Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 3

Trans: Feilunhai1010

Beta: Kun xinh

Lúc này, bé mập đáng thương nhà ta đang nằm như “cá chết ươn” trên tấm đệm mềm mại êm ái. Ba ngày rồi! Nguyên ba ngày nay rồi! Từ lúc bị cưỡng ép nuốt miếng bánh hoa quế “tội ác tày trời” đó tới giờ, bụng ta óc ách ọc ạch nguyên ba ngày nay. Nếu không phải Dược vương cha từ nhỏ đã nuôi nấng ta bằng “trân quy bảo dược” chắc giờ này ta đã thành quả dưa hấu quắt queo từ đời tám hoánh nào rồi. Nhớ lại kinh nghiệm thê thảm năm “the most wanted boy” trong trường cưỡng hôn xong ta cũng bị “tào tháo” rượt hẳn ba ngày ba đêm, xem ra cho dù có biến thành bé mập Vương Nha Nha thì cái bệnh sạch sẽ “ngàn năm có một” của ta vẫn không hề thuyên giảm.

Liếc xéo Cổ mĩ nam một cái, ta căm ghét quay mặt đi.

Cổ Nguyệt Lan ngồi bên cạnh đang thư thái nhàn nhã thưởng thức trà thơm bánh ngọt, đôi mắt bích ngọc nhìn thấy thân thể bé xinh đang thoi thóp thở, liền hiện ra tia áy náy thương xót.

“Nha Nha?” Giọng nói nhẹ nhàng đầy từ tính vang lên.

“………..” Phản kháng vô thanh.

“Giận rồi à?”   Quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ!

“…………” Thừa lời!

“Xem ra sau này sư phụ phải rèn luyện thật nhiều cho Nha Nha mới được.” Vừa nghĩ tới nguyên nhân bị tiêu chảy của tiểu nha đầu, đôi mắt bích ngọc càng thêm thâm trầm. Nha Nha, nàng lại ghét ta thân mật nàng đến mức đó sao?

“………..” Không muốn! Ta là thủy tinh mong manh dễ vỡ!

“Phía trước là thị trấn, Nha Nha có hứng dạo chơi vài vòng với sư phụ không?” Bàn tay thon dài trơn mát nhẹ nhàng đem thân thể bé bỏng lật lại, tay kia không biết liêm sỉ xoa xoa cái bụng tròn tròn xinh xinh qua lớp áo mỏng manh, xót xa hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

“Không đi!” Phớt lờ đôi con ngươi hút hồn đẹp tới thái quá đang dần dần giãn ra, ta giữ vững lập trường của giai cấp vô sản.

“Thật không đi?” Mặc dù bị ngăn trở bởi lớp áo mỏng tang nhưng cảm giác trơn mượt láng mịn vẫn khiến người ta dấy lên ham muốn không trừ thủ đoạn, phạm vi vuốt ve dần dần khuếch trương, đôi mắt ngọc bích sâu không thấy đáy.

“Ưm…….” Dưới ma chưởng cố ý khiêu khích trêu chọc, thân thể nhỏ bé của ta không ngừng run rẩy, khi đầu ngón tay nhẹ lướt qua “đầu nhỏ” trắng mịn, ta nào nhịn nổi bèn khe khẽ rên rỉ. Trước lúc lông tơ lông măng dựng đứng hết cả lên, ta gạt phắt cái tay vô liêm sỉ trên ngực kia ra, giả vờ giận dữ nằm sấp xuống đệm.

Yếu ớt né tránh đôi mắt phượng hẹp dài đang nheo tít lại, quay đầu sang bên hắn không thể nhìn thấy, ta bụm chặt miệng, suýt nữa thì thốt lên câu “Dâm tặc”, đôi mắt tràn ngập vẻ thất kinh. Vừa nãy Cổ Nguyệt Lan là cố ý, hắn đang chòng ghẹo, thật sự chòng ghẹo, chòng ghẹo một đứa con nít mới vẻn vẹn có năm tuổi!!!! Khe khẽ nhắm mắt lại, Vương Nha Nha ta sau này phải làm thế nào đây??? May là ta mới chỉ có năm tuổi……hắn chưa thể làm gì được ta……..

Lần nữa nhìn thấy bé con lại “bơ” mình, thân thể to lớn vạm vỡ khẽ chùng xuống……………..đôi mắt xanh lục như mộng như thực…………..Nha Nha, nàng thoát không nổi ma chưởng của ta đâu……………

Nguy hiểm cận kề khiến bản năng sinh tồn thức tỉnh, để tránh phải đơn độc “chiến đấu” với Cổ mĩ nam, ta Vương Nha Nha phát huy hết mức độ đặc sắc của thiện lương và nhiệt tình, dùng tốc độ chớp lóe bắt dính quan hệ ngoại giao với bác xa phu đẹp giai. Dưới lời đường bánh mật, dưới sức bật của lò xo nịnh hót, tiếng chim non léo lắt véo von một câu “Phong thúc thúc đẹp”, hai câu “Phong thúc thúc tốt”, Cổ Phong “đại thụ” cuối cùng cũng bị “đốn đổ”, “ngả nón” hoan nghênh ta ngồi cạnh bên…….

“Cổ Phong! Dừng xe!” Khi ta đang ngồi bên càng xe, đung đa đung đưa đôi chân mũm mĩm, thưởng thức phong cảnh hai bên cùng tám anh trai đẹp thì giọng nói thâm trầm lạnh lẽo không chút ấm áp liền xuyên qua rèm che vọng ra.

“Dạ! Môn chủ!”

Bên bờ sông phong cảnh hữu tình có: một cái xe ngựa hào nhoáng tới lóa mắt,  một đứa bé mũm mĩm mới 5 tuổi nhưng thực ra đã “già”  đến hai mươi tuổi đang hết sức phấn khởi chạy khắp nơi đuổi bướm ngắt hoa, một mĩ nam ưu nhã đang ngồi trên thảm cỏ dõi đôi mắt sủng ái nhìn thân hình bé bỏng đương nhảy nhót hoạt bát quá độ, đệm thêm một bác phu xe trung niên đẹp trai cùng tám bích y thị vệ mắt trân trân nhìn thẳng tai vểnh lên nghe ngóng bốn phương. Tổ hợp này vừa buồn cười lại vừa quái gở.

Tiếng vó ngựa cấp tốc rầm rập truyền tới, tám anh thị vệ liền nghiêm mặt, nhìn về phía đoàn người ngựa đen sì càng ngày càng gần.

Người đen, ngựa đen, xe cũng đen nốt từ từ dừng lại bên bờ sông.

“Ưm…..Tứ vương gia người thật xấu tính mà………” Tiếng con gái lả lơi yêu mị vọng ra từ trong xe ngựa:    “Đừng mà……..Tứ vương gia…..Mau dừng lại………Mị Mị chịu không nổi rồi…………”

Xe ngựa không ngừng đung đưa cuối cùng lắc mạnh một cái rồi dừng hẳn. Chỉ còn lại tiếng con gái rên rỉ đầy mị hoặc.

Đoàn thị vệ đen sì bên ngoài dường như không hề bị ảnh hưởng bởi âm thanh đầy lẳng lơ mà dụ hoặc bay ra từ bên trong xe. Thị vệ đầu đoàn vén rèm nhẹ hỏi:

“Vương gia, bên bờ sông có người, chúng ta có nên đổi nơi khác không ạ?”

“Không cần” Tiếng đáp lại lười nhác mang theo chút dục vọng, người trong xe cơ hồ không thèm để ý tới người khác có thể nghe thấy mình đang diễn “phim con heo” vậy.

Một cánh tay nâu đồng đầy rắn chắc vén rèm lên, thân hình cao to tráng kiện ôm lấy cơ thể mềm nhũn ẻo lả của mĩ nhân bay xuống.

Coi như chốn không người tiếp tục chòng ghẹo mĩ nhân trong lòng, mĩ nam tà mị áo đen vì cuộc truy hoan  quá độ vừa nãy mà mái tóc đen mượt vốn được cột lại, nay lỏng ra rủ xuống hai vai, vạt áo hờ hững tuột xuống để lộ ra làn da nâu đồng đầy gợi cảm, bộ ngực săn chắc do luyện võ lâu năm càng tăng thêm vẻ sexy.

Đôi tay to thản nhiên mò vào trong vạt áo mĩ nhân, thành thục vân vê, nhào nặn đầy kích thích. Đôi mắt xanh lam khinh thường nhìn biểu hiện không chịu nổi mà sung sướng hưởng thụ của tuyệt sắc mĩ nhân. Hừ! Con gái dù có thanh tao tới mức nào đi chăng nữa thì cũng lăn sả bổ nhào vào hắn thôi.

“Tiểu cô nương lên rừng hái nấm”

“Địu trên lưng một chiếc giỏ tre”

“Chân trần nhỏ nhắn lướt trong nắng”

“Chạy khắp rừng sâu và núi đồi”

“Nấm hương cô hái là nhiều nhất”

“Đầy như sao trời đếm không xuể”

“Nấm mèo cô hái là to nhất”

“To như cái ô nhỏ đựng đầy giỏ tre”

“Tắc la la li tắc la la li tắc”

“Tắc la la la”

“Tắc la la la li tắc”

“…………..”

(Bài hát: Tiểu cô nương hái nấm)

Vừa hát vừa nhét đầy những chiếc nấm to tròn vào  giỏ, thân hình bé nhỏ trăng trắng tất bật trên bạt cỏ xanh chăm chỉ cần mẫn ngắt hái.

Tiếng hát véo von rộn ràng của bé mập khiến Cổ mĩ nam luôn dõi nhìn theo cô khẽ nhếch mép cười, cũng khiến cho hai đội người ngựa xanh, đen thu lại tâm lí khẩn trương.

“AAAAAAAA! CÓ RẮN! CỨU MẠNG VỚI!!!!!!” Tính mạng là quý giá nhất, Vương Nha Nha ta vẫn muốn ở lại cổ đại làm “sâu gạo”, không muốn chết ẻo như vậy đâu!!!!

“Nha Nha! Đừng sợ……..Ngoan……..Không sao nữa rồi!” Ôm gọn thân hình bé bỏng lao như tên lửa về phía mình, Cổ Nguyệt Lan không ngừng an ủi.

“Hu……..Có rắn………Huhu………Đáng sợ quá!”    Ta không hề quên thân phận của mình, cho dù có sợ chết điếng đi nữa cũng phải diễn trọn vai!

“Hừ! Quả nhiên chỉ là đứa trẻ ranh miệng còn hôi sữa!” Một giọng nói đầy mỉa mai vọng tới, ngước đôi mắt ướt lệ, đập vào là đôi con ngươi xanh lam tà mị đương chế giễu hành động ấu trĩ của ta.

“Sư phụ! Ca ca xấu tính! Ca ca mắng Nha Nha đó!” Khẽ liếc mắt coi thường tên dê xồm mất nết, ta giả vờ tủi thân cắn cắn đôi môi non nớt, vài giọt trân châu lăn dài trên má, sau đó tổn thương cực hạn vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của Cổ mĩ nam.

“Để huynh đài cười chê rồi!” Mắt xanh ngọc lạnh băng nhìn đối phương, ý cảnh cáo ngập tràn không trung.

“Hừ! Chỉ là một đứa trẻ ranh mà thôi! Cẩn thận chiều quá hoá hư đó!” Đẩy mĩ nữ quần áo xộc xệch ra, con ngươi xanh lam tà mị nhìn thân hình bé bỏng đang khóc thút thít kia, thật không ngờ một đứa trẻ con mà cũng biết chơi trò “cáo mượn oai hùm”!

“Nha Nha nhà chúng tôi không cần huynh đài lao tâm khổ tứ!” Ôm chặt lấy vật sở hữu trong lòng, ngón tay thon dài của Cổ Nguyệt Lan nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc mái đang rối tung của ta.

“Hừ! Nha Nha phải không?” Lang Minh Thần yêu dị cười: “Tên quả nhiên rất hay!”

Bên bờ sông, trên bạt cỏ, một con hồ ly nhàn nhã mắt bích ngọc ôm trong lòng một bé mập xinh xắn trừng trừng lườm một con sói tà ác mắt xanh lam, nơi ánh mắt giao nhau là những tia chớp đùng đùng đoàng đoàng không ngừng phóng điện!!!!

Hết C3

_________________

Đích đến của mỗi người là tìm kiếm sự bình yên trong lòng mình...
Bình Luận (0)
Comment