Trái Tim Màu Hổ Phách

Chương 3

Lúc Tiểu Ái về đến khu chung cư thì đã hơn sáu giờ tối, thực ra chiều nay không có tiết học nhưng cô lại không muốn về sớm. Chậm chạp lê từng bước rất lâu, Tiểu Ái mới ngậm ngùi miễn cưỡng về nhà. Trong phòng bếp, Dung Kỳ đang mặc bộ quần áo dài tay ở nhà, toàn thân màu đen càng làm tăng thêm sự lạnh lùng của anh. Dung Kỳ cởi tạp dề, rửa sạch tay, rồi mới đưa mắt nhìn về phía Tiểu Ái: “Vừa hay đúng lúc, ăn cơm thôi!”

Dung Tiểu Ái có chút bất lực, giọng điệu anh ấy vô cùng tự nhiên, cứ như coi nơi này là nhà của mình vậy. Mặc dù căn nhà này là của anh thật, nhưng lúc này chủ nhà là cô chứ! Đáng ghét! Anh rốt cuộc định ở đây bao lâu nữa? Về nước đã nhiều ngày như thế rồi mà vẫn không chịu về thành phố Z thăm bố mẹ. Không phải anh định ở đây luôn đấy chứ?

Ý nghĩ đó khiến lòng Tiểu Ái ớn lạnh, thế nhưng cô vẫn phải nở nụ cười hiền dịu: “Thơm quá! Anh lợi hại thật đấy! Không những kiếm tiền giỏi, mà nấu ăn cũng rất cừ! Trước đây em sống có một mình chủ yếu là ăn cơm ở trường, thi thoảng lắm mới tự rang cơm với trứng, có anh sống ở đây thật tốt...” Buồn nôn! Trổ tài nịnh nọt xong chính Tiểu Ái cũng cảm thấy muốn nôn.

Đôi lông mày Dung Kỳ khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh sau đó lại giãn ra. Anh buông đũa xuống, bình thản nhìn cô em gái ngồi đối diện vẫn còn nở nụ cười trên môi: “Nói đi, nói cho anh nghe lần này là chuyện gì?”

“Hì...!” Tiểu Ái cười ngây ngô, kéo cả người lẫn ghế tiến sát lại gần anh: “Là thế này, có vài người bạn học của em ở trường muốn tổ chức một buổi đi chơi vào thứ sáu tuần này.” Cô vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt anh, khi thấy anh chỉ nghe chứ không có vẻ gì nghi ngờ, liền tiếp tục nói dối: “Thực ra buổi đi chơi này hằng năm đều tổ chức, các bạn học cùng nhau ra ngoại ô thăm thú, nướng cá, leo núi... mục đích để làm giảm bớt áp lực học hành. Vì thế những người tham gia ngày hôm đó đều phải tắt điện thoại. Mọi người sẽ thỏa sức thư giãn mà không hề tiếp nhận bất kì sự liên lạc nào từ bên ngoài.”

“Ý của em là, cả ngày thứ sáu tuần này anh không thể liên lạc được với em đúng không?” Dung Kỳ chậm rãi gắp thức ăn, không nhìn Tiểu Ái khẽ hỏi.

“Vâng!” Cô gật đầu lia lịa, cảm thấy bản thân lúc này chẳng khác gì học sinh tiểu học.

“Việc này không cần thiết phải báo cáo chi tiết như vậy. Những buổi tụ họp bình thường anh không ngăn cấm em.”

“Hề hề, cũng chỉ vì sợ anh lo lắng nên em mới nói trước như vậy thôi!” Vấn đề nan giải đã được giải quyết, Tiểu Ái dịch chuyển về vị trí cũ, lẳng lặng ăn cơm. Tay nghề của Dung Kỳ thực sự rất khá, không chỉ mang đậm hương vị truyền thống, mà có chút gì đó giống với những món mẹ nấu. Sau khi đến thành phố S, suốt ba năm cô mới về nhà năm, sáu lần. Mỗi lần về, cũng chỉ ở nhà mấy ngày rồi đi, thực sự cũng rất nhớ nhà.

“Anh trai!” Thấy tâm trạng Dung Kỳ hôm nay khá tốt, Tiểu Ái quyết định nói chuyện với anh thêm vài câu: “Anh lần này quay về có dự định gì không? Ý của em là, anh có muốn trở về thăm bố mẹ không?”

Chiếc đũa giữa những ngón tay thon dài của Dung Kỳ bỗng dừng lại, sắc mặt anh lạnh đi. Thấy vậy, Tiểu Ái hoảng hốt vội và một miếng cơm, nào ngờ bị sặc, cô nhoài người trên bàn, ho mãi không thôi. Bỗng bàn tay với lực vừa phải vỗ nhẹ vài cái lên vai Tiểu Ái, rồi một cốc nước được đưa đến, cô vội vã đỡ lấy, uống một ngụm mới bình thường trở lại. Dung Kỳ thấy Tiểu Ái không sao, muốn rút tay lại, nào ngờ bị cô níu chặt tay áo.

“Anh trai...” Tiểu Ái nước mắt giàn dụa ngẩng đầu lên, âm thanh mềm mại, dịu dàng như chú mèo con: “Có phải là anh vẫn trách họ?”

Anh nhìn vào mắt Tiểu Ái, dường như hơi bất ngờ trước câu hỏi của cô, nhất thời không biết trả lời thế nào.

“Bố mẹ rất nhớ anh, mỗi lần gọi điện cho em đều hỏi thăm anh. Lần này biết anh quay về thành phố S, mẹ còn dặn dò em phải ngoan ngoãn nghe lời. Anh! Kỳ thực mẹ rất quan tâm anh, mấy ngày nay đều gọi điện hỏi thăm tình hình của anh, còn nói nếu anh rảnh, muốn anh về thăm họ một chuyến. Dẫu sao cũng đã ba năm nay không gặp rồi, cứ cho là không muốn gặp mẹ, anh cũng không nhớ bố sao?” Dáng vẻ của Tiểu Ái lúc này có thể so sánh với “một chú thỏ trắng lương thiện, thuần khiết”. Cơ hội ngàn năm có một, cô đương nhiên phải tận dụng triệt để. Bất luận anh quay về bao lâu, cho dù chỉ một ngày thôi cũng tốt lắm rồi.

Khuôn mặt tuyệt mĩ của Dung Kỳ dần hạ xuống, tiến sát gần Tiểu Ái hơn một chút. Tiểu Ái đờ đẫn nhìn anh, chỉ cảm thấy cặp mắt màu trà càng lúc càng to, càng rõ ràng. Đôi môi gợi cảm gần ngay gang tấc, vẽ lên một đường cong nhẹ nhàng. Tiểu Ái bỗng thấy tim mình đập mạnh liên hồi. Không phải cô hoa mắt đấy chứ? Anh đang cười sao? Tiểu Ái cơ hồ nhắm mắt rồi lại mở ra, nụ cười vẫn đọng trên môi anh, nhưng chân thực và rõ ràng. Khuôn mặt Tiểu Ái bất chợt nóng bừng lên, rồi không kìm nổi tự đưa lời oán trách bản thân, tại sao đối diện với anh trai của chính mình mà cô lại đỏ mặt thế chứ. Nhưng không thể trách cô được, thực sự là vì người đàn ông băng giá Dung Kỳ này rất ít khi cười. Cô vì thế mà mới cảm thấy không quen cho lắm. Nhưng... sao anh có thể cười với cô chứ? Tiểu Ái còn đang chìm trong nghi hoặc, thì giọng nói lạnh lùng của anh lại vang lên: “Em muốn tiếp tục diễn kịch với anh, hay là ngày mai một mình khăn gói hành lý quay về thành phố Z hả?”

Tóc gáy Dung Tiểu Ái bỗng dựng đứng lên, cô lùi về phía sau tựa như đang trốn tránh quái vật. Kết quả, cả người lẫn ghế đều ngã sõng xoài xuống sàn nhà, cô đau đến mức trào nước mắt. Thân hình cao to dần dần lướt tới. Vì ánh sáng rọi từ phía sau nên cô không thấy rõ nét mặt anh, chỉ cảm nhận một sự lạnh lẽo làm cho người ta nghẹt thở.

“Lần này cho qua. Sau này đừng để anh nhìn thấy màn kịch nhạt nhẽo này thêm nữa.” Đang định xoay người, như bỗng nhớ ra điều gì, anh dừng lại hỏi: “Đúng rồi, hôm nay em rửa bát.”

“Dạ!” Cô bĩu môi khẽ đáp.

“À, còn quần áo của em, đã chất đống rồi đó, cũng nên giặt đi, đừng vứt bừa bộn trong nhà tắm mãi thế!”

“Dạ!”

“Ngày mai em không có tiết học phải không? Phòng cũng quét dọn sạch sẽ, đừng có ra ngoài đi lung tung, ở nhà mà dọn dẹp thì hơn!”

“...”

Lúc Tư Nhã gặp lại Tiểu Ái, cảm thấy vẻ mặt của cô như là oán phụ.

“Mình sắp trở thành người giúp việc rồi! Cậu nói xem sao mình có thể không oán hận được chứ!” Tiểu Ái nắm lấy dây đeo ba lô, không ngừng ca cẩm. Nào ngờ, đối phương lại không hề mảy may đồng tình với cô: “Nói cho cùng, đó đều là quần áo của cậu, phòng cậu ở, bát cậu dùng, bảo cậu dọn cũng là chuyện bình thường thôi mà!”

Tiểu Ái thấy vậy vô cùng tức giận, nhào về phía Tư Nhã mà bóp cổ. Trong phòng nghỉ hai người không ngừng “thảo luận” xung quanh chủ đề về Dung Kỳ. Thậm chí còn say sưa đến mức suýt chút nữa thì quên mất hôm nay phải đến công ty M&S chi nhánh ở thành phố S để phỏng vấn. Mấy năm nay M&S phát triển mạnh, sau khi liên tiếp đào tạo ra một loạt ngôi sao như Lăng Thị Cơ, Tim, Ưu Trạch, vị thế trong giới điện ảnh càng được củng cố vững chắc hơn. Quy mô công ty vì thế cũng được mở rộng, đồng thời còn xây dựng được trụ sở tại nhiều thành phố lớn trên toàn quốc.

Nhân viên phụ trách buổi casting cầm hộp số cùng bảng danh sách tên thí sinh bước vào. Sau khi để các cô gái bốc thăm thì đồng thời ghi lại số mà họ bốc được. Buổi casting lần hai này có khoảng bốn mươi người tham gia, hình thức casting theo dạng hỗn hợp. Theo thứ tự số bốc được thì cứ hai người một nhóm đi vào hội trường casting bốc đề thi biểu diễn. Ban giám khảo dựa trên năng lực từng người mà chấm điểm. Đồng thời, thông qua việc đối chiếu với bản đăng ký của thí sinh, lựa chọn ra ba người có kĩ thuật diễn và thể hiện hình tượng vai diễn xuất sắc nhất. Chính vì casting theo hình thức này, nên đại đa số những người tham gia đều đăng ký cả ba vai diễn, chỉ có rất ít diễn viên đã từng đóng một số phim thì dựa theo khả năng và tiêu chí của bản thân để chọn vai diễn phù hợp cho mình.

Tư Nhã thuộc nhóm năm, Tiểu Ái ở nhóm mười một. Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phụ trách, các thành viên trong nhóm gặp nhau, đồng thời tự giới thiệu qua về bản thân.

Bạn diễn của Tiểu Ái không còn là sinh viên, mà hiện đang là một diễn viên không có tên tuổi. Cô ta trang điểm rất đẹp, dáng người cao ráo, mái tóc đen mỏng, mặc áo hở lưng với quần soóc. Cô ta giới thiệu mình là La Vy, hai mươi tư tuổi, sau đó thân thiện chìa tay về phía Tiểu Ái.

“Xin chào! Em là Dung Tiểu Ái, hiện đang là sinh viên, mong chị chỉ bảo nhiều cho em ạ!” Tiểu Ái hôm nay ăn mặc rất kín đáo, áo thun T-shirt màu tím có in chữ “I’m girl” kết hợp với chiếc váy công chúa màu đen thắt đai nhỏ ở eo, mái tóc xoăn màu tím đậm thắt một chiếc ruy-băng, mặc dù nhìn không gợi cảm nhưng lại trẻ trung, căng tràn sức sống.

Trước khi đến lượt casting, mỗi nhóm có mười phút để chuẩn bị, sau khi nhóm thứ nhất bước vào hội trường, nhóm thứ hai mới được thông báo đi bốc đề thi, cứ như thế lần lượt theo thứ tự đến hết thì thôi. Rất nhanh nhóm của Tư Nhã đã vào phòng bốc đề thi, Tiểu Ái thấy vậy vội vàng chạy đến chỗ cửa làm động tác cổ vũ.

Vẻ mặt Tư Nhã chẳng có vẻ gì là căng thẳng, nở nụ cười tươi rói nhìn cô, thậm chí còn nghịch ngợm gửi đến cô một nụ hôn gió đáng yêu nữa. Tiểu Ái khẽ bật cười, đưa mắt nhìn theo bóng Tư Nhã bước vào phòng thi. Cánh cửa phòng casting mở ra rồi đóng lại rất nhanh, nhưng cũng đủ để Tiểu Ái thấy một chiếc bàn dài có mấy vị giám khảo đang ngồi phía sau. Tại vị trí gần cửa ra vào, một người đàn ông đang cúi đầu viết gì đó lên giấy. Tiểu Ái đang lẩm nhẩm câu đẹp trai quá, thì bỗng đứng hình trợn tròn mắt.

Buổi casting có quy định, người đã dự thi sẽ không được quay về phòng nghỉ, mà phải đợi ở một căn phòng khác. Điều đó đồng nghĩa với việc trước buổi casting kết thúc, Tiểu Ái không thể gặp được Tư Nhã. Và vì không có người bàn bạc thảo luận, trong lòng cô bỗng thấy thiếu tự tin hơn. Cuối cùng cũng tới lượt nhóm Tiểu Ái bước vào phòng thi. Giây phú đó, La Vy nhìn Tiểu Ái đầy khó hiểu rồi đỏng đảnh đi vào trước.

Phòng thi là một hội trường nhỏ được thiết kế không có cửa sổ, đèn được thắp sáng trưng, phía trước mặt là ban giám khảo. Khi nhóm trước chuẩn bị đi ra, một nhân viên đưa cho nhóm Tiểu Ái một chiếc hộp rồi bảo hai cô bốc đề. Khoảng cách từ chỗ Tiểu Ái đến các vị giám khảo không quá hai mét, sau khi nhìn kỹ người đàn ông ngồi góc bên trái một lần nữa, thì tia hi vọng cuối cùng còn sót lại trong cô hoàn toàn bị dập tắt.

Đối phương ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp trai quyến rũ ánh lên một tia bất ngờ, rồi vội vàng lật tìm tư liệu của các diễn viên tham gia casting trong tay. Sau một lát kiềm tìm, anh ta nhếch miệng cười, nụ cười khiến bất cứ ai nhìn vào cũng có ý nghĩ chủ nhân của nó sắp có ý xấu với mình. Cười cái gì chứ? Tiểu Ái thấy vậy làm điệu bộ nhe răng rồi chu miệng. Nhưng động tác nhỏ đó đã bị đối phương nhìn thấy, bộ dạng căng thẳng ngày quả thực rất thú vị, khiến anh ta không khỏi bật cười.

Vị đạo diễn ngồi cạnh Thôi Thái Dạ thấy vậy quay sang hỏi: “Sao vậy, tổng giám đốc Thôi?”

“Khụ!” Thôi Thái Dạ lập tức lấy lại dáng vẻ nghiêm túc: “Không có chuyện gì, cổ họng tôi hơi ngứa.”

La Vy đúng lúc đó khẽ đập vào vai Tiểu Ái, ra hiệu cô vào trong phòng, chuẩn bị cho màn biểu diễn chung của nhóm.

Buổi casting chỉ kéo dài hai mươi phút mà Tiểu Ái cảm giác như đi đánh trận. Trong tâm trí cô, toàn là viễn cảnh người đàn ông kia sẽ đi mật báo cho Dung Kỳ. Nhưng với cơ hội ngàn năm có một này, cô không muốn vì mất bình tĩnh mà làm hỏng, thế nên chỉ có thể ép bản thân phải thật chuyên tâm. Cảm giác này chẳng khác nào một loại hình tra tấn khiến con người ta dằn vặt khổ sở đến mức sống không bằng chết.

Kết thúc buổi casting, mọi người nhận được thông báo về nhà chờ đợi kết quả. Tiểu Ái chán nản, kéo Tư Nhã đến quán thịt hầm. Cô gọi một mạch bốn nồi thịt hầm nhỏ với những hương vị khác nhau, còn gọi thêm cả bia nữa, rồi bắt Tư Nhã ăn “bữa cơm cuối cùng” với cô. Thực ra không cần Tiểu Ái mở miệng Tư Nhã cũng hiểu đã có chuyện gì xảy ra.

Người đàn ông ngồi ở vị trí ban giám khảo hôm nay, chính là người bạn thân của Dung Kỳ, người mà hôm qua hai cô đã gặp. Mọi chuyện thật quá trùng hợp! Hôm nay lúc gặp lại anh ta, Tư Nhã mới phát hiện vì sao mình thấy vị giám khảo này quen quen.

Thôi Thái Dạ, hai mươi bảy tuổi, là Nhị công tử của Tập đoàn Thôi Thị, hiện đang đứng đầu trong ngành khách sạn ở châu Á, đồng thời là ông chủ của Công ty người mẫu Sun. Quý công tử phong lưu này thường xuyên xuất hiện trên trang bìa tạp chí Thế giới giải trí với rất nhiều người mẫu, diễn viên nổi tiếng.

Không ngờ anh trai của Tiểu Ái lại có thể quen biết một nhân vật lợi hại hàng đầu như thế. Chẳng trách địa điểm ăn cơm ngày hôm đó là Parker. Nghĩ lại, anh ta hẳn là nhà đầu tư cho bộ phim truyền hình của M&S lần này. Bình thường bên nhà đầu tư chỉ quyết định đạo diễn, còn việc chọn diễn viên đều do đạo diễn toàn quyền xử lí. Nhưng dựa vào tính cách phong lưu của Nhị thiếu gia nhà họ Thôi, thì cảnh tượng trăm hoa đua sắc như vừa rồi, có diễn ra cũng là chuyện bình thường.

Tư Nhã liên tục thở dài, cật lực gắp nậm bò vào bát của Tiểu Ái: “Đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ là một buổi casting thôi mà, anh ta sẽ không nói với anh trai cậu đâu! Nhị thiếu gia Thôi chỉ riêng khoản chạy sô hẹn hò với các người mẫu còn không kịp, thì lấy đâu ra thời gian để ý đến chuyện vặt vãnh của cậu.”

“Nếu được như vậy thì tốt quá!” Tiểu Ái ôm lấy chai bia than thở: “Mình chỉ sợ anh ta thấy mình chướng mắt rồi chạy đi báo với anh mình.”

“Thôi đi! Thân phận của người ta là gì chứ, hơi đâu mà vô duyên vô cớ đi bới lông tìm vết một nữ sinh đại học như cậu hả?”

“Vậy coi như không phải ý đó đi, nhưng có thể lúc đi ăn gặp mặt, anh ta vô tình nhắc tới thì sao? Hơn nữa anh ta còn là nhà đầu tư nữa chứ. Nếu như anh ta vì nể mặt anh trai mình cho mình một vai diễn thì sao nhỉ? Không phải cuối cùng anh trai mình đều biết cả sao?”

“Nếu như anh ta có ý cho cậu một vai diễn, vậy thì cậu có thể cười thầm rồi. Cậu nghĩ mà xem, nhận được vai diễn thì coi như có được hợp đồng. Đến lúc đó, khi cậu cầm được tiền rồi, quay về trả cho anh cậu, liệu anh ấy còn có thể quản cậu nữa sao?” Tư Nhã lắc đầu phân tích: “Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có lợi cho cậu mà thôi? Mình chẳng hiểu sao cậu còn lo lắng gì chứ! Hoặc giả cậu không có được vai diễn, anh cậu biết chuyện thì làm được gì nào? Cậu vốn dĩ học chuyên ngành Diễn xuất của Học viện Điện ảnh, việc tham gia casting như vậy đáng được biểu dương mới phải. Nào ăn nhiều một chút, đừng có lãng phí!”

Cứ như thế, nghe những lời ngọt xớt từ miệng lưỡi của Hình Tư Nhã, lông mày Tiểu Ái dần giãn ra. Sau đó họ còn vui vẻ cầm chai bia lên hô to hai tiếng “cạn ly”, rồi bắt đầu bàn tán về không khí buổi casting vừa diễn ra. Nào là chuyện trong phòng nghỉ những ai đấu mắt với nhau, với ý đồ dùng khí thế để đè bẹp đối phương; hay người nào liếc mắt đưa tình với đạo diễn ngồi trên hàng ban giám khảo, dáng vẻ ông ta thật sự rất thô tục; những ai mới nhìn thấy Nhị thiếu gia Thôi một cái mà đã hồn siêu phách lạc, bị điện giật đến mức đầu óc choáng váng nói sai cả lời thoại...

Chuyển sang chủ đề này, Tư Nhã và Tiểu Ái đều rất hưng phấn, thậm chí còn uống hết cả một tá bia. Lúc bước chân ra khỏi quán, trong mắt hai cô mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Tiểu Ái thấy sợ không dám quay về nhà, Tư Nhã đành đi mua thuốc giải rượu rồi cùng cô ngồi bên vệ đường. Kết quả là hai cô ngồi cho đến khi tỉnh hẳn rượu, lúc đó trời cũng sắp sáng rồi. Tiểu Ái thấy vậy vội vội vàng vàng bắt taxi về nhà, may mà Dung Kỳ không có ở phòng khách, cô liền nhanh chóng đi tắm rửa rồi lẩn về phòng ngủ.

Về chuyện đi casting, Tiểu Ái thoạt đầu còn bất an mất hai ngày, nhưng thấy thái độ Dung Kỳ vẫn bình thường, nên cô đoán Thôi Thái Dạ chắc không rỗi hơi mà đi mật báo. Tuy nhiên, điều cô không lường trước được là trên đời này vẫn có những kẻ ăn no dửng mỡ, rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm.

Hôm nay đúng ra phải là một ngày đặc biệt may mắn với Tiểu Ái khi rốt cuộc kết quả buổi casting đã được gửi đến. Cả cô và Hình Tư Nhã đều nhận được vai diễn. Ba vị trí tuyển chọn thì họ chiếm hai. Trong phòng học hai người vừa ôm nhau, vừa không ngừng la hét, trong khi những nữ sinh cùng lớp khác cũng tham gia casting nhưng không được chọn đều chiếu tới họ những ánh nhìn khinh thường, dường như nghi ngờ nguyên nhân hai người được chọn.

Những người may mắn thường khiến người ta sinh lòng đố kị, nghĩ vậy Tiểu Ái và Tư Nhã không thèm để ý đến thái độ của những người xung quanh. Nhưng hai người vừa bước ra cổng chính đã thấy rất nhiều nữ sinh tốp hai tốp ba từ đằng sau chạy nhanh về phía trước với vẻ mặt vô cùng phấn khích, như đang bàn luận điều gì đó.

Tiểu Ái và Tư Nhã len qua đám đông, chỉ thấy trên khu đất trống hình vòng cung phía trước cổng chính học viện có một chiếc xe thể thao màu trắng bạc đang đỗ. Dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa, một người đàn ông đeo kính râm thân hình cao ráo đang khoanh tay đứng dựa vào thân xe.

Áo sơ mi màu trắng kết hợp cùng bộ vest blazer màu đen, kiểu dáng đó vừa nhìn cũng biết là hàng đắt tiền. Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc ngắn được cắt tỉa rất đẹp, làm ánh lên những điểm vàng lóng lánh. Cả người anh ta vừa toát ra vẻ quý tộc phong nhã, vừa tri thức hấp dẫn, lại mang chút gì đó phóng túng. Một người đàn ông cực phẩm! Chẳng trách nữ sinh học viện lại chen chúc nhau kéo đến thế này.

Bước chân Tiểu Ái bỗng hơi loạng choạng, đối phương sau khi thấy cô liền tháo kính rồi nở một nụ cười cực kỳ quyến rũ.

Té xỉu! Thật sự là Thôi Thái Dạ đây mà!

“Chiều nay em có tiết học không?” Anh ta bước đến trước mặt Tiểu Ái trong tiếng thở gấp vì bước vội.

“Có!” Tiểu Ái ra sức gật đầu: “Có rất nhiều tiết học, rất nhiều... rất nhiều... rất nhiều...”

Hình Tư Nhã đứng bên cạnh co rúm lại, trong lòng thầm nghĩ: “Chị Hai à, bịa chuyện như vậy, hơi mất hình tượng rồi đó!”

“Có tiết học hay không đều như nhau cả. Anh tìm em là có chuyện cần nói, lên xe đi!” Thôi Thái Dạ nói xong, thấy Tiểu Ái sững người rồi lùi về phía sau mấy bước, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ. Trong lòng khẽ cười, Thôi Thái Dạ đưa tay, kéo cô lên xe.

Tiểu Ái cương quyết bám vào cửa kính, quay sang Tư Nhã với vẻ mặt cầu cứu. Thế nhưng cô bạn thân lại chẳng chút tình nghĩa, hất mặt lên trời khinh khỉnh, sau đó còn hướng về phía cô làm động tác bóp cổ, ý bảo cô tự mình giải quyết lấy.

Thôi Thái Dạ nhấn ga, chiếc xe thể thao màu trắng lập tức lao đi như bay, Dung Tiểu Ái bất lực vịn tay vào cửa kính nghẹn ngào.

“Cà phê? Nước ngọt?”

“Nước là được rồi!”

Đây là hội quán giải trí đặc biệt, nơi chỉ tiếp đãi hội viên. Chiều thu, khách lại ít, thế nên họ quyết định ngồi ở tầng hai cạnh cửa sổ. Ánh sáng bị chặn lại qua tấm cửa chớp màu trắng khiến trong lòng Tiểu Ái càng cảm thấy tối tăm, u ám. Dung Tiểu Ái như ngồi trên đống lửa, hoàn toàn không còn tâm trí để thưởng trà hay cà phê nữa.

“Một cốc Mocha và cho cô ấy chocolate đá.” Anh chàng phục vụ đẹp trai mỉm cười rời đi. Lúc này, ánh mắt Thôi Thái Dạ một lần nữa chiếu sang cô gái đối diện. Tiểu Ái đang ngồi ngay ngắn, cúi đầu rất nghiêm túc, đôi môi mỏng mím chặt. Như anh dự đoán, hôm nay cô ăn mặc rất khác so với buổi casting. Mái tóc xoăn màu tím đậm mềm mại phủ lên vai, trang điểm nhẹ nhàng kết hợp với màu môi sáng hồng. Hôm nay cô còn đeo kính sát tròng màu tím, khiến cho khuôn mặt màu lúa mạch vốn luôn tràn trề sức sống lại càng nổi bật và thời thượng, chiếc quần tất màu xám kết hợp với chiếc áo may kiểu vạt dài, ống tay rộng màu trắng ngà, giữa eo quấn một chiếc đai da bản to màu đen khảm bạc, chân đi giày thể thao màu trắng, bên tai còn đeo khuyên tai lớn cùng với vô số vòng tay.

“Nghe nói lần này em đã nhận được vai.” Thôi Thái Dạ khẽ cong môi, thoải mái dựa người vào lưng ghế sô-pha: “Tâm trạng em lúc này thế nào? Theo thông tin có hơn ba trăm người tham dự casting, vì thế cạnh tranh tương đối khốc liệt.”

“Anh rốt cuộc là muốn nói cái gì?” Nói chuyện không ăn nhập một chút nào, Tiểu Ái không thể không ngẩng đầu đối đáp.

“Anh đặc biệt đến chúc mừng em thôi! Chuyện vui như vậy, nhất định phải ăn mừng thỏa thích mới được, hay là tối nay hẹn Dung Kỳ đến Parker?” Nụ cười của anh ta càng tươi hơn, dưới đáy mắt đen nháy tràn ngập thâm ý sâu xa. Dung Tiểu Ái đột nhiên cảm thấy bản thân rất giống con chuột bị mèo tóm gọn, trên khuôn mặt của người đối diện dường như viết lên hàng chữ: “Tôi có rất nhiều thời gian, tôi rất nhàn rỗi, vì thế tôi chuẩn bị làm những việc dư thừa, vô vị.” Cô hung dữ trừng mắt nhìn Thôi Thái Dạ: “Vai diễn là do anh cho tôi đúng không?”

Đáy mắt anh lóe lên một tia ca ngợi: “Bé con, hóa ra em rất thông minh!”

Mặc dù trước đó Tiểu Ái đã phỏng đoán Thôi Thái Dạ sẽ vì Dung Kỳ mà trao cho mình vai diễn, nhưng chính tai cô nghe điều đó từ miệng anh ta nói ra lại hoàn toàn là một chuyện khác. Khó có thể diễn tả cảm giác của cô lúc này, không chỉ là thất vọng mà nhiều hơn cả là sự tức giận. Bởi vì chính sự phá rối của con người này mà cô mất đi một cơ hội lớn để kiểm tra năng lực của bản thân.

“Thôi Thái Dạ!” Tiểu Ái siết chặt bàn tay, gầm giọng. Đúng lúc đó đồ uống được đưa lên. Anh đẩy ly cà phê chocolate về phía cô, vẫn bình tĩnh nói: “Uống một chút lấy lại bình tĩnh, mới thế mà đã kích động rồi, chút nữa nghe xong điều kiện của anh, em hẳn sẽ không hất cả bàn chứ?”

“Điều kiện? Ý anh là trao cho tôi vai diễn này không phải vì anh trai tôi, mà là vì điều kiện khác?” Cô khẽ nhăn mũi: “Chắc không phải muốn tôi làm người tình của anh đó chứ?”

“Hoàn toàn chính xác! Nói chuyện với phụ nữ thông minh thật sự thoải mái. Thế nào? Em sẽ không từ chối điều kiện này đúng không?”

Dung Tiểu Ái nhìn Thôi Thái Dạ một lúc lâu, nhận ra anh ta không hề giống như đang nói đùa. Nhưng mà, quý công tử có tiền, có địa vị, tướng mạo lại đẹp trai như thế này sao lại có thể động lòng trước cô chứ? Không phải cô cảm thấy bản thân kém cỏi, mà là điều kiện của anh ta thực sự quá tốt, những người đẹp vây quanh anh ta chắc chắn có thể tập hợp thành một đội quân, anh ta hà tất phải rắc rối đến tìm cô như vậy?

“Thôi Thái Dạ, anh không phải là bạn của anh trai tôi sao? Đã là bạn, anh chắc phải hiểu anh ấy, cũng biết rõ anh ấy ghét nhất chính là loại chuyện này! Anh không sợ anh ấy sẽ...”

“Anh chính là muốn xem cậu ta sẽ phản ứng thế nào?” Những thâm ý trong mắt Thôi Thái Dạ hiện lên vô cùng mãnh liệt: “Nói thực với em, không phải anh thật sự muốn cùng em qua lại, chỉ là muốn em giả vờ cùng anh hẹn hò. Chỉ cần em làm tốt những điều anh dặn, anh sẽ cho em cơ hội mà em cần. Đây là giao dịch, đã hiểu chưa?”

Nói rõ ràng như vậy, mà còn không hiểu thì chỉ có thể là kẻ ngốc: “Nhưng nếu bị anh trai tôi biết được, tôi sẽ bị anh ấy ép thôi học...”

“Sợ cái gì chứ, bé con! Nội tình bên trong, em không nói anh cũng không nói, cậu ta làm sao mà biết được! Không chỉ thế, chuyện hẹn hò này lúc bắt đầu đương nhiên phải giấu cậu ta, đợi sau này cậu ta tự mình quan sát rồi phát hiện ra, sẽ từng bước một đối phó! Em không cảm thấy chuyện này rất thú vị sao? Cái tên tàn bạo kia quản lý em chặt như vậy, nhưng đến một ngày đột nhiên phát hiện ra người bạn thân nhất của mình cướp mất đứa em gái bảo bối. Mới chỉ tưởng tượng đến đây thôi, anh cũng thấy vui rồi!”

“...” Toát mồ hôi, hóa ra tên này là đồ biến thái! Mặc dù ý kiến này nghe có vẻ khá hay.

“Có phải bây giờ trong lòng em đang mắng tôi biến thái?” Anh đột nhiên chống tay lên bàn nhô người đến gần bên Tiểu Ái, hơi thở ấm áp phả lên sống mũi cô. Tiểu Ái bị Thôi Thái Dạ làm cho hoảng sợ, giơ tay đập vào trán anh ta một cái.

“Dung Tiểu Ái!” Ở một chốn cao cấp thế này, cô bé sao có thể đánh vào đầu anh, mà còn giống như đánh một con chó con nữa chứ.

“Tôi, tôi xin lỗi!” Tiểu Ái đột nhiên mất hết khí phách: “Tôi không cố ý! Thôi Thái Dạ, lúc nãy anh nói không phải đều là thật đó chứ? Nếu tôi đồng ý cùng anh giả vời hẹn hò, anh sẽ tận dụng năng lực của mình cho tôi tất cả những cơ hội mà tôi mong muốn?”

Chỉnh lại áo vest, Thôi Thái Dạ tự tin đáp: “Thôi Thái Dạ tôi là ai chứ? Sao có thể đi lừa những cô gái như em!”

“Nhưng mà chỉ nói không thì chẳng có căn cứ. Muốn tôi hợp tác cũng được, nhưng phải làm hợp đồng.” Nói đến đây, Tiểu Ái mở túi xách lấy quyển sổ ghi nhớ và bút ra. Nhanh chóng viết hai bản hợp đồng hợp ghi ngày tháng rồi kí tên lên, sau đó đẩy về phía Thôi Thái Dạ.

“Ký hợp đồng?” Anh phá lên cười, chút thịnh nộ vừa nãy hoàn toàn tiêu tan. Trên trang giấy trắng mỏng, viết rất rõ ràng những điều kiện mà anh nói vừa rồi, còn thêm phần hiệu lực của hợp đồng là một năm. Chữ của cô rất đẹp, nét chữ có phần phóng khoáng, cảm giác nhỏ xinh mà linh hoạt

“Không dám ký, sợ mình sẽ hối hận sao?” Tiểu Ái cất giọng đầy khiêu khích.

Anh nhìn cô chăm chú một lần nữa rồi bật cười, cầm bút kí tên của mình như rồng bay phượng múa.

Tiểu Ái nhận lại hợp đồng, kiểm tra một lượt, giữa hai hàng lông mày cuối cùng cũng hiện lên nét vui mừng. Sau đó, cô cầm ly nước hướng về phía anh: “Thôi Thái Dạ, bắt đầu từ hôm nay, anh chính thức là bạn trai trên danh nghĩa của tôi! Chúc hợp tác vui vẻ!”
Bình Luận (0)
Comment