Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 62

Bên ngoài Mị Cư, một bóng người áo trắng cao lớn đang chiến đấu ác liệt giữa đám hắc y thị vệ.Chưởng lực ngoan độc đánh bay mấy người, Cổ Nguyệt Lan trong lòng nóng như lửa đốt mau chóng muốn giải quyết đám cấm vệ quân đông nghịt này, nhanh chóng cứu thoát đồ nhi đang rơi vào miệng sói. Thế nhưng, đoàn vệ binh được huấn luyện chặt chẽ nghiêm ngặt, hết đám này ngã xuống lại có đám khác xông vào thay thế, cho dù thân thủ có cao siêu đến đâu hắn cũng không thể ngay lập tức chạy vào trong cướp người trở lại. Nha Nha…Nha Nha…nàng nhất định phải chờ ta, nàng nhất định không được xảy ra chuyện gì. Nỗi bất an không ngừng dâng lên trong lòng khiến tinh thần hắn càng khó bình tĩnh, hắn ghét cảm giác khiến một kẻ luôn lạnh lùng xử lý mọi việc như mình phải rối loạn, vô cùng căm ghét.“Không muốn chết mau cút ra cho ta.” Vận lực đáng ra tầng cao nhất của Huyền Nguyệt thần công, dưới uy lực của chưởng phong, tất cả đều bắn ngược trở lại.

“Cổ Nguyệt Lan, đây là địa phận của Lang Tứ vương gia, không cho phép ngươi dương oai diễu võ.” Một bóng đen chợt lóe lên vững vàng tiếp được chưởng lực sắc bén, sau đó tiện đà lùi về sau một bước, ung dung đối diện với bạch y nam tử.

“Ngươi cút ngay cho ta.” Bích mâu càng trở nên sâu thẳm quỷ dị, làn môi nhếch cười trong màn đêm chẳng khác nào Tu La khát máu khiến mỗi người đứng đây đều phải kinh tâm động phách: “Nói, Lang Minh Thần bắt đồ nhi của ta đi đâu rồi?”

“Vương gia nhà ta đối với tiểu thư Nha Nha một lòng chung tình, làm sao có thể rời bỏ được tiểu thư.” Phất tay để thị vệ mang những người bị thương rời đi, rồi tiếp tục bình tĩnh đối mặt với đôi mắt xanh lục đầy tàn khốc: “Nguyệt công tử, Lang Phúc khuyên ngươi đừng vào quấy rầy bọn họ.”

“Không ngờ Biên Bức công tử năm đó tiếng tăm lừng lẫy giang hồ cuối cùng lại làm chó săn cho Lang Minh Thần.” Giọng nói lạnh lẽo như từ địa ngục vọng đến càng thêm lãnh khốc trong bóng đêm: “Ngươi cho rằng chỉ bằng một kẻ như ngươi có thể cản trở được ta sao?”

“Ta biết không thể nhưng đợi đến lúc ngươi đánh thắng thì cũng đã muộn rồi.” Trên khuôn mặt vẫn bình tĩnh lạnh lùng, đôi mắt xám xịt không chút nao núng đối diện với đối phương, đôi môi hồng như máu nở một nụ cười rất kinh khủng: “Hiện tai tiểu thư Nha Nha có lẽ đang ở cùng một chỗ với Vương gia nhà ta.”

“Chết đi!” Nhanh như chớp vận khởi mười thành công lực, hắn tức đến phát điên thầm nghĩ sau khi giải quyết những kẻ đang cản trở này, dù cho kết quả như thế nào nàng ấy vẫn mãi chỉ thuộc về hắn.

“Hự…” Đau đớn dùng một tay đỡ ngực, tay kia lau đi máu tươi vừa trào ra: “Quá muộn rồi, Cổ Nguyệt Lan, bây giờ ngươi có đến cũng quá muộn rồi.”

“Ngươi cho là vậy thì ta sẽ buông tha cho nàng ấy sao?” Đôi mắt lục bích yêu dị hơi nheo lại, đầy bĩnh tĩnh nói: “Dù cho nàng ấy như thế nào, nàng vẫn mãi là đồ nhi hoàn mỹ nhất của ta.” Nói xong bóng trắng bay vụt đi chỉ còn lại màn đem đen đặc.

“Sư phụ, ta muốn sư phụ.” Nghe giọng nói mềm mại truyền đến trong không gian mờ mịt sương khói, Cổ Nguyệt Lan càng tăng thêm cước bộ.

“Vật nhỏ, nàng làm sao vậy?” Ôm chặt thiên hạ không ngừng kêu vào trong lòng, trong đôi mắt lam của Lang Minh Thần đầy bất an: “Đừng dọa ta, vừa rồi không phải vẫn ổn sao? Vật nhỏ, nàng mau mở mắt nhìn ta.”

“Huhu~~~ Sư phụ~~” Ta vô lực mềm nhuyễn dựa vào người đang ôm lấy mình, tuy rằng vẫn mộng mị mơ hồ nhưng nỗi bất an trong lòng khiến tan gay cả trong giấc mơ vẫn không ngừng gọi nhỏ: “Sư phụ…đừng rời bỏ Nha Nha.”

“Lang Minh Thần, mau buông nàng ra.” Một đôi tay đẩy nam nhân đang ôm ta rồi lại kéo ta vào lòng, nhìn thân thể tuyết trắng như ẩn như hiện trong hồ, trong đôi mắt vừa hiện lên sự đau đớn vừa không cam lòng, vừa hối hận: “Vương Nha Nha, nhanh tỉnh lại cho vi sư, đừng tưởng giả bộ đáng thương ta sẽ cho qua hết.”

“Ưm…hồ ly xấu xa…ngươi lại mắng ta!” Mông lưng mở hai mắt đối diện với đôi mắt xanh lục bích quen thuộc, ta an tâm dựa vào lồng ngực hắn: “Vừa rồi ngươi không phải như vậy.”

“Vừa rồi vi sư thế nào?” Bàn tay thon dài nhe nhàng xoa cổ ta, thấy ta sợ hãi co rút lại, đôi mắt lạnh như băng dần tan chảy, ôm chặt ta vào lòng: “Tiểu Nha Nha, dù thế nào nàng vẫn luôn là đồ nhi mà ta yêu.”

“Sư phụ, người làm sao vậy, sao lại kì lạ như vậy?” Bàn tay nhỏ bé trắng nõn xoa lên khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết, ngọt ngào cười với hắn: “Nha Nha mệt quá, rất muốn ngủ.”

“Được, Nha Nha ngoan, nếu mệt thì mau ngủ đi. Ngủ rồi liền không sao hết.” Ôm lấy ta đang mê mệt trong hồ nước, lại lấy y phục mặc kín lại cẩn thận, bàn tay ấm áp nhẹ vỗ về hai vai ta, giọng nói nhỏ nhẹ như suối chảy khiến ta như chìm sau vào trong: “Nào, sư phụ sẽ đưa nàng trở về.”

“Ưm…” Hai tay ngoan ngoãn ôm lên cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn thỏa mãn dụi dụi lên đôi môi hắn: “Chúng ta có thể về nhà rồi, thật tốt.”

“Ừm! Ngoan, ngủ đi!” Cho dù có khó chịu trong lòng như thế nào, trên khuôn mặt Cổ Nguyệt Lan vẫn tràn đầy sủng nịch, đôi mắt ngọc bích chăm chú nhìn nữ tử đã chìm sâu trong giấc ngủ: “Nha Nha, sau khi tỉnh lại nàng vẫn là đồ nhi ngoan của ta.”

“Ngươi không được đi!” Lang Minh Thần sai khi trải qua vận động kịch liệt, đau đớn ôm ngực, một hàng máu tươi tràn qua khóe môi: “Nàng ấy đã là người của ta, ngươi không được mang nàng đi.”

“Vương gia! Người làm sao vậy?” Lang Phúc sau khi vào vội đỡ lấy hắn, đôi mắt xám hung ác độc địa nhìn bạch y nam nhân: “Là ngươi làm Vương gia bị thương?”

“Lang Minh Thần, Nha Nha là thê tử của ta, dù cho nàng ham ăn, lười biếng, tính tình ham chơi, lại còn lúc nào cũng thích chọc ghẹo nam nhân khắp nơi. Cứ cho ngươi đã chiếm đoạt được nàng, thế nhưng…” Đôi mắt lục bích bình tĩnh đối diện với đôi mắt lam: “Trong mắt ta, nàng vẫn là hoàn mỹ nhất. Nếu như ngươi muốn sau khi nàng tỉnh lại vẫn là Vương Nha Nha hoạt bát, đáng yêu hiếu động trước đây thì chuyện ngày hôm nay vĩnh viễn đừng bao giờ để nàng biết được.”

“Vương gia, có cần lão…” Nhìn bạch y nam tử ôm nữ tử lặng lẽ bay đi, Lang Phúc lo lắng nhìn chủ tử của mình.

“Không cần, đỡ ta trở về, có chuyện gì chờ thân thể ta bình phục rồi tính sau!” Nhẹ nhàng lau đi vết máu, trong đôi mắt lam tràn đầy đau khổ, Nha Nha, ta yêu nàng…Ta thật sự rất yêu nàng…Thích nàng nghịch ngợm, đáng yêu, lương thiện như vậy. Lẽ nào phải đúng như lời Cổ Nguyệt Lan, để nàng, để tất cả những gì đêm nay chỉ có thể là một giấc mộng vĩnh viễn không có thật…
Bình Luận (0)
Comment