Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 26

Để tránh phải làm bia đỡ đạn, ta bảo nha hoàn nói với mọi người rằng cơ thể khó chịu, không thể không ở trong phòng nghỉ ngơi.

Chân không ngớt đi đi lại lại quanh phòng, đầu thì nghĩ tới mọi hành vi kỳ quái của mỗ Lang tối nay, cảm giác áp bức trước cơn bão sắp ập tới bao trùm cả tâm tư!

Sau khi ta lượn được đúng mười vòng quanh nhà, hai hòn bi to tròn đen láy đảo đi đảo lại của Tiểu Bạch Thái luôn nhìn ta quẩn quẩn quanh quanh bên nó tới hoa hết cả mắt chóng hết cả mặt, cuối cùng chịu không nổi, bực bội rên lên kháng nghị! Quay sang liếc xéo quả bóng tròn đó một chập, ta thở dài sườn sượt, thôi, bỏ đi, tùy cơ ứng biến, có Cổ hồ ở bên, chuyện tày đình đến đâu cũng để hắn chống đỡ!

Lại là một đêm trăng khuyết gió lộng,ta tiếp tục ôm Tiểu Bạch Thái, lách qua lách lại như con thoi giữa hành lang và giả sơn, nhằm hướng phòng hồ ly phi tới.

Khi đương chạy qua cái sân tối om om, bỗng lọt vào tai tiếng đàn cầm thê lương ai oán mà vô cùng réo rắt từ bên trong vọng ra, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, vội phanh cái khực, ta len lén nhảy lên mái hiên, cố gắng căng tròn hai mắt, không hề chớp lấy cái nào, cốt để nhìn cho rõ mĩ nhân đang ngồi dưới gốc cây.

Dưới ánh trăng bàng bạc, chỉ trông thấy mái tóc dài mượt mà óng ả của Nhã Hiên biểu huynh như thác nước đen tuyền rủ xuống hai vai, vòng eo thon thả mảnh mai khiến ta càng nhìn càng xuýt xoa, cảm giác huyền ảo mơ màng như có như không, hoàn toàn không chân thực đó khiến người khác không nỡ chạm vào, phảng phất chỉ cần chạm nhẹ, là có thể làm tan biến mĩ cảnh trước mắt! Cảnh đẹp đó, thật sự rúng động lòng người!

Gã đàn ông mắt xanh lam khoác bộ trường bào đen tuyền dệt gấm thêu hoa đang nhàn nhạ mà quyến rũ, một tay vuốt nhẹ trên chiếc cằm trơn mịn, một tay mân mê vân vê cốc rượu trước mặt, khóe môi cám dỗ phong tình vì nhớ tới nha đầu tinh nghịch nào đó mà cong thành đường cánh cung hoàn hảo, xem ra, bộ dạng hiện tại của hắn thật sự đã khiến tình ý dạt dào của “mĩ nhân” dưới gốc cây đổ sông đổ biển!

Bên cạnh, Nhã Thần biểu huynh vận bộ trường sam màu xanh nước biếc, tuy có vẻ nho nhã lịch thiệp song lại mang theo nét thâm trầm huyền bí, trên dung mạo khôi ngôi xuất chúng ẩn hiện vẻ cay nghiệt phũ phàng, cũng đồng thời chìm đắm trong suy tư mặc tưởng.

Nhìn thấy đầu óc hai chàng mĩ nam đang mải rong ruổi tận đẩu tận đâu, đôi chân mày thanh tú của Lâm Nhã Hiên liền chau lại, ngón tay ngọc ngà ngừng nhảy nhót trên dây đàn, đôi chân nhanh nhẹn bước tới chỗ hai gã đàn ông, ống tay áo thướt tha lăn tăn gợn sóng, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống, rồi cứ thế si mê ngắm nghía mĩ nam yêu mị đối diện, bỗng, đôi mắt đẹp bị nỗi ưu tư u uất bao trùm: “Minh Thần ca ca, ca ca thật sự thích nha đầu béo mập đó sao?”

“Đúng thì sao, mà không đúng thì làm sao?” Tiếp tục đăm chiêu nhìn cốc rượu trong suốt, tâm trí của Lang Minh Thần vẫn quẩn quanh cô gái mũm mĩm đáng yêu đó!

“Minh Thần ca ca, ca ca rõ ràng biết đệ yêu ca ca mà!” Thân hình mảnh mai yếu ớt đờ ra một lúc, sắc mặt của Lâm Nhã Hiên càng trắng bợt bạt, ánh mắt càng thêm bi thương, chỉ nhìn chằm chặp vào gã đàn ông tà tuấn ma mị đang nhếch mép cười đầy mê hoặc, hàm răng trắng đều bất giác cắn chặt lấy cánh môi non nớt.

Ta lặng lẽ nằm bò trên mái hiên, ngắm “mĩ nhân” ai oán ủ dột phía bên đó! Haiz! Thì ra là như vậy, mĩ nhân biểu huynh của ta đang khốn đốn vì tình! Lông tơ lông măng lập tức dựng lên tua tủa,  đầu óc tràn ngập cảnh mỗ Lang dịu dàng mà cuồng dã đè bên trên CÔNG kích, còn mĩ nhân biểu huynh yếu ớt yêu kiều nằm phía dưới hưởng THỤ!

“Đệ cũng biết rõ rằng việc này hoàn toàn không có khả năng, sao cứ phải tự hành hạ mình như vậy?” Lâm Nhã Thần nhẹ giọng khuyên bảo mĩ nhân vẫn luôn u mê không chịu tỉnh ngộ: “Nhã Hiên! Minh Thần ca ca chỉ coi đệ là em trai mà thôi!”

“Đệ biết! Nhưng đệ thật sự không thể chịu nổi!” Ngẩng đầu lên nhìn, hai má đỏ gay, nhục nhã hổ thẹn, kinh hoàng bất an, cứ thế tuôn trào trong tâm tư, đôi mắt bi thương không hề giấu giếm lộ ra vẻ đau khổ sâu sắc cùng yêu thương vô vàn: “Lúc nhỏ, Minh Thần ca ca luôn bảo vệ săn sóc cho đệ! Đệ tưởng rằng, tưởng rằng……..”

“Xin lỗi! Nhã Hiên, ta từ trước tới giờ không hề có ý nghĩ nào vượt quá giới hạn với đệ! Nếu ta khiến đệ hiểu lầm, ta cũng không biết phải làm sao!” Không thèm để ý tới lời nói vô tình phũ phàng của mình mang lại cho “mĩ nhân” bao nhiêu đau đớn tuyệt vọng, Lang Minh Thần tiếp tục nói: “Hơn nữa, bổn vương đã có hồng nhan tri kỉ, bổn vương không muốn nàng ấy có bất cứ hiểu lầm nào!” Nói xong, đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp khi nhắc tới mỗ Nha, liền tràn ngập dịu dàng trìu mến, đến bản thân hắn cũng không nhận ra.

“Vậy sao? Thì ra là do đệ luôn tự mình đa tình mà thôi!” Nụ cười thê lương tuyệt vọng của “mĩ nhân” chợt khiến tim ta đau nhói!

“Trời đã về khuya, bổn vương phải đi rồi!”  Phất tay áo, phớt lờ “mĩ nhân” đang rưng rưng nước mắt, bi thương tột cùng, Lang Minh Thần nói với Lâm Nhã Thần: “Khuyên bảo đệ ấy giùm ta!”

“Hức! Đừng đi! Minh Thần ca ca! Đừng bỏ rơi đệ mà!” Sau tiếng khóc nấc thảm thương, “mĩ nhân” vội níu lấy vạt áo đen tuyền của mỗ Lang, tha thiết khẩn cầu.

“Nhã Hiên! Đệ tỉnh táo một chút đi!” Giữ chặt lấy thân hình không ngừng vùng vẫy của “mĩ nhân”, Lâm Nhã Thần cứng rắn khuyên răn: “Đừng có hồ đồ nữa!!!”

“Nha đầu béo tròn đó có gì tốt chứ? Vừa mập vừa xấu!” Đôi mắt ướt đẫm lệ sầu trở nên thống khổ bất lực, một tiếng cười tuyệt vọng hiện trên khuôn mặt trắng nhợt nhạt, khiến người khác thấy mà kinh hoàng: “Ả đàn bà phóng túng, ả đàn bà dâm đãng đó thì có gì hay ho chứ?”

“Đừng để ta nghe thấy những lời hủy hoại tới danh tiết của nàng!”

“Đệ cứ nói! Đã là thê tử sắp thành thân của Nhã Thần ca ca, lại còn lăng nhăng chung chạ với gã sư phụ của ả, ca ca nói đi, thứ đàn bà vô liêm sỉ đó có gì tốt chứ?”

“Đủ rồi! Đừng nói nữa!” Nhác thấy khuôn mặt tuấn mỹ của gã đàn ông áo đen càng ngày càng thâm hiểm tà ác tới kinh sợ, Lâm Nhã Thần lập tức cắt ngang lời đệ đệ: “Minh Thần! Đừng để ý tới nó!” Đỡ cơ thể yếu ớt của “mĩ nhân” thẳng dậy: “Nhã Hiên, theo ca ca về!”

“Đệ sẽ không tha cho ả ta! Minh Thần ca ca! Đệ tuyệt đối không buông tha cho ả ta!!!!”

Nhìn bóng dáng hai kẻ dìu dắt nhau dần xa khuất, đôi mắt xanh lam đen kịt liền liếc sang cô gái áo hồng đang nằm trên mái hiên: “Bé con, xem đã chưa hả?”

“Ha ha! Cũng tạm!” Quan hệ mờ ám đủ làm trời long đất lở của hai người họ, thiết nghĩ, ta không nên đả động tới thì tốt hơn: “Tứ vương gia quả nhiên là có ma lực bất phàm, trai gái đều “xơi” tận!”

“Vừa nãy nàng đã nghe thấy rồi đó, ta và Nhã Hiên thật sự không có gì cả!”

“Ờ!” Ôm Tiểu Bạch Thái nhảy xuống hành lang, ta chẳng thèm để ý tới hắn, quay người, bỏ đi luôn.

“Vì nàng, ta sẽ giải tán hết đám đàn bà con gái trong vương phủ!”

“Ờ!” Mĩ nhân là của ngươi, xử lí thế nào cũng là việc của ngươi!

“Ta cũng có thể như hắn! Cả đời chỉ yêu mình nàng!”

“Ờ!” Hồ ly là hồ ly, ngươi là ngươi, ai ai cũng đều bình đẳng, ai ai cũng có tự do riêng!

“Nàng không cảm động sao?”

“……..” Thừa lời!

“Bé con! Rốt cuộc trong lòng nàng có ta không?”

“………” Ngáp một cái rõ to.

“Đáng chết! Bổn vương đang hỏi nghiêm túc, nàng dám ngáp đáp lại!”

“…….” Trợn mắt với hắn, đây là phản ứng sinh lí vô cùng tự nhiên, chưa bao giờ thấy hay sao?

“Lời của ta vẫn chưa hết, nàng dám bỏ đi như vậy hả?”

“….” Buồn ngủ thì đi về phòng nằm, lẽ nào, lại thừa hơi đứng ở đây nghe ngươi sủa linh tinh?

“Nha Nha! Mệt rồi phải không?” Không màng tới ánh mắt bốc hỏa song âm hiểm sắp bạo trào vì đố kị của mỗ Lang, hồ ly áo trắng từ trên trời nhẹ nhàng đáp xuống, dịu dàng ôm ta vào lòng: “Để sư phụ bế Nha Nha về ngủ nhé!”

“Ờ! Sư phụ đến rồi à!” Ngoan ngoãn vùi vào lòng hắn, để mặc hắn bế ta bay lên cao, trời đêm rực rỡ muôn vàn ánh đèn lung linh, cùng hắn bay trong gió ngàn, ngắm khuôn mặt nho nhã dịu dàng đẹp như ngọc của hắn, trước khi mi mắt nặng trĩu hạnh phúc nhắm lại, lòng ta dấy lên một đợt sóng dạt dào, con hồ ly đó, thật sự đẹp trai quá đỗi, thật sự muốn thơm hắn một cái quá………..
Bình Luận (0)
Comment