Quản lý bên trong thấy một con ngựa hung dữ lao vào thì lập tức cầm roi đuổi theo, nhưng không ngờ lại bị một người đàn ông đeo kính đen, mặc quần áo màu đen, dáng vẻ lạnh lùng từ đâu chặn lại. Quản lý nhìn dáng vẻ hung dữ của người nọ thì phẩy tay cho bảo vệ động thủ. Hai bên giao tranh với nhau chưa đến ba chiêu thì bảo vệ đã bị đánh trúng vào gáy rồi ngã gục xuống đất. Vì ẩu đả chỉ xảy ra trong tích tắc, mọi người lại dồn hết lực chú ý vào con ngựa có hình dáng khác lạ đang chạy đến, nên có rất ít người để ý đến người đàn ông kỳ lạ này.
Con ngựa không người cưỡi có bộ lông vô cùng đặc biệt, thoạt nhìn bộ lông trên mình hội tụ vô số màu. Với bộ móng khỏe mạnh, cái đầu hất về phía trước, nó cao ngạo tựa như vương của các loài ngựa, làm cho một số con đang chạy nhìn thấy nó thì đều phải giảm cước, cúi đầu cụp tai. Đây là loài ngựa hoang dã có trong tự nhiên tên Chocktaw, là ngựa quý trong các loài ngựa quý, đến những năm 1950, giống ngựa này chỉ còn sót lại duy nhất 200 cá thể, được các nhà di truyền học động vật nổi tiếng giúp đỡ duy trì giống nòi. Cho đến ngày hôm nay, đáng lẽ loài ngựa này phải tuyệt chủng từ lâu, vậy mà bây giờ một con lại đột ngột xuất hiện như ở trên trời giáng xuống, khiến cho những người am hiểu nhất về ngựa cũng không thể khép nổi mồm. Đây, là có chuyện gì đang xảy ra, con Chocktaw này từ đâu mà xuất hiện?
Nhìn con ngựa định chạy về phía mình nhưng rồi lại rẽ ngang mất phương hướng, suýt nữa lao vào một loạt các con ngựa khác, nó lạnh lẽo liếc sang người đàn ông mặc vest đen không khống chế nổi Chocktaw ban nãy, theo thói quen, tay nó đặt lên trước mồm, bỗng, một tiếng sáo kéo dài vang lên. Sau tiếng sáo, con Chocktaw đang ''điên cuồng'' từ từ dừng lại, một lần nữa quay đầu đi thẳng về phía nó. Trước ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người, Chocktaw ngoan ngoãn dụi đầu vào tay Bảo Nhi, hình ảnh hài hòa như thể người và ngựa đều đã thân quen từ rất lâu.
Nó chỉnh lại dây cương cho Chocktaw, còn mắt thì khẽ nhướng nhìn trọng tài hỏi, ''Tôi đã xem qua quy định, không có điều luật thí sinh không được phép mang ngựa của mình đến dự thi đúng không?''
Trọng tài ra vẻ khó xử, ''Chuyện này...''
Nó sầm mặt, ''Không lẽ là không được?''
''Điều luật đã không ghi, vì sao lại không được!'' Một vị giám khảo đi đến, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn con Chocktaw, ''Là loài Chocktaw Ấn Độ, sao em có con ngựa này?''
Nó làm như không nghe thấy câu hỏi sau cùng của vị giám khảo, lời ''Cảm ơn'' vừa dứt đã xoay người nhảy lên yên ngựa, con ngựa khẽ hí rồi đứng im để cho nó cưỡi. Vị giám khảo này có vẻ như rất quan tâm đến nó, à không, là rất quan tâm đến con ngựa, bà ta lên tiếng nhắc nhở, ''Phải nhanh lên, các thí sinh khác đã đi được gần nửa vòng quanh một rồi.''
Không đợi nó lên tiếng, Chocktaw nghe như hiểu tiếng người, đột ngột hí vang rồi lao đi.
Ngồi trên lưng ngựa, cảm nhận được Choctaw đang rất sung sức, nó cười khẽ, vuốt ve cái bờm dài mượt của Chocktaw, bày tỏ sự thương nhớ, ''Mấy năm không gặp, mày vẫn không bỏ được tính hiếu thắng, được, hôm nay tao với mày sẽ giữ vững phong độ, không thể để mất mặt trước bọn người kia.'' Hồi ở Hàn Quốc, Chocktaw là thú cưng duy nhất của nó, đây là món quà nó nhận được lúc sinh nhật chín tuổi từ ba, kể từ lúc có Chocktaw, sau gần một năm thuần ngựa và tập luyện, cuối cùng, thành quả mà Bảo Nhi đạt được vượt xa so với mức tưởng tượng của rất nhiều người. Phàm là trường đua dành cho thanh thiếu niên nào nó và Chocktaw đã từng đặt chân qua, không có ai xứng làm đối thủ. Vậy mà chỉ vì việc riêng mà nó vứt bỏ Chocktaw cho người giúp việc chăm sóc, suốt hai năm không thèm đoái hoài gì đến nó, bây giờ có việc mới nhớ đến mình đã từng có một con thú cưng rất thân thiết là Chocktaw. Bởi thế tối hôm qua, vì cuộc thi này, nó lại không quen dùng các loại ngựa khác, cho nên mới vận dụng mối quan hệ chuyển Chocktaw bằng đường hàng không từ ngoại ô Seoul đến đây một cách an toàn. Nhìn Choctaw mặc dù lúc đầu có hơi kích động, nhưng về sau lại ngoan ngoãn phục tùng trước mình, Bảo Nhi thấy thật có lỗi. Nó tự nhủ rằng, hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng phải chiến thắng để tìm lại cảm giác thân thuộc cho Chocktaw như trước đây.
Động lực đẩy tinh thần lên cao, nó hừ hai tiếng, thúc dây cương điều khiển ngựa chạy thẳng về phía trước. Kinh nghiệm cưỡi ngựa mấy năm không thể nói quên là quên, nói mất là mất, một loạt các động tác điều khiển ngựa đặc biệt đều được nó mang ra dùng thậm chí là rất thuần thục, chẳng mấy chốc, một người một ngựa đều đã đạt được đến cảnh giới cao nhất của tốc độ.
Do thường ngày Chocktaw đều được thả tự do trong trại nuôi nên bộ móng của nó rất chắc khỏe, nguồn gốc của loài ngựa này lại bắt nguồn từ thảo nguyên nên tất nhiên tốc độ của nó vượt xa so với các con ngựa ngày ngày bị nhốt trong chuồng. Vì vậy, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi bị rớt lại đằng sau một quãng khá xa, mà trong một chút thời gian, Chocktaw đã dần dần rút ngắn khoảng cách, cuối cùng là đuổi kịp các bạn cùng đua phía trước.
Chocktaw chạy theo sát nút con ngựa dẫn đầu, người ngồi trên lưng ngựa cư nhiên là Lý Uyển Chi, cô ta và Bảo Nhi lúc này đã bỏ cách các đối thủ khác một đoạn khá xa, vị trí dẫn đầu tuyệt nhiên chắc chắn là do hai người nắm giữ, chỉ là ai nhất ai nhì mà thôi. Tuy nhiên, với tốc độ đáng kinh ngạc của Chocktaw, người xem không khó để có thể nhìn ra người dành vị trí đứng đầu là ai, nếu con ngựa của Lý Uyển Chi không bị đột nhiên gen hóa thành các loại ngựa quý hiếm khác, theo lẽ đương nhiên, cô ta phải cắn răng về nhì.
Về phần Lý Uyển Chi, căn bản là cô ta đã tự tin đã nắm chắc chiến thắng trong tay nên mới chủ quan không để ý đến thế sự xung quanh, để đến khi có một bóng người và ngựa gần ngang bằng với cô ta thì cô ta mới giật mình, ''Không thể nào, rõ ràng là chị... Tôi vừa mới thấy...'' chị còn chưa xuất phát cơ mà!
Lý Uyển Chi lắp bắp nói, nhưng đáp lại cô ta chỉ là một ánh mắt lạnh lùng, cùng lúc đó, Bảo Nhi và Chocktaw đã vọt lên trước, Lý Uyển Chi trong phút chốc đã bị rớt lại phía sau.
Tiếng người cổ vũ bỗng dưng im bặt, dù kết quả một sớm một chiều đã nằm trong dự đoán của mọi người, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến cú lộn dòng ngoạn mục của Bảo Nhi thì không ai là không kìm nổi kinh ngạc, mây trắng bay đi, mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ lúc ẩn lúc hiện in trên bộ đấu phục màu nâu của Bảo Nhi, khiến cho bộ trang phục óng ả mê hồn. Khoảnh khắc ấy, hệt như sự bần thần và kích động của đám đông khắc này.
Hà Ngọc Vy nhìn chăm chú vào các động tác thành thục của Bảo Nhi trên lưng ngựa, cô ta nghĩ bụng, ''Giỏi quá, nếu Lý Uyển Chi đổi chỗ cho mình thì mình cũng không thể thắng nổi.'' Cứ mỗi khi nghĩ về Lý Uyển Chi là Hà Ngọc Vy lại văng ra một từ ''shit'', cô ta công nhận dù là người thô lỗ nhưng rất ít khi cô ta nói tục, nhưng cứ mỗi khi vẻ mặt Lý Uyển Chi hiện lên trong đầu là Hà Ngọc Vy lại không kiềm nổi lòng. Con người hai mặt giả nhân giả nghĩa này, cuối cùng cô cũng có ngày hôm nay, thua Bảo Nhi cũng đáng lắm! Trước đây, Hà Ngọc Vy không thần tượng ai trong trường, kể cả nhóm Idol, nhưng sau sự kiện ngày hôm nay, Hà Ngọc Vy tuyên bố, cô ta chính thức thần tượng Bảo Nhi, do đó, Hà Ngọc Vy cất tiếng tán thưởng, ''Chị Bảo Nhi cố lên, cố lên, cho Lý Uyển Chi bẽ mặt đi...'' Sau lời nói của cô ta, sự trầm mặc rốt cuộc không được duy trì thêm bao lâu, một lần nữa cả trường đua lại bị nhấn chìm bởi những tiếng hoan hô, ''Bảo Nhi cố lên, cố lên...''
Mà ở bên khán đài gần chỗ Hà Ngọc Vy, mắt Thùy Trâm cũng đang tròn xoe nhìn nó vượt qua ba vòng của sân ngựa để tiến đến vạch đích. Lý Uyển Chi và các đối thủ khác thì đã bị bỏ xa gần một vòng, điều này khiến cô kinh ngạc đến đỉnh điểm, ''Này này, lúc đầu cứ tưởng là thua, cái này đúng là quá vi diệu đi, kĩ thuật cưỡi ngựa của cô ấy không biết đã đạt đến mức độ nào.''
Bảo Nam bị tiếng ồn ào xung quanh làm cho chau mày, nhưng vẫn mở miệng nói, ''Trình độ của con người có giới hạn. Nếu cô ta xuất phát cùng lúc với tất cả mọi người, thì có tài đến đâu cũng không thể bỏ cách được đối thủ gần một vòng sân, chứ đừng nói là còn xuất phát muộn.'' Thùy Trâm chưa kịp nói gì thì Bảo Nam đã nói tiếp, ''Là do con ngựa.''
Cô giật mình, mắt dán chặt hơn vào Chocktaw, quan sát kĩ lưỡng, ''Ban nãy em không để ý, kích cỡ của con ngựa này hơi nhỏ, màu lông của nó lại nhiều màu, là nhuộm à?''
Bảo Nam trả lời, ''Bình sinh kích thước và màu lông của nó đã như thế.''
Thùy Trâm ồ lên, tiếp tục đặt câu hỏi, ''Tuy em không có thú chơi ngựa nhưng cũng không thuộc loại mù tịt về phương diện này, nhưng giống ngựa này là lần đầu tiên em được thấy qua, là loại nào thế?''
''Là loài Chocktaw Ấn Độ, tuyệt chủng gần chục năm nay rồi.''
''Oh my god, vậy con ngựa này từ đâu mà ra?''
Bảo Nam im lặng, anh có lẽ cũng không biết nên Thùy Trâm không hỏi gì thêm, mấy chuyện như thế này cô nên đi hỏi Bảo Nhi mới đúng. Đồng thời, cô càng muốn biết thân phận của nó hơn, có được con ngựa như thế đừng nói là gia tộc bình thường, xuất thân từ danh môn thế gia như bọn cô chứ chẳng chơi. Giây phút này, đây có lẽ là đáp án hợp lý nhất cho mọi thắc mắc trong lòng cô, bởi thân phận của Bảo Nhi được bảo mật nghiêm ngặt đến nỗi khó lòng mà tra ra được, mà cũng có thể là do nghĩ Bảo Nhi cũng không có nguy hại gì, nên đám bọn cô mới không chú tâm để tìm hiểu kĩ càng. Thùy Trâm không biết, chính điều này làm cho sau này cô hối hận vô cùng, trong quá khứ cô có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, sau này đã có lúc chính tay cô muốn giết chết Bảo Nhi, nhưng đó là chuyện của nhiều năm về sau.
Gạt bỏ đi những suy nghĩ trong đầu, Thùy Trâm lại tập trung về phía Bảo Nhi và Chocktaw, cô thấy nó chỉ còn mấy trăm mét nữa là cán đích. Mấy trăm mét tưởng xa nhưng kỳ thực lại rất gần, với tốc độ của Chocktaw thì chút đường lộ cỏn con này có là gì, thắng lợi căn bản là điều đã hiển nhiên.
Chiến thắng hiện ngay trước mắt, nó thúc dây cương mạnh hơn khiến tiếng ngựa hí một lần nữa lại vang dội, Chocktaw nhanh như chớp hướng thẳng về điểm kẻ màu trắng, trong tiếng reo hò của mọi người, cả người và ngựa đều vượt qua vạch đích một cách an toàn. Chạy thêm trăm mét, Chocktaw dừng lại, đợi Bảo Nhi xuống ngựa rồi hì mũi vểnh mặt, đắc chí như muốn nói, ''Chủ nhân, ta vẫn lợi hại như xưa!''
Nhìn biểu cảm như người của Chocktaw, Bảo Nhi bật cười, xoa nhẹ cái bờm của nó thể hiện sự thương yêu nói, ''Ngựa ngoan.'' Lời vừa dứt, Lý Uyển Chi cũng phi ngựa đến, cô ta vừa cán đích và dành được vị trí thứ hai, sau khi đứng vững, cô ta đi đến chỗ nó, trên mặt vẫn thường trực nét dịu dàng như mọi ngày, ''Chị, chúc mừng chị. Hôm nay chị tuyệt vời lắm.''
Nó nhìn Lý Uyển Chi, hỏi thẳng thừng, ''Cô không còn câu nào khác để nói à?''
Lý Uyển Chi đỏ mặt, quả thật, hôm qua cô ta cũng hỏi nó câu này.
Cô ta nhanh chóng lấp liếm sự xấu hổ của mình bằng cách nhìn chăm chú vào Chocktaw, nhưng rồi, chính Lý Uyển Chi cũng phải thốt lên một tiếng ''ôi'' kinh diễm. Nhìn Chocktaw, cô ta vừa khẳng định vừa mạnh dạn đề nghị, ''Là loài Chocktaw Ấn Độ, chị cho em sờ thử một chút nhé.'' Lý Uyển Chi không che dấu nổi vẻ tham lam ham muốn, trời ạ, đây là loài Chocktaw trong truyền thuyết đấy, là một người yêu môn thể thao cưỡi ngựa, đồng thời Lý Uyển Chi cũng nổi lên tia ghen ghét trong lòng, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn trưng ra nụ cười giả dối khiến nó cảm thấy chán ghét.
Mắt thấy Lý Uyển Chi không an phận, nhưng nó lại đứng im không nói gì, để mặc cho bàn tay của cô ta tiến lại gần Chocktaw. Chocktaw nhìn Lý Uyển Chi, đột nhiên trở nên tức giận, vó đằng trước cư nhiên bay lên trời thẳng thừng đạp vào vai của Lý Uyển Chi, khiến cho cô ta lùi ra xa mấy mét rồi đập thẳng vào người Hà Ngọc Vy. Hà Ngọc Vy đang đứng nói chuyện với bạn thì bị đụng đau khiến cho mất thăng bằng suýt ngã, nhìn người vừa đến là Lý Uyển Chi, cô ta nổi đóa, ''Lý Uyển Chi, cô thua nên nổi điên à?''
''...''
''Này, Lý Uyển Chi, cô làm sao thế?'' Hà Ngọc Vy ngẩn ra khi thấy Lý Uyển Chi ôm vai, bên khóe miệng cô ta còn rỉ ra một ít máu.
Lúc này, Bảo Nhi đã giao Chocktaw cho người đàn ông mặc vest đen, Chocktaw có vẻ không cam lòng khi bị dắt đi, thấy vậy, nó dặn dò ông ta, ''Đưa Chocktaw an toàn về biệt thự giúp tôi, nếu anh không khống chế nổi một con ngựa, để Chocktaw xảy ra chuyện gì, thì tốt nhất hãy biến trước khi tôi tìm ra.'' Nó lạnh lẽo nói, trong đầu hiện lại cảnh Chocktaw chạy loạn ban nãy thì không kiềm chế nổi nỗi tức giận.
Người đàn ông mặc vest đen cung kính ''dạ'' một tiếng rồi dắt Chocktaw đi mất, ông ta biết, ông ta vừa phạm phải điều cấm kỵ của tiểu thư.
Sau khi người đàn ông kia rời khỏi, bấy giờ, nó mới chú ý đến bộ dáng thảm thương của Lý Uyển Chi, nó đi lại trước mặt cô ta, khinh thường nói, ''Tôi quên không nói với cô, ngựa của tôi không thích đến gần người lạ.''
Mặt Lý Uyển Chi hết đỏ rồi xanh, hết xanh lại chuyển sang tím, cô ta tức giận nhưng không biết nên phản bác cái gì. Một màn lúc nãy có không ít người nhìn thấy, nhóm Idol cũng không phải là ngoại lệ, cô ta biết dấu mặt đi đâu đây? Lý Uyển Chi mở miệng nói ''không sao'', nhưng cô ta nghiến răng thầm nghĩ, ''Nguyễn Ngọc Bảo Nhi, chị dành vị trí đầu tiên của tôi, ngựa của chị lại đá tôi một phát, ngày mai trong phần thi đánh golf, tôi sẽ khiến cho chị thua thật mất mặt.''
Nghe Lý Uyển Chi nói thế, nó cũng chỉ cười trào phúng rồi quay người đi về phía bọn Thiên Vũ, bảo mình hơi mệt nên ra xe ngồi trước. Nó biết, Lý Uyển Chi ngày mai chắc chắn sẽ giở trò, bởi trên thế giới này tồn tại hai nhóm người, nhóm thứ nhất dù bên ngoài lỗ mãng nhưng thực chất bên trong lại rất lương thiện, nhóm thứ hai bên ngoài càng tỏ ra dịu dàng thì bên trong lại cảm hiểm độc, nó dám khẳng định Lý Uyển Chi đứng vào hàng ngũ thứ hai.