Nụ hôn mằn mặn và ẩm ướt, đến độ chẳng kịp thở, môi lưỡi đã bị chặn lại. Chút ngọt đầu lưỡi bị hút đi mất, chỉ còn lại một đốm lửa nóng rực thiêu đốt cõi lòng.
Kiển Tuy khẽ hừ một tiếng, một đôi tay rắn rỏi cách lớp quần áo đang chu du khắp người y.
Y chủ động đáp lại, vòng tay quấn lấy phần eo gầy mà săn chắc của Alpha, tỏ ra vô cùng thành thục.
Ngược lại, Sầm Kiêu Uyên lại là người dừng lại. Khi môi lưỡi tách rời, một tiếng nước khe khẽ vang lên, hắn không nhịn được lại hôn thêm cái nữa mới chịu hoàn toàn buông ra.
Hàng mi ướt đẫm của Alpha tựa như phiến lá cong vút hứng lấy những giọt sương mai, trong con ngươi ẩn giấu một vầng thái dương u tối. Sống mũi thẳng tắp của hắn cọ nhẹ lên gò má Kiển Tuy, kéo theo cả vết sẹo bên má cũng áp sát vào.
Chỉ những chú mèo đến kỳ đ*ng d*c mới có hành động như vậy, con ngươi của Alpha in đậm bóng hình người thương. Hắn tham lam hít lấy hương thơm trên người Kiển Tuy, miệng không ngừng thì thầm tên và biệt danh của y, dụi những vệt nước mắt ẩm ướt trên mặt mình lên xương quai xanh của đối phương.
Câu trả lời đã không còn quan trọng nữa.
Chiếc vòng cắn rơi trơ trọi trên sàn nhà chính là minh chứng.
Chính tay Kiển Tuy đã cởi bỏ lớp ràng buộc này cho hắn.
Giống như chín năm về trước, khi Kiển Tuy lần đầu bôi thuốc cho hắn, sau đó Sầm Kiêu Uyên toàn thân nóng hầm hập, sốt cao không dứt.
Thiều Anh biết chuyện lập tức tức tốc chạy tới, hỏi hắn rốt cuộc đang cười cái gì, có biết như vậy rất nguy hiểm không, sao có thể dễ dàng để người khác đến gần như thế.
“Đó chỉ là một thằng khờ, sẽ không cố ý hại tôi đâu.”
Thiếu niên chưa phân hóa nhếch miệng cười, gò má ửng đỏ không che giấu được, lại mang một vẻ ngang tàng b*nh h**n.
Người phụ nữ thở dài một hơi nặng nề, làm bác sĩ gia đình cho Sầm Kiêu Uyên đúng là khiến cô hao tổn tâm trí.
“Cậu ta chính là người học cùng mà ngài Sầm tìm cho cậu sao?” Thiều Anh hỏi.
Sầm Kiêu Uyên gật đầu.
Vẻ lo lắng trên mặt Thiều Anh không hề vơi đi.
Beta kia trông còn nhỏ tuổi hơn cả Sầm Kiêu Uyên, căn bản không thể nào thực sự chăm sóc tốt cho hắn được.
Sầm Quảng Lan chỉ là thấy con trai nuôi của mình đã đến tuổi cần có người học cùng, nên tùy tiện chọn một Beta cho xong chuyện.
“Có sao đâu, tôi lại chẳng thực sự định dựa vào cậu ta để giải tỏa pheromone.” Sầm Kiêu Uyên nói.
Thế rồi, trong sáu năm sau đó, hắn dần quen với mỗi ngày mỗi đêm đều có Kiển Tuy bầu bạn.
Để rồi có một ngày, người này không còn ở bên cạnh, hắn đã phát điên.
Nụ hôn của Sầm Kiêu Uyên hằn sâu trên người Kiển Tuy.
Những cái hôn vụn vặt và dày đặc, tựa như ngọn lửa thiêu đốt tâm can.
Kiển Tuy không ngừng run rẩy và hổn hển, lần này, người ướt đẫm lại là y. Những giọt lệ chực lăn xuống chưa kịp rơi đã bị Alpha l**m đi mất.
Thuốc ức chế đã có tác dụng từ một tiếng trước rồi, thứ còn lại chỉ là d*c v*ng và xung động nguyên thủy nhất, vì được Kiển Tuy dung túng mà bùng phát không thể kiềm chế.
Kiển Tuy đã được thay một bộ quần áo khác, chính là bộ mà rất lâu về trước Sầm Kiêu Uyên đã cho người chuẩn bị cho y ở khách sạn.
Chính tay Alpha đã mặc cho y, vạt áo rộng thùng thình che kín toàn bộ thân thể, mái đầu đang vùi xuống của hắn bị Kiển Tuy luồn năm ngón tay vào, giữ chặt lấy.
“Đủ, đủ rồi, đừng… Ưm, tôi xin ngài, Sầm Kiêu Uyên!”
Y không gọi bằng bất kỳ danh xưng nào khác, chỉ ba chữ ‘Sầm Kiêu Uyên’ lại như một công tắc, khiến Alpha càng thêm hưng phấn.
Kiển Tuy chỉ đành vùi sâu vào hõm vai hắn, há miệng cắn lên tuyến thể của Sầm Kiêu Uyên.
Vị đắng chát tràn ngập khoang miệng, rồi lại được y truyền ngược vào miệng Sầm Kiêu Uyên, trong lúc quấn quýt lại mơ hồ nếm ra được một dư vị khác.
“Xí muội đắng…”
Giữa những lần nuốt xuống, Kiển Tuy mơ màng nói.
“Gì cơ?” Sầm Kiêu Uyên nghe thấy, nhưng không hiểu ý nghĩa trong đó.
Ống quần của Kiển Tuy đã bị cuộn lên một nửa, để lộ ra cẳng chân thon dài thẳng tắp. Hắn nắm lấy nó trong tay, bóp ra một vệt năm ngón tay trên phần da thịt trắng nõn đầy đặn.
Đôi mắt của Beta vừa ẩm ướt vừa sáng ngời, là đá obsidian, là những trái nho tím mọng, là báu vật mà Sầm Kiêu Uyên đã vô số lần muốn đoạt lấy để giấu đi.
“Kẹo xí muội… Ngài đã ăn bao giờ chưa?”
“Tôi không ăn mấy thứ linh tinh vớ vẩn của cậu.”
Sầm Kiêu Uyên nói xong, lại vội vàng hỏi: “Nó có vị gì?”
“Là kẹo thôi, vừa chua vừa ngọt, ngậm được rất lâu, lúc nào cũng có vị.”
Kiển Tuy không theo kịp tốc độ của Sầm Kiêu Uyên, vận động thế này mệt quá, y muốn giả chết, bèn bắt đầu trò chuyện với hắn để hắn phân tâm: “Còn cái bị hư rồi, thì sẽ đắng.”
“Pheromone của ngài… Giống như vị xí muội đắng vậy.”
Pheromone của Alpha thực ra rất cao cấp, thế mà y lại hình dung nó một cách tầm thường như vậy.
Có lẽ sắp bị mắng rồi.
“Vậy à?” Nhưng Sầm Kiêu Uyên lại không để tâm, hắn hỏi: “Đắng lắm sao?”
“Cũng, cũng ngọt, nếm kỹ một chút, sẽ thấy ngọt.”
“Ra là cậu nếm kỹ đến thế.”
Sầm Kiêu Uyên bật cười, nụ cười ấy rất đẹp, nhưng lại khiến Kiển Tuy rùng mình, bắt đầu hoài niệm Alpha trong kỳ nhạy cảm vừa rồi, cái người chỉ biết khóc lóc đòi ôm đòi hôn.
Sầm Kiêu Uyên nói: “Vậy thì tôi nên cho cậu thêm một ít nữa.”
Kiển Tuy vội nuốt nước bọt, điên cuồng lắc đầu, giọng nói cũng run lên: “Không được nữa đâu, tôi còn chưa ăn cơm, tôi đói chết mất!”
Y không ngờ Sầm Kiêu Uyên lại chọn cách kiềm chế d*c v*ng của mình.
Sau trận mây mưa, cả hai người đều như vừa được vớt từ dưới biển lên.
Dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, Kiển Tuy đứng không vững, toàn bộ quá trình đều được Sầm Kiêu Uyên ôm trong lòng tắm rửa sạch sẽ.
Những lần đầu tiên, Sầm Kiêu Uyên còn không biết phải giúp y làm sạch. Mãi sau này thấy Kiển Tuy cứ chạy vào phòng tắm, hắn đi theo mới học được, đến giờ đã vô cùng thành thục.
Sầm Kiêu Uyên dùng khăn lau tóc cho y, tay chân lóng ngóng vụng về, đầu Kiển Tuy cứ lắc qua lắc lại như trống bỏi.
Kiển Tuy chóng cả mặt, đành ngăn cản màn hành hạ của Alpha, giật lấy chiếc khăn trên đầu mình. Mái tóc ướt sũng trông càng thêm đen nhánh, những sợi tóc vẫn còn nhỏ nước.
Kiển Tuy hỏi: “Cơ thể ngài ổn rồi sao, ổn hẳn rồi chứ, sẽ không muốn đánh dấu nữa à?”
“Nếu tôi vẫn chưa ổn thì cậu định làm thế nào?” Sầm Kiêu Uyên nhìn y, ánh mắt tràn ngập h*m m**n chiếm đoạt. Hắn muốn nhiều hơn nữa, lúc nào cũng vậy.
“Thì để ngài cắn một cái.”
Y thật sự không còn sợ hãi Sầm Kiêu Uyên nữa rồi, sau khi cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của đối phương, vào cái khoảnh khắc giọt nước mắt của Alpha rơi trên gò má mình.
Y hiểu ra rằng, chính Sầm Kiêu Uyên mới là người không thể rời xa y.
Thế nhưng, ly biệt giữa người với người lại luôn đến một cách đột ngột.
“Bởi vì tôi cũng đã cắn ngài rồi, nên để ngài cắn lại cho huề.” Kiển Tuy nói rồi thậm chí còn chủ động nghiêng đầu, nhón chân rướn người tới. Sầm Kiêu Uyên đỡ lấy y, vỗ nhẹ vào mông một cái, quở trách: “Làm càn cái gì đấy?”
“Không có làm càn.” Kiển Tuy đáp.
Y đã trả hết cho bác sĩ, đồng thời cũng trả hết cho Sầm Kiêu Uyên.
“Ngài muốn đánh dấu tôi sao, nhưng tôi chỉ là Beta, chỉ có lúc này mới có thể cảm nhận được pheromone của ngài.” Kiển Tuy áp mái tóc ướt sũng của mình vào cơ thể nóng rực của Sầm Kiêu Uyên, như một chú chó con khẽ cọ vào. Hơi nước ẩm ướt thấm lên gò má hai người, tựa như một vệt nước mắt chảy dài.
“Ngài có thể làm tôi đau, tôi không sợ nữa.”
Y chưa bao giờ thực sự sợ Sầm Kiêu Uyên, ngay cả vào thời điểm ba năm trước cũng vậy.
Sầm Kiêu Uyên lại đẩy y ra, dọa dẫm đừng có làm bậy, rồi lại hỏi: “Kẹo xí muội cậu nói, bán ở đâu?”
“Ngài muốn nếm thử sao?” Kiển Tuy hỏi.
Sầm Kiêu Uyên đáp: “Tôi muốn nếm thử.”
##
Tiệc sinh nhật tuổi mười chín kết thúc, Sầm Kiêu Uyên đối mặt với đại sảnh trống rỗng và tối om, đập vỡ tất cả những gì có thể đập, ném tan tất cả những gì có thể ném.
Vẻ lo lắng trên mặt Thiều Anh không hề vơi đi. Sầm Kiêu Uyên là đứa trẻ do một tay cô nhìn lớn lên, còn lâu hơn cả con gái Thiến Thiến của mình.
Nhiều năm về trước, khi cô và người vợ mới cưới cùng nhau đến thăm anh trai, cậu bé Sầm Kiêu Uyên mới tám tuổi đã xuất hiện trong sân, đầu gối và cánh tay đều có những vết thương với mức độ khác nhau.
Sầm Kiêu Uyên lúc nào cũng bị thương.
Khi đó hắn vẫn còn được nuôi dưỡng bên cạnh Sầm Quảng Lan.
Thiệu Hàng với tư cách là bác sĩ riêng của Sầm Quảng Lan, chỉ khám bệnh cho gia chủ, người khác sống chết ra sao đều không liên quan đến anh ta.
Thiều Anh đôi khi cũng cảm thấy anh trai mình máu lạnh đến quá đáng, cặp kính gọng vàng vắt trên sống mũi đã ngăn cản mọi sự thể hiện cảm xúc.
Máu trên đầu gối của đứa trẻ trải dài như một dòng sông, cô vội vàng chạy tới, định bế nó lên ghế ngồi, nhưng Sầm Kiêu Uyên lại lùi lại một bước, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn cô chằm chằm.
“Không cần quan tâm đến nó đâu.” Thiệu Hàng lên tiếng từ sau lưng em gái, vẻ mặt nhìn cậu bé thậm chí còn thoáng chút chán ghét.
“Không chết được đâu.”
Rất không nói lý.
Lúc cưỡng ép bôi thuốc cho Sầm Kiêu Uyên, trong lòng Thiều Anh bất bình. Khi ấy cô mới ngoài hai mươi tuổi, đối diện với một đứa trẻ, lòng cô lại mềm nhũn ra.
Thế nhưng Sầm Kiêu Uyên lại nói với cô: “Cô không nghe bác sĩ nói sao? Không cần quan tâm tôi, tôi sẽ không vì chút vết thương này mà chết đâu.”
Sầm Kiêu Uyên sở hữu một sức sống mãnh liệt, dù cho có chịu vết thương nặng đến đâu, hắn cũng có thể kiên cường vượt qua.
Vài năm sau đó, Thiều Anh nhận lời mời của anh trai, đến nhà họ Sầm, cái nơi tựa như một chiếc lồng sắt, để làm cố vấn y tế cho đám con nuôi của Sầm Quảng Lan. Có lẽ trong thâm tâm, cô vẫn mong Sầm Kiêu Uyên có thể sống sót.
Và hắn đã thực sự sống sót.
Khi nhận nuôi Thiến Thiến, cô và vợ đã hẹn ước với nhau, nhất định phải đối xử với con thật thật tốt, phải để con bé mọi lúc mọi nơi đều cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ. Nhưng họ đã quá nuông chiều đứa con gái này, đến nỗi cô bé được nuôi dạy có phần ngang bướng, hống hách.
Thiều Thiến tuổi còn nhỏ, quá trình phân hóa lại thuận lợi hơn người thường, quả thực là được ông trời ưu ái. Cô bé vừa tò mò lại vừa ngưỡng mộ những Alpha có cấp bậc cao hơn mình.
Tự ý xông vào phòng huấn luyện đã là một điều đại kỵ. Cơn thịnh nộ của Sầm Kiêu Uyên không ngăn được bước chân của cô bé, cô bé đứng bên ngoài nghe lén cuộc đối thoại của hai người.
Alpha chưa bao giờ cho ai sắc mặt tốt, cô bé cứ ngỡ hắn đối với ai cũng như vậy.
Nhưng Beta kia thì khác, cô bé đã tận tai nghe thấy.
“Con nghe thấy rồi! Con thật sự thật sự nghe thấy rồi mẹ ơi! Sầm Kiêu Uyên hắn…”
Thiều Thiến muốn tìm kiếm chút an ủi từ mẹ, trên đường đi đã bất chấp sự ngăn cản của người khác, vừa la lớn vừa xông vào phòng khách.
Thiều Anh vốn đang báo cáo công việc gần đây, nghe thấy tiếng của Thiến Thiến, sắc mặt liền biến đổi.
Giống như quay về nhiều năm về trước, dưới ánh mắt bình thản và lạnh lùng của Thiệu Hàng, cô nhanh chóng lao về phía con gái, bịt miệng con bé lại.
Nhưng đã quá muộn.
“Con đã nghe thấy gì?”
Người đàn ông ngồi trên ghế chủ tọa lên tiếng, gương mặt anh tuấn trắng bệch không một giọt máu, nụ cười bên môi như được khâu vào.
Hai tay người đàn ông đan vào nhau, từ trên cao nhìn xuống: “Con đã nghe thấy gì, lặp lại một lần cho ta nghe.”