Kiển Tuy đầu óc trống rỗng.
Trên người y làm sao có thể lại có mùi của một Alpha chứ?
Beta không nhạy cảm với pheromone như vậy, nên y cũng chẳng rõ đã dính phải từ lúc nào.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, bàn tay phải của Sầm Kiêu Uyên siết nhẹ, khiến cổ họng y khó chịu.
Kiển Tuy chỉ có thể tạm thời lấp l**m: “Có lẽ… Là do lúc tập luyện vô tình dính phải…”
“Ưm…”
Chưa kịp nói thêm gì, Alpha đã áp sát, gương mặt gần như chạm vào nhau, cực kỳ ghê tởm nói: “Thúi không chịu nổi, làm tôi muốn nôn. Đừng có lần sau.”
Nhưng y đâu phải vật sở hữu của hắn.
Không phải nô lệ, không phải người hầu, càng không phải kẻ theo đuôi chạy việc.
Bản hợp đồng ràng buộc giữa họ đã vô hiệu từ lâu.
Giờ đây, điều ngăn cách giữa hai người là nỗi sợ hãi, sự nhẫn nhịn, và sự khuất phục bất đắc dĩ.
Kiển Tuy nhắm mắt lại, đôi đồng tử đen láy chìm vào bóng đêm, không còn ánh sáng lấp lánh.
Khi mở mắt ra, y vẫn giữ vẻ bình thường, ngoan ngoãn và vô hại: “Vâng, lần sau tôi sẽ cẩn thận.”
Mấy ngày sau đó, Sầm Kiêu Uyên không liên lạc với Kiển Tuy.
Kiển Tuy cũng bận rộn với công việc mới… Nhiều Alpha ở khoa Chỉ huy nhờ y chạy việc, có người còn cho tiền boa.
Những năm làm gia sư ở khu A, y kiếm được không ít, nhưng học phí ở học viện Liên minh quá đắt đỏ, thêm vào đó y còn muốn để dành cho tương lai của em trai, nên phí sinh hoạt khá tiết kiệm.
Giờ có người tự nguyện đưa tiền, y không có lý do gì để từ chối.
Huống chi đó là thù lao xứng đáng cho công sức của y.
Ngược lại, hai Alpha ban đầu sai khiến y lại không cho một xu nào, mặt dày vô cùng.
Bạn cùng phòng vẫn tiếp tục châm chọc Kiển Tuy, thấy y mấy ngày liền cứ ru rú trong ký túc xá, thì hả hê nói y đã bị bỏ rơi.
Thực ra Kiển Tuy hơi nghi ngờ mùi pheromone hôm đó là do bạn cùng phòng để lại trên người y, nhưng tại sao thì hoàn toàn không có lý do.
Có lẽ anh ta coi y như món đồ chơi của Alpha cấp cao, nên mới dám ác ý trêu chọc.
Nhưng chọc giận Sầm Kiêu Uyên chẳng có lợi gì cho anh ta cả.
Alpha cấp S có mấy ai bình thường đâu.
Chỉ là bạn cùng phòng vẫn chưa hiểu điều đó.
Tối hôm trước kỳ nghỉ, bạn cùng phòng không có ở ký túc xá, Kiển Tuy hiếm khi được ngủ một giấc ngon lành.
Hôm sau, sau khi kết thúc buổi học buổi sáng, Sầm Kiêu Uyên đã đợi y ở cổng trường.
Chạy trốn chắc chắn là không thực tế, bị Sầm Kiêu Uyên tóm được sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì cho cam.
Kiển Tuy cam chịu số phận, đeo ba lô lên vai, cất tiền vào ngăn kẹp.
Sầm Kiêu Uyên thay một bộ thường phục, gương mặt hắn như một tấm biển quảng cáo sống, không chỉ thu hút ánh nhìn của sinh viên ra vào mà còn khiến không ít người ngoài trường dừng chân ngắm nhìn.
Ánh mắt Kiển Tuy hướng thẳng về phía đường đối diện, định lao thẳng ra cổng trường thì bị Sầm Kiêu Uyên túm cổ áo kéo lại.
“Mù rồi à, không thấy tôi sao?”
Kiển Tuy vùng vẫy, thấy vô ích thì vội vàng nói: “Ở đây đông người, chúng ta mau đi thôi.”
“Cậu đẹp trai lắm à mà sợ người ta nhìn.”
Khác hẳn với vẻ đáng sợ đêm hôm trước, Sầm Kiêu Uyên đã trở lại trạng thái bình thường.
Kiển Tuy đã quen với tính nết thất thường của Alpha này từ lâu.
Xung quanh có người giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Y nửa che nửa đẩy Sầm Kiêu Uyên rời đi.
Khi hai người ra đến đường lớn, không còn ai theo dõi, Kiển Tuy mới dám để lộ mặt.
Sầm Kiêu Uyên tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Che che giấu giấu, cậu định trốn đi đâu?”
“Ngài muốn đi đâu?” Kiển Tuy vẫn còn nhìn ngó xung quanh, sợ gặp phải bạn học.
“Không biết, tôi không quen khu này lắm.” Sầm Kiêu Uyên nói: “Có một chỗ muốn đến.”
“Chỗ nào?” Kiển Tuy chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong, đưa Sầm Kiêu Uyên đến nơi hắn muốn rồi lập tức rút lui.
“Bây giờ chưa phải lúc. Dẫn tôi đi dạo quanh đây đã, cậu không phải muốn mua đồ sao?” Sầm Kiêu Uyên nhìn y.
“Đi thôi.”
Biết Sầm Kiêu Uyên một thời gian ngắn sẽ không đi, Kiển Tuy lắc đầu, nhanh chóng nói: “Đồ lúc nào mà chẳng mua được, để lo việc của ngài trước đã.”
Trong ga tàu điện ngầm, hai người nghiên cứu máy bán vé một hồi.
Sầm Kiêu Uyên lần đầu tiếp xúc với thứ này, cái gì cũng phải nghe Kiển Tuy giải thích mới dám làm.
Vô tình bấm nhầm trang, Kiển Tuy vô thức nói: “Không sao, quay lại trang trước là được, lúc mới ra ngoài tôi cũng chẳng biết gì.”
Vừa nói xong, y vội cắn môi không dám lên tiếng nữa.
Sinh nhật mười chín tuổi của Sầm Kiêu Uyên, cũng chính là ngày y được tự do.
Sau sáu năm làm bao cát chuyên nghiệp, Kiển Tuy cuối cùng cũng được tự do vào ngày tròn mười chín tuổi.
Khi rời khỏi khu thành phố, không một ai tiễn y, ngay cả tàu điện ngầm y cũng không biết phải đi thế nào, đứng tại chỗ quanh quẩn nửa ngày, cuối cùng nhờ người bảo vệ đổi ca chỉ dẫn mới mua được vé đến biên giới khu B.
So với sự xa hoa phù phiếm của khu Thượng thành, khu B như một vùng di động mang đậm dấu ấn công nghệ, những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, còn phồn thịnh hơn cả mấy năm trước.
Vào lúc đó, Kiển Tuy chỉ muốn nhanh chóng trở về Khu C… Nơi thuộc về tầng lớp bình dân.
Dù ngôi nhà của y thực chất nằm trong khu ổ chuột còn tăm tối hơn.
Những con phố cũ kỹ với đám ăn mày và người vô gia cư thường trực ở cuối hẻm, những dòng nước thối uốn lượn, đi lên con hẻm là một căn nhà thô sơ thấp bé chật hẹp, rẽ phải xuống bậc thang, bên trái nhà thứ ba chính là nhà của y.
Ký ức của y vẫn còn rõ mồn một, như thể mới rời đi ngày hôm qua, vậy mà chớp mắt đã sáu năm trôi qua.
Ngón tay thon dài của Sầm Kiêu Uyên chạm vào nút quay lại, hỏi y: “Có phải thế này không?”
Kiển Tuy nhanh chóng gật đầu.
Bây giờ là ban ngày, ánh sáng màn hình không quá rõ, Sầm Kiêu Uyên chăm chú nhìn dòng chữ trước mặt, như thể không nhận ra sự bất thường của y.
Sau khi lấy được hai tấm vé, Sầm Kiêu Uyên nói: “Có vẻ lúc rời đi cậu thật sự rất vui vẻ, chuyện lâu như vậy mà vẫn còn nhớ.”
Toàn thân Kiển Tuy cứng đờ.
Sầm Kiêu Uyên đưa một trong hai tấm vé cho y, bóp chặt đầu ngón tay y đến tái nhợt: “Đừng làm cái vẻ mặt đó, nhìn mà phát ngấy.”
Kiển Tuy cố gắng kéo khóe miệng, nặn ra một nụ cười không mấy đạt chuẩn.
“Xấu chết đi được.”
Ngồi tàu điện ngầm rất lâu, chuyển từ tuyến này sang tuyến khác, ra khỏi thành phố E, thấy sắp đến biên giới Khu B, Kiển Tuy lấy hết can đảm hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Không biết, đi dạo thôi.” Sầm Kiêu Uyên trả lời hờ hững, ngoại trừ lúc đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời gian còn lại hắn đều nghịch cái thiết bị lạ kia.
Hắn vẫn bận rộn như vậy, Kiển Tuy không biết hắn đang bận gì.
“Đi xa hơn nữa thì tối nay chúng ta không về kịp đâu.”
Sầm Kiêu Uyên gương mắt lên: “Ai nói tối nay phải về?”
Kiển Tuy ngu người: “Nhưng… vậy tôi, ở đâu?”
“Ngủ dưới chân tôi.” Sầm Kiêu Uyên nghiêng đầu: “Cậu không phải rất giỏi việc đó sao?”
Sau đó cả đường không ai nói gì, Kiển Tuy biết rõ tối nay không thể về trường được nữa.
Chỗ hai người xuống tàu rất gần biên giới, cũng rất gần phòng khám ngầm kia.
Xung quanh toàn là chợ, gió thổi cuốn bụi vàng mù mịt.
Kiển Tuy cũng không quen khu vực này, hai người đi trước sau, Sầm Kiêu Uyên thể lực dồi dào, đi gần một tiếng đồng hồ, Kiển Tuy mệt gần chết, bụng đói, chủ động tiến lên bắt chuyện.
Đến bữa tối có lẽ Sầm Kiêu Uyên đã hết giận, để Kiển Tuy gọi món, còn hắn trả tiền.
Kiển Tuy luôn không nắm bắt được tâm trạng của Alpha, trước kia ở Khu A cũng vậy, y chỉ cần nói vài câu, làm một động tác, Sầm Kiêu Uyên đã nổi trận lôi đình.
Rốt cuộc vì sao lại tức giận?
Có phải kỳ đ*ng d*c đến sớm không?
Kiển Tuy đầu đầy thắc mắc nhưng không được giải đáp, cũng chẳng dám hỏi.
Sau một lúc, Kiển Tuy mới lấy hết can đảm hỏi: “Ngài đến khu B đã lâu vậy mà chưa từng đi tàu điện ngầm sao?”
“Tôi có xe riêng.” Sầm Kiêu Uyên trả lời ngắn gọn.
Kiển Tuy gật đầu, tiếp tục ăn.
Rồi nghe Sầm Kiêu Uyên nói thêm: “Xe máy phân khối lớn.”
Kiển Tuy chớp chớp mắt, y cũng đâu có hỏi là xe gì khác đâu… Chẳng lẽ là xe đạp điện?
“Vậy thì tốt quá, ngầu ghê.” y gượng gạo khen.
Khách sạn chỉ đặt một phòng, giá cả vượt quá khả năng chi trả của Kiển Tuy. Y lủi thủi đi theo Sầm Kiêu Uyên vào phòng.
Y cố tình ngồi xuống sờ thử, thảm trong khách sạn cao cấp quả nhiên rất mềm, có thể ngủ được.
Sầm Kiêu Uyên thấy hành động kỳ quặc của y thì hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Tôi xem chỗ ngủ…”
“Cậu thật sự định ngủ dưới đất à? Đi tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ.”
Kiển Tuy đột ngột quay đầu lại: “Vậy không hay lắm đâu, ngài trả tiền mà sao để ngài ngủ dưới đất được?”
Sầm Kiêu Uyên mặt tối sầm lại: “Ai bảo tôi sẽ ngủ dưới đất? Cậu ngủ ngang hay sao mà một cái giường cũng không đủ chỗ cho hai người.”
Kiển Tuy còn định nói gì đó nhưng bị Sầm Kiêu Uyên cắt ngang: “Nói thêm một câu vô ích nữa thì ra ngoài hành lang mà ngủ, làm như chưa từng ngủ chung vậy.”
Không trách được bạn cùng phòng hiểu lầm.
Ai nghe câu này cũng sẽ nghĩ hai người có gì đó.
Sầm Kiêu Uyên đi tắm, Kiển Tuy ngồi trên thảm nghịch những sợi lông mềm, thiết bị liên lạc chợt kêu một tiếng.
C: [ Tháng này cũng đừng về. ]
Một tin nhắn giống hệt tháng trước mà Kiển Tuy đã nhận được.
Em trai không muốn gặp y.
Lần trước y tự ý về nhà, đã bị em trai đuổi ra ngoài cửa.
Chưa kịp trả lời thì cửa phòng tắm đã mở ra.
Sầm Kiêu Uyên chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm, bên trong trống trơn, dây lưng buộc qua loa, để lộ một mảng da thịt lớn, tóc vẫn còn nhỏ nước, cả người bừng bừng sức sống.
Kiển Tuy đang do dự, chưa kịp đứng dậy thì Sầm Kiêu Uyên đã ngồi xuống giường, hai chân dang rộng.
Ở góc độ này, rất choáng ngợp, rất là hùng vĩ.
Kiển Tuy lập tức che mắt lại, mò mẫm đứng dậy, suýt vấp vào thảm ngã.
Sầm Kiêu Uyên chẳng hề ngượng ngùng khi để lộ cơ thể, cũng không hiểu Kiển Tuy đang giật mình làm gì.
Nhìn Kiển Tuy lảo đảo vào phòng tắm, hắn cũng không ngăn cản.
Một lát sau khi Kiển Tuy bắt đầu tắm, ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Y cảnh giác nắm chặt tay nắm cửa, bên ngoài vọng vào giọng của Sầm Kiêu Uyên.
“Cậu chưa sấy tóc cho tôi.”