Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 29

“Là điều dưỡng khí huyết.”

“Cậu ta nói cậu ta ngủ không ngon lắm…”

Thời gian ngược trở về năm tiếng trước, Sầm Kiêu Uyên xuất hiện bên ngoài cửa phòng y tế, khí thế đầy áp bức buông một câu hỏi: “Người vừa mới ra ngoài kia, ông đã đưa gì cho cậu ấy?”

Bác sĩ nhanh chóng đưa ra phán đoán, đánh cược rằng đối phương vừa mới tới, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Kiển Tuy chạy ra ngoài.

Do đó, anh ta đã nói xạo.

Nuốt nước miếng, bác sĩ ngẩng đầu, cố tỏ ra thoải mái nói: “Cậu ta nhờ tôi kê ít thuốc ngủ, đằng nào tôi cũng ở đây rồi, nên tiện tay kê cho cậu ấy một ít. Sao vậy đại ca, sinh viên đó cậu quen sao?”

Sầm Kiêu Uyên nghe cách xưng hô của đối phương thì khẽ cau mày, nhưng không hề sửa lại, chỉ nhìn về phía Kiển Tuy biến mất, lặng lẽ trầm ngâm.

Bác sĩ nói tiếp: “Đại ca, hôm nay cậu đến hơi sớm thì phải, có phải mọi việc đã giải quyết xong rồi không?”

Sầm Kiêu Uyên không đáp, còn người kia vẫn lải nhải không ngừng.

“Dạo này cậu nhận nhiệm vụ nhiều quá rồi, cứ thế này thì mắt của cậu…”

“Sầm Mộc.” Sầm Kiêu Uyên gọi tên cũ của người đàn ông, cuối cùng cũng chịu quay đầu lại. Trong căn phòng không đèn, tối đen như mực.

“Hôm nay ông nói nhiều đến lạ thường đấy. Tôi điều ông đến đây không phải để ông ăn không ngồi rồi, hóng chuyện thiên hạ đâu.”

Phòng y tế thường ngày chẳng có việc gì mấy, toàn là đám sinh viên trốn tập luyện, đến đây để lười biếng, những tin đồn hóng hớt nhất cũng từ đó mà ra.

Mấy ngày nay Sầm Mộc nghe được không ít lời đồn về Sầm Kiêu Uyên từ miệng đám sinh viên này, thỉnh thoảng vì quá tò mò không nhịn được lại buột miệng hỏi vài câu.

Nhà họ Sầm là một gia tộc lớn, đông con cháu, địa bàn cũng rộng, tính theo vai vế, Sầm Kiêu Uyên đáng lẽ phải gọi Sầm Mộc một tiếng chú.

Chỉ tiếc rằng, Sầm Mộc đã sớm bị gia tộc khai trừ rồi.

Sầm Mộc cuối cùng cũng chịu im lặng, một lát sau lại nói: “Biết là cậu không muốn nghe, nhưng đứng trên lập trường của một bác sĩ, tôi phải có trách nhiệm nói rằng, nếu cứ tiếp tục thế này, việc trị liệu ngắn hạn sẽ không tài nào bù đắp nổi sự hao tổn của cậu.”

Sầm Kiêu Uyên đã bước vào phòng, quen đường quen lối ngồi xuống chiếc ghế sofa màu đỏ sẫm. Đôi mắt ánh lên tia vàng kim của hắn trông đặc biệt ma quái giữa màn đêm.

Đối với lời nhắc nhở của bác sĩ, hắn dường như chẳng hề để tâm.

“Bớt thừa lời, làm việc của ông đi.”

Thời gian quay trở lại hiện tại. Bên ngoài mưa giông sấm sét đùng đoàng. Người đứng trước giường khiến y sợ không nhẹ, mồ hôi lạnh túa đẫm cả sau lưng.

“Mất ngủ sao không nói với tôi?”

Một câu của Sầm Kiêu Uyên khiến Kiển Tuy ngớ người, cổ tay bị giữ chặt, cánh tay kia cũng truyền đến từng cơn đau âm ỉ. Y vốn chẳng thể nào giãy ra được, nên dứt khoát chẳng muốn thử nữa, cứ thế ngã vào lòng Alpha, hơi nóng từ người hắn dường như muốn thiêu đốt, làm tan chảy cả người y.

Sầm Kiêu Uyên đã phát hiện ra.

Hắn phát hiện ra gói thuốc bác sĩ đưa cho y.

Trên tờ giấy đính kèm có ghi đơn thuốc, quả thực chính là công thức của một thang thuốc điều dưỡng khí huyết, trị chứng mất ngủ.

Có lẽ do thấy Kiển Tuy chẳng có chút sinh khí nào, bác sĩ ấy mới tiện tay kê một đơn thuốc, chẳng ngờ lại thành công cứu được cả hai người.

Một là chính bản thân anh ta, người đã mạo hiểm nói dối.

Hai chính là Kiển Tuy.

Kiển Tuy nhanh chóng nhận ra Sầm Kiêu Uyên đã hiểu lầm, y thầm thở phào nhẹ nhõm, đoạn suy nghĩ nên lựa lời thế nào để đáp lại đối phương.

Không ngờ Sầm Kiêu Uyên lại có hành động kế tiếp. Bàn tay hắn trượt dọc theo cánh tay y, xuống đến tận cổ tay rồi nắm chặt lấy, tựa như đang dùng hơi ấm từ lòng bàn tay mình để sưởi ấm cho y, tay kia còn khẽ lướt qua đuôi tóc Kiển Tuy, để lại một cảm giác nhồn nhột.

Trước sự dịu dàng đột ngột này của Alpha, Kiển Tuy không biết phải làm sao.

Bởi lẽ, dù có cố ủ ấm thế nào đi chăng nữa, cái lạnh buốt nơi cổ tay vẫn không cách nào xua tan.

Đây chẳng qua chỉ là di chứng do vết thương cũ để lại.

Trên người Sầm Kiêu Uyên rõ ràng còn có nhiều vết thương hơn thế, ngoằn ngoèo chằng chịt trên cơ thể, nỗi đau hắn phải chịu cũng chẳng kém gì y.

Y đã chọn cách làm ngơ, Sầm Kiêu Uyên cũng nên như vậy.

Thế nhưng lúc này, hơi nóng nơi cổ tay đang nắm lấy lại thiêu đốt y, còn khiến y khó chịu hơn cả cảm giác nhức mỏi ẩm thấp lạnh lẽo kia.

Sầm Kiêu Uyên tưởng y run lên vì đau, hắn nghĩ ngợi một lúc, rồi buông Kiển Tuy ra, nhẹ nhàng đặt y lên giường, còn mình cũng nằm xuống theo.

“Ngủ đi, tôi ở lại với cậu.”

Hắn lại nắm lấy bàn tay phải của Kiển Tuy, trán khẽ cọ vào, hơi thở của hắn cũng theo đó phả xuống bên gối Kiển Tuy. Mùi gỗ trầm hương thoang thoảng là kết quả của việc hắn cố tình kiểm soát Pheromone, thứ hương gỗ nồng đượm ấy vốn có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ.

Kiển Tuy lại chỉ sợ dính phải Pheromone của Alpha thêm lần nữa, bất giác lùi người về sau một chút, vừa ngẩng mắt lên đã chạm phải đôi con ngươi màu hổ phách kia.

Y không dám lùi thêm nữa.

Cơ thể y cứng đờ, còn khó chịu hơn cả ban nãy.

Có Sầm Kiêu Uyên ở bên cạnh, y lại càng không tài nào ngủ được.

Trớ trêu thay, một lời thật lòng y cũng không thể thốt ra.

Y đã thử nói thật rồi, nhưng kết quả bao giờ cũng tệ hại hơn.

Nửa đêm sau đó, Kiển Tuy dứt khoát không ngủ nữa, cứ để Alpha ôm trong lòng mà thao thức suốt đêm.

Mấy ngày tiếp theo, hễ cứ tối đến Sầm Kiêu Uyên trở về là hắn lại sang phòng Kiển Tuy để “dỗ” y ngủ.

Điều này càng khiến Kiển Tuy khó ngủ hơn.

Đặc biệt là trong căn phòng được bài trí giống hệt khu A, mỗi đêm khi y mở mắt, y đều cảm thấy mình như quay trở lại mấy năm trước, cái thời còn bị người ta mặc sức thao túng.

Nếu Sầm Kiêu Uyên chỉ đơn thuần nằm bên cạnh y thì còn đỡ, nhưng mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó.

Đơn thuốc mang về từ chỗ bác sĩ được sắc thành từng chén thuốc, nước vừa đắng vừa khó uống.

Mỗi lần Sầm Kiêu Uyên bưng tới, trong miệng Kiển Tuy đều trào lên vị chua.

Dù uống không nổi cũng phải uống, Alpha dùng ngón tay cạy miệng y ra: “Uống vào cậu mới ngủ ngon được, quầng thâm mắt nặng thế này rồi, định tự hành hạ mình đến chết à?”

… Đó là tại ngài.

Tôi không ngủ được là vì ngài ở bên cạnh tôi.

Kiển Tuy im lặng uống cạn, đắng đến mức hốc mắt y cay xè, nước mắt sinh lý cứ thế tuôn rơi. Bị Sầm Kiêu Uyên thô bạo lau đi, hắn ôm lấy mặt y, nửa đe dọa nửa dỗ dành: “Uống có chén thuốc mà cũng khóc nhè được à? Cậu cũng giỏi thật đấy.”

Dứt lời, hắn áp môi mình lên môi y, dường như làm vậy có thể giảm bớt vị đắng.

Kiển Tuy nghĩ bụng, đối phương có lẽ muốn gọi y là đồ vô dụng, nhưng vì vài lý do nào đó mà y không tài nào hiểu nổi, nên hắn đã không nói ra.

Lại mấy ngày nữa trôi qua, Kiển Tuy mới nhận ra một cách chậm chạp rằng Sầm Kiêu Uyên có lẽ thật sự muốn đối xử tốt với y hơn một chút. Những nụ hôn và v**t v* bất chợt khiến toàn thân y run rẩy.

Không thể từ chối, Không cách nào để từ chối.

Tiếng “đừng” của y chỉ vừa thốt ra được chữ đầu tiên đã bị Sầm Kiêu Uyên nuốt trọn vào trong miệng, biến thành một nụ hôn sâu hơn.

Bởi vì ngủ chung, chỉ cần hơi lơ là một chút là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Đôi khi y còn bị hắn giữ chặt đầu, nuốt vào quá sâu, Kiển Tuy sẽ cảm thấy mình như sắp nghẹt thở đến chết, cổ họng dường như cũng bị nong rộng ra một vòng, trong hốc mắt lại đong đầy nước mắt sinh lý.

Đến lượt Sầm Kiêu Uyên “giúp” y, điều y cảm nhận được đầu tiên không phải là kh*** c*m, mà là nỗi sợ hãi “sắp bị ăn thịt mất rồi”.

Kiển Tuy không thích Sầm Kiêu Uyên nhìn y từ dưới lên, y luôn nhìn thấy vết sẹo hình trăng khuyết đó.

Đó rõ ràng không phải lỗi của y.

Là Sầm Kiêu Uyên không chịu bôi thuốc, không chịu xóa đi vết tích ấy.

Còn bây giờ, Sầm Kiêu Uyên để lại trên người y còn nhiều hơn thế.

Những vệt trắng đục loang lổ, dù có rửa ráy thế nào, dường như vẫn còn sót lại trên người, từng vệt, từng dấu.

Hệt như những vết sẹo trên người đối phương, cũng từng vệt, từng dấu.

Điều đáng mừng là những đau đớn kia không hề tái hiện trên người y.

Kiển Tuy luôn phải tìm kiếm may mắn trong bất hạnh, bằng không y không biết phải đối mặt thế nào.

Trước kia nhà có năm người, Kiển Tuy là con cả, dễ bị xem nhẹ nhất. Người khác chỉ cần đối tốt với y một chút, y sẽ rất vui vẻ và biết đủ, mọi chuyện y cũng đều nghĩ theo hướng tốt đẹp.

Sau này đến khu A, y cũng thường nghĩ, thế này tốt hơn những ngày trước nhiều rồi, y có thể ăn no, chỉ cần lấy lòng một người… Rồi, thoáng một cái đã đến hiện tại, Sầm Kiêu Uyên lại xuất hiện trước mặt y. Y lại phải nghĩ… Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, không sao cả, Sầm Kiêu Uyên rồi sẽ phải trở về khu A thôi, y vẫn có thể chịu đựng được.

Lại một tiết học nữa y gà gật buồn ngủ. Kiển Tuy thiếu ngủ trầm trọng, thật sự không trụ nổi nữa, y gục xuống bàn thiếp đi.

Nhưng ý thức của y vẫn còn chút lờ mờ, trong giấc ngủ y nghe thấy tiếng xì xào bàn tán sau lưng.

“Mày có thấy vết tích trên người cậu ta không?”

Vết tích gì?

“…Trông có vẻ kịch liệt lắm.”

Rốt cuộc là vết tích gì?

“Như vậy mà Giang Nghi Vãn cũng chịu được à?”

“Cũng chẳng còn cách nào khác ngoài chịu đựng đâu, dù sao đối tượng hôn ước cũng là cấp S, Giang Nghi Vãn nói cho cùng cũng chỉ là cấp C.”

Ý thức y dần chìm xuống, đến khi tỉnh lại lần nữa thì chuông tan học đã vang. Kiển Tuy chùi mép, chắc chắn rằng mình không ch** n**c miếng, song đứng dậy, đồng thời nhìn về phía sau.

Hai bạn học ngồi sau lưng bị ánh mắt của y nhìn chằm chằm đến cứng cả người. May mà chỉ kéo dài vài giây, Kiển Tuy nhanh chóng xách ba lô lên, bước xuống từng bậc thang.

“Tại mày cả đấy, có phải nó nghe thấy rồi không?” Sau khi Kiển Tuy đi rồi, bạn A nói.

Bạn B nhún vai tỏ vẻ không quan tâm: “Nghe thấy thì đã sao? Sự thật rành rành ra đấy, một Beta như cậu ta lại đi làm baby three, còn không cho người ta nói à?”

“Đừng nói nữa, mày không muốn sống nữa à!” Bạn A thất kinh, lo lắng nhìn trước ngó sau.

“Mày quên kết cục của đám Alpha ở tòa A rồi sao…”

“Không đến mức đó chứ.” Bạn B vừa nói vừa sợ hãi im bặt, nhưng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Chỉ là một Beta thôi mà, thì làm được gì chứ?”

Beta thì làm sao kết hôn với Alpha được.

Không chỉ khu A không cho phép, mà ngay cả khu B cũng hiếm có ai chấp nhận kiểu hôn ước này.

Beta và AO suy cho cùng vẫn là khác biệt.

AO còn có độ tương xứng về Pheromone, còn Beta thì chẳng cảm nhận được gì cả, không thể giải quyết kỳ đ*ng d*c của Alpha, cũng không thể bị đánh dấu vĩnh viễn.

Trong nhà vệ sinh, Kiển Tuy nhìn thấy vết cắn sau gáy mình trong gương, đó là dấu vết Sầm Kiêu Uyên để lại trên người y lúc hai người gặp lại.

Bởi vì không bôi thuốc mỡ đặc trị, nên mấy tháng liền vết cắn vẫn không mờ đi.

Cách đây không lâu lại bị cắn thêm một lần nữa, trông càng thêm đáng sợ.

Là y đã quên mất.

Lúc ngủ gục trên bàn học, y đã vô ý để lộ gáy mình.

Rõ ràng là một Beta, lại bị đánh dấu như Omega, trong mắt người khác quả thực rất nực cười phải không?

Kiển Tuy vốn tưởng rằng mình có thể tiếp tục nhẫn nại.

Nhưng khi thật sự nghe được những lời bàn tán của người khác, sự khinh miệt trong từng câu chữ vẫn đánh gục y.

Không một ai thật sự coi trọng y.

Kiển Tuy trước giờ vẫn luôn biết điều đó.

Ngay từ khi còn ở khu A đã vậy rồi.

Cùng với việc tuổi tác ngày một lớn, những tranh cãi trong nội bộ nhà họ Sầm cũng ngày càng nhiều. Alpha sau khi trưởng thành mà vẫn không thể khống chế tốt Pheromone của mình, thì chẳng khác nào một con dã thú không thể che giấu hơi thở, chỉ có một con đường chết.

Dù cho là Alpha cấp cao, điểm này cũng đủ để trí mạng.

Do đó trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, sự giao tiếp và tương tác giữa y và Sầm Kiêu Uyên chỉ đơn thuần là sự phát tiết và cắn xé một phía từ Alpha. Pheromone vương trên người Beta, chẳng bao lâu sẽ tan biến, vết cắn dưới tác dụng của thuốc mỡ cũng sẽ dần biến mất trên da thịt, không để lại chút dấu vết nào.

Mà y ở bên cạnh Sầm Kiêu Uyên, chỉ bị coi là gánh nặng.

Chính y có lẽ là sự tồn tại mà Sầm Kiêu Uyên lúc đó muốn thoát khỏi nhất.

Bởi vì chỉ khi y không còn nữa, hợp đồng kết thúc, mới có thể chứng minh chứng rối loạn Pheromone của Alpha đã được chữa trị triệt để, Sầm Kiêu Uyên mới có khả năng được đề cử vào vị trí ứng cử viên.

Y bị tất cả mọi người ghét bỏ.

Sau này, cả Sầm Kiêu Uyên cũng vậy.

━━━━━━━━━━━

[Lời tác giả]

Thích… Một chút giằng co, nó rất ngọt ngào.

Bình Luận (0)
Comment