Dinh thự vẫn mang dáng vẻ cũ xưa. Giữa sân là một bồn hoa, và đài phun nước cao lớn đang phun ra từng làn sương mờ, thấp thoáng hiện lên bóng cầu vồng.
Xe hơi đổ ngay trước cổng chính, y lại một lần nữa đặt chân lên mảnh đất khu A này.
Mười năm trước, y đến đây với thân phận một Beta học cùng. Quanh đi quẩn lại, mười năm sau, cuối cùng vẫn quay về chốn xưa.
Cách bài trí của căn nhà ở Cảng Biển khu B thua xa sự hoa lệ ở khu A. Dẫu đã cố gắng bắt chước một cách tỉ mỉ, đồ giả cuối cùng vẫn chỉ là đồ giả.
Ngay khoảnh khắc bước chân vào dinh thự, vòm trần cao đến độ phải ngẩng đầu chiêm ngưỡng, những bậc thang uốn lượn vòng quanh đi lên, tất cả đều khiến Kiển Tuy choáng váng, xây xẩm.
Đó là một nỗi sợ hãi thấm sâu vào tận xương tủy, còn hơn cả khi ở khu B.
Tại đây, bất kỳ ai cũng có thể tùy ý chi phối y, chi phối sự sống chết của y, thao túng cuộc đời y, và thẳng tay chà đạp y dưới chân.
Tại đây, y chỉ là một Beta vô dụng.
“Cậu vẫn ở trong phòng cũ của tôi.” Sầm Kiêu Uyên nói.
Bước chân Kiển Tuy khựng lại đôi chút. Đôi tay đặt trên vai y vẫn chưa hề rời đi, giờ đây còn đang đẩy y tiến về phía trước.
Hai người không đi thang bộ mà dùng thang máy đi thẳng lên tầng hai.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ, vắng vẻ tựa chốn không người. Người hầu đều là những gương mặt xa lạ, hơn nữa chỉ có hai người đứng chờ ở sảnh chính, còn lại đều mặc vest đen. Sầm Kiêu Uyên ra lệnh một tiếng, đám người áo đen liền rút lui.
Cả dinh thự vừa hoa lệ vừa trống trải, tựa như một nấm mồ được xây đắp công phu.
Tất cả mọi thứ đều mới tinh, không có dấu vết của sự sống, ngay cả người hầu cũng là người mới.
Kiển Tuy bước đi từng bước chậm rãi, chỉ hận không thể dậm chân tại chỗ cho xong. Y lề mề một lúc lâu mới vào đến phòng sinh hoạt.
Sầm Kiêu Uyên không hề hối thúc, hắn kiên nhẫn đợi cho đến khi Kiển Tuy thôi nhìn ngó xung quanh và chuyển ánh mắt sang người hắn.
Ánh mắt ấy chứa chan sự ngờ vực và phòng bị, tựa như một chú chó nhỏ đang xù hết lông lên, đuôi cũng dựng thẳng đứng, cứ như thể đối phương là một tên trộm chó cực kỳ tàn ác vậy.
Y đã nhận ra, người trong dinh thự này quá ít, mà người canh cổng lại quá nhiều.
“Ngài định nhốt tôi lại à?” Kiển Tuy hỏi.
Không có tiếng trả lời.
“…Đến bao giờ ạ?”
Sầm Kiêu Uyên nhìn y thật sâu, Kiển Tuy vẫn có thể thấy được khung cửa cao sừng sững phía sau lưng Alpha.
Cánh cửa làm từ gỗ trinh nam vàng óng chầm chậm khép lại trước mắt y.
“Vĩnh viễn.”
##
Người giúp việc sống trong dinh thự thực sự rất ít. Mỗi ngày Kiển Tuy chỉ gặp đúng ba người cố định, họ lần lượt mang ba bữa ăn đến trước mặt y.
Ngày nào Sầm Kiêu Uyên cũng đến, nhưng mỗi lần chỉ ở lại một lát.
“Anh lại đến rồi.”
Ánh mắt y hướng về phía cửa, hoàn toàn không nhìn Sầm Kiêu Uyên, cứ như thể vẫn là một kẻ mù lòa.
“Dạo này anh không đút cơm cho tôi nữa, nhưng mà tôi tự ăn cũng được.”
“Đừng có giả vờ không quen biết tôi.”
Sắc mặt Sầm Kiêu Uyên tái mét.
“Tôi có quen anh mà, trên người anh có mùi hương giống tôi.”
Kiển Tuy vừa nói vừa mỉm cười ngọt ngào về phía cửa.
“Chúng ta đều là Beta.”
“Kiển Tuy, cậu tốt nhất đừng ép tôi…”
“Tôi muốn ra ngoài, anh có thể đưa tôi ra ngoài được không?”
Kiển Tuy lại nói: “Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây đi.”
“…Tôi đã cho cậu cơ hội, là do cậu không biết trân trọng.”
Sầm Kiêu Uyên đang ám chỉ việc nếu Kiển Tuy không bỏ trốn, có lẽ hắn đã không đưa y về khu A.
Hóa ra chẳng cần thủ tục rườm rà, thậm chí chẳng cần đơn từ xin phép, một Beta vẫn có thể dễ dàng vào khu A như vậy.
Kiển Tuy không rõ Sầm Kiêu Uyên đã làm thế nào, nhưng khi việc bị chi phối đã trở thành một loại định mệnh, y cũng chẳng buồn đi tìm câu trả lời giữa vô vàn những bất công.
Con người sinh ra đã bị phân chia ba bảy loại, sự phân hóa lại càng tách biệt họ hoàn toàn.
Một Beta bình thường sinh ra trong khu ổ chuột và một Omega đáng yêu được gia đình ở mhu A nhận nuôi, làm sao có thể giống nhau được?
Giữa hai người vốn không có gì để so sánh.
“Là ngài bắt đầu trước. Miệng thì luôn nói không cho phép tôi nói dối, nhưng chính ngài cũng đã nói dối.”
Kiển Tuy ngước lên nhìn vẻ mặt của Sầm Kiêu Uyên, quả nhiên rất khó coi, hẳn là đã bị y chọc giận.
“Là ngài nói, ngài và chị họ có mâu thuẫn, ngài bảo tôi lựa chọn giữa chị ta và ngài. Tôi đã tin, kết quả lại hoàn toàn không phải như vậy. Ngài cũng đã lừa tôi.”
Bao nhiêu ngày qua, đây là lần đầu tiên Kiển Tuy chịu nói chuyện tử tế với hắn, khiến Sầm Kiêu Uyên nghẹn họng không biết đáp lại thế nào.
Sự thật đúng là như vậy. Khi ấy, để lấy được sự đồng cảm của Beta, Sầm Kiêu Uyên quả thực đã che giấu một vài sự thật.
Kiển Tuy nói: “Cứ hễ tôi càng trân trọng thứ gì, ngài lại càng hủy hoại thứ đó. Sầm Kiêu Uyên, chúng ta sẽ không bao giờ có thể sống yên ổn bên nhau được.”
Hôm đó, sau khi Sầm Kiêu Uyên thốt ra hai chữ “vĩnh viễn”, Kiển Tuy quả thực đã bị chấn động.
“Vĩnh viễn” là một lời nguyền, là một chiếc gông cùm. Sầm Kiêu Uyên không quản đường xa nghìn dặm, hao tài tốn sức tìm y cho bằng được, lẽ ra y phải sớm nghĩ đến kết cục này.
Tại sao nỗi ám ảnh của Sầm Kiêu Uyên đối với y lại sâu đậm đến thế, ngay cả chính Kiển Tuy cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cứ như thể không có y thì hắn không sống nổi.
Nhưng trước đây rõ ràng đâu phải như vậy. Trước đây, y hoàn toàn có thể bị vứt bỏ.
“Sớm muộn gì ngài cũng sẽ kết hôn với một Omega.”
Kiển Tuy nói: “Không phải Giang Nghi Vãn thì cũng là người khác, tại sao cứ phải níu lấy tôi không buông?”
“Ai nói với cậu điều đó?” Sầm Kiêu Uyên sa sầm mặt, hỏi.
“Rồi ngài cũng sẽ vứt bỏ tôi thôi. Tôi chưa bao giờ là lựa chọn hàng đầu cả.”
Năm đó không phải, bây giờ cũng sẽ không phải.
Kiển Tuy nói: “Chúng ta buông tha cho nhau được không?”
“Không được. Kiển Tuy, tôi nói cho cậu biết, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ buông tha cho cậu. Cả hai chúng ta đừng hòng sống yên ổn!”
Sầm Kiêu Uyên nói xong lập tức sập cửa bỏ đi. Một tiếng “rầm” vang lên, chấn động đến màng nhĩ cũng phải đau buốt.
Hắn không có cách nào ở bên Kiển Tuy của hiện tại trong một thời gian dài, hai người cứ nói chuyện là lại cãi nhau.
Cơn giận của một Alpha là thứ rất đáng sợ.
Trớ trêu thay, hắn đã tiêm thuốc ức chế cấm, hiện tại chỉ là một Beta, không thể giải tỏa pheromone, cả người đang trên bờ vực bùng nổ mà lại không cách nào thoát ra được.
##
Năm đó để thoát khỏi lời nguyền “vĩnh viễn” này, Sầm Kiêu Uyên đã phải tốn rất nhiều công sức.
Sau khi cổ tay Kiển Tuy bị thương, Sầm Kiêu Uyên không còn công khai đến thăm y nữa. Mấy lần lén lút đến vào ban đêm cũng chỉ là vội vàng đến, vội vàng đi.
Kiển Tuy vẫn nghe người khác nói rằng, dạo gần đây Sầm Kiêu Uyên đang trầm trọng ra sức huấn luyện gấp bội, còn cùng cha nuôi tham dự các sự kiện, chứng rối loạn pheromone vậy mà thật sự có dấu hiệu thuyên giảm.
Đây cũng là lẽ tự nhiên, hắn sắp mười chín tuổi rồi, nếu vẫn không thể kiểm soát tốt pheromone của mình, Sầm Quảng Lan sẽ buộc phải xem xét lại người thừa kế.
Bệnh tình của Sầm Kiêu Uyên chuyển biến tốt đẹp mang rất nhiều ý nghĩa.
Đầu tiên, nó có nghĩa là hắn không còn cần phải giải tỏa pheromone dư thừa, cũng không còn bị cảm xúc chi phối nữa. Hắn đã hoàn thành quá trình phân hóa, trở thành một Alpha cấp cao không cần người học cùng theo bên cạnh.
Đây là một chuyện tốt.
Nó có nghĩa là cả hai người đều có thể cùng lúc được giải thoát.
Một buổi chiều nọ, Kiển Tuy đang gặm một trái táo chín mọng. Đó là trái táo Sầm Kiêu Uyên cứng rắn nhét cho y, dạo gần đây, Alpha toàn sai người liên tục mang đồ ăn vặt đến cho y, cứ như một kiểu bù đắp trá hình vậy.
Táo giòn rụm, ngọt lịm, nước táo chảy dọc theo lòng bàn tay, dính nhơm nhớp, nhưng tay phải lại đang bó bột, Kiển Tuy chỉ đành dùng lưỡi để l**m. Y vụng về l**m hai cái, ngẩng đầu lên thì phát hiện Sầm Kiêu Uyên đang nhìn mình chằm chằm. Y giơ quả táo lên.
“Cậu chủ, cậu ăn không ạ?”
Sầm Kiêu Uyên gật đầu, rồi vượt qua trái táo trong tay y, thăm dò hương vị trên đôi môi y.
Hơi thở của Kiển Tuy chợt dừng lại, y căng thẳng nhìn quanh bốn phía.
Xung quanh không có ai, y vừa yên tâm được một thoáng thì lại nghe Sầm Kiêu Uyên nói: “Mày tên là gì?”
Kiển Tuy ngẩn người, Sầm Kiêu Uyên lại hỏi thêm một lần nữa.
Hàm răng Kiển Tuy run lên lập cập, nói: “Sầm… Sầm… Điểm Tâm?”
“Không phải.”
Sầm Kiêu Uyên cau mày.
“Tao nói tên thật của mày.”
Kiển Tuy nhất thời không phản ứng kịp.
“Lúc ở khu C, người nhà mày gọi mày là gì?”
Sầm Kiêu Uyên cố chấp hỏi: “Mày có người nhà không?”
Cổ họng Kiển Tuy không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Alpha trước mắt.
Những câu hỏi này, suốt sáu năm ròng, Sầm Kiêu Uyên chưa từng một lần tò mò.
Vậy mà bây giờ, tại sao lại hỏi y?
“Em… Em không thể nói được.” Kiển Tuy lắp bắp.
“Nói, mày nói mau.”
Sầm Kiêu Uyên một tay đè lên vai y, ghì chặt không cho y cử động.
“Mày tên là gì?”
Kiển Tuy không nói.
Sầm Kiêu Uyên tức giận rồi.
“Em mà nói, là vi phạm hợp đồng đó.”
Kiển Tuy lén nhìn sắc mặt của Alpha.
“Cậu chủ, cậu không muốn sáu năm của em thành công cốc đó chứ?”
Sầm Kiêu Uyên sa sầm mặt giận dữ.
“Mày không chịu nói tên cho tao biết, vậy tao biết đi đâu mà tìm mày?”
Kiển Tuy chớp chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ, tui ở khu C, cả đời này cậu cũng có đến đó đâu.
Y giả ngu: “Tại sao cậu phải đi tìm em? Em chẳng phải đang ở đây sao?”
“Mày cố ý đúng không, rõ ràng biết…”
Sầm Kiêu Uyên nói được nửa câu thì không muốn nói tiếp nữa.
Sớm muộn gì họ cũng sẽ phải chia xa.
Sớm muộn gì Sầm Kiêu Uyên cũng sẽ trở thành người thừa kế xuất sắc, sẽ cưới một Omega môn đăng hộ đối, sau đó kế thừa gia nghiệp, trở thành gia chủ, làm một kẻ bề trên đúng nghĩa.
Vì vậy, Kiển Tuy không hề trách hắn.
Không trách Sầm Kiêu Uyên không hiểu nỗi khổ của mình, không trách đối phương cứ tự nhiên cho rằng, những gập ghềnh trắc trở đó đều có thể san phẳng, không trách hắn không nghĩ đến hậu quả của việc y vi phạm hợp đồng.
Bởi vì hắn là một Alpha, cho nên Kiển Tuy tuyệt đối không trách hắn, không trách hắn không hiểu một Beta ở khu A sẽ phải chịu đãi ngộ thế nào, phải hứng chịu những lời đe dọa ra sao.
Y…Thật sự không trách sao?
Trái táo cuối cùng của mùa thu năm ấy, Sầm Kiêu Uyên vẫn nhường cho y ăn.
Y cắn miếng trái thịt giòn ngọt vào trong miệng, giữa những lời chất vấn gần như là dọa nạt hết lần này đến lần khác của đối phương.
Nói ra một cái tên nực cười.
Y nói: “Em tên là Ngưu Tiểu Quả.”
Đó là một màn trả thù non nớt đến tột cùng.
##
Giấc ngủ của Kiển Tuy rất nông, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ là y sẽ tỉnh lại.
Ban đêm, bốn bề tĩnh lặng, y ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Khi mở mắt ra, trước mắt lại là một mảnh tối đen.
Kiển Tuy không quá hoảng sợ, y đưa tay sờ lên dải vải che mắt, giọng điệu bình tĩnh: “Ngài đến để đưa tôi đi, hay là đến để cưỡng h**p tôi?”
Hơi thở của Alpha bao trùm lấy y, hương gỗ đắng chát quấn quanh thân thể, khẽ châm chích trên da thịt.
Nụ hôn của Sầm Kiêu Uyên rơi xuống người y cũng mang theo cảm giác đau đớn, vị chua chát lan tỏa giữa hai người.
Bởi vì y là một Beta, vĩnh viễn không thể bị đánh dấu trọn đời.
Bởi vì y là tự do.
Sầm Kiêu Uyên chỉ có thể tìm mọi cách để giam cầm y.
Chiếc lồng son hoa lệ, những bữa ăn tinh xảo, và cả… t*nh d*c cũng là một phần của tình yêu, là phần không thể cắt bỏ nhất.
Nếu nỗi đau có thể khiến y ghi nhớ, có thể khiến hai người không thể tách rời…
Sầm Kiêu Uyên ép pheromone của mình thâm nhập thật sâu vào cơ thể y. Kiển Tuy đau đến co rúm người lại, há miệng hít vào từng ngụm lớn, vẫn là mùi pheromone vừa đắng vừa ngọt của Alpha. Lồng ngực bị lấp đầy, bên trong cũng bị lấp đầy.
Nước mắt làm ướt đẫm mảnh vải đen.
“Bốn năm trước, tôi đến khu C tìm cậu. Trước khi bị Sầm Quảng Lan tìm thấy, tôi đã gặp Sầm Khỉ Lộ trước.”
Sầm Kiêu Uyên bất thình lình lên tiếng.
Năm đó việc Sầm Khỉ Lộ mất tích không phải là một tai nạn.
Mà là kết quả do Sầm Quảng Lan cố ý gây ra.
Nữ Alpha từ lâu đã nghi ngờ cái chết của cha mẹ mình không phải do tai nạn.
Sầm Quảng Lan không muốn cô con gái nuôi quá đỗi thông minh này tiếp tục sống.
Đáng tiếc là, dù chỉ mới vừa phân hóa, nhưng thực lực của một Alpha cấp cao không thể xem thường. Sầm Khỉ Lộ đã thập tử nhất sinh trốn thoát, một mạch đến khu C, mấy năm liền âm thầm phát triển thế lực của mình ở đó.
Mà sự xuất hiện của Sầm Kiêu Uyên hoàn toàn là một sự tình cờ.
Hắn một đường trốn tránh sự truy lùng của cha nuôi, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, không hề che giấu giới tính thứ hai của mình.
Khu C xuất hiện một Alpha cấp cao, muốn không bị người khác chú ý cũng khó.
Mấy năm cách biệt, tại khu C hỗn loạn ngổn ngang, đôi chị em từng là kè thù không đội trời chung lại một lần nữa gặp mặt, trong đáy mắt cả hai đều là sự kinh ngạc không thể che giấu.
“…Sau đó chúng tôi đã hợp tác. Tôi làm việc cho Sầm Khỉ Lộ, còn chị ta thì giúp tôi tìm cậu ở khu C.”
Sầm Kiêu Uyên cúi đầu, vầng trán khẽ áp lên mảnh vải đen che mắt Beta.
“Tôi sẽ không cưới Omega nào cả, vị trí đó chưa bao giờ là của tôi.”
Kiển Tuy bật ra những tiếng nức nở vụn vỡ. Mảnh vải đen trước mắt được nới lỏng, Alpha l**m đi hạt trai trong mắt y, đầu lưỡi lướt theo mí mắt, áp lên cả nhãn cầu. Đau quá, thật kinh khủng, nhưng y không thể ngăn cản được.
Y biết Alpha này điên rồi.
Một lúc lâu sau, giữa căn phòng ngập tràn mùi gỗ trầm hương, Kiển Tuy run rẩy nói: “Bây giờ ngài lại là Alpha rồi.”
Sầm Kiêu Uyên nâng khuôn mặt Kiển Tuy lên, dịu dàng hôn xuống. Nụ hôn rất nhẹ nhàng, hoàn toàn trái ngược với hành động của hắn. Hắn điên cuồng thúc vào, xé rách, cắn nuốt con mồi. Sau một hồi th* d*c, giọng nói của hắn lại trở nên vững vàng lạ thường: “Ừm, tôi đã nhờ người giúp tôi khôi phục pheromone rồi. Cậu có thích không?”
Sầm Kiêu Uyên hỏi “Cậu có thích không”, đôi mắt hắn sáng rực trong đêm tối. Nếu cả hai có đuôi, lúc này đuôi của Alpha chắc chắn đang quấn chặt lấy người y.
“…Gỗ trầm hương.”
“Xí muội đắng.”
Sầm Kiêu Uyên nói: “Không phải xí muội đắng sao? Cậu đã nói pheromone của tôi có vị xí muội đắng.”
“Mỗi lời cậu nói tôi đều nhớ, Kiển Tuy, đừng đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy.”
“Cậu nói cậu thích đi. Cậu nói đi, là giả tôi cũng tin.”