Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 79

Sầm Kiêu Uyên mất máu quá nhiều, người còn chưa được đưa vào phòng điều trị đã rơi vào hôn mê.

Đợi ca phẫu thuật kéo dài mấy tiếng đồng hồ kết thúc, nỗi sợ hãi và sự mệt mỏi cùng lúc ập đến, Kiển Tuy cứ thế cuộn mình trong một góc rồi thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, thứ đầu tiên y nhìn thấy là chiếc áo blouse xanh của Sầm Mộc. Người đàn ông tay cầm một ly giấy, đưa nước cho y.

Kiển Tuy nhận lấy, uống để cho thấm giọng.

Sầm Mộc lên tiếng: “Là cháu gái tôi tìm tôi đến đây, để phòng trường hợp… Vị này tự làm mình bán muối.”

Ánh mắt của người đàn ông lướt qua Kiển Tuy, nhìn về phía sau lưng y.

Sầm Kiêu Uyên đã qua cơn nguy kịch, đang nằm trên chiếc giường bệnh được dựng tạm. Thể chất của một Alpha cấp cao giúp vết thương của hắn lành nhanh hơn người thường, nhưng cũng khiến hắn chìm vào trạng thái ngủ sâu.

Kiển Tuy ngẩng đầu nói: “Chú vẫn luôn liên lạc với chị họ của Sầm Kiêu Uyên.”

Sầm Mộc khoa trương giơ hai tay qua đầu, “Đừng hiểu lầm nhé, là tôi nợ con bé một ân tình, giờ trả lại thôi. Cậu quên rồi sao, ngày trước đại ca tống cổ tôi đến khu A, tôi đã trốn thoát bằng cách nào?”

Sầm Mộc vừa nói thế, Kiển Tuy dường như cũng nhớ ra đôi chút.

Sầm Mộc đã cùng đám người áo đen đó đến căn nhà ở khu B.

Đúng như lời Thiều Hàng đã nói, đám người áo đen là người của Sầm Khỉ Lộ. Việc canh giữ không chỉ để bảo vệ và giám sát y, mà còn là để kiềm chế Sầm Kiêu Uyên.

Kiển Tuy chỉ tin một nửa lời của Sầm Mộc. Dù sao thì vào cái ngày y trốn thoát thành công, tin tức Sầm Mộc đưa tới cũng quá kịp thời. Bây giờ nghĩ lại, đâu đâu cũng là trùng hợp và cạm bẫy.

Thấy ánh mắt không mấy tin tưởng của Kiển Tuy, Sầm Mộc đành hạ tay xuống, miệng vẫn giữ nụ cười.

“Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không hại đến tính mạng của đại ca, điểm này cậu cứ yên tâm. Ngược lại, tôi không ngờ cậu sẽ chủ động đến tìm hắn.”

Anh ta còn định dùng nụ hôn trước đó để trêu chọc Kiển Tuy, nhưng y đã lên tiếng trước: “Đây là khu C, tôi chỉ là trở về thôi.”

Chưa đợi Sầm Mộc đáp lời, một bóng người từ ngoài cửa đã xông vào. Chỉ thấy Trần Nhiên đang đứng ở cửa với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Kiển Tuy vừa thấy Trần Nhiên, vẻ mặt lập tức dịu đi trông thấy. Y đứng dậy đi tới, dùng tay đẩy đẩy em trai mình, ý muốn có chuyện gì thì ra ngoài nói.

Bị y đẩy một cái, Trần Nhiên càng như bị đổ thêm dầu vào lửa.

“Tại sao về khu C mà không nói với em?!”

Sầm Mộc không nói gì, dường như đã sớm biết mối quan hệ của hai người, tỏ ra hứng thú nhìn hai anh em tranh cãi ngay trước mặt mình.

Kiển Tuy thành thật đáp: “Anh không liên lạc được với em, Duyên Dư nói em ở cảng A…”

Trần Nhiên nghẹn họng, không còn gì để nói.

Thông tin của tóc vàng đã sai. Trần Nhiên vốn chẳng hề theo Hải Triều về tổng bộ, chỉ là vì không ưa Sầm Kiêu Uyên, mà hai người không thể ở chung một nơi, nên cậu ta đã dứt khoát dẫn một toán người ra vùng ngoại vi cảng A canh chừng.

Cho đến tận bây giờ, phần lớn các nơi ở khu C vẫn còn trong tình trạng hỗn loạn hoang sơ. Không có tín hiệu, dĩ nhiên không thể liên lạc được với ai. Mãi đến khi đàn em dưới trướng thấy Kiển Tuy xuất hiện ở thành phố ngầm, mới tức tốc chạy đi báo cáo suốt đêm.

Lúc Trần Nhiên mặt mày lấm lem chạy về, thì thấy anh trai mình đang cùng bác sĩ khó tính mới đến nhìn nhau không nói lời nào.

“Tránh xa bọn người khu A ra, không có đứa nào tốt đẹp đâu!”

Trần Nhiên cố tình nói lớn.

Sầm Mộc vẫn tủm tỉm cười, thậm chí còn ngáp một cái, vươn vai.

“Được rồi, chú em cũng vất vả rồi, canh cả nửa đêm nên giờ về nghỉ đi. Làm Alpha cấp cao có cái lợi này, chỉ cần tim chưa ngừng đập là còn sống được.”

Trần Nhiên lúc này dường như mới phát hiện trong phòng còn có một người đang nằm dở sống dở chết, mày cậu ta lập tức chau lại, rồi nhìn ra ngoài.

…Vừa rồi lúc cậu ta chạy vào, đám người này không hề ngăn cản.

Kiển Tuy cũng đã nhận ra, kể từ lúc Sầm Kiêu Uyên được khiêng vào căn phòng này, bên ngoài cửa đã có người áo đen canh giữ.

Rốt cuộc là bọn họ đang đảm bảo an toàn cho Sầm Kiêu Uyên, hay là đang giám sát hắn? Thành phố ngầm không có phòng phẫu thuật tử tế, phòng bệnh cũng được dựng tạm từ một căn phòng trống, mọi thứ đều rất đơn sơ, may mà thiết bị y tế đầy đủ nên không xảy ra vấn đề gì lớn.

Sầm Khỉ Lộ đối với người em họ này, rốt cuộc có thái độ ra sao… Ít nhất, nhìn vào những dấu hiệu bây giờ, phần nhiều vẫn là lợi dụng.

Trong mắt Kiển Tuy, người trên đời này đại khái được chia làm hai loại: một loại có liên quan đến y, và một loại thì không.

Y chưa bao giờ có cảm xúc yêu ghét rõ ràng với loại người thứ hai. Nhưng lần này là lần đầu tiên y phá quy tắc, đơn phương ghét bỏ nữ Alpha mà mình chưa từng gặp mặt.

“Ở đây không an toàn, anh đi với em ngay.”

Trần Nhiên níu lấy cánh tay Kiển Tuy, muốn kéo anh mình ra ngoài, nhưng chỉ nhận lại được cái lắc đầu của y.

Ánh mắt Trần Nhiên lập tức dời vào trong phòng, không thể tin nổi: “Hắn đã đối xử với anh như thế, mà anh còn muốn ở lại chăm sóc hắn?! Kiển Tuy, anh mẹ nó điên rồi hả!?”

“Em nói chuyện đàng hoàng vào, đừng chửi tục.”

Kiển Tuy cố gắng duy trì hình tượng người anh trai tốt.

“Ngài ấy không cần anh chăm sóc, ở đây có người chăm sóc ngài ấy rồi. Anh chỉ muốn đợi ngài ấy tỉnh lại, có vài lời muốn hỏi ngài ấy thôi.”

“Còn có gì để hỏi nữa?! Hắn đã nhốt anh lại! Lẽ nào anh còn muốn bị hắn nhốt thêm lần nữa?!”

“Sẽ không đâu… Lần này sẽ không đâu.”

Kiển Tuy còn định giải thích, Sầm Mộc đứng bên cạnh bật cười một tiếng, nói: “Đúng là sẽ không đâu.”

Trần Nhiên gắt: “Anh có chuyện gì nữa?!”

Sầm Mộc vô tội nhún vai, lặp lại một lần nữa: “Tôi nói là sẽ không đâu. Một người sắp mù lòa rồi, thì đương nhiên làm gì còn sức mà giam cầm ai nữa.”

##

“…Đại ca hắn quá nóng vội muốn thành công, tưởng đây là chơi game chắc, diệt được một đợt quân địch là có thể thắng lợi à? Nhà họ Giang và nhà họ Triệu đã chuẩn bị cho một cuộc chiến dài hơi, quyết tâm phải chiếm được mảnh đất khu C này. Mớ nợ nần rối rắm này không có một hai năm thì không thể giải quyết xong được, vậy mà hắn lại muốn xử lý trong vòng một tháng, đây không phải là hành động ngu xuẩn thì là gì?”

Sầm Mộc ngậm điếu thuốc chưa châm lửa trong miệng, tận tình tận nghĩa giải thích cho Kiển Tuy: “Coi như hắn một mình địch lại trăm người, vậy thì sao nữa? Kẻ địch thứ một trăm lẻ một mà đối phương phái tới sẽ đè bẹp hắn. Hắn đã quá quen với việc sử dụng bản thân như một thứ vũ khí rồi, mấy năm trước đôi mắt đã có mầm bệnh, không hỏng mới là lạ.”

Vào ngày thứ ba Sầm Kiêu Uyên hôn mê bất tỉnh, Kiển Tuy lại liên lạc được với Duyên Dư.

Bộ đàm được bật loa ngoài, Kiển Tuy nghe thấy tiếng sói tru đã lâu không nghe.

“Bé Hôi!”

“Auuuu~”

“Kiển Tuy, rốt cuộc bao giờ cậu mới về! Quần áo của tôi bị con chó ngu của cậu cắn rách mấy bộ rồi!”

Ở đầu bên kia bộ đàm, Giang Nghi Vãn càu nhàu.

“Chắc là sắp rồi.”

Kiển Tuy đáp: “Bên các cậu mọi chuyện đều ổn cả chứ?”

“Không ổn! Cậu mà không về nữa, tôi sắp học được cách nấu ăn rồi!”

Giang Nghi Vãn giành lời. Duyên Dư lấy lại bộ đàm, ngăn không cho một người một sói tiếp tục la lối om sòm.

Ngày trước, lúc Giang Nghi Vãn sắp đến kỳ đ*ng d*c, Trần Nhiên đã phái người đưa cậu Omega đến một nơi an toàn khác.

Bây giờ thôn làng ở bãi rác đã bị người ta phát hiện, ngược lại nơi ở của Giang Nghi Vãn vẫn bình an vô sự. Để tiện chăm sóc bé Hôi, Duyên Dư cũng đã chuyển qua đó.

Hiện giờ vóc dáng của bé Hôi ngày càng lớn, sức ăn cũng tăng hơn gấp đôi. Omega trước nay luôn quý mạng sống, để phòng cậu la lối om sòm, Duyên Dư chưa bao giờ nói cho Giang Nghi Vãn biết sự thật. Đến tận bây giờ, Giang Nghi Vãn vẫn tưởng bé Hôi là một con chó.

Sau khi hàn huyên vài câu với Duyên Dư, Giang Nghi Vãn lại giật lấy bộ đàm nói: “Cậu mau đến đây đi! Tôi chờ cậu đó!”

Kiển Tuy dở khóc dở cười, đáp một tiếng “Được”.

Cuộc gọi vừa kết thúc, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Vài giây sau, Kiển Tuy mới ngẩng đầu lên.

Y đang ngồi trên bậc thềm ngay cửa, giờ ngẩng đầu lên, lập tức thấy bóng người ngồi dậy trên giường bệnh.

Ánh đèn mờ ảo khuấy đục cả tầm nhìn, đôi mắt của Alpha bị một dải vải trắng quấn chặt, không khí quyến rũ đến rợn người.

Kiển Tuy nói: “Ngài tỉnh rồi.”

Sầm Kiêu Uyên không lên tiếng.

Kiển Tuy: “Tôi đi gọi bác sĩ đến.”

Y vừa đứng dậy, Sầm Kiêu Uyên đã cử động, rồi ngã thẳng từ trên giường xuống.

Kiển Tuy giật mình, đổi hướng để đi đến trước mặt Sầm Kiêu Uyên. Y còn chưa kịp ngồi xuống đỡ người dậy, Sầm Kiêu Uyên đã tóm lấy mắt cá chân y.

“Cậu định đi đâu?”

Alpha ngẩng đầu, dải vải trắng che đi đôi mắt, chỉ để lộ sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng. Không còn chút huyết sắc, trông hắn tan nát đến lạ thường.

Ngày trước, ngài cũng nhìn tôi như vậy sao?

Kiển Tuy tự hỏi trong lòng, bởi vì bộ dạng lúc này của Sầm Kiêu Uyên quả thật khiến người ta thương hại. Gương mặt tuấn tú như tượng tạc của thần linh bị che đi quá nửa, không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể chạm vào mới có được cảm giác an toàn tạm bợ.

Y ngồi xổm xuống, kiên nhẫn lặp lại lời mình vừa nói: “Tôi đi tìm bác sĩ cho ngài.”

“Tôi không cần.”

Sầm Kiêu Uyên đáp cực nhanh.

“Nhưng ngài…”

“Mắt tôi không nhìn thấy.”

Sầm Kiêu Uyên từ đầu đến cuối đều tỏ ra rất bình tĩnh.

“Tôi mù rồi à?”

Kiển Tuy vừa mở miệng, Alpha lại nói: “Vừa rồi cậu gọi điện cho ai mà cười vui vẻ thế?”

Kiển Tuy: “…”

Y dùng tay gỡ bàn tay đang siết chặt mắt cá chân mình ra.

“Ngài chịu chữa trị đàng hoàng thì vẫn còn cứu được…”

Sầm Kiêu Uyên hỏi: “Cậu đang dỗ tôi à?”

“Không phải…”

“Cậu đã hôn tôi. Trước khi tôi ngất đi, cậu đã hôn tôi. Kiển Tuy, tại sao cậu lại hôn tôi?”

Kiển Tuy im lặng một lúc.

“Ngài không quan tâm đến việc mình không nhìn thấy nữa sao?”

Sầm Kiêu Uyên dùng tay kia chạm vào đầu gối Kiển Tuy.

“Cậu đã không bỏ đi mà.”

Kiển Tuy không cố chấp nữa, ngồi xuống sàn cùng Sầm Kiêu Uyên.

“Tôi không bỏ đi.”

“Tại sao?”

Sầm Kiêu Uyên chuyển sang nắm tay y, mò mẫm một lúc mới tìm được. Một tay nắm tay y, một tay đặt trên đầu gối y, giống như một con mèo lớn đang được v**t v*.

Kiển Tuy nhìn chằm chằm Alpha một lúc, rồi nói: “Bởi vì ngày mai tôi mới đi.”

Trong phòng, im lặng như tờ.

Sầm Kiêu Uyên bất ngờ ôm chầm lấy Kiển Tuy. Cùi chỏ của y vô tình đè lên vết thương của hắn, khiến hắn bật ra một tiếng rên khẽ, Kiển Tuy cũng giật mình.

Sầm Kiêu Uyên trầm giọng: “Không được, cậu không được đi.”

Lần này đến lượt Kiển Tuy hỏi: “Tại sao?”

Sầm Kiêu Uyên buột miệng: “Bởi vì tôi không nhìn thấy, tôi mù rồi.”

Kiển Tuy lại chìm vào im lặng. Một lúc sau, y nói: “Lại chẳng phải do tôi làm ngài mù.”

Sầm Kiêu Uyên cuống lên.

“Vậy sao cậu còn hôn tôi, còn nói là trả lại nụ hôn cho tôi mà!”

Không phải đều nhớ cả đó sao, giờ lại còn thăm dò mình nữa.

Kiển Tuy ngồi trên sàn đến mỏi cả đít, bèn lén lút nhích người sang đùi của Alpha một chút, rồi nói tiếp: “Phải, trả lại cho ngài rồi thì chúng ta coi như hết nợ.”

Nếu Sầm Kiêu Uyên mà có đuôi, thì lúc này chắc chắn nó đã quấn chặt lấy Kiển Tuy, cuống đến độ lông lá toàn thân đều dựng đứng cả lên.

Hắn bỗng ôm lấy mặt Kiển Tuy hôn mạnh một cái, rồi vội vàng nói: “Hết nợ cái gì? Không có hết nợ gì hết, tôi với cậu cả đời này cũng không thể hết nợ được!”

Kiển Tuy ngây người ra, mà Sầm Mộc vừa đến để kiểm tra tình hình bệnh nhân cũng ngu người theo.

Hồi lâu sau, Sầm Mộc mới lên tiếng: “Tình hình gì đây, hai người đang chơi trò gì thế này? Vội vàng đến thế à? Kiển Tuy, sao cậu đến cả người mù cũng không tha thế?”

━━━━━━━━━━━

[ Lời tác giả ]

Mắt của Tiểu Uyên chỉ là tạm thời không nhìn thấy thôi, sau này sẽ khỏi, bị mù thì dễ theo đuổi vợ hơn (?)

Bình Luận (0)
Comment