Một cô học sinh ngồi một mình trong khoang Vip, lại là người cuối cùng bước xuống máy bay, dáng vẻ mệt mỏi cùng khuôn mặt nhợt nhạt của Bảo Nhi ban đầu khiến vài hành khách trong khoang cảm thấy khó hiểu, nhưng cuối cùng cũng chẳng ai lên tiếng nhắc nhở máy bay đã hạ cánh, mà chỉ dùng ánh mắt khó hiểu rồi đi lướt qua cô gái kì lạ, trông có vẻ như đã bị rút hết sức lực, đến nỗi đứng dậy đi lại cũng là việc rất khó khăn.
Mãi đến khi có một nữ tiếp viên đi đến, cúi người lịch sự hỏi, ''Quý khách, chuyến bay đã kết thúc, cô còn có yêu cầu dịch vụ gì không?'' Bảo Nhi cười nhạt, thế giới ngoài kia quá ồn ào, với tâm trạng hiện tại, nó rất cần một nơi yên tĩnh như khoang hạng nhất này, nhưng người ta khó xử như vậy, nó cũng không thể cứ mãi ngồi chiếm chỗ ở đây, ''Cảm ơn, tôi không cần gì nữa.''
Xuống máy bay, ngồi ở ghế chờ chờ rất lâu, sau đó lại bừng tỉnh nhớ mình thực chất chẳng đem theo hành lý, Bảo Nhi ra lối ra vào, đón một chiếc taxi, sau khi nói địa chỉ nó ngả người vào thành ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại. Đến Anh không phải chỉ vì mục đích tránh mặt ba mà còn vì muốn đi chơi cho khuây khỏa, nhưng không ngờ London hoa lệ cùng những con người ở đó lại khiến cho nó phải phiền não, đồng thời tạo ra một đống chuyện buộc nó phải nhọc lòng suy nghĩ.
Đối với một đứa trẻ khi tỉnh dậy phát hiện mình bị thương tích đầy mình, phải chịu nỗi đau về thể xác đến nỗi sống không bằng chết như Bảo Nhi thì sự hoang mang, không biết tại sao ông trời lại để cho mình chịu khổ cực như vậy luôn là câu hỏi mà nó lặp đi lặp lại trong đầu không biết bao nhiêu lần mỗi khi hết thuốc tê, bị hành hạ vì đau đớn. Những khoảnh khắc đó dù có cắn răng, bấu chặt vào ga giường để cố gắng vượt qua nhưng nó vẫn không cầm nổi nước mắt. Trong đầu trống rỗng, không biết mình là ai, không nhớ nhà mình ở đâu, và vì lý gì mà mình phải chịu ấm ức như vậy. Lúc đó, mong muốn lớn nhất của Bảo Nhi chính là tìm lại được gia đình ruột thịt, nhưng gần mười năm trôi qua, dù sự quyết tâm ban đầu có mạnh mẽ đến đâu thì khi Bảo Nhi bắt mình cố nhớ lại cũng không thu được kết quả thì dần dần sự quyết tâm đó đã mai một theo năm tháng. Nó đã chấp nhận cuộc sống trước năm bảy tuổi chỉ là một khoảng trắng, đã thôi không kiếm tìm gia đình ruột thịt, đã nhận định cuộc đời này đại gia đình lớn nhất của nó là Nguyễn gia nhưng ông trời lại trêu ngươi, mọi thứ dần lệch khỏi quỹ đạo mà nó mường tưởng từ trước, xuất thân thật sự của nó cũng ngày trở nên mơ hồ.
Và nếu không tự mình vào căn phòng đó, tận mắt nhìn thấy căn phòng bao trùm lên là sự quen thuộc không nắm rõ, rồi bức ảnh cỡ lớn của Candy, thì không biết điều khủng khiếp này sẽ còn vùi trong bóng tối đến bao giờ.
Mẹ nói rằng nó đã phải phẫu thuật lại toàn bộ khuôn mặt vì những vết thương do dao tạo thành, dung mạo sau đó đã thay đổi hoàn toàn, khác một trời một vực với Candy ở trong ảnh nhưng đôi mắt tím đặc trưng của cô bé đó lại không hề thay đổi, thậm chí nếu nó bỏ kính áp tròng ra, đôi mắt của nó và đôi mắt của Candy là hoàn toàn tương đồng. Trên thế giới này có hơn mấy tỷ người, có thể trùng hợp có hai người giống nhau về màu mắt, nhưng sự quen thuộc khi bước vào Trần gia lại làm nó nghi ngờ, e ngại. Rốt cuộc đâu mới là sự thật? Để giải được câu hỏi đó nó bắt buộc phải đi tìm câu trả lời.
Bảo Nhi thẳng người, mắt thấy đã đến con đường quen thuộc, về gần đến biệt thự nhưng nó vẫn nói, ''Cho tôi đến trường quốc tế Royal.''
''Cháu chắc chứ? Gần mười giờ đêm rồi.'' Tài xế nghi hoặc.
Bảo Nhi không nói gì, thay cho câu trả lời. Chiếc xe từ từ quay đầu, đi về hướng ngược lại.
Mười rưỡi đêm, Bảo Nhi đứng trước cổng trường Royal. Trường học đã đóng cửa, sân trường bên trong không bật đèn, toàn bộ khuôn viên rộng lớn, nguy nga bây giờ lại ngủ yên trong bóng đêm, thích hợp cho những học sinh gan dạ, muốn khám phá xem bên trong trường học có ma không giống như trong các bộ drama học đường Hàn Quốc.
Bảo Nhi đi đến phòng bảo vệ, nơi duy nhất còn sáng đèn trong trường. Bảo vệ là một người đàn ông từng trải, đã làm công việc này nhiều năm nên chỉ cần có một tiếng bước chân nhỏ thì dù có đang chợp mắt cũng ngay lập tức tỉnh lại. Nhìn thấy người tới là một học sinh, hơn nữa còn là khuôn mặt quen thuộc trong danh sách học sinh đi học muộn ở trường, ông chỉnh lại cái mũ, hắng giọng hỏi, ''Có việc gì không?''
''Tôi để quên chiều khóa nhà.''
Bảo vệ ấn nút, cổng sắt dần dần mở ra, Bảo Nhi chưa kịp nói gì thì ông ta đã hỏi tiếp, ''Cháu học lớp nào?''
''11A1.'' Chiều khóa của lớp học ngay lập tức được giao vào tay Bảo Nhi, đồng thời, khi nó đi vào, toàn bộ hệ thống đèn trong trường cũng gần như được bật sáng.
Bảo vệ ngồi xuống, mặc dù không tin lời của Bảo Nhi nhưng ông vẫn nhanh chóng làm theo. Học sinh học trong ngôi trường này, hơn nữa còn học trong các khối A, đi muộn mà không bị kỷ luật, không thuộc loại lắm tiền nhiều của thì cũng xếp vào hàng con ông cháu cha, coi trời bằng vung, những học sinh thuộc tầng lớp trên loại nào cũng không nên dây vào.
Trong trường tất nhiên không có một ai, không bị những ánh mắt soi mói nhìn theo như mọi ngày nên Bảo Nhi cảm thấy quãng đường từ cổng đến lớp có phần ngắn hơn, hoặc giả là nó chưa sẵn sàng để tiếp nhận sự thật. Tra chìa khóa vào ổ khóa, Bảo Nhi vừa vào lớp đã bước về dãy tủ đồ ở phía cuối, mở ngăn tủ của mình ra, nó lấy sợi dây chuyền để ngay trên chồng sách vở.
Ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc, Bảo Nhi run rẩy mở dây chuyền. Đây là sợi dây chuyền được thiết kế tinh xảo đến nỗi chỉ có chủ nhân của nó mới biết đây là loại có nắp bật. Rất lâu, rất lâu rồi, nó chưa từng mở mặt nắp hình trái tim này, cũng dường như bóng dáng của cô bé trong tấm ảnh được cất giữ cũng đã hoàn toàn phai mờ. Mẹ nói đây là đồ vật có giá trị duy nhất rơi ra từ người nó lúc nó được đưa đến phòng cấp cứu, cũng là vật để nó biết rằng trước khi gặp tai nạn mình cũng đã hạnh phúc như bao đứa trẻ khác bởi trong ảnh là cô bé có nụ cười vô cùng rạng rỡ. Nhưng kể từ khi từ bỏ hành trình tìm kiếm quá khứ của mình, Bảo Nhi chưa một lần mở lại sợi dây chuyền này, vì nó sợ thực chất mình không thể buông bỏ ký ức mà yên ổn làm nhị tiểu thư của Nguyễn gia.
Dưới ánh đèn, phòng học sáng trưng, ánh sáng đi qua soi chiếu mọi góc khuất, cũng như rọi soi vào bức ảnh nhỏ trong sợi dây chuyền, hằn in vào đáy mắt Bảo Nhi. Nó cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, mọi thứ xung quanh dường như sụp đổ, trong hình, lại là một Candy bằng xương bằng thịt. Dù đã chuẩn bị trước tinh thần, lòng cầu mong cho nó hồi nhỏ chỉ là có nét hao hao giống với Candy, nhưng hai khuôn mặt giống hệt nhau đó nếu không phải là chị em sinh đôi thì chắc chắn cũng là cùng một người. Mà nó không tin Bảo Nam có ba đứa em gái, lại càng không tin trên đời này lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.
Không gian yên tĩnh, dường như chỉ nghe được nhịp tim đập thình thịch của mình. Bảo Nhi đưa tay lên ngực, đau đớn hơn nó tưởng. Loại cảm giác này sau ngày Hà Duy ra đi tưởng như đã hoàn toàn biến mất. Vậy mà giờ đây, nó lại tái hiện một cách chân thực, bức nó đến nỗi muốn giũ bỏ hết vỏ bọc của mình, ôm mặt mà bật tiếng khóc thê lương. Bảo Nhi đến giờ mới hiểu, nó không vô cảm như nó tưởng, chỉ là trước đây nó không gặp phải chuyện gì khiến nó tê tái cõi lòng. Mà không, chỉ dùng hai từ tê tái thôi thì chưa đủ, nó cảm thấy mình như đang lơ lửng dưới vực sâu vạn trượng, hoang mang, sợ hãi, không biết vì lý do gì mà không thể ngã xuống đáy vực ngủ một giấc để quên hết sự đời, khi tỉnh dậy phát hiện mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Hoặc giả hãy làm cho nó tưởng mọi thứ mà nó đang có chưa đủ để thỏa mãn lòng hư vinh của mình, khiến nó khi chưa có chứng cứ xác thực đã tưởng tượng mình là em gái của Bảo Nam - kẻ có trong tay biết bao thứ mà người đời mong muốn.
Bảo Nhi tuyệt vọng nắm chặt sợi dây chuyền trong tay.
Nó cảm thấy toàn thân mình chỗ nào cũng đau đớn, bất lực đến nỗi không thể nào đứng lên. Giờ nó đã không tỉnh táo để phân biệt nó đau về thể xác hay tinh thần.
Mồ hôi chảy ngày càng nhiều, mấy chốc đã thấm đẫm lưng áo, Bảo Nhi lấy hai tay ôm chặt bụng, gục mặt xuống bàn. Có cái gì đó đang càn quét dữ dội, dần dần rút đi toàn bộ ý thức của nó.
Không được! Nó cần phải tỉnh táo lại.
Vịn người loạng choạng đứng lên, nhưng tiềm thức trong đầu không thể chống lại phản ứng của cơ thể. Bảo Nhi thấy mọi thứ xung quanh ngày càng mông lung, mờ ảo.
Trước khi mất dần đi ý thức, Bảo Nhi dường như nghe thấy có tiếng bước chân gấp gáp chạy về phía nó. Sau đó cả người nó ngã vào vòng tay của một người, bên tai vang đến một giọng nam trầm thấp, có chút quen thuộc, ''Cô làm sao thế?''
Bảo Nhi cố gắng mở mắt, nó rất muốn xem đây có phải là người nó quen không nhưng căn bản cả người lại chẳng còn chút sức lực.
Sau đó, toàn bộ không gian đều tối đen như mực.
Trong lúc hôn mê, Bảo Nhi loáng thoáng ngửi thấy mùi thuốc sát trùng. Chắc có lẽ nó đã được đưa tới bệnh viện.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Bảo Nhi lờ mờ lấy lại ý thức. Thuốc mê có lẽ vẫn còn tác dụng, nó không thể mở mắt nhưng bên tai vẫn vọng đến hai tiếng nói chuyện mơ hồ. Giọng nói thứ nhất là giọng nói cuối cùng nó nghe thấy trước khi ngất đi, giọng nói thứ hai với đầy các từ ngữ chuyên ngành, người nói chắc hẳn là vị bác sĩ nào đó.
''Cô ta sao rồi?'' Người đó hỏi.
''Đau dạ dày nhẹ công thêm thiếu hụt chất dinh dưỡng, tạm thời không có gì đáng ngại, đợi hết thuốc bệnh nhân sẽ tỉnh lại.''
Người đó nghe vậy liền nhíu máy, lẩm bẩm, ''Đau dạ dày? Thiếu hụt chất dinh dưỡng?''
Bác sĩ giải thích, vẻ mặt ông ta thể hiện rõ vẻ nghiêm trọng, ''Chàng trai, tôi không biết cậu đã làm gì mà bạn gái cậu lại ra nông nỗi như vậy.''
''...''
''Khi truyền thuốc cho bệnh nhân, tôi thấy có vài vết cắt lờ mờ bên cổ tay trái của cô ấy. Cậu cũng hiểu tôi nói gì đúng không? Bệnh nhân ăn uống không điều độ nên dẫn tới đau dạ dày, khả năng lớn là cộng thêm việc mắc chứng stress nên mới thành ra như vậy.''
Sắc mặt người đó lập tức thay đổi, ''Bác sĩ, ra ngoài đi, tôi muốn hỏi thêm một vài việc.''
Tiếng mở cửa rồi đóng cửa vang lên.
Bảo Nhi hoảng hốt. Ai đã nhìn thấy cổ tay nó rồi? Nó rất muốn biết nhưng mí mắt không sao động đậy, tiếp đó, lại là cơn buồn ngủ ập đến, một lần nữa nó lại chìm vào vô thức.