Trái Tim Màu Hổ Phách

Chương 7

Hai ngày sau, những sinh viên của Học viện Điện ảnh đã bị một bài báo lá cải làm cho choáng váng. Những lời đố kị, xem thường, mắng chửi, mỉa mai tuôn ra như nước chảy. Nhận tờ báo từ tay Hình Tư Nhã, thìa cơm trên miệng Tiểu Ái tức thì rơi xuống.

Sao cô lại có thể xuất hiện trên trang bìa tạp chí thế này?

“Tình yêu chị em trong giới showbiz, Ando Ruki lái chiếc R8 Audi màu đỏ đêm khuya hộ tống người tình ngoại quốc... Diễn viên mới vào nghề thuộc khoa Diễn xuất, phim giả tình thật với phi công trẻ.”

“Thằng nhóc này và cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? Bối cảnh này rõ ràng là dưới lầu nhà mình.” Điều làm Tư Nhã không vui, tuyệt đối không phải là chuyện Tiểu Ái gây ra scandal bị lên báo lá cải, mà là khi Tiểu Ái gây ra scandal ở dưới khu nhà Tư Nhã lại không báo tin trước để cô ấy biết.

“Làm thế nào lại bị người ta chụp nhỉ? Hôm đó rõ ràng là tình cờ mà!” Tiểu Ái ném tờ tạp chí ra xa, giọng nói đầy kích động. Những nữ sinh viên khác trong căng-tin đổ xô nhìn cô với ánh mắt quái dị, ngay đến thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành cũng không tha. Con nhóc Dung Tiểu Ái này xem ra điên rồi. Mới đóng phim được mấy ngày đã gây scandal. Bị chụp là đáng đời, ánh sáng rất tốt! Vỗ tay! Hoan hô!

“Tại sao? Tại sao lại như thế này?” Tiểu Ái kéo Tư Nhã, ngón tay cầm tạp chí không ngừng run rẩy.

Cùng lúc đó, trong một phòng nghỉ của Nghệ Phong, Ando Ruki đang thoải mái nằm trên ghế sô-pha lật xem kiệt tác mà mình vừa dựng lên.

“Bài này viết rất tốt! Cô đoán xem, bây giờ bà chị kia vẻ mặt sẽ như thế nào? Không chừng đang trốn ở một góc khóc một mình rồi ấy chứ! Nanka, những nhà báo bên ngoài tòa nhà Nghệ Phong đã giải tán cả chưa?” Cậu ta vứt tờ tạp chí xuống, khóe miệng khẽ cong lên.

“Vẫn chưa, bây giờ còn nhiều hơn lúc nãy ấy chứ, phóng viên của đài truyền hình cũng đến nữa.” Nanka đẩy kính, nhặt từ báo lên đặt lại trên bàn trà.

“Sao tất cả đều đến đây vậy? Lần này nhân vật chính không phải là tôi!”

“Nhưng họ chỉ biết đến lịch trình hoạt động của cậu thôi!”

“Cũng đúng, nên để cho họ tìm thấy mục tiêu là nhân vật đó mới phải.” Cậu búng ngón tay tách một cái, ngồi xuống sô-pha bấm điện thoại.

Một phút sau, Ando Ruki vui vẻ hướng về phía Nanka: “Cô có biết ở đây phí chỉ điểm được nhận bao nhiêu không? Nanka, bản tin sáu giờ ba mươi phút tối nay chắc chắn sẽ có thêm một tin giật gân nữa đó!”

Nanka thầm thở dài. Cứ mỗi khi Ando Ruki trở nên hung ác, thì ngay đến ác quỷ cũng phải ngả nón nghiêng mình.

“Tại sao, tại sao, tại sao?” Trong căng-tin Học viện Điện ảnh, Tiểu Ái ngón tay vẫn đang run lẩy bẩy điên cuồng hỏi.

“Tại sao?...” Bộ dạng Tiểu Ái vừa tuyệt vọng vừa căm phẫn: “Tại sao hôm đó trước khi rời đi mình lại tẩy trang chứ? Sớm biết có người chụp lén thế này, mình đã chăm chỉ tu chỉnh lại nhan sắc! Nhìn xem vành mắt đen này nè!”

“Bây giờ cái bọn Paparazzi[1] này cũng hơi thiếu tố chất nghề nghiệp, đáng lẽ trước khi chụp hình cũng nên khiến cậu nhận ra tình hình để chỉnh trang lại mới phải! Thằng nhóc này ngược lại được chụp rất đẹp, chàng trai của Johnnys đúng là ưu tú thật!” Tư Nhã xoa đầu an ủi Tiểu Ái: “Nhưng cũng may cậu có ngoại hình tốt, mắt to lông mi dài, vẫn được coi là ăn ảnh! Vẻ mặt cũng đẹp, rất có phong thái!”

[1] Paparazzi là số nhiều của từ paparazzo, chỉ những người chụp ảnh chuyên nghiệp, chuyên săn ảnh của những người nổi tiếng (ca sĩ, diễn viên...), thường là chụp lén (không xin phép, không được sự đồng ý) khi họ đang có những hoạt động công cộng hoặc riêng tư.

“Cái tin này sẽ khiến người khác tin sao? Thằng nhóc thối tha này mới mười bảy tuổi, cao hơn mình chẳng được bao nhiêu, ngộ nhỡ bốc đồng lên liền “sống chết mặc bay” thì phải làm sao?”

“Yên tâm! Tên Ando Ruki này ở Nhật Bản hay Hàn Quốc đều nổi như cồn, trước đây từng là nhân vật nổi tiếng trong khá nhiều scandal, lên bìa báo là chuyện như cơm bữa, mà ít nhất phải mất hai ba tuần mới có thể nguôi được!” Tư Nhã xoa cằm suy ngẫm: “Mình cho rằng cậu nên nghĩ đến việc trang điểm đi, nói không chừng sẽ có paparazzi đến trường tìm cậu đấy!”

“Paparazzi?” Tiểu Ái hai mắt phát sáng: “Đám paparazzi mình yêu nhất! Không ăn cơm nữa, cùng mình đi chỉnh lại nhan sắc!”

“Được! Mình cũng tiện thể trang điểm lại một chút!” Một người làm quan cả họ được nhờ. Tư Nhã đã quá am hiểu đạo lí này.

Cuộc đối thoại dừng lại, trong căng-tin những nữ sinh vốn dĩ đang cười trên nỗi đau của người khác đều cúi đầu xuống bàn.

“Bọn họ làm sao vậy?” Tiểu Ái liếc nhìn.

“Không nhìn thấy cậu nổi giận lôi đình, thương tâm đau buồn nữa nên bị nội thương, ngã rạp xuống thôi?” Tư Nhã vuốt vuốt mái tóc, cười nhẹ nhàng.

“Bọn họ chắc không cho rằng bài báo này với mình là một sự đả kích nặng nề đó chứ?” Tiểu Ái cười phá lên.

“Lũ ngu ngốc thường sẽ cho là như vậy đó!”

“Vậy theo cậu, cái tên Ando Ruki có được tính là đồ ngốc không?” Tiểu Ái càng cười sảng khoái hơn.

“Thông thường mà nói thì có! Nhưng đứng dưới lập trường của mình, cậu ta là một quý nhân.” Tư Nhã ôm lấy bờ vai Tiểu Ái, hai cô gái vui vẻ cười lớn rời đi.

Sau khi bản tin sáu giờ ba mươi kết thúc, phòng nghỉ tại Nghệ Phong đã bị chàng thanh niên nào đó xả giận thành một mớ hỗn loạn.

“Nanka! Cô nghe thấy chị ta nói gì không? Chị ta lại có thể nói tôi mặt dày theo đuổi chị ta, còn nói không có chút hứng thú gì với tôi, tình cảm của tôi hoàn toàn là tình đơn phương không hi vọng...” Cậu lại đá bay chiếc ghế: “Tôi không đẹp trai? Không có sức hấp dẫn? Lại còn giống như một thằng nhóc ư? Chị ta lại dám nhận xét về tôi như vậy sao? Thật là đáng ghét!”

Người phụ nữ áo đen đẩy đẩy gọng kính, vẻ mặt hơi bất lực. Nghĩ đến điệu bộ ung dung an nhàn của Tiểu Ái, tên tiểu ác ma lần này e rằng “kẻ cướp gặp bà già” rồi.

“Nanka! Tôi sẽ không buông ta chị ta! Cứ chờ đó, tôi nhất định phải khiến chị ta trả giá vì những lời nói ngày hôm nay! Nhất định sẽ như vậy!” Ando Ruki siết chặt nắm đấm, xé nát tờ tạp chí.

Việc lên trang bìa tạp chí và paparazzi vây quanh chẳng làm Dung Tiểu Ái vui mừng được mấy ngày. Bởi lúc ăn cơm cùng Thôi Thái Dạ, anh ta nhắc nhở Tiểu Ái phải “coi chừng Dung Kỳ”, cô mới sực nhớ đến điều này.

Phải rồi, cô sao có thể quên rằng, mấy tin lá cải giật gân này chính là thứ mà Dung Kỳ ghét nhất!

“Bé con, đối với những chuyện này, anh hoàn toàn đứng về phía em. Muốn bộc lộ tài năng trong giới showbiz hiện nay, nếu chỉ dựa vào thực lực thôi thì tuyệt nhiên không đủ. Đương nhiên, ngoại trừ anh em.”

“Anh bợ đỡ em như vậy, em có thể cho rằng anh là vì chuyện của anh trai em nên lương tâm thức tỉnh không?” Tiểu Ái nhìn Thôi Thái Dạ chăm chú, cười mà như không cười.

“Biết ngay em sẽ không buông tha anh mà!”

“Trước đó anh nên biết rằng, kịch hay của Dung Tiểu Ái đây không phải là thứ không đáng xem.” Cô buông đũa xuống lấy khăn lau khóe miệng: “Được thôi, lần này em sẽ chịu thiệt một chút. Em muốn đóng quảng cáo! Một quảng cáo có thể bộc lộ được hết ưu điểm của em. Không nhất thiết phải là nhãn hiệu quá nổi tiếng, nhưng nhất định phải là loại phát sóng cả ngày!”

“Cái đó thì không thể tính là chịu thiệt? Anh đi đâu để tìm cho em loại quảng cáo đo ni đóng giày được đây?”

“Anh cho em cơ hội, em sẽ tự mình đi phỏng vấn, có được hay không, cũng không trách anh. Nhưng trước khi kí hợp đồng thành công anh phải liên tục tạo điều kiện cho em!”

Thôi Thái Dạ bất lực buông lỏng hai tay, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú, nụ cười không hề giảm: “Anh có thể cho rằng em đang vì chuyện của Emily mà ghen tuông không?”

“Hả?”

“Thôi, coi như anh chưa nói gì!” Thôi Thái Dạ âu yếm vuốt nhẹ lên mái tóc xoăn dài của Tiểu Ái: “Nhưng có những chuyện em nhất định phải đề cao cảnh giác, mặc dù người ký hợp đồng với em là phó đạo diễn, nhưng Dung Kỳ bất cứ lúc nào cũng có thể loại em khỏi đoàn phim “Vũ điệu đào kép”. Bài báo của thằng nhóc người Nhật kia, ầm ĩ như thế là đủ rồi. Nếu em muốn trường kì kháng chiến, người chịu thiệt cuối cùng sẽ là em đó!”

Lúc nghe thấy câu đó, tâm trạng Tiểu Ái đang phơi phới ngay lập tức sa sút.

Quả nhiên, hôm nay khi bước vào đoàn làm phim, ánh mắt của mọi người rõ ràng có khác. Mấy ngày Tiểu Ái không có ở đây, Ando Ruki lại tạo ra những tin đồn khó nghe nào đó rồi. Kết quả lúc hóa trang, thấy người trợ lí giúp cô mặc áo lén lút giơ ngón tay cái ý nói cô rất tuyệt, Tiểu Ái mới hiểu ra người trợ lí này đang ngấm ngầm sung sướng. Xem ra, mối quan hệ với những người xung quanh của thằng nhóc này thật sự chẳng ra sao!

“Nhưng cô phải cẩn thận đó! Anh Aki mấy ngày nay sắc mặt vô cùng căng thẳng, ngay đến những ngôi sao có tên tuổi cũng bị soi mói, mắng mỏ, mọi người không ai dám đắc tội với anh ta cả!” Câu nói của người trợ lí trước khi rời di khiến tâm trạng của Tiểu Ái tụt xuống tận đáy vực thẳm.

Cảnh quay ngày hôm nay là diễn ra trong phòng, nói là một cảnh nhưng Tiểu Ái lại có một cảnh rất quan trọng. Người đóng cặp với cô trong cảnh này chính là Ando Ruki. Màn này là cảnh cô cùng nhân vật nữ chính đang ăn cơm tán gẫu trên phòng ăn ở tầng ba của quán bar, thì bắt gặp kẻ thù đáng ghét của Ando Ruki. Lúc xung đột, nhân vật nữ chính bị nhân vật phản diện ném từ lan can nhà ăn ra ngoài. Tiểu Ái cùng Ando Ruki sẽ vội vàng chạy đi cứu nhân vật nữ chính, kết quả nhân vật nữ chính được cứu, còn Tiểu Ái lại bị rơi xuống.

Cảnh ngã xuống lầu nhiều khi phải cần đến đựng cảnh, tuy nhiên cảnh quan trọng sẽ phải dùng đến diễn viên đóng thế. Tất nhiên, cũng cần có những hình ảnh thật của diễn viên nên sẽ yêu cầu người thật đích thân xuất trận, nhưng với những yêu cầu này thường là diễn viên nam đáp ứng. Tiểu Ái vốn sợ độ cao, nên ngay từ lúc đầu kí kết hợp đồng đã nói sẽ dùng diễn viên đóng thế cho cô.

Có lẽ do số Tiểu Ái không may, nên khi mọi người đã về chỗ, chuẩn bị sẵn sàng cho cảnh diễn rồi thì mới nhận được thông báo rằng, người đóng thế xảy ra sự cố, không thể đến được. Sau khi hoàn thành cảnh này, đoàn làm phim phải chuyển đến một địa điểm khác để quay cảnh tiếp theo, vì thế với tình hình trước mắt, hoặc là chậm tiến độ, hoặc là đến nơi khác để quay trước cảnh khác, chờ diễn viên đóng thế kia tới. Tất nhiên, cả hai cách đều không được chấp nhận.

Nét mặt Dung Kỳ càng trở nên sa sầm, ngay cả những người quan hệ khá tốt với anh cũng phải im lặng không dám nói lời nào. Dung Tiểu Ái cảm giác ánh mắt kia như đang nhằm về phía cô, bây giờ chỉ cần cô đích thân xung trận, tất cả vấn đền đều được giải quyết dễ dàng.

Nhưng mà... Ba tầng đó! Phía dưới chỉ trải vài tấm đệm dày với một đống bìa cac-tông, cho dù không ngã bị thương thì cũng khiến Tiểu Ái phải sợ chết khiếp!

Dung Kỳ ngồi trên ghế trầm tư, liếc nhìn độ cao của tòa nhà, lại liếc nhìn máy quay, cuối cùng nhíu chặt lông mày lại.

Tiểu Ái đang đứng ở một góc không xa ngơ ngác nhìn anh, dưới ánh mặt trời chói chang, nhưng bóng dáng anh lại vô cùng âm u, cô độc. Có lẽ anh biết, chỉ cần anh mở lời thì với bổn phận của một người diễn viên, cho dù khó khăn đến đâu cô cũng phải làm.

Nhưng... Anh biết cô sợ độ cao, nên mới không mở lời chăng?

Trong lòng Tiểu Ái bỗng nổi lên tia ấm áp lờ mờ. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng suy đoán đó thật sự đã làm cô thoáng cảm động.

Cô hít một hơi thật sâu, đứng dậy bước đến: “Đạo diễn, để tôi lên đi!”

Dung Kỳ lập tức ngẩng đầu, đôi mắt màu trà chiếu thẳng vào cô.

“Lần trước vì tôi đã khiến mọi người phải liên lụy, hôm nay tôi không muốn vì tôi mà lại làm ảnh hưởng đến cả đoàn nữa. Dù sao cũng có những thiết bị an toàn rồi! Với lại chỉ có... ba tầng mà thôi! Cứ để tôi đóng đi!”

Đôi môi Dung Kỳ mấp máy, đang định nói điều gì thì nhân viên trong đoàn đã tiến lại động viên Tiểu Ái, phá vỡ sự yên tĩnh trầm mặc trước đó.

Mười phút sau, Dung Tiểu Ái sau khi chuẩn bị xong xuôi, đã xuất hiện trên lan can tầng ba.

Dung Kỳ người đã im lặng rất lâu đột nhiên cất tiếng: “Thật sự không có vấn đề gì chứ? Diễn viên yêu nghề là tốt, nhưng thể hiện tài năng lại là một chuyện khác!”

“Không vấn đề gì!” Tiểu Ái bắt đầu bực mình, đứng thẳng vai thêm một chút đầy kiêu hãnh đáp.

“Tốt, trước khi rơi xuống cố gắng chú ý sắc mặt, phải quay đạt ngay từ lần quay đầu tiên.”

“Tôi biết rồi!” Tiểu Ái hít một hơi thật sâu. Máy quay ở tầng ba đồng thời lia ống kính về phía cô, tất cả mọi người đều đã vào vị trí. Một giây trước khi quay, Ando Ruki người đang đứng phía trước Tiểu Ái đột nhiên dùng khẩu hình miệng nói với cô một câu gì đó. Tiểu Ái thấy vậy mở to hai mắt, muốn bước lên phía trước nhưng nhân viên đoàn phim đã hô quay rồi.

Từ lan can trượt chân ngã xuống đất, không được mấy giây ngắn ngủi, nhưng đối với Dung Tiểu Ái lại là giây phút dừng hình vô cùng chậm rãi. Thân thể mất trọng lượng rơi xuống, vào thời khắc tiếp xúc với mặt đất Tiểu Ái nhắm mắt lại.

Vài giây sau, thấy Tiểu Ái vẫn chưa cử động, phim trường bất chợt rơi vào im lặng. Đột nhiên có người chạy đến, phát hiện ra cô vẫn nhắm chặt mắt. Ando Ruki vội vàng lao xuống lầu, khuôn mặt hơi hoảng loạn, cậu xô nhân viên đoàn phim ra, nâng Tiểu Ái đang bất động: “Này! Chị, không phải là chị ngất thật đó chứ! Này, đừng dọa tôi, những lời tôi nói với chị lúc nãy. Tôi...”

“Lúc nãy cậu đã nói với cô ấy cái gì?” Giọng nói đầy tức giận và lạnh lẽo vang lên sau lưng, Ruki quay đầu, phát hiện ra vị đạo diễn trước nay vốn lạnh lùng đột nhiên nhìn chằm chằm vào cậu ta, ánh mắt đó có thể dùng hai từ “khủng khiếp” để miêu tả.

Thấy cậu ta không trả lời, Dung Kỳ lập tức đẩy cậu ta ra, cúi người ôm Tiểu Ái vào trong lòng. Tiểu Ái nhắm chặt mắt, đầu tóc rối bù, vẫn không động đậy. Sắc mặt Dung Kỳ dần chuyển sang trắng bệch: “Mau gọi xe cấp cứu! Mau lên!”

Xe cấp cứu? Người đang giả vờ chết rốt cuộc không chịu được thêm nữa, nắm lấy áo người đang ôm mình, chầm chậm mở mắt. Lần mở mắt này khiến cô sợ hãi giật nảy mình. Từ trước đến giờ Tiểu Ái chưa từng thấy vẻ mặt đó của Dung Kỳ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, sự trong suốt trong đáy mắt không còn tồn tại, chỉ còn lại sự hoảng loạn và lo lắng. Một Dung Kỳ với ánh mắt và cử chỉ như vậy trong đời cô chưa bao giờ từng thấy. Lồng ngực, như có thứ gì va đập mạnh rồi, lặng lẽ bóp chặt lấy cổ họng khiến cô hoàn toàn không thể thốt thành tiếng.

“Không sao chứ?” Dung Kỳ lo lắng quan sát, cho đến khi đối diện với đôi mắt hiếu động có chút trốn tránh của cô ánh mới ngộ ra. Tức giận vì bị lừa, anh lập tức buông Tiểu Ái ra: “Em cho rằng đây là đâu? Em nghĩ mình đang làm cái gì?”

“Không...” Tiểu Ái bị quát đến mức chỉ biết vâng vâng dạ dạ, càng nói càng không biết bắt đầu từ đâu.

“Nếu em cho rằng loại chuyện này có thể đem ra làm trò đùa thì em đến cả tư cách làm diễn viên cũng không có.” Anh gạt bàn tay đang giơ đến, quay người bỏ đi. Những nhân viên đoàn phim có mặt ở đó đứng trơ như tượng gỗ, chẳng có ai dám đuổi theo.

“Em...” Tiểu Ái chán nản không nói thêm gì nữa. Gì chứ, sao anh chỉ biết quát cô. Cũng không hỏi xem vì sao cô lại phải làm như vậy. Tất cả đều tại tên Ando Ruki đáng chết, một giây trước khi quay mới nói với cô, diễn viên đóng thế sở dĩ không đến được là do cậu ta dở trò. Cô chỉ là tức quá, nên muốn dọa cho thằng nhóc đó một trận, ai ngờ lại dọa cả Dung Kỳ.

Đáng ghét! Vì cảnh phim này mà cô phải hi sinh nhiều như vậy, anh lại còn quát tháo gì chứ! Cô chống người, vừa động đậy thì phát hiện ra cả vùng lưng đau khủng khiếp. Thật sự bị thương rồi!

Lần này cứ gọi là nhớ tới già!

Kết quả Tiểu Ái vẫn phải đi bệnh viện, lúc xoa bóp cô đau đến chết đi sống lại, nhưng đau đớn hơn là đám báo lá cải lại xuyên tạc thành cô bí mật vào bệnh viện phá thai? Phá thai? Có nghịch lý không chứ? Giả sử cô có tình yêu chị em với Ando Ruki thật, thì thời gian chưa được mấy ngày, có thể mang thai sao?

Báo lá cải liên tục suy diễn đến chóng mặt, Tiểu Ái tất nhiên không thể bình tĩnh như trước. Đầu tiên thì bị giáo sư Quan mời đến nói cạnh nói khóe những lời nhàm chán. Sau đó là bị nữ sinh trong trường chỉ trích những lời độc ác, nếu không phải khi ăn cơm ăn phải đá, thì cũng là sau tiết thể dục không tìm thấy quần áo ở đâu. Tình cảnh khiến Tiểu Ái cảm giác cứ như thể mình đang xuyên không vào phim “Vườn sao băng” hóa thân thành Sam Thái!

Thôi Thái Dạ bị câu ví von của Tiểu Ái chọc cho buồn cười, luôn miệng nói cô tự gây phiền phức, nửa ý đồng tình an ủi cô cũng không hề có. Làm Tiểu Ái nổi cơn tam bành, khăng khăng muốn chọc thủng bánh chiếc DBS, còn dùng sơn vẽ lên cửa kính chắn gió dòng chữ “Xe của sói già háo sắc, phụ nữ mau tránh đi!”

Thôi Thái Dạ dở khóc dở cười, lập tức đưa Tiểu Ái đến Thuần Quán, biểu thị đình chiến.

Thuần Quán là một trong ba club cao cấp của thành phố S, theo thông tin bên lề ông chủ quán là một ngôi sao lớn của Hồng Kông, và đây chỉ là một trong những sản nghiệp của ông ta. Ban đầu, mục đích đầu tư chỉ là chơi bời chứ không nhằm vào kiếm tiền, nhưng không ngờ với cách chế biến món ăn đặc sắc cùng với vị trí liền núi liền sông, đã khiến nơi này trở thành một trong những nơi mà các nghệ sĩ trong giới showbiz cũng như các thiên kim, công tử giới thượng lưu đổ xô kéo đến. Khác với Parker nhỏ bé, yên tĩnh nằm ở giữa trung tâm thành phố, Thuần Quán là sự kết hợp của vui chơi giải trí, nhà hàng và điểm thư giãn cùng với sân gôn rộng càng làm nổi bật sự hoành tráng của nó. Giống như các club tư nhân khác, nơi này cũng tính phí theo chế độ năm. Tiểu Ái sau khi moi được tin về mức phí từ miệng Thôi Thái Dạ thì kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được. Khi những danh từ chuyên dụng dành cho những người có tiền như hội du thuyền, hội đánh gôn hiện ra trước mắt, cô mới biết những người có tiền ở thành phố S nhiều đến mức độ nào.

Buổi chiều, ánh mặt trời rực rỡ, mặt nước như phủ một lớp bạc mỏng, mềm mại sáng trong, trên sườn núi xa xa là những rặng phong đỏ, xen lẫn trong đó là những cây ngân hạnh rực vàng, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái, tất cả những ưu phiền trong đầu đều tan biến.

Trên du thuyền riêng của Thôi Thái Dạ, có không ít ngôi sao, người mẫu nổi tiếng, trong đó không thiếu những nhà quảng cáo hợp với tiêu chuẩn mà cô đưa ra.

Mặc dù chưa đạt được mục đích ban đầu, nhưng Tiểu Ái cũng đã làm quen được với không ít ông chủ công ty mà trước giờ ngay đến cơ hội nhìn từ xa cũng không có. Những ngày đi cùng Thôi Thái Dạ, cô phát hiện ra một điều kỳ lạ, đó là những người bên cạnh Thôi Thái Dạ, rõ ràng không có ai quá bốn mươi tuổi, phần lớn trên dưới ba mươi, thậm chí có những người chỉ mới hơn hai mươi. Điều khiến cô ngạc nhiên hơn là trong số những người trẻ tuổi này, không ít người có xuất thân bình thường nhưng dựa vào chính thực lực của bản thân, họ đã có được này hôm nay. Hoặc dù là con cháu được gia tộc nâng đỡ, họ vẫn muốn tự mình tạo lập sự nghiệp, không dựa dẫm, núp bóng bố mẹ. Điều này thật sự khiến cho con sâu gạo được cấp dưỡng hai mươi năm qua, Dung Tiểu Ái vô cùng hổ thẹn. Người có tiền quả nhiên có đủ lí do tồn tại, đổi lại là cô, nếu bố mẹ xuất thân giàu có, cô chắc sẽ không ở ngoài tự lập bôn ba khổ cực, xem chừng còn sớm kiêu căng đòi hỏi họ đưa tiền đầu tư cho con đường điện ảnh của cô ấy chứ.

Thêm một lần Tiểu Ái không tự chủ được, lại nghĩ đến Dung Kỳ. Lúc đầu, anh từ bỏ tiền đồ xán lạn chạy sang nước ngoài, nghĩa là làm sao? Rõ ràng anh là học sinh tài năng của Học viện Nghệ thuật, lại từng làm việc ở trường phổ thông nghệ thuật ba năm, tích lũy được bao nhiêu kinh nghiệm, đáng lẽ anh có thể an nhàn làm một giảng viên của trường đại học. Tại sao anh lại khăng khăng một mình chạy sang nước Pháp du học chứ?

Đối với quyết định của Dung Kỳ, bố không tán đồng, mẹ lập trường tiến thoái lưỡng nan, có phần trung lập, chỉ có cô, vừa nghe thấy anh sẽ bay tới một đất nước xa xôi, không hiểu sao tâm trạng thành ra vui mừng suốt mấy đêm. Lúc cô đang tự do tự tại ở trường đại học, thì anh đang đơn độc nơi đất khách quê người để phấn đấu. Suốt thời gian đó anh đã phải sống như thế nào?

Thực ra trước đây, cô chưa từng nghĩ tới những điều này. Cho đến khi bị Dung Kỳ đuổi ra khỏi nhà, lĩnh hội được tình cảnh khốn khó trong người không một xu dính túi, cô mới dần dần giác ngộ ra chút sự đời.

Ánh mặt trời chầm chậm hòa quyện với mặt nước, như tấm bạc mỏng hóa thành vàng ròng, trên chiếc du thuyền xinh đẹp tiếng cười vẫn chưa dứt.

Thôi Thái Dạ rời khỏi chốn náo nhiệt phía sau thuyền, đi ra phía trước chiếc du thuyền. Trên du thuyền màu trắng, cô gái vừa rồi còn khoe nụ cười trong sáng đi đi lại lại như con thoi trong đám đông, giờ đang ngồi bên lan can thuyền, dáng vẻ trầm mặc. Ở nơi xa, là bầu trời thu rộng lớn, màu cam của ánh chiều tà với màu xanh của những dãy núi phối thành một thứ màu hoàn hảo, gió hồ lướt nhẹ qua mái tóc xoăn dài của cô. Cô nhắm hờ mắt, chiếc cằm xinh đẹp, hàng mi vừa dày vừa dài, nhìn nghiêng vừa tao nhã, ngây thơ, lại rất đáng yêu. Lúc này trông cô thiếu đi sự hiếu động tinh ranh trong các cuộc nói chuyện thường ngày. Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong giây lát, rất nhanh sự yên lặng bị phá vỡ. Tiểu Ái đột nhiên quay đầu, cười xán lạn, song phản chiếu trong đáy mắt là sự châm chọc: “Nhị thiếu gia, anh không phải bị khuôn mặt nhìn nghiêng của em mê hoặc rồi chứ?”

“Bớt ba hoa đi!” Thôi Thái Dạ vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Ái: “Em không phải là người thích xã giao hay sao, một mình ở chỗ này làm gì?”

“Em xã giao đến mức miệng bị co rút cả rồi này! Nghỉ ngơi một chút cũng không được sao?” Tiểu Ái không hiểu, tại sao nhiều người lại thích xoa đầu hoặc đánh lên đầu cô vậy.

“Anh thấy em đang khúc mắc trong lòng thì có. Sao vậy, vẫn nghĩ đến chuyện của Dung Kỳ hả?”

Tiểu Ái buồn rầu vòng tay ôm gối: “Chuyện anh ấy thì có gì phải nghĩ chứ! Dẫu sao từ nhỏ đến lớn, bất luận anh ấy làm gì, nghĩ gì, gia đình em đều không biết. Ngay cả bây giờ khi anh ấy đã trở thành đạo diễn tên tuổi quốc tế, em cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn nhờ anh ấy để đạt được cái gì.”

Thôi Thái Dạ nhìn cô chăm chú, cười nói: “Hai người đúng là anh em, ngay cả cách nói chuyện cũng rất giống nhau. Còn nhớ lúc mới quen nhau ở Mỹ, cậu ta đã từng nói, bất luận cậu ta làm gì, nghĩ gì, gia đình cậu ta đều không biết, chính vì thế cậu ta có thể chẳng phải băn khoăn điều gì, cứ thế bước tiếp trên con đường mà mình mong muốn.”

“Thôi đi! Anh ta chỉ biết nghĩ cho bản thân mình chứ có coi ai ra gì!” Tiểu Ái rít lên: “Thật không thể tượng tượng nổi, với tính cách quái gở đó của anh ta, sao lại có kiểu người bạn như anh chứ?”

“Anh hả? Kiểu gì vậy? Đẹp trai hào phóng? Hay công tử hào hoa nhiều tiền?”

“Nhị thiếu gia! Anh không thành thật rồi!” Tiểu Ái liếc nhìn ánh mắt bất lực của Thôi Thái Dạ.

“Bé con! Em muốn nói, một người nghiêm chỉnh lãnh đạm lại nghiêm khắc, thanh khiết như Dung Kỳ, tại sao lại kết bạn với một người đã quen phong lưu như anh chứ gì?”

“Đó là anh tự nhận, không phải em nói đấy nha!” Cô nháy nháy mắt.

“Em thấy anh phong lưu sao?” Thôi Thái Dạ chăm chú nhìn Tiểu Ái, sự rạng rỡ trong đáy mắt đã giảm bớt.

“Sự thật mà, mọi người đều thấy cả, sao anh phải hỏi em chứ?”

Thôi Thái Dạ mỉm cười: “Bé con! Có lúc mắt thấy tai nghe, song không có nghĩa đó là chân tướng sự thật. Nhiều lúc, chúng ta bị những biểu hiện bên ngoài đánh lừa, bởi vì ý nghĩ và tư lợi trong lòng rồi tự cho là đúng mà đi đến quyết định.”

“Nếu tai đã nghe thấy, mắt cũng nhìn thấy mà không được coi là sự thật. Vậy chúng ta còn có thể tin cái gì?”

“Cảm giác!” Anh vuốt nhẹ sống mũi cao thẳng của Tiểu Ái: “Cho dù không có giác quan thứ bảy, cũng phải dùng giác quan thứ sáu của em mà cảm nhận!”

“Ai thèm để ý đến cục băng đó! Người nào lại gần thì ngay lập tức bị đông cứng như vậy, còn cảm nhận được cái gì nữa chứ!” Tiểu Ái lẩm bẩm, đem chuyện quay phim hôm trước ra oán thán một hồi: “Chỉ biết mắng em, làm đạo diễn thì đã có gì ghê gớm, lúc nào cũng ngạo mạn, lại còn dương dương tự đắc!”

“Em cho rằng đạo diễn lớn ngày một ngày hai mà có thể thành danh được ư?” Thôi Thái Dạ thở dài, vuốt vuốt mái tóc rối của Tiểu Ái: “Khi đem so sánh thì giới điện ảnh trong nước thật sự chưa đủ khốc liệt. Một người phương Đông với khuôn mặt còn xinh đẹp và góc cạnh hơn cả phụ nữ như Dung Kỳ, đặt vào nơi đó quả như một chú cừu béo lạc giữa bầy sói. Phụ nữ muốn có được cậu ấy, đàn ông cũng vậy. Nhưng cậu ta lại luôn giữ thái độ lạnh lùng băng giá, không chỉ xã giao ngoài mặt, mà ngay cả trên phim trường cũng vậy, không hề để ý đến bất cứ ai. Chính vì vậy, cậu ta đã đắc tội với không ít người. Ngay đến vị giáo sư vốn có mối quan hệ tốt với cậu ta, cũng vì cầu xin tình yêu không được, liền tìm cách loại bỏ. Ông ta loại cậu ấy khỏi danh sách tham dự cuộc thi Phim điện ảnh lần thứ X của Học viện, đồng thời nói rằng cậu ta không chỉ đồng tính luyến ái mà còn mắc phải căn bệnh HIV/AIDS, mưu đồ dựa vào vẻ đẹp của mình quyến rũ ông ta để có cơ hội đoạt giải. Khi cả Học viện dấy lên tin đồn đó, anh trai em chỉ lẳng lặng rút khỏi cuộc thi, không mảy may biện bạch thanh minh cho mình. Cậu ta bắt đầu độc lập làm phim, đồng thời dùng hình thức giấu tên gửi tới các công ty điện ảnh. Cũng chính vào giai đoạn đó anh quen biết cậu ta...”

Thôi Thái Dạ nhớ lại những ngày đầu mới quen Dung Kỳ, kể lại từng chút một cho Tiểu Ái nghe. Cùng là người Hoa ở nơi đất khách, nhưng một người xuất thân quý tộc còn một người là thường dân; một người phong lưu và một người thanh khiết; một người phóng khoáng còn một người lạnh lùng. Giữa hai người họ, ngoài điểm chung duy nhất là đến từ một quốc gia, thì chẳng còn tìm được nét gì tương đồng nữa. Vậy mà làm thế nào, họ lại trở thành tri âm tri kỉ của nhau? Có lúc, cơ sở tạo nên tình bạn giữa những người đàn ông thật khó có thể hiểu nổi.

Dung Tiểu Ái chợt im lặng, mặc dù cũng đã biết Dung Kỳ ở nước ngoài sống cuộc sống không hề thoải mái, nhưng những lời Thôi Thái Dạ nói vẫn vượt quá sức tưởng tượng của cô. Nếu như trước đây biết được những điều đó, cô sao có thể nhận tiền của anh một cách thoải mái như vậy? Hai nghìn tệ trong nước là nhiều, nhưng nếu đổi thành đô la Mỹ thì số tiền đó không đến ba trăm đô ít ỏi. Cũng vì nghĩ như vậy nên Tiểu Ái cứ thản nhiên tiêu dùng.

“Dung Kỳ với anh thường không cùng quan điểm. Trong những chuyện anh cho là không quan trọng thì cậu ấy lại có nguyên tắc của mình. Tuy có sự khác biệt, nhưng lại không thể nói người nào sai, chỉ là cách nhìn nhận về giá trị khác nhau mà thôi. Em cho rằng, cậu ấy mắng em là cố ý phân chia ranh giới với em, nhưng có bao giờ em nghĩ, cậu ấy chỉ vì không muốn em bị dán mác em gái của đạo diễn, dựa vào ánh hào quang của anh trai để được nổi tiếng. Ngoài mặt thì vẻ vang thật đấy nhưng sau lưng lại bị người ta rẻ rúng, coi thường!”

“Anh ấy sao có thể vĩ đại như anh nói được! Rõ ràng là chỉ cố tình chĩa mũi nhọn vào em!” Tiểu Ái phản bác. Một Dung Kỳ luôn mặt mày băng giá, ăn nói lạnh lùng lại có thể vì cô mà suy nghĩ ư?

Thôi Thái Dạ mỉm cười chăm chú nhìn Tiểu Ái, tỏ ý nói với cô không tiếp tục chủ đề này nữa. Có những chuyện chỉ có thể kéo dài đến một giới hạn nào đó mà thôi. Thực ra Tiểu Ái thông minh như vậy nên cũng sớm hiểu được, chỉ là tính cách và thói quen đã che giấu đi những tâm tình trong sáng.
Bình Luận (0)
Comment