Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 50

Ngày tựu trường, một chiếc xe chuyên dụng đã đậu sẵn ngay trước cửa nhà.

Người tài xế như một kẻ tàng hình, suốt cả quãng đường không nói một lời, chỉ lẳng lặng làm việc của mình. Kiển Tuy không kìm được mà cứ ngoái nhìn, ánh mắt liên tục hướng về ghế trước.

Sầm Kiêu Uyên đưa tay che mắt y lại, ấn người y vào ghế xe.

“Cậu đang nhìn cái gì đấy? Không thể yên một lúc à? Một phút cũng không chịu ngồi yên được.”

Hắn không cần Kiển Tuy trả lời, điều hắn muốn là y đừng nhìn ngang ngó dọc nữa, hay nói đúng hơn, khi có hắn ở đây, sự chú ý của y không được phép dành cho bất kỳ ai khác.

Sầm Kiêu Uyên vô cùng nhạy cảm với mọi thứ xung quanh Kiển Tuy, và giám sát là một trong những cách để hắn có được cảm giác an toàn.

Giờ đây Kiển Tuy đã ở ngay bên cạnh hắn, giao dịch mà hắn và Giang Nghi Vãn đã thực hiện cũng xem như có thể kết thúc rồi.

Thật sự không cần thiết phải cài một Omega ở bên cạnh mình, huống hồ đó lại là một người của nhà họ Giang với tâm tư khôn lường.

Cái nóng của mùa hè vẫn chưa qua đi, nhưng Cảng Biển vẫn mát mẻ như mọi khi. Từng con sóng nối đuôi nhau vỗ vào bờ, mang theo vị mặn mòi của gió.

Về đến nơi ở, việc đầu tiên Kiển Tuy làm là dùng thiết bị liên lạc của mình gửi một tin nhắn ngắn cho em trai, báo rằng mình đã về trường.

Suốt cả kỳ nghỉ, Trần Nhiên không hề liên lạc lại với y. Y đã thử gọi hai lần, một lần vào mấy ngày Sầm Kiêu Uyên đi vắng, lần còn lại là cách đây không lâu, y đã phải chịu áp lực từ ánh mắt của Alpha đó để thực hiện cuộc gọi.

Cả hai lần đều không có ai bắt máy.

Một vài nơi ở khu C bị chặn tín hiệu, Kiển Tuy chỉ có thể tự an ủi mình rằng Trần Nhiên chỉ đang bận việc nên không nghe máy, chứ không phải cố tình phớt lờ y.

Cuộc sống sau khi trở lại trường vẫn như cũ, chỉ khác là bên cạnh Kiển Tuy thường có thêm một bóng người. Trong những buổi học đại cương, hắn sẽ ngồi cạnh y, còn trong những buổi học chuyên ngành, hắn sẽ đột ngột xuất hiện lúc tan học. Có lúc hắn khoác vai y, có lúc thì cả người đu lên người y.

Cũng có người thấy Sầm Kiêu Uyên cầm cây kem tươi vốn rất được sinh viên ưa chuộng, phải xếp hàng rất lâu mới mua được, đút cho Beta kia ăn.

Kiển Tuy muốn đưa tay ra nhận lấy, nhưng hắn lại lách đi, khiến y chỉ có thể thuận theo tay hắn mà cắn một miếng.

Sau kỳ kiểm tra cuối học kỳ trước, chuyện trên phà đã lan truyền khắp học viện. Mọi người đều mang tâm lý hóng chuyện, muốn xem Alpha cấp cao này trong bao lâu sẽ chán.

Rõ ràng là đang làm những việc như thể yêu đương với một Beta, nhưng phần lớn mọi người lại không cho rằng họ đang hẹn hò.

Gia tộc của Sầm Kiêu Uyên sẽ không cho phép, và bản thân hắn cũng không thể tự hủy hoại tiền đồ của mình.

Sau khi khai giảng, Giang Nghi Vãn không trở lại trường. Mọi người đều đoán rằng cậu đã bị Sầm Kiêu Uyên đá thẳng thừng, đau khổ đến mức không muốn quay về nữa.

Kiển Tuy biết đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. So với việc yêu đương với một Alpha, Omega kia lại nhiệt tình hơn với việc làm ông tơ bà nguyệt, mà còn là kiểu “cưỡng cầu duyên phận”.

Y có ý muốn hỏi Sầm Kiêu Uyên, nhưng vừa mới nhắc đến tên, hắn đã ngắt lời: “Cậu thấy cậu ta đẹp hay tôi đẹp?”

Kiển Tuy nhất thời cứng họng.

Dưới cái nhìn ngày càng nguy hiểm của Sầm Kiêu Uyên, y đành phải nói trái với lương tâm: “Đương nhiên là ngài rồi, chuyện này rõ như ban ngày mà?”

Hai người họ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Nếu nói về vẻ đẹp, dĩ nhiên Giang Nghi Vãn ăn đứt. Còn Sầm Kiêu Uyên lại thuộc tuýp rất được các Omega yêu thích. Trước khi phân hóa có lẽ còn dính dáng một chút đến từ “đẹp”, nhưng sau khi phân hóa thì hoàn toàn không. Chỉ một ánh mắt của hắn cũng đủ dọa người ta sợ chết khiếp.

Sầm Kiêu Uyên kề sát lại, bóp cằm y nhấc lên.

“Vậy cậu quan tâm cậu ta làm gì?”

Kiển Tuy: “…”

Sầm Kiêu Uyên chắc chắn biết tại sao Giang Nghi Vãn không đến trường, chỉ là không muốn nói mà thôi.

Kiển Tuy không tìm ra câu trả lời, đành dẹp chuyện đó sang một bên.

Còn về Duyên Dư, thì tuyệt đối không được nhắc đến dù chỉ một chút.

Sầm Kiêu Uyên có thể sẽ lười biếng, không đợi y ở cửa lớp sau giờ học, nhưng mỗi một tiết học đại cương, hắn chắc chắn sẽ có mặt. Dù cho Duyên Dư thường xuyên vắng mặt để đi họp hội sinh viên, Sầm Kiêu Uyên cũng không bỏ một tiết nào.

Dưới sự cảnh giới cao độ như vậy, suốt một tháng khai giảng, Kiển Tuy không nói được nửa lời với Duyên Dư.

“Cậu không phải nói cậu ta giống như anh cả của cậu sao? Vậy mà cậu ta đến một cái liếc mắt còn không thèm cho cậu.”

Kỹ năng châm ngòi ly gián của Sầm Kiêu Uyên phải gọi là tuyệt đỉnh, mà Kiển Tuy cũng là một cao thủ thuận nước đẩy thuyền¹, y hỏi ngay: “Vậy tôi có thể…”

“Không được, bất cứ chuyện gì cũng không được, tôi sẽ không đồng ý.”

Sầm Kiêu Uyên kề sát lại, tư thế thân mật tựa như một nụ hôn, nhưng lời thốt ra lại chẳng hề ngọt ngào chút nào.

“Nếu cậu dám lén lút sau lưng tôi đi tìm cậu ta, tôi sẽ móc mắt cậu ta ra.”

Kiển Tuy: “…”

Kiển Tuy chỉ là một “lang băm” nửa mùa, chỉ có thể chữa trị vài vết thương và bệnh vặt. Sự cố chấp của Sầm Kiêu Uyên, y không chữa được, căn bản là không có cách nào cứu chữa.

“Đừng quên những gì cậu đã hứa với tôi, nếu không muốn nhìn thấy xác của Sầm Mộc…”

Sầm Kiêu Uyên lại dùng cách này để uy h**p y.

Nhưng Kiển Tuy biết hắn chỉ đang dọa mình.

Hắn đang lừa y.

Sầm Mộc đã trốn thoát từ lâu rồi.

“Hay là cậu muốn cả trường này biết, Beta kia vốn dĩ là đồ giả mạo.”

Chỉ có điều này là hắn không dọa suông. Sầm Kiêu Uyên thật sự có thể làm ra chuyện đó. Thế là Kiển Tuy ngoan ngoãn ngậm mồm, không cò kè mặc cả nữa.

Nhưng y nghe lời rồi, Sầm Kiêu Uyên lại không hài lòng.

Việc này dường như là một dấu hiệu, một minh chứng cho thấy lời đe dọa của hắn đã thành công. Kiển Tuy quả thực rất quan tâm đến Beta giả, sẵn sàng dùng tự do của mình để đổi lấy tương lai cho người đó.

Alpha càng tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể trút giận trên giường, trong những lần thúc vào và lấp đầy hết lần này đến lần khác để xác nhận sự tồn tại của mình.

Gia đình, cuộc sống, và bất kỳ ai khác, đều có thể chiếm một vị trí trong lòng Kiển Tuy.

Vậy còn hắn thì sao?

Chỉ riêng điều này, Sầm Kiêu Uyên không dám có câu trả lời.

Tầng năm của căng tin đã trở thành địa điểm lui tới thường xuyên của hai người. Sau khi đã ăn hết một lượt các món ăn đắt đỏ, Kiển Tuy lại bắt đầu nhớ nhung những bữa cơm ở tầng ba.

Y dường như sinh ra đã không phải là người có thể sống cuộc sống xa hoa. Sau một thời gian ngắn ngủi phù phiếm, y vẫn phải quay về với cuộc sống bình dị, mộc mạc, nếu không y sẽ ngày càng bất an.

Kinh nghiệm sống mách bảo y rằng, những gì nhận được bây giờ, rồi sẽ có một lúc nào đó trong tương lai phải trả lại gấp bội bằng một cách nào đó.

Khi đề cập chuyện này với Sầm Kiêu Uyên, hắn chỉ nói: “Ăn ngán rồi thì đổi, tôi sao cũng được.”

Kết quả là hôm đó, họ đã chạm mặt Duyên Dư ở tầng ba.

Ánh mắt Sầm Kiêu Uyên nhìn y u ám xen lẫn ngờ vực, nghi ngờ rằng hai người đã thông đồng với nhau.

Duyên Dư bưng khay cơm ngồi xuống đối diện họ, và ngay khoảnh khắc ấy, sự nghi ngờ của hắn đã lên đến đỉnh điểm.

Nếu không phải Kiển Tuy đã đưa tay ấn lên đùi của Alpha, Sầm Kiêu Uyên có lẽ đã lao vút ra như một con báo săn, vồ thẳng vào yết hầu của con mồi.

Dĩ nhiên đây chỉ là tưởng tượng của Kiển Tuy.

Ngay khoảnh khắc tay y đặt lên đùi Sầm Kiêu Uyên, sự nóng nảy của Alpha đã dịu đi phân nửa, nhưng rồi hắn lại quay sang nhìn y với ánh mắt sắc như dao.

Kiển Tuy chỉ có thể nhếch miệng cười với hắn, một nụ cười lấy lòng, dỗ dành, mặc cho hắn muốn hiểu thế nào cũng được. Miễn là Sầm Kiêu Uyên không lật bàn, không khiến y mất bữa cơm hôm nay, thì sao cũng được.

“Dạo này em sao rồi?”

Duyên Dư lại tỏ ra vô cùng bình thản, cất tiếng hỏi han Kiển Tuy như chuyện thường ngày, không khác gì trước đây, hệt như học kỳ trước, họ cũng ngồi ở vị trí tương tự, nói những lời tương tự.

“Em vẫn ổn ạ.” Kiển Tuy nghe thấy mình đáp.

Duyên Dư nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Ba chữ này mang một ý nghĩa phi thường. Dù không thể nào hiểu được, nhưng Duyên Dư đã chấp nhận lời giải thích của y trước kỳ nghỉ.

Kể từ khi sư phụ qua đời, anh vẫn luôn đối xử với Kiển Tuy và Trần Nhiên bằng sự bao dung lớn nhất, hệt như một người anh trai.

Kiển Tuy hiểu được ý tứ trong đó, bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Sắc mặt Sầm Kiêu Uyên lại càng lúc càng khó coi, nhưng hắn không làm gì cả. Hắn đã học được cách nhẫn nhịn, nhịn cho đến khi xe buýt của trường dừng trước cổng lớn, nhịn cho đến khi bước lên từng bậc thềm, nhịn cho đến khi vào trong nhà.

Kiển Tuy đi trước lẩm bẩm giải thích, rằng y thật sự không hẹn trước với Duyên Dư, chỉ là tình cờ gặp mặt.

“Nếu tôi không nói gì với anh ấy thì mới là kỳ lạ, anh ấy sẽ sinh nghi.”

Y đang giải thích với Sầm Kiêu Uyên. Đây là lời giải thích hợp lý và thỏa đáng nhất.

Ngọn lửa vô danh trong lòng Sầm Kiêu Uyên không có chỗ trút giận, hắn bắt đầu nói năng không lựa lời.

“Vì cậu ta mà cậu phải chịu đựng tủi nhục lâu như vậy, trong khi cậu ta chẳng biết gì cả. Cậu không thấy tiếc nuối sao?”

Kiển Tuy dừng bước, quay người lại, có chút chậm chạp đáp: “Không đâu ạ, đây vốn dĩ là việc tôi…”

Lời y chưa kịp dứt, Sầm Kiêu Uyên đã đè thẳng y xuống giường.

Phòng bên cạnh không có ai ở, hai người lại ngủ chung với nhau.

Mỗi đêm đều chung giường chung gối. Sầm Kiêu Uyên đã ngủ đủ giấc trên lớp, nên đêm đến hắn không ngủ nữa, mà thức suốt đêm ngắm nhìn Kiển Tuy.

Sự cô đơn giống như kim giờ trên mặt đồng hồ, mỗi một nhịp trôi qua là một chút bị nuốt chửng, cho đến khi trời sáng, Kiển Tuy tỉnh giấc chào hắn, mọi thứ lại trở về vạch xuất phát, bắt đầu đếm lại từ đầu.

Còn ba tháng nữa, chỉ cần qua được ba tháng này…

Hắn dùng một nụ hôn chặn lại lời của Kiển Tuy.

Bầu trời mang màu xanh mực, gió biển thổi qua bờ, để lại trên bãi cát những đường lượn sóng ẩm ướt, và cũng để lại trong tim những dây tơ tình vương vấn, chỉ cần khẽ gảy một cái là ngân lên thanh âm say đắm lòng người.

Nụ hôn khiến đầu óc y quay cuồng, tư duy cũng trở nên choáng váng, cổ họng như được rót đầy mật ngọt.

Sầm Kiêu Uyên nói: “Tôi không muốn nghe cái này. Điều tôi muốn nghe là cậu không quan tâm, cậu mặc kệ, rằng người đó đối với cậu không quan trọng. Kiển Tuy, cậu không nói ra được, đúng không?”

Tai Kiển Tuy đỏ bừng, mặt cũng đỏ bừng.

Đó là một nụ hôn sâu, y nín thở, kh*** c*m sinh ra từ cảm giác ngạt thở vào khoảnh khắc này không thể nào che giấu.

Một lúc lâu sau, y mới lên tiếng: “Bởi vì ngài không cho phép tôi nói dối, và tôi cũng không muốn nói dối nữa.”

Y không nên nói.

Nhưng y đã nói rồi.

“Phải, tôi sẽ bảo vệ những người quan trọng đối với tôi.” y nhìn thấy vẻ mặt mất kiểm soát của Sầm Kiêu Uyên.

“…Và trong đó, có cả ngài nữa.”

━━━━━━━━━━━━

(1) Thuận nước đẩy thuyền: Gốc là 借坡下驴 / Mượn sườn núi để hạ lừa, nghĩa đen là xuống khỏi con lừa nhờ địa thế thuận lợi, nghĩa bóng chỉ hành động lợi dụng tình thế.

Bình Luận (0)
Comment