Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 17

Mười ngày sau, tại kinh thành phồn hoa hưng thịnh của Lang quốc.

“Tiểu Bạch Thái! Mau lại đây! Tỷ tỷ dẫn đệ đi ăn kẹo hồ lô!” Vẫy vẫy quả cầu trắng tuyết ở đằng sau, ta rảo bước tới sạp hàng rong bên cạnh.

“Ăn chậm một chút! Cẩn thận nghẹn đó!” Cưng chiều vô bờ bến nhìn tướng ăn không có lấy một chút ưu nhã ngoạm từng miếng to của ta, Cổ Nguyệt Lan ném cho ông chủ sạp hàng một ít bạc vụn, nhắc con hồ ly béo ú cũng đương ăn ngon lành ở dưới đất lên, bám theo sát gót ta.

“Hừ! Nha đầu “ếch ngồi đáy giếng”! Cả ngày chỉ biết có ăn!” Nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của ái thê, Dược Vương thận trọng không cho dòng người đụng vào mẹ mĩ nhân!

“Tướng công!  Nha Nha còn nhỏ! Nghịch ngợm cũng là điều thường thấy mà!” Ánh mắt dịu dàng theo sau tiểu cô nương áo hồng đằng trước, Lâm Đại Đại cảm giác nhà có con gái lớn sắp xuất giá: “Haiz, không ngờ rằng con gái của chúng ta sắp trở thành thê tử của người khác rồi!”

“Mẹ! Mẹ có muốn ăn không?” Nhón lấy một quả đỏ mọng, lờ nét mặt không vui của mỗ Hồ, ta giơ lên trước miệng mẹ mĩ nhân.

“Mấy loại thức ăn bụi bặm hôi hám dọc đường này sao có thể cho Đại Đại ăn được chứ?”

“Mẹ không cần đâu! Nha Nha ăn đi!” Nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên má hồng hồng của ta, mẹ mĩ nhân khéo léo nhắc nhở: “Lát nữa là đến bữa trưa, không nên ăn nhiều quá con à!”

“Ờ ha!” Vừa mới định đưa quả mọng đó lên miệng thì mỗ Hồ đột nhiên kéo tay ta về phía hắn, há miệng cắn một miếng rồi nhai nhai nuốt nuốt, thuận đường liếm liếm ngón tay trỏ nhỏ nhắn của ta, đôi mắt phượng hẹp dài mờ ám nheo nheo lại: “Ừm! Chả trách Nha Nha lại thích! Quả nhiên rất ngon!”

Kinh tởm lau đi lau lại đầu ngón tay dính đầy nước miếng của mỗ Hồ vào bộ quần áo trắng như tuyết của hắn! Hừ! Quả nhiên là con hồ ly biến thái, giữa thanh thiên bạch nhật dám chòng ghẹo con gái nhà lành ngay trên phố!

Rầm rập tiếng vó ngựa phi nước đại truyền tới, dòng người trên phố bỗng chốc xáo xác!

“Này! Lão Hoàng! Có chuyện gì lớn xảy ra vậy?”

“Nghe nói Lang Vương gia đánh bại Bắc quốc! Chiến thắng trở về!”

“Tứ vương gia quả nhiên là phúc tướng của Lang quốc chúng ta! Mỗi lần vương gia xuất trận là địch quốc đều bị đánh cho tơi bời tan tác!”

“Nói đến vị vương gia này, ngoài uy danh “bách chiến bách thắng” trên chiến trận ra, ha ha, lão Mã,  lão có biết vị vương gia đó còn có sở trường gì không?”

“Lão Hoàng, lão không phải không biết, ta là người quê mùa, nào có biết gì về vị vương gia đó!”

“Họ hàng của ta là đầu bếp trong phủ của vị vương gia đó. Ông ấy nói………”

“Lão Hoàng, đừng có thừa nước đục thả câu nữa! Mau nói ra đi!”

“Việc này! Ông ấy nói Tứ vương gia đó trời sinh dị phẩm, có thể đêm ngày cùng vô số mĩ nữ hoan ái! Mĩ nữ trong hậu viện của vị vương gia ấy còn đẹp hơn gấp vạn lần so với phi tần của lão Hoàng đế!”

“Chúng ta không có diễm phúc đó nhỉ?”

“Còn phải nói! Người ta bề ngoài anh tuấn bất phàm lại quyền cao chức trọng, khuê tú nhà quan lại, bích ngọc nhà tiểu thương, hoa khôi thanh lâu đều tranh nhau chen lấn tới toét đầu chảy máu, chẳng phải đều muốn bước vào được cánh cổng lớn của phủ Tứ vương gia hay sao? Lão xem, đứng chen lấn xô đẩy ở hàng trên cùng không phải là các cô nương xinh đẹp trẻ trung trang điểm lộng lẫy sao?”

“Ha ha! Chúng ta là những người không liên can! Tốt hơn hết là đừng chen lên trước!”

“Ái! Các người đừng chen nhau mà!” Bị đẩy vào dòng mĩ nữ điên cuồng tranh nhau chen lên đầu, ta bị thất tán với Cổ hồ, giờ sắp bị người ta nén cho tắc thở rồi! Dưới tình thế bất lực, ta chỉ còn cách la to: “Này! Buông ta ra! Ta muốn ra ngoài!”

“Hừ! Đừng tưởng có chút nhan sắc mà Tứ vương gia sẽ thích ngươi!” Một cô gái dát vàng dát ngọc lên người khinh thường nhìn ta bằng nửa con mắt!

“Đúng vậy! Béo tròn béo quay hệt quả dưa hấu như ngươi mà cũng đòi tranh giành với chúng ta!” Mĩ nữ quê mùa chân to tay thô gạt một phát, ta lập tức liền bị đẩy lùi về phía sau!

“A! Mau nhìn kìa! Vương gia đến rồi! Mau nhìn kìa! Hu! Vương gia! Thiếp ở đây!” Bên cạnh là một thanh lâu nữ tử để lộ hai bả vai trắng nõn, sực nức mùi phấn son đương hưng phấn hò reo!

Trong vòng vây của dòng mĩ nữ điên cuồng, chỉ nhìn thấy một đoàn quân áo đen kiêu căng ngạo mạn đương rầm rập phi tới!

Tự cao tự đại ngồi trên lưng con ngựa cũng đen sì, Lang Minh Thần khoác trên mình bộ quần áo đen tuyền dát vàng óng ánh, mái tóc búi cao, cố định bằng một chiếc trâm đen láy, từng sợi tóc đen nhánh quyến rũ rủ xuống hai bờ vai, tự nhiên vô cùng lộ ra uy nghiêm bá chủ thiên hạ, đôi mắt xanh lam tà mị chốc chốc lại quét qua hàng hàng mĩ nữ xinh đẹp rực rỡ gấm hoa, chòng ghẹo phóng ra luồng điện nghìn Volt khiến cho thục nữ danh môn, tiểu thư phú gia, bích ngọc tiểu thương đều chết lịm! Binh đoàn áo đen đi tới đâu là hoa tươi sặc sỡ, khăn thơm sực nức, thư tỏ tình dạt dào, phấp phới tung bay tới đó!

“Vương gia! Mau ngoảnh lại nhìn thiếp! Thiếp là Tiểu Thúy ở Trần Gia Thôn! A! Ngài quay lại nhìn rồi!” Tỷ tỷ quê mùa giọng như chuông rền hò hét, vang dội tới mức hai bé màng nhĩ của ta đều ong ong ù ù!

“Hừ! Ngươi đừng có tơ tưởng, người vương gia nhìn là ta!” Thiên kim phú gia dùng chiếc khăn thơm giơ lên bịt mũi: “Kinh quá! Toàn mùi đất tanh nồng, thối ngạt chết người ta mất!”

“Hai vị tỷ tỷ, để cho muội muội chen vào trong được không?” Ta thận trọng dè dặt tránh luồng sét từ âm ti phóng lên, nhẹ nhàng nói với hai cô nương xinh đẹp: “Thực ra, hai tỷ tỷ đều sắc nước hương trời, đều xứng với danh xưng phu nhân của vương gia mà!”

“Xem như ngươi có mắt đó!” Hai người vừa giãn ra khỏi nhau, ta liền hít thật sâu bầu không khí trong lành lâu ngày mới được thở!

“Cho ta qua! Cho ta qua! Hu! Vương gia!” Khuê nữ liễu yếu đào tơ, hiếm khi được bước ra khỏi phòng, yếu ớt vô lực van lơn thống thiết bên cạnh ta: “Muội muội! Có thể nhường chỗ cho tỷ tỷ được không?”

“Được!” Nhón chân né sang một bên, mĩ nhân vội vàng chen lên trước mặt ta, không gian chật hẹp càng khiến cho đoàn lang nữ càng thêm điên cuồng!

“Đừng chen!” Tỷ tỷ quê mùa sức khỏe như voi, hích cái mông tròn, gằn giọng cảnh cáo khiến cho tỷ tỷ yếu ớt bên cạnh ta bị dọa cho mất mật.

“Ai ya! Đừng đẩy ta! Đừng đẩy mà! Chỉ là một gã đàn ông, có gì hay ho chứ?” Một con sói háo sắc đi đâu cũng phóng điện, có đẹp, có giàu, có quyền cao hơn nữa thì cũng chỉ là rác rưởi!!!!!

Mắt sói xanh quét qua chỗ ta, đám mĩ nữ si dại càng thêm điên loạn!

“Vương gia! Thiếp yêu ngài!” Tỷ tỷ quê mùa bạo dạn tỏ tình giữa phố đông người!

“Vương gia! Nhớ tới Các Mãn Cư của thiếp nha! Tích Ngọc sẽ chuẩn bị món khoái khẩu, canh đậu phụ bát bảo cho người!” Thiên kim phú gia lập tức cuồng nhiệt tung khăn thơm!

“Vương gia! Như Hoa ở Xuân Phong Lầu đợi người tới~~~” Chớp chớp đôi mắt thủy tinh long lanh, Như Hoa tỷ tỷ diêm dúa lòe loẹt liếc mắt đưa tình giữa thanh thiên bạch nhật!

“Vương gia! Hức! Thiếp cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy ngài rồi! Hu! Hạnh phúc quá!” Tỷ tỷ yếu ớt khóc như “mưa trút hoa lê”, đáng thương vạn phần, khiến ta bất giác than thở, vì loại đàn ông rác rưởi đó mà si mê cuồng dại, có đáng không?

Đương lúc đoàn mĩ nữ chen lấn xô đẩy, Lang Minh Thần chỉ chăm chăm nhìn vào một điểm, bỗng nhiên thúc ngựa, phi tới!

“A!!!! Vương gia lại đây kìa!” Tiếng hét chói tai vừa dứt, nhác thấy con ngựa đen sì đang phi tới chỗ mình, ta vội vàng biến thành “đà điểu rúc đầu vào cát”, cúi gằm mặt xuống!

“Bé con yêu dấu! Hai ta lại gặp nhau rồi!” Đôi mắt xanh biếc dính chặt lên tiểu cô nương mặc y phục hồng phấn, khóe miệng nhếch lên cười quyến rũ mà tà mị khiến cho đám cờ-rây-zì fan càng hò hét ầm ĩ!

“Vương gia! Ngài đang nói thiếp sao?” Mĩ nhân yếu ớt mừng rơn mở tròn đôi mắt rưng rưng ngấn lệ!

“Bé con dễ thương! Định chạy đi đâu nữa?” Không thèm liếc mĩ nhân yếu đuối bên cạnh một cái, vuốt sói ở trên cao giơ ra, Lang Minh Thần nhấc nhẹ, thân hình hồng hào mũm mĩm của ta liền bị hắn không mảy may phí sức đặt lên lưng ngựa!

“A! Tứ vương gia giữa thanh thiên bạch nhật cướp con gái nhà lành! Hồ ly sư phụ! Mẹ mĩ nhân! Dược Vương cha! Mau tới cứu Nha Nha!!!!!” Vừa bị đặt lên lưng ngựa, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ khóa chặt lấy eo ta, hòa cùng tiếng ngựa phi nước đại rầm rập là tiếng la hét vang vọng khắp không trung!

“A! Nha Nha! Sao giờ? Nha Nha bị người ta bắt đi rồi!”

“Nương tử yên tâm! Tức khắc có người đuổi theo nó! Hừ! Không ngờ nha đầu vừa tròn vừa mập đó lại là món hàng đắt giá như vậy………”

Đương lúc đoàn người đang ngẩn ngơ ngây ngốc, một bóng áo trắng nhanh như chớp lóe, lướt qua, truy đuổi theo sau………..
Bình Luận (0)
Comment