Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 76

Ngày thứ năm kể từ khi Sầm Kiêu Uyên rời đi, mọi thứ vẫn như thường lệ.

Người hầu bưng bữa sáng đã được bày biện sẵn vào phòng. Dưới lớp chăn là một khối tròn phồng lên.

Trời đã sáng rõ, nhưng Kiển Tuy vẫn chưa dậy.

Cúi người đặt khay đồ ăn xuống bàn, cánh tay người hầu khựng lại, ánh mắt dừng trên chiếc chăn bất động trong hai giây, rồi bỗng chốc kinh hãi thất sắc. Ngay khi cô vừa quay người định gọi người, miệng đã bị một bàn tay bịt chặt lại.

“Im lặng, người chưa chạy đâu, ở đây này.”

Thiều Hàng bịt chính xác cả miệng và mũi của cô, mặt người hầu lập tức đỏ bừng vì ngạt thở. Khi nhìn thấy Kiển Tuy đứng sau lưng Alpha, cô mới dần bình tĩnh lại.

Thiều Hàng nói: “Chỉ là đưa cậu ấy ra ngoài hóng gió một chút, đừng có làm ầm lên.”

Kiển Tuy giẫm một chân lên mu bàn chân còn lại, không nói tiếng nào, ngầm đồng ý với lời của Thiều Hàng.

Người hầu không nhịn được lên tiếng: “Cậu chủ đã quy định, cậu ấy không được rời khỏi…”

“Cậu ấy sắp chết ngạt đến nơi rồi.”

Thiều Hàng ngắt lời.

“Không lẽ cô muốn Sầm Kiêu Uyên trở về nhìn thấy một cái xác không hồn à?”

Người hầu do dự, nhưng vẫn khăng khăng giữ ý kiến lúc nãy.

Thiều Hàng quay đầu hỏi Kiển Tuy: “Cậu có biết mách lẻo không?”

Vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc đào thoát kinh hồn bạt vía ban nãy, Kiển Tuy trông có vẻ ngơ ngác.

“Hả?”

“Đợi Sầm Kiêu Uyên về, cậu cứ mách lẻo với hắn, nói có người đối xử không tốt với cậu.”

Ánh mắt của Thiều Hàng vô tình hay hữu ý liếc sang người hầu bên cạnh, quả nhiên sắc mặt cô ta thay đổi ngay.

“Dinh thự này vốn đã bỏ hoang từ lâu, là vì cậu đến nên Sầm Kiêu Uyên mới cho người dọn dẹp và bài trí trước.”

Đây là lần đầu tiên Kiển Tuy nghe chuyện này, vẻ mặt y cũng trở nên kỳ quặc. Chưa kịp mở lời, người hầu đã lập tức đổi giọng, thuận theo ý Thiều Hàng, cho phép Kiển Tuy tự ý “ra ngoài”.

Chỉ cần người vẫn còn ở trong dinh thự, không gây ra chuyện gì là được.

Trước khi đi, Sầm Kiêu Uyên đã đặc biệt dặn dò phải chăm sóc Kiển Tuy chu đáo, tất nhiên chuyện ăn uống không hề bạc đãi, nhưng về lễ nghĩa thì khó tránh khỏi có phần lơ là.

Đợi người hầu rời khỏi phòng, Kiển Tuy chân trần đối mặt với Thiều Hàng.

“Chào buổi trưa.”

Thiều Hàng nói xong định bước ra khỏi phòng, Kiển Tuy hơi sững người.

“Đợi đã.”

Thiều Hàng dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

Kiển Tuy hỏi: “…Tại sao anh lại giúp tôi?”

Thiều Hàng lại nhếch môi, Kiển Tuy gần như đã quen với nụ cười cứng đờ của anh ta.

“Tôi không giúp cậu. Cậu muốn chạy trốn, tôi bắt cậu về, như vậy có được tính là giúp không?”

“Anh đã không nói với những người khác.”

Cuối cùng Thiều Hàng cũng quay đầu lại.

“Cậu không chạy thoát được đâu. Chỉ cần cậu vừa ra ngoài, sẽ có người phát hiện ra ngay. Đừng quên, đây là khu A.”

“Nhưng anh đã không nói với những người khác, tại sao lại giúp tôi?”

Kiển Tuy bám riết vào điểm này không buông.

Thiều Hàng không cười nữa, đôi mắt sau gọng kính gọng vàng lạnh lẽo như mắt rắn.

“Bây giờ còn chưa phải lúc.”

Một câu nói không rõ ràng của anh ta đã bỏ lại Kiển Tuy một mình với mớ suy nghĩ vẩn vơ suốt một buổi.

Đến khi hoàn hồn, bụng y đã kêu òng ọc từ lâu.

Đồ ăn trên khay đã nguội ngắt, Kiển Tuy vẫn cầm lên đưa vào miệng. Y rõ ràng là người sợ đói nhất, vậy mà bây giờ ăn được hai miếng đã không nuốt nổi nữa.

Khi xưa, y đã lấy đâu ra dũng khí để chạy vào trong gió lạnh nhỉ? Lúc đó y đã bỏ ra một cái giá rất đắt, mua chuộc Sầm Mộc cung cấp tin tức cho mình, là thật sự muốn có được tự do.

Trước khi nhận được sự tiếp ứng của Duyên Dư, y đã chạy một mạch ngược cơn gió buốt xương trong đêm khuya, những bước chân vừa vững vàng vừa nhanh vun vút.

Y nghĩ mình phải trốn, phải trốn khỏi Sầm Kiêu Uyên.

Y không muốn bị người khác sắp đặt, bị người khác kiềm chế, sống hay chết đều phụ thuộc vào một câu nói của người khác nữa.

Khu A là một chiếc lồng giam khổng lồ, trên song sắt chi chít những đóa hồng nhuốm màu máu tươi, đến cả cành và rễ cũng đỏ thẫm, được tạo nên từ huyết thống thuần khiết nhất.

Còn y chỉ là một Beta.

Ăn xong chiếc bánh ngàn lớp trong tay, Kiển Tuy lại cầm lấy một chiếc khác, không nhai nhiều, cứ thế nuốt ực xuống, ép chặt cổ họng.

Y chưa bao giờ hỏi đến tận cùng về hành động của Sầm Kiêu Uyên, dù cho mỗi lần Alpha đi ra ngoài rồi trở về, trên người luôn có những vết thương lớn nhỏ.

Dù cho y có hỏi, Sầm Kiêu Uyên cũng chưa chắc sẽ trả lời.

Giữa hai người họ, từ lâu đã ngầm cho phép mối quan hệ không lành mạnh này bén rễ nảy mầm.

Thức ăn lấp đầy bụng, Kiển Tuy đi đến bên giường, ngã người xuống. Tấm chăn lụa mỏng che kín mặt, cơ thể co quắp lại, hai chân vẫn còn lộ ra ngoài. Lòng bàn chân y dính đầy đất, rạch ra một vết cắt nhỏ, không chảy máu nhưng lại đau buốt đến tận tim.

Y không trốn thoát được đâu.

Kiển Tuy ghét phải ngủ. Y luôn gặp cùng một cơn ác mộng, trong mơ ngập tràn máu tươi, từng giọt, từng giọt, thấm từ bậc thang xuống đến tận chân y.

Đừng đi lên đó! Bản thể đang say ngủ của y gào thét, nhưng đứa trẻ đứng dưới bậc thang lại không nghe thấy.

Nó đặt bàn chân non nớt của mình lên vũng máu, từng bậc, từng bậc leo lên. Cứ mỗi một bậc, nó lại lớn thêm một chút.

Cho đến khi sống lưng vươn thẳng, trong đôi mắt đen láy ánh sáng chợt ẩn chợt hiện, sau khi trưởng thành khóe miệng y mím chặt, máu tươi càng lúc càng nhiều tràn đến chân y, tợ như những con sóng ngoài khơi, lạnh lẽo và dữ dội. Khi con sóng rút đi, y cuối cùng cũng đi hết bậc thang, đứng trên nền đất bằng phẳng.

Ở đó có một thi thể. Vẫn luôn có một thi thể.

Luôn xuất hiện trong mỗi cơn ác mộng của y, chưa từng tan biến.

Vầng trăng trên đỉnh đầu treo lơ lửng, cứ mãi, mãi đi theo y. Y đi tới, đứng yên trước mặt người đó, phía sau để lại một hàng dấu chân đỏ thẫm.

Y nhìn rõ gương mặt người đó, rồi y bừng tỉnh, Kiển Tuy thở hổn hển, sau gáy ướt đẫm mồ hôi.

Trời đã sẩm tối, y đã ngủ một giấc đến khi mặt trời lặn.

##

Lần thứ ba.

Thiều Hàng xách cổ áo sau của Kiển Tuy lôi y về phòng. Người hầu đi ngang qua muốn nói lại thôi.

Kiển Tuy cũng đã chai lì. Lần này y biết mang giày, trốn trong bụi cỏ ở vườn sau. Y trốn bao lâu, thì Thiều Hàng đã theo dõi y bấy lâu, cho đến khi Kiển Tuy nhận ra đối phương đã phát hiện ra mình, mới lồm cồm bò ra với cái đầu đầy lá cây.

Thiều Hàng vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, đối mặt với người giám sát.

“Chúng tôi đang chơi trốn tìm.”

Kiển Tuy: “…”

Thiều Hàng đã không còn trẻ, tuổi gần năm mươi, mà còn phải chơi trò “đóng vai gia đình” với Kiển Tuy. Dù cho đối phương có đeo kính râm, Kiển Tuy vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt thương hại của người giám sát.

Gần đây y vẫn luôn tìm cách trốn đi, nhưng chưa một lần nào thành công.

Ngày thứ bảy kể từ khi Sầm Kiêu Uyên rời đi, Kiển Tuy vẫn đang ở khu A.

Kiển Tuy không rõ Thiều Hàng ở lại rốt cuộc là muốn làm gì, nhưng đã nắm được rằng đối phương sẽ không gây bất lợi cho mình, nên dứt khoát cũng không che giấu ý đồ của bản thân nữa.

Y chính là muốn trốn, trốn một cách quang minh chính đại, trốn một cách kiên trì không bỏ cuộc. Chỉ cần y còn ở khu A, y nhất định sẽ tìm mọi cách để trốn ra ngoài.

“Trốn ra ngoài rồi thì sao?”

Cũng có lúc Thiều Hàng mất kiên nhẫn, anh ta hỏi Kiển Tuy.

“Trốn ra ngoài rồi cậu định làm thế nào, Sầm Kiêu Uyên đã dùng phương pháp đặc biệt mới giúp cậu tránh được việc đăng ký, cậu là một Beta, ở khu A không có thân phận, một bước cũng khó đi.”

Kiển Tuy nói: “Đó là chuyện cần giải quyết sau, tôi chỉ nhìn thấy được hiện tại.”

Lần này đến lượt Thiều Hàng câm nín.

“Cậu có thể trốn đi đâu được chứ?” Alpha nhìn chằm chằm vào y.

Kiển Tuy đổ bệnh, sốt cao không dứt.

Không ai biết tại sao, chỉ biết lần virus này ập đến rất nhanh, khiến cả người y rũ rượi, không thể rời khỏi phòng nửa bước nữa.

Suy cho cùng đây cũng là người mà Alpha cấp cao tự mình hạ lệnh phải bảo vệ, những người bên dưới đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ một chút sơ suất, Kiển Tuy toi mạng, đợi Sầm Kiêu Uyên trở về, bọn họ cũng phải đi đời nhà ma theo.

“Phòng không cần quá nhiều người ra vào, giữ thông gió, người không sao, không chết được đâu.”

Bác sĩ cụt tay do cấp trên cử đến có sắc mặt lạnh như tiền, khiến người ta không dám lại gần, ngắn gọn súc tích ra chỉ thị.

Dưới sự áp chế về cấp bậc, đám người hầu nhất loạt tuân theo.

Những người canh gác bên ngoài đã lui xuống, chỉ còn lại bác sĩ và bệnh nhân.

Kiển Tuy nằm trên giường, mồ hôi không ngừng tuôn rơi, gò má trắng bệch. Ban ngày, người hầu đã cắm bó hoa mới cắt vào bình thủy tinh, đặt trên bệ cửa sổ. Đêm đến, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.

Đóa hồng kiều diễm căng tràn sức sống, cùng một màu với máu tươi trong giấc mơ của y.

Trong cơn mơ màng, một bóng người hiện ra trước mắt, một bàn tay đặt lên trán y.

“…Sầm Kiêu Uyên.”

“Tôi đã nói rồi, hắn chưa về.”

Người trả lời y là Thiều Hàng. Alpha ném một ống thuốc tiêm lên giường. Kiển Tuy bò dậy, đôi tay run rẩy, tự mình tiêm cho mình.

Beta không thể sử dụng thuốc ức chế. Một khi tiêm sai, cơ thể không thể tiêu hóa và phân giải, sẽ dẫn đến sốt cao không dứt.

Thiều Hàng đã học y nhiều năm, biết cách xử lý những tình huống đột xuất như thế này.

Đây là ngày thứ mười kể từ khi Sầm Kiêu Uyên rời đi.

Họ lợi dụng việc ốm đau để che mắt người khác.

Sau khi tiêm huyết thanh, đầu Kiển Tuy vẫn còn choáng váng, tầm mắt không thể tập trung, y nhìn đóa hồng trên bệ cửa sổ.

“Tôi cũng đã từng trồng ra được.”

Thiều Hàng nhìn theo ánh mắt của y.

Kiển Tuy lại nói: “Không phải hoa hồng, tôi không thích hoa hồng.”

Dòng suy nghĩ của y rất hỗn loạn, huyết thanh như một liều thuốc mê, làm xáo trộn tư duy của y, miệng không ngừng nói ra những lời vô nghĩa.

“Tôi đã trồng một hạt giống, rồi nó đã nảy mầm…”

Kiển Tuy che mặt, tầm nhìn trở nên mờ mịt và tối sầm. Cảnh tượng trong mơ lại hiện ra trước mắt, máu tươi, bậc thang, y lớn lên từng chút một, một thi thể, Sầm Kiêu Uyên…

Y ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy mang theo một chút ánh sáng long lanh ngấn nước.

“Tôi nhớ ra rồi.”

“Hạt giống đó là do chính tay tôi trồng nên, tôi không hề dựa vào ai cả.”

Chính tại khu B, trong kỳ nghỉ hè như một giấc mộng ấy, trong mảnh ruộng rau ở sân sau, y đã vô tình gieo xuống vài hạt giống.

Là nó nảy mầm trước, y mới muốn cho Sầm Kiêu Uyên xem thử. Sắc máu trong mơ dần dần rút đi khỏi đáy mắt y.

Y vẫn luôn vậy, luôn sợ hãi cái chết của Sầm Kiêu Uyên.

Ngay cả vào đêm trước khi bỏ trốn, y đã để lại một nụ hôn, nói với Alpha không hề hay biết gì: “Sầm Kiêu Uyên, tôi hy vọng ngài sẽ thắng, tôi không hy vọng ngài chết.”

Đó là lời thật lòng.

Y đã nói được làm được, không bao giờ nói dối nữa.

##

“Cậu có thể trốn đi đâu được chứ?”

Hai ngày trước, câu hỏi của Thiều Hàng vẫn còn vang vọng bên tai Kiển Tuy.

“…Sầm Kiêu Uyên nói đợi hắn về sẽ nói chuyện với tôi.”

Kiển Tuy buông mi.

“Nhưng tôi đã đợi đủ lâu rồi, không thể cứ chờ đợi mãi như thế này được.”

Y vẫn luôn trốn chạy.

Nhưng chưa bao giờ trốn thoát khỏi Sầm Kiêu Uyên.

Cho nên lần này, y cũng chỉ là…

Kiển Tuy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thiều Hàng.

“Tôi đi tìm hắn.”

…Là để trốn về phía Sầm Kiêu Uyên.

Bình Luận (0)
Comment