Editor: Tiểu Tuyết Lang
Nhìn biệt viện phía trước nha hoàn, tôi tớ toàn thân mặt y phục ngọc bích ra vào không ngớt, nhìn thấy trang sức đẹp đẽ, sáng bóng trong phòng của hoa viên. Kỳ quái, chẳng lẽ có nhân vật lớn hay sự kiện nào hay sao? Nếu không sao lại trông giống nghi thức tiếp đón long trọng. Nhưng không thể a, tốt xấu gì ta cũng có phần là chủ nhân, nếu thật sự có nhân vật quan trọng đến chơi, ta sao lại không hay biết.
Tháo xuống vẻ mặt ngưng trọng, vội vã nhìn xung quanh thì thấy Cổ Ba đại thúc, ta nhẹ nhàng hỏi ” Cổ Ba bá bá, có chuyện gì vậy?”
“Nha Nha tiểu thư, người đừng quấy rầy ta làm việc, hôm nay trang chủ có khách nhân cần chiêu đãi, nghe nói là quý nhân vô cùng quan trọng. Hẳn là không có thời gian cùng cô rồi. Tiểu thư tốt nhất mang theo tiểu bạch thái về phòng đi, bữa tối vào giờ ngọ sẽ không ăn ở đại sảnh, ta sẽ cho người đưa đến phòng cô. Ta còn rất nhiều việc phải làm, cô không nên nhiều lời.” Nói xong, cũng không thèm liếc nhìn ta một cái, vung ống tay áo, lại vội vàng rời đi.
“Cổ Ba bá bá!” Vội vàng đuổi theo, nhưng đôi chân nhỏ bé làm sao có thể so với hắn như ngọn gió bay nhanh. Nhìn thấy bá bá khi xưa đối với ta nhân ái lại bỗng nhiên lạnh nhạt với ta như vậy, không khỏi ấm ức cụp mắt đáng thương!! Ta phải ở trong phòng? Có khách phải chiêu đãi? Không đến phòng lớn ăn cơm? Rốt cuộc là cái loại khách quý nào lại phải lãng phí nhiều nhân lực, vật lực như vậy? Hừ, hồ ly thối, chẳng lẽ thấy ta vừa béo vừa xấu nên xấu hổ không muốn cho gặp khách hay sao?
“Tiểu thư Nha Nha!!” Khuôn mặt trắng xanh, đôi mắt màu xám nhìn thấy ta không vui, đôi môi màu đỏ còn lộ ra một điệu cười dọa người.
“Ha ha, xin chào!” Cố gắng nén lại tâm tư đang vô cùng sợ hãi, sáng sớm mà thấy Vi Bức bá bá này, trái tim nhất định phải thật mạnh mẽ nha, lui về phía sau vài bước, lại sợ hãi nhìn hắn ” Không biết Phúc quản gia có chuyện gì muốn nói?”
“Hôm nay vương gia hẹn vài vị khách quí lên núi chơi, không có thời gian đến với cô, vương gia bảo ta nói với cô một tiếng.” Dứt lời, khóe miệng lại giương lên dọa người, đảo mắt biến mất trước mặt ta.
Vi Bức bá bá, lần sau nếu xuất hiện cũng nên nói một tiếng được không, nhẹ nhàng vỗ vỗ tim mình, tốt rồi tốt rồi, không cần đối mặt quá lâu với vị cương thi lão nhân này.
Mang theo tiểu Bạch Thái ngồi bên bờ hồ, đã không có hồ lang quấn quýt si mê, hẳn là nên thực vui vẻ nha, nhưng vì sao trong lại rầu rĩ không hề cảm thấy vui chút nào?
“Hồ ly thối!!” Cầm tảng đá bên người, hung hăng ném vào trong nước, hừ, dám không để đến ta.
“Sắc lang thối!!” Lại một tảng đá bị ném đi, rốt cuộc là khách quí nào, lại so với ta còn quan trọng hơn.
“Hồ ly sư phụ chết tiệt, vương gia sắc lang chết tiệt.” Lòng tức giận, tay tùy ý cầm lấy những viên đá tròn bên cạnh, rồi dùng lực ném xuống mặt hồ.
“Ngao Ngao~~ Ngao Ngao ~~ Ngao~” liều mạng níu tay của ta, dùng răng nhỏ mới thay cắn chặt ống tay áo của ta, tiểu hồ lý mém chút nữa bị ta ném vào trong nước lạnh lẻo lên tiếng nức nở, ánh mắt lại mang theo sự lên án.
“Thực xin lỗi, thực xinh lỗi ~~~ Bạch Thái.” Vội vàng mang nó ôn vào trong lòng, ôm nhu vuốt ve nó ” Đừng tức giận với tỷ tỷ, nào, cười một cái.” Xem ra chính mình thật có điểm bất thường, thiếu chút nữa khiến tiểu đệ đệ trung thành của mình bị chết đuối.
“Ngáo Ngáo~~ Ngáo Ngáo~~” tức giận nhảy xuống, chỉ dùng cái mông nhỏ đối mặt với ta, Bạch Thái thấp giọng gầm rú, không hề để ý đến ta.
“Bạch Thái, ngay cả ngươi cũng không để ý đến ta sao?” Đem quả cầu ấm áp ôm vào trong lòng, hôn rồi nhẹ nhàng vuốt cài đầu nhỏ của nó, ta bi thương nói với nó ” Hồ lang kia cũng không để ý đến ta, chẳng lẽ người cũng vứt bỏ ta sao?”
“Ngao~~” khẽ gọi dùng đầu lười liếm liếm khuôn mặt nhỏ nhắn của ta, yêu kiểu nhẹ nhàng tiến sát vào lòng ngực của ta, bộ dáng ôn thuần khiến người gặp người yêu.
“Vẫn là ngươi đối với ta tốt nhất.” Nhanh ôm lấy nó, hừ, cho dù hồ lang không để ý đến ta, không phải còn có tiểu Bạch Thái cùng ta sao?
“Tiểu thư Nha Nha, đừng ngồi ở đây, mặt hồ nước sâu, gió lại lớn, mau trở về phòng đi thôi.” Mỗ Ngưu ôn nhu nhìn ta ngồi bên hồ ngẩn người nhìn xa xăm, tuy rằng muốn làm như không thấy, nhừng mà, cuối cùng vẫn không đành lòng rồi đi lại.
“A Ngưu ca, là ngươi a. Sư phụ đâu, hắn rốt cuộc có chuyện gì phải vội?” Lôi kéo hắn ngồi bên cạnh, mắt nhìn hắn chằm chằm ” Nói, con hồ ly cùng sắc lang kia rốt cuộc muốn làm cái gì? Vì sao lại muốn ta ở trong phòng, chẳng lẽ ta không được nhìn thấy người khác sao?”
“Tiểu thư Nha Nha, đừng kéo ta, chuyện nam nhân tốt nhất đừng xen vào.” Nhẫn tâm tách bàn tay nhỏ bé ra, mặt không chút thay đổi đứng lên ” Đúng rồi, bởi vì nấu ăn cho khách quí, cho nên ta không có thời gian nấu ăn cho cô. Cùng lắm, ta sẽ gọi người hâm nóng bữa tối hôm qua còn lại đem đến phòng cô” Nói xong, cũng không quay đầu nhìn ta, liền rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng mỗ ngưu lạnh băng, tiêu sái rời đi, vì sao trong lòng đau như bị kim đâm? Ô~~ ta không cần ăn đồ ăn của ngươi, ngưu thối, luôn miệng nói yêu ta, thương ta, thế nhưng lại đối với ta như vậy, còn có còn có, người là đầu bếp chuyên dụng của ta, không được nấu cho người khác ăn. Hừ!! Rốt cuộc là khách quí nào, làm cho bọn họ đồng thời đều bỏ quá người đáng yêu như ta, vội vàng đi nịnh hót? Lại muốn ta ngoan ngoãn ở trong phòng? Không có cửa đâu, nói thế nào ta một phần cũng là chủ nhân nơi này, đã có khách đến chơi, ta làm sao lại có thể sơ suất.
Nhìn thấy phía trước nhóm nam nhân cao lớn tuấn tú, nữ nhân xinh đẹp yểu điệu, ta lập tức tìm nơi bí mật, ôm Tiểu Bạch Thái trốn ở phía sau, yên lặng xem diễn biến.
“Lang vương gia, nơi này thật sự rất đẹp, ta thực thích, cám ơn chàng dẫn ta đến.” Một nàng thiên kim tiểu thư yêu kiều che miệng nhỏ nhắn, đôi mắt xinh đẹp nhìn nam tử một thân đen tuyền đầy ái mộ. Mày kiếm kia tràng ngập anh khí, mũi thẳng, đôi môi gợi cảm, hơn nữa còn có cái cằm kiên nghị, thân hình thon dài to lớn, lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nóng lên, thẹn thùng không thôi.
“Cầm Thanh tiểu thư không cần khách sáo, nếu nàng thích về sau ta lại đưa nàng đến đây du ngoạn được không?” Khuôn mặt dã tính cùng tà ác lại mang một tia ôn nhu, mái tóc đen dài như mực lại bị gió thổi bay tán loạn, sợi tóc nhè nhẹ che đi khuôn mặt tuấn mỹ, môi câu lên một nụ cười gian làm cho hắn giống như ác ma thường lui tới trong bóng đêm, tà ác nhưng lại tuấn mỹ không chê vào đâu được….
“Sắc lang vô sỉ!!!” Hung hăn lấy tay cào vào vỏ cây, quả nhiên là một tên sắc lang hạ lưu không có phẩm chất.
“Nguyệt công tử, nghe nói huynh sắp thành thân phải không?” Đôi mắt mang đầy tình tứ nhìn nam nhân tao nhã một thân trắng toát trước mặt, tiện đà cười giả lả, tất cả những cử chỉ kia, khuôn mặt thanh lệ động lòng người, thật sự làm người ta thấy liền yêu. Mà bộ dáng yếu đuối kia, có thể khiến cho nội tâm nam nhân dấy lên ý muốn bảo hộ.
“Đúng vậy, có điều nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường, chỉ cần tìm được giai nhân, cổ mỗ cũng sẽ sinh lòng thương yêu cưới nàng vào cửa.” Đôi môi gợi cảm hơi nhếc lên một nụ cười tà mị, khuôn mặt như ngọc lại ôn nhu giống như nước, loang loáng phát ra màu ngọc bích, làm cho thiên kim thái phó phải cúi đầu thẹn thùng.
“Tam thê tứ thiếp?” Ta lại lấy tay cào vỏ cây, hừ, Vương Nha Nha ta sẽ đuổi ngươi đi trước.
“Tăng đại ca, có đúng là huynh là thắng trong cuộc thi thần bếp sao? Không thể tin được huynh tuổi trẻ lại có năng lực như vậy.” Mị nhãn như tơ chằm chằm nhìn vào lồng ngực rắn chắc, thân là nữ nhi của tướng quân nàng từ trước đến nay dám yêu dám hận, nam tử trước mắt này thật sự là hợp khẩu vị của nàng.
“Nếu Phùng tiểu thư thích, đợi một lát ta làm vài món ăn mời nàng thử là được không?” Gương mặt lãnh ngạo cùng tuấn mỹ lộ ra một tia nhu hòa cùng thương yêu, con ngươi đen khôn khéo lợi hại cũng mang theo nhu tình nhẹ nhàng, khóe miệng vốn lạnh lùng đạm mạc lúc này lại gợi lên một nụ cười như gió xuân mê người.
“Nấu ăn cho nàng?” Ôm chặt quả cầu nhỏ? Tăng A Ngưu, không thể tưởng tượng được xem ra ngươi thật sự cũng là một tên thấy sắc nảy lòng tham!!!
Nhìn thấy bọn chuyện trò vui vẻ trước mắt, vừa vui vẻ, ấm áp vừa lãng mạn, ta ngây người ngồi trên mặt đất, lại hung hăng ngắt đi đám cỏ đáng thương bên cạnh, trong mắt là rừng rực đại hỏa, đúng là ba đôi gian phu dâm phụ….