Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Chương 84

Nghĩ đến Thiên Vũ và những chuyện xảy ra gần đây, tâm tình của nó muốn tốt cũng khó. Áp chế lửa giận, nó mới ổn định lại được tâm trạng của mình. Bây giờ việc trọng yếu trước mắt là phải hoàn thành cho xong cuộc thi, những việc khác bỏ qua một bên cũng được.

Lập tức đứng dậy đi thay quần áo, lúc chuẩn bị xong, nó nhíu mày nhìn đồng hồ trên tường. Còn bảy phút, ngồi ô tô từ đây đến trường ít nhất cũng mất một khoảng thời gian, liệu có kịp?

9 giờ sáng, trời mưa tầm tã.

Lúc nó ngồi trên xe, trường Royal một lần nữa đi từ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Khi MC thông báo thí sinh của lớp 11A1 đột ngột có việc bận nên phải đẩy lùi tiết mục trình diễn đến cuối phần thi, thì ở dưới khán đài vì sự trì hoãn này đã gây ra nhiều làn sóng dư luận với nhiều ý kiến trái chiều khác nhau.

Bên thì cho rằng Nguyễn Ngọc Bảo Nhi cố tình làm thế, cô ta thực chất chẳng muốn tham gia cuộc thi.

Bên thì nói rằng Nguyễn Ngọc Bảo Nhi quá mức kiêu ngạo, cô ta thậm chí còn chẳng buồn để ý đến những thứ tầm phào.

Lại có bên đoán già đoán non cho rằng, thái độ không hợp tác như vậy nhất định là do bị bắt buộc. Chứ thực chất cô ta vừa mới vào trường không lâu, nào có rảnh rỗi để tìm hiểu đến các hoạt động chung này.

Tiếng xấu đã lan xa thì khó có thể vãn hồi. Sự ích kỷ của con người làm họ nhìn ai cũng chẳng vừa mắt. Thấy Bảo Nhi chơi được, đi cùng được với nhóm Idol đã làm cho nhiều kẻ đố kỵ, họ cho rằng nó ''thấy người sang bắt quàng làm họ.'' Thêm vụ đánh Lưu Ly ngày một ngày hai đã được lan xa, chúng cho rằng Bảo Nhi có nhóm Idol là chỗ dựa vững chắc nên mới dám hành động lỗ mãn như thế. Một điều xấu cả mười điều đều xấu, bất kỳ hành động gì bây giờ của nó cũng bị đám người hồ đồ này khuynh vào thiên hướng tiêu cực. Đột nhiên năm nay lớp 11A1 lại để cho nó là người đại diện tham gia, mặc dù đây là lớp thần tượng của bọn họ nhưng cũng tránh không được những cái nhìn đầy ác ý.

''Muốn tôi làm gì?''

Đột nhiên ở cửa hội trường truyền đến một giọng nói mang âm hưởng miễn cưỡng.

Do không gian đang tĩnh lặng nên tiếng vang rất rõ rệt khiến mọi ánh nhìn đều hướng về phía bên đó.

Nó đi hướng ngược sáng chậm rãi tiến về phía khu vực của lớp 11A1. Phần lớn ai cũng nghĩ chắc chắn ngày hôm nay là hết hy vọng rồi, khắc này lại thấy Bảo Nhi xuất hiện ở đây ai cũng ngây ngốc trong giây lát rồi mới phục hồi lại tinh thần. Hồng Trang vui mừng quên cả việc mình có địch ý với Bảo Nhi trước đây, cô ta đứng dậy cầm tay nó vội vàng nói:

''Nhanh lên, tôi dắt cô đi chuẩn bị.''

Nó nhất thời nhướng mày, đôi mắt lạnh lùng hiện lên tia tức giận, ''Bỏ tay ra, tôi không cần cô leo lên đầu.''

Lời nói tỏa ra sát khí, quanh thân Bảo Nhi bao bọc bởi một khí thế áp bức, làm Hồng Trang không hiểu làm sao rùng mình một cái, lập tức rút tay ra.

Sự đụng chạm này khiến nó vô cùng thấy không thoải mái, người trước mặt nhìn rất quen mắt... Không phải là con nhỏ tóc đen hôm trước cố ý sinh sự sao?

''Dẫn đường, còn ngây ra đó làm gì?''

''Được.'' Hồng Trang bị tiếng quát của nó làm cho giật nảy mình, cô ta thức thời nhanh chóng rời đi, dẫn đường cho nó vào chuẩn bị trong phòng bên mạn sân khấu.

Trong phòng may mắn không có một ai, không hiểu sao khi nhìn thấy nó bày ra biểu hiện rét lạnh vô tình thì bản tính phách lối thường ngày của Hồng Trang đã bị áp chế, dù muốn bộc phát cũng không bộc phát được. Cô ta dè dặt hỏi, ''Cô đã chuẩn bị được gì rồi?''

''Không phải cô bảo mang tôi đi chuẩn bị sao?'' Hồng Trang không ngờ bị nó hỏi ngược lại.

Nói như vậy là Bảo Nhi chưa động tay động chân vào bất cứ thứ gì liên quan đến phần trình diễn này. Hồng Trang cắn môi thầm nghĩ. Như vậy thì phải làm sao? Lớp bọn họ không thể thua được...
Bình Luận (0)
Comment