Trái Tim Băng Được Đánh Thức

Chương 30

Nó và hắn về tới nhà cũng đã 9h sáng. Hắn nhanh chóng vào nhà chuẩn bị đồ đi làm, hôm nay là chủ nhật nên hắn phải làm vào buổi sáng luôn. Nó cũng vào phòng định thay đồ tới bang thì điện thoại của nó reo lên_Alo-nó bắt máy giọng lạnh ngắt ko cảm xúc

_"Hôm nay ba mình tổ chức 1 buổi tiệc cậu với Khánh (hắn) tới dự nha, mình sẽ gửi thiệp mời cho 2 người"-Tuyết vui vẻ nói

_Để xem có đi được ko đã-nó nói xong ko đợi Tuyết nói tới cậu thứ 2 thì đã cúp máy mất tiêu

Nó cất điện thoại vào túi rùi lấy đồ ra thay chuẩn bị tới bang. Nó khoác lên người chiếc áo thun 3 lỗ màu đen, áo khoác ko tay cùng màu, quần short jean. Chân mang giày boot cao gót màu đen có đính thủy tinh. Nó thay đồ xong thì xuống nhà lấy moto rùi chạy tới bang

~~~~~~~~*Biệt thự Hoa hồng trắng~~~~~~~~~~

Minh hôm nay do có việc nên ở nhà làm ko có tới tập đoàn. Minh ngồi cúi mặt vào laptop, hiện nay anh đang rất đau đầu về nhiều việc. Bang chủ hiện giờ còn chưa có tin tức j, em gái vẫn chưa tìm được và còn chuyện quản lí tập đoàn ở VN nữa. Pa Minh thì đang ở Mĩ quản lí tổng tập đoàn chính ở New York nên cũng rất bận rộn ko về được. Minh làm việc xong thì lấy laptop đăng tin tìm em gái nhưng ko có nhắc tới tập đoàn Thiên Ưng. Minh biết nếu mấy người kia biết hoàn cảnh gia đình của anh thì sẽ có hàng ngàn người tới đây nhận là em gái của anh

Minh đang làm việc bỗng nhiên chuông cửa reo lên, người hầu liền ra mở cửa. Một lúc sau có 2 người đi vào

_Mẹ,ông ngoại-Minh nhìn ra cửa đột nhiên reo lên-Mẹ và ông về lúc nào vậy ?

_Mẹ và ông mới về, mẹ có việc nên ghé sang tập đoàn SL còn ông con thì đi dạo đâu đó rùi mới về đây-mẹ Minh vào nhà cười nói

_Sau mẹ ko gọi con ra đón-Minh nói rùi phất tay bảo người làm xách hành lí lên phòng

_Con tưởng mẹ con ko có bằng lái xe sao-ông Minh đùa giỡn

Minh nghe ông nói vậy liền cười, ko ngờ lâu ngày gặp lại ông vẫn vui tính như xưa

_À Minh, có tin của em con chưa-nói tới đây mặt mẹ Minh buồn lại

_Chưa mẹ à con đã lên mạng đăng tin tìm người thân nhưng vẫn chưa có tin j vì lúc đó em con chỉ là 1 đứa bé sơ sinh nên chúng ta ko có nhận diện vì rõ ràng cả thì làm sao tìm được cũng đã 17 năm rùi em con cũng đã là 1 thiếu nữ rùi-Minh nói giọng có chút buồn bã nhưng trên mặt vẫn tỏ thái độ bình tĩnh vốn có

Minh nói tới đây thì ko khí trong nhà nhanh chóng lắng xuống, mọi người đều ko có nét vui vẻ như lúc đầu nữa. Minh biết từ trước đến giờ mọi người trong gia đình luôn sống đầm ấm bên nhau nhưng trong lòng mọi người còn có 1 mỗi niềm chưa giải tỏa được đó là em gái anh vẫn chưa về đoàn tựu

__Đừng buồn nữa mẹ 1 ngày nào đó chúng ta sẽ tìm được thôi- Minh thấy ko khí ngột ngạt liền lên tiếng an ủi mẹ

_Đúng đó, chúng ta đã đợi 17 năm rùi mà vẫn chưa nản lòng , đợi thêm 1 thời gian nữa có sau đâu-Ông Minh cũng lên tiếng, xưa nay ông vẫn rất lạc quan và có niềm tin vào mọi chuyện

_Dạ con biết rùi-mẹ Minh có nén nỗi bùn xuống

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chiều buông xuống, bóng hoàng hôn lan tỏa xuống căn biệt thự huy nga. Từ xa bỗng có 1 chiếc xe Benz chạy tới đậu trước cổng biệt thự. Bước xuống xe 1 người đàn ông mặc bộ vest đen, đeo kính râm hiệu GUCCI, khuôn mặt có đôi nét giống người châu Âu. Người đó tháo kính xuống đi tới ấn chuông cửa. Người hấu trong nhà liền vội ra mở cửa, người đó liền lên xe rùi chạy và biệt thự

Trong biệt thự lúc này Minh và gia đình đang ngồi xem TV, bỗng từ cửa có 1 người đàn ông bước vào

_Max, sao anh tới đây-mẹ Minh ngạc nhiên hỏi

_Tôi về VN vài ngày sẵn qua đây báo tin cho mọi người luôn

_Tin j vậy chú ?-Minh thắc mắc

_Chú có cách tìm được em con rùi-chú Max nói bằng giọng vui mừng

_Cách j vậy ?-cả nhà Minh đồng loạt nói

_À hôm qua chú tìm đồ vô tình chú thấy được cái này-chú Max đưa 1 tấm hình cho Minh

_Đây chẳng phải chỉ là dây chuyền thôi sao có liên quan j ?-Minh ko hiểu nổi chú Max đang có ý j

_Không phải đơn giản vậy đâu, sợi dây chuyền này là do chú thiết kế làm quà cho em con lúc nó vừa ra đời-chú Max ngưng 1 lúc rùi nói tiếp-Sợi dây này được làm từ bạch kim, mặt dây chuyền là 1 viên Poudretteite, xung quanh mặt dây chuyền có đính 7 viên kim cương xanh cỡ nhỏ có khắc 7 chữ cái. Đảm bảo nó là sợi dây độc nhất vô nhị. Chú nhớ khi em con mất tích nó vẫn còn đeo dợi dây này

_Vậy hả chú, chúng ta có hi vọng rùi-Minh mừng rỡ nói

_Cảm ơn anh nhiều lắm Max-mẹ và ông MInh cũng ko tránh khỏi xúc động. Họ đã chờ lâu lắm rùi
Bình Luận (0)
Comment