Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã

Chương 17


Edit:
Beta: Lạc Dạ
Tôi có một đứa bạn thanh mai trúc mã.

Cậu đa sầu đa cảm, hơn nữa lại rất nhạy cảm.

Nhưng cậu lại hay chôn giấu tâm sự trong lòng.

Thực ra tôi không thể nhận biết được mấy cảm xúc này của cậu nhưng bởi tôi cảm xúc của tôi phụ thuộc vào cậu nên mới biết được.
Chúa nói với tôi rằng ý nghĩa của cuộc đời tôi là giúp Ly Thiên Thu tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.

Chỉ khi tôi làm cho cậu bạn trúc mã này hạnh phúc thì sự ràng buộc giữa tôi và cậu mới có thể kết thúc, tôi mới có thể sống một cuộc sống với những cảm xúc riêng của bản thân mình.
Cho nên, từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn luôn nỗ lực nghĩ cách giúp cậu bạn trúc mã hạnh phúc.

Nhưng trái tim của cậu lại rất nhạy cảm và hay u buồn.
Sau đó, tôi đã vô cùng sốc khi phát hiện, thật ra, việc làm trúc mã hạnh phúc rất đơn giản.

Chỉ cần làm cho cậu yêu một ai đó là được.

Mà thị lực của cậu lại rất kém, cậu yêu tôi.

Về sau, hoàn thành sứ mệnh đó, tôi và thanh mai trúc mã hạnh phúc ở bên nhau.
Cùng trúc mã ở bên nhau một thời gian dài, cậu rất hạnh phúc.

Nhưng sau đấy cậu lại bắt đầu lo lắng.
Cậu hỏi tôi: “Rốt cuộc cậu có thật sự thích tớ không?”
Tôi không một chút do dự mà trả lời: “Thích mà!”
Cậu lấy một quyển lịch để bàn tới trước mặt tôi, ngon tay thon dài chỉ vào một ngày trên đó: “Ngày hôm qua là ngày gì?”
Tôi đỡ đỡ mắt kính, nhìn: “Là sinh nhật của Conan.”
Trái tim của cậu bạn trúc mã vỡ tan tành.

Cậu thấp giọng nói: “Là kỉ niệm 5 năm chúng ta bên nhau.”
“…Oh.” Tôi che miệng.
Trúc mã cầm chiếc điện thoại di động của tôi lên, thao tác các ngón tay lên màn hình, mở nhật kí liên lạc ra: “Ngày hôm qua tớ gọi cho cậu mười lăm cuộc điện thoại, cậu đều không nghe.

Lúc đó cậu đang làm gì?”
Tôi hơi chột dạ, chỉnh ánh mắt sang hướng kháC: “Xem manga, anime…”
Cậu buông điện thoại xuống, quay mặt đi, không thèm nhìn tôi.


Tôi biết cậu nổi giận nên vội đứng dậy, ôm lấy cánh tay cậu: “Tớ sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Mặt cậu căng ra, lạnh lùng trừng mắt tôi một cái: “Những lời này cậu đã nói qua vô số lần rồi.” Cậu buông tay tôi ra, lạnh lùng mở miệng: “Cậu suy nghĩ lại đi.

Mấy ngày này tớ sẽ đi nước Anh một chuyến.

Sau khi tớ trở về mà cậu không nói được một lí do hợp lí thì cậu liệu…”
Cậu bạn trúc mã vừa dứt lời liền xoay người rời đi.

Trước khi rời đi cậu không quên dặn dò tôi một cách hung dữ: “Ngày mai cậu không cần ra sân bay tiễn tớ.

Thấy cậu liền cảm thấy phiền.”
Cậu cứ như thể mà nổi giận, tôi cũng không chịu nổi.

Vì để lấy lòng, tôi vội đứng thẳng dậy, thề: “Cậu yên tâm! Tớ tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đi tiễn cậu.”
Sau đó tôi phát hiện hình như mình làm cậu giận hơn rồi.

Cậu xoay người, “rầm” một tiếng, đóng cửa lại.
Tôi nghĩ nát óc vẫn không hiểu vì sao cậu lại giận.
Sau khi cậu rời đi, tôi liền gọi điện thoại cho Toàn Tuyền Tuyền.

Mặt mũi lem nhem đầy nước mắt, nước mũi kể lể với cô.
“Toàn Tuyền Tuyền, cậu ấy mấy ngày nay cứ nổi giận với tớ.

Tớ biết là do tớ sai.

Tớ quên mất ngày kỉ niệm, quên việc hẹn hò, vô tình làm mất vòng cổ mà cậu ấy tặng, quên gọi điện thoại cho cậu ấy, quên…“
“Đợi đã!” Toàn Tuyền Tuyền ngắt lời tôi, giọng điệu hơi pha chút bất lực lẫn khinh bỉ: “Này, chẳng lẽ không phải do cậu sao?”
Tôi áy náy trả lời: “Đương nhiên là tớ biết tớ sai, nhưng trước nay tớ cũng như thế nhưng cậu ấy có nổi giận đâu.

Cậu ấy biết trí nhớ của tớ không tốt.

Nên lần gần đây nhất cậu ấy nổi giận với tớ, cứ bảo rằng tớ không thích cậu ấy.”
Toàn Tuyền Tuyền thở dài một hơi, nói: “Nói thật, tớ cũng cảm thấy cậu không thích cậu ấy.”
“…”
Toàn Tuyền Tuyền khẽ nhẹ giọng nói: “Trương Linh, nếu thật sự thích một người, mặc kệ trí nhớ có kém đến đâu thì cậu vẫn luôn nhớ rõ hết mọi thứ có liên quan đến đối phương.”
Mặc dù tôi rất muốn cãi lại nhưng tôi phát hiện, tôi không có lời nào để phản biện.

Thế nên tôi thành thật thỉnh giáo Toàn Tuyền Tuyền: “Vậy làm sao mới có thể cho cậu ấy thấy rằng tớ thích cậu ấy?”
“Cái này thì cậu phải tự hỏi bản thân mình, tự mình suy nghĩ xem.” Toàn Tuyền Tuyền vừa dứt lời thì liền cúp điện thoại.

Tôi cứ “này này này” một hồi mới nhận ra Toàn Tuyền Tuyền đã sớm tắt máy.

Tôi đành bất đắc dĩ mà buông điện thoại xuống.
Ngày hôm sau, trúc mã đi nước Anh.

Tuy rằng tôi đã đảm bảo với cậu, tuyệt đối sẽ không đến tiễn.

Nhưng nhờ Toàn Tuyền Tuyền mắng tôi một hồi nên giờ tôi tỉnh ngộ.

Có lẽ thật ra cậu ấy rất muốn tôi đến tiễn.
Vì thế, mới sáng sớm tôi đã đạp xe đến trước nhà cậu, không ngừng ấn chuông cửa.
Cậu rất nhanh đã ra mở cửa.

Cậu mặc một bộ đồ ngủ màu đen, tóc tai bù xù, trong miếng còn cắn bánh mì.

Rõ ràng đây là bộ dạng vừa mới rời giường vô cùng nhếch nhác nhưng bởi vì giá trị nhan sắc cao, dáng người tuyệt nên trông cậu lúc này có một loại cảm giác lười biếng mê người.
Cậu ấy trước nay khi ở trước mặt người khác đều chưa bao giờ có dáng vẻ cẩu thả, ngay cả cúc áo sơ mi cũng sẽ được cả cúc trên cùng.

Quần áo của cậu nhất định phải phẳng phiu, không một nếp gấp.

Cho nên khi tôi nhìn thấy dáng vẻ kia của cậu hơi có chút ngạc nhiên.
Khi cậu ấy vừa nhìn thấy tôi, mặt lập tức biến sắc, nhanh chóng đóng cửa lại.

Thiếu chút nữa tôi đã bị đập mặt vào đấy.
Tôi cho rằng cậu vẫn còn giận tôi nên vội vàng gọi điện thoại nhưng cậu không nghe.

Thế là tôi cứ đứng lì ngoài cửa, ấn chuông cửa hơn mười phút.

Mãi một lúc sau cậu mới ra mở cửa cho tôi.
Lúc này cậu đã thay quần áo gọn gàng, tóc cũng chải tươm tất, ngũ quan tinh tế, cao cao gầy gầy.

Cả người nhìn tràn đầy sức sống, cảnh đẹp ý vui.

Quả thực dáng vẻ suy sụp đó với dáng vẻ lúc này của cậu cứ như là hai người.
Tôi ngẩn người, đánh giá từ trên xuống dưới.

Khuôn mặt tuấn tú của cậu bỗng nhiên đỏ ửng, lắp bắp nói: “Nhìn cái gì, còn không mau vào đi.”

“Ừm.”
Cậu đang bận thu dọn hành lí, không thèm nhìn tôi lấy một cái.

Cậu dùng giọng điệu kì quặc nói chuyện với tôi: “Không phải nói là không tiễn sao?”
Tôi ngồi xổm trước mặt cậu, đem đồ ăn vặt trong balo đổ ra.

Sau đó nhét đồng đồ ăn đó vào hành lí của cậu: “Mấy ngày cậu đi tớ sẽ không được nhìn thấy cậu, sẽ rất nhớ cậu.

Cho nên trước khi cậu đi tớ đến để tiễn cậu.”
Trúc mã giật mình, cậu ngước mặt lên nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh kia trông có phần nhộn nhạo: “Là cậu nhớ tớ ư?”
“Đương nhiên rồi!” Tôi tiến đến đứng trước mặt, đặt tay lên vai cậu, ánh mắt thành khẩn nhìn cậu: “Tuy rằng rất ngại, nhưng mà…”
Hô hấp của cậu không ổn định, cậu cứ nhìn chằm chằm tôi, môi cứng đờ lại.
Tôi mở album trong điện thoại ra, chỉ vào bộ đồ cosplay hầu gái: “Giúp tớ mua cái này được không, tớ muốn mua nó lâu rồi.”
Khuôn mặt tuấn tú ôn hòa bỗng chốc hóa lạnh như băng, cậu vươn tay đẩy tôi ra, nhàn nhạt nói: “Tớ ra sân bay.”
Tôi đi theo: “Nhớ giúp tớ mua nha!”
Cậu không thèm để ý đến tôi, lo mặc giày rồi kéo vali đi.
Tôi đi theo phía sau cậu, bất an nói: “Cậu lại giận rồi à?”
Cậu ấy đột nhiên dừng chân, quay đầu trừng tôi một cái: “Tớ không giận.

Vả lại , cậu đừng đi theo tớ.

Nhìn thấy cậu liền phiền.”
Tôi ủy khuất cúi đầu: “Tớ sẽ không tiễn, cậu đừng giận nữa.”
Cậu trầm mặc một hồi lâu, tôi biết giờ cậu đang rất tức giận.

Bỗng nhiên cậu đến gần tôi, tôi có chút sợ hãi mà thụt lùi về sau.
Cậu giữ chặt cánh tay, không cho tôi lùi về phía sau.

Cậu cong lưng, để một tay sau ót tôi rồi nhẹ nhàng hôn một phát.

Rồi đứng thẳng dậy, xoay người rời đi.
Cuối cùng tôi vẫn không ra sân bay tiễn cậu ấy.

Tôi nghĩ cả trăm lần vẫn không ra, vì sao tôi nhờ mua hộ bộ đồ hầu gái thì cậu lại nổi giận.
Toàn Tuyền Tuyền nói tôi không để ý đến cậu.

Nhưng tôi thấy tôi rất để ý cậu mà, tôi còn đặc biệt mua một đống đồ ăn vặt cho cậu ấy nữa.
Tôi chán nản nằm trên giường, yên lặng lẩm bẩm: “Chúa ơi, cậu ấy thật là khó hiểu quá đi.

Tôi không biết làm cách nào để cậu có thể hạnh phúc nữa.”
Đêm nay tôi ngủ ở nhà của Ly Thiên Thu vì quá lười để đạp xe về nhà.

Dù sao mẹ tôi cũng hận không thể đuổi tôi sang nhà Ly Thiên Thu sớm nhất có thể.

Mẹ cứ mong tống tôi sang với cậu, tốt nhất là sớm chuyển hộ khẩu.
Tôi nằm trên sofa trong phòng cho khách, không ngừng lướt điện thoại.


Ly Thiên Thu giận tôi, tôi muốn lên mạng hỏi một chút: “Làm cách nào để khiến bạn trai vui vẻ?”
Câu trả lời của cư dân mạng thực kì quái.

Một số người không có tiết tháo cứ bảo tôi làm gì gì đó với Ly Thiên Thu.
Tôi bị dọa đến nỗi nổi hết cả da gà.

Tuy rằng tôi và Ly Thiên Thu bên nhau được 5 năm, nhưng việc thân mật nhất mà chúng tôi đã làm đó là hôn.

Tuy nhiên đó chỉ là kiểu hôn nhẹ qua mà thôi.
Ly Thiên Thu là một con người bảo thủ, chưa từng có yêu cầu gì về mặt phương diện kia, mà tôi cũng không nghĩ đến nó.
Tôi ném điện thoại sang một bên, xoa xoa cánh tay đang nổi đầy da gà.
Qua một hồi lâu, tôi mới thở dài: “Nếu kiếp trước cậu không vì tôi mà chết thì tốt rồi.

Tôi cứ cảm thấy có lỗi với cậu ấy mãi.

Nếu có thể mang tôi về kiếp trước, tôi nhất định sẽ không để cậu chết, tôi nhất định sẽ cứu cậu…”
Mặc kệ vì Ly Thiên Thu mà tôi đã làm rất nhiều việc nhưng tôi vẫn cảm thấy không đủ.

Ly Thiên Thu không vui, tôi mãi mãi cũng không thể vui.
“Ngươi muốn quay về kiếp trước để cứu hắn?” Một thanh âm nhu hòa bỗng nhiên vang lên bên tai.
Tôi hoảng sợ, hét toáng lên: “Ai?”
Không có ai đáp lại.

Tôi bật đèn lên, tìm kiếm kĩ vẫn không thấy ai.
Tôi cho rằng có ma, vội gọi điện thoại cho Toàn Tuyền Tuyền, nhưng cô ấy không nghe điện thoại.
Tôi ngồi trên sofa, cố gắng chấn tĩnh bản thân.

Qua một hồi lâu, tôi thử mở miệng hỏi: “Tôi có thể quay về kiếp trước để cứu Ly Thiên Thu sao?”
“Có thể.” Thanh âm nhu hòa kia lại vang lên bên tai tôi.
“Má ơi.” Tôi sợ đến mức suýt đái ra quần.
Đêm nay, tôi gặp ma.

Không, tôi nghe được tiếng chúa nói.

Mười năm trước, vào lúc tôi học cấp hai, tôi đã mơ một giấc mơ dài.

Trong mơ, Ly Thiên Thu vì giúp tôi có thức ăn mà bị chém chết.

Trong mơ tôi biến thành ma, vẫn mãi ở đấy không chịu đi đầu thai.
Một vị thần tiên vừa vặn đi ngang đó, hỏi tôi: “Ngươi có cái gì không rõ?”
Trong mộng, tôi nói với người đó: “Tôi muốn tìm lại ân nhân, kiếp sau, tôi nguyện ý trở thành nô bộc, dùng hết thảy nỗ lực để giúp hắn tìm được hạnh phúc.”
Mà hiện giờ, vị thần tiên trong mộng kia đang ở hiện thực nói chuyện với tôi.
Cứu mạng! Thật là đáng sợ !

Bình Luận (0)
Comment