Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 46

*Nguyên văn là ‘bụi trần lạc định’ (尘埃落定), ý chỉ sự việc trải qua nhiều biến hóa hay sóng gió cuối cùng cũng có kết quả, như hạt bụi đến cuối cùng cũng lắng xuống. Hic mình chả tìm được cái nhan đề nào sát nghĩa cả, cả nhà ai có cao kiến thì góp ý cho mình với!

Bà nội trầm giọng nói với đứa cháu trai: “Đừng tưởng bà nội già rồi nên không biết, chuyện giữa cháu và Yên Nhiên ta đã biết tường tận! Yên Nhiên cũng là con nhà gia giáo, lại là biểu muội của cháu, nếu đã làm ra chuyện như vậy thì nên có trách nhiệm với nàng! Hôn sự giữa cháu và Nha Nha bị hủy là điều không tránh khỏi, sau này phải đối xử tốt với Yên Nhiên!”

“Bà nội, không phải như vậy! Cháu…cháu…” Sự thật cuối cùng vẫn là sự thật, đối mặt với chỉ trích, Lâm Nhã Thần cực lực vì chính mình mà đấu tranh: “Cháu sẽ có trách nhiệm với Yên Nhiên, thế nhưng, Nha Nha là thê tử đã đính ước với cháu, sao có thể nói từ hôn liền từ hôn được?” (mk cả nhà rút dép ra phi hộ em cái, k chấp nhận được =!!!=)

“Nhã Thần! Nem công chả phượng sao có thể cùng hưởng một lúc? Nếu như cháu muốn phúc phận tam thê tứ thiếp, bà nội sẽ là người đầu tiên phản đối. Năm đó cha cháu vì nhất thời phạm sai lầm nên mới khiến mẹ cháu suốt đời phải đau khổ! Nếu cháu đã có Yên Nhiên, ta nhất định không thể gả Nha Nha cho cháu!”

“Biểu ca! Trước đây không phải huynh đã từng thề non hẹn biển với muội hay sao, nói sẽ chỉ yêu mình ta mà thôi? Huynh nói qua thọ yến nhất định sẽ hủy hôn ước với nàng, lấy ta vào cửa, lẽ nào đều là dối gạt sao?” Đôi mắt xinh đẹp đẫm lệ đầy oán trách: “Từ nhỏ đến lớn Yên Nhiên đều thầm mong sẽ được làm thê tử của biểu ca, biểu ca, huynh không được bỏ rơi muội như vậy!”

“Yên Nhiên tỷ tỷ, tỷ đừng kích động, Nhã Thần biểu ca thực sự chỉ thích mình tỷ thôi.” Nhìn biểu hiện đau thương bi phẫn của Yên Nhiên, ta tự dưng thấy áy náy: “Tỷ yên tâm, ta sẽ không lấy biểu ca đâu!”

“Hừ! Đều do ngươi, ngươi là đồ nữ nhân xấu xa! Do ngươi mà biểu ca mới thay lòng đổi dạ, ta muốn đánh chết ngươi…”

“Muốn đánh đồ nhi của ta sao? Ngươi muốn tự tìm cái chết phải không?”

“Á, Yên Nhiên, cháu sao vậy, đừng dọa ta, mau tỉnh lại. Em rể, đệ mau lại đây xem con bé bị sao vậy?”

“Không sao cả? Có điều” Phụ thân ta hơi đăm chiêu nhìn Lâm Nhã Thần rồi lại nhìn nữ nhân đang không ngớt lo lắng kia: “Cháu ấy mang thai, chúc mừng chị dâu, chị được lên chức bà nội rồi đó.”

“Không thể nào, sao có thể như vậy được!” Lâm Nhã Thần mặt tái nhợt, người cứng ngắc nhìn nữ nhân đang hôn mê trên mặt đất kia, lẩm bẩm một cách vô thức: “Mang thai? Không thể nào?”

“Ái chà! Tiểu thư xinh đẹp của phủ tướng quân nhà người ta bị ngươi vùi hoa dập liễu đã trương bụng ra thế kia, không ngờ đường đường là trạng nguyên lại bội tín cơ đấy!”

“Phán Phán muội muội, Nhã Thần là con ta, ngươi cùng lắm chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, chuyện của nó không đến lượt ngươi xen vào!”

“Tỷ! Hừ! Đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết phân biệt tốt xấu, xem ra muội muội đã phí hoài lòng tốt rồi!”

“Có thời gian thì hãy lo nghĩ chuyện hôn sự của hai nữ nhi nhà ngươi đi! Cứ kén cá chọn canh mãi rồi cũng hoa tàn bướm lượn mà thôi!”

“Tỷ tỷ, sao lại trù ẻo nữ nhi nhà ta như vậy? Hai đứa nó tuy là con của thê thiếp nhưng chẳng phải vẫn là huyết mạch của Lâm gia hay sao?”

“Năm đó nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn hạ lưu đê tiện, cha Nhã Thần sao có thể cưới ngươi vào cửa?”

“Tỷ tỷ, đừng khinh người quá đáng, ta cũng biết hơn chục năm qua, tỷ vốn không vừa mắt với ba mẹ con ta rồi!”

“Hi hi, hai mợ, đều do Nha Nha không tốt, hai người đừng vì vậy mà làm tổn thương lẫn nhau.”

“Hứ, cũng đều tại ngươi hết, nếu ngươi không phải dùng thủ đoạn dụ dộ nào đó, Mẫn Kiều nhà ta đã có thể nên duyên với Nguyệt công tử rồi!”

“Tiểu tẩu tử, Nguyệt Lan đối với Nha Nha nhà ta là một lòng một dạ sâu đậm, tẩu không nên ăn nói lung tung!”

“Ta ăn nói lung tung? Mẫn Kiều nhà ta xét về nhân phẩm hay khí chất đều ăn đứt nha đầu nhà ngươi, chỉ cần là nam nhân bình thường đều sẽ chọn nữ nhi nhà ta.”

“Lâu Phán Phán, ngươi có tư cách gì đánh giá nữ nhi nhà ta, năm đó ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhân thanh lâu, so về thủ đoạn, Nha Nha nhà ta còn kém xa ngươi là đằng khác!”

“Muội phu*, dù sao ta cũng là tẩu tử* của muội, sao muội lại có thể vô lễ phạm thượng như vậy?” (Muội phu = em gái của chồng, tẩu tử = chị dâu)

“Nữ nhi nhà ta đâu phải để ngươi tùy tiện phán xét! Ngươi không được phép mắng con bé!”

“Ta cứ mắng đấy, nó không chỉ đoạt người trong lòng của nữ nhi nhà ta, lại còn làm ra cái hành vi thất tiết mất mặt như vậy, ngươi xem nó chẳng phải là một tiểu hồ ly hay sao?”

“Lâm tiểu phu nhân, ngươi dám mắng đồ nhi của ta lần nữa không? Có tin ta khiến ngươi sống không được chết cũng chẳng xong hay không?”

“Ngươi? Ngươi? Ngươi muốn thế nào? Nữ nhi nhà ta có chỗ nào không tốt? Vì sao ngươi hết lần này đến lần khác chỉ xem trọng nha đầu chẳng có chỗ nào tốt đẹp kia?”

“Nữ nhi nhà ngươi tốt hay xấu cũng chẳng liên quan đến ta? Biết điều thì đừng để ta nghe thấy ngươi nói bậy bạ về Nha Nha, nếu không ta sẽ khiến hai nữ nhi nhà ngươi vĩnh viễn cũng không thể gả đi được!”

“Im lặng hết cho ta, nhao nhao ồn ào như vậy còn ra thể thống gì! Nhã Thần, ngươi trước đưa Yên Nhiên về phòng, không được để nàng chịu đả kích thêm nữa! Nha Nha, cháu đến đây!” Bà ngoại phúc hậu hiền lành kéo ta đến bên cạnh: “ Nha Nha, cháu nói đi, cháu có phải thật lòng yêu thương Nguyệt công tử hay không?”

“Chuyện này á…cháu…hắn…cháu…”

“Bà ngoại, Nha Nha dễ thẹn thùng, để cháu giải thích vẫn hơn!”

“Không cần, ta muốn nghe Nha Nha trả lời!”

“Cháu…” Nhìn nụ cười nhếch mép tà ác đầy ý uy hiếp của tên hồ ly, ta đành nghĩ một đằng trả lời một nẻo: “Thích!”

“Mẫu thân, Nguyệt công tử đối với Nha Nha là thật lòng, người hãy thành toàn cho hai đứa đi!”

“Nha Nha, nào, không cần căng thẳng, nói bà ngoại nghe, cháu có nguyện ý gả cho Nguyệt công tử hay không? Có bà ngoại ở đây, nếu cháu không muốn, không ai có thể ép buộc cháu.”

“Hứ, bị người ta ăn sạch rồi còn không lấy hắn thì lấy ai?” Nghe cha Dược vương nói móc, ta vốn đang cúi gằm mặt lại càng cúi thấp hơn.

“Cháu…” Hai luồng sáng lục bích vèo vèo bắn tới, tim ta đập mạnh một trận: “Cháu nguyện ý…”

“Thực sự nguyện ý?”

“Vâng…”

“Được, đã như vậy, ngày hôm nay sẽ do ta làm chủ, chờ sau khi Nha Nha cập kê sẽ chọn một ngày lành để hai đứa thành thân! Về phần Nhã Thần và Yên Nhiên, nếu ván đã đóng thuyền, vậy hãy hủy hôn ước giữa Nhã Thần và Nha Nha đi! Còn Mẫn Kiều và Lệ Kiều, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, không thể ngây ngốc mãi ở nhà được, ngày mai ta sai bà mối tìm xem có nhà nào môn đăng hộ đối, lão gia, người thấy thế nào?”

“Chuyện trong nhà do phu nhân làm chủ, phu nhân muốn thế nào thì xử lý vậy đi!”Dưới ánh mắt dịu dàng nhưng vô xùng lợi hại của bà ngoại, ông ngoại bảo thủ nhưng sợ vợ đương nhiên không dám nói một tiếng phản đối nào!

Nhìn thấy tất cả đã quyết định xong xuôi, dưới chỉ thị của bà ngoại, tất cả mọi người đều cáo lui. Đi ra cửa phòng, nhìn bầu trời vốn tươi sáng là vậy lại từ đâu bay đến một đám mây đen, hôm nay, đúng là xui xẻo tới số rồi sao?

“Ầm ầm! Ầm ầm!” Tiếng sấm đinh tai nhức óc như khuynh đảo cả kinh thành, từng tia sét chớp điện trên bầu trời đen kịt càng khiến người ta thêm sợ hãi.

Bởi tên hồ ly đã bị mẫu thân mỹ nhân và cha Dược Vương kéo đi giáo dục đạo đức với luân lý trước hôn nhân, ta chả mấy khi được tự do tự tại dựa bên cửa sổ, một tay chống cằm, một tay thò qua cửa sổ hứng những giọt mưa tầm tã, nhìn màn mưa xối xả, tâm trạng phiền muộn cũng phần nào vơi đi.

Lẳng lặng dựa vào ta, cặp mắt đen tròn vo của tiểu Bạch Thái chăm chú nhìn ta buồn chán, thỉnh thoảng thè lưỡi liếm khuôn mặt nhỏ nhắn của ta.

“Vật nhỏ, thấy dáng vẻ hài lòng của nàng, bản vương thật muốn đánh nàng một trận nên thân.” Hắc y nam nhân đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ khiến ta sợ đến phát run định rụt tay lại thì đã không kịp: “Ngoan,đừng lui lại, để ta ôm nàng!”

“Hì hì, Lang vương gia, tới tản bộ sao? Tuy rằng bước đi trong mưa cũng rất lãng mạn nhưng mưa to như vậy sao đến một cái ô cũng không mang theo?” Cố sức muốn rút tay lại nhưng lực giữ tay ta càng lúc càng mạnh! Nửa thân trên đã bị kéo nhoài ra ngoài cửa sổ, mưa lớn rơi tí tách trên khuôn mặt ta!”

“Chi chi!” Tiểu Bạch Thái phẫn nộ kêu nhỏ với hắc y nam nhân, móng vuốt nho nhỏ cào cào ống tay áo ta, hàm răng nho nhỏ cắn chặt váy áo ta, nỗ lực muốn kéo ta vào.

“Lang Minh Thần, ngươi bỏ ta ra!” Hàm răng hung hăng cắn bàn tay nhỏ bé, ngay sau khi hắn cắn ta đến đau buốt mới chịu nhả ra, ta lập tức rút bàn tay bị hắn cắn đến đỏ bừng lên, vừa định đóng hai cánh cửa lại thì bị hắn nhanh như cắt ngăn cản lại.

Thấy ta tránh né, nét mặt vốn không vui của Lang Minh Thần càng thêm âm u xám xịt, đôi mắt hẹp dài nguy hiểm nheo lại: “Sao nàng dám đồng ý gả cho tên Cổ Nguyệt Lan chết tiệt kia?”

“Cái gì mà dám hay không dám!…Ta muốn thành thân, vốn là chuyện thuận theo lẽ tự nhiên, có gì to tát đâu?” Nhìn nam nhân khủng bố trước mặt đã tức đến cực điểm, hồ ly sư phụ lại không có ở đây, trong tình cảnh này, một nữ nhân yếu đuối như ta nên cẩn thận đối phó thì hơn.

“Tiểu yêu tinh, vì sao? Vì sao lại đồng ý gả cho hắn?” Đôi mắt lam hẹp dài luôn cao ngạo tự đắc giờ đây lại tràn đầy đau đớn, thân thể dầm mưa ướt sũng bi thương nhoài qua cửa sổ,khuôn mặt hơi lún phún râu mệt mỏi nhưng kiên định nhìn ta, từng câu từng chữ chua xót không gì sánh được: “Nói cho ta biết, vì sao lại chọn hắn? Không phải nàng vốn dĩ không yêu hắn sao?”

“Ai nói ta không yêu hắn?” Nhìn thân thể cao to run run trong mưa của hắn, để tránh sau này đêm dài lắm mộng, ta đầnh phải cứng rắn: “Sư phụ cũng biết ta yêu hắn, nếu như ta thật sự muốn lấy chồng, hắn là người phù hợp nhất?”

“Người phù hợp nhất?” Đôi mắt hẹp dài càng tăm tối ảm đạm, si ngốc nhìn ta, bừng tỉnh sau một lúc mất hồi lại thì thào tự hỏi: “Nàng chưa từng tử chấp nhận ta một lần, sao biết ta không thích hợp với nàng?” Yên lặng dùng bàn tay to lạnh giá lau nhẹ những giọt mưa trên mặt ta, làn môi gợi cảm khẽ nhếch lên một nụ cười đau khổ: “Nha Nha, nói cho ta biết, vì sao không chọn ta?”

“Cái này thì…haha…vương gia! Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, muốn nói nguyên do, Nha Nha ta cũng không lý giải được.”
Bình Luận (0)
Comment