Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 54

Trong khoảng thời gian đó, để chứng minh năng lực của mình với cha nuôi, Sầm Kiêu Uyên đã lao vào luyện tập với cường độ cao, thường xuyên bị thương, khiến cho Thiều Anh, với tư cách là bác sĩ gia đình, cũng không thể về nhà.

Thiều Anh kết hôn từ rất sớm, vừa ngoài hai mươi đã gặp được Omega định mệnh của đời mình. Hai người nhanh chóng chìm vào lưới tình, và nhận nuôi một đứa trẻ vào năm thứ ba sau khi kết hôn.

Vì cả hai vợ chồng đều bận rộn công việc nên hễ có thời gian là họ lại ở bên con gái, về mặt vật chất lại càng bù đắp gấp bội.

Thiều Anh đã một tháng liền không về nhà, lại đúng vào kỳ nghỉ của cô con gái rượu, ngày nào cô cũng ủ rũ chau mày, thở ngắn than dài. Câu cô nói với Kiển Tuy nhiều nhất là: “Trông chừng cậu chủ nhà nhóc cho cẩn thận, đừng để cậu ta chết xó nào không ai hay.”

Dạo ấy, mối quan hệ giữa y và Sầm Kiêu Uyên đã rất căng thẳng. Sầm Kiêu Uyên không cần sự quan tâm của y, chỉ một chút gió lay cỏ động bên ngoài cũng đủ khiến hắn phản ứng thái quá.

Mỗi khi ra khỏi dinh thự, hắn sẽ không đưa y đi cùng, nhưng hễ trở về đây, hắn lại muốn y phải túc trực bên cạnh mình mọi lúc.

Giữa những tiếng thở dài ngày một não nề của Thiều Anh, Sầm Kiêu Uyên cuối cùng cũng thấy phiền, bèn dứt khoát đề nghị: “Ở đây có nhiều phòng trống như vậy, cô có thể đón nó đến ở một thời gian.”

Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều nín thở trong giây lát.

Chứng rối loạn pheromone của Sầm Kiêu Uyên vẫn chưa được giải quyết, đường đột đưa một Omega về nhà sẽ chỉ khiến mọi thứ càng thêm hỗn loạn.

Nhưng người vừa lên tiếng lại có vẻ mặt rất thản nhiên, bên cạnh là Kiển Tuy đang không ngừng nhét nho vào miệng. Trong miệng cắn một miếng trái nho, ngọt thì ngọt thịt mà chát thì chát vỏ.

Kiển Tuy nhổ vỏ nho vào lòng bàn tay rồi lại cầm một quả khác lên. Y vừa định cho vào miệng thì ngẩng đầu thấy Thiều Anh đang nhìn mình, lập đẩy đĩa hoa quả qua, hào phóng nói: “Chị cũng ăn đi.”

Sầm Kiêu Uyên nói: “Chỉ có mày là ham ăn.”

Chẳng quá hai ngày sau, Thiến Thiến thực sự đã đến. Thiều Anh đích thân dẫn cô bé vào, lần lượt giới thiệu với mọi người.

Omega là một sự tồn tại khác biệt, trên người tỏa ra mùi sữa ngọt ngào, đôi mắt trong veo và óng ả như mật ong.

Dinh thự bỗng có thêm một vệt nắng trong ngần, từ quản gia đến người hầu ai cũng đối xử với cô bé vừa thân thiết vừa kính trọng.

Ngay ngày đầu tiên Omega đến, Kiển Tuy đã phát hiện ra một điều.

“Mắt của cậu và cô ấy trông thật giống nhau.”

Sầm Kiêu Uyên đáp: “Mày quan sát kỹ nhỉ, nhìn nữa tao móc mắt mày ra.”

Thế là y không dám nhìn nữa, mỗi lần chạm mặt cô gái nhỏ đều cúi gằm đầu.

Năm đó Thiến Thiến vừa tròn mười lăm, mới phân hóa chưa đầy nửa năm. Chiếc vòng cổ đặc chế trên cổ ánh lên sắc tím nhàn nhạt dưới nắng, vừa nhìn đã biết là do nhà thiết kế riêng làm ra.

Thiều Anh quả thực rất cưng chiều con gái. Kể từ khi đón Thiến Thiến đến, cô gặp ai cũng tươi cười, không còn hay nhắc đến chữ “chết” nữa.

Chỉ có một điều khiến cô vô cùng đau đầu, đó là cô con gái nhà mình lại rất hứng thú với Sầm Kiêu Uyên.

Cô bé gọi Sầm Kiêu Uyên là “anh Sầm”. Mỗi lần hắn trở về dinh thự, cô bé đều nhanh chân chạy ra đón.

Tiếc là Sầm Kiêu Uyên chưa bao giờ tỏ ra dễ chịu với người ngoài. Omega vừa đến gần, hắn đã nói ngay: “Tránh xa tôi ra, đi tìm Thiều Anh đi.”

Nụ cười trên mặt cô bé vụt tắt.

Ánh mắt Sầm Kiêu Uyên đã đảo quanh, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Kiển Tuy. Trước mặt người khác, hắn không bao giờ gọi biệt danh “Sầm Điểm Tâm”, cũng không thích gọi mật danh. Tìm một vòng không thấy người đâu, tâm trạng hắn trở nên tồi tệ, giữa hai hàng lông mày không giấu nổi vẻ tức giận.

Mãi lúc này, y mới lề mề xuất hiện ở một bên cầu thang, tay cầm một miếng vỏ dưa hấu đã ăn xong, cánh môi vì nước dưa mà đỏ mọng.

Sầm Kiêu Uyên sa sầm mặt, nhanh chân bước tới kéo y vào phòng.

Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng sập lại.

Hắn đè lấy cổ tay y dính đầy nước dưa hấu, cúi người xuống cắn lên môi Kiển Tuy, nghe thấy tiếng kêu đau của Beta mới hả giận.

“Mày đã đi đâu?”

Kiển Tuy đáp: “Em đi ăn dưa hấu…”

Sầm Kiêu Uyên càng tức hơn, siết chặt tay. Kiển Tuy lập tức kêu mấy tiếng “đừng”, đôi mắt đen láy chứa đầy vẻ khó hiểu, lại long lanh như thể sắp khóc đến nơi.

Nước dưa hấu dính nhớp rơi trên cổ tay y, trên lòng bàn tay Sầm Kiêu Uyên, những đốt ngón tay của Alpha đang siết chặt vào da thịt y.

“Mày không ra đón tao.” Sầm Kiêu Uyên nói.

Kiển Tuy đáp: “Thiến Thiến nói cô ấy muốn đi đón…”

Lời còn chưa dứt, pheromone của Sầm Kiêu Uyên đã bùng nổ, tràn ngập khắp không gian khiến Kiển Tuy gần như nghẹt thở.

“Thiến Thiến này Thiến Thiến nọ, gọi thân mật gớm nhỉ. Sầm Điểm Tâm, mày nghĩ mày là ai?”

Kiển Tuy không biết phải gọi Omega kia là gì, bèn gọi theo cách của Thiều Anh. Lẽ ra y không nên làm vậy.

Y nên giống như những người hầu khác, gọi một tiếng “cô Thiều”.

Y đã nghĩ rằng trước mặt Sầm Kiêu Uyên thì không cần phải gọi như thế.

Kiển Tuy vội vàng nhận sai: “Cậu chủ, em sai rồi.”

“Con nhỏ đó đến là mày được lười biếng rồi à? Đã được tao cho phép chưa?”

Đây lại chẳng phải chuyện y có thể quyết định. Cô gái nhỏ xem y như người hầu trong nhà, đặc biệt dặn y không cần ra đón Sầm Kiêu Uyên. Y không thể làm mất mặt đối phương, mà thực sự cũng không có tư cách từ chối.

Sầm Kiêu Uyên âm thầm hờn dỗi, không cho y ra khỏi phòng. Khi bên ngoài có tiếng gõ cửa, hắn đã bịt miệng mũi Kiển Tuy ngay, đè y lên giường, không cho y phát ra tiếng động.

Kiển Tuy sắp ngạt thở, một tay quờ quạng hồi lâu, Sầm Kiêu Uyên mới buông ra, sau đó hung hăng dập môi mình lên môi Kiển Tuy, bắt y phải nhớ lấy bài học này.

Nước mắt Kiển Tuy trào ra, y đau đến mức nức nở một tiếng.

Bên ngoài cửa im lặng một lúc, rồi nhanh chóng có tiếng vọng vào: “Tiểu Uyên, cậu ra ăn hoa quả đi.”

Là Thiều Anh.

Kiển Tuy ôm lấy miệng đang đau điếng vì bị va phải, Sầm Kiêu Uyên thì mặt không biểu cảm quệt nhẹ khóe miệng mình, đáp lại một cách dửng dưng: “Biết rồi, đừng giục.”

Cổ tay y vẫn bị hắn nắm chặt, cứ thế suốt cả quãng đường. Khi đến đình hóng mát, ánh mắt hân hoan vui sướng của cô gái nhỏ chợt tắt lại khi thấy hai bàn tay đang chạm vào nhau, khóe môi cũng theo đó trễ xuống, bĩu môi bất mãn: “Anh Sầm, sao lúc nãy anh không để ý đến em?”

Sầm Kiêu Uyên lờ phắt cô bé đi, buông tay Kiển Tuy ra rồi tự mình ngồi xuống.

Thiều Thiến lại nói: “Anh lúc nào cũng ở cùng cậu ta.”

Sầm Kiêu Uyên đáp: “Cậu ta là người học cùng do cha chọn cho tôi, sẽ luôn ở cùng tôi.”

Dưa hấu vừa mới được cắt ra, từng miếng mọng nước, mát lạnh ngon lành, nhưng Kiển Tuy đứng sau lưng Alpha lại chẳng được ăn miếng nào.

Hẳn là hắn cố ý, muốn y phải thèm thuồng.

Cũng may là y đã ăn trước trong bếp sau rồi.

Mối quan hệ giữa y và Sầm Kiêu Uyên vốn dĩ nên là như vậy. Chủ nhân ngồi trên bàn, còn Kiển Tuy thì đứng phía sau hầu hạ.

Chứ không phải như năm mười sáu tuổi, khi Alpha đang trong thời gian luyện tập phải kiêng đồ tanh, Kiển Tuy nghĩ không thể một mình ăn ngon được, bèn lén lút chui xuống gầm bàn ăn.

Người hầu đi ngang qua thấy cảnh đó đều tưởng cậu chủ nhỏ lại đang hành hạ Beta kia.

Sầm Kiêu Uyên quay đầu không thấy người đâu cũng ngơ ngác hỏi chấm.

Mãi mới tìm thấy y dưới gầm bàn, gương mặt đẹp trai của hắn càng đen hơn cả đít nồi.

“Cút lên đây mà ăn!!”

Giữa hai người họ, chẳng thể nói rõ ai là người đã vượt qua ranh giới trước, bởi vì không có ai ngăn cản, không có ai nói cho họ biết điều gì là đúng, điều gì là sai, không có ai đứng ra nói rằng Alpha và Beta không nên thân thiết đến thế. Cứ thế, họ đã sai lầm ràng buộc lấy nhau.

Nhưng mọi thứ rồi sẽ phải trở về đúng quỹ đạo của nó.

Trước đây là chờ cho chứng rối loạn pheromone của Sầm Kiêu Uyên được giải quyết, còn bây giờ là chờ hắn chính thức ngồi lên vị trí gia chủ.

Hắn sẽ kết hôn với một Omega.

Không phải Thiến Thiến, không phải Giang Nghi Vãn, thì cũng sẽ là một Omega nào khác.

##

Đêm đó, cả hai người không ai thuyết phục được ai.

Kiển Tuy không biết Sầm Kiêu Uyên đã nghĩ thông suốt điều gì trong nửa đêm còn lại, ngày hôm sau, Alpha đã đích thân kéo y đến trước mặt Duyên Dư.

Trong buổi học đại cương, hắn ngồi ngay cạnh Duyên Dư, luôn miệng gọi Kiển Tuy là “Cục cưng”, “Em yêu”. Kiển Tuy nổi hết cả da gà, và ngay khoảnh khắc Sầm Kiêu Uyên sắp cúi xuống hôn y, tay đã nhanh hơn não, đẩy Alpha ra.

Vậy mà Sầm Kiêu Uyên cũng không tức giận, hắn nắm lấy tay y dưới gầm bàn, ghé vào tai y nói: “Nếu cậu không muốn để lộ cậu ta…”

Lời còn chưa dứt, Kiển Tuy đã ngầm hiểu ý. Giữa họ vẫn cần có sự uy h**p và điểm yếu để nắm đằng chuôi, mối quan hệ này mới có thể tiếp tục.

Trước đây thứ trói buộc họ là bản hợp đồng, còn bây giờ là một người thứ ba vô hình.

Duyên Dư làm như không thấy sự thân mật của hai người, thỉnh thoảng lại nói dăm ba câu với Kiển Tuy xuyên qua cả Sầm Kiêu Uyên, cứ như thể Alpha không hề tồn tại.

Sầm Kiêu Uyên cố nén cơn giận, bàn tay nắm lấy tay Kiển Tuy càng lúc càng siết chặt. Kiển Tuy thực sự không chịu nổi nữa, bèn dùng tay còn lại chọc chọc vào người Alpha, đầu lưỡi chạm nhẹ vào vòm họng trên, dùng khẩu hình miệng để diễn tả tình trạng của mình.

“Tôi đau.”

Tay Sầm Kiêu Uyên hơi nới lỏng ra một chút, hắn nở một nụ cười có phần sát khí với Kiển Tuy: “Tôi không để ý, cục cưng, làm em đau à?”

Kiển Tuy: “…”

Kiển Tuy đáp: “Anh yêu à, cũng không đau lắm đâu.”

Sầm Kiêu Uyên sững sờ.

Giây tiếp theo, hắn như bị điện giật, đột ngột rụt tay về, quay đầu đi thì thấy gương mặt chăm chú nghe giảng của Duyên Dư.

Sầm Kiêu Uyên có chút hối hận vì đã ngồi ở vị trí này.

Hắn quay lại nhìn Kiển Tuy, phát hiện y cũng đang tò mò nhìn hắn.

“Tập trung nghe giảng đi, không phải cậu quan tâm nhất mấy cái tín chỉ của mình sao…”

Sầm Kiêu Uyên vừa nói xong thì nhận ra xung quanh vẫn còn người, đặc biệt là Duyên Dư ở ngay bên cạnh, đành gượng gạo thêm một câu: “… Cục cưng.”

Cú chuyển giọng này quả thực quá cứng nhắc.

Kiển Tuy đáp lại: “Dạ anh yêu.”

Sau khi tan học, Sầm Kiêu Uyên thậm chí còn mời Duyên Dư đi ăn tối cùng.

“Bạn của Kiển Tuy cũng là bạn của tôi.”

Alpha vừa nói vừa chìa tay ra trước mặt Duyên Dư.

Duyên Dư nhìn chằm chằm vào bàn tay đó một lúc lâu.

“Không cần đâu, tôi còn có việc khác.”

Nói rồi anh lại bắt lấy tay hắn.

Kiển Tuy vội vàng ngăn cản.

“Sư huynh, đừng…”

Sầm Kiêu Uyên lập tức siết chặt tay. Hai người ngầm đọ sức với nhau, cuối cùng Duyên Dư vẫn yếu thế hơn, sắc mặt lập tức thay đổi trong chốc lát.

Kiển Tuy định đưa tay ra gỡ hai người họ, Sầm Kiêu Uyên đã chủ động buông ra trước. Vẻ mặt hắn âm u khó đoán, hắn kéo Kiển Tuy ra sau lưng mình, vội vàng chào tạm biệt rồi lôi y đi mất.

Đến góc rẽ, hắn vung tay, ép Kiển Tuy vào góc tường.

“Tôi chẳng làm gì cả, chỉ bắt tay với cậu ta thôi.”

Sầm Kiêu Uyên cúi mắt xuống.

“Không phải cậu nói chỉ là bạn bè thôi sao? Chỉ là bạn bè mà lại quan tâm đến thế à? Chỉ là bạn bè mà lại vì cậu ta đi trộm thuốc ức chế của tôi…”

Hắn mới nói được nửa câu, Kiển Tuy đã lập tức bịt miệng Sầm Kiêu Uyên lại, nhìn quanh quất.

“Cậu căng thẳng vì cậu ta đến thế, mà còn nói không có ý gì với cậu ta ư?”

“Bây giờ tôi chưa làm gì cậu ta, là vì cậu vẫn còn ở đây.”

“Tốt nhất cậu nên nhớ cho kỹ, nếu có một ngày cậu biến mất, tôi không tìm được cậu, thì cậu ta cũng xong đời.”

━━━━━━━━━━
[ Lời tác giả ]

Sầm Tiểu Uyên đang ghen lồng lộn.

Bình Luận (0)
Comment