Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại

Chương 11

CHUYẾN THĂM CỦA PHƯƠNG VĨNH HUY

Lâm Thăng hỏi tôi ông chủ cũ của tôi ở Thâm Quyến có phải là người Đài Loan, tên là Phương Vĩnh Huy không? Tôi nghĩ lại, nói hình như là đúng. Lâm Thăng nói tiếp, chồng của Vương Tiểu Lệ tên là Phương Vĩnh Huy, có một xưởng sản xuất nhựa ở Thâm Quyến. Tôi nói sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy? Nhưng cũng may là giờ tôi với ông chủ Phương chẳng còn quan hệ gì nữa, chứ không bạn tôi “chơi” vợ của ông ta, nói gì thì nói, tôi cũng có lỗi với người ta.

Chuyến viếng thăm của Phương Vĩnh Huy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.

Ông ta đưa theo trợ lý Tổng giám đốc là Dương Đại Cương, cũng chính là Giám đốc bộ phận cũ của tôi, lái chiếc BMW biển Hồng Kông, Thâm Quyến trực tiếp tới thẳng công ty tôi.

Tôi không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy người này như từng quen biết, cho tới khi cái con người có quả đầu tròn xoe lao đến trước mặt tôi, bắt tay rối rít và nói:

- Cậu Phi, à không, Lý tổng, tôi là Dương Đại Cương, đây là Phương tổng của công ty Phương thị, Thâm Quyến, không nhớ nữa hả?

Trên mặt tôi lập tức nở ra một nụ cười mang tính nghề nghiệp:

- Nhớ chứ, nhớ chứ, những lời anh dạy tôi vẫn ghi nhớ trong tim, chỉ có điều ông chủ Phương đại giá quang lâm mà tôi không chuẩn bị được gì, thất lễ quá. – Sau đó tôi vội vàng mời họ vào phòng họp của công ty ngồi. Nhân lúc dặn dò nhân viên mang trà nước lên, đầu óc tôi chuyển động nhanh chóng, họ đột ngột tới đây là có mục đích gì? Vì chuyện của Lâm Thăng với Vương Tiểu Lệ sao? Hay là…

Nhìn dáng vẻ của họ không giống như giận dữ đến đây hỏi tội, nhưng cũng có khả năng là một cái bẫy, nhất thời không đoán được mục đích của họ, tôi chỉ đành lấy tĩnh chế động, tùy cơ ứng biến.

Tôi ngồi xuống hàn huyên vài câu khách sáo, nói cảm ơn sự bồi dưỡng của công ty Phương thị với tôi, làm việc ở đó, tôi đã được học bài học đầu tiên đặc biệt nhất. Phương tổng nói khi sự kiện đánh bạc xảy ra không ai báo cáo với ông, một tuần sau từ Đài Loan sang ông mới biết, nhưng khi đó tôi đã đi rồi.

- Đúng là nhân tài mà! – Phương tổng thở dài. – Lẽ ra tôi đã lên kế hoạch bồi dưỡng cậu từ trước, nhưng không ngờ sự việc diễn ra nhanh quá, đến khi tôi biết chuyện thì không liên lạc với cậu được nữa rồi.

Tôi nói:

- Thật là xấu hổ, tôi đã bôi tro lên mặt Phương tổng, công ty không bắt tôi bồi thường là đã nhân từ lắm rồi.

Sau một hồi vòng vo Tam quốc, cuối cùng Phương Vĩnh Huy cũng nói ra mục đích chuyến đi này của mình, hoàn toàn không như tôi tưởng tượng. Không phải ông ta tới hỏi tội, mà là có việc nhờ tôi, mong tôi giúp họ tấn công vào Khoa Mỹ. Số tiền mua các linh kiện nhựa của Khoa Mỹ mỗi năm lên tới năm trăm triệu tệ, chỉ cần kiếm được hai mươi phần trăm số đó thôi cũng là một con số không nhỏ. Hòn đá khổng lồ trong lòng tôi cuối cùng cũng được đặt xuống, chỉ cần ông không đến đây làm loạn thì chuyện gì cũng OK:

- Về chuyện này không có vấn đề gì, trong ngành ai mà không biết mối quan hệ giữa chúng tôi với Khoa Mỹ, tôi với ông chủ Phương lại từng có giao tình, giúp đỡ cũng không vấn đề gì, có điều, ừm…

Tôi bắt đầu tỏ ra ấp úng, ngước mắt lên nhìn Phương Vĩnh Huy, ông chủ Phương lập tức hiểu ra ý của tôi:

- Lý tổng, chúng ta tuy là có giao tình, nhưng khi hợp tác vẫn tuân theo quy định trên thương trường, điểm này cậu yên tâm, tôi sẽ không bắt cậu giúp không công đâu.

- Ô, Phương tổng hiểu lầm rồi, tôi không phải ý đó, tôi chỉ đang cảm thấy không biết nên giúp như thế nào mới không khó xử.

Giữa chừng tôi giả vờ về văn phòng lấy thuốc, rồi lập tức gọi điện thoại cho Lâm Thăng, nhưng cái gã đó lại không chịu nghe máy, tôi bèn gọi cho Cảnh Phú Quý, bảo hắn cho dù thế nào cũng phải tìm được Lâm Thăng, dặn Lâm Thăng đừng quay về công ty.

- Chuyện này thực ra cũng không phức tạp, cậu giới thiệu cho chúng tôi, chúng tôi trả phí môi giới cho cậu.

- Ông quá lời, chỉ có điều tôi chưa làm chuyện này bao giờ, không biết cụ thể phải làm thế nào? – Tôi tỏ thái độ tình nguyện cắn câu, trước đây khi tôi tìm Triệu Hữu Tài để hợp tác, hắn cũng như thế đối với tôi.

Dương Đại Cương định nói nhưng Phương tổng ngăn hắn lại:

- Thế được, tôi nói thẳng nhé, chúng ta ký một hợp đồng, cậu giúp chúng tôi vào Khoa Mỹ, chúng tôi trích mười phần trăm lợi nhuận ở Khoa Mỹ cho cậu, thế nào?

Tôi không trả lời thẳng thắng mà bắt đầu vòng vo, giới thiệu Khoa Mỹ là một doanh nghiệp như thế nào, chúng tôi phải tốn bao nhiêu thời gian và tâm tư mới vào được đó… mục đích chỉ có một: nâng giá.

Phương Vĩnh Huy có thể nhận ra, nói:

- Chúng tôi biết công ty Phi Thăng làm ăn với Khoa Mỹ rất tốt, nhưng hình như bây giờ người chiếm thị phần lớn nhất vẫn là Nam Hưng, có điều tạm thời tôi chưa muốn tới Nam Hưng, thứ nhất là vì tôi coi trọng năng lực cá nhân của Lý tổng, thứ hai là dù sao chúng ta cũng từng có chút giao tình, tin tưởng được, cậu nói đúng không?

Tôi nặng ra một nụ cười, nói:

- Điều kiện dễ bàn, ai bảo chúng ta có quan hệ như thế này!

Dương Đại Cương ngồi bên phụ họa:

- Đúng thế, đúng thế, người quen dễ nói chuyện mà!

- Có điều… tính bằng lợi nhuận sẽ không hay lắm, dù sao đây là bí mật thương nghiệp của ông, cho chúng tôi biết quả thực cũng không hay. Huống hồ ngộ nhỡ chuyện này có ai biết được chúng tôi cũng gặp áp lực, cứ trực tiếp tính theo doanh số bán hàng đi, một phần trăm thế nào?

He he, nếu tính theo lợi nhuận bao nhiêu đều chẳng phải do do ông quyết định, doanh số bán hàng là cái thực tế, nếu ông không cho tôi số liệu thực, tôi tới Khoa Mỹ kiểm tra, tôi tính toán lại một chút, một phần trăm của doanh số bán hàng chắc chắn không ít hơn mười phần lợi nhuận.

Ông chủ Phương bật cười hai tiếng:

- Vấn đề này chúng ta thỏa thuận với nhau sau cũng được, đúng không? Ai bảo chúng ta có mối quan hệ này? – Khi ông ta nói câu này, tôi nhớ tới Vương Tiểu Lệ, Lâm Thăng từng mây mưa với cô ta ở trên giường, cô ta cũng từng là một trong những đối tượng mà tôi thường nghĩ tới, hơn nữa còn có vụ đụng chạm bằng tay, đúng là mối quan hệ giữa chúng tôi không bình thường.

Khi tôi với ông chủ Phương đang đứng bên cửa sổ để thưởng thức phong cảnh đẹp trên con đường Tình nhân thì một chiếc xe quen thuộc chậm rãi đi vào cổng tòa nhà, nhìn là biết Lâm Thăng đã quay về, tôi thót tim, chẳng phải đã bảo Cảnh Phú Quý thông báo cho hắn rồi sao? Không lẽ Cảnh Phú Quý không thông báo, nhân cơ hội này báo thù? Tôi đang định đi ra bỗng thấy ở góc tòa nhà có một bóng người chạy ra sát chiếc xe, nhìn kỹ lại, hóa ra là Cảnh Phú Quý.

Sau khi họ đã ra về, Lâm Thăng vẫn không dám tin, hỏi tôi mấy lần: “Có thật là không nhắc tới Vương Tiểu Lệ không?”. Tôi bực mình trả lời hắn:

- Chỉ sợ là không đơn giản như thế. – Lâm Thăng vẫn không yên tâm, - Liệu hắn có lấy danh nghĩa hợp tác để chúng ta không đề phòng, tiếp cận chúng ta rồi sau đó điều tra mối quan hệ giữa tôi với Vương Tiểu Lệ?

Nghe hắn nói nhiều khiến tôi đâm bực mình, đồ đàn bà, dám làm không dám chịu, nhưng tôi vẫn nhịn lại, nói:

- Không đâu, cho dù ông ta có muốn như thế thì chỉ cần không bị bắt trên giường, anh sợ cái quái gì? Huống hồ anh lại độc thân.

Lâm Thăng lẩm bẩm:

- Tôi vẫn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, đề phòng lỡ… - Khi đó tôi chỉ hận là không thể đá cho hắn một cái.

TIỂU NGỌC VAY TIỀN

Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Phần, bảo là chuẩn bị mười nghìn tệ tiền mặt, chiều nay tôi có việc cần dùng. Một tiếng đồng hồ trước tôi nhận được tin nhắn của Tiểu Ngọc: Anh, cho em vay năm nghìn tệ được không, em trai em phải nộp học phí đại học.

Cảm giác đầu tiên của tôi là không thoải mái, bản thân mình đã đen đủi lắm rồi mà chẳng có ai chia sẻ cùng, giờ lại có người mở miệng vay tiền của tôi, bình thường chuyện này ai gặp phải cũng đau đầu, huống hồ là vào lúc này có khác gì rắc muối lên vết thương của tôi!

Tôi không muốn quan tâm tới cô ta, không phải vì sợ cô ta không trả tiền, số tiền này đối với tôi mà nói chỉ bằng một khoản thua thắng trên bàn mạt chược, chủ yếu là vì tôi không nợ gì cô ta, cô ta không phải khách hàng của tôi, không cần phải nịnh nọt, bợ đỡ, giữa chúng tôi hoàn toàn chỉ là giao dịch, giao dịch đôi bên, không ai nợ ai. Nhưng sau đó tôi lại mềm lòng, cô ta đã mở miệng ra với tôi chắc chắn là vì vạn bất đắc dĩ.

- Em trai em học đại học gì? – Giọng nói trong điện thoại của tôi nghe thật lạnh nhạt, không mấy hồ hởi.

- Đại học Sư phạm Tây Nam, tiền của em bị bạn trai cuỗm hết đi rồi, số tiền lẽ ra phải gửi về nhà cũng tiêu hết, còn phải vay nợ mấy người, em trai em đi học cần hơn bốn nghìn tệ, thực sự em không còn đồng nào nữa. – Đầu bên kia điện thoại, Tiểu Ngọc mệt mỏi nói.

Nghe chuyện này, tôi thấy thương cảm, cái cảm giác gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa này tôi cũng từng nếm trải, tôi có thể cảm nhận được sự khốn khó của cô ta lúc này. Huống hồ khoản tiền này là để cho em trai đi học đại học, không phải là cho cô ta tiêu xài hoang phí.

Tôi nói được rồi, để anh nghĩ cách.

- Nếu không được thì thôi, anh, em vẫn nhớ anh tốt với em.

Có thể câu nói này của Tiểu Ngọc đã khiến tôi hạ quyết tâm, tôi nhất định phải giúp cô ta.

Đặt điện thoại xuống thì Lâm Thăng gọi tới, hỏi tôi đang ở đâu, tôi bảo đang ở Thủy Loan Đầu uống trà.

- Vậy anh mau ra hoa viên Hải Loan đi, Vương Tiểu Lệ tới rồi, bọn họ thiếu một người. – Tôi tự nhiên thấy bực trong lòng, nói là muộn hơn chút được không? Giờ tôi đang bận chút việc.

- Anh sang đó một chút đi, năm giờ sẽ có người khác đến, Vương Tiểu Lệ chỉ đích danh anh đi.

- Anh thì sao? Đang làm gì? Bao giờ qua?

- Tôi bận chút việc, một tiếng nữa sẽ đến.

Tôi định cúp điện thoại thì Lâm Thăng lại bổ sung một câu:

- Nhớ hỏi thăm hộ tôi chồng cô ta có phát hiện ra điều gì không?

Khi tôi tới hoa viên Hải Loan, ba người họ đã nhập cuộc, tôi vừa vào cửa đã nói:

- Ôi, lâu lắm không gặp các người đẹp, còn tưởng là các em bị bọn hải tặc Somali bắt về làm áp trại phu nhân rồi chứ, anh lo suốt từ đó đến giờ, nhưng sau đó nghĩ làm áp trại phu nhân chắc chắn sẽ hưởng không hết vinh hoa phú quý, nên lại mừng thay cho các em.

Vương Tiểu Lệ vừa lắc súc sắc vừa nói:

- Hừ, toàn lời đường mật! Đàn ông đều là bọn vô tình vô nghĩa!

Không khí có vẻ không bình thường, lần trước chỉ nói là Tăng Đồ Tử, giờ dùng từ đã gay gắt hơn. Tôi nhìn cô ta chằm chằm:

- Sao em nói thế?

Mary ngồi cạnh tiếp lời:

- Bạn anh Lâm Thăng mất tích, gọi điện thoại nói là bận, không lộ diện, em thấy chắc chắn là anh ta có đồ chơi mới rồi.

- Không đâu, thời gian trước Lâm Thăng còn nhắc tới Tiểu Lệ với anh, nói là lâu lắm rồi em không tới, có phải vì chồng em đã phát hiện ra không?

Vương Tiểu Lệ hừ một tiếng trong miệng:

- Tự mình có người mới lại đổ trách nhiệm cho người khác. Bây giờ em hiểu rồi, lời đàn ông chỉ như là đánh rắm thôi, ai tưởng thật chỉ thiệt thân.

Mary bổ sung thêm một câu:

- Đúng, đàn ông mà đáng tin thì lợn biết trèo cây.

Đây đúng là một cuộc họp đấu tố đàn ông, điều bất hạnh là lúc này tôi bất đắc dĩ phải trở thành cái thùng rác để mọi người trút giận.

- Chuyện này không đúng, không phải đâu, Lâm Thăng rất chung thủy với em, có phải chồng em tên là Phương Vĩnh Huy không, lần trước ông ta còn tới công ty bọn anh, Lâm Thăng tưởng là ông ta tới để tính sổ với hắn đấy.

Ba người họ đều há hốc miệng, nhìn nhau một cái rồi đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

- Không thể nào! – Mary lên tiếng trước, - Phương Vĩnh Huy gần đây còn mua cho Tiểu Lệ một căn nhà đôi ở Thượng Hải, anh ấy đối xử với Tiểu Lệ tốt lắm!

Vương Tiểu Lệ cũng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, lẩm bẩm:

- Không thể nào, có một lần em nghe lão nói trong điện thoại là phải hợp tác với một công ty bên Châu Hải, nếu có việc đó thật chắc chắn lão đã không nói tới công ty anh rồi.

- Nếu không phát hiện ra thì tốt quá, mọi người đều bình an vô sự, Lâm Thăng cũng không phải loại người như em nghĩ đâu, hắn chung thủy lắm, có thể giữa hai người có hiểu lầm gì.

- Anh còn bao biện cho hắn, hắn đã có quan hệ với một người đàn bà họ Tần từ lâu rồi. – Mary vẫn không buông tha.

Tôi thầm giật mình, không lẽ Lâm Thăng đã nói hết? Nhưng trước khi chưa nghe chính miệng Lâm Thăng nói thì cho dù thế nào cũng không thể trúng kế của họ được.

Những lời đánh giá của Vương Tiểu Lệ với Mary chắc chắn là có lý, nhưng không hoàn toàn đúng, ít nhất trong chuyện của tôi với Tiểu Ngọc, tôi với cô ta không có quan hệ gì, nhưng vẫn mang tiền cho cô ta.

Lúc ở hoa viên Hải Loan đi ra, tôi tìm tới căn nhà Tiểu Ngọc thuê ở Củng Bắc, đó là một căn nhà với một phòng ngủ và một phòng khách, cô sống với một người chị em nữa. Cảm giác đầu tiên khi bước vào căn nhà là nó quá đơn giản và sơ sài, trên sàn nhà bừa bộn túi nilon và báo, trên bàn chất một chồng bát chưa rửa, khung sắt bảo vệ của cửa sổ đã hoen gỉ, còn đứt mất mấy thang, tất cả những thứ này đều khác một trời một vực với khung cảnh hào hoa, sang trọng ở hộp đêm Kim Bích, nơi họ làm việc. Tôi nhìn lại người đang đứng trước mặt mình, tóc tai bù xù, ánh mắt mệt mỏi, trên người là bộ đồ thể thao Nike kín đáo đã nhàu nhĩ, hoàn toàn khác với hình ảnh một cô gái phơi bày da thịt mát mẻ ở hộp đêm, tôi thực sự không dám tin, thậm chí còn nghi ngờ có phải mình tìm nhầm nhà, nhận nhầm người, Tiểu Ngọc như đọc hiểu được tâm tư của tôi, nói:

- Em xin lỗi, nhà bừa bộn quá không kịp thu dọn, mời anh vào phòng em ngồi.

Tôi ngồi ghé xuống mép giường của Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc lấy ra một lon Coca từ chiếc tủ lạnh cũ trong phòng khách đưa cho tôi:

- Điều hòa hỏng rồi, uống Coca cho mát.

Lẽ ra tôi không uống cái thứ này, định từ chối nhưng sợ Tiểu Ngọc hiểu lầm, thế là giật nắp lon uống một ngụm, sau đó móc một xấp tiền từ túi xách ra.

- Anh, anh chờ một chút, em viết giấy nợ cho anh. – Tiểu Ngọc quay người định đi tìm giấy và bút.

Tôi kéo cô ta lại:

- Không cần đâu, ở đây có mười nghìn tệ, em cầm về cho em trai đi học,

Tiểu Ngọc trợn tròn mắt, trong đó để lộ sự hoảng hốt, xua tay nói:

- Không, không, anh Phi, không cần nhiều thế, năm nghìn tệ là đủ rồi.

Tôi nắm lấy tay Tiểu Ngọc, đặt tiền vào, sau đó ấn chặt:

- Đừng khách sáo với anh, cầm lấy!

Tiểu Ngọc không kiên trì nữa, chầm chậm ngồi xuống cạnh tôi, đưa mắt nhìn tôi chăm chú, đôi mắt mệt mỏi và không còn trong trẻo ấy thoáng đỏ hoe.

Có những lúc tôi không thể hiểu bản thân mình, phí điện thoại tám mươi tệ của Vương Diệu tôi còn trở mặt, cho ăn mày hai tệ, tôi đòi lại một tệ, nhưng tôi lại thường làm những việc nâng cao mức giá so với thị trường, mười nghìn tệ của Tiểu Ngọc được tôi rút ra rất thoải mái, huống hồ cô ta hoàn toàn không xin, là vay, mà cũng chẳng nhiều như thế. “Nhân nghĩa nhưng nghèo thì sẽ hèn”, ở điểm này, tôi không thể nào tàn nhẫn như người khác. Tôi thật sự chỉ là một kẻ cứng miệng nhưng trái tim lại mềm yếu, có lẽ cả đời này không thể làm nên đại sự, tôi thực sự thiếu cái quyết tâm và sự độc ác giết vợ trong mơ của Tào Tháo.

Để không khí bớt căng thẳng, tôi buộc miệng hỏi:

- Tìm được bạn trai em chưa?

- Đừng nhắc tới người đó nữa, em hy vọng anh ta ra đường bị xe đụng chết. – Tiểu Ngọc cúi đầu hằn học nói.

Hai chúng tôi cứ ngồi như thế, lặng lẽ. Sau đó Tiểu Ngọc dịch sát người lại phía tôi, ngả đầu lên vai tôi:

- Anh, nếu anh không chê, em cho anh một lần, anh muốn thế nào cũng được. – Giọng nói của Tiểu Ngọc nhỏ và run rẩy.

Tôi không động lòng, nhưng cơ thể thì run theo.

Một lát sau tôi ôm lấy vai Tiểu Ngọc, vỗ một cái rồi thở dài:

- Tiểu Ngọc, ý tốt của em anh xin nhận, hôm nay không được, anh không thể đục nước béo cò.

Hai tay Tiểu Ngọc ôm lấy cổ tôi, vùi mặt vào ngực tôi, cơ thể cô ta bắt đầu run rẩy, những tiếng khóc thút thít chầm chậm vang lên trong căn phòng nhỏ bé và cô tịch, từng giọt nước mắt rơi trên tay tôi.

Lúc đi, tôi đặt hai tay lên vai Tiểu Ngọc:

- Mấy hôm nữa anh sẽ tìm em. Hả, được không?

Tiểu Ngọc cúi đầu không trả lời, tôi nhìn vào hai mắt cô, lắc mạnh tay, cô ta cắn môi rồi khe khẽ gật đầu.

Tôi vốn định an ủi Tiểu Ngọc, ai ngờ câu lấp liếm ấy mấy hôm sau lại trở thành sự thực, hơn nữa nó còn kinh thiên động địa, khiến người ta khắc cốt ghi tâm, cả đời không quên.

Tôi vừa mới đi ra khỏi cầu thang thì một tin nhắn gửi tới: Anh, anh đã cho em thấy thế giới này vẫn còn người đàn ông tốt, cả đời này em sẽ không quên anh!

Tôi quay người ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà Tiểu Ngọc, thở dài một tiếng, sau đó quay người đi về phía bãi đỗ xe, chợt cảm thấy ở góc đường có một bóng người lướt nhanh qua.

BIẾN CỐ KHOA ĐẠT

Hiện thực là tấm lưới được đan kết bằng tình cảm, người ta dùng tên thật để nói lời giả, một sức mạnh vô hình sẽ bao bọc lấy bạn, kéo bạn xuống bùn lầy, bạn càng cựa quậy nó càng thít chặt, khiến bạn không thể thở nổi, cho tới khi bạn chìm nghỉm. Mạng internet là một hiện thực được đan kết bằng những đường dây cáp, người ta dùng tên giả để nói lời thật, không ai biết bạn là ai, ngồi trước máy tính, bạn có thể thoải mái lõa thể và đánh rắm, gặp ai bạn không thích, bạn hoàn toàn có thể không đếm xỉa đến, thậm chí là tắt máy, không ai dám làm gì bạn.

Cảnh Phú Quý có thể gửi gắm mình vào hiện thực của mạng Internet, nhưng tôi thì không. Tôi chỉ có thể chìm đắm trong tấm lưới của hiện thực.

Nếu giờ Cảnh Phú Quý không ăn uống, gái gú, cờ bạc bên ngoài, hắn sẽ ở nhà lên mạng, đọc báo, chơi điện tử, nói chuyện trên QQ, không việc gì là hắn không rành, thậm chí còn có thể làm những việc đó cùng lúc. Hắn nói con người sống trong hiện thực phải đóng quá nhiều vai diễn bất đắc dĩ, chỉ khi lên mạng mới tìm được cái tôi thực sự.

- Trong game, tôi có thể giết người, cũng giống như cậu có thể cưỡng dâm trong thơ ca, nhưng trong cuộc sống hiện thực cậu làm thế được không, cậu dám không?

Tôi nói:

- “Đạp tuyết không dấu”, cậu đúng là một điển hình của trường hợp tự học trên mạng có thể thành tài, mở miệng ra là nói những từ ngữ phong nguyệt, dùng tiếng Anh để tán cùng lúc mấy em, đừng nói đến những từ thịnh hành nhất trên mạng, nếu Liễu Vinh sống tới nay chắc chắn ông ta đã phải bái phục trước tài năng của cậu.

Dương Huệ nói hai vợ chồng họ ngày càng không có gì để nói với nhau, Cảnh Phú Quý thà lên mạng tìm người lạ nói chuyện còn hơn nói với vợ một câu, nhưng bất cứ khi nào gặp, hắn cũng tố khổ:

- Thế này đâu có giống vợ chồng, rõ ràng là ở góa mà!

Cuộc hôn nhân của tôi cũng chẳng ra sao, nhưng vẫn giúp người khác giải quyết vấn đề tình cảm. Tôi nhắc nhở Dương Huệ, đối với đàn ông, lúc nào cần buông tay thì phải buông tay, Cảnh Phú Quý không phải hạng người vô tình vô nghĩa, lạc mềm buộc chặt là một “chiêu” rất hữu dụng với hắn:

- Có gì mà em không chấp nhận được? Huống hồ cậu ấy lên mạng có thể học thêm được nhiều kiến thức mới, trình độ nói chuyện nâng cao, tố chất cũng ngày càng tốt, tán gái trên mạng cũng còn hơn là làm thật ở ngoài cuộc sống, em phải cân nhắc cho kỹ.

- Nhưng anh ấy cũng không thể nào cả ngày không nói với em câu nào, có lúc nói chưa được ba câu là đã chửi em ngu rồi.

Đàn ông cả ngày không có nhà thì đàn bà cầu mong chỉ cần anh ta ở nhà, không phải làm gì, nhưng khi người đàn ông ở nhà, người đàn bà lại nói vì sao anh chỉ cắm đầu vào máy tính, không nói chuyện với em? Nhưng một khi người đàn ông chàng chàng thiếp thiếp thì họ lại ca thán, vì sao anh không ra ngoài kiếm tiền? Anh nhìn chồng người ta xem!

Tôi tin rằng đây là vòng tròn tình cảm không có điểm kết thúc và không ai bước ra khỏi đó được, là nút thắt mà những người đàn ông, đàn bà trên thế giới này không thể cởi nổi, cả đời cứ phải luẩn quẩn trong cái mối quan hệ không rõ ràng, cũng giống như tôi và Thanh Thanh.

- Chồng không quan tâm gì tới em, con gái đi Quảng Châu, lại phát hiện ra mắc bệnh máu trắng, phải mất mười mấy nghìn tệ, đã thế không biết có khỏi không, em thậm chí còn muốn chết! – Dương Huệ thở dài.

Tôi thắt lại:

- Máu trắng? Sao không nghe Cảnh Phú Quý nói?

Căn bệnh này tôi thường được biết tới qua truyền thông, nhưng nghiêm trọng tới mức độ nào thì không rõ, tôi lên mạng kiểm tra mới biết nó thực sự rất phiền phức, nhẹ là phải hóa trị, nặng sẽ phải thay tủy, rất có khả năng tử vong, ai mắc bệnh này đúng là bất hạnh. Tôi dần dần hiểu ra hành động thất thường của Cảnh Phú Quý gần đây, nhưng vì sao hắn không nói với tôi?

Không nghĩ được nhiều nữa, chuyện lúc này đã khiến tôi đau đầu nhức óc lắm rồi!

Triệu Hữu Tài gọi điện tới hỏi tôi có ở công ty không:

- Tôi đang ở gần chỗ cậu làm chút việc, nhân tiện tới văn phòng cậu uống ly trà.

Tôi biết cái “nhân tiện” mà hắn nói chỉ là cái cớ, thực ra là có mục đích mới tới. Thời gian này tôi bận tối mắt tối mũi, không lo tới chuyện đó nữa, hắn chủ động tới thật đúng ý của tôi, xem ra cá đã cắn câu, việc tôi cần làm bây giờ là phải khiến hắn cắn thật chặt.

- Có hợp tác hay không không quan trọng, nghe theo ý trời thôi, - Tôi vừa lấy trà Phổ Nhĩ trong tủ ra, vừa nói.

- Chuyện này ban đầu là do cậu nói trước, sao giờ lại trở mặt rồi? Không thể nói mà không giữ lời đâu!

Tôi cười ha ha:

- Triệu tổng, tôi có trở mặt đâu, ai bảo là không hợp tác nữa? Anh xem hợp tác thế nào?

Lần trước là hắn hỏi tôi câu này, tôi không thể không thành thật trả lời, giờ tình thế đã thay dổi, đến lượt tôi hỏi hắn, bắt hắn phải nêu ra phương án.

Cảnh Phú Quý tham gia đã mấy kỳ huấn luyện nội bộ do Lâm Thăng tổ chức, bởi vậy nói chuyện chuyên nghiệp hơn nhiều, ngoại trừ đề nghị giới thiệu ISO – 9000 ở hộp đêm ra, họp lớn họp nhỏ hắn đều dùng lời lẽ lịch sự như kiểu “đôi bên cùng có lợi”. Lời vừa nói ra đã bị Lâm Thăng chỉnh lại, nói là anh cậu chỉ học được một nửa, “cùng có lợi” là cần thiết, nhưng quan trọng là chia ra ai nhiều ai ít:

- Nếu người ta được chín chín phần trăm, còn anh được một phần trăm, hắn ăn thịt còn anh uống nước thì “cùng có lợi” làm quái gì.

Lời Lâm Thăng đã gợi ý cho tôi, hợp tác với Triệu Hữu Tài cũng được, nhưng phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, bây giờ Lôi tổng nằm trong tay tôi, tôi đã học được chiêu của Tào Tháo, “Bắt thiên tử, lệnh chư hầu”.

Triệu Hữu Tài ra về, tôi nhận được điện thoại của Dương Hồng Năng, hỏi tôi có khởi tố Khoa Đạt không, nói là bọn họ đã thông qua tòa án để nhận được mấy triệu rồi. Tôi nghe nói thế liền giật mình, hỏi sao không có chút tin tức gì vậy, tôi vẫn còn một triệu bên Khoa Đạt, nhờ thằng ranh Hoàng Lực nhiều lần rồi, Dương Hồng Năng nói:

- Tôi tưởng anh biết từ sớm, bây giờ mà còn không ra tay thì đến cặn cũng chẳng còn đâu.

Tôi vội vàng gọi điện thoại cho luật sư cố vấn, trong điện thoại, anh ta cũng tỏ vẻ sốt ruột:

- Nếu Khoa Đạt có ý phá sản thì chắc chắn sẽ phải tẩu tán tài sản, trừ tiền thuế, nợ ngân hàng và tiền lương buộc phải trả trước ra, ai ra tay trước may ra còn vớt được một ít, nhưng còn phải xem mối quan hệ thế nào.

Tôi nghe nói mà lông tóc dựng đứng, hỏi có cách nào để cứu vớt được không? Luật sư dừng một lát rồi nói:

- Ừm, còn một khả năng, nếu công ty mới sẵn sàng tiếp nhận thì có thể vẫn lấy được tiền, nhưng mà…

- Nhưng mà cái gì? – Tôi hơi sốt ruột, không còn vẻ ung dung như lúc trước nói chuyện với Triệu Hữu Tài. Luật sư nói:

- Có điều người nhận khoản nợ đó không biết đến ngày tháng năm nào mới trả tiền.

Tôi đập mạnh điện thoại xuống, hét vọng ra ngoài:

- Cảnh Phú Quý! Vương Diệu, Cảnh Phú Quý có ở đó không?

Tôi chủ động đến văn phòng của Lâm Thăng để nói về chuyện Khoa Đạt. Lẽ dĩ nhiên, tôi phải lên tinh thần cho hắn trước khi nói. Tôi nói với hắn về tiến triển gần đây với Lôi tổng, và bảo rằng có mối quan hệ này, khả năng vào được Khoa Mỹ từ bốn mươi phần trăm lúc trước giờ đã thành chín mươi phần trăm. Sau đó tôi nói về tin tức xấu của Khoa Đạt, tin tức của phòng Bán hàng không nhanh nhạy có một phần trách nhiệm của tôi, lúc trước tuy có để ý đến rủi ro tiền vốn của Khoa Đạt nhưng không quá sâu sát, đến nỗi giờ ra tay đã hơi muộn.

Lâm Thăng dựa người vào ghế không nói lời nào, nghe tôi báo tin tốt trước, tin xấu sau, hắn khẽ đổ người về trước, chống tay lên bàn, hai tay chống cằm:

- Anh không cảm thấy bọn họ là một bọn vô dụng chỉ biết ăn với uống thôi sao?

Tôi vội vàng nói cũng hơi giống, rồi lập tức cảm thấy cụm từ này vẫn chưa đủ mạnh, bèn nói:

- Không phải giống mà bọn họ chính xác là vô dụng! Lũ heo ngu ngốc! Một chuyện trọng đại như thế mà không có chút tin tức gì, không biết cả ngày bọn họ làm cái quái gì! Nhất định phải dạy cho một trận.

Lâm Thăng không nói thẳng về lỗi của tôi, nhưng lô-gíc của hắn rất rõ ràng, bọn họ là lũ vô dụng mà tôi cứ nói họ được việc, như thế tôi cũng chẳng ra gì.

- Dạy thế nào? Tổn thất đã gây ra rồi, không phải mấy nghìn, mấy chục nghìn mà là một triệu có khả năng không thu về được đấy, Lý tổng!

Tôi nghiến răng nói:

- Chắc chắn sẽ thu về được! Còn lỡ không thu được sẽ phải phạt! Bao gồm cả tôi.

Ngày trước Lâm Thăng thường không nói nhiều nếu như tôi đã chủ động nhận lỗi, nhưng lần này hắn vẫn không chịu buông tha, dù sao cũng là một con số không hề nhỏ, nếu nói hai triệu lần trước chỉ là tiền nợ, thu về muộn hơn có vài ngày thì một triệu lần này chính là tiền vốn, nếu mang ra mua gạo mua nước có dùng mấy đời cũng không hết. Tiền là của mình, được rút ra từ mồ hôi, xương máu của mình, ai mà không xót.

- Còn nữa, anh Phi này, chẳng lẽ Khoa Đạt đến một người trực tiếp báo tin cho anh cũng không có sao? – Lâm Thăng ngẩng mặt lên, nhìn xéo vào tôi, trong thần thái của hắn có vẻ như khinh bỉ, tôi bị điểm trúng vào á huyệt. Nếu không xảy ra sự kiện thuốc lắc chắc Hoàng Lực cũng không đến nỗi trở mặt với tôi, kiểu gì cũng báo tin cho tôi trước, thế nên cho dù chửi bọn người ở phòng Bán hàng là chó hay là lợn thì kẻ phạm tội hàng đầu vẫn là… tôi.

Tôi đang định lao ra ngoài tìm người của phòng Bán hàng tính sổ bất chợt câu nói của Lâm Thăng khiến tôi dừng lại:

- Anh với Lưu Hân không sao chứ?

Tôi quay người lại, hắn không hề nhìn tôi, chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính, hai tay gõ lên bàn phím, như kiểu buột miệng hỏi, tôi dừng lại hai giây rồi hằn học nói:

- Không sao! Anh cứ yên tâm!

Cảnh Phú Quý gần đây có vẻ không bình thường, cả ngày mặt mày u ám, đã mấy lần tôi vào phòng Bán hàng đều thấy khói thuốc mù mịt, khiến tôi cũng phải ho sặc sụa. Tôi hỏi hắn có phải có tâm sự gì không? Hắn lắc đầu. Tôi không tin, nói chuyện lần trước tôi giải quyết giúp cậu ta rồi, có phải “Không lời” đã thực sự không lời với cậu? Cảnh Phú Quý thở dài một tiếng. Tôi đột nhiên nhớ ra chuyện con gái hắn bị máu trắng mà Dương Huệ nói. Nhưng đã chẳng thể lo được nhiều nữa rồi, tôi lao thẳng vào văn phòng của phòng Bán hàng, đập bàn quát:

- Dập hết thuốc cho tôi! Hút hút hút! Cả ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm. Không có lấy một người đi thu thập tin tức, tôi muốn mướn đám người các cậu làm gì? Nuôi mối quan hệ bên Khoa Đạt làm gì?

Cả đám người giật mình rúm ró, không khí im lặng và căng thẳng dị thường, một lát sau Cảnh Phú Quý mới chậm rãi mở miệng:

- Tin tức nhận được rồi, nhưng đâu dám ngang nhiên khởi tố? Huống hồ bọn chúng gần đây đang bàn chuyện hợp tác OEM với điều hòa Đại Kim, xuất khẩu sang thị trường Âu Mỹ, một năm một triệu máy, ngộ nhỡ thành công chẳng phải ai khởi tố người đó sẽ chết trước hay sao.

- Hợp tác với Đại Kim? Thế mà cậu cũng tin! Đó chỉ là đánh lạc hướng thôi! – Tôi đang giận nên đâu có thèm nghe giải thích, lý do có đầy đủ đến đâu tôi cũng phủ nhận.

- Chuyện này khi cậu ở Thanh Đảo tôi có hỏi qua cậu, cậu… cậu bảo không khởi tố mà. – Giọng nói của Cảnh Phú Quý rất nhẹ, lại còn nói lắp.

Tôi không trả lời hắn, quay phắt người đi rồi đóng rầm của lại.

TRỞ MẶT VỚI HOÀNG LỰC

Tôi giận điên gã Hoàng Lực, một chuyện lớn như thế mà không nói trước một tiếng:

- Như thế có còn là bạn bè không? – Trong điện thoại, tôi lớn tiếng chất vấn hắn.

- Đúng thế, chúng ta có còn được coi là bạn bè không? – Hắn hỏi ngược lại tôi.

- Vì một người đàn bà có đáng không? Hơn nữa cậu thích Tiểu Ngọc, chẳng phải tôi đã sắp xếp cho cậu rồi sao?

- Tiểu Ngọc so được với cô ta sao? Tiểu Ngọc là đĩ, còn Tiểu Mỹ là sinh viên, là con nhà lành!

Nếu tôi không hề quen biết Hoàng Lực có lẽ tôi đã đấm vỡ mồm hắn ngay lập tức, Tiểu Ngọc không phải là sinh viên sao? Huống hồ sinh viên giờ có hàng vạn người, sao cứ phải dính lấy Tiểu Mỹ, xé cái mác sinh viên ấy đi thì nói không chừng Tiểu Mỹ còn chẳng bằng Tiểu Ngọc. Tôi nuốt nước bọt, nói hôm đó thực sự chỉ đi sàn thôi, mọi người thực sự chỉ cùng nhau uống rượu. Tôi cố nén giận, dùng liên tục hai từ “sự thực” là vì muốn nhấn mạnh những điều tôi nói đều là sự thật.

Hoàng Lực phản ứng rất kịch liệt:

- Tin không? Lý tổng, nói câu này anh có tin không? Chẳng nhẽ tôi còn không biết anh với Dương Hùng Vĩ là loại người gì?

- Chúng tôi là loại người gì? Cậu nói tôi là loại người gì? – Lửa giận trong lòng tôi đã không kiềm chế được nữa.

- Còn phải hỏi sao? Bị các anh chuốc rượu cho say mềm ra rồi, các anh có tha cho chúng không?

Lúc này cho dù có cả nghìn cái miệng cũng không thể nào giải thích nổi, tôi cũng chẳng buồn dây dưa với hắn:

- Chẳng qua chỉ là một sinh viên thôi mà, mai tôi sắp xếp cho cậu cả tá! – Đương nhiên câu này chỉ là lời nói dỗi, tôi làm gì có tài năng đấy.

- Tôi nói cho anh biết, tôi không thèm!

Ngày trước, lúc tôi mang gái đến cho hắn, hắn chưa bao giờ từ chối. Khi đưa tiền cho hắn, lúc nào hắn cũng mở ra liếc một cái, sau đó nhanh chóng nhét vào trong túi, rồi lập tức chuyển chủ đề sang việc khác. Có lúc tôi nghĩ, tôi với Hoàng Lực và cả Dương Hùng Vĩ rốt cuộc là kiểu bạn như thế nào? Tôi mở miệng ra nói suốt đời làm bạn với họ, nếu không còn giao dịch nữa, chúng tôi có còn ngồi với nhau không? Tôi từng hỏi Cảnh Phú Quý câu này, hắn cười khổ nói:

- Phi ơi, đây vốn dĩ là một vụ giao dịch, khi có tiền chắc chắn mọi người còn ngồi với nhau, anh tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt, không còn tiền để kiếm mạnh ai đi đường nấy, có giao tình thì ngày lễ ngày tết còn nhắn cái tin hay gọi cú điện thoại để hỏi thăm, hết giao tình là tiền trao cháo múc, còn tiền thì còn tình, hết tiền sẽ chẳng ai quen ai!

Tôi ồ dài một tiếng, tư lự gật đầu, Cảnh Phú Quý nhìn xéo tôi, hình như ý thức được ra điều gì đó.

- Thực ra cậu không cần hỏi tôi câu này, bản thân cậu cũng đã có đáp án. – Cảnh Phú Quý nhân cơ hội đó giễu cợt tôi một hồi, hắn thực sự hiểu tôi hơn Lâm Thăng, Lâm Thăng thường lo lắng tôi không buông được Lưu Hân, thực ra Lưu Hân là cái gì, nếu ai cản bước đường tiến lên trong sự nghiệp của tôi, chỉ ngoại trừ mẹ ruột, tôi chẳng nhận ai hết! Chỉ có điều, rất nhiều chuyện còn chưa tới lúc phải trở mặt với nhau.

Bây giờ bên Khoa Đạt đã đến mức này, tiền sắp thành bong bóng thì còn tình nghĩa khỉ gì nữa! Tôi nói thẳng với Hoàng Lực:

- Có cần sinh viên hay không là chuyện của cậu, thứ tôi cần là một triệu của tôi!

- Ông anh ơi, anh chỉ có một triệu thôi, có mười mấy nhà còn nợ hơn năm triệu kia kìa! – Thấy thái độ cứng rắn của tôi, giọng nói Hoàng Lực cũng mềm lại.

- Cậu nợ bao nhiêu nhà liên quan quái gì đến tôi, tóm lại tôi kiên quyết đòi một triệu của mình! – Hắn cứ mang người khác ra so sánh là tôi thấy bực mình. Theo như lô-gíc của hắn thì trả người nhiều trước, người ít sau, như thế tôi có chờ đến mù mắt cũng không tới lượt mình.

- Vậy anh cũng tố cáo đi, bây giờ ông Tổng kiểm soát từng xu một, tôi lực bất tòng tâm rồi. – Hoàng Lực bắt đầu giở trò.

- Trưởng phòng Hoàng! Cậu phải hiểu cho rõ, ông Tổng chẳng cầm của tôi một xu nào cả, tôi chỉ quen cậu chứ không quen ông ta!

Lời nói vừa dứt thì đầu dây bên kia vang lên tiếng động lớn và tiếng tút tút kéo dài, tôi đưa điện thoại ra trước miệng, chửi lớn một tiếng. Bình thường, cho dù chửi người khác tôi cũng rất uyển chuyển, về cơ bản không nói tục, chửi bậy, nhưng hôm nay đang giận, đến giết người tôi còn dám nữa là.

Tôi đi đi lại lại trong phòng, tâm trí rối bời, nghiến răng nghiến lợi. Hoàng Lực, mày là chó, mày phải làm việc cho tao, giỏi thì đừng có nhận tiền của tao! Tôi lôi chai XO trong tủ, vặn mạnh nắp chai rồi tu ừng ực mấy ngụm, sau đó cổ họng và lỗ mũi tôi vang lên tiếng sòng sọc, mùi rượu bắt đầu tan ra khắp phòng, tôi đặt mạnh chai rượu lên bàn: Đã đến lúc tung đòn sát thủ.
Bình Luận (0)
Comment