Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 54

Editor: Nam Cung

“Sư…phụ…” Ta ôm chặt ống tay áo   trắng phiêu dật, ngẩng đầu nhìn mỗ hồ một ngày một đêm không chợp mắt nghỉ   ngơi, vẫn là khuôn mặt tuấn tú đẹp đến chói mắt, bóng mượt như ngọc xanh lấp   lánh nhưng trong đôi mắt xanh lục ngọc kia không hề có chút gợn sóng nào, sau   đó ta trưng ra đôi mắt trong suốt đầy thâm tình lẫn thê lương, lại còn cố tỏ   ra vô cùng chân thành nói: “Sư phụ, Nha Nha rất nhớ người.” 

Mỗ hồ giật lại ống tay áo ta   đang nắm rồi tiếp tục trầm mặc một cách khó hiểu nhìn bầu trời đêm, làn môi   mím chặt lại. 

Tuy rằng lực đạo không lớn   nhưng ta chưa từng bị hồ ly lạnh lùng như vậy nên không khỏi đỏ mắt. Vì sao?   Hắn không để ý đến ta không phải điều ta vẫn hằng mong muốn sao? Nhưng bây   giờ thành ra như vậy tại sao ta lại cảm thấy nỗi đau như bị đầu mũi kim đâm   vào tim? Không để ý đến sự lạnh lùng của hắn, ta không ngừng cố gắng xông lên   ôm lấy lưng hắn, cố len vào lồng ngực ấm áp, không nhịn được kêu gào: “Hu hu,   sư phụ, Nha Nha thực sự nhớ người chết đi được, đừng lạnh lùng với ta như   vậy.” 

“Vật nhỏ vô lương tâm, Bản   vương một đường bôn ba lao đến cứu nàng, nàng lại dám vượt tường sau lưng ta?   Xem ra nàng đúng là chán sống rồi!”, gườm gườm nhìn mỗ nam nhân áo tím như   vừa làm xong việc gì đó đầy kích động rồi lại hung hăng nắm chặt tay ta:   “Nàng nói đi, nàng vừa nãy đã làm chuyện đó với hắn như thế nào?” 

“Sư phụ, tin ta đi, ta thật sự   không có làm chuyện đó với hắn.” Ta giật tay ra khỏi móng vuốt của mỗ sói rồi   lại dùng ánh mắt đẫm lệ không gì địch nổi tiếp tục tấn công: “Đừng nghe hắn   nói bậy, Nha Nha thật sự không có làm vậy đâu.” 

“Tiểu nha đầu, nàng dám nói   không hả?” Hắn cười lạnh một tiếng nhìn ta bám chặt hồ ly không dời, trong   giọng nói như hàn băng mang theo chút ai oán nói ra những lời khiến trong   lòng ta không ngừng trùng xuống: “Không phải vừa rồi nàng khiêu khích rất thích   thú sao? Hơn nữa…” Đôi mắt tím lạnh hẹp dài híp lại đầy mị hoặc: “Là chính   nàng chủ động dụ dỗ ta.” 

“Chết tiệt! Nàng…” Một lần nữa   nắm chặt lấy tay ta, trong đôi mắt lam đã cuồn cuộn từng đợt sóng thần: “Bản   vương thật lòng với nàng nhưng nàng vẫn thờ ơ vô tình, vậy mà nàng lại có   thể…vì sao? Nàng không cùng ta như vậy, dựa vào cái gì lại giúp hắn làm   chuyện đó?” 

“Đương nhiên là vì nàng có tình   ý với ta!” Bỏ hai đôi tay ngọc ngà ra khỏi người mình, hắn hơi ngồi dậy,   không hề chớp mắt đối diện cùng đôi mắt lam lãnh khốc của đối phương, trong   mắt lấp lánh vẻ vinh quang chiến thắng, dung nhan hoàn mỹ thiếu đi mộc chút   sắc bén nhưng lại tăng thêm vài phần gợi cảm: “Hương vị đó thật khiến người   ta mê mẩn!” 

“Bắc Ngao Liệt, ngươi đừng nói   bậy!” Nhìn khuôn mặt càng lúc càng lạnh lùng bình tĩnh, luồng khí mạnh mẽ,   cường hãn lảng bảng dưới ánh trăng mờ ảo càng thêm quỷ dị, ta vẫn nắm chặt   lấy ống tay áo hắn: “Sư phụ, không phải như vậy đâu, nếu như không phải hắn   muốn dùng sức mạnh cưỡng ép ta, ta nhất định sẽ không dùng tay giúp hắn làm   chuyện đó đâu!” 

“Phải không?” Đôi mắt hẹp dài   chỉ nhìn chằm chằm vào mỹ nam áo tím, bàn tay trào phúng khẽ vuốt qua làn tóc   đen mượt như tơ rồi lại nhẹ nhàng tinh tế vuốt lên khuôn mặt cùng làn môi anh   đào của ta, thế nhưng lời nói thật lạnh nhạt vô tình truyền đến tinh thần đã   vô cùng yếu đuối không thể gánh chịu nữa cảu ta: “Đó cũng chỉ là nói, nàng có   thật sự đã làm hay không?” 

“Vâng!” Ta đúng là một đứa trẻ   ngoan, nhân chứng vật chứng đều đủ cả nên có muốn nói dối cũng không lừa được   ai: “Thế nhưng đúng là ta bị bắt ép mà!” 

“Vương Nha Nha, nàng cuối cùng   để tấm lòng của bản vương ở chỗ nào hả? ở trong tim? ở trong đầu? Hay là hung   hăng dẫm nát nó dưới chân nàng?”Một ngày một đêm lo lắng sợ hẫi đuổi đến lại   đổi lấy hiện thực như vậy khiến giọng nói của Lang Minh Thần khần khàn, gào   thé như dã thú: “Nói, nàng nói cho ta!” 

“Ý của ngươi muốn nói nếu ta đã   thất tiết ngươi sẽ vứt bỏ ta sao?” Nhìn hồ ly chết tiệt vẫn nhất quyết không   thèm nhìn ta, ta đem hết nhưng khổ sở ấm ức một ngày một đêm bộc phát hết   toàn bộ: “Hừ! Ngươi biết cả một ngày nay ta đã trải qua như thế nào không?” 

“Nha Nha, ta cũng không nói   không cần nàng!” Thở dài một tiếng, Cổ Nguyệt Lan cuối cùng cũng vươn tay ôm   ta: “Sư phụ chỉ là là đang tức giận, tức giận mình tới quá muộn!” 

“Huhu sư phụ…” Nhà vào trong   lòng hắn, hai tay đánh vào ngực hắn, ta không nhịn được mà khóc òa lên: “Hồ   ly xấu xa, ngươi dám không để ý tới ta.” 

“Tiểu nha đầu này, chuyện cần   làm đã làm hết rồi, nàng nhất định phải đi cùng ta.”

“Vật nhỏ, đã làm sai còn muốn   chống chế? Bản vương tuyệt đối không thể làm ngơ như không có chuyện gì   được.” 

Nhìn đôi mắt lam đầy thất vọng   xen lẫn ghen ghét của mỗ lang cùng ánh mắt đầy lên án của tử mâu băng nam còn   đang nằm trên mặt đất kia, ta ỷ có chỗ dựa vững chắc là mỗ hồ liền chỉ tay về   phía nam nhân ghê tởm đang giả vờ nhu nhược kia: “Bắc Ngao Liệt, ngươi luôn   miệng nói cái gì mà yêu ta sủng ta nhưng ngươi chỉ muốn nhốt ta trong lồng   như chim hoàng yến mà thôi, Vương Nha Nha ta cũng chằng lạ gì cái kiểu sủng   ái đó của ngươi, để dành kiểu đó cho hai vị mỹ nhân Văn Võ bên người ngươi   nhiều năm như vậy là được rồi!” 

“Còn ngươi nữa,” Ngón trỏ mập   mạp chuyển hướng một cái suýt chút nữa ấn thẳng lên đôi lông mày gian tà của   mỗ lang: “Ngươi có tư cách gì chất vấn ta, không nói đến việc chúng ta không   thân cũng chẳng quen biết gì, nước giếng không phạm nước sông, chính ngươi tự   ngẫm lại đi, thân thể ngươi chẳng phải đã bị bao mỹ nhân làm hoen ố rồi hay   sao, ngươi có quyền gì mà quản ta có làm chuyện đó với người khác hay không.” 

“Đến lượt ngươi!” Nhìn điệu   cười lạnh lẽo của mỗ hồ, đầu ngón tay ta đang hung hăng giơ lên lại hạ xuống,   cuối cùng đành phải rút lại: “Hì hì, sư phụ, xin lỗi người, ta không phải nói   người đâu.” 

“Đồ nhi Nha Nha, vi sư thật ra   rất muốn biết trong lòng nàng, ta là người như thế nào?”  Làn môi đầy quyến rũ ghé sát, móng vuốt hồ ly   khẽ nâng cằm ta lên: “Nói đi, ta đang nghe đây?” 

“Hì hì, công phu của sư phụ   tuyệt đỉnh, khí chất hơn người, đối xử với Nha Nha vô cùng tốt làm sao có thể   có khuyết điểm gì?” Phi, Cổ hồ ly, nếu không phải sợ ngày sau bị ngươi ghi   thù báo hận ta cũng không cần phải tại đây bằng mặt không bằng lòng với ngươi   như vậy.” 

“Hửm! Phải không?” Đôi môi hài   lòng khẽ nhếch lên đầy quyến rũ, trong đôi mắt xanh lục càng ngập tràn xuân   sắc dịu dàng thân mật ôm lấy thân thể nhỏ bé của ta, cúi người nói nhỏ bên   tai: “Tiểu Nha Nha, đừng tưởng chuyện ngày hôm nay vi sư sẽ đơn giản bỏ qua   cho nàng, trở về sẽ tính sổ với nàng sau.” 

“Vương Nha Nha, nàng lại đây   cho ta.” Khuôn mặt hiện lên vẻ tái nhợt, Bắc Ngao Liệt loạng choạng đứng lên   nhờ sự nâng đỡ của hai mỹ nhân. 

“Ta không qua đấy.” 

“Hừ…” Đôi mắt tím lạnh nhạt   đông cứng lại: “Ta bây giờ đã thành dạng như thế này còn có thể làm gì được   nàng nữa!” 

“Vừa rồi là ta không tốt, ta   muốn nói lời xin lỗi với nàng được không?” 

“Nàng qua đây ta mới nói!” 

“Ta đứng chỗ này cũng như vậy   cả thôi, đâu cần phải đến gần như vậy?” 

“Tiểu nha đầu, có hai nam nhân   ở đó, nàng nghĩ ta còn có thể làm gì được nàng nữa!” 

“Chuyện này á! Sư phụ, ta qua   đó được không?” 

“Vật nhỏ, không được.” 

“Ta có hỏi ngươi đâu, sư phụ,   người nói có được hay không?” 

“Được, có sư phụ ở đây hắn cũng   không thể giở trò gì được.” 

“Chuyện này, thái tử gia, có   chuyện gì ngươi mau nói đi.” 

“Đến gần nữa đi, để ta nhìn   nàng rõ hơn.” 

“Điện hạ?” 

“Ha ha, cự ly như vậy không   phải thích hợp rồi hay sao?” 

“Thân thể ta yếu đuối, nàng tới   gần nữa được không?” 

“Thế nào? Đủ gần hay chưa?” 

“Được rồi, Vương Nha Nha, nàng   lại môt lần nữa rơi vào tay ta, lần này ta tuyệt đối không để nàng chạy thoát   đâu!” 

“Ngươi lại giả vờ lần nữa?”   Trong giây lát ta bị hắn bắt lấy, ta cứng nhắc muốn lùi về phía sau né tránh   lại bị hắn dùng vũ lực kéo lại trực tiếp ngã vào lòng hắn. 

“Đối phó với tiểu nữ nhân giảo   hoạt như nàng, ta không tương kế tựu kế sao được?” 

Tay hắn đặt lên gáy ta,   kéo sát mặt ta lại gần mặt hắn, khóe miệng cong lên nụ cười giả tạo: “Thế   nào, tiểu nha đầu, rất thất vọng đúng không?” 

“Bắc Ngao Liệt, buông nàng ra,   cấm vệ quân của ta đang ở dưới núi, không muốn chết thì thả nàng ra.” 

“Thả, các ngươi mau tránh ra   cho ta, nếu không…Nếu ta không chiếm được nàng, ta sẽ giết nàng.” Hắn cười   lạnh với Lang Minh Thần: “Ta muốn khiến ngươi cả đời cũng không thể nhìn thấy   nàng được nữa, càng không thể chiếm được nàng.” Giữ chặt không cho ta giãy   giụa, hắn cúi đầu hôn loạn lên trên khuôn mặt ta đầy vẻ thỏa mãn nhìn hai nam   nhân nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé tan xác hắn: “Thế nào, đau lòng hả?” 

“Thái tử ra, người đừng kích   động nha. Ta không làm chuyện gì có lỗi với ngài, chúng ta gặp mặt từ biệt   trong hòa bình, ngày sau gặp lại còn có thể trở thành bằng hữu tốt.” 

“Không làm việc gì có lỗi với   ta?” Hắn cười nhạt vài tiếng, đôi mắt tím âm lãnh trừng ta: “Nếu đã trêu chọc   đến ta, nàng nghĩ ta còn có thể thả nàng đi hay sao?” 

“Bắc Ngao Liệt, mau thả đồ nhi   ta ra, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.” 

“Nếu nàng ấy đã rơi vào tay ta,   ngươi còn dám ra điều kiện với ta hay sao?” 

“Điện hạ, quân của Lang quốc   dưới chân núi đã xông lên, chúng ta có nên…?” 

“Bắc Ngao Liệt, vật nhỏ vô tội,   nếu như không muốn quan hệ giữa hai nước bị phá vỡ, lập tức thả nàng ra.” 

“Thả?” Một luồng khí lạnh thấu   xương đột nhiên phả ra từ người hắn, cả người mặc sắc tím hoàn mỹ càng thêm   khí chất vương giả: “Ta đã nói rồi, ta không chiếm được nàng thì các ngươi   cũng đừng hòng có được.” Đôi mặt lạnh nhìn hai nam nhân lòng nóng như lửa đốt   trước mặt, trong mắt tràn ngập căm thù phẫn hận với bọn họ, vừa nghĩ đến cảnh   tượng nữ tử trong lòng mình đồng sàng cộng chẩm với kẻ khác, sinh con dưỡng   cái, hắn liền đố kị đến phát cuồng. 

“Điện hạ, hãy để ta cùng Hi   Chân chăm sóc Nha Nha muội muội được không, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ nàng   thật tốt.” Vừa dịu dàng ôn nhu nói vừa dùng đôi tay như ngọc kéo bàn tay nhỏ   của ta, Văn Tụng Hi Dùng nụ cười hiền lương thục nữ nhất cùng đôi mắt đẹp đầu   chân thành. 

“Được, có ngươi chăm sóc nàng   ta cũng có thể yên tâm đối phó với họ.” Bắc Ngao Liệt nhẹ buông tay, đôi mắt   tím lạnh đầu tiên là trào phúng nhìn đối phương rồi mới quay đầu nói với hai   mỹ nhân bên cạnh: “Ta đối phó với bọn họ, các ngươi nhanh chóng đưa nàng đi.” 

“Hai vị tỷ tỷ, hai vị đều là mỹ   nhân xinh đẹp, đừng cầm tay ta thô lỗ như vậy có được không?” Nhìn ý cười không   hề tốt đẹp gì của Văn mỹ nhân lại bị Võ mỹ nhân kéo chạy như bay, kẻ hết ăn   lại nằm như ta thở phì phò khuyên bảo: “Chạy chậm một chút, phù, ta sắp không   thở nổi nữa rồi.” 

“Còn nói nữa ta sẽ giải quyết   ngươi bằng một đao ngay tức khắc.” Mũi kiếm sắc bén chỉ thẳng vào khuôn mặt   nhỏ nhắn phúng phính của ta, rất có khả năng rạch ra vào đường: “Hừ, đồ dâm đãng   như ngươi có sống trên đời cũng hại người, bây giờ ta trước hết kết liễu ngươi   trước.” 

“Haha, Võ tỷ tỷ, giết ta ngươi   biết ăn nói sao với điện hạ của ngươi đây?” 

“So với việc nhìn ngươi cùng điện   hạ thành một đôi uyên ương, ta thà giết ngươi bây giờ còn hơn, chỉ cần ta tới   nơi thần không biết quỷ không hay thì điện hạ cũng khó lòng truy cứu đúng không?” 

“Chuyện này, Văn tỷ tỷ có mặt   chứng kiến, khó tin được nàng sẽ không tiết lộ cơ mật.” 

“Nha Nha muội muội, tâm của điện   hạ nên thuộc về thiên hạ Bắc quốc, thế nên tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không để ngươi   có cơ hội mê hoặc điện hạ đâu.” 

“Nghe Văn tỷ tỷ nói vậy có nghĩa   hôm nay quyết phải diệt trừ ta đúng không?” 

“Đúng vậy, chỉ cần ta và Võ muội   muội thống nhất một lời, điện hạ cho dù muốn truy cứu nhưng xét đến địa vị của   hai vị phụ thân chúng ta cũng sẽ chẳng làm được gì.” 

“Chi chi…” Ngay lúc Văn Tụng   Thi đang dào dạt đắc ý thì một cái bóng màu xám nhỏ gào giận dữ lao tới, móng   vuốt lợi hại cào loạn vài đường trên khuôn mặt như hoa có thể thấy được vết   máu bắn ra, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, vốn định lao tiếp đến tấn công vị mỹ   nhân áo lam đang chĩa kiếm kia thì bị nàng đánh một chưởng ngã lăn trên mặt đất. 

“Tiểu bạch thái, ngươi không   sao chứ?” Ta kêu to ôm lấy quả cầu xám, nhìn đôi mắt trong suốt sáng rỡ nhìn   ta nỗi lo lắng trong lòng mới tạm trùng xuống, không nhịn được trỏ vào mũi nó:   “Tiểu bạch thái, sao ngươi ngốc vậy, rõ ràng biết chuyện nguy hiểm đến tính   mạng còn lao đến.” 

“Á, mặt của ta, mặt của ta.”   Hai tay ôm lên vết thương đau đớn trên mặt, nhìn trên đôi tay tuyết trắng bê   bết máu, Văn Tụng Thi điên cuồng kêu thét: “Hi Chân, giết ả, mau giết ả?” 

“Chi Chi…” Tiểu bạch thái cực   kì cảnh giác nhìn nữ nhân bạch y trong đêm đang ôm khuôn mặt bê bết máu cùng   nữ nhân đang trừng trừng đầy dữ tợn, nó lập tức nhảy xuống che trước mặt ta. 

“Văn tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”   Hả hê nhìn nữ nhân thần trí hỗn loạn kia, Võ Hi Chân giả vờ quan tâm an ủi: “Tỷ   tỷ đừng lo, ta nhất định sẽ giết nữ nhân này báo thù cho tỷ.” 

“Hừ, muốn giết nàng? Bản vương   ngược lại muốn xem ngươi có năng lực đó hay không?” Hắc y nam nhân từ trên   cao bay xuống ôm lấy ta rồi bình tĩnh vọt đến ngay trước mặt Võ Hi Chân. 
Bình Luận (0)
Comment