Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 36

Kiển Tuy ngỡ mình hoa mắt, bất giác đưa tay lên dụi mắt.

Giang Nghi Vãn vẫn đang hét toáng lên: “Đứng ngu ra đó làm gì! Mau cứu tôi với!!!”

Sau một hồi gà bay chó sủa, Duyên Dư đã thành công ghi điểm. Robot phát ra âm thanh điện tử, hình ảnh ảo biến mất, điểm số được cộng dồn thành công.

Giang Nghi Vãn đứng một bên, hai tay chống gối thở hổn hển không ngừng. Mái tóc thường ngày được chải chuốt mềm mại giờ đây rối bù xù, trên cánh tay còn hằn những vệt máu do cành cây quẹt phải.

Kiển Tuy bất giác tiến lên một bước, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Một Omega tuyệt đối không phải là kiểu người sẽ tự dưng mò đến phòng thi.

Vừa trải qua một cuộc rượt đuổi kinh hoàng, cả người Giang Nghi Vãn trông vô cùng thê thảm, nói không ra hơi. Dù loại robot mô phỏng sinh học dùng trong huấn luyện của học viện này không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng một khi bị tóm gọn, sẽ phải tính đến chuyện giải cứu và thoát thân, nên càng thêm phiền phức.

Kiển Tuy lấy chai nước trong ba lô đưa cho Giang Nghi Vãn. Cậu tu ừng ực mấy ngụm lớn, cuối cùng cũng hồi lại chút sức.

“Cậu muốn tham gia kỳ thi bổ sung thì cứ tìm thẳng Sầm Kiêu Uyên ấy!”

Giang Nghi Vãn vung tay, chỉ thẳng vào Duyên Dư vừa cứu mình.

“Đi với thứ Beta hạ đẳng này thì ra cái thể thống gì nữa?”

Beta thì làm gì có chuyện thượng đẳng hay hạ đẳng, lời nói của Giang Nghi Vãn khiến Duyên Dư khó chịu.

Anh khẽ cau mày, nhìn sang Kiển Tuy đứng bên cạnh.

Y lắc đầu với anh, ý bảo mình sẽ tự giải quyết.

“Hai người còn dám liếc mắt đưa tình trước mặt tôi á?!” Giang Nghi Vãn tức muốn nổ tung, mồm nhanh hơn não, nói: “Nếu không phải tại cậu, Sầm Kiêu Uyên đã chẳng lôi tôi đến cái xó xỉnh quỷ quái này!”

Kiển Tuy hỏi ngay: “Sầm Kiêu Uyên cũng đến ư?”

“Chứ không thì hắn đến đây làm gì, để kiếm mấy cái tín chỉ cỏn con đó chắc?”

Giang Nghi Vãn bực bội đáp.

Giữa tiết trời nắng gắt, Kiển Tuy chỉ thấy toàn thân ớn lạnh.

Thảo nào sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Alpha lại hỏi y định đi đâu, rõ ràng là hắn biết Kiển Tuy còn phải tham gia một bài kiểm tra khác!

Y mới hứa với hắn là mình sẽ không nói dối chưa được bao lâu, vậy mà giờ chưa đầy nửa tháng đã bị phát hiện rồi.

Kiển Tuy vẫn còn nhớ như in hơi ấm từ bàn tay Sầm Kiêu Uyên nắm lấy cổ tay mình đêm đó. Chỉ cần Alpha kia muốn dùng sức, nghiền nát y dễ như trở bàn tay…

“Tên chó điên đó cũng là một thằng khốn nạn, để lạc mất một người sống sờ sờ như tôi mà cũng không biết.”

Giang Nghi Vãn siết chặt nắm đấm, móng tay như muốn đâm vào da thịt.

“Không, hắn cố tình làm vậy, hắn biết thừa nhưng sẽ không bao giờ quay lại đâu!”

Ai cũng đang ruồng bỏ cậu.

Sự ưu ái và những lời săn đón ân cần thuở trước, tất cả đều tan biến không một dấu vết vào khoảnh khắc cậu phân hóa thất bại. Ngay cả cha mẹ, những người ngày thường vốn hết mực cưng chiều, cũng dặn dò cậu phải biết ý tứ giữ mình.

“Vãn à, con phải sửa cái tính của mình đi, sau này lỡ có gả đi, sẽ chẳng còn ai che chở cho con được nữa đâu.”

Nắm đấm đang siết chặt của Giang Nghi Vãn chợt buông lỏng, để lại những vết hằn chằng chịt trong lòng bàn tay.

“Thôi kệ, tôi đây đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không thèm đôi co với một thằng điên. Còn cậu, mau đi tìm Sầm Kiêu Uyên đi. Tên đó tưởng các cậu hành động còn nhanh hơn cả hắn, nên đã ở phía trước mà nổi điên giết chóc rồi.”

Kiển Tuy lùi lại một bước, rồi kiên quyết lắc đầu: “Tôi sẽ không đến đó đâu.”

Y đã nói dối.

Hậu quả của việc nói dối là… Là gì nhỉ? Chính y cũng không biết nữa, Sầm Kiêu Uyên chưa từng nói cho y hay.

– “Đây là lần cuối cùng tôi tin cậu.”

Nhưng Alpha đã nói như vậy, mà hắn thì xưa nay luôn nói là làm.

“Cậu có hiểu không hả, hắn đang tìm cậu đấy! Nếu cậu không tự mình đến đó, đợi đến lúc hắn tóm được cậu, thì cậu tiêu đời rồi! Tôi đã nói rồi mà, hắn…”

Vì bên cạnh có người ngoài, Giang Nghi Vãn không tiện nói thẳng, đành nói úp mở: “Cậu chỉ cần tỏ ra biết điều một chút, hắn sẽ không làm gì cậu đâu.”

“Em ấy nói không đi.”

Duyên Dư, người nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên, cuối cùng cũng lên tiếng: “Cậu không hiểu sao? Với lại…”

Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc cổ vừa đỏ ửng vừa tím bầm của Giang Nghi Vãn.

“Vòng cổ của cậu đâu rồi?”

Không nhắc thì thôi, chứ vừa nhắc đến, Giang Nghi Vãn lại càng bốc hỏa.

“Bị con robot chết tiệt kia giật đứt rồi chứ sao! Sao hả? Một Beta như anh mà cũng muốn đòi ăn thịt thiên nga à?”

Có lẽ vì đã ở trong rừng rậm quá lâu, không khí lại tràn ngập mùi hương của các loài cây cỏ, nên cậu đã không để ý đến mùi hoa hồng thoang thoảng, lúc có lúc không ấy.

Là pheromone của Giang Nghi Vãn.

“Hai người đừng cãi nhau nữa.”

Y cố gắng khuyên giải, nhưng lại bị Giang Nghi Vãn nắm chặt cổ tay.

“Cậu, đi theo tôi! Beta kia không được phép bén mảng theo sau!”

“Tôi cũng là Beta mà. Vả lại… Cậu có thể hạ gục được các mục tiêu ghi điểm không?”

Chỉ một câu nói của y, Giang Nghi Vãn đứng sững người tại chỗ.

Toàn bộ bài sát hạch đều là cận chiến, vũ khí duy nhất có thể lấy được chỉ là dao găm. Chút võ phòng thân mà đám sinh viên ở khoa hậu cần học được, vốn không đủ để một mình chiến đấu.

Nhiệm vụ chính của họ là dò tìm và cứu thương: dò tìm vị trí của robot, xác nhận tình hình an toàn xung quanh, và dựa theo gợi ý được cung cấp để tìm ra lối thoát chính xác.

Giang Nghi Vãn ngay lập tức đổi thế, nắm chặt cả hai tay của Kiển Tuy: “Hai người các cậu, bắt buộc phải dẫn tôi đi cùng!”

Cậu tuyệt đối không thể bị bỏ lại một lần nữa!

Trước khi vào phòng thi, nhà trường đã tịch thu máy liên lạc của họ, thiết bị định vị được phát chỉ có thể dùng để xác nhận vị trí giữa các đồng đội, không thể gửi bất kỳ tin nhắn nào.

Dù vậy, Kiển Tuy vẫn rất thấp thỏm. Nếu Sầm Kiêu Uyên giữa đường quay lại tìm Giang Nghi Vãn, thì y thật sự tiêu đời rồi.

Nhưng Giang Nghi Vãn có lẽ sợ bị hai người bỏ lại, nên từ đầu đến cuối cứ bám riết lấy quai ba lô của Kiển Tuy, hễ có chút động tĩnh gì là lại la lối om sòm, còn không quên tẩy não y.

“Đi theo tên vô dụng này thì đến bao giờ cậu mới tích đủ điểm? Cậu đi tìm Sầm Kiêu Uyên ấy, chẳng cần tốn nhiều công sức đâu, hắn có thể…”

“Cậu ồn quá.” Duyên Dư, người nãy giờ vẫn luôn đi phía trước, quay đầu lại, chỉ một ánh nhìn đã khiến Giang Nghi Vãn im bặt.

Hết cách, trên hòn đảo này cậu chẳng có chút khả năng sinh tồn nào, đành phải cúi đầu trước người khác.

“Chỉ là một Beta quèn…” Giang Nghi Vãn lẩm bẩm.

“Tôi cũng là Beta.” Kiển Tuy nhắc lại.

“Chuyện đó khác, cậu không giống họ.”

Bước chân Kiển Tuy khựng lại, y dừng bước, nhìn Giang Nghi Vãn một cái.

Giang Nghi Vãn cười với y, nụ cười vừa thuần khiết lại vừa thân thiện.

Kiển Tuy tất nhiên không giống những Beta tầm thường khác.

Y có giá trị lợi dụng hơn nhiều.

Trời dần tối sầm, Kiển Tuy nhanh chóng tìm được một nơi trú chân. Giang Nghi Vãn thản nhiên ăn trái cây do Kiển Tuy hái và thức ăn do Duyên Dư săn được, miệng vẫn không ngớt việc phàn nàn về hoàn cảnh xung quanh.

Dưới ánh lửa, những đốm lửa nhảy nhót không ngừng trong đồng tử đen láy của Kiển Tuy.

“Cậu sợ Sầm Kiêu Uyên quay lại tìm tôi à?”

Vẻ lơ đãng của Kiển Tuy quá rõ ràng, đến cả Giang Nghi Vãn cũng nhận ra.

“Chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra đâu, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa cậu mới hiểu hả?”

Nhân lúc Duyên Dư ra ngoài, cậu không còn che giấu nữa.

“Tôi chẳng là cái thá gì cả, cậu mới là người hắn quan tâm.”

“…Cậu có biết điều nực cười nhất là gì không? Hắn đề phòng tôi, một Omega như tôi đây. Lần trước đến lớp tìm cậu, vậy mà vẫn bị thằng khốn đó biết được.”

“Trước đây hai người chẳng phải đã làm lành rồi sao? Cứ thế này hòa thuận mãi không được à?”

“Chị họ của Sầm Kiêu Uyên bây giờ ở nhà họ Sầm rất có uy thế. Sầm Kiêu Uyên vì chuyện thực thi pháp luật bằng bạo lực trước đó mà đã có nhiều người bất mãn với hắn, hiện giờ đang ở thế yếu.”

Giang Nghi Vãn quay đầu lại, vờ như vô tình nói: “Nếu một trong hai người họ phải chết, trong tình huống này, cậu mong ai sẽ thắng?”

Suốt quá trình Kiển Tuy không hề đáp lại, ánh lửa không ngừng cháy rực trong mắt y, dường như đang xuất thần suy nghĩ chuyện gì khác.

Mãi cho đến khi y đứng dậy, y lập tức bị Giang Nghi Vãn níu lại.

Omega cảnh giác hỏi: “Hai người định bỏ tôi lại rồi đi à?”

Cậu gần như quỳ xuống níu lấy Kiển Tuy, có lẽ vì da quá mỏng, vết bầm tím trên cổ trông đến là đáng sợ.

“Không…” Kiển Tuy mấp máy môi.

“Duyên Dư đi lâu chưa về, tôi muốn đi xem sao, cậu có muốn đi cùng tôi không? Ba lô của tôi vẫn còn ở đây, đồ đạc cũng ở trong đó, chúng tôi sẽ không đi đâu, tôi đảm bảo với cậu.”

Nếu là bất cứ lúc nào khác trước đây, Giang Nghi Vãn đã chẳng đời nào buông tay, nhưng hôm nay cậu thực sự quá mệt rồi.

“Cậu đừng có qua lại với tên Beta đó.”

Cậu vừa buông tay vừa nói: “Cậu phải ở bên Sầm Kiêu Uyên mới được.”

Kiển Tuy ra ngoài chưa đi được hai bước, đã thấy Duyên Dư đang ngồi nghỉ trên một gốc cây.

“Sư huynh, anh…” Kiển Tuy vừa mở lời, lập tức cảm thấy bầu không khí xung quanh có gì đó không ổn. Duyên Dư cũng nhanh chóng đưa tay ra, ra hiệu cho y đừng lại gần.

Mùi gỗ tuyết tùng lạnh lẽo.

Là pheromone của Alpha.

Kiển Tuy ngỡ ngàng: “Thuốc ức chế hết tác dụng rồi sao?”

Duyên Dư lắc đầu.

“Là pheromone của Omega kia.”

Thuốc ức chế loại E mà Duyên Dư tiêm chỉ có thể dùng để ngụy trang giới tính thứ hai, chứ không thể làm thay đổi bản chất của anh, anh vẫn là một Alpha.

Bị pheromone của Omega dẫn dụ ph*t t*nh, độ phù hợp giữa anh và Giang Nghi Vãn cao tới hơn 60%!

Kiển Tuy cũng bị tình huống bất ngờ trước mắt làm cho ngơ ngác.

“Vậy… Vậy giờ phải làm sao?”

“Bỏ cậu ta ở lại đây.”

Duyên Dư nói: “Sau này tính tiếp.”

Bản thân anh vốn không có thiện cảm với Omega, huống hồ Giang Nghi Vãn lại còn dây dưa với Sầm Kiêu Uyên.

Cơ mà, một khi tác dụng của pheromone đã bắt đầu, nó sẽ không biến mất chỉ vì rời xa Omega.

Duyên Dư e rằng chưa đầy hai mươi bốn tiếng nữa sẽ bước vào kỳ đ*ng d*c.

Không nhận được câu trả lời của Kiển Tuy, Duyên Dư biết y đang do dự.

“Kiển Tuy, em vốn là một đứa trẻ lương thiện, nhưng đôi khi mềm lòng chỉ làm hại chính em mà thôi.”

Khi Kiển Tuy quay lại hang động, lửa đã tắt, Giang Nghi Vãn đang ôm chặt ba lô của y ngủ thiếp đi, dáng vẻ rất đáng thương.

Trước khi rời đi, Giang Nghi Vãn nói với y: “Tôi chẳng là cái thá gì cả, cậu mới là người hắn quan tâm.”

Kiển Tuy rất muốn phản bác rằng không phải vậy, y cũng vậy, cũng là kẻ chẳng quan trọng gì, một con kiến dễ dàng bị nghiền nát. Nếu có thể lựa chọn, nếu có cơ hội, y tuyệt đối sẽ không đưa ra quyết định như vậy.

“Em sẽ nghĩ cách, em sẽ có cách mà. Lần trước nguy cấp như vậy, em còn xoay sở được thuốc ức chế, lần này nhất định… Nhất định cũng có thể.”

Y nói với Duyên Dư: “Vốn dĩ là em nhờ anh giúp đỡ, mới gặp phải chuyện này, em sẽ giải quyết. Nhưng Giang Nghi Vãn… Cậu ta bây giờ không có vòng cổ, nếu đi cùng em ra ngoài, lỡ bị Alpha khác bắt gặp, hậu quả sẽ khôn lường.”

Y mới là người chẳng quan trọng nhất.

Y đã bị bỏ rơi.

Bị cha mẹ trước đây bỏ rơi, sau này em trai cũng vứt bỏ y.

Y luôn cố gắng đuổi theo, nỗ lực khiến bản thân trở nên đáng mến, nỗ lực để không trở thành người bị bỏ lại…

Giang Nghi Vãn ngủ rất nông, cảm thấy có người đến gần liền mở mắt.

Đống lửa đã được nhóm lại, Kiển Tuy đứng trước mặt, đưa tay về phía cậu.

Bóng hình đổ dài trên vách động, bị ngọn lửa đang cháy bùng nuốt chửng.

“Đưa thiết bị định vị trên người cậu cho tôi đi, tôi sẽ đi tìm Sầm Kiêu Uyên.”

Bình Luận (0)
Comment