Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 33

“Tứ vương gia!” Khuôn mặt như ngọc hiện lên ý cưofi nhẹ, nam tử áo trắng ung dung ưu nhã nói: “Không ngờ chúng ta lại chạm mặt sớm như vậy!”

“Cổ Nguyệt Lan! Vì sao ngươi vẫn chưa chọn hoa đăng? Lẽ nào…” Nói đến đây Lang Minh Thần hiện lên một nụ cười tà ác: “Ngươi tự nguyện chịu thua, tự động rút lui?”

Nam tử áo trắng cao lớn chỉ nhìn theo đèn treo dọc đường, thỉnh thoảng vươn tay nhẹ nhàng đẩy đẩy nhưng chiếc lồng đèn, nhìn năm bảy loại trang trí, chợt nghĩ không biết tiểu dễ thương kia đang lang thang đi dạo nơi nào, khóe miệng khẽ nhếch: “Không phải là ta khôngc họn mà vì những chiếc đèn lồng này, Nha Nha bướng bỉnh của ta cũng sẽ không chọn! Nếu nàng không chọn thì ta chọn để làm gì?”

“Ngươi làm sao biết nàng nhát định sẽ khôngc họn!” Tuy lòng không cam nhưng Lang Minh Thần vẫn không nhịn được hỏi lại, giọng điệu lộ ra chút hờn giận, phẫn nộ: “Ngươi không lo nàng sẽ chọn hoa đăng giống với một nam tử khác sao?”

“Nha Nha từ nhỏ đã theo ta, tính tình của nàng, nàng thích gì ghét gì ta đều biết rõ.” Khuôn mặt ngạo mạn tự đắc, đôi mắt xanh như ngọc toát ra cái nhìn băng giá khác thường như hồ nước lạnh: “Những hình vẽ tầm thường này sao có thể lọt vào trong mắt nàng.”

“Ngươi…” Nhất thời, nam nhân hắc y nam nhân không nói được lời nào, sắc mặt thâm trầm tức giận đến cực điểm, trong đôi mắt màu lam càng lóe lên lòng đố kị xen lẫn lửa giận.

“Tứ vương gia! Ngươi sao lại cũng chưa chọn vậy?” Đôi mắt dài hẹp của hồ ly nhìn đối phương đầy khiêu khích, đùa cợt liếc mắt nhìn hắn nói: “Hay là sợ chọn sai rồi chỉ có thể thành đôi với nữ nhân khác?”

“Buồn cười thật! Ta đường đường là vương gia, chẳng lẽ có kẻ dám cường ép ta sao?” Lang Minh Thần bị nói trúng tim đen chỉ có thể hậm hực nhìn đối phương, mặt hầm hầm địch ý. Đúng, hắn không dám chọn, bởi vậy dứt khoát tay không trở lại, vẻ mặt đầy chán ghét nói với Cổ Nguyệt Lan: “Cổ Nguyệt Lan…Ngươi không cần phải giở trò quỷ, nếu không…bổn vương nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!”

“Ta cũng vậy!” Nói xong trong đôi mắt xanh lục có hơi trầm tư nhìn vào đám người: “Lạ thật, tiểu bướng bỉnh này sao vẫn chưa trở lại?”

“Đùng…đùng…đùng…” Hàng loạt những đóa pháo hoa lan rộng trong không trung khiến bầu trời sâu thảm càng trở lên diễm lệ lạ thường.

Nơi giữa con đường dựng lên một chiếc dàn lớn được làm bằng trúc và gỗ trụ, bên trên treo hơn một nghìn chiếc đèn lồng làm cho kinh thành càng thêm rực rỡ.

“Nha Nha biểu muội!” Một giọng nói thanh nhã vang lên bên cạnh,Yên Nhiên biểu tỷ tay cầm đèn lồng tài tử giai nhân nhìn ta với vẻ gì đó hả hê châm chọc: “Muội vẫn chưa tìm được chiếc đèn nào ưng ý sao?”

“Vâng! Làm sao được may mắn như biểu ca và Yên Nhiên tỷ tỷ hai người được! Nhanh như vậy đã tìm được hai chiếc đèn lồng giống nhau!”

Nghe được những lời ý tại ngôn ngoại của ta, Hồ yên Nhiên cười đầy ẩn ý: “Nha Nha muội muội cứ nói đùa.”

“Tỷ tỷ không cần phải khiêm tốn! Nhã Thần biểu ca đối với tỷ như thế nào muội đều đã hiểu rõ!” Ta ngẩng cao đầu, trong mắt đầy ý cười đối mặt với đôi mắt sâu thẳm khó đoán của Lâm Nhã Thần: “Phải không? Lâm  Nhã Thần biểu ca?”

“…” Lâm Nhã Thần hơi ngẩn người, tuy rằng Hồ Yên Nhiên đang tràn ngập mong chờ nhưng lúc này đây, không biết vì sao hắn không muốn thừa nhận…”Không hề có chhuyeejn này, Nha Nha muội đừng đoán bừa!”

“Biểu ca! Huynh…” Nước mắt lưng tròng, trong đôi mắt là vẻ thất vọng lẫn không thể nào tin nổi.

“Yên Nhiên! Chúng ta lúc về nói sau!” Vẫn là lời nói ấm áp dịu dàng nhưng lại phảng phất ẩn chứa sự xa cách.

“Đúng vậy! Hai vị cứ từ từ nói chuyện, muội xin cáo từ đi trước!” Ta thấy Nhã Thần biểu ca bên cạnh anh tuấn tiêu dao, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, lại nhìn trước mặt là tuyệt sắc giai nhân Hồ Yên Nhiên hờn dỗi nước mắt long lanh điềm đạm đáng yêu, thời khắc khó xử như vậy nên để bọn họ tự giải quyết với nhau là tốt nhất.

“A! Mau tránh ra! Dàn đèn lồng sắp bị sập xuống rồi!” Vì trang trí quá nhiều nên dàn treo đèn lồng đang lung lay sắp đổ, mà dây buộc nối các đầu trụ cũng bắt đầu lỏng lẻo, không biết bao nhiêu đèn lồng bị gió thổi bùng lên, lửa bắt cháy vào giấy dán, nhất thời lửa cháy bừng một góc trời, đoàn người phía dưới hỗn loạn vội vã túa ra khắp bốn phía tránh né.

“Cứu mạng với! Mau tới cứu chúng ta!” Một đôi tỷ muội Lâm gia được nuông chiều từ bé chưa từng gặp phải tình trạng nguy hiểm như vậy, bọn họ trên tay vẫn cầm đèn lồng bị hoảng loạn đến mức chân tay nhũn như chi chi, vốn không thể tự thân vận động thoát hiểm.

“Nhã Hiên! Chạy mau!” Nhìn Lâm Nhã Thần sắc mặt trắng bệch, cứ ngơ ngác đứng nhìn dàn đèn lồng nghiêng ngả mãnh liệt, Lâm Nhã Thần phi thân ôm đệ đệ đến chỗ an toàn: “Yên Nhiên, nàng trước tiên để ý đệ ấy, ta đi cứu hai đứa Mẫn Kiều.”

“Ca ca, nhanh cứu muội!” Hai đôi tay nhỏ bé nhất loạt nắm chặt tay Lâm Nhã Thần, ai cũng không muốn là người bị bỏ lại.

“Mẫn Kiều, Lệ Kiều!” Nhìn dàn cột bắt đầu có dấu hiệu đổ xuống, kẻ luôn luôn bình tĩnh một cách lạnh lùng như Lâm Nhã Thần cũng bắt đầu bất an: “Các muội cứ buông tay ra trước, ta nhất định sẽ cứu hai người!”

“Hu! Đừng thế! Muội sợ lắm” Lâm Mẫn Kiều vừa đẩy muội muội ra vừa ôm chặt tay nam tử: “Ca ca! Đừung bỏ muội lại!”

“A! Lửa cháy to quá! Hu, y phục của ta!!”  Cô em sống chết cũng không chịu buông tay bám chặt thắt lưng nam tử: “Ca ca! Nhanh đưa muội đi đi!”

Lúc ba người đang lằng nhằng mãi không thôi thì những đầu dây đã nhanh chóng bắt lửa cháy xèo xèo, lửa càng lúc càng lan đến gần.

Một số cọc gỗ đã bị cháy trụi, lung lay sắp đổ.

“Nhanh cứu bọn họ!” Nhìn ba người bị vây trong vòng nguy hiểm, Hồ Yên Nhiên kêu gào cầu cứu: “Vân cầu các người, nhanh cứu bọn họ với!”

Có điều, vào thời điểm có thể mất mạng bất cứ lúc nào như này ai nguyện ý ra mặt cứu người chứ!! Một đám người chỉ đứng đó chỉ chỉ trỏ trỏ, không một ai dám tiến lên.

“Cô nương, đừng đi vào, nguy hiểm lắm!” Lúc một thân hình áo hồng nhỏ bé tách khỏi đám người nhằm vào chỗ cháy cứu giúp, mội người đều nhao nhao tiếc hận nói: “Haiz, cô nương kia chẳng lẽ thần kinh có vắn đề sao, biết rõ toi mạng mà vẫn lao vào!”

Khi mọi người đều đang tiếc hận cảm thán ta đã chạy đến trước mặt ba người họ, vung bàn tay bé nung núc thịt hung hăng “bốp bốp bốp” vài cái vào hai khuôn mặt như hoa như ngọc khiến hai vị biểu tỷ hoa mắt một trần, lại gỡ tay mỹ nhân lệ Kiều ra, trừng mắt nhìn vị biểu ca đang ngây đơ câm nín kia: “Ngươi trước đưa biểu tỷ Mẫn Kiều đi đã.” Sau đó kéo Lâm Lệ Kiều đang phát cuồng chạy về phía an toàn.

“Buông ta ra.” Mỹ nhân yếu ớt đang bị ta kéo đi bỗng phát cuồng mà đẩy ta va vầo một cột chống: “Vương Nha Nha, ta không cần ngươi cứu!”

“Á! Dàn treo đổ rồi!” Bị đẩy một cái, cả người ta va vào cột chống, dàn treo lỏng lẻo không chịu nổi cuối cùng cũng đổ sập xuống.

“Đừng lo cho ta! Mau mang tỷ ấy đi!” Ta mặt không đổi sắc hét to về phía nam tử đang định lao đến cứu mình, vừa định đứng dậy mới bi thương phát hiện, thảm rồi! Vừa bị Lâm Lệ Kiều đẩy chân ta bị trật khớp rồi! Nhìn lại cột chống bị đổ xuống, xem ra chẳng mấy chốc Vương Nha Nha ta phải chết chắc rồi!

“Á” Nhìn cột gỗ to lớn đang rơi xuống phía nữ tử, đám người không hẹn mà cùng hét to: “Chạy mau đi, cô nương, kệ họ đi, chạy mau a!”

“Nha Nha.” Bạch y nam tử phi thân đạp lên đám người lao tới, khuôn mặt như ngọc hiện lên đầy nỗi bất an sợ hãi, trong đôi mắt xanh biếc tràn đầy nỗi hỗi hận, tự trách móc bản thân, hắn nên sớm biết nữ nhân thích xen vào chuyện người khác này, đúng là một giây cũng không được lơi lỏng rời mắt.

“Vật nhỏ?” Song song phi tới là một hắc y nam tử cũng đang kinh hoàng không kém, trên khuôn mặt vốn luôn tà mị giờ đây chỉ còn nỗi hoảng loạn lẫn bất an…

“Biểu muội Nha Nha!” Lâm Nhã Thần vừa đưa Lâm Lệ Kiều đến nơi an toàn định xoay người tiến tới liền bị Hồ Yên Nhiên mạnh mẽ kéo ống tay áo lại…

Ngay trong giờ phút chỉ mành treo chuông, ta cứ nghĩ mình chết đến nơi rồi thì một bóng người áo tím lại đột nhiên bay về phía ta…(Nam chính số 3 chuẩn bị lên thớt nha mn!)
Bình Luận (0)
Comment