Nhè nhẹ mở cửa phòng lại len lén thò đầu khe khẽ kêu “mi-eo mi-eo”! Uhm! Quá tuyệt! Hai vị đại hiệp vẫn đang chiến đấu hăng say! Cao thủ quả nhiên là cao thủ! Trên không chỉ thấy hai bóng trắng – đen tuyệt mĩ quay qua quay lại như con thoi, quần nhau từ trên cây cao xuống vườn hoa dưới đất, chưởng kình bộ pháp dữ dội oanh tạc khiến cho hoa bay rợp trời, lá rơi xào xạc. Nếu như không phải là đương sự trong trận chiến kinh thiên động địa này, ta nhất định sẽ lựa một chỗ có tầm nhìn tốt nhất, chụng một bình trà ngon, nhâm nhi thưởng thức “mĩ cảnh”, thỉnh thoảng lại cất tiếng bình phẩm tán dương này nọ!!! Tuy nhiên, trước mắt, trái có Hồ phải có Sói, hai bên đều không thể đắc tội, càng huống hồ ta không thể ở nguyên trong phòng đợi hai kẻ đó tới xâu xé, nhân cơ hội “Sói – Hồ” đang dốc sức “tranh hùng”, lúc này không bỏ trốn, còn đợi tới khi nào nữa??
Rón rén nhón chân, ta len lén mò tới phòng của mẹ mỹ nhân!
“Sư phụ không phải đã dặn con ở yên trong phòng sao?” Thoáng thấy bé con đang định bỏ chạy, bóng trắng bay vụt tới, nhẹ nhàng đáp xuống cản trước thân hình nhỏ bé đang cứng đờ. Ánh trăng lung linh càng làm tôn lên nước da trắng nõn hơn tuyết, chân mày đen rậm như kẻ như vẽ trên khuôn mặt anh tuấn của ai đó; ánh trăng vụn vỡ len qua tán lá rậm rạp đáp nhẹ trên mái tóc đen dài khiến cho chiếc bóng nhìn nghiêng của hắn càng thêm mê ly huyền ảo, đôi mắt hẹp dài của Hồ ly khẽ nheo, hơi thở nhàn nhã vây lấy bốn xung quanh, khóe miệng thấp thoáng ý cười uy hiếp: “Đồ nhi yêu dấu, con định trốn đi đâu vậy??”
“Không có gì đâu ạ! Chẳng qua là Nha Nha thấy đêm nay trăng thanh gió mát nên định ra ngoài uống trà thưởng nguyệt ấy mà!” Con hồ ly đẹp mã chỉ ăn điểm bởi cái vẻ ngoài quyến rũ này hễ mở miệng thốt ra câu nào là chướng tai câu nấy!
“Tứ vương phi tương lai yêu dấu của ta!! Muốn bỏ ta ư??? Không dễ vậy đâu!!!” Sóng nước biêng biếc dạt dào xô trong đáy mắt, khóe miệng sexy khẽ cong thành một đường gian xảo mê hoặc, lời nói thốt ra đượm mùi hung ác tàn bạo đầy quyền uy của đấng bá vương!
“Lang Minh Thần! Ngươi đừng có ăn nói hàm hồ!!” Vừa mới quay người né được Hồ ly thì lại đụng ngay phải luồng lam hỏa phát ra từ con sói nào đó ngăn lại. Hừ! Con sói mắt xanh nhà ngươi, dù có phong thái trác việt, tuấn tú bất phàm, nặng nghĩa thâm tình như thế nào đi chăng nữa thì trong mắt Vương Nha Nha ta, ngươi không bằng một cọng cỏ!!!
“Nếu đã như thế thì ngoan ngoãn ở trong phòng cho ta!!!” Đồng thanh thốt ra một câu xong, lửa chiến lại từ hai gã đàn ông lan ra, ngùn ngụt cháy.
“Ta không muốn! Ta muốn ở lại đây!!” Phì phì phì, hai tên mặt người dạ thú nhà các ngươi, ta còn lâu mới về phòng đợi các ngươi tới bâu xâu, cô nam quả nữ trong một căn phòng, há không phải ta tự chuốc họa vào thân hay sao???
“Vương Nha Nha!!!” Sau tiếng nghiến răng kèn kẹt của gã mắt xanh ngọc là lửa giận hừng hực càng cháy càng hăng.
“Bé con!!!” Sau tiếng nạt tâm bất cam tình bất nguyện của gã mắt xanh dương là phong ba bão táp cuồn cuộn ập tới.
“Có được không ~~~~???” Hồ ly sư phụ, con biết người là mĩ nam tuyệt thế khôi ngô tuấn tú, không vướng bụi trần, song, đừng có dùng ánh mắt âm hiểm nhìn con như vậy, còn cả sắc Lang vương gia nữa, tiểu nữ biết đôi mắt xanh da trời biết phóng điện của vương gia là thiên hạ tuyệt thế vô song trong lòng các cô gái, nhưng, cũng không cần phải thiêu đốt tiểu nữ tới cháy rụi như vậy chứ????
Thoáng thấy bốn luồng mắt tóe lửa như muốn thiêu sống ta của hai gã nào đó, ta vội vàng niệm chú ru mình ngủ: “Vương Nha Nha! Nếu đã không thể trực diện đối đầu thì chỉ còn nước “ngủ vi thượng sách”, hai tên đó, một thì âm hiểm khó lường, một thì hung bạo ngang ngược, một cô bé yếu đuối như ta, tuyệt đối không phải là đối thủ của hai gã đó, ngủ một giấc là sẽ ổn thôi!!” Ngáp ngắn ngáp dài, lấy ngón tay mũm mĩm dụi dụi mắt, hai mí mắt của ta bắt đầu díu lại, cơn buồn ngủ liền ập tới. Ừ! OK rồi! Ngủ được là tiên!!
“Sư phụ! Con buồn ngủ rồi! Con muốn ngủ ở đây!!” Dứt lời, chẳng màng tới hai gã đó, ta bước tới giữa đình nghỉ, đặt mông ngồi xuống ghế đá, đầu gối lên hai cánh tay, ngủ gục bên chiếc bàn đá. Hừ! Chỉ cần không phải về phòng thì đâu cũng là giường!!
“Bé con ương bướng! Ngủ như vậy sao được!” Mỗ Hồ quang minh chính đại vòng tay bế ta lên, ôm lấy thân hình mềm mại của ta vào lòng, khóe miệng thấp thoáng ý cười khiêu khích nhìn mỗ Lang: “Bé con mệt rồi, ta phải ôm nàng ngủ, ngươi về đi!!!”
“Cổ Nguyệt Lan! Trả nàng cho ta!!!” Giọng bị dằn xuống lộ rõ ý uy hiếp cảnh cáo, trong đôi mắt xanh lam của gã đàn ông gian xảo quyến rũ như yêu nghiệt toát lên vẻ không cam lòng và hiếu thắng. Hắn kích động xấn lại giật lấy tay ta, ngang ngược tuyên bố: “Không được phép ôm nàng như thế!! Nàng là của ta! Có ôm thì chỉ có mình bổn vương được quyền ôm!!!”
“A! Đau!!!”Taybỗng nhiên bị tóm chặt, ta cảm thấy một lực cực mạnh đang hòng lôi ta từ lòng của Hồ ly sang lòng của một kẻ khác……Hu! Ta không muốn!!! Dùng tận lực định giằng tay về!!!! Không xong rồi!!Taycủa ta sắp bị kéo gãy rồi!!!
“Buông ta ra!!! Lang Minh Thần!!! Tên khốn nhà ngươi mau buông tay ra!!!”
“Nha Nha! Đừng sợ! Có sư phụ ở đây rồi!!” Chiếm hữu ôm chặt lấy ta, Hồ ly nhìn con sói mắt xanh đầy ý thù địch, tức giận nói: “Vừa nãy làm nàng bị thương vẫn chưa đủ sao? Ngươi không biết nàng sợ nhất là bị đau sao??? Ngươi lại còn ra tay mạnh như vậy???”
Lang Minh Thần sững người, rồi định thần lại trong giây lát, vội vàng buông tay ta ra, trông thấy đối phương ôm chặt lấy ta, đôi mắt của hắn nheo lại đầy nguy hiểm, chòng chọc trừng Hồ ly một lúc, tiếp đó, ánh mắt sắc bén chiếu lên người của ta, răng nghiến trèo trẹo: “Bé con, bổn vương nghĩ nàng tốt hơn hết là tự xuống cho bổn vương…….” Giọng nói của hắn cứ như thể đang bắt được vợ “hồng hạnh xuất tường” vậy, lại còn hàm chứa cả cơn thịnh nộ ngút trời nữa chứ……..
“Ta muốn đi ngủ!!!” Ông trời ơi! Rốt cuộc là ai chọc tức ai đây hả??? Điên tiết lườm cho con sói mắt xanh một cái: “Lang Minh Thần! Đừng có làm phiền ta ngủ! Ngủ không đủ, Nha Nha ta sẽ vô cùng khó chịu, ngươi biết không hả???” Dứt lời, ta lập tức nhắm đôi mắt cay xè của mình lại, vùi đầu vào bộ ngực thân quen ấm áp của ai đó, từ từ chìm vào giấc mộng.
“Nàng……” Trông thấy ta ngủ ngon lành trong lòng của Hồ ly, sắc mặt của Lang Minh Thần càng lúc càng khó coi, gân xanh trên trán cuộn lên như những dòng nham thạch sục sôi căm phẫn đang trực chờ bạo trào, bàn tay hắn nắm chặt, trắng không còn giọt máu: “Cổ Nguyệt Lan, ngươi đừng vội đắc ý!!!”
“Xuỵt! Nói khẽ một chút! Đừng đánh thức nàng!” Đôi mắt xanh ngọc bích si dại ngắm dáng ngủ ngon lành dưới ánh trăng lung linh của người thương, hàng mi dài cong vút in bóng trên khuôn mặt xinh xắn, mái tóc đen nhánh óng ả vương trên lồng ngực hắn, chốc chốc mấy sợi tóc mảnh như tơ lại bay phất phơ trong gió, khẽ lướt trên môi hắn, nhồn nhột khiến tim ai đó loạn nhịp………
“Nha đầu này thật đẹp!” Đôi mắt xanh lam ngắm gương mặt trong sáng thuần khiết, xinh như thiên thần ấy mà kìm lòng không đặng, định đưa tay vuốt lên đôi má hồng hào trơn mịn, nhưng lại bị ánh mắt xanh ngọc sắc bén xéo cho một cái, cuối cùng đành ấm ức thu tay về. Ngẫm nghĩ một hồi, mắt lam quay qua nhìn mắt lục, nghiêm túc nói: “Cổ Nguyệt Lan! Nhường nàng cho ta được không??? Bổn vương thề, sẽ yêu thương nàng trọn đời trọn kiếp!!!”
“Bảo bối ta gìn giữ trong suốt tám năm ròng, ngươi nói thử coi, ta có nhường cho ngươi được không???” Đưa tay miết nhẹ trên cánh môi hồng: “Chính vì là nàng, cuộc sống của ta mới có thể biết đến hai chữ “hoàn mĩ”!”
Mĩ nam áo trắng nói xong liền ôm chặt thân hình mềm mại vào trong lòng, nhẹ nhàng giấu cánh tay mũm mĩm vào trong vạt áo mình, còn tay kia thì được khẽ khàng ôm nép vào thân.
“Ta thừa nhận, trước đây ta rất phóng đãng, một kẻ hoang dâm vô độ như ta quả thực không phải là gã đàn ông tốt đẹp gì! Song, nếu như ông trời đã sắp xếp cho ta được gặp nàng, bất luận thế nào ta cũng nhất quyết không buông tay!” Khẽ dựa vào chiếc bàn đá, ánh mắt tràn ngập ý suy tư nhìn bé con tinh nghịch đang say ngủ, Lang Minh Thần từ trước tới giờ chưa từng quả quyết như vậy: Bản thân đã yêu cô bé con dễ thương, ngang ngạnh đó mất rồi!
“Chỉ đáng tiếc! Ngươi không thắng nổi ta!” Cổ Nguyệt Lan bình tĩnh đáp lại, che bọc thật ấm cho bé con trong lòng, khóe miệng khẽ nhếch lên, nét cười đầy ý vị thâm sâu: “Ta và nàng sống chung suốt tám năm, ngươi nghĩ ngươi có thể thắng được ta sao??”
Giọng nói lạnh băng như mũi dao nhọn hoắt: “Hừ! Tám năm??? Sau này, ta có nguyên khoảng thời gian hơn mười mấy năm, ta không tin là không thể đấu lại được với ngươi!!”
Mắt lam lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt lục, đầu tiên là vẻ u ám thoảng qua, tiếp đó là lửa chiến hừng hực cháy, bập bùng ý bất cam, bực tức, đố kị, kiên định và……vui mừng.
“Muộn thì vẫn là muộn!” Mắt xanh ngọc bích lộ ra vẻ hiển nhiên và đắc ý : “Nàng thích ăn gì nhất? Nàng ghét cái gì nhất? Một ngày nàng ngủ mấy giấc? Dáng ngủ khi nào là đẹp nhất? Khi nào thì tức giận?……..Những điều này, ngươi có biết không??”
“Ta…….ta không biết…….nhưng ta có thể dùng thời gian cả đời để hiểu nàng” Đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo bỗng tràn đầy quyết tâm, từng con sóng ngầm mang theo định hướng tương lai ào ạt ùa về: “Cho nên, Cổ Nguyệt Lan! Ta quyết không từ bỏ! Ta muốn có nàng trọn đời trọn kiếp, không, muôn đời muôn kiếp!!”
“Bề ngoài, nàng có vẻ hồn nhiên ngây thơ, nhưng, thứ nàng ghét, có ép cũng chẳng được!” Cổ Nguyệt Lan lắc đầu thở dài, lạnh nhạt nói: “Ngươi có biết thế nào là “Gần ngay trước mắt mà như cách xa góc biển chân trời” không? Ngươi, mãi mãi không thể chạm tới tim nàng!”
“Ngươi đắc ý cái gì hả? Không phải nàng cũng chẳng hề yêu ngươi sao??” Cơ thể cao lớn của Lang Minh Thần thoáng sững lại, tay nắm chặt thành đấm, hàn khí tỏa ra vây lấy xung quanh, hắn nghiến chặt răng gằn giọng: “Nếu đã như vậy, ta vẫn còn cơ hội!!”
“Được!”
Cánh tay rắn chắc được phép đỡ lấy cơ thể mềm mại, thương yêu vô hạn ôm bé con vào lòng, vụng về vỗ lưng dỗ dành: “Bé con, ngủ ngoan nào, đừng động đậy!”
“Đừng ngọ nguậy! Bé con! Là ta đây mà!” Ngón tay thuôn dài nhẹ miết trên đôi chân mày thanh tú đang nhíu chặt: “Nha Nha! Ngủ ngoan, được không?”
“Hồ ly sư phụ! Người ở đâu???” Cảm giác áp bức bất an càng lúc càng tăng: “Hu! Ta muốn sư phụ cơ!!!”
“Đủ rồi!”
Cổ Nguyệt Lan đón lấy bé con từ trong lòng mĩ nam áo đen đang đau đớn, đờ ra như tượng…..
_________________