Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 93

Tại khu trung tâm sầm uất nhất của khu A, trong một tòa cao ốc chọc trời, yến tiệc chỉ vừa mới bắt đầu. Bên trong sảnh lễ tân, những người phục vụ đang chào đón các vị khách ra vào.

Một chiếc xe hơi màu đen kiểu dáng chìm đỗ ngay bên ngoài khách sạn, lập tức có người tinh mắt chạy lên lầu báo tin.

Gia chủ đương nhiệm của nhà họ Giang là một người đàn ông trung niên để râu quai nón rậm rạp, cũng là bác cả của Giang Nghi Vãn. Lúc này ông ta đang đứng giữa vòng vây của mọi người, nâng ly trò chuyện.

Người phục vụ tiến lên, ghé vào tai người đàn ông râu rậm thì thầm vài câu, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

Mọi người xung quanh vẫn không ngớt lời chúc mừng, hôm nay là tiệc đầy tháng của cậu con trai út nhà ông ta.

Vốn là một chuyện đại hỷ, thế nhưng kể từ lúc người phục vụ mang tin đến, nụ cười trên mặt người đàn ông râu rậm cũng trở nên gượng gạo. Mãi ông ta mới chen ra khỏi đám đông được.

Alpha kia đã đến rồi.

Chùm đèn chùm pha lê trên vòm trần tỏa ra thứ ánh sáng chói lòa. Trong sảnh tiệc, ly rượu va chạm leng keng. Rượu sâm banh, cocktail, rượu whisky, mỗi loại đều ánh lên sắc màu trong vắt trong ly.

Cánh cửa lớn vẫn luôn rộng mở, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt đổ dồn về hai người vừa mới bước vào.

Bên cạnh Sầm Kiêu Uyên là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, tóc đen, mắt sáng, trên người phảng phất mùi pheromone của một người khác… Mùi trầm hương của một Alpha cấp cao.

Đây là lần đầu tiên Kiển Tuy chính thức lộ diện. Những lời đồn đoán mơ hồ trước đây, giờ xem như đã có bằng chứng xác thực…

Chỉ trong một đêm Sầm Kiêu Uyên đã có Omega của riêng mình, một Omega cấp cao phù hợp với hắn, nhưng lại chưa từng xuất đầu lộ diện bao giờ. Chuyện này đủ để khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.

Sắc mặt người đàn ông râu rậm không mấy tốt đẹp, sự có mặt của Sầm Kiêu Uyên rõ ràng nằm ngoài dự liệu của ông ta.

Đương nhiên ông ta không thể ngang nhiên đuổi người đi được. Ông ta nâng ly tiến lại, dừng chân trước mặt Sầm Kiêu Uyên, ánh mắt không kìm được mà liếc nhìn Kiển Tuy đang đứng bên cạnh hắn.

Chính sự tồn tại này đã khiến lời nói dối của ông ta không cần công kích cũng tự sụp đổ.

Triệu Ương Khải đã bắt đầu nghi ngờ nhà họ Giang. Kể từ bữa tiệc của nhà họ Triệu đến nay cũng đã bảy ngày, biết rõ chuyện của Giang Nghi Vãn không thể giấu được nữa, họ bèn thuận thế chuẩn bị một phương án khác…

Sự xuất hiện của Sầm Kiêu Uyên khiến ông ta có một dự cảm chẳng lành, nhưng thế cờ đã bày, không thể thay đổi vào phút chót.

Người đàn ông râu rậm hít một hơi thật sâu, giả vờ khách sáo vài câu, rồi quay sang dặn dò người phục vụ bên cạnh: “Cậu xuống nói với đám vô dụng dưới lầu, không có thiệp mời thì không được vào. Nếu chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong thì sau này cũng chẳng cần dùng đến họ nữa.”

Đây là đang ám chỉ Sầm Kiêu Uyên không mời mà đến.

Sầm Kiêu Uyên lạnh lùng liếc sang người phục vụ kia.

“Còn không mau đi? Ném hết những kẻ không có thiệp mời ra ngoài cho chó ăn.”

Khắp nơi đều là ánh đèn vàng óng, toàn một màu vàng bạc, xa hoa mà nhức mắt. Sầm Kiêu Uyên tiến lên một bước, đám vệ sĩ ẩn trong bóng tối của nhà họ Giang cũng bước theo một bước.

Cùng là Alpha cấp cao, nhưng cấp bậc của người đàn ông râu rậm lại dưới Sầm Kiêu Uyên một bậc, dù tuổi tác hơn hắn đến cả một con giáp, tự thấy không thể để một kẻ hậu bối lấn lướt.

Ông ta trấn tĩnh lại, nói: “Không biết cậu Sầm có ý gì?”

Alpha kia không cười thì thôi, cười lên lại càng đáng sợ.

Sầm Kiêu Uyên nhìn người phục vụ đang run lẩy bẩy.

“Chuyện này, ông phải hỏi cậu ta.”

Người phục vụ run rẩy nói ra sự thật, vẻ mặt người đàn ông râu rậm càng thêm dao động.

…Sầm Kiêu Uyên đã trình thiệp mời nên mới vào cửa thuận lợi.

Ông ta vội vàng đi đón lượt khách tiếp theo, tiện thể sai người đi điều tra xem sự việc có đúng không, tấm thiệp mời trong tay Sầm Kiêu Uyên rốt cuộc từ đâu mà có.

Đợi người đàn ông râu rậm đi rồi, Sầm Kiêu Uyên đột nhiên buông một câu: “IQ của nhà họ Giang có di truyền không vậy?”

Kiển Tuy: “…”

Thấy y không nói gì, Sầm Kiêu Uyên vòng tay qua eo Beta, cúi đầu hỏi: “Cậu đang căng thẳng à?”

Kiển Tuy lắc đầu.

Trước đây y cũng từng cùng Sầm Kiêu Uyên tham dự các bữa tiệc, phần lớn thời gian đều đợi ở cánh gà, vài lần hiếm hoi thì theo đúng quy củ được dạy, luôn giữ khoảng cách trước sau với Alpha, nên thường bị nhầm là người hầu bưng trà rót nước.

Mỗi khi ấy, Sầm Kiêu Uyên sẽ sa sầm mặt gọi y theo, tiện thể lườm kẻ đã sai bảo y rồi hỏi, mày tìm nó có việc gì à?

Không một ai dám gật đầu.

Sầm Kiêu Uyên chưa bao giờ che giấu sự hung tợn của mình, đôi lúc Kiển Tuy lại thấy hoang mang.

Có lẽ Sầm Kiêu Uyên trước nay đều biết rõ mình đang đóng vai gì ở khu A, ở nhà họ Sầm.

Ánh mắt đổ dồn về phía hai người ngày một nhiều, Kiển Tuy khẽ nhắc Sầm Kiêu Uyên đừng đứng quá gần mình.

“Chúng ta đến cùng nhau, bọn họ đều biết cậu là bạn đời của tôi.”

Sầm Kiêu Uyên nói rồi càng làm tới, Kiển Tuy giơ tay đẩy mặt hắn ra. Hắn không phản kháng, chỉ là cánh tay vẫn đặt trên eo y.

Kỳ nhạy cảm của Sầm Kiêu Uyên đã đến, thuốc ức chế đương nhiên đã tiêm từ trước, nhưng bản năng của một Alpha vẫn thôi thúc hắn phải chiếm hữu.

Dưới con mắt của bao người, Kiển Tuy vẫn phải sắm vai một người nuôi dưỡng đạt chuẩn, vỗ về cảm xúc nhạy cảm của con mèo lớn.

Y bèn giữ lấy cánh tay của Alpha, nhẹ nhàng x** n*n vài cái. Thấy vẻ mặt Sầm Kiêu Uyên có chút giãn ra, y bèn đề nghị có thể nắm tay. Hắn vui vẻ đồng ý, không còn ôm ghì lấy y không buông nữa.

Những người xung quanh suýt nữa thì kinh ngạc đến rớt cả cằm.

Triệu Ương Khải đến hơi muộn, xuất hiện cùng cậu con trai độc nhất của mình. Hai cha con trông như được đúc từ một khuôn.

Đây chính là “ông già nhà họ Triệu” mà Giang Nghi Vãn thà tự tay cắt bỏ tuyến thể chứ nhất quyết không chịu gả.

Đây là lần đầu tiên Kiển Tuy gặp người thật, y còn chưa kịp hoàn hồn thì ông ta đã đến trước mặt hai người.

Triệu Ương Khải nheo mắt, cười hiền hậu: “Cậu nên sớm đưa người ra cho mọi người xem một chút. Không tệ, trông ngoan ngoãn đấy.”

Ông ta đưa tay định vỗ vai Kiển Tuy, nhưng Sầm Kiêu Uyên đã kéo y ra sau lưng mình, giọng điệu mất kiên nhẫn: “Tôi ở bên ai không quan trọng. Chẳng lẽ điều quan trọng không phải là nhà họ Triệu các người rõ ràng đã bỏ nhiều công sức hơn, vậy mà chẳng được chút lợi lộc nào, thậm chí còn tổn thất nặng nề hay sao? Không biết ông Triệu bắt đầu chuyển sang làm từ thiện từ khi nào nhỉ?”

Sầm Kiêu Uyên thẳng thừng lôi chuyện ở khu C ra nói.

Vẻ mặt Triệu Ương Khải không đổi, nhưng đôi mắt lại càng híp lại, gần như không thấy đâu nữa.

Sầm Kiêu Uyên cười khẩy một tiếng, cái thái độ thờ ơ đó quả thực khiến người ta tức điên.

“À phải rồi, xem như quà cảm ơn, có một chuyện phải nói cho ông biết.”

Hắn cúi người, ghé vào tai Triệu Ương Khải nói gì đó, sắc mặt ông ta cuối cùng cũng biến đổi.

Thế nhưng Sầm Kiêu Uyên không cho ông ta cơ hội chất vấn, nói xong câu đó đã dẫn Kiển Tuy rời đi ngay.

Sảnh tiệc rất lớn, trên hành lang cũng tấp nập người qua lại.

Nhà họ Giang rất xem trọng đứa trẻ mới sinh này, đã bao trọn ba mươi tầng của tòa nhà cao nhất khu trung tâm.

… Còn Giang Nghi Vãn đang ở trong một căn phòng nào đó tại đây.

Có những chuyện đã không thể giấu được nữa, nhà họ Giang đã sớm chuẩn bị, định nhân bữa tiệc đầy tháng này để tuyên bố sự trở về của Omega.

Người của nhà họ Giang vẫn luôn theo dõi. Sầm Kiêu Uyên dẫn Kiển Tuy rẽ trái rẽ phải, tiến vào nhà vệ sinh dành cho Alpha. Bên trong rất rộng rãi, vẫn còn có người đang “giải quyết”.

Sầm Kiêu Uyên liếc người kia một cái, ánh mắt đầy vẻ hung tợn. Người kia tè còn chưa kịp giũ sạch, khóa quần cũng chưa kéo đã chạy mất.

Cánh cửa đóng sầm một tiếng vang rền, kín như bưng.

Kiển Tuy bị đặt ngồi lên bồn rửa tay, Sầm Kiêu Uyên đăm đăm nhìn y.

Kiển Tuy hỏi: “Chúng ta phải ở đây bao lâu?”

Alpha kh* c*n v*nh t** y: “Cậu nghĩ tôi có thể kéo dài bao lâu?”

Kiển Tuy “ưm” nhẹ một tiếng, giọng ngày càng nhỏ đi, nhưng hơi thở lại trở nên nặng nề.

“Tôi, tôi không biết, ngài định làm thật à?”

“Có được không?”

Sầm Kiêu Uyên trưng cầu ý kiến của Kiển Tuy.

Kiển Tuy do dự một chút. Sau lưng y là tấm gương, bốn phía đều được bao quanh bởi dải đèn LED dịu nhẹ, chiếu rõ mồn một bóng hình hai người.

Sầm Kiêu Uyên vốn chẳng quan tâm yến tiệc bắt đầu ra sao, mục đích của họ đã đạt được. Giờ đây sự chú ý của nhà họ Giang đều đã chuyển sang việc Sầm Kiêu Uyên đột ngột xuất hiện, họ cảnh giác cao độ với hắn, chỉ sợ Alpha sẽ phá rối tình hình.

Biết đâu ngoài cửa đã có người canh gác.

Alpha ngước lên nhìn y, ánh mắt chứa đựng sự thành kính và nhiệt thành đến lạ.

“…Chỉ một chút thôi.”

Kiển Tuy dùng tay chạm vào tuyến thể của Alpha bên dưới miếng dán ngăn mùi: “Ngài không được quá đáng thì tôi sẽ cho ngài.”

Mười mấy phút sau, âm thanh bên trong cánh cửa ngừng lại. Những người đứng bên ngoài nhìn nhau, lặng lẽ rút đi.

Giờ phút này tại sảnh chính của yến tiệc, một màn kịch náo nhiệt hơn đang được ấp ủ, nhưng những chuyện đó đều không còn liên quan gì đến họ nữa.

Trên chiếc bồn rửa tay ở chính giữa, Sầm Kiêu Uyên sầm mặt, cắn nhẹ lên má Kiển Tuy: “Cậu rên to quá đấy.”

Vệt hồng trên mặt Kiển Tuy vẫn chưa tan, y chớp mắt nói: “Tôi cứ tưởng phải để họ nghe thấy chứ.”

Yết hầu của Sầm Kiêu Uyên trượt xuống một cái, hắn hôn lên quai hàm Kiển Tuy.

“Tôi còn chưa vào trong.”

“Nhưng đã bị cọ đến đỏ cả lên rồi.”

Kiển Tuy lựa lời thương lượng: “Chúng ta không thể… Ah, tiếp tục nữa, ngài nói mà không giữ lời.”

“Giữ lời chứ. Cưng à, cậu dỗ tôi một chút là tôi ngoan ngay. Cậu rên to quá, tôi không muốn họ nghe thấy.”

Sầm Kiêu Uyên hôn lên mi mắt ươn ướt của y, dùng lưỡi l**m đi giọt lệ, nóng đến mức khiến Kiển Tuy run lên. Ngón tay đang nắm vạt áo hắn siết chặt, y lắp bắp nói: “Ngài không được, nóng quá.”

Alpha lại bắt đầu bất thường rồi.

Nhưng có chuyện gì đã k*ch th*ch hắn? Trong lòng Kiển Tuy có một thoáng bối rối, nhưng rất nhanh, lời nói của Sầm Kiêu Uyên đã cắt ngang dòng suy nghĩ của y.

“Bây giờ bên ngoài không còn ai nữa rồi, cậu rên cho tôi nghe đi, rên thêm một tiếng nữa.”

Kiển Tuy không chịu nổi việc Sầm Kiêu Uyên cứ cọ qua cọ lại trên người mình. Bé Hôi cũng thích dùng đầu dụi vào ngực y, nhưng sự nũng nịu của sói con thì đơn thuần, còn của Alpha thì không.

Hắn sẽ săn bắt.

Tựa như ong mật săn tìm mật ngọt, ngậm lấy giọt mật ngọt ngào ấy rồi không chịu nhả ra.

Nhiệt độ nóng bỏng thiêu đốt y.

Bờ vai Kiển Tuy khẽ run, những ngón tay lún sâu vào mái tóc Alpha, cuối cùng vẫn là đầu hàng.

Y ghé vào tai Sầm Kiêu Uyên, lặp lại những lời hư hỏng ban nãy một lần nữa. Giọng y không thể cất lên tự nhiên, nhưng chính vì thế lại càng hay, càng khiến Alpha thêm kích động.

“…Ôm tôi chặt hơn nữa, muốn ngài làm tôi đến hư.”

Kiển Tuy nói.

Bình Luận (0)
Comment