Đứng ở vườn hoa hồng , dưới ánh đèn vàng mờ nhạt , bóng hình của nó được kéo dài . Gió khẽ thổi , làm lay động các bông hoa hồng , mùi hương theo đà mà cứ nhàn nhạt bay lan tỏa . Không gian sẽ thật thanh bình và yên tĩnh nếu như không có tiếng chuông điện thoại phá rối .
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại nó nhíu mày , vớ tay lấy máy điện thoại trực tiếp nghe máy mà không xem tên người hiển thị nó lạnh nhạt mở lời .
- Nói !
- '' ... '' giọng nữ trầm thấp ở đầu dây bên kia vang lên , nghe thấy giọng nói này khuôn mặt băng lãnh của nó khẽ có chút dao động .
- Dạ !
Vẫn chỉ là một chữ cụt lủn , đây có vẻ như là phong cách nói chuyện quen thuộc của nó . Cuộc đối thoại kết thúc , quản gia Lâm đứng bên cạnh cũng không thể nào hiểu rõ được cuộc nói chuyện đầy ẩn ý này .
- Quản gia Lâm ... - nó trầm giọng .
- Tiểu thư Bảo Nhi có gì dặn dò !
- Không phải là tôi đã bảo không được gọi là tiểu thư - nó khẽ liếc mắt , vẻ mặt không lấy một tia cảm xúc , đôi mắt tím nhạt không hiểu có tâm sự gì mà man mác buồn . Nhưng tất nhiên , loại cảm xúc này không ai có thể nhìn thấy , ngay cả quản gia Lâm đang trực tiếp nhìn vào cũng khó có thể nhận ra .
- Tiểu thư Bảo Nhi , cách xưng hô này là không thể thay đổi được . Mong tiểu thư đừng làm khó tôi - quản gia Lâm cúi đầu cung kính trả l
Nó khẽ thở dài , nghe thấy quản gia Lâm nói thế thì không biết nói gì nữa . Nếu ông ta cứ quan niệm mấy cái xưng hô này thì mặc kệ ông ta nó dù không muốn nhưng cũng chẳng có cách thay đổi . Dời tầm mắt , nhìn biển hoa hồng trước mắt nó trầm mặc hồi lâu khuôn mặt có tia quan tâm thoáng qua hỏi quản gia Lâm
- Cậu ta như thế nào rồi ?