Sau khi kết thúc tiết mục của mình, Hà Ngọc Vy cúi đầu rồi lui ra sau sân khấu, trên sân không khí cũng đột nhiên yên tĩnh trở lại. Nhưng sự
yên tĩnh đó không kéo dài được bao lâu bởi tiếng nhạc sôi động ngay lập
tức lại được Disc Jockey nổi lên. Một ngôi sao trẻ đình đám của showbiz
nước nhà là cựu học sinh của trường Royal bắt đầu biểu diễn. Lý Uyển Chi - thí sinh dự thi của lớp tiếp theo ngồi ở phía cuối khán đài cũng đứng dậy đi vòng qua hội trường để chuẩn bị.
Lúc này tất cả đều đang nhộn nhạo vui mừng là thế, nhưng ở phía dưới khu
vực của lớp 11A1, sắc thái lại mang hoàn toàn trái ngược. Không có tiếng động, chỉ có im lặng, không có hò reo, chỉ có trầm mặc. Nguyên nhân là
bởi vì nó chưa đến, đương sự đại diện lớp tham gia cuộc thi đến giờ phút này vẫn chưa có mặt.
''Cô có số điện
thoại của Bảo Nhi không? Mau gọi cho cô ta đi.'' Thùy Trâm không đáp lời Hồng Trang, cô thậm chí còn không buồn liếc mắt nhìn cô ta một cái.
Loại người nói được mà không làm được này cô không muốn tiếp lời. Trước
đây không phải là Hồng Trang đã từng muốn mình là người đại diện cho lớp tham gia cuộc thi sao? Bây giờ cơ hội đã có, sao cô ta không biết nắm
lấy.
Thái độ hờ hững của Thùy Trâm làm
Hồng Trang hết sức tức tối, chỉ tiếc là cô ta không làm gì được. Nếu có
thể, Hồng Trang đã muốn mình lao ngay xuống kia để thi, nhưng cô không
có thời gian để chuẩn bị. Hơn hết, mỗi lớp chỉ được đăng kí một người,
đã chốt danh sách từ mấy tháng nay, làm sao cô có thể sửa luật mà chen
chân vào cho được.
Gạt lọn tóc đen ngang sang bên tai, Hồng Trang quay đầu xuống hàng ghế dưới cùng. Cô định
bụng hỏi Thiên Vũ xem sao, nhưng ghế ngồi phía sau trống trơn, Thiên Vũ
vừa mới ở đây nhưng hắn đã đi mất từ lúc nào...
Năm phút đồng hồ đi qua, tiết mục của cựu học sinh chấm dứt trong tràng
pháo tay nồng nhiệt của các học sinh trong cả trường. Anh chàng MC điển
trai lại bước ra, giọng nói dẫn dắt lại vang lên, ''Phần dự thi của lớp
10A1 kết thúc. Tiếp theo sẽ là tiết mục của Lý Uyển Chi - học sinh lớp
10A2.''
Lời vừa dứt, hiệu ứng đèn mờ dần rồi tối hẳn. Đến khi nó bừng sáng lên thì trên sân các thiết bị máy móc đều đã được dời đi, cả mặt phẳng rộng lớn chỉ độc chiếm duy nhất một
cây đàn dương cầm màu bạch. Lý Uyển Chi mặc đầm trắng không biết đã tự
bao giờ ngồi bên cây đàn, dáng người ngay ngắn, cao quý, đoan trang mà
lại thoát tục.
Phong thái của Lý Uyển
Chi làm cho toàn trường xem đến ngây người. Đúng lúc mọi người đang thất thần thì một âm hưởng du dương đột ngột vang lên. Âm thanh thanh khiết
không nhiễm một chút tạp chất như trời xanh bao la thẩm thấu vào tận đáy lòng. Môi Lý Uyển Chi xao động như vẽ lên ý cười, kết hợp với khúc nhạc dạo đầu tao nhã vui mừng là một giọng hát mang âm sắc của một bản tình
ca Ballad ngọt ngào.
Tiếng nhạc nhẹ
nhàng êm ái lên cao trào mỗi lúc một nhanh, tiếng hát nỉ non của Lý Uyển Chi như lời thủ thỉ xoa dịu cơn sóng dữ dội. Một mặt thì nhẹ nhàng đến
bình yên, còn mặt kia thì lại mạnh mẽ đến cực đoan tạo nên một bức tranh tương phản đầy đối lập. Hai thái cực như nước với lửa bù trừ như những
mảnh ghép không hoàn chỉnh lấp đầy cho nhau khiến tất cả mọi thứ đều bị
lu mờ, ngây ngốc.
Kích động qua đi, tiếng đàn cùng tiếng hát nhỏ dần rồi biến mất không một chút dấu vết. Lý Uyển Chi xách làn váy đứng dậy cúi đầu kết thúc tiết mục của mình rồi xoay
người vào trong trong làn sóng tán thưởng ngút trời.