Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 87

Cả ngọn núi rung chuyển, tựa như một trận động đất.

Chiếc bàn kê ngang trong phòng đã có từ rất nhiều năm. Mặt bàn rộng, hai bên hẹp, một chân còn bị hụt mất một đoạn, người ngồi lên không vững, cứ cọt kẹt rung lắc không ngừng.

Lớp sơn gỗ gụ đã phai màu. Hai chân y vắt trên mép bàn, làm nổi bật cặp bắp chân thẳng tắp.

Mặt bàn rung lên từng hồi. Ngồi trên này đâu phải là cưỡi ngựa gỗ, Kiển Tuy có cảm giác như mình đang bị một chiếc xe tải chèn qua, xương cốt vang lên những tiếng giòn rụm.

Đôi khi chính y cũng không hiểu nổi, mình đâu phải Omega, sao có thể chịu đựng Sầm Kiêu Uyên giày vò đến thế.

Cái bàn vốn không chịu nổi sức nặng của hai người đàn ông trưởng thành. Cơn rung chấn từ lòng đất khiến cả hai chao đảo, chỉ có thể ôm chặt lấy nhau.

Alpha nhét miếng gạc trắng vào tay y, nửa khuôn mặt vùi sâu vào hõm cổ y, dùng chóp mũi cọ tới cọ lui, cố gắng để pheromone của mình xâm chiếm hoàn toàn cơ thể Beta này. Sau đó hắn lại dùng đầu lưỡi l**m lên gáy y, nơi đã bị cắn rách. Cơn đau khiến Kiển Tuy tỉnh táo lại đôi chút.

Y muốn Sầm Kiêu Uyên dừng lại, nhưng tình hình lúc này, dù có nói gì cũng không thể thuyết phục được Alpha đang trên bờ vực mất kiểm soát.

Mãi mới lắp bắp được một câu hoàn chỉnh.

“Ngài không ngồi dậy thì tôi biết buộc cho ngài thế nào đây.”

Dường như cảm thấy lời y nói có lý, Alpha luyến tiếc ngồi thẳng dậy.

Kiển Tuy cố nén tiếng rên, hai tay chống lên lồng ngực rắn chắc của Sầm Kiêu Uyên.

Y ép mình nín thở, cảm giác trống rỗng tột độ khiến các ngón chân y co quắp lại, bắp chân căng cứng.

Alpha cũng chẳng khá hơn là bao, mặt và người đều rịn mồ hôi, pheromone ngày một nồng nặc, gần như sắp đến kỳ nhạy cảm.

“Buộc cho tôi.”

Sầm Kiêu Uyên cúi đầu nói, hành vi có phần giống động vật.

Kiển Tuy biết lúc này bản năng của Alpha đang lấn át lý trí, tốt nhất là nên thuận theo ý Sầm Kiêu Uyên, nếu không người chịu thiệt sẽ là mình.

Y ậm ừ đáp lại, đưa tay vuốt những lọn tóc ướt đẫm của Sầm Kiêu Uyên, rồi lại dùng ngón cái miết nhẹ lên khóe mắt hắn. Miếng gạc trắng trong tay đã nhàu nhĩ, y quấn qua quýt hai vòng quanh mắt hắn một cách lỏng lẻo, chẳng mấy để tâm.

Sầm Kiêu Uyên không hài lòng, ánh mắt trĩu nặng nhìn y.

Kiển Tuy không phải Omega, giữa họ sẽ không thể có bất cứ loại đánh dấu vĩnh viễn nào. Nghi thức kết hợp cổ xưa và thần bí đó chẳng có tác dụng gì trên người y.

Bởi vì y là Beta, y vĩnh viễn không thể mang lại cho Sầm Kiêu Uyên cảm giác an toàn theo ý nghĩa thông thường.

Y là một sự tồn tại nằm ngoài tiêu chuẩn AO, nhưng dù vậy Sầm Kiêu Uyên vẫn muốn có y.

Kiển Tuy đổi ý: “Hay là thôi đừng buộc nữa, không cần đâu…”

Lời y còn chưa dứt, đáy mắt Sầm Kiêu Uyên đã hoàn toàn sầm xuống.

Chiếc bàn gỗ lại bắt đầu cọt kẹt rung lắc, còn dồn dập hơn cả lúc trước. Món đồ này sao chịu nổi trận giày vò như thế, Kiển Tuy muốn nói gì đó nhưng lại sợ cắn phải lưỡi.

Y nghĩ cái bàn sắp hỏng mất rồi.

Sầm Kiêu Uyên lại l**m lên gáy y, khiến vùng da ở đó ướt sũng.

Kiển Tuy phải nghĩ một lúc lâu mới nhận ra, rất có thể Alpha đang muốn bày tỏ sự áy náy, vì hắn đã cắn y.

Kiển Tuy không nói được, đành đưa tay ra sau gáy Alpha. Sầm Kiêu Uyên không ngăn cản, ngược lại còn bế thốc y lên.

Kiển Tuy gần như nín thở, rồi nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi, đôi mắt đen láy ướt sũng, trông như một chú chó con dầm mưa, thỉnh thoảng lại vẫy đuôi rên khẽ.

Một lúc lâu sau, ngón tay Kiển Tuy vẽ thành từng vòng trên tuyến thể của Alpha, hết vòng này đến vòng khác, rồi y cắn lên đó, nuốt xuống vị đắng chát. Lần này là y tự nguyện.

Kiển Tuy nói: “Như vậy là chúng ta huề rồi.”

Đồng tử đen láy của Beta phản chiếu hình bóng của Alpha, Sầm Kiêu Uyên đắm chìm trong đó, hôn lên môi Kiển Tuy, quấn lấy lưỡi y.

Kiển Tuy mơ màng hôn đáp lại, khẽ dỗ dành: “Bé yêu ngoan lắm.”

Sầm Kiêu Uyên khựng lại, hỏi: “Cậu gọi tôi là gì?”

Kiển Tuy chớp mắt, lại gọi: “Anh yêu.”

Sầm Kiêu Uyên lại hôn y, nói: “Còn gì nữa?”

Kiển Tuy khẽ hừ một tiếng, Sầm Kiêu Uyên thúc giục: “Tiếp theo thì sao?”

Kiển Tuy nói: “Tiếp theo chúng ta đi ngủ.”

“Không đúng, vừa rồi cậu gọi tôi là gì?”

Sầm Kiêu Uyên không buông tha y.

Kiển Tuy bị hắn giày vò đến hết cách, tai đỏ bừng lên, ghé vào bên tai Alpha lặp lại những lời vừa rồi.

Sầm Kiêu Uyên cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi đôi con ngươi màu hổ phách đang ánh lên vẻ hưng phấn, hắn thì thầm: “Tôi muốn thêm lần nữa.”

Kiển Tuy tức thì mở to mắt, sợ đến mức nói lắp: “Không được, tôi… Tôi không thể thêm lần nữa đâu.”

Chủ yếu là cái bàn sắp sập đến nơi rồi.



“Cậu gọi tôi là gì, tôi là ai? Tôi là gì của cậu? Gọi lại lần nữa đi, cầu xin cậu đấy, Kiển Tuy. Cậu gọi rồi tôi sẽ kết thúc, tôi đảm bảo, tôi thề.”

Sầm Kiêu Uyên không ngừng truy vấn, không ngừng gieo những nụ hôn lên mặt, lên cổ Kiển Tuy.

“Ưm… Cục vàng, ông xã, ngài chậm một chút, tôi nói rồi! Tôi nói hết rồi mà! Ngài đối xử tốt với tôi một chút đi mà.”

Kiển Tuy đáp lung tung, chỉ mong mọi chuyện nhanh chóng kết thúc.

Y chịu không nổi. Trước đây y cũng từng gọi Sầm Kiêu Uyên như vậy, nhưng lúc đó là để chặn miệng Alpha.

Lần này thì khác, y biết có thứ gì đó đang lặng lẽ đổi thay giữa hai người.

Kiển Tuy giơ tay khẽ chạm vào vết sẹo hình trăng khuyết trên má Alpha, y đã buồn ngủ rũ rượi, ngón tay chỉ vừa kịp lướt qua mắt Sầm Kiêu Uyên, nói nốt câu dang dở lúc nãy.

“Không cần phải che mắt đâu, vì em vẫn luôn ở đây mà…”

Hôm sau, mãi đến lúc mặt trời lên cao Kiển Tuy mới tỉnh dậy, y sờ lên gáy, phát hiện đã được băng lại bằng gạc tẩm thuốc, quấn hết vòng này đến vòng khác quanh cổ, người không biết chuyện nhìn vào còn tưởng y bị ai hành hạ tày trời.

Bé Hôi đang cuộn mình bên mép giường, thấy y tỉnh giấc liền vẫy đuôi sà tới.

Kiển Tuy lại đưa mắt nhìn quanh.

Nhưng chẳng thấy bóng dáng Sầm Kiêu Uyên đâu cả.

Kiển Tuy bước xuống giường, đôi chân mềm nhũn đến mức suýt khuỵu xuống, y thầm nghĩ, may thật, suýt nữa thì toi mạng rồi.

Bé Hôi không dám lại quá gần y, pheromone của Alpha trên người Kiển Tuy thực sự quá nồng đậm.

Đêm qua Sầm Kiêu Uyên phát điên, cảnh tượng vô cùng bùng nổ, Kiển Tuy cũng tự hỏi trong cơn mơ màng rằng mình đã vượt qua nó như thế nào. May mà miệng lưỡi y ngọt ngào, biết nói lời hay ý đẹp, luôn miệng gọi “bé cưng”, “anh yêu” mới khiến tâm trạng cáu kỉnh của Alpha dịu lại, nếu không thì y chắc chắn toi đời rồi.

Một nơi nào đó không tiện nói ra sẽ đau chết mất!

Kiển Tuy đẩy cửa ra.

Bên ngoài cũng không thấy bóng Sầm Kiêu Uyên.

Y đi tìm Sầm Mộc, nhưng Sầm Mộc vẫn chưa biết chuyện xảy ra đêm qua, còn đang giả nai, ra vẻ kinh ngạc rồi đập đùi một cái: “Mắt đại ca đã thế này rồi, còn đi đâu được nữa?”

Đôi mắt đen láy của Kiển Tuy cứ thế nhìn Sầm Mộc chằm chằm.

Sầm Mộc bị nhìn đến tê cả da đầu, vẫn định diễn tiếp, nhưng miệng vừa mới mở ra, tay đã chỉ về phía trước: “Đại ca, hắn… Hắn… Sáng mắt lại rồi.”

Kiển Tuy không quay đầu lại, vẫn nhìn anh ta.

Mồ hôi lạnh của Sầm Mộc túa ra, biết rằng chuyện Sầm Kiêu Uyên giả mù đã bại lộ.

Lừa gạt Kiển Tuy khiến anh ta có cảm giác tội lỗi như đang lừa gạt một chú chó con ngây thơ, thế là anh ta lấy một tay che mặt, quay người đối diện với bức tường, giả chết.

Sầm Kiêu Uyên xuất hiện sau lưng Kiển Tuy, vẫn như lúc còn giả mù, cứ nhất quyết phải kéo người ta về bên mình.

“Không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy ra đây làm gì?”

Hắn đưa tay chạm vào đôi mắt hơi sưng đỏ của Kiển Tuy, cúi xuống ghé vào tai y, thì thầm: “Tối qua chưa đủ à?”

“Đủ… Đủ rồi.”

“Nói năng đừng có lắp bắp.”

Sầm Kiêu Uyên khẽ cười khẩy, trông tràn đầy sức sống và sinh khí, như thể người phát cuồng đêm qua không phải là hắn, đôi con ngươi màu hổ phách dưới ánh nắng cũng trông rất đẹp.

“Tôi xuống núi một chuyến.”

Sầm Kiêu Uyên nói: “Giang Nghi Vãn đã bị người của Sầm Khỉ Lộ đưa về khu A rồi. Tôi quay về tìm Sầm Khỉ Lộ nói chuyện, bảo chị ta thả người, dù sao thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu.”

Alpha không thể ở lại lâu, sớm muộn gì cũng phải quay về, những người ở lại dưới chân núi chính là minh chứng. Chuyện của Giang Nghi Vãn chỉ là tiện thể, là vì Kiển Tuy coi trọng nên hắn mới đi hỏi.

Vì Kiển Tuy, hắn lại nhượng bộ thêm một bước.

Sầm Kiêu Uyên nắm chặt tay y, nói: “Cậu sẽ đợi tôi trở về chứ?”

Kiển Tuy trả lời: “Không.”

Con ngươi của Sầm Kiêu Uyên co rút lại.

Kiển Tuy: “Tôi đi cùng ngài.”

Bình Luận (0)
Comment