Ngày 31 tháng 1.
Giống như những gì tôi dự đoán, gần ba giờ sáng, tòa thành Trần gia chìm trong bóng đêm, ngoài những top vệ sĩ đang đi tuần trong khuôn viên thì không ai còn thức. Tôi vô thức đưa mắt nhìn lên lầu hai của dãy nhà chính phía trước. Phòng của bố mẹ và Bảo Nam đều đã tối đèn, ngoại trừ bố vẫn đang ở tổng tập đoàn, chắc không ai biết là tôi vừa đặt chân quay trở về từ nước Pháp xa xôi.
Hồi lâu, thấy tôi vẫn đứng ngẩn người, bác quản gia - cũng là người vừa đón tôi ở sân bay lên tiếng. Trong đêm đông, sự quan tâm ấy khiến tôi cảm thấy đỡ giá lạnh, “Tiểu thư, mau vào nhà thôi, cô không nên nghĩ ngợi nhiều, ông chủ không nói cho phu nhân và thiếu gia biết đêm nay cô sẽ về.”
Tôi đau lòng ư? Không! Vì đây là kết quả mà ngay từ đầu tôi đã hướng tới.
…
Tôi không nhớ cụ thể tôi đã đáp lại lời của bác quản gia như thế nào. Nhưng rõ ràng sau đó, tôi đã viện một cái cớ nghe có vẻ như hợp lý để cố kéo dài thêm thời gian, “Hôm nay cháu rất mệt, có lẽ ngày mai sẽ ngủ đến tận trưa, vì vậy nếu trong lúc ăn sáng mẹ cháu có hỏi, thì phiền bác chuyển lời giúp cháu nhé.”
###
Ngày 1 tháng 2.
Không phải đến trưa, tôi đã li bì đến tận chiều ngày hôm sau, chắc cũng vì lý do đó mà mãi đến hai giờ ba mươi phút sáng, tôi vẫn không sao ngủ được.
…
Hai giờ bốn lăm phút, tôi quyết định sẽ ích kỷ phá rối giấc ngủ của Hà Duy, “Hà Duy, anh mau dậy đi, em không ngủ được.”
Không hổ danh là người có tác phong mau lẹ, anh ấy quả thực đã không làm tôi thất vọng. Tôi có thể tưởng tượng ra viễn cảnh đôi mắt của Hà Duy vẫn đang kèm nhèm do bị tiếng chuông điện thoại bất ngờ đánh thức, thế nhưng anh ấy vẫn kiên nhẫn đọc và trả lời tin nhắn của tôi. Với tôi, hình ảnh của một Hà Duy như thế còn quý giá hơn những lời thề non hẹn biển từ một chàng trai đối với người con gái mà mình yêu thương.
…
Hà Duy, khi trò chuyện với anh, là lúc em tạm thời quên đi mọi phiền muộn của thực tại. Anh có biết cảm giác phù phiếm khi ở trong căn biệt thự xa hoa, nhưng lại phải ngồi lặng lẽ ăn bữa tối một mình, dáng vẻ lúc đó của em lạnh lẽo và cô độc đến mức nào? Tối nay nhà em ngoài người làm thì không còn ai khác, lúc đó em mới chợt hiểu, thì ra sự cô quạnh đã giúp em thấy được, từ rất lâu rồi, em đã quen với việc luôn có anh đồng hành cạnh bên.
###
Ngày 2 tháng 2.
Điều gì đến rồi cũng sẽ đến, chung quy, tôi không thể tránh mặt tất cả những người đang cùng tôi sống dưới một mái nhà. Bảy giờ sáng nay, tôi không thể lại một lần nữa viện lý do tôi vẫn còn mệt để nằm trên giường, không phải xuống ăn sáng. Vào phòng khách, người đầu tiên tôi gặp lại là Thiên Vũ, chúng tôi không có thời gian nên chỉ chào hỏi qua loa rồi cùng nhau bước vào phòng ăn.
…
Đã sáu tháng rồi tôi mới gặp lại mẹ, tuy nhiên, mẹ chỉ hỏi qua tôi có vài lời, dường như ngoài việc chảy chung cùng một dòng máu, thì tôi với mẹ không còn bất kỳ một sự gắn kết nào khác. Cổ họng tôi bỗng nhiên nghẹn ứ. Tôi buông dao, nĩa, dù trước mặt có thể là những món ăn mà bọn trẻ ở khu phố ổ chuột tại Pháp cả đời ao ước, muốn được thưởng thức, thế nhưng tôi vẫn thấy vô vị, không thể nuốt trôi thêm được một miếng. Điều đó đã thành công khiến ánh mắt của bố dừng lại trên người tôi, ông hỏi, “Hiểu Du, sao ăn ít thế? Có phải con thấy trong người không khỏe ở đâu không?”
Tôi mấp máy môi, định nói vài câu để bố yên lòng, ấy vậy mà lại không có cơ hội. Tôi có nên cảm kích Trần An Khuê khi cậu ta cướp lời tôi, sau đó còn cố tình bông đùa?
“Bố à, đâu phải như vậy. Con thấy có khi Hiểu Du đã thay đổi khẩu vị, quen ăn đồ Pháp nên bây giờ mới không vừa miệng với đồ ăn mà đầu bếp ở Trần gia nấu cho chúng ta.” Ngừng lại vài giây, cậu ta lại quay sang tôi, cười cười, “Cậu nói xem có phải không?”
Tôi không nói gì, chỉ biết mím môi, nắm chặt lấy bàn tay đang dấu dưới khăn trải bàn. Đúng lúc này, một tiếng “cạch” mạnh vang lên. Bảo Nam đặt mạnh chiếc dĩa trên tay xuống mặt kính, tôi có thể nhận ra anh tức giận, nhưng không rõ là anh đang nổi giận với tôi hay với Trần An Khuê. Có lẽ, khi nhìn thấy vẻ mặt không đổi sắc của cậu ta, tự tôi đã có đáp án cho riêng mình.
…
Lúc đó tôi đã rất ấm ức, thế mà cuối cùng tôi vẫn không thể khóc nổi, vì đây không phải là cảm giác mà tôi chưa từng trải qua. Vậy nhưng trong lòng tôi lại càng thêm khẳng định: Bảo Nam ghét tôi, anh ấy thật sự rất ghét tôi!
###
Ngày 6 tháng 2.
Tôi nhận được cuộc gọi từ số máy của Hà Duy, nhưng người nói chuyện với tôi lại là chị Hà My - em gái anh ấy. Hà My bảo Hà Duy đã tham gia vào khóa huấn luyện quân đội do nhà trường tổ chức, bởi vậy mà mấy hôm nay mới không trả lời tin nhắn của tôi. Tệ hơn là trong vòng một tháng, tôi sẽ không thể nói chuyện điện thoại với anh ấy. Tôi nghĩ, cả ngày hôm nay khuôn mặt của tôi chẳng khác nào đưa đám. Tôi đã quen với việc mỗi tối nhắn tin kể lể, tâm sự với Hà Duy để giải tỏa mọi nỗi ấm ức. Vậy mà giờ đây anh ấy lại tạm thời rời bỏ tôi. Tôi chỉ muốn Hà Duy đừng tham gia vào các hoạt động của trường. Có phải khi nảy ra ý nghĩ đó, tôi đã trở thành một con bé ích kỷ?
###
Ngày 12 tháng 2.
Mấy ngày nay, ngoại trừ những lúc dùng bữa, tôi đều không bước ra khỏi phòng. Bố bảo tôi ít nói đi, tôi không nói gì, coi như mặc nhận. Giờ đây trong mắt mẹ, có phải tôi cũng đang ngày càng trở nên lầm lì, khó thân cận hơn? Tôi biết ở Trần gia, có không ít người bàn tán, chỉ trỏ sau lưng tôi, họ bảo tôi không biết điều, là người đến sau nhưng lại thích ra vẻ thanh cao, muốn lấy đi vị trí nhị tiểu thư duy nhất trong dòng tộc của Trần An Khuê. Tôi thấy hơi nực cười, hình như cậu ta mới là người sống dưới thân phận của tôi thì phải. Hơn nữa, xã hội ngày nay đến cả những người có bối cảnh tầm thường cũng thích nghe mấy lời ngon ngọt, huống chi là đám họ hàng trực thuộc của gia tộc họ Trần? Thế nhưng tôi không tức giận, ngược lại lại thấy thương cảm cho Trần An Khuê, cậu ta có mệt khi lúc nào cũng phải nghĩ cách để đi nịnh bợ, lấy lòng người khác? Cũng phải thôi, tôi nghĩ Trần An Khuê sợ có một ngày tôi sẽ cướp đi thân phận nhị tiểu thư Trần gia của cậu ta. Chẳng lẽ, thái độ mà tôi thể hiện kể từ khi tôi đặt chân đến tòa thành này không đủ để Trần An Khuê hiểu rằng, tôi chưa bao giờ có tham vọng lấy lại tất cả những thứ mà đáng lẽ ra tôi nên được hưởng? Và bây giờ sau bao nhiêu chuyện, tôi lại càng không muốn, bởi tôi thật sự bài xích gia đình ruột thịt của mình, cũng như chán ghét tất cả những thương tổn mà người mới đầu tôi trao cả hy vọng ban tặng cho tôi.
###
Ngày 14 tháng 2.
Hôm nay, lọ thuốc mà tôi luôn để trong túi áo bị rơi mất, đến đêm, hơn một giờ sáng, lúc lật tung tất cả mọi thứ trong phòng để tìm, tôi vẫn không thấy đâu.
…
Thì ra trong lúc vô tình, lọ thuốc đã nảy ra và rơi ở phòng khách, lọt xuống tấm nệm của chiếc ghế sofa mà hồi tối tôi mới ngồi.
…
Tôi không biết vì sao đến tận bây giờ Bảo Nam vẫn chưa đi ngủ, nhưng rõ ràng khi tôi quay người ra đằng sau, chuẩn bị trở về phòng thì đã trông thấy anh đứng ở đó, sắc mặt rất tệ.
Tôi hơi cúi mặt, lúc gần bước được lên bậc cầu thang thứ nhất, thì Bảo Nam đột nhiên giữ chặt lấy tay tôi. Tôi thấy hơi bất ngờ trước hành động khó hiểu của anh. Nhưng còn chưa kịp định thần, thì Bảo Nam đã đưa tay vào túi áo ngủ của tôi, lấy ra lọ thuốc mà vất vả lắm tôi mới tìm được. Bảo Nam rất lạnh lùng, trước đây dù có phớt lờ thì anh cũng chưa bao giờ dùng tông giọng này để hỏi chuyện tôi.
“Đây là thuốc ngủ?”
Đó vừa là lời chất vấn, cũng vừa là lời khẳng định, bởi Bảo Nam không cho tôi có cơ hội trả lời, “Tại sao lại uống thứ thuốc này?” Câu hỏi tiếp theo của anh nằm ngoài định liệu của tôi.
Tôi đưa bàn tay có chút run rẩy của mình với mong muốn có thể lấy lại được lọ thuốc, “Em cần nó.” Dạo gần đây nếu không nhờ tác dụng của những chất gây mê, thì có lẽ tôi sẽ thức đến tận sáng. Chắc do tôi không cảm nhận được sự tồn tại của Hà Duy nên mới lo lắng và chán nản như thế.
Gương mặt của Bảo Nam lạnh lẽo đến cực điểm, tiếp đó, tôi thấy anh vung tay, lọ thuốc trên tay anh bay thẳng ra ngoài cửa sổ. Không có một lời giải thích nào, thứ tôi nhận được chỉ là bóng lưng cao ngạo trước khi bỏ đi, cùng giọng nói không có một chút hơi ấm của Bảo Nam, “Nếu có ý định ra tìm lọ thuốc, thì trước tiên hãy lên thu dọn hành lý, sau đó cuốn xéo khỏi đây!”
…
Tôi đứng im bất động, lặng người hồi lâu. Liệu anh có biết, đó cũng là lúc mà tôi mất hết lòng tin về mối quan hệ mà tôi cho là sẽ không bao giờ cứu vãn nổi giữa hai anh em?
###
Ngày 15 tháng 2.
Đêm qua, tôi gần như thức trắng. Sáng nay, tôi uể oải đến nỗi không muốn bước chân ra khỏi phòng. Khi nhìn vào gương, quầng thâm dưới mắt càng khiến dáng vẻ của tôi thêm phần thảm hại. Lúc ra khỏi phòng, đụng mặt Trần An Khuê ở đầu cầu thang, tôi đã cố gắng xem như cậu ta không tồn tại, nhưng hình như chỉ một mình tôi có thành ý, không muốn kiếm chuyện.
Trần An Khuê đi đến vỗ vai tôi, trong mọi trường hợp, cậu ta luôn là người thích sinh sự, “Hiểu Du, mắt cậu bị làm sao thế?” Rõ ràng câu hỏi của Trần An Khuê rất bình thường, vậy mà, ý dè bỉu tiếp theo trong ngữ điệu của cậu ta lại khiến tôi khó có thể tỏ ra hòa nhã, “Ồ, đã khóc vì bị Bảo Nam ghét bỏ à? Cậu nên quay về Paris thì hơn, đừng biến mình thành người không có lòng tự trọng. Để người khác nói câu “cuốn xéo” với mình thì không hay đâu.”
Câu nói của Trần An Khuê chẳng khác nào mũi dao khoét sâu vào vết thương trong lòng tôi. Thế nhưng, cậu ta đã chứng kiến bộ dáng thảm hại của tôi từ lúc nào? Tôi với Trần An Khuê tại sao không thể chung sống hòa thuận? Cậu ta chẳng lẽ coi những lời khiến tôi thương tổn là điều tốt lành? Bấy giờ tôi mới hiểu, đối diện với một người như Trần An Khuê, mọi nỗ lực mà tôi cố gắng sẽ chỉ giống như một trò đùa.
Có lẽ, tôi sẽ không thể nào quên ngày hôm nay, sau lúc tôi hất tay Trần An Khuê ra khỏi vai mình rồi nhếch lên khóe môi, đó cũng là lần đầu tiên tôi tỏ rõ thái độ chán ghét đối với cậu ta, “Cậu lầm rồi, tôi đâu có khóc, mà là tôi thấy khinh bỉ, khinh bỉ người không có lòng tự trọng lại đi áp đặt nhược điểm của mình lên bản thân người khác. Rõ ràng chúng ta đều là những đứa trẻ lớn lên trong cùng một tầng lớp, vậy mà tại sao cậu lại không hiểu chuyện như vậy? Rốt cuộc là tôi chưa nhìn ra được điểm tốt của cậu, hay là nhân cách của cậu thật sự có vấn đề?” Nhìn sắc mặt của Trần An Khuê, lòng tôi càng nguội lạnh, “Còn nữa, cậu không có đủ tư cách để can thiệp vào chuyện tôi đi hay ở lại căn nhà này. Còn giờ thì mong cậu nhường đường, đừng cản trở tôi, tôi rất sợ mắt mình sẽ bị bẩn khi nhìn thấy cậu.”
Nói xong mọi điều, tôi thấy trong lòng rất nhẹ nhõm. Trong khi Trần An Khuê còn đang tròn mắt, tôi đã đi lướt ngang qua người cậu ta. Nhưng điều tôi không ngờ là tiếp theo, Trần An Khuê như bị mất sạch lý trí, cậu ta túm lấy tóc tôi, giật ngược ra đằng sau, sau đó còn đợi khi tôi đứng vững, tiến thêm một bước, tát mạnh vào mặt tôi, “Mày dám nói với tao bằng giọng điệu như thế?”
Cơn đau truyền tới khiến tôi lạnh toát người trong giây lát, bởi vì chưa hiểu rõ thủ đoạn của Trần An Khuê, nên tiếp theo tôi mới tức giận, không kìm được đẩy ngã cậu ta.
Trần An Khuê ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ tột cùng. Giọt nước mắt của cậu ta khiến tôi thấy hơi khó hiểu. Vì hình như so với cú tát của Trần An Khuê, thì hành động phản kháng của tôi cũng chưa được tính là gì.
Tuy nhiên, khi tôi thấy bố mẹ, Bảo Nam, Thiên Vũ và bác quản gia gần như cùng lúc đi xuống từ hai đầu cầu thang ở phía hai bên. Khi mẹ đẩy tôi ra đằng sau để chạy đến ôm Trần An Khuê rồi quay ra quát tôi, “Con làm gì vậy hả?” Khi nhìn thấy vẻ thất vọng của bố cùng ánh mắt sắc đến bức người của Bảo Nam, tôi mới thấu tỏ một điều, hóa ra dù là lúc tôi nghĩ tôi kiên cường nhất, thì tôi vẫn chẳng thể thay đổi sự thật, tôi không “đóng kịch” giỏi được như Trần An Khuê.
...
Ngoại trừ Thiên Vũ, tất cả mọi người đều chỉ quan tâm đến Trần An Khuê mà quên không hỏi, vì sao một bên má tôi lại bị sưng đỏ. Trong lúc Thiên Vũ đưa tôi bông băng sát trùng, tôi không rõ là hắn có nhìn thấy một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt tôi hay không?
...
Lúc thuốc khử trùng thấm sâu vào da thịt, đó vừa là lời nhắc nhở về cơn đau thể xác, vừa là lời gợi nhắc về nỗi đau tinh thần mà trong suốt cả buổi sáng ngày hôm nay, tôi đã phải tự mình gánh chịu.
###
Ngày 17 tháng 2.
Hai ngày nay, tôi và mẹ không nói với nhau lấy một lời. Tôi có thể hiểu là mẹ đang giận tôi bởi tôi làm “con gái cưng” của mẹ rơi nước mắt, hay nên ngụy biện là do tôi quá nhạy cảm, bởi mẹ chẳng vì ai cả, là do tôi luôn trốn tránh ánh mắt của mẹ, bởi thế nên chúng tôi mới không có cơ hội chuyện trò?
Còn bố, phải chăng sau ngày hôm đó, tôi đã khiến cho bố có cách nhìn nhận khác về tôi? Nếu ban đầu, trong mắt ông tôi là đứa trẻ hiểu lễ nghi, tính tình ôn hòa, thì có phải giờ đây tôi lại là người giỏi ngụy biện, lòng dạ thâm sâu, độc ác?
Tôi không mấy đau lòng trước thái độ ngày càng lạnh nhạt của mẹ, nhưng còn bố, chẳng lẽ khoảng thời gian mà tôi tiếp xúc với ông không đủ để ông dành một phần tin tưởng cho tôi?
Tôi thừa nhận có rất nhiều lúc tôi kỳ vọng vào bố, tin tưởng ông sẽ không giống như mọi người, chỉ nhìn vào vẻ ngoài đáng thương của Trần An Khuê để nâng niu, chiều chuộng cậu ta.
Thế mà, ảo tưởng của tôi lại chợt lụi tắt khi mà bố gọi một mình tôi vào thư phòng, “Hiểu Du, bố biết trong lòng con còn nhiều bất bình, ấm ức. Tuy nhiên, con không nên ích kỷ, đánh An Khuê đến nỗi con bé bầm tím cả người như vậy. An Khuê rất tội nghiệp, con bé trước đây được bố mẹ chiều chuộng nên nó tưởng nó có được mọi thứ, nhưng rồi lại phát hiện, thì ra, mình lại bị bố mẹ ruột vứt bỏ…”
…
Đến tận bây giờ, tôi không thể nhớ cặn kẽ từng lời bố nói. Thế nhưng trong khoảnh khắc đầu óc tôi trống rỗng, tại sao bố vẫn không ngừng khuyên tôi nên đối tốt với Trần An Khuê, rồi trách tôi lần này thực sự đã sai? Bố có bao giờ nghĩ rằng, thật ra, tôi còn tội nghiệp hơn cậu ta? Khi mà bố khẳng định tôi là kẻ ích kỷ, Trần An Khuê không lẽ lại tử tế hơn tôi? Bố nói, cậu ta bị bố mẹ ruột vứt bỏ, vậy chẳng lẽ tôi không bị những người mà tôi cho là thân yêu nhất lừa dối, quay lưng? Ban đầu, tôi cũng lầm tưởng Bảo Nam có thể mang đến cho tôi mọi thứ, và rồi khi ngẫm lại tôi mới chợt ngộ, hóa ra tôi chẳng nhận được thứ gì.
…
Nếu như bố nghĩ tôi là người hạnh phúc, dám hỏi trên thế gian này còn có ai tự nhận mình là kẻ đáng thương?
###
Ngày 20 tháng 2.
Hà Duy, anh có biết những ngày này em khổ sở đến mức nào? Em như đang sống nhờ ở nhà người khác, làm gì cũng sợ bị soi mói, chỉ trích nên em luôn rụt rè, không dám gặp mọi người và chọn cách trốn tránh.
Trước mắt em, là cảnh hoàng hôn đang buông xuống, một góc của tòa thành Trần gia đổ bóng, in nghiêng xuống dưới đài phun nước, ánh lên sắc mạ vàng của cuộc sống vật chất, xa hoa.
Giờ đây, em chỉ muốn bảy tháng trôi qua thật mau để có thể quay về bên anh, trốn chạy khỏi sự phù phiếm của căn biệt thự lộng lẫy, nhưng lại thiếu vắng đi hơi ấm tình người. Nhưng em sợ em sẽ không kiên trì được, vì em cảm thấy em đang dần suy sụp, bất cứ lúc nào cũng có thể tuyệt vọng mà gục ngã.
###
Ngày 22 tháng 2.
Sau bao ngày gặp lại, sự u uất của tôi khiến bố Walker lo lắng. Sáng nay, tôi nghe thấy ông liên hệ với một số bác sĩ tâm lý, dù không muốn, thế nhưng trong tâm, thực chất tôi cũng đang e ngại cho tôi của dạo gần đây.
…
Chiều nay, tôi phải trả lời một loạt những câu hỏi. Tôi không hiểu bố Walker đang nhờ cấp dưới của ông kiểm tra để chẩn đoán xem tôi bị bệnh gì, nhưng vị trưởng khoa già nua đã thành công khơi dậy những nỗi đau thầm kín nhất của tôi.
“Vâng, có những lúc, cháu cảm thấy đau khổ, buồn bã đến mức tưởng như không thể chịu đựng nổi.”
…
“Không, cháu không hy vọng vào tương lai.” Nếu như tôi tiếp tục ở lại Trần gia, tôi chẳng tin rằng tương lai tôi sẽ được hạnh phúc.
…
“Có, cháu nghĩ mình là người thất bại trong của sống.” Tôi tự nhận thấy tôi quá thất bại trong việc duy trì mối quan hệ với bố mẹ và anh trai.
…
“Đôi chút, từng có lúc cháu căm ghét bản thân mình.” Hay nói đúng hơn là ghét bỏ sự dư thừa của bản thân, có phải nếu không có tôi, cuộc sống của tất cả mọi người sẽ không bị đảo lộn?
…
Tôi không biết mình đã phải trả lời những ý tương tự như vậy thêm bao nhiêu lần, vậy nhưng câu hỏi cuối cùng của bài test lại khiến tôi phải suy ngẫm.
Bác sĩ hỏi tôi, “Cháu có ý nghĩ làm hại bản thân, muốn được thoát khỏi những điều khiến cháu phiền muội hay không?”
Tôi chưa đến nỗi vì họ mà nảy ra những ý nghĩ tiêu cực, tuy nhiên, được giải thoát khỏi những vấn đề làm mình tuyệt vọng là điều mà ai chẳng muốn.
…
Có lẽ, sự trầm mặc của tôi khiến bố Walker hoảng sợ. Bởi thế, bài test kéo dài hơn một tiếng kết thúc sớm hơn dự tính.
…
Trước đây, tôi chưa từng tưởng tượng, nếu như đi khám, bác sĩ sẽ chẩn đoán tôi đang mắc bệnh trầm cảm. Tuy nhiên, dường như đúng mà cũng dường như sai, không ai có thể hiểu rõ tôi hơn tôi. Có lẽ tôi đã không dễ dàng chấp nhận sự thật, bởi việc đã đến nước này mà tôi còn không tiếp nhận điều trị, thậm chí còn bảo với bố Walker, “Bố cứ yên tâm đi công tác. Đừng lo, một thời gian nữa con sẽ ổn. Bố hãy giữ kín chuyện này, nhất là với bố mẹ ruột của con. Con dám chắc khi bố quay trở về, con sẽ không giống như bây giờ nữa.”
…
Tôi không muốn có thêm một người, nhất là những người ghét bỏ tôi phải bận tâm đến những chuyện liên quan đến tôi, vì thế mà những điều tôi vừa trải qua trong buổi chiều, hãy cứ ngủ yên vào quên lãng.
###
Ngày 25 tháng 2.
Chắc có lẽ do đã quen với việc thức đến gần sáng, nên mấy ngày gần đây giờ giấc sinh hoạt của tôi chính thức bị đảo lộn. Tôi ngủ từ sáng đến chiều, thức dậy vào tầm tối muộn, điều đó khiến Thiên Vũ không hài lòng, hắn bảo tôi chẳng khác nào ma cà rồng. Tôi không phản bác, vì thấy cũng khá đúng.
Ban đầu, mỗi sáng, bác quản gia còn lên phòng đánh thức tôi, nhưng lâu dần, thời gian bác gọi tôi xuống để “ăn sáng” lại chuyển sang khoảng bốn giờ chiều. Tôi khá hài lòng vì tầm này thường là lúc mẹ cùng bố đến tổng tập đoàn, còn Thiên Vũ, Bảo Nam và Trần An Khuê thì chưa đi học về, tôi sẽ không phải quan sát sắc của mặt họ để xử sự.
…
Trong nhà, ngoại trừ bố và Thiên Vũ thì chẳng mấy ai lưu tâm đến tôi, có vẻ họ xem như tôi không tồn tại, mặc cho tôi một mình một kiểu, thích làm gì thì làm. Đối với tôi, sự hờ hững của mẹ và Bảo Nam từ lâu đã trở thành một phần của cuộc sống, vậy nên ngoài việc bình thản đón nhận, thì tôi không còn có lấy một chút cảm giác gọi là đau lòng. Phải chăng một khi đã chết tâm, con người ai cũng giống ai, có thể bình thản tiếp nhận mọi thứ?
…
Nếu có người hỏi tôi có phải tôi đã bị xa lánh. Câu trả lời của tôi sẽ là, “Không! Thực ra, tôi đang tự cô lập bản thân mình với tất cả mọi người.”
###
Ngày 27 tháng 2.
Sáng nay khi đang ngủ, tôi bỗng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Tôi mắt nhắm mắt mở bắt máy.
Nghe thấy giọng nói uể oải, như có như không của tôi, người ở đầu giây bên kia hỏi bằng giọng bông đùa, “Mấy giờ rồi mà em vẫn chưa chịu dậy?”
Tôi miễn cưỡng mở mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, bây giờ là tám giờ sáng, nhưng tôi mới đi vào mộng đẹp được có ba tiếng.
Bấy giờ vẫn lơ tơ mơ, nên tôi trả lời rất hàm hồ. Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, ý thức của tôi đang dần mất đi. Vậy nhưng, tiếng cười trầm thấp quen thuộc đã níu lại một chút tiềm thức cuối cùng của tôi.
…
Đến lúc ngồi yên vị trên xe ô tô, nhìn khuôn mặt không rõ là vui hay giận của người bên cạnh, tôi thấy hơi ái ngại, “Xin lỗi, em…”
Trí Phong đưa tay, định chạm hai ngón tay vào môi tôi, nhưng tôi đã bắt được bàn tay của anh ấy rồi ngồi dịch người ra phía sau, “Lần trước em quên không nói với anh, ở đất nước em đang sống, bắt tay mới là hình thức chào hỏi lịch sự, lễ nghi nhất.”
Ý cười trong mắt Trí Phong biến mất, tôi hơi đờ người, mỗi khi đối diện với một Trí Phong như vậy, không hiểu sao trong tôi lại dâng lên một nỗi sợ hãi không tên. Nhưng hình như tôi đã quá nhạy cảm, bởi Trí Phong không tức giận, ngược lại, anh ấy còn nói lời xin lỗi tôi.
Trí Phong khách khí như vậy làm tôi thấy hơi mất tự nhiên. Tôi tìm chủ đề để nói chuyện, thật ra, đây cũng là điều tôi đang thắc mắc, “Sao anh lại biết nhà em?”
“Em nghĩ tòa thành Trần gia khó tìm, nhỏ bé đến thế cơ à?”
Tôi chợt nhận ra câu hỏi của mình chỉ là dư thừa.
Trí Phong mỉm cười, anh ấy đưa tay lên xoa đầu tôi, sau đó nhàn nhạt lên tiếng, “Anh theo bố sang đây nên mới thuận tiện đến thăm em.”
Không để tôi nghĩ ngợi nhiều, Trí Phong tiếp tục đề nghị, “Hôm nay, hãy làm hướng dẫn viên du lịch cho anh, em không được từ chối đâu đấy.”
Bầu không khí trong khoang xe rõ ràng đã thoải mái hơn. Tuy nhiên, trong suốt năm năm cuộc đời, số lần tôi được ra khỏi nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, hai năm sau đó, phần lớn thời gian tôi đều ở Pháp, thế nên dù là nơi chôn rau cắt rốn, nhưng London vẫn là thành phố lạ lẫm trong hồi ức của tôi. Vậy mà bây giờ, Trí Phong lại bảo tôi đưa anh ấy đi tham quan London… Quả thực, tôi đảm đương không nổi trọng trách này.
Nhìn điệu bộ lúng túng của tôi, Trí Phong như thể hiểu ra vấn đề nào đó, nhưng khi đào sâu suy nghĩ thì tôi lại cho rằng tôi đã quá đa nghi, bởi tôi chưa bao giờ kể chuyện đời tư của mình cho anh ấy nghe.
“Anh không phải người kén chọn, chỉ cần nói một địa điểm mà em thích là được.”
Đầu óc tôi như được khai sáng trong giây lát. Tôi hỏi Trí Phong, “Trí Phong, anh có sợ độ cao không?”
Trí Phong nhìn tôi, nét mặt như thể vừa nghe thấy chuyện nực cười, “Em nghĩ anh ấu trĩ đến thế cơ à?”
Tôi gật đầu, “Vậy đến London Eye đi.”
…
Lúc đứng trong toa chở khách, tôi hơi nhíu mày, chợt nhớ khoảng một năm trước, tôi cũng đã một lần tới đây cùng với Thiên Vũ và Bảo Nam, tuy nhiên, lúc đó tôi không giống hiện tại, ít ra là vui vẻ hơn bây giờ.
Trung tâm London nhìn từ Millennium Wheel vẫn phồn hoa, hào nhoáng như thế, vậy nhưng cảnh còn người mất, thứ thay đổi nhất chính là lòng người.
…
Tiếp đó, tôi và Trí Phong đã đến một vài khu du lịch nổi tiếng ở London, nhưng những địa điểm này đều do vệ sĩ đi theo anh ấy gợi ý cho chúng tôi. Tôi thấy hơi xấu hổ vì sự hiểu biết nông cạn của mình, may mà Trí Phong cũng không mấy lưu tâm đến vấn đề này.
…
Thời gian một loáng đã trôi qua, chớp mắt đã đến hơn hai giờ chiều, tôi đang định ngỏ ý muốn về nhà thì lúc này Trí Phong lại bảo đi xem phim. Ngẫm nghĩ một hồi tôi cũng đồng ý, vì bốn rưỡi mới là giờ mà bác quản gia lên đánh thức tôi, xem một bộ phim rồi mới trở về chắc vẫn sẽ kịp.
Thế nhưng, điều tôi không ngờ là trong lúc bộ phim kinh dị vẫn đang còn chiếu, do quá mệt mỏi nên tôi đã vô thức thiếp đi.
…
Bên ngoài cửa sổ trời đã tối om, lúc tỉnh dậy ngồi đờ đẫn trên giường một lúc, tôi mới kịp hiểu thì ra trong lúc tôi ngủ say, Trí Phong là người đã đưa tôi về nhà.
###
Ngày 28 tháng 2.
Nhờ bác quản gia, tôi mới biết “sự mất tích” của tôi trong ngày hôm qua đã khiến cả tòa thành này trở nên náo loạn. Trong khoảnh khắc đó tôi có chút rối bời. Tôi nên tin mọi người đang lo lắng cho tôi hay nên hiểu mọi chuyện theo một khía cạnh khác? Tôi không muốn bản thân mình trở thành người hay nghi ngờ như vậy, nhưng sau những thương tổn thì đó là lựa chọn duy nhất của tôi.
…
Tôi biết lần này tôi đã sai và tôi cần có một lời giải thích rõ ràng cho bố mẹ, tuy nhiên khi chuẩn bị đẩy cửa bước vào phòng khách, tôi lại lặng người trước cuộc đối thoại giữa Trần An Khuê và Thùy Trâm - người mà lâu rồi tôi mới gặp, đến nỗi tôi gần như quên đi sự hiện diện của chị ấy.
Khi không đối diện với Bảo Nam, nét mặt của Thùy Trâm chỉ còn vẻ lạnh nhạt, xa cách, “Chiều qua Bảo Nam và Thiên Vũ đột ngột bỏ về, có phải nhà em xảy ra việc gì không?”
Như đoán được từ trước chị ấy sẽ hỏi như vậy, Trần An Khuê cười lạnh, “Nói mới thấy tức,
vì con bé đó mà em cũng phải bỏ dở bài kiểm tra. Chị đừng nhắc đến nó nữa, lần này thôi cho qua đi, em cũng chẳng buồn so đo tính toán với loại người như nó đâu.”
“Liên quan đến Hiểu Du à?” Thấy cái gật đầu của Trần An Khuê, Thùy Trâm có vẻ hơi sốt ruột, nhưng chị ấy vẫn từ tốn nhấp một ngụm trà, sau cùng, lúc đặt tách trà xuống, chị ấy mới nhìn thẳng vào Trần An khuê, nhẹ nhàng nói, ""Trước sau gì chị cũng nghe được việc này từ chỗ của Thiên Vũ, chi bằng em đừng để chị phải tốn công đi tìm cậu ta.""
Tôi không quan tâm đến việc vì sao nét mặt của Trần An Khuê lại chợt biến sắc. Bấy giờ, điều mà tôi lưu tâm chỉ là vì sao sự thật vẫn luôn tàn nhẫn?
""Không cần tìm anh Thiên Vũ, em nói chị nghe là được chứ gì? Hôm qua, bọn em phải về để đi tìm Hiểu Du, vì con bé đó đột nhiên lại chơi trò mất tích."" Thùy Trâm không có phản ứng. Cả tôi và chị ấy đều nghe Trần An Khuê nói tiếp, ""Em không biết Hiểu Du tự mò về từ lúc nào, nhưng nghe người làm nói là nó được một người con trai nào đó bế về. Mất mặt thật đấy, tự ý bỏ nhà đi chơi rồi ngủ quên ở chỗ người ta, nếu nó lớn hơn một chút, thì chẳng khác nào hạng đàn bà dâm đãng, đã lội bùn cả.""
Thùy Trâm nhíu mày, chắc chị ấy không thể ngờ một tiểu thư cao quý, được nuôi dưỡng, dạy bảo cẩn thận như Trần Anh Khuê hễ mở mồm là lại thốt ra toàn những lời lẽ bẩn thỉu, thô tục đến nỗi không ai có thể lọt tai như vậy. Nhưng tôi chẳng bất ngờ, vì từ lâu tôi đã biết đằng sau vẻ ngoài thánh nữ là tâm hồn tục tĩu của cậu ta.
Thùy Trâm thuận tay vén lại tóc mai, tôi nghe chị ấy hỏi, thật ra không riêng gì chị ấy, đây cũng là điều mà tôi để tâm, ""Thái độ của mọi người như thế nào?""
Trần An Khuê nghiến răng, ""Chán ghét chứ sao nữa. Chị không biết sáng nay khi em nhắc đến cậu ta thì bố không nói năng gì, chắc đã tức chẳng buồn đề cập đến. Về phía mẹ em thì trước đây chị cũng thấy rồi đấy, ngoài em, mẹ chẳng buồn để ý đến nó đâu. Còn Bảo Nam, anh ấy…""
Tôi không nghe tiếp, chỉ biết nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó khép lại cánh cửa. Đợi tâm trạng của mình lặng hẳn xuống, tôi mới quay người, chuẩn bị bước đi.
…
Đến giờ tôi vẫn không biết, rốt cuộc Thiên Vũ đã đứng sau tôi từ lúc nào? Có phải giống tôi, hắn cũng đã nghe thấy tất cả mọi điều Trần An Khuê và chị Thùy Trâm vừa nói?
Hình như trong lúc không kìm được, mắt tôi đã rớm nước, bởi thế mà Thiên Vũ mới đưa tay lên, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt tôi. Tôi không hiểu, kể từ lúc đến tòa thành Trần gia, vì sao mỗi khi đứng trước mặt hắn, lúc nào cũng là thời khắc tôi yếu đuối nhất?
***
Hơn hai giờ sáng.
Thùy Trâm vẫn lặng lẽ ngồi ở đại sảnh của tòa thành Trần gia. Gió đêm lạnh lẽo lùa vào từ hướng cửa chính, khiến cô cảm thấy thân thể của mình tê liệt đến nỗi dường như sắp đóng thành băng. Vậy nhưng từ trước lúc đó, Thùy Trâm vẫn không cho người làm trong ngôi biệt thự đi đóng cửa, chỉ vì lý do, cô sợ trong lúc nhất thời, cô sẽ bỏ lỡ bóng người mà cô chờ đợi bấy lâu.
Có tiếng đế giày nện xuống mặt sàn bóng loáng, Thùy Trâm vội vàng ngẩng đầu, nhưng khi nhìn rõ người tới là ai, đáy mắt cô bỗng tối sầm trong giây lát. Thùy Trâm mở miệng, nghe thấy giọng nói khản đặc phát ra từ cổ họng của mình, chính cô cũng có một thoáng thảng thốt, “Cháu không sao, bác cứ đi nghỉ trước đi.”
Vị quản gia già nhìn vẻ cố chấp trên khuôn mặt của cô gái trẻ, cảm thấy đã là con người thì ai cũng có một thời ngang ngược, ương bướng như thế, “Tiểu thư, tôi không ra đây để khuyên cô vào nghỉ, tôi chỉ muốn nói, trong suốt ngần ấy năm, người trân trọng cô sẽ không bao giờ để cô phải một mình ngóng trông. Thái độ của thiếu gia đối với tiểu thư là như thế nào, tự cô cũng nên một mình cảm nhận rõ. Có lẽ, cho đến lúc này, thiếu gia chưa hiểu được từng cử chỉ của cậu ấy mỗi khi đối diện với tiểu thư là thứ đại biểu cho điều gì, nhưng chẳng lẽ một người có tâm tư kín đáo như cô, lại không phân định rõ thế nào là yêu, thế nào là một loại lưu luyến khó buông bỏ giành cho người đã khuất?”
Mọi thứ đột nhiên ngừng lại.
Nhìn vào ánh mắt như có thể bóc trần, thấu tỏ mọi thói đời của vị quản gia, Thùy Trâm thấy nhiều cơn cả là sự sợ hãi. Vì Bảo Nam, một tiểu thư có tính cách cao ngạo từ trong cốt tủy như cô đã chẳng còn gì, từ niềm tin, lòng tự trọng đến cả tôn nghiêm. Thùy Trâm biết, sau bao nhiêu lâu, đây là lần đầu tiên cô bật khóc trước mặt một người, là lần đầu tiên cô vứt bỏ đi một chút thể diện cuối cùng, nói ra những điều mà cô giấu kín từ sâu trong đáy lòng, “Cháu không hiểu, cháu thua một người đã rời bỏ thế gian ở phương diện nào? Cháu có gì không tốt mà Bảo Nam lại đối xử với cháu như thế? Từ lúc mới gặp, cháu đã coi anh ấy là toàn bộ sinh mệnh của cháu. Thậm chí, cháu còn không ngần ngại thay đổi bản thân, tự biến mình thành một người khác, tập vui vẻ, tập cười nói nhiều hơn, tập sống giả dối đến nỗi cháu không nhận ra chính cháu. Cả tuổi thơ của cháu đều chỉ có bóng hình của Bảo Nam, bây giờ, mai sau có lẽ vẫn luôn là vậy. Thế nhưng, chẳng lẽ tất cả những điều đó đều là sai trái? Nếu không, tại sao đến giờ Bảo Nam vẫn không thể mở lòng, tại sao anh ấy vẫn không chấp nhận để cháu bước vào thế giới của anh ấy?”
Khi Thùy Trâm vừa dứt lời, vị quản gia lặng người trong phút chốc, thế nhưng ông vẫn không nén nổi tiếng thở dài. Có mấy ai biết thiếu gia và tiểu thư đều là những người nặng tình, nặng nghĩa. Nếu con người ai cũng có thể dễ dàng buông bỏ chấp niệm, thì phải chăng sẽ chẳng ai dày vò, rồi tự khiến bản thân mình đau khổ?
“Tiểu thư, nếu ngay từ đầu cô đã là chính cô, thì mọi chuyện có khi sẽ được cứu vãn. Tiểu thư nên học cách chấp nhận, giữa cô và thiếu gia không tồn tại hai tiếng gọi là “tình yêu”! Nhưng nếu thiếu gia vẫn là điểm dừng chân cuối cùng mà tiểu thư chọn lựa, thì tôi vẫn ích kỷ mong cô hãy thật lòng đối tốt với thiếu gia, vì trái tim của cậu ấy không thể chịu thêm bất cứ một tổn thương nào nữa…”
Nói xong, vị quản gia già quay bước rời đi. Thùy Trâm ôm mặt, gục người tựa vào thành ghế, nước mắt chẳng mấy chốc đã xen kẽ giữa các ngón tay, trong cô lúc này chẳng còn gì khác ngoài sự tuyệt vọng. Thật ra Thùy Trâm biết rõ sự thật, nhưng ngoài tình nguyện dây dưa, không chịu buông tay thì cô không còn con đường nào khác.
Nhớ đến những khoảng thời gian ở bên Bảo Nam rồi lại bị anh vô thức đẩy ra, cảm giác thống khổ như thiêu đốt tâm can Thùy Trâm, làm bùng cháy lên ngọn lửa dữ dội tận nơi sâu thẳm trong đáy lòng.
Đến khi ngẩng đầu, nơi đáy mắt cô chỉ còn một loại nguy hiểm cuồng dã.
Thùy Trâm thầm nhủ, cô sẽ không bao giờ thay đổi lập trường của mình. Có lẽ, chỉ đến khi trút hơi thở cuối cùng thì cô mới có thể buông bỏ Bảo Nam, bởi trái tim cô không đủ lớn, khi cô còn sống, nó chỉ chấp nhận và vừa đủ để chứa duy nhất một người. Vì thế mà dù cho có phải trả một cái giá đắt như thế nào, thì cô nhất định cũng sẽ phải tìm bằng được Bảo Nam. Anh nhất định phải quay trở về bên cô!