Chương 69:
Trời đã vào khoảng xế chiều, đúng như dự định của Raphael, khi ông ta về tới bảo tàng của Triệu gia thì đã bị cảnh tượng nhốn nháo ở đây làm cho vừa mắt. Tiết trời Châu Âu thật là không bao giờ nóng nhưng với không khí và đoàn người nhốn nháo ở đây đã sinh ra một loại cảm giác bí bách, khó chịu tột cùng.
Đại tướng Raphael Kamboh, chẳng những giữ chức vụ quan chức tương đối cao, hơn nữa tại đất nước danh tiếng vô cùng tốt, là mục tiêu lôi kéo của nhiều thế lực nhưng hắn không có liên quan đến bất kì phe phái nào, một mực trung thành với chính phủ quân đội nước nhà. Không chỉ lợi lộc trong việc làm quan mà còn lợi lộc từ lòng kính trọng và ngưỡng mộ của con dân, cho nên trước mắt là mọi người vẫn rất kiêng kỵ, không dám chọc giận hắn mới là khôn ngoan, hắn bình sinh nổi danh là người rất chính trực, vạn phần khiến người ta ngưỡng mộ. Nhưng sự thật đằng sau bức màn ai nào biết, cái danh đại tướng mới chỉ là một phần, người có mắt đương nhiên là sẽ nhìn ra đằng sau vị danh tướng này, là cả một thế lực ngầm, một thế lực nguy hiểm đứng lên chống lưng.
Cho nên hôm nay khi chỉ vừa mới mở lời, trong vòng chưa đến một tiếng đồng hồ, ngay lập tức các tòa soạn và các đầu báo uy tín, đã phải cuống cuồng cử người đến trước cửa bảo tàng của Triệu gia theo lời căn dặn của vị đại tướng mà không biết nguyên nhân phát sinh là gì. Đông người cũng không có nghĩa là bọn họ dám náo loạn và làm ầm ĩ, bởi vì con người là một động vật rất khôn ngoan, chúng biết cái gì không nên động và cái gì nên động, ở địa bàn của Triệu gia, ai dám bát nháo chứ? Cho nên những kẻ làm công, không có thân phận và địa vị gì trong xã hội như bọn họ tốt nhất là nên cư xử đúng mực, chiều lòng cả hai phe thì sẽ tốt hơn, như vậy bản thân mình mới không gặp tai họa gì.
Đám nhà báo tụ tập đông đúc ở một góc sân trong bảo tàng, vì khu vực nhà chính đã bị cảnh sát phong tỏa nên bọn họ không thể nào tiến vào được. Nhưng với con mắt nghề nghiệp tinh ý thì ai trong số chúng cũng có thể chắc chắn rằng, bên trong kia nhất định đã xảy ra sự tình nghiêm trọng gì rồi, bằng không sao lại phải cử cả cơ quan đặc nhiệm tình báo của Đức đến đây thế kia?
Ánh mắt ai nấy đều đang hướng về khu vực bị phong tỏa thì đột nhiên một giọng nói đầy uy nghiêm cất lên, ''Vất vả cho các bạn rồi.'' Chủ nhân của giọng nói này không phải là đại tướng Raphael Kamboh thì là ai?
Đám phóng viên và ký giả mỉm cười xã giao, một trong số bọn họ đã có người trao đổi ánh mắt với nhau, ngay sau đó một người mang nhiệm vụ tiên phong đặt câu hỏi đầu tiên, mở đầu hàng loạt cho các câu hỏi mà cần Raphael trả lời khác.
Nghe một loạt các câu hỏi được đưa ra và kết thúc cần mình được trả lời, trong lòng Raphael vang lên một chữ ''tốt''. Đúng như ông ta dự đoán, đám phóng viên sẽ hỏi những câu mang tính chất chung chung như thế này, vậy bây giờ chỉ cần trả lời như những gì mình sắp xếp ban đầu là chuyện gì cũng sẽ được giải quyết ổn thỏa. Đúng lúc này, một đạo giọng nói lạnh lùng vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của ông ta, cũng đống thời làm cho ông ta chấn kinh, chết chân tại chỗ, ''Đại tướng Raphael Kamboh, đây là đã xảy ra chuyện gì?''
Nghe thấy âm thanh này, liền biết người đang tới cứng rắn như sắt và lạnh lùng đến thấu xương.