Đến khi tỉnh dậy, sắc trời ngoài kia đã tối mờ.
Bảo Nhi đưa mắt về chiếc sofa ở phía đối diện, Bảo Nam vẫn đang ngủ say. Từ lúc cô mất đi ý thức, trong căn phòng này có lẽ vẫn luôn hiện hữu một người. Tuy hồi ức đã quay trở về nhưng Bảo Nhi không muốn phủ nhận, hiện tại, cô rất ghét con người này, nói đúng hơn là kể từ khi gặp lại, cô chưa bao giờ có thiện cảm với anh ta.
Vậy nhưng, Hiểu Du của năm xưa lại coi anh như sinh mệnh…
Bảo Nhi nhắm mắt, cố gắng gạt bỏ mọi hình ảnh xác xơ của Hiểu Du ra khỏi tâm trí. Cô không hiểu, Bảo Nam mà cô từng biết đã biến đi đâu mất, vì sao bây giờ cô lại cảm thấy anh coi cô là điều bận tâm duy nhất?
Chưa kịp đào sâu suy nghĩ thì vùng má đột nhiên bị ôm trọn. Bảo Nhi giật mình mở mắt, không biết Bảo Nam từ lúc nào đã đến bên cạnh, đứng đối diện với cô. Lòng hơi trầm xuống, cô nghiêng người, tránh để không tiếp xúc với anh, “Tôi ghét sự đụng chạm đó.”
Bảo Nam chăm chú nhìn Bảo Nhi, rất lâu. Vào giây phút này, cánh tay đang để chơi vơi trong không trung hạ xuống. Mặc dù có vẻ không hài lòng với thái độ của Bảo Nhi nhưng anh vẫn nhẫn nại, rót một cốc nước rồi đưa đến trước mặt cô.
Bảo Nhi không từ chối dùng tay trái nhận lấy, nhấp vài ngụm rồi mới mở lời, “Cảm ơn.” Bấy giờ, cổ họng khô rát mới được dịu đi đôi chút.
Bảo Nam có chút bần thần, đánh đồng với hình ảnh trong ký ức, Candy giờ đây đã thay đổi quá nhiều, từ ngoại hình đến tính cách, đến mức, nếu không có bản xét nghiệm đó, anh sẽ hoàn toàn phủ nhận mối quan hệ anh em giữa hai người, "Trưa nay, em chưa trả lời câu hỏi của anh."
Bảo Nhi thầm cười mỉa mai, "Nếu đã muốn chết, anh nghĩ tôi lại chọn phương pháp vô dụng như vậy sao?"
“Anh luôn tự hỏi, nếu đã giữ thái độ bằng lòng, không phản kháng, không có ý định rời đi thì tại sao duy chỉ có mở lòng, thôi không trốn tránh, cố gắng hòa hợp với anh là em lại không làm được?”
Bảo Nhi bất giác cau mày, có lẽ hơi bất ngờ trước câu hỏi của Bảo Nam, nhưng không khó khăn để cho anh một câu trả lời thỏa đáng, "Tôi luôn muốn thu về những điều có lợi.” Trong đầu xẹt qua một vài hình ảnh, nghĩ đến tình cảnh của bản thân cùng ngụ ý trong câu hỏi của Bảo Nam, cô bật cười, “Anh suy đoán đúng rồi đấy. Về cơ bản, hiện tại, tôi không còn sự lựa chọn nào khác, là đang lợi dụng, chỉ biết bám víu anh." Thực tế hơn, là cô không dám quay trở về Nguyễn gia, không dám vẽ nên cảnh tượng xem ba có nổi cơn thịnh nộ trước bộ dáng chẳng khác nào phế vật, cũng như chẳng dám tưởng tượng Trí Phong có hay không sẽ thật sự không thương xót, bóp chết cô vì dám ra khỏi phạm vi kiểm soát, chơi trò mất tích với anh gần nửa năm ròng.
Ánh mắt Bảo Nam vụt qua tia đau đớn, rất nhanh rồi lại biến mất. Anh cười khẩy, “Trong trí nhớ của anh, em chưa bao giờ thành thật, thẳng thắn bày tỏ tâm tư như vậy.”
Bảo Nhi lạnh nhạt, “Trước đây, anh đâu có cho tôi cơ hội.” Hay Hiểu Du lúc đó đã quá nhút nhát, nên bây giờ cô mới có thể ngồi ở đây để nói với Bảo Nam những điều này? Nếu như được quay trở về và làm lại một lần nữa, cô chắc chắn sẽ không để đám người kia cơ hội… Tình hình hiện tại, cũng sẽ khác đi.
Ngưng lại một lúc, Bảo Nhi tiếp lời, “Với lại, anh có cho phép tôi rời khỏi đây, biến khỏi tầm mắt của anh không?”
“Không bao giờ!”
Giọng cô đầy chế giễu, “Vậy thì đừng nói những câu rỗng tuếch như vậy.”
Sắc mặt Bảo Nam sa sầm, anh tiến gần hơn về phía Bảo Nhi, “Em…”
“Cạch”, cũng cùng thời điểm cửa phòng mở ra. Nữ y tá đi vào, cắt ngang lời Bảo Nam, “Thiếu gia, tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Bảo Nam chuyển tầm mắt qua nữ y tá, ánh mắt anh vô cùng giá lạnh. Nhìn bàn tay đang cuộn chặt của Bảo Nam, không chỉ có mình cô ta, Bảo Nhi cũng nhận ra lần này anh đã thực sự nổi giận. Tâm tình Bảo Nhi phức tạp, nhưng lại không thể giải thích rõ ràng.
Đáng lẽ cô nên vui mừng. Nhưng vì sao trong lòng cô cũng cảm thấy không thoải mái?
Bảo Nam cố gắng gạt bỏ tâm trạng tồi tệ, dặn dò nữ y tá sai người chuẩn bị một phần thức ăn lên phòng, đợi cô ta đi khuất, trước khi rời khỏi, anh vén lại tóc mai cho Bảo Nhi, lấy lại giọng điệu nhẹ nhàng, “Candy, anh đã rất nhẫn nại với em rồi...”
“Buông!” Cô dùng sức, cố gắng gạt tay Bảo Nam xuống.
Thế nhưng lần này, cổ tay lại bị anh giữ chặt, “… Vậy nên, đừng chạm vào giới hạn cuối cùng của anh.”
Mười hai giờ trưa, thủ đô Seoul, Hàn Quốc.
Buồng ngủ được thiết kế trong phòng lãnh đạo cao cấp thuộc tổng tập đoàn Nguyễn gia... Không khí tràn ngập một màu mê loạn.
Hệ thống điều hòa điều chỉnh ở mức nhiệt thấp nhất nhưng cũng không thể làm giảm đi khí nóng ở trong phòng. Trên chiếc giường lớn là hai thân thể đang quấn quýt dây dưa.
Trí Phong không hề thương tiếc người phụ nữ ở dưới thân, mặc dù đang thân mật cùng cô ta, nhưng hơi thở của anh lại tràn ngập mùi nguy hiểm.
Bỏ qua thái độ cùng biểu cảm cứng nhắc không hề có chút tình cảm của người phía trên, người phụ nữ vòng tay qua cổ Trí Phong, mạnh dạn nhổm đầu kề sát mặt anh, hướng về vị trí đôi môi.
Nét mặt Trí Phong lóe lên tia hung ác, dừng lại động tác ở dưới thân, hơi nhổm người, anh bóp chặt cổ cô ta rồi thô bạo ấn xuống giường, "Chơi với tôi bao nhiêu lâu như vậy mà cô còn chưa biết luật của tôi?"
"Tổng giám đốc, em sai rồi, em không nên nảy sinh ý định hôn vào nơi đó." Người phụ nữ đánh mạnh vào cánh tay Trí Phong, tuy nhiên, bàn tay bóp chặt cổ cô ta vẫn không ngừng siết chặt. Người phụ nữ ứa nước mắt, cô ta cảm thấy trước mắt đang dần nhòe đi.
Trí Phong cười nham hiểm, khi chỉ còn vài ba giây cuối cùng, anh buông tay, đồng thời rút cả người ra khỏi cơ thể kia.
Người phụ nữ ho sặc sụa, ứa cả nước mắt, thấy Trí Phong bước xuống giường, cô ta chạy theo, ôm chặt lấy thắt lưng anh, "Tổng giám đốc, em..."
"Buông rồi cút! Đừng để tôi nói lời thứ hai."
Người phụ nữ hoảng sợ lùi lại đằng sau. Dù không cam lòng, nhưng cô ta vẫn không giám tỏ thái độ gì với người đàn ông này. Đàn bà bên cạnh anh là nhiều vô số, cô chỉ là một mẫu hàng rất nhỏ trong bộ sưu tập của anh. Nhưng vì cớ gì anh lại không bao giờ chạm môi một người phụ nữ?
Trí Phong không quan tâm đếm biểu hiện của người phụ nữ ở phía sau, khoác áo choàng ngủ, rút một tấm séc, anh vứt xuống mặt cô ta rồi xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Ở bên ngoài, người vệ sĩ đang thấp thỏm lo âu, thấy Trí Phong bước ra liền cúi thấp đầu.
Trí Phong nhướng mày, "Thế nào rồi."
"Thiếu gia, vẫn không tìm ra tung tích của tiểu thư."
Trí Phong nổi cơn thịnh nộ, ném thẳng điếu xì gà trên tay vào ngực của người vệ sĩ, "Cuốn xéo, tiếp tục tìm kiếm cho tôi. Nếu không mang người lành lặn trở về đây, cũng đừng nghĩ đến chuyện quay về nữa."
Người vệ sĩ và người phụ nữ lui xuống. Phòng làm việc rộng lớn bấy giờ chỉ còn lại một người. Trí Phong ngồi xuống bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy ra một bức ảnh. Nhìn nụ cười trên khuôn mặt của cô bé trong hình, anh lạnh lùng xé nát tấm hình. Vứt đống giấy vụn xuống đất, Trí Phong nhắm mắt tựa vào thành ghế. Đáy lòng anh dạy sóng.
"Bảo Nhi, tốt nhất đừng để tôi tìm được em!"