẽ không còn bằng phẳng như trước nữa.

Ngả vào lòng hắn, ta biết, ta muốn hắn, nam nhân này…. Ta muốn hắn trở thành phu quân của mình.

Tuy rằng mẫu thân Nha Nha buồn rầu vật vã náo loạn sống chết không chịu đồng ý nhưng cũng không thể lung lay quyết tâm phải gả cho giáo chủ ma giáo Lãnh Phong Vân của ta. Ngày ta xuất giá, trong màu đỏ thắm phấp phới, ta ngồi trên ngựa cùng phu quân, tiến vào cuộc đời hắn.
Bình Luận (0)
Comment