Dưới sự giám sát nghiêm mật của ba vị mỹ nam, ta cuối cùng cũng trở về phủ tể tướng, có lẽ việc ta bỏ trốn đào hôn đã được ba người họ phong tỏa kín kẽ nên cha mẹ ta cùng ông bà ngoại đều cho rằng ta đến biệt viện trên núi của hồ ly ngủ qua một đêm.
Vừa bước vào phòng khách, chỉ thấy mẹ mỹ nhân cùng ông bố đẹp trai mang theo vẻ mặt đau thương, các vị thân thích khác cũng mặt mũi ủ ê, ta thấp thỏm bất an đi đến bên cạnh mẹ, sau đó mới lí nhí hỏi thăm cha dược vương: “Cha, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Huhu, Nhã Hiên đáng thương của ta, sao lại bị hái hoa tặc bắt cóc chứ?” Bà bác khuê các khóc lóc thảm thiết nắm chặt tay hắc y nam nhân bên cạnh: “Minh Thần, cháu nhất định phải giúp ta cứu Nhã Hiên trở về, nhất định phải giúp ta cứu nó trở về!” Sau đó lại gục xuông ghế khóc tiếp: “Huhu, vì sao lại nhằm vào Nhã Hiên nhà ta, tên hái hoa tặc đó không biết sẽ hành hạ nó thành dạng gì nữa!”
“Đừng lo, bản vương nhất định sẽ cố hết sức.” Trao đổi một cái liếc nhifn thâm thúy với hồ ly áo trắng, trong đôi mắt lam hiện lên một tia lãnh khốc: “Ta sẽ lập tức phái người đi tìm.”
“Bác, người đừng quá lo lắng, Cổ mỗ lập tức sẽ lệnh cho các đại đường chủ tìm kiếm, nhất định sẽ đưa biểu ca của Nha Nha bình yên vô sự trở lại.” Vậy nhưng trên khóe môi lại hiện lên một nụ cười lạnh lùng: “Trừ phi tên hái hoa tặc nàu có bản lĩnh bay lên trời, nếu không lệnh lang nhất định sẽ an toàn trở lại.”
“Chị dâu, chị đừng quá thương tâm. Có sư phụ Nha Nha với Lang vương gia hỗ trợ, Nhã Hiên nhất định sẽ bình an trở lại.” Mẹ mỹ nhân vừa dùng khăn lau nước mắt vừa hướng về phía hồ ly áo trắng cùng sói áo đen: “Hai con phải nhanh chóng cứu Nhã Hiên trở lại.”
“Biết rồi ạ!” Hai tên không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười khát máu, đương nhiên là nỗ lực tìm người rồi, nhưng tìm được hay không cũng rất khó đảm bảo.
Nhìn biểu hiện gian xảo không gì sánh được trên khuôn mặt tuấn mỹ của sói hồ, ta không khỏi lo lắng thay cho mỹ nhân biểu ca, bị hai tên cầm thú này ám toán, huynh ấy thật quá bất hạnh.
Vì việc xảy ra quá đột ngột, người trong nhà đang cực độ bi thương, hôn sự giữa ta và hồ ly sư phụ cũng bởi vậy lại trì hoãn, nhưng với lí do đảm bảo an toàn cho ta, tránh việc phát sinh thảm án hái hoa tặc như biểu ca, mỗ hồ quang minh chính đại bắt ta đến biệt viện trên núi, để Nguyệt Sử – đệ tử Huyền Môn làm thị vệ mười hai canh giờ.
Vốn dĩ hành vi ở chung trước khi thành thân vô cùng bại hoại giữa ta và hồ ly sư phụ, nhưng người trong nhà sớm đã bị chuyện của mỹ nhân biểu ca khiến cho lòng nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên nên cũng không truy cứu nhiều chuyện này, chỉ ngẩn ngơ nhìn ta bị hồ ly xinh đẹp ôm đu, đương nhiên, đồng hành còn có Tăng A Ngưu-đầu bếp riêng của ta.
“Là lá la…là lá la…Vương Nha Nha ta không phải thành thân nữa rồi…” Ta đạp nhẹ lên thảm cỏ trong biệt viện vừa vui vẻ ngâm nga, nghĩ đến việc tạm thời không cần thành thân với tên hồ ly kia, ta vô cùng sung sướng a. Có điều ta cùng hai tên sói hồ kia đàm phán nhưng vẫn không thay đổi được số phận bi kịch của mỹ nhân biểu ca nên cũng đành ngậm ngùi oán thán, xem ra thật không nên đắc tội với hai tên này.
“Hứ…không cần phải thành thân với ta khiến nàng cao hứng đến vậy sao?” Hồ ly áo trắng đang cùng quản gia Cổ Ba bước qua tình cờ nghe được tiếng hát ngớ ngẩn của ai kia, đập vào đôi mắt xanh bích lại thấy ai đó cao hứng bừng bừng chạy nhảy cùng con tiểu hồ ly béo mập, thân thể váy hồng phấn bé xinh kia thể hiện rõ tâm tình nàng vô cùng khoái trá khiến hắn lộ ra một nụ cười quyến rũ: “Tiểu Nha Nha, nàng là con cá ta câu được, muốn chạy cũng không chạy nổi đâu.”
“A…” Đang ngâm nga vô cùng vui sướng lại bị một đôi tay to chặn ngang ôm lấy eo nhỏ, ta tức giận ngoảnh đầu lại: “Ai? Kẻ nào dám dương oai giễu võ trên địa bàn của ta?”
“Vật nhỏ, sao thế? Ngay cả ta cũng không nhận ra sao?” Bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về lên vật cao ngất tròn trịa, làn môi dán sát lên vành tai nhỏ xinh hôn hít: “Thế nào? Có nhớ ta hay không?”
“Sắc lang chết tiệt, ngươi, sao ngươi lại tới đây?” Ta liều mạng muốn thoát thân nhưng bị hắn ôm chặt đến mức không thể động đậy: “Buông tar a, buông ta ra!”
“Nàng nghĩ ta sẽ buông ra sao?” Đôi mắt lam hẹp dài nheo lại đầy vẻ nguy hiểm: “Hừ! Đừng tưởng rằng có hắn bảo vệ bản vương sẽ không làm gì được nàng!”
“A…ngươi muốn mang ta đi đâu?” Bị sắc lang ôm ngang người, nhìn nụ cười khẽ nhếch đầy tà mị cửa hắn, lại nhìn không gian vắng lặng xung quanh, ta không khỏi ôm chặt ngực mình phòng hộ: “Ngươi, ngươi muốn thế nào?”
“Muốn thế nào ư, đợi lát nữa nàng sẽ biết ngay thôi.” Hắn quăng cho ta một cái nhìn tình tứ sau đó đặt ta xuống một góc nhỏ âm u hiếm người qua lại, hung hãn áp sát thân thể nhỏ nhắn mềm mại của ta dựa vào tường, vừa hôn lên môi vừa phân
trần: “Tiểu yêu tinh, ta không nhịn được nữa, hôm nay bản vương nhất định phải ăn sạch nàng.”
“Lang Minh Thần…ưm…ngươi chờ…chờ, đừng như vậy…” Sói áo đen cuồng dã như vậy, không hề có chút dịu dàng mà ngược lại vô cùng thô lỗ khiến ta cảm thấy vô cùng sợ hãi: “Ưm…hồ ly sư phụ…”
“Vật nhỏ, đừng kêu nữa, hắn sẽ không tới đâu.” Nghe những tiếng thở gấp dồn dập, đôi tay to của mỗ sắc lang bắt đầu không an phận, xoa bóp loạn xạ trên thân thể mềm mại, ngón tay không ngừng trêu đùa nơi đầy đặn, tay còn lại lần mò xuống phía dưới kéo làn váy, luồn vào bên trong một cách đen tối: “Thế nào, có phải có cảm giác không?”
“A…” Sắc lang xấu xa chết tiệt, cánh hoa bị ngón tay trêu ghẹp khiến ta hít một ngụm khí lạnh: “Đừng đùa nữa, Lang Minh Thần, sẽ có người đi qua đấy…a…”
“Yên tâm đi, nơi này không có ai qua lại đâu.” Ôm chặt thiên hạ không ngừng run rẩy vào lòng, kéo đôi chân mảnh khảnh của nàng vòng chặt quanh thắt lưng mình khiến thân thể yếu mềm dán chặt lên người mình, hạ thân nhẹ nhàng cách lớp y phục tiến đánh hoa tâm mềm mại.
“Đừng mà, buông tar a.” Theo sự tấn công dồn dập của hắn, lại bị móng vuốt sói trêu đùa nơi nhạy cảm, khoái cảm kích thích xông lên não khiến ta chìm đắm trong sự tê dại.
“Bản vương có chết cũng không buông.” Bàn tay to nâng cái mông nhỏ xinh xắn lên cao hơn, mê hoặc cắm rút, cứng rắn to lớn không ngừng ma sát bên hoa huy*t, từng đợt khoái cảm khiến lý trí của hắn hoàn toàn bị thiêu đốt, chỉ còn dục vọng chi phối cơ thể mình tiến hành luật động nguyên thủy nhất…
“Đừng…đừng mà…” Cao trào ập đến khiến ta la hét chói tai, hưm…thật may quá, tên sắc lang này vẫn còn cách lớp y phục mà làm, Vương Nha Nha ta cũng không phải hồng hạnh vượt tường.
“A…tiểu yêu tinh, nếu như không phải vì sợ nàng bị kinh hãi, bản vương đã dùng đao thật ăn sạch nàng rồi.” Hắn thở dốc từng hồi, tuy rằng không phải chân chính có được nàng nhưng xong việc vẫn khiến tên sói háo sắc này thỏa mãn cười đến vô cùng phóng đãng: “Vật nhỏ, nhớ kĩ vừa rồi chỉ là ăn chay thôi, lần sau nhất định bản vương sẽ làm thật.”
“Biến thái…” Ta vẫn thở hổn hển nhưng không kìm được chửi ầm lên: “Lần sau? Lần sao ta một đao chém chết ngươi.”
“Vật nhỏ, ta sẽ không nói xin lỗi đâu.” Hắn dịu dàng ôm ta, đôi mắt lam đầy vẻ không cam lòng: “Nhìn nàng vô cùng thân thiết trong vòng tay Cổ Nguyệt Lan, nghĩ đến cảnh nàng thở gấp nằm dưới thân hắn, ta rất đố kị, vô cùng đố kị, nàng có biết loại cảm giác như thiếu đốt này đau đớn cỡ nào không?”
“Hứ…đố kị, đố kị thì cường bạo ta hả?”
“Đừng giận nữa, vừa rồi không phải nàng cũng rất thảo mãn hay sao? Bây giờ bản vương chỉ có duy nhất một nữ nhân là nàng, trừ nàng ra, ai ta cũng không cần, nếu nàng không để ta…để ta muốn nàng, lẽ nào nàng muốn ta bị dục hỏa thiêu đốt mà chết sao?” Đôi mắt lam yêu mỹ nhìn chằm chằm vào ta, từng chữ từng chữ tấn công mãnh liệt: “Vật nhỏ, nàng thật nhẫn tâm như vậy sao?”
“Lang…Minh…Thần….cái tên sắc lang nhà ngươi, sao ngươi cứ sờ ngực ta mãi thế?” Ta hung dữ cấu vào móng sói vài cái, sau đó lại đá vào chân hắn vài phát, trời ạ…cái cảnh ban ngày ban mặt bị sắc lang đùa giỡn tới lúc nào mới chấm dứt đây…