Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại

Chương 2

DỰ HỌP

Cô nàng Lạc Lạc ở bàn lễ tân vừa thấy tôi từ thang máy bước ra đã vội vàng đứng lên, cung kính nói:

- Tổng giám đốc Lý, xin chào!

Tôi ừm một tiếng, vừa đi vừa dặn:

- Thông báo cho Lâm tổng, bộ phận Bán hàng và Giám đốc Lưu, mười giờ họp.

Vừa ngồi xuống Lâm Thăng đã đẩy cửa bước vào, nói:

- Phi, không sao chứ, làm tôi suốt ruột quá, anh mà không xuất hiện là tôi chuẩn bị báo cảnh sát đấy.

Nếu là ngày trước, tôi sẽ vô cùng cảm kích sự quan tâm của hắn, hơn nữa vì mình làm sai nên còn thấy xấu hổ, ngượng ngùng, nhưng giờ đây, nghĩ đến cái mối nghi về hắn đúng hôm tôi bị Thanh Thanh bắt quả tang là tôi lại thấy buồn nôn, gương mặt đẹp trai này sao giả dối đến thế! Tôi không ngẩng đầu lên, nói không có việc gì, sau đó chuyển chủ đề:

- Lâm Thăng, mười giờ họp, thảo luận về chuyện Khoa Mỹ. - Khi nói, tôi liếc thấy Lưu Hân đang đứng ở ngoài cửa, quay lưng về phía tôi để lấy nước, chắc chắn là từ lúc tôi bước chân vào công ty, cô ta đã để ý tới nhất cử nhất động của tôi.

Phòng họp ngập trong khói thuốc lá, Lâm Thăng đưa tay lên quạt trước mũi, rồi đứng lên mở toang hết cửa sổ trong phòng. Tôi không quan tâm tới hắn, mở miệng nói:

- Trưởng phòng Cảnh, cậu hãy trình bày những tiến triển mới nhất trong việc đấu thầu Khoa Mỹ đi. - Sau đó tôi châm một điếu thuốc, dùng đuôi mắt để nhìn Lưu Hân một cái, cô ta cúi đầu nghịch cái điện thoại trong tay.

Cảnh Phú Quý hắng giọng nói:

- Đấu thầu của Khoa Mỹ diễn ra vào ngày hai mươi tháng Mười hai, còn hơn một tháng nữa. Lần này có ba công ty được xét thầu, công ty Phi Thăng của chúng ta, công ty Nam Hưng, Châu Hải và Ức Lập, Quảng Châu. Việc đấu thầu có thể lấy hai công ty, công ty thứ nhất được sáu mười phần trăm thị phần, công ty thứ hai được ba mươi phần trăm, mười phần trăm còn lại coi như là thưởng cuối năm, ai hợp tác tốt sẽ cho người đó, cũng có thể là cho công ty thứ ba. - Cảnh Phú Quý nói tới đây thì dụi tắt điếu thuốc trong tay, đang định tiếp tục bỗng dưng Lưu Hân giơ tay lên tranh nói:

- Trưởng phòng Cảnh, rốt cuộc là hai hay ba công ty trúng thầu? Đừng dùng từ khả năng hoặc có thể được không?

Cảnh Phú Quý thoáng khựng lại, nhìn Lưu Hân một cái, sau đó quét mắt về phía tôi, tôi giả bộ như không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, mặt không chút biểu cảm:

- Tiếp đi.

Cảnh Phú Quý lại ho một tiếng, hơi nghiêng người về phía trước:

- Nếu so sánh, thời gian hợp tác giữa Nam Hưng và Khoa Mỹ là dài nhất, thực lực cũng mạnh nhất, Ức Lập của Quảng Châu trước chuyên làm thị trường ở miền Bắc, bây giờ cũng muốn chen chân vào Khoa Mỹ, thực lực không thể coi thường, thời gian hợp tác của chúng ta với Khoa Mỹ tuy rằng rất ngắn, nhưng bộ phận Bán hàng rất tự tin và quyết tâm có được khách hàng lớn như Khoa Mỹ, không phụ lòng tin tưởng của công ty với chúng tôi…

Cảnh Phú Quý còn chưa nói xong, Lưu Hân đã ngắt ngang lời hắn:

- Trưởng phòng Cảnh, đây không phải là cuộc họp động viên, hô khẩu hiệu thể hiện quyết tâm có tác dụng gì? Phải đưa ra đối sách và phương án cụ thể. Nghe nói anh chơi mạt chược biết tính toán lắm. Sao nói đến công việc lại chẳng có số liệu gì thế?

Bên cạnh có tiếng người cười, nhưng lập tức ngừng lại. Cảnh Phú Quý có vẻ ngượng ngùng, rồi lại có vẻ như muốn nổi giận, nói với Lưu Hân bằng giọng chế giễu:

- Hay là Giám đốc Lưu có trình độ cao, dù sao tốt nghiệp chuyên ngành cũng phải khác với người thô lỗ như tôi.

Lưu Hân, mặc dù nói với Cảnh Phú Quý, nhưng giọng điệu ngoa ngoắt đó rõ ràng là đang nhắm vào tôi. Hôm qua điện thoại của tôi sau khi đã nạp pin đầy đủ, được tổng đài thông báo có mười mấy cú điện thoại do Lưu Hân gọi, trước trận chiến đấu thầu mà tôi lại mất tích, ngủ với nhau xong liền chơi trò biến mất, không nghĩ cũng biết cô ta tức giận thế nào.

Nhưng tình thế đúng là không hay, so với Nam Hưng, luận về tiền vốn, nhân lực, chúng tôi đều thua xa. Ức Lập của Quảng Châu cũng có tin đồn là họ sẽ không tiếc tiền để giành được gói thầu của Khoa Mỹ, hơn nữa, điều quan trọng nhất là thời gian còn lại không nhiều, nhưng cho tới giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra chiêu gì để chiến thắng.

Nói ra đúng là tôi đã sơ suất, ba năm trước khi công ty Điều hòa Khoa Mỹ mới thành lập, tôi không mấy để ý đến nó, tập trung toàn bộ tiền vốn của mình vào công ty Điều hòa Khoa Đạt đang nổi tiếng thời bấy giờ; ba năm sau, Khoa Mỹ từ một công ty ban đầu chỉ sản xuất được năm trăm nghìn chiếc điều hòa, nay đã làm ra hai triệu chiếc, năm nào hầu như cũng tăng trưởng với tốc độ trên sáu mươi phần trăm, năm sau còn đặt mục tiêu là hai triệu tám chiếc, còn Khoa Đạt từ đỉnh cao là hai triệu chiếc điều hòa giảm xuống còn năm trăm nghìn, lại cả đống điều hòa thành phẩm đang nằm trong kho và trong tay những nhà buôn, đang đối diện với nguy cơ phá sản, giờ còn nợ công ty chúng tôi ba triệu tệ. Nếu lần này không giành được hợp đồng với Khoa Mỹ vào tay, mười mấy người của công ty Lâm Thăng chúng tôi chắc sẽ phải hít gió Tây Bắc mà sống.

Tôi cũng không còn hơi sức đâu để ý tới chuyện của Cảnh Phú Quý với Lưu Hân, quay đầu nhìn Lâm Thăng, rất muốn tìm hiểu xem hắn với đối tác Songyang bên Hồng Kông bàn bạc với nhau thế nào. Lâm Thăng hiểu ý tôi, trước tiên dùng bốn từ “mã đáo thành công” để tổng kết công tác ở Nhật Bản, sau đó hoan hỉ nói sau cuộc đàm phán gian khổ với Hoàng Chính Long, đối tác cuối cùng đã đồng ý giảm cho chúng tôi không phẩy năm phần trăm, nhưng yêu cầu hàng năm phải đạt được mức đơn đặt hàng trị giá một triệu hai đô-la Mỹ mà chúng tôi đã hứa, nếu vượt qua một triệu rưỡi có thể suy nghĩ tới việc giảm xuống không phẩy hai phần trăm:

- Nói rách cả mép, không dễ dàng gì đâu, mấy ngày nữa ông ta sẽ tới Châu Hải để ký hợp đồng.

Trong ngành này, giảm không phẩy năm phần trăm đã là một sự nhượng bộ rất lớn, chẳng trách giờ trông Lâm Thăng vô cùng đắc ý, trong giọng nói của hắn không che dấu được sự tự hào về công lao của mình. Chúng tôi là đại lý của Songyang Nhật Bản tại Đại lục, chuyên bán các linh kiện điện tử như IC, máy sạc điện…, Hoàng Chính Long là chủ nhiệm văn phòng Songyang tại Hồng Kông, vừa mới nhận chức, sau này chúng tôi muốn tiếp tục làm đại lý ở Đại lục phải dựa vào ông ta, cho nên chuyến đi tới Đại lục ký hợp đồng của ông ta đúng là cơ hội tốt nhất, tranh thủ sắp xếp cho ông ta vài hoạt động giải trí hợp ý, nếu vậy ván cờ này tôi sẽ được làm chủ.

Chỉ có điều các sản phẩm linh kiện điện tử rất nhiều loại, phức tạp, nếu bày hết ra phải đến năm, sáu mươi loại, không cẩn thận rất dễ bị nhầm lẫn giá. Tôi đang suy tính những điều này, Lâm Thăng đã lại mở miệng:

- Hoàng tổng hứa là không những đảm bảo cung cấp hàng mà còn rút ngắn thời gian đặt hàng xuống còn mười lăm ngày. Đừng nghĩ mười lăm ngày này đối với chúng ta không là gì, đối với doanh nghiệp Nhật Bản thì đây là sự nhượng bộ không nhỏ đâu.

Tôi gật đầu, bảo Lâm Thăng là hãy liệt kê tất cả loại hình, quy cách và giá cả của từng mẫu sản phẩm cụ thể, xem kỹ hết rồi mới ký hợp đồng. Không ngờ ý tốt của tôi lại làm Lâm Thăng nổi cáu:

- Chuyện này anh không cần phải lo, đó là sở trường của tôi.

Tôi cảm nhận được sự bất mãn ở hắn, cũng chẳng thèm chấp nhặt làm gì, bèn chuyển chủ đề sang Cảnh Phú Quý:

- Thấy chưa, Lâm tổng bao nhiêu chuyện khó khăn mà cũng làm xong, bây giờ chờ xem bộ phận Bán hàng của các cậu biểu hiện thế nào nữa thôi. - Chiêu này đúng là một mũi tên trúng hai đích, vừa làm thỏa mãn được cái thói ham hư vinh của Lâm Thăng, lại dồn áp lực cho bộ phận Bán hàng, làm không tốt tôi có thể “hỏi thăm” bọn họ.

Cảnh Phú Quý miễn cưỡng gật đầu, tâm trạng có vẻ kém vui. Tôi nói:

- Chíp mẫu các cậu gửi đi thế nào rồi? Đừng nói với tôi là không được nhé.

Cảnh Phú Quý liếc Bành Tiền Tiến một cái, Bành Tiền Tiến đứng lên:

- Báo cáo Lý tổng, hôm trước đưa đi năm chíp OTP, nhưng họ viết hỏng, hôm qua tôi lại đưa đi mười chíp nữa, họ nói là chức năng có thể điều chỉnh, nếu xác định được sẽ lập tức viết vào và làm thành Mask.

- Viết hỏng? - Trong lòng tôi thoáng thấy khó chịu, trực giác mách bảo có vấn đề gì đó, nhưng không tiện nói ra. Có một câu nói rằng, bạn nghi ngờ người khác thế nào, thực ra trong lòng mình đang như thế, chỉ những kẻ có ma trong lòng mới tin thế giới có ma, bởi vậy chuyện này chỉ có thể âm thầm điều tra. Hơn nữa, tôi hoàn toàn không hiểu gì về kỹ thuật, cái gì mà OTP, màng che, rồi điện áp khởi động, lực trở…, đối với tôi chẳng khác nào tiếng nước ngoài, bởi vậy phương diện này tôi cũng không tiện nói nhiều, chỉ nói với Bành Tiền Tiến, - Theo dõi sát cho tôi, nếu có vấn đề gì nữa tôi sẽ tìm cậu.

Lâm Thăng nói các con số là sở trường của hắn quả không sai. Hắn là người Thượng Hải, có giác quan tiền bạc bẩm sinh, tôi rất phục hắn ở điểm này, đây cũng chính là sở đoản của tôi. Lưu Hân tháng nào cũng trình báo cáo tài vụ lên bàn tôi, tôi chỉ nhìn bốn con số: mức tiêu thụ, chi phí giá thành, lợi nhuận và các khoản phải thu, còn về phương pháp tính toán và những vấn đề khác, tôi chẳng quan tâm, bởi vì có xem cũng không hiểu. Nhưng có lúc Lâm Thăng lại nhạy cảm quá mức với các con số, tôi rất không thích cách hắn nhẩm tính từng đồng khi thanh toán, hắn phải xem hóa đơn, vừa mới cầm vào tay, chưa nhìn rõ cái gì đã phải nói:

- Sao nhiều thế!

Có khách hàng ở đó hắn cũng phải lấy máy tính ra cộng lại, làm tổn hại tới hình tượng phóng khoáng mà công ty cố sức gây dựng. Sau chuyện đó tôi nói riêng với hắn:

- Anh chê thứ nọ thứ kia đắt cũng không sao, nhưng phiên phiến thôi, cũng đừng mang máy tính ra tính lại, làm người ta coi thường chúng ta.

Lâm Thăng nhìn tôi một cái, nói không được:

- Anh thích làm con dê đưa đầu cho chúng nó chặt thì kệ anh, chỉ cần có tôi là ông chủ nhà hàng không bao giờ dám vớ vẩn, khách hàng có đẳng cấp thực sự mới hiểu sự tính toán chi li của tôi. - Lời nói của hắn khiến tôi á khẩu. Từ đó, bất cứ bữa tiệc quan trọng nào tôi cũng đều hạn chế không cho hắn tham gia, trừ phi hắn hứa trước bữa ăn là không sử dụng máy tính, hắn cũng vui vẻ không tham gia những bữa ăn vì công việc như vậy, tuy thức ăn ngon song không thấy hợp khẩu vị chút nào.

Sỡ dĩ tôi làm như vậy không phải vì điều gì khác, vì tôi hiểu về nhân tính, ai lại từ chối đồng vàng người khác đưa cho mình? Ai mà không muốn được đối xử như một nhân vật đặc biệt quan trọng? Có thể có những khách hàng đẳng cấp như Lâm Thăng nói, nhưng tôi chưa bao giờ gặp.

Lâm Thăng nói mặc dù tôi với hắn học cùng trường, nhưng lại chẳng khác gì “ông chủ chân đất”, hình tượng của tôi đúng là làm hỏng cả tấm biển của trường Đại học Chiết Giang, hắn còn đề nghị tôi làm bạn học một lần nữa, tới Đại học Trung Sơn học MBA. Tôi không mấy quan tâm tới hai từ “chân đất”, bản thân tôi vốn lớn lên ở vùng ngoại thành, ngày nhỏ thường xắn quần, chạy chân trần trên đất, thế nên cái biệt danh này khá hợp với thân phận của tôi. Nhưng với “MBA” tôi chỉ cười vào mũi. Theo như tôi hiểu, “MBA” chỉ là một trò mèo. Giờ có mấy người đi học MBA một cách nghiêm túc! Họ chỉ vào lớp ngồi cho có, quen vài ông chủ, CEO và mấy ông quan là đã nhờ người ta kiếm được cho cái bằng.

- Thế nên tôi cho rằng, - Tôi nói với Lâm tổng, - Có thể bán hàng tốt hay không, có thể là người quản lý tốt của doanh nghiệp hay không, không chỉ đọc vài quyển sách, ngồi vài giờ học là OK, nó cần phải có tài năng thiên bẩm, cần có sự quan sát và lĩnh ngộ, tôi thấy bây giờ làm quan lớn có mấy người học chính trị ra đâu? Làm ông chủ có mấy người tốt nghiệp khoa kinh tế? Tôi học chính trị quốc tế bốn năm chẳng phải vẫn không thể làm tốt công tác chính trị cá nhân đó sao? Anh học kinh tế ra trường nhưng chơi cổ phiếu chắc gì đã giỏi bằng mấy bà nội trợ ngày nào cũng ra chợ mua rau, anh tin không? - Những lời này của tôi hoàn toàn là do cảm xúc, bật tuôn ào ào, như thể toàn bộ chân lý nằm trong tay tôi.

So với Lâm Thăng, tôi cũng không phải là vô dụng, khéo ăn nói, quan sát tỉ mỉ, hiểu tâm lý người khác, đó là sở trường của tôi, mặc dù những kỹ năng này trong mắt người xưa không bõ nhắc tới, nhưng thời đại đã khác, quan niệm cũng thay đổi, huống hồ lời người xưa nói cũng chỉ là quan điểm cá nhân của họ, không có nghĩa là chân lý.

Những kỹ năng này đã mang lại cho tôi rất nhiều lợi ích, theo như cách nói của Cảnh Phú Quý thì “lời lẽ ngọt ngào là chiêu chết người để tán gái”. Mặc dù tôi không có “sức sát thương” theo kiểu nhìn một cái có thể khiến một loạt cô gái say như điếu đổ của Tom Cruise, nhưng chỉ cần đã bắt chuyện, yêu cầu tôi nói chuyện với con gái mười phút thì bất cứ cô gái nào cũng phải có thiện cảm với tôi. Kỹ năng này sau nhiều lần được vận dụng, luyện tập, nó đã ngày càng trở nên nhuần nhuyễn, trơn tru, mang lại cho cuộc sống của tôi rất nhiều thuận tiện và niềm vui. Chỉ có điều, bây giờ tôi đã qua rồi cái thời tuổi hai mươi bồng bột và nông nổi, đã trở thành một người đàn ông cần chất không cần lượng, bước chân vào cuộc sống theo đuổi chất lượng, giữ gìn bát cơm cho mười mấy người của công ty là việc lớn hàng đầu trên vai tôi, trách nhiệm nặng nề, ăn ngủ không yên, tôi đã không còn tâm trạng và tinh lực để làm việc khác nữa.

TỐI XẢY RA CHUYỆN

Tối hôm bị Thanh Thanh bắt quả tang, mười mấy người trong công ty đang ngồi đầy trong một gian phòng của nhà hàng Mãn Đình Tương để dùng bữa, uống hết sáu chai rượu Lưu Dương Hà. Các nhân viên đua nhau chúc rượu tôi, tôi cười cười uống hết, về khoản này tôi vẫn thường bị Thanh Thanh chê trách, nói là tôi làm việc không biết nghỉ, làm người không có nguyên tắc. Tôi vốn hay mềm lòng, cảm thấy người khác có ý tốt kính rượu mình mà mình lại từ chối e sẽ làm tổn thương tới tình cảm đôi bên, tôi không tuyệt tình được như Lâm Thăng, nói không uống là không uống, ai mời cũng thế, lạnh lùng đến cực đoan. Thanh Thanh nói nhiều, tôi chỉ cười:

- Bọn anh làm ăn buôn bán, gặp được khách là phải thắp hương lễ Phật rồi. Nguyên tắc? Có nguyên tắc thì không còn làm ăn! Khách bảo em uống mười ly sẽ đặt hàng, em uống hay không? Con gái dùng tuổi thanh xuân để đánh bạc với ngày mai, anh dùng nguyên tắc để đổi lấy đơn đặt hàng. - Những lời tôi nói chỉ đổi lại cái lườm nguýt của Thanh Thanh.

Rượu uống một hồi mọi người đều có vẻ say, bắt đầu mất trật tự. Vương Diệu của phòng Bán hàng lại gần chúc rượu, lưỡi đã cứng lại:

- Lý…Lý tổng, em theo anh rồi, chết cũng không từ! - Cái gã này thái độ rất tốt, nhưng giọng điệu lại không đúng, cứ như thể tôi định bắn bọn hắn như bắn pháo vậy. Tôi vỗ vai cậu ta:

- Làm cho tốt vào, cuối năm hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ thưởng con xe!

Vương Diệu kích động tới mức nhất thời á khẩu, hai gò má đỏ bừng, rồi lại rót đầy một ly rượu đòi cạn với tôi, nhưng lại bị Lưu Hân ngăn lại:

- Lý tổng thời gian này đang vất vả vì chuyện đấu thầu, rượu của anh ấy để tôi uống thay.

Bành Tiền Tiến nãy giờ đứng quan sát, nay lại gần:

- Tửu lượng của Lý tổng cần chị uống thay sao? Chị nịnh sai người rồi. - Nói xong, bất chấp ánh mắt khó chịu của Lưu Hân, cầm ly rượu đi tới trước mặt tôi, - Lý tổng, em kính anh một ly! - Tôi chưa kịp nói gì, hắn đã uống một hơi hết sạch, dốc ngược cái ly không xuống cho tôi kiểm tra. - Lý tổng, anh không thể chỉ chiếu cố cho Vương Diệu, nếu giành được gói thầu Khoa Mỹ, anh có thể cho nhóm bọn em xe không?

Tôi nâng ly rượu lên, nghĩ bụng cậu chàng Bành Tiền Tiến này ngày càng giỏi giang hơn, không những biết cách dụ người ta uống rượu, mà còn biết cách tát nước theo mưa. Tôi đang định uống thì Lưu Hân bắt đúng cơ hội, không buông tha cho cậu ta:

- Tiểu Bành, cậu đứng uống không tính! Tục ngữ nói, mông đã nhấc lên, tính lại từ đầu!

Ai ngờ Bành Tiền Tiến không sợ cô ta:

- Giám đốc Lưu, tôi như thế này là “cái mông bất động, tỏ ý tôn trọng”! Lý tổng, anh nói đúng không?

Vương Diệu và Bành Tiền Tiến đều là thuộc cấp của Cảnh Phú Quý, Vương Diệu vào công ty trước Bành Tiền Tiến hai năm, phụ trách công việc bên Khoa Đạt, Bành Tiền Tiến theo anh ta một thời gian, sau đó từ lúc liên hệ với Khoa Mỹ, Bành Tiền Tiến tách riêng ra. Hai người tính tình khác biệt, Vương Diệu trung thành, thật thà nhưng không linh hoạt, còn Bành Tiền Tiến đầu óc nhanh nhẹn, biết làm việc, hai năm nay tiến bộ rất rõ rệt, tôi đã dặn dò Cảnh Phú Quý là phải cố gắng bồi dưỡng bọn họ.

Rượu vào lời ra, tiếng cười và tiếng chửi rủa nhau khiến căn phòng trở nên huyên náo, chỉ có Lâm Thăng là không nói lời nào, lạnh lùng quan sát, cả nơi này chỉ có hắn là không một giọt rượu, không thể không khiến tôi nghi ngờ rằng cú điện thoại kéo tôi xuống địa ngục ấy là kiệt tác của hắn.

Để không đến nỗi một mình tôi chiếm hết vinh quang, tôi nói với Bành Tiền Tiến:

- Xe của cậu phải hỏi Lâm tổng có đồng ý hay không?

Lâm Thăng mặt không chút biểu cảm, nói:

- Xe à, có thể suy nghĩ được, nhưng phải dưới năm trăm nghìn.

Hoàn toàn khác với tính cách nóng nảy, bốc đồng của tôi, Lâm Thăng rất lạnh lùng, điềm tĩnh, không thể nào hoạt bát lên được, không thích giao tiếp với những người quê mùa ăn to nói lớn, chỉ đôi ba câu thấy không hợp là đã chưng ra ngay bản mặt lạnh lùng, nói chuyện cũng thẳng thắn, dễ đắc tội với người khác. Cũng như ban nãy, khi hứa mua xe cho Vương Diệu, tôi đã thầm tính, thưởng xe cũng được, nhưng không nói là xe gì, xe BMW một triệu cũng là xe, mà xe nội địa một trăm ngàn cũng là xe, xe Jeep ba mươi nghìn cũng là xe, bây giờ việc gì phải nói rõ ràng như thế, cứ để họ vui vẻ một lát, đến lúc mua thật khống chế sau là được. Về điểm này Lâm Thăng không thể khéo léo, hắn cứ phải nói ra, hơn nữa còn nói rất rõ ràng, trước toàn thể nhân viên trong công ty, hắn vẫn thể hiện mình là một kẻ nhỏ mọn, keo kiệt. Gã MBA sắp tốt nghiệp như Lâm Thăng tuy rất giỏi quản lý tiền bạc, nhưng để có một đầu óc linh hoạt vẫn còn phải bái tôi làm sư phụ.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, mấy cô gái đòi đi hát Karaoke:

- Bộ phận Bán hàng ngày nào cũng được ăn uống hát hò bên ngoài rồi, hôm nay chúng tôi cũng phải bắt chước một hôm!

Tôi nói:

- Các cô, các cậu cứ đi với nhau, tôi với Lâm tổng đi cùng mọi người lại không thoải mái.

Nhưng đám đàn bà hôm đó đã vứt bỏ hoàn toàn vẻ đoan trang thục nữ thường ngày, đua nhau nói không ngừng:

- Chẳng lẽ lại sợ bọn em ăn thịt các anh?

Người nói là Tiểu Diêu của bộ phận Mua sắm, dù sao cũng là bà mẹ của đứa con mười tuổi, mỡ ở bụng còn to hơn cả ngực, bởi vậy cô ta rất bạo miệng, cô ta không ngừng lên tiếng kêu gọi đám con gái “bình thường làm việc cho ông chủ, hôm nay thử cảm giác mình là cấp trên”, rồi lại luôn miệng nói chúng tôi phải “gần dân”, “vui với dân”, tôi vốn hay thương hoa tiếc ngọc, làm sao chịu được những lời đó của họ, đành nói:

- Được rồi, được rồi, đừng kéo nữa, đi với các cô được chưa? - Một tràng pháo tay vang lên, đoàn người chúng tôi hào hứng kéo đến hộp đêm Kim Bích.

Cảnh Phú Quý vốn không bao giờ biết mệt mỏi với những trò giải trí, đã không chịu được từ lâu, vừa lên xe là móc điện thoại ra ngay. Tôi biết hắn định làm gì, bèn nhắc nhở hắn đặt một phòng hạng trung là được:

- Toàn bộ cộng lại là mười hai, mười ba người, toàn bộ. - Tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ “toàn bộ”, Cảnh Phú Quý quay đầu lại nhìn đám con gái ở hàng ghế sau mặt cười đểu cáng:

- Hiểu không? Ý của Lý tổng là các cô cũng thế đấy nhé.

Mấy người con gái không nổi giận, đấm thùm thụp lên lưng Cảnh Phú Quý, chửi hắn xấu xa, bỉ ổi. Lạc Lạc thò đầu qua:

- Lý tổng, anh cứ coi bọn em như người tàng hình đi, không cần đề phòng, thích làm gì thì làm.

Cảnh Phú Quý lập tức tiếp lời:

- Người đẹp, đừng có thô lỗ thế được không? Hở một chút là nói đến chữ “làm”, nghe chẳng nho nhã gì cả.

Lạc Lạc hừ với anh ta một tiếng, nói:

- Anh lòng dạ đen tối, việc gì cũng nghĩ sang hướng đó.

Cảnh Phú Quý nghe thấy thế càng hào hứng, lớn tiếng hỏi:

- Em nói “hướng đó” là “hướng nào”?

Ai ngờ Lạc Lạc không hề sợ:

- Chẳng phải là làm tình sao?

Một câu nói khiến mọi người đều giật mình, cả xe bỗng chốc im lặng, Lạc Lạc mới hai mươi tuổi, nghe nói còn chưa có bạn trai. Từ ngữ của cô ta quả là nằm ngoài tưởng tượng của mọi người, rất rõ ràng, không hề vòng vo, Cảnh Phú Quý lần này không biết phải trả lời thế nào, một lúc sau mới phản ứng lại:

- Người đẹp, he he, em giỏi quá!

Cảnh Phú Quý đúng là có ý xấu, thường lấy cớ máy tính hỏng để bắt nạt Lạc Lạc sửa giúp hắn, sau đó một loạt bức ảnh con gái khỏa thân nhảy ra, bình thường đám con gái trong công ty đều ghét cái sự dê của hắn, nhưng vì hắn là cổ đông nên không dám nói, chỉ tố cáo với tôi, tôi bảo Cảnh Phú Quý vừa phải thôi, hắn lại cười chê tôi nhà quê:

- Bọn gái bây giờ cái gì mà không hiểu. Ngoài mặt trông có vẻ trong sáng, không chừng kinh nghiệm còn phong phú hơn cậu đấy! - Cảnh Phú Quý đã kích động là dùng từ “bọn gái” thay cho “các người đẹp”, chắc là trong mắt hắn, con gái chỉ như bọn cua, bọn cá.

Vừa mới vào đến hộp đêm và ngồi xuống là má mì Hoa đã lượn vào, nhưng lần này hành vi, cử chỉ đã bớt khoa trương đi nhiều. Qua điện thoại, cô ta hiểu đây là bữa tiệc nội bộ công ty, bởi vậy không dám, láo lếu, chỉ sắp xếp hai vũ công mặc đồng phục phục vụ bọn tôi, cô ta phát danh thiếp một vòng rồi ghé tai tôi nói:

- Anh trai, hôm nay em không ngồi với anh, có việc gì cứ sai bảo hai em đây.

Tôi gật đầu:

- Hôm nay đặc biệt, em cứ đi tiếp khách đi.

Chúng tôi gọi hai chai Vodka Absolut, loại rượu này rất nặng, tôi, Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý quây hai vũ công ra giữa rồi hết sức “high” nhảy nhót điên cuồng, Vương Diệu, Bành Tiền Tiến và mấy người con gái đứng cạnh tôi vỗ tay, nhảy nhót như thỏ, Lưu Hân lại gần nói lớn với tôi:

- Anh là ông chủ, phải chú ý hình tượng trước mặt nhân viên, đừng tùy tiện như thế.

Tôi đang nhảy sung, đâu để ý gì tới lời cô ta:

- Hình tượng cái gì? Vui là được! - Sau đó nắm lấy cái micrô, - Các anh chị em, bình thường chúng ta đều không phải người hay tùy tiện, nhưng hôm nay đã tùy tiện thì không phải người! Hãy chơi hết mình đi, không say không về!

Căn phòng lập tức vang lên tiếng hét chói tai.

Sự mệt mỏi và áp lực lâu ngày khiến tôi rất muốn say. Bình thường tôi đi hát với khách, không thể nói bừa bãi, không thể hát linh tinh, nhưng tối nay tôi là “đại ca”, tâm trạng rất thoải mái. Dưới sự kích thích của Vodka, tôi và Lâm Thăng kéo hai vũ công lên bàn, nam nữ đứng xen kẽ rồi dính vào với nhau, hai tay tôi ôm chặt vòng eo thon của người đẹp trước mặt, bốn cơ thể bắt đầu chuyển động đồng bộ như con rắn, cử động này phút chốc đốt cháy lên không khí điên cuồng trong phòng, tất cả mọi người đều vây lại, vừa vỗ tay vừa hô:

- Cởi! Cởi! Cởi!

Cô gái cởi áo ngoài ném vào không trung, tôi cũng cởi áo sơ mi ra, cầm trong tay quay tròn, giống như binh sĩ trong phim, sau khi tấn công được một vùng đất là giương cao lá cờ, khua mạnh trong không khí để thể hiện niềm vui với các đồng đội. Sau đó tôi ngẩng đầu lên hú dài như tiếng ngựa hí, giây phút đó, tiếng thét điên cuồng hòa lẫn tiếng nhạc Disco giật mạnh, dội ra bốn vách tường của căn phòng.

Tôi không nhớ mình đã uống bao nhiêu rượu, tóm lại cả tối hôm đó cứ nâng ly lên rồi đặt ly xuống, nhảy nhót điên cuồng khắp căn phòng, cứ nói năng luyên thuyên, những từ bình thường không dám nói giờ đây bị một sức mạnh thần bí nào đó xô đẩy, tất cả đều được dốc ra, Lưu Hân mang cốc trà lại cho tôi, tôi ôm chặt cô ta không buông:

- Hân Nhi, chỉ có em là quan tâm tới anh, anh rất…rất vừa lòng với em! - Sau đó tôi nâng ly rượu loạng choạng đi tới trước mặt Lâm Thăng, nắm lấy cánh tay hắn, - Lâm tổng! Có tôi…có tôi chắc chắn sẽ thắng, con mẹ nó Nam Hưng, Ức Lập là cái thá gì, tôi không coi vào đâu hết, Lý Tiểu Phi tôi đã muốn…muốn làm gì thì không có gì là không thành! Anh yên tâm, năm sau anh sẽ được ở biệt thự, lái BMW 600! - Tôi nâng cốc cụng với Lâm Thăng, vì sức quá mạnh nên mấy giọt rượu bắn vào cổ áo sơ mi Hugo Boss của hắn, Lâm Thăng lùi về sau mấy bước, lấy giấy lau mạnh, tôi mặc kệ hắn, ngửa cổ dốc cạn cả ly rượu đầy, một dòng nước nóng bỏng cháy chảy qua thực quản tôi, đi thẳng vào bụng, sau đó chìm xuống dạ dày, dần dần hóa thành một làn hơi nóng bốc lên, cho tới khi nó dồn lên đầu, chiếm đầy bộ óc của tôi, thế là ký ức của tôi dừng lại tại đó, sau đó tôi đi vào phòng khách sạn thế nào, vì sao Lưu Hân lại nằm trên giường tôi, vì sao Thanh Thanh lại xuất hiện… và một loạt chuyện sau đó, tôi hoàn toàn không hay biết.

Nhưng tôi chắc chắn là Lâm Thăng có liên quan.

SƯỜN NÚI CỦA LM THĂNG VÀ CẢNH PHÚ QUÝ

Việc thành lập công ty Phi Thăng là do Lâm Thăng khởi xướng, trước đó chúng tôi từng hợp tác làm điều khiển từ xa, nhưng bị lừa nên không thành công. Khi đó chúng tôi vẫn còn làm cho công ty Cảnh Trình, hắn phụ trách mua hàng, tôi và Cảnh Phú Quý phụ trách bán hàng trong khu vực. Công ty Cảnh Trình là doanh nghiệp nhà nước nằm trong top 10 của Châu Hải, hàng năm tổng kim ngạch nhập khẩu sản phẩm điện tử qua tay Lâm Thăng lên tới mấy trăm triệu, hắn nói cái món này đầu tư ít, lợi nhuận cao, vòng quay tiền nhanh, dễ làm hơn điều khiển:

- Ít nhất lãi ròng cũng năm mươi phần trăm, cao còn lên tới hai, ba lần, chắc chắn là lãi nhiều.

Tôi nghe mà trong lòng cũng ngứa ngáy, nhưng thất bại trong việc buôn điều khiển khiến tôi bị đả kích khá lớn, nói hợp tác cũng được, anh làm chính, Chủ tịch Hội đồng, đại diện pháp nhân, Tổng Giám đốc do anh làm hết, tôi chỉ phụ trách bán hàng là được. Lâm Thăng không làm, nói hắn ngồi hướng Nam quen rồi, bản tính tự do, tự tại.

- Bản thân quản mình không tốt làm sao quản được người khác, - Hắn nói với tôi, - Với lại anh là chuyên gia bán hàng, hiểu cách cử xử, lại có khả năng quản lý tốt, nếu không quyết nhanh, cả đời này chỉ có số làm thuê cho người ta.

Câu trước tôi chỉ biết là câu nịnh có mục đích, nhưng câu cuối cùng cũng có chút trọng lượng, mặc dù không phải là khích tướng, nhưng cái tính cách không an phận trong tôi cũng vẫn bị hắn đánh thức dậy.

Tôi đành phải nói thẳng với Lâm Thăng về tình hình cấp bách bởi không đủ tiền thuê nhà, trước đó tôi vẫn luôn cố gắng xây dựng hình tượng chói lọi trước mặt mọi người về một người không phải lo lắng chuyện nơi ăn chốn ở:

- Tôi cũng muốn làm lại, nhưng không có vốn.

Những lời ôn nghèo kể khổ của tôi bị Lâm Thăng soi mói:

- Kinh doanh kiểu này không cần thiết bị, không cần xây nhà xưởng, thuê văn phòng, tay trái tiền ra, tay phải tiền vào, bên phía Hồng Kông thanh toán sau cũng được, thu trước tiền của khách hàng là OK, không có nguy hiểm gì. Anh đúng là chim sợ cành cong, cơ hội trăm năm tới rồi, cho anh kiếm tiền mà anh không có gan, đúng là không thấy ai nhát gan như anh.

Vì tin tưởng vào tài năng kiếm tiền và quản lý tài chính của Lâm Thăng mà tôi nghiến răng đồng ý, kết quả thảo luận là, vốn đăng ký năm trăm nghìn tệ, tôi chiếm bốn mươi lăm phần trăm, là đại diện pháp nhân kiêm Tổng Giám đốc, quản lý toàn diện, chủ yếu là mảng bán hàng, Lâm Thăng chiếm năm mươi phần trăm, là Chủ tịch Hội Đồng quản trị, quản lý mua bán và tài vụ, năm phần trăm còn lại là của Cảnh Phú Quý, làm Trưởng phòng Bán hàng.

Cái tên “Phi Thăng” đương nhiên là do tôi dùng tên của hai đứa ghép lại, lẽ ra Lâm Thăng là cổ đông lớn, tên phải đặt ở trước, nhưng hai chữ “Thăng Phi” dễ khiến người ta liên tưởng tới “vô sự thị phi”, nghe có vẻ không tốt lành, bởi vậy đành khiến Lâm Thăng chịu uất ức. Ý nghĩa “Phi Thăng” rất hay, đến cả người giúp chúng tôi làm thủ tục mở công ty cũng tấm tắc khen: “Phi hoàng đằng đạt, húc nhật đông thăng, hay lắm, có trình độ! Chắc chắn sẽ lọt vào Top 500 doanh nghiệp lớn của thế giới!” Đi ra khỏi cửa, Cảnh Phú Quý liền nói ngược lại:

- Đúng là có tiền có thể sai ma khiến quỷ, vì sao anh ta không nói là “Bay nhanh lên trời”?

Tôi đạp một cái vào mông hắn, chửi hắn thối miệng, chưa gì đã trù ẻo công ty.

Chúng tôi quyết định sẽ chính thức khai trương vào ngày mồng sáu tháng Sáu, ý của nó là lục lục đại thuận, đại thuận đại phát. Nhớ lại tên và ngày khai trương của công ty đúng là chỉ lừa mình lừa người, Lý Giai Thành không chọn tên hay, không chọn ngày tốt, kinh doanh vẫn ngày càng phát triển, còn đám người chúng tôi giờ đây vừa bay vừa thăng tới mức sắp rơi xuống biển, thuận với phát tới mức sắp chẳng có cơm mà ăn, bên ngoài có vẻ phồn vinh, phát triển, nhưng ai mà không hiểu, nếu không giành được gói thầu bên Khoa Mỹ, mọi người sẽ sớm chỉ còn là hoài niệm của nhau mà thôi.

Cảnh Phú Quý mang một bản hợp đồng sang đây bảo tôi đóng dấu, đó là một đơn hàng của họ gần đây, khách hàng là một nhà xưởng ở Trung Sơn, lượng tiêu thụ mỗi tháng vào khoảng một trăm nghìn tệ. Cảnh Phú Quý rất đắc ý:

- Chạy đôn chạy đáo hơn hai tháng trời, cuối cùng cũng lấy được rồi. - Giọng điệu cũng tương tự như Lâm Thăng lúc họp.

Mẫu hợp đồng là do đối tác cung cấp, tôi nhìn qua, bất lợi với chúng tôi, chỉ có phần xử phạt nếu chậm giao hàng, không có trách nhiệm vi phạm hợp đồng vì không trả tiền đúng hạn, hơn nữa không nói rõ điều khoản loại trừ giao hàng không đúng hạn là do nguyên nhân khách quan. Tôi nói hợp đồng này không thể ký, rõ ràng là không bình đẳng. Cảnh Phú Quý có vẻ không vui:

- Mất bao nhiêu công sức mới có được, đối tác là người thẳng thắn, thoải mái, không có vấn đề gì đâu, đây là hợp đồng thống nhất của họ, chứ có phải chỉ nhằm vào mỗi công ty chúng ta đâu, thôi bỏ đi!

Tôi không trả lời hắn ngay lập tức, móc điếu thuốc ra đưa cho hắn, hút vài hơi rồi mới lên tiếng:

- Cậu quên lần trước chúng ta bị người ta lừa rồi sao? Chúng ta không hại người, nhưng phải đề phòng người hại chúng ta. Lúc tốt mọi người có thể mặc chung một cái quần, lúc không tốt anh em ruột còn trở mặt nữa là. - Đúng là chim sợ cành cong. Cái lần bị lừa ấy cũng là vì Cảnh Phú Quý nóng tính, khi đó bên đối tác gửi bản fax đơn đảm bảo của ngân hàng cho toàn bộ khoản tiền, Cảnh Phú Quý nôn nóng, nói là có ngân hàng bảo lãnh chắc chắn không sao, chưa chờ tiền gửi vào tài khoản đã vội vàng gửi chỗ hàng trị giá sáu mươi nghìn tệ đi, ai ngờ hàng đã gửi rồi mà tiền đâu không thấy, tới ngân hàng kiểm tra mới phát hiện bên kia thấy hàng đã gửi liền lập tức rút đơn ở ngân hàng về, từ đó người cũng như bóng chim tăm cá, lặn mất hút.

Sắc mặt Cảnh Phú Quý có vẻ không tự nhiên:

- Lần này khác, lần trước là chỉ liên lạc qua điện thoại, không gặp mặt nhau, lần này đã uống với nhau mấy bữa rượu, huống hồ nhà xưởng của họ ở Trung Sơn, tôi đi thăm rồi. - Cảnh Phú Quý nói rất có lý, tôi cũng tin, nhưng tôi không thể tròng lên đầu mình cho dù chỉ là một phần vạn nguy hiểm:

- Thế này đi, Quý, cậu gửi cho họ xem mẫu hợp đồng bên mình, mọi người cùng tham khảo và nhượng bộ một chút, được không?

Tôi còn đang nói với Cảnh Phú Quý chợt thấy Lâm Thăng đi thẳng vào hỏi tôi chuyện bên Khoa Mỹ định thế nào:

- Khoa Đạt dở sống dở chết, thu được tiền về đã tạ ơn trời đất lắm rồi, Khoa Mỹ chính là ngọn cỏ cứu mạng của chúng ta.

Tôi liên tiếp gật đầu tỏ ý tán thành, trong lòng hiểu cái gã này lại bắt đầu xóc xỉa tôi, cũng chính cái ý vừa nãy tôi nói với Cảnh Phú Quý, khi có tiền để kiếm, mọi người đều tốt, khi không kiếm được tiền chẳng còn tốt nữa. Nhìn thân hình cao lớn và gương mặt trắng trẻo của Lâm Thăng, tôi nghĩ bụng. Thượng đế thật không công bằng, sao lại đặt những ưu điểm này lên người hắn, từ trên xuống dưới hầu như không có khuyết điểm nào, Cảnh Phú Quý đứng cạnh hắn, rõ ràng một bên là hàng gia công, một bên là hàng siêu cao cấp.

Cảnh Phú Quý chỉ cao khoảng hơn một mét sáu, da đen, mắt nhỏ, mũi to, ngày trước chúng tôi ở Thâm Quyến, không đủ dinh dưỡng, trông hắn như một con khỉ. Sau khi đến Cảnh Trình làm việc, cả ngày dùng tiền công ty đi ăn uống, chỉ một năm vòng bụng đã tăng lên chóng mặt, tóc ngày càng ít đi, thế là hắn chải hết tóc ra đằng sau, thêm vào đó là đôi tai nung núc mỡ, trông rất ra dáng ông chủ, đi cùng hắn, người ta thường tưởng hắn là chủ, còn tôi là lính, vào một hộp đêm lạ là các má mì đua nhau bu lấy hắn, gọi ông chủ nọ ông chủ kia. Lẽ ra hắn với Lâm Thăng cũng không có xích mích gì với nhau, nhưng từ khi thành lập công ty Phi Thăng, cơ hội tiếp xúc của hai người nhiều hơn, lời qua tiếng lại cũng nhiều, đầu tiên là những mâu thuẫn tự nhiên trong công việc, Cảnh Phú Quý nói bộ phận Mua hàng nhập hàng chậm làm lỡ việc giao hàng cho khách, Lâm Thăng nói bộ phận Bán hàng chỉ việc lo vấn đề đơn bán hàng, có bao giờ quan tâm tới chuyện nhập hàng hay giao hàng.

- Hôm nay có đơn, ngày mai phải giao hàng, làm gì có chuyện dễ dàng như thế, anh tưởng công ty vận chuyển với hải quan là công ty của tôi sao?

Sau đó nữa là sự khác biệt hoàn toàn giữa cuộc sống đôi bên, Lâm Thăng nói Cảnh Phú Quý “hai thối”, miệng thối và chân thối, lông mũi dài thò cả ra ngoài mà không cắt, đúng là đồ bẩn thỉu, đúng là làm ô nhục hai chữ “đàn ông”. Cảnh Phú Quý chửi Lâm Thăng nghèo còn sĩ diện, mùa hè nóng như thiêu như đốt còn quấn một cái khăn lên cổ, tóc lúc nào cũng vuốt keo, người sực nức mùi nước hoa, đến cả quần lót và tất cũng phải ủi, ngồi máy bay phải mặc comple, đúng là cầm thú đội lốt người.

Rồi còn sở thích về bạn gái, Lâm Thăng nhún vai:

- Anh nhìn dáng vẻ anh ta xem, bẩm sinh đã không thể lấy lòng đàn bà nhưng lại cứ thích cua gái, bọn gái già cũng là bọn ăn mặc quê mùa, nói năng thô lỗ, ngồi cạnh tôi đúng là mất mặt

Cảnh Phú Quý cũng không vừa, trước tiên dẫn nguyên lý năng lượng cân bằng ra để nói, ngoại hình càng sạch sẽ nội tâm càng bẩn thỉu, sau đó là công kích lại, tay chỉ vào văn phòng của Lâm Thăng mà rằng:

- Cái cô nàng Tiểu Lệ của hắn chẳng qua chỉ là da trắng một chút, biết ăn mặc, trang điểm thôi. Bọn đàn bà thẩm mĩ đụng vào đâu cũng sợ hỏng, thế gọi là có gu à?

Mâu thuẫn gay gắt nhất là về vấn đề quan niệm, Cảnh Phú Quý coi thường nhất là phương thức tán gái của Lâm Thăng, nói hắn chỉ biết dựa vào cái bộ dạng nghệ sĩ của mình để quyến rũ đàn bà, ngoài ra không có tí nội hàm nào, nói tới mức khiến Lâm Thăng phải bực mình:

- Con mẹ nó, đàn ông tiêu tiền có gì là không làm được? Tôi thích tán gái không mất tiền, thậm chí còn được lãi! Tài sắc đều có mới là cảnh giới cao nhất của việc cua gái, dựa vào cái bộ dạng của anh, anh làm được không?

Điểm này đúng là hoàn toàn không phù hợp với quan niệm cua gái của Cảnh Phú Quý, hắn lôi nguyên tắc cao nhất trong lòng mình ra:

- Con bà nó, nhà tôi từ xưa tới nay, tự hào vì không mắc món nợ phong lưu, và thấy nhục nếu lừa tiền đàn bà!

Âm MƯU CỦA AI

Sự thúc giục của Lâm Thăng đối với tôi giống như kiểu ép cung, nếu không giành được gói thầu bên Khoa Mỹ là đôi bên giải tán, điều này càng khiến tôi tin vào nỗi nghi ngờ rằng hắn đang âm mưu tách tôi ra, “sự kiện ngủ chung” có lẽ là bước đầu tiên trong ván cờ được hắn giăng ra.

Hôm đó đang mơ màng bỗng nghe thấy có tiếng động rất lớn, tôi còn chưa tỉnh ngủ, tưởng ngoài phòng có người cãi nhau, cho tới khi có người lại gần đấm mạnh vào tôi, tôi mới ngóc đầu dậy, khó nhọc mở mắt.

Một bóng người như hồn ma bóng quế trong Họa bì đứng ngay ở cửa, ngọn đèn ngoài hành lang chiếu vào, khiến tóc cô ta phát sáng, đằng sau là một vùng sáng, trước mặt lại chìm trong bóng tối, nhưng nhờ ánh sáng sau lưng cô ta, tôi có thể thấy thấp thoáng gương mặt cô ta tái nhợt, ánh mắt đau đớn, toàn thân run rẩy. Người này trông rất quen, tôi lắc mạnh đầu, rồi lại dụi mắt, nhìn kỹ cái bóng đang đứng ngoài cửa, rồi lại nhìn người đang đứng bên cạnh tôi, miệng tôi há hốc, đôi mắt dần lộ vẻ hoảng hốt, kim đồng hồ như dừng lại ở giây phút đó, trái đất, cả vũ trụ này đều ngừng chuyển động, máu huyết khắp người tôi phun trào, não tôi phút chốc tê liệt, mất đi tri giác.

Cái bóng ngoài cửa ào vào, cho người bên cạnh tôi một cái tát, tiếp theo là một cái tát nữa giáng xuống mặt tôi, sau đó ôm mặt chạy ra ngoài, tôi sực tỉnh, nhảy bật khỏi giường, chưa kịp xỏ giày đã lao ra theo:

- Thanh Thanh, em nghe anh nói!

Sau lưng vang lên tiếng khóc của Lưu Hân, cả tiếng lẩm bẩm gì đó không rõ.

Tôi về nhà nhưng không tìm thấy người, sau đó lái xe ra đảo Dã Ly, cảng Hương Châu, vịnh Hồng Hải và núi Thạch Cảnh, tất cả nơi nào chúng tôi thường đi tản bộ đều đã tìm hết, nhưng vẫn không thấy. Điên thoại của Thanh Thanh tắt máy, dọc đường tôi gần như phát điên, điên cuồng chạy trên đường phố Châu Hải lúc nửa đêm, thi thoảng tiếng xe phanh gấp như xé toang màn đêm, vọng khắp xung quanh, tôi bất chấp cả những ánh đèn nhấp nháy của chiếc camera chụp tôi vượt đèn đỏ. Một cuộc tìm kiếm không có mục đích khiến tôi bất đắc dĩ phải quay lại bên bờ biển ở vịnh Hồng Hải. Sinh nhật đầu tiên của Thanh Thanh tại Châu Hải, chúng tôi đã nắm tay nhau đứng trên cầu đá của vịnh Hồng Hải nhìn về Ma-cao, Thanh Thanh tựa đầu lên vai tôi, cơn gió thổi bay mái tóc dài của cô, cọ vào mặt tôi nhồn nhột:

- Anh yêu, nếu có ngày anh không cần em nữa, em sẽ nhảy từ đây xuống. - Thanh Thanh đưa tay chỉ, tôi thò đầu ra nhìn vào mặt biển lấp lánh dưới màn đêm, nói là nước quá nóng, không chết được người. Thanh Thanh rút tay, đấm tôi một cái:

- Không tin anh thử xem!

Mang theo tâm trạng thấp thỏm, tới bốn giờ sáng tôi hết cách, đành phải về nhà, vừa bước vào cửa đã giật bắn mình, dưới ánh trăng bàng bạc, một bóng đen đang nằm cuộn tròn trên sô-pha phòng khách. Tôi vội vàng bật đèn, là Thanh Thanh, mái tóc cô che kín nửa gương mặt, nửa còn lại giàn giụa nước mắt, sắc mặt hoang mang và đau đớn, trong tay là một tờ giấy, xung quanh còn có rất nhiều. Tìm được người khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, dựa vào tường định thần lại. Thời gian khảo nghiệm tôi đã đến, việc này chắc chắn phải giải quyết một cách thông minh, làm thế nào để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, huống hồ cô ấy chỉ thấy hai người chúng tôi ở cùng một phòng, không bắt quả tang đang trên giường. Lại gần Thanh Thanh, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống, dịu dàng nói:

- Honey, Halloween còn chưa đến, em tắt đèn thế này để đóng ma dọa anh sao? Ôi, nhìn lại thì em đúng là một con ma xinh đẹp.

Hai tay Thanh Thanh khoanh trước ngực, không đếm xỉa gì đến tôi, mũi vẫn sụt sịt, tôi đưa tay ra khoác lên vai vợ:

- Vì tìm em mà anh đã đi hết các phố phường ở Châu Hải này, chạy hết ba mươi lít xăng, bị camera chụp năm lần, nhưng tiền không là gì, chỉ cần bà xã đại nhân ngọc thể an khang là được.

Thanh Thanh cau mày đẩy tôi ra, lạnh lùng buông ra ba từ:

- Ly hôn đi!

Lòng tôi thắt lại, vợ đòi ly hôn, sự việc rất nghiêm trọng. Nhưng đây cũng chỉ là phản ứng bình thường, có người đàn bà nào gặp phải chuyện này mà không đòi sống đòi chết? Đưa ra đề nghị ly hôn là chiêu thường dùng nhất của họ để phát tiết, cũng giống như mỗi khi buồn mang thuốc ra hút vậy.

Tôi ghé sát cả người mình lại:

- Bà xã, uống hơi nhiều rượu nên anh cũng không biết xảy ra chuyện gì, nằm trên giường ngủ quên, chỉ cởi giầy thôi, quần áo chẳng hề cởi.

- Hừ, anh không biết làm xong mặc quần áo vào chắc? Việc quá đơn giản!

- Anh còn làm được gì? Anh uống say tới mức bất tỉnh nhân sự, em phải tin anh.

- Hừ, tin anh? Cô nam quả nữ trốn trong một phòng, gõ cửa hồi lâu mới ra mở cửa, anh bảo tôi làm sao để tin anh?

- Có người hãm hại anh! - Tôi chuyển mục tiêu.

- Hãm hại anh? Ai hãm hại anh? Sự thực bày ra trước mắt, đều là người của công ty anh, ai dám hại anh?

- Thế tại sao em biết? Ai gọi em tới khách sạn? - Tôi dẫn dắt vấn đề theo hướng mình muốn biết.

- Chuyện này anh không phải quan tâm!

Lần này Thanh Thanh không dễ dàng rơi vào bẫy của tôi. Lúc chạy đi tìm cô ấy, tôi đã đồng thời suy nghĩ một vấn đề: Ai, ai đã hại tôi?

Thanh Thanh từ chối trả lời câu hỏi này, tôi cũng không tiện truy hỏi.

Tối hôm đó, tâm trạng Thanh Thanh rất bất ổn, lúc thì như thể không có việc gì, lúc lại tự nhiên khóc to lên, còn ôm ngực ho liên tục, tôi lo lắng nàng bị khó thở, nàng đi đến đâu tôi theo đến đó, từ phòng khách sang phòng ngủ, từ phòng ngủ ra ban công, tôi thấy chân tay mình thật thừa thãi:

- Em đừng như thế được không? Là lỗi của anh, toàn bộ là lỗi của anh!

Bây giờ nói gì nàng cũng không nghe lọt tai, biện pháp duy nhất là cứ thừa nhận, nhẫn nhục một chút, chờ nàng ổn định tâm trạng rồi giải thích sau.

Tiếng khóc lúc to lúc nhỏ của Thanh Thanh vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, như tiếng khóc của một u hồn, khiến người ta phải nổi gai ốc. Tôi khẩn cầu nàng nhỏ tiếng một chút:

- Nếu em giận cứ trút lên anh, đừng để người ta cười.

Nhưng Thanh Thanh vẫn không dừng lại. Bắt đầu xuất hiện những bóng người chuyển động ngoài ban công nhà hàng xóm, có người lại tụ tập dưới sân trống, chỉ chỉ trỏ trỏ lên nhà tôi. Thời này chuyện có người tình, có vợ bé khiến gia đình sinh sự lúc nửa đêm quá nhiều, chắc họ đang đoán xem không biết nhà tôi có phải chuyện đó không. Cuối cùng tôi nổi cáu, chạy ra ban công quát:

- Nhìn cái gì mà nhìn? Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp! Chưa thấy vợ chồng cãi nhau sao?

Một lúc sau bảo vệ gọi điện thoại tới:

- Thưa ông, vợ chồng cãi nhau chúng tôi không thể quản, nhưng xin đừng làm ảnh hưởng tới người khác được không?

Tôi ném bụp chiếc điện thoại xuống đất.

GIẢI QUYẾT KHOA ĐẠT

Tôi không đếm xỉa gì tới Lâm Thăng, nói với Cảnh Phú Quý:

- Ông chủ Hà của Khoa Mỹ mời một người đàn bà họ Lôi tới làm Tổng Giám đốc, cậu đi hỏi thăm xem cô ta là người thế nào.

Cảnh Phú Quý lập tức đáp lời:

- Tôi biết, cô ta là Phó Tổng của một doanh nghiệp nhà nước ở Thượng Hải, còn là giảng viên đại học nữa.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn:

- Chỉ thế thôi hả?

Cảnh Phú Quý hơi ngơ ngác:

- Đúng thế, còn cần gì nữa? - Hắn tưởng rằng tôi sẽ lên tiếng khen ngợi.

- Cậu cảm thấy những tin tức này đủ không?

Cảnh Phú Quý không trả lời.

- Viết một lá thư mời đưa cho Dương Hùng Vĩ của bộ phận Mua hàng, bảo hắn ta gửi cho Tổng Giám đốc Lôi, tôi muốn gặp cô ta trực tiếp. - Khẩu khí của tôi không cho phép từ chối, - Còn nữa, tiếp tục thăm dò nội tình của Lôi tổng, tường tận một chút, và phải nhanh!

Trước đó, lúc đang họp tôi nhận được điện thoại của Hoàng Lực, hỏi xem số hàng đó có thể giao đúng hẹn không, tôi nói hàng không có vấn đề gì, quan trọng là phải thanh toán tiền nhanh lên mới được. Sau đó Hoàng Lực bắt đầu ấp úng, trước khi cúp điện thoại hỏi tôi dạo này có bận lắm không. Tôi hiểu ý hắn, nói là không bận, nếu cậu không tìm tôi thì tôi cũng định tìm cậu, tối nay gặp nhau một chút.

Hoàng Lực là Trưởng phòng Mua hàng bên Điều hòa Khoa Đạt, Khoa Đạt là khách hàng lớn nhất của chúng tôi, tổng tiền hàng một năm tới hơn một trăm triệu tệ, bởi vậy Hoàng Lực đương nhiên là “bố mẹ bát cơm” của tôi rồi, tiếng Quảng Đông gọi là “ông chủ bát cơm”, ngày nhỏ ở nhà ăn cơm nhờ bố mẹ, lớn lên ăn ở ngoài là phải nhờ người khác, bởi vậy phải tôn kính người ta như thần như thánh.

Lần đầu tiên gặp Hoàng Lực, hắn vẫn chỉ là một Tổ trưởng nhỏ của bộ phận Mua hàng, ấn tượng về hắn trong tôi không tốt lắm, béo ục ịch, trên đầu không có lấy một sợi tóc, vòng bụng ngân ngấn mỡ, có lẽ phải to gấp đôi tôi, hơn nữa hắn nói chuyện rất thô lỗ:

- Công ty Phi Thăng? Chưa nghe bao giờ. - Một câu nói cũng đủ để tôi phải tức chết.

Nếu với tính khí của tôi lúc trước, tôi đã đập bàn trở mặt với hắn ngay lúc đó, nhưng khi đó không được, công ty của tôi vừa mới thành lập, cần có đơn đặt hàng, thất lễ là chuyện nhỏ, mất đơn đặt hàng mới là chuyện lớn. Tôi vừa gượng cười mời hắn một điếu Ngũ Diệp Thần (Tên một loại thuốc lá.), giả lả nói:

- Đúng thế, công ty chúng tôi vốn vô danh tiểu tốt, mong Hoàng huynh độ lượng chiếu cố.

Gã này thịt nhiều da mỏng, rõ ràng là ít tuổi hơn tôi, gọi anh dù sao cũng không thiệt thòi bằng gọi bố. Hoàng Lực đẩy tay tôi ra, móc một điếu thuốc Trung Hoa (Thuốc lá Trung Hoa là một trong những loại thuốc lá cao cấp nhất ở Trung Quốc.) ra nói:

- Tôi chỉ hút loại này.

Tôi ngượng ngùng rụt bàn tay mời thuốc lại:

- Ha, cái này. Đúng, Trung Hoa tốt, “Yêu nước Trung Hoa” mà, đây là biểu hiện yêu nước. - Đầu óc tôi cố gắng nghĩ ra chủ đề khác. - Cái này, không biết Hoàng huynh, à, Trưởng phòng Hoàng có thể suy nghĩ một chút về sản phẩm của chúng tôi, chất lượng… chất lượng của chúng tôi tốt lắm.

Hoàng Lực chẳng buồn ngẩng đầu lên:

- Đồ tốt nhiều lắm, dựa vào đâu phải dùng của các anh?

Hôm đó chỉ ngồi chưa đầy mười phút mà bọn tôi đã gần như phải chạy trốn, vừa mới bước ra khỏi cửa lớn, Cảnh Phú Quý đã không nhịn được, ngoác miệng chửi, lôi cả mười tám đời tổ tông của Hoàng Lực ra chửi một lượt.

Chửi thì chửi, việc vẫn phải làm, huống hồ chẳng qua miệng hơi thối một chút, còn hơn nhiều những cái lườm nguýt hay lời nhục mạ mà tôi từng phải chịu. Tôi tin thế giới này không có hòn đá nào không dịch chuyển được, không có bậc thềm nào không thể vượt qua. Anh có thể không thích tôi, nhưng anh không thể không thích tiền. “Cá không ăn tanh nhiều lắm, nhưng mèo không ăn tanh chưa gặp bao giờ”. Nhất là với loại người như Hoàng Lực, nhìn bộ dạng và loại thuốc lá hắn hút là tôi có thể đoán hắn thuộc loại người nào. Một tuần sau tôi chờ trước cửa nhà hắn, mời mọc, lôi kéo bằng được hắn tới phòng VIP ở hộp đêm Kim Bích, bên trái là một em “nhấp nhô như núi”, bên phải là một em “eo nhỏ bằng bàn tay”, chưa hết, tôi còn dúi vào tay hắn chìa khóa phòng khách sạn, nói là không phải lo gì cả, cứ “làm” cho ngon lành vào. Hôm sau hắn chủ động gọi điện thoại cho tôi, còn mở miệng gọi tôi là “Lý tổng”, nước bọt văng ra cứ như thể vẫn còn tiếc nuối màn hoan lạc đêm qua. Nửa tháng sau, bọn tôi hẹn nhau xem “table dance” với nhau tại khu vui chơi Hồi Lực ở Macao, tôi đưa một tờ một nghìn đô-la Hồng Kông cho hắn nhét vào ngực một em vũ nữ người Bắc u, khi quay về, hắn đổi giọng gọi tôi là “anh Lý”, tôi giới thiệu hắn với người khác là: “Hoàng trong hoàng kim, Lực trong sức lực vô cùng”. Một tháng sau, tôi với hắn không còn ra vào khách sạn lớn nữa mà ngồi uống rượu quê, ăn đồ nhậu ở mấy quán ven đường, sau đó tôi có thể dựng hắn dậy khỏi giường từ lúc hai giờ sáng. Trên bàn rượu, tôi giới thiệu hắn với người khác:

- Thằng em này là anh em kết nghĩa của tôi, Hoàng Lực, “Hoàng trong hoàng sắc, Lực trong bất lực tòng tâm!”. - Nói đến câu cuối, giọng tôi rất vang, sau đó bất kể phản ứng của mọi người thế nào, tôi ha hả cười lớn, hắn cũng bật cười:

- Anh Lý, cuối cùng cũng được nói mấy lời mà anh nhịn đã lâu, sướng chứ!

Ở quán rượu Hoành Cầm, tôi và Hoàng Lực gọi năm kí-lô hàu. Cái món này trông bề ngoài có vẻ được rất nhiều, nhưng cho vào nồi đun lên, nó bị mất nước, Hoàng Lực nói ăn cái thứ này là nhớ tới Polyacrylamide (Tên một loại vắc xin.), tôi nói chẳng trách khẩu vị của cậu lại khá như vậy, ăn hàu như người ta uống sữa. Thức ăn vừa mang ra là hắn đã cắm mặt vào ăn không ngừng, chuyện cũng không buồn nói, qua lớp hơi bốc lên nghi ngút, tôi thấy gương mặt bóng dầu của hắn, tôi hỏi hắn tiền hàng làm thế nào, tôi sắp không trụ nổi nữa. Miệng hắn còn ngậm thức ăn, đôi môi dày khẽ trề ra, bật ra hai từ:

- Sắp rồi.

Tôi bảo hắn cho biết thời gian chính xác, hắn buông đũa xuống nhìn tôi, cố gắng nuốt thức ăn, nói:

- Cuối tháng này trả trước năm trăm nghìn.

- Năm trăm nghìn ít quá, ít nhất cũng phải hai triệu, tài khoản của tôi hết tiền rồi.

- Kêu nghèo kể khổ với tôi à? Để tôi cố gắng xem thế nào. - Miệng Hoàng Lực lại phát ra tiếng nuốt nước bọt.

Lúc chia tay nhau, tôi đặt bốn cây thuốc lá Trung Hoa và một vỉ thuốc màu xanh vào ô tô của hắn, nói là thuốc này mang từ Hồng Kông về, chắc chắn là hàng sản xuất ở Mỹ. Hắn khởi động xe rồi ném lại một câu:

- Mai bảo Cảnh Phú Quý tới công ty quậy một trận đi.

Giờ đang là lúc cần dùng tiền gấp, đấu thầu Khoa Mỹ cần đặt cọc một triệu tiền đảm bảo, nhập hàng từ Hồng Kông cũng cần một triệu vốn lưu động, công ty bình thường thu chi cũng cần khoảng năm trăm nghìn tiền trung chuyển, lại còn Thanh Thanh, cô ấy không từ mà biệt đã chạy về Thanh Đảo, xem ra đã hạ quyết tâm, nếu thực sự phải ly hôn là cũng phải bỏ ra một khoản tiền, dù sao từng là vợ chồng, huống hồ lại có con với nhau, mọi người đều nói chia tay trong êm đẹp, không cần phải khóc lóc trên tòa như kẻ thù của nhau, như thế không ra sao cả. Nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ lại sợ không kiếm được vợ, không kiếm được tiền, vợ đi rồi còn trăm gái khác, tiền mất rồi lại kiếm được về ngay

Tôi hiểu ý của Hoàng Lực, bảo Cảnh Phú Quý tới công ty quậy cho người khác thấy, cũng là để hắn trước mặt ông chủ, nói đỡ cho chúng tôi vài lời. “Không trả tiền thì ngừng cung cấp”, ý là như thế, nhưng lời nói uyển chuyển hơn, chiêu này rất thường áp dụng trong kinh doanh. Còn một chiêu nữa là “thuận nước đẩy thuyền”, có một lần tôi ám hiệu cho Hoàng Lực rằng mình hơi cần tiền, hắn bèn bảo Cảnh Phú Quý gọi điện thoại cho tay Khang, Tổ trưởng tổ mua hàng, sáng hôm sau, gã Khang đó đã xin được đơn thanh toán có điền đầy đủ thông tin, đưa cho Hoàng Lực, Hoàng Lực trước khi ký “đồng ý” còn giả bộ hỏi:

- Giá tiền không sai chứ? Nếu trả trước và trả nhiều là trừ tiền của các cậu đấy.

Thực ra cái gã đó chỉ tính ước lượng, như thế hắn có thể kể công trước mặt tôi, rồi móc thêm ít tiền từ chỗ tôi. Chiêu này từ dưới lên trên đều không nhận ra có bất cứ điểm sai sót nào. Bọn tôi đã sử dụng nhiều lần, chưa bao giờ thất bại, tựa như song kiếm hợp bích.

LƯU HN ỨNG TUYỂN

Công tác đối ngoại, mưu kế là trên hết, còn đối nội, “chỉnh hợp” mới là quan trọng. Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý, tôi và Lưu Hân, rồi Lâm Thăng với tôi, Lưu Hân với Cảnh Phú Quý, rất nhiếu mối quan hệ dây dưa, nếu nói hoàn toàn do một tay tôi tạo dựng hẳn ít nhiều cũng có chút oan ức, nhưng không thể nói là không liên quan tới tôi.

Hồi mới thành lập công ty Phi Thăng, Lâm Thăng không đồng ý cho Cảnh Phú Quý góp vốn chung, nói là tố chất của hắn thấp, con người bỉ ổi, tham lam, sẽ làm ảnh hưởng tới hình tượng của công ty, hơn nữa làm việc gì cũng không đáng tin, từng bị người ta lừa. Tôi hiểu ý tứ của hắn:

- Chuyện cậu ấy bị lừa tôi cũng có trách nhiệm, huống hồ đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Cảnh Phú Quý có nhiều tật xấu, mặt dày, nói năng bạt mạng, nhưng ngược lại, những điều này lại hợp với công việc bán hàng, những cái khác không nói, nhưng tiếp đón khách hàng cậu ấy giỏi hơn chúng ta, uống rượu với khách tới khi nào chảy máu dạ dày thì thôi, hát tới độ rách cả cổ họng, những tố chất này chẳng phải tôi với anh đều không có sao? Chúng ta là công ty mới, đang cần người như thế này. - Tuy rằng tôi hiểu Cảnh Phú Quý đúng là giỏi những khoản này, nhưng sở thích có thể kết hợp với công việc không phải càng tốt hơn sao? Không lẽ cứ phải bắt hắn cảm thấy đi với khách là một gánh nặng thì trong lòng chúng tôi mới thoải mái? Tôi nhân lúc đó nói thêm:

- Cũng không phải là anh không biết, lẽ ra Cảnh Trình tuyển ba sinh viên giỏi từ Đại học Trung Sơn để về bán hàng, người nào cũng tiếng Anh cấp 8, mở miệng nói “Hello”, ngậm miệng nói “Goodbye”, biết ăn biết nói, nhưng kết quả thì sao? Không chịu được khổ, không chịu được nhục nên nửa năm sau đã bỏ đi hết!

Lâm Thăng lặng lẽ nhìn tôi:

- Thế theo như ba tấc lưỡi của anh thì Cảnh Phú Quý là một nhân tài?

Tôi nghiêm túc trả lời:

- Đúng là ý này.

Cuối cùng Lâm Thăng vẫn nể tình biết kiếm tiền mà chấp nhận, hơn nữa hắn hiểu, nếu không cho Cảnh Phú Quý tham gia, rất có thể tôi cũng không làm cùng. Nhưng Lâm Thăng còn đi kèm thêm một điều kiện, cổ phần của Cảnh Phú Quý không được vượt quá năm phần trăm, tôi lập tức đồng ý, cái thứ này nhiều hay ít ỏi cũng chẳng quan tâm.

Ban đầu tôi lo là hai người họ sẽ mâu thuẫn với nhau mà tổn thương hòa khí, gây bất lợi cho sự vận hành của công ty, bởi vậy tôi thường đóng vai người hòa giải giữa hai người họ, sau đó bọn họ đấu võ miệng quen rồi, hai, ba ngày không nói khích đối phương thì cứ như thể nhiều ngày không tắm, ngứa ngáy khó chịu, tôi cũng coi là chuyện thường. Hơn nữa, tôi phát hiện hai người họ có mâu thuẫn thì người được lợi nhiều nhất là tôi, thứ nhất là họ đến gặp tôi để yêu cầu phân xử, vô hình trung xây dựng được uy tín của tôi trong lòng họ, thứ hai là tôi có thể áp dụng thái độ đong đưa giữa hai người để đạt được mục đích lôi kéo, thế nên tôi sẵn sàng để cho họ cãi nhau. Khi ý tưởng này ra đời, trong đầu tôi thoáng một suy nghĩ: Làm như thế có phải là bỉ ổi lắm không? Coi tình bạn là công cụ, coi sự tin tưởng là bàn đạp tiến lên, như vậy còn là bạn bè và người hợp tác không? Nhưng sau đó tôi suy nghĩ lại và thấy mình như được giải phóng, tôi có hại gì họ đâu, thế có gì đáng để chỉ trích? So với những kẻ vì một chuyện cỏn con mà bất hòa với anh em, trở mặt với bạn bè, tôi vẫn còn cao thượng hơn nhiều.

Nhưng công việc không đơn giản, dễ dàng như việc xử lý mấy màn đấu võ mồm của Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý, còn cả cuộc sống, việc kết hôn, sinh con, nghỉ ốm của nhân viên đang chờ bạn phải giải quyết. Làm Tổng Giám đốc được một tháng, tôi mới phát hiện ra đây đúng là công việc khổ sai, tôi vốn là người hay mềm lòng, ngại từ chối, chứ đừng nói tới việc nghiêm mặt dạy bảo người khác. Ngày trước, khi tôi là Trưởng phòng Bán hàng, các anh em dưới quyền chưa bao giờ bị tôi quản giáo, tôi chỉ đưa họ đi khắp nơi ăn uống, chơi đùa, nếu họ phạm lỗi, tôi không những không phê bình mà còn bao biện cho họ, họ coi tôi như anh cả, quyết tâm cùng tôi lên vạc đao, xuống biển dầu để làm việc xấu. Thế nên bán hàng đối với tôi không vấn đề gì, nhưng khi phải quản lý toàn bộ những chuyện linh tinh đó quả thật là mệt, công ty loạn cào cào, tôi cũng tiều tụy đi ít nhiều. Nói với Lâm Thăng nhưng hắn cũng không thể quản lý công ty, hắn vốn là kẻ ham ăn biếng làm, thế mà chẳng mấy khi hắn tỏ ra rộng lượng:

- Những chuyện lặt vặt trong nội bộ công ty giao cho nhân viên hành chính quản lý, chúng ta dồn sức để làm việc lớn. - Tôi chỉ mong có thế, lập tức vỗ vào tay hắn:

- Đúng là tạ ơn trời đất, tạ ơn Lâm tổng!

Lưu Hân xuất hiện vào thời điểm này.

Tôi với Lâm Thăng đích thân tham gia hội chợ nhân tài để tìm người. Khi đó, nhìn thấy những ánh mắt e dè xen chút hoảng hốt chen giữa đám người, tôi nhớ lại nỗi vất vả mấy năm trước khi đến đây tìm việc, cho nên thấy hồ sơ của người nào đó không đạt, tôi cũng vẫn cố gắng trò chuyện với họ vài câu, và tránh sử dụng những từ ngữ mang tính kích thích. Lâm Thăng có vẻ không bận tâm lắm, nói thẳng:

- Cậu không thích hợp, chúng tôi không thể tuyển dụng cậu. - Sau đó ném hồ sơ trả cho người đó. Tôi nhắc nhở Lâm Thăng phương thức giao tiếp, đừng làm tổn thương trái tim người khác:

- Mang hồ sơ về, ba ngày sau không có tin tức gì là họ tự biết không được tuyển rồi.

Lâm Thăng hỏi ngược lại tôi:

- Cái cách giả tình giả nghĩa đó của anh là được sao? Rõ ràng không được mà còn cho họ một tia hy vọng, huống hồ còn lãng phí giấy của người ta, một tờ giấy bao nhiêu tiền anh biết không, như thế là hại người! Cách của tôi là sao, cậu ta khó chịu một chút nhưng tôi có gì nói nấy, chịu trách nhiệm với cậu ta, còn tốt hơn sự giả dối của anh nhiều!

Lời nói của Lâm Thăng cũng có lý, nhưng hắn chưa từng trải qua việc đó, đương nhiên không thể cảm nhận được những con người đang lo lắng ấy cần sự an ủi đến nhường nào, cho dù biết là không được tuyển dụng, nhưng nghe vài câu an ủi cũng có thể khích lệ được họ. Tôi đang định tranh cãi với hắn thì một cô gái xuất hiện trước mặt, mặc một chiếc váy hoa tối màu rất giản dị, mái tóc ngắn vén ngang, mắt đeo kính, ngoại hình bình thường, nhưng nước da trắng ngần, đặc điểm nổi bật nhất là một nốt ruồi ở khóe miệng khiến tôi nhớ tới người mẫu thương hiệu đồng hồ OMEGA. Cindy Crawford. Cô gái mỉm cười đưa hồ sơ bằng hai tay, tôi cầm lấy xem qua, khoa Quản lý công thương Đại học Hồ Nam, chuyên ngành rất phù hợp với yêu cầu của chúng tôi.

- Tôi có thể ngồi không ạ? - Giọng nói rõ ràng, ngọt ngào. Lâm Thăng ra hiệu cho cô gái:

- Ngồi xuống nói chuyện đi.

Cô gái này chính là Lưu Hân, ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ta chính là nốt ruồi nơi khóe miệng. Lâm Thăng có vẻ có hứng thú với cô ta, nói chuyện khoảng mười phút đã vỗ bàn quyết định tuyển dụng, cô gái vui vẻ đứng lên ra về, tôi huých Lâm Thăng một cái:

- Đừng vội thế, thêm vài người nữa đi.

Lâm Thăng nhìn theo cô gái, đánh giá:

- Mặc dù nhan sắc bình thường nhưng chúng ta không phải là hộp đêm. Anh xem cô ấy cười tự nhiên mà không lẳng lơ, thần thái thoải mái, phóng khoáng, giọng nói vui tai, là người phù hợp nhất. Nhìn đàn bà, anh phải bái tôi làm sư phụ.

Đúng là con mắt nhìn đàn bà của Lâm Thăng thật tinh tường. Lưu Hân vừa tới công ty, các giấy tờ như giấy đăng ký nộp thuế, thẻ từ của cổ đông… mà chúng tôi chưa làm xong, cô ta hoàn thành chỉ trong một tháng, giải quyết hết những hóa đơn công việc của chúng tôi, khiến chúng tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hơn nữa, cô ta luôn đứng trên lợi ích của công ty, không sợ đắc tội với người khác. Có một lần nhân viên đề nghị được cung cấp thêm khăn giấy, tôi lập tức đồng ý, nói là sẽ mua khăn giấy hộp loại tốt. Một lúc sau Lưu Hân chạy tới tìm tôi:

- Lý tổng, giấy cuộn là được rồi, hơn nữa không thể cung cấp vô giới hạn, mỗi người một tháng chỉ được hai cuộn.

Tôi nói một hộp khăn giấy đâu có đáng bao nhiêu tiền, không cần phải làm thế. Lưu Hân nói không được, nếu không hạn chế sẽ làm gia tăng chi phí, thậm chí có người còn mang về nhà, đây là lỗ hổng trong quản lý. Cô ta nói khiến tôi phải giật mình, nếu người khác phủ định ý kiến của tôi, chắc chắn trong lòng tôi sẽ thấy không vui, nhưng Lưu Hân làm thế tôi lại cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Từ trước tới nay tôi tiêu tiền luôn rất rộng tay, khép bàn tay lại, các kẽ ngón tay hở rất lớn, người ta nói tôi như thế là không giữ được tiền, không biết quản lý đồng tiền, mà sự thực cũng đúng như vậy. Bây giờ đã có người tận tâm tận lực giúp tôi kiểm soát chi tiêu, đương nhiên là tôi chỉ mong có thế.

Lưu Hân ban đầu làm hành chính, phụ trách chấm công, nhân sự, văn phòng, tóm lại là một đống công việc không tên. Nửa năm sau, cô kế toán xin nghỉ sinh con, vị trí này rất quan trọng, không thể tùy tiện tuyển người, quan sát thấy Lưu Hân trung thành, đáng tin, làm việc gì cũng chăm chỉ, nghiêm túc, tôi và Lâm Thăng quyết định cho cô ta gánh vác việc này, cô ta cũng đã học thêm lớp kế toán, có chứng chỉ, bởi vậy thạo việc rất nhanh. Có sự trợ giúp đắc lực của cô ta, tôi và Lâm Thăng thoải mái hơn nhiều, vì việc này mà nhiều lần Lâm Thăng đã lên mặt với tôi, tôi cũng chỉ vui vẻ hùa theo hắn:

- Đúng thế, danh hiệu “sát thủ đàn bà” đúng là danh bất hư truyền, tiểu đệ xin bái phục. Cảnh Phú Quý mà so với anh quả thật không thể sánh bằng. - Lẽ dĩ nhiên, khi tôi nói những lời này, Cảnh Phú Quý không có ở đó.

Bắt Lưu Hân phải mang tiếng ác, lợi dụng Lưu Hân để kiểm soát các nhân viên, thế là chi phí của công ty tiết kiệm hơn rất nhiều, việc lặt vặt có người lo lắng, quản lý đi vào quỹ đạo, tôi và Lâm Thăng lại có một danh tiếng tốt là người hiền lành, thân thiện trước nhân viên, kết cục này đúng là hoàn mĩ.

Chỉ có điều, khi bạn đang lợi dụng người khác, làm sao biết được là người khác không lợi dụng mình? Hôm nay dính dáng tới nhau, ngày sau sẽ để lại nhiều hậu quả vô hình mà chúng ta không ý thức được. Không có nhân, tất sẽ không có quả.
Bình Luận (0)
Comment