Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã

Chương 20


Edit:
Beta: Lạc
Nếu Cửu công chúa là người ôn nhu lương thiện, ta có lẽ sẽ nhường Lê Thiên cho muội ấy.

Nhưng Cửu công chúa lại là con người coi sinh mệnh như cỏ rác, ta sợ Lê thiên sẽ bị muội ấy giết chết.
Ta cười lạnh: “Phụ hoàng, nhi thần làm tỷ tỷ của muội ấy được mười lăm năm.

Những việc dơ bẩn muội ấy làm đều đổ hết lên đầu nhi thần.

Nhi thần biết, mình không được người sủng ái, nhưng ta vẫn luôn tôn kính người, yêu thương người.

Nhi thần vẫn hy vọng, người có thể chú ý đến nhi thần một chút, có thể làm chủ cho nhi thần một lần, nhưng người lại luôn làm cho nhi thần thất vọng!”
Hoàng Thượng nghe được những lời này hai chân mày gắt gao nheo lại.

Ta cho rằng người đã bắt đầu tức giận, liền nói tiếp: “Con vốn dĩ nghĩ mình sẽ cứ ở trong cung lặng lẽ mà chết đi.

Phụ hoàng …vì cái gì lại đến thăm con? Cho con hi vọng, rồi mang đến nhiều thất vọng hơn.

Hiện giờ con rất vất vả mới có thể gặp được một người, yêu thích một người, vậy mà phải chắp tay nhường cho Cửu muội muội sao?”
Cửu công chúa tức đến xanh mặt, hung hăng tát ta một cái.
Ta lau khóe miệng đang chảy máu, tiếp tục nói với Hoàng Thượng: “Phụ hoàng, nếu người thật sự muốn con chết..người có thể nói ra, con tức khắc liền đi tìm tới cái chết.

Đời này không báo đáp được ân sinh dưỡng của người, kiếp sau con nguyện tìm phụ hoàng báo ân!
Cửu công chúa đứng lên, nhấc chân hung hăng đá ngã ta xuống đất, tàn nhẫn nói: “Vậy ngươi mau đi chết đi!”
Hoàng Thượng bỗng nhiên đứng dậy, tức giận tát vào mặt Cửu công chúa một cái: “Hồ nháo!”.

Cửu công chúa giật mình che lại sườn mặt sưng đỏ, không dám tin nhìn hoàng thượng.

Cuối cùng đột nhiên rút xuống cây trâm cài đầu, như phát điên mà đâm liên tiếp vào người ta.
Rốt cuộc ta cũng biết, bộ dạng bạch liên hoa quá đáng này đã chọc kẻ điên như Cửu công chúa rồi.
Đến khi thị vệ kéo được Cửu công chúa ra thì cánh tay ta và bụng đều bị đâm bung bét, máu tươi điên cuồng chảy ra ồ ạt.

Ta tại sao lại khổ đến vậy?
Ta cũng quên mất thân phận công chúa hiện tại, không khống chế được cảm xúc của chính mình, liền khóc rống lên: “Mẹ nó, đau chết ta!”

Ngự y nửa ngày chưa thấy tới, Tiểu Hạnh nha hoàn liền ôm ta, không ngừng giúp ta gạt lệ: “Công chúa, ngự y sẽ mau tới thôi.”
Mấy thị vệ hợp chân hợp tay lại nâng ta đến gần cửa cung thì ta đột nhiên nghe thấy thanh âm của Lê Thiên.
Hắn vẫn bị trói trên cây cột đó, sắc mặt trắng bệch, môi đầy máu, bọn thị vệ đang giúp hắn cởi trói ra.

Hắn yên lặng nhìn chằm chằm vào ta, ta cố miễn cưỡng nâng tay lên làm ra dáng vẻ ổn thỏa.

Ngự y rốt cuộc cũng chậm chạp tới giúp ta trị thương.

Lúc nha hoàn giúp ta băng bó miệng vết thương ổn thỏa, ta vẫn còn thút tha thút thít.
Hoàng Thượng ngồi bên cạnh dùng bàn tay to nhẹ nhàng vuốt tóc ta, thở dài một hơi nói: “Nếu con thật sự thích tiểu tử đó, ta sẽ ban hắn cho con.” Một khi người đã xưng “ta” là chứng minh cho việc người đang thực sự đau lòng.
Ta ôm cánh tay Hoàng Thượng , dùng đầu cọ cọ vào vai người, nũng nịu trả lời: “Cảm ơn phụ hoàng.”
Hoàng Thượng rất nhanh rời đi.
Ta bất chấp việc mình bị trọng thương, vội bảo nha hoàn mang Lê Thiên đến để ta nói với hắn đôi lời.
Lê Thiên bước vào cung điện của ta, bộ dáng trầm mặc.Hắn ngẩng đầu liếc ta một cái, ánh mắt rất phức tạp, sắc mặt vẫn tái nhợt, bờ môi ẩn ẩn hiện vết máu, còn có cả dấu cắn, phỏng chừng là chính hắn tự cắn bản thân mình.
Ta ngồi trước mặt hắn, khẩn thiết nói với hắn rằng: “Ngươi nghe ta nói, ta sẽ cho người giúp ngươi rời đi.

Thỉnh ngươi rời đi, vĩnh viễn không bước vào kinh thành nửa bước.

Cửu công chúa vô cùng tàn nhẫn, một khi đã nhìn trúng ngươi thì sẽ không từ thủ đoạn khóa ngươi lại bên mình.” Ta nhét một túi bạc vụn vào tay hắn.

“Ngươi trước hết tìm một nơi mà trốn đi, bạc này đủ dùng một thời gian đó.

Chờ mọi chuyện qua đi ngươi lập tức được an toàn.”
Lê Thiên nhìn ta muốn nói lại thôi, qua một hồi mới lẩm bẩm trong miệng: “Ta xin lỗi.”
Lê Thiên luôn nói lời lạnh nhạt với ta, không hiểu sao bỗng dưng dùng ngữ khí ôn hòa như vậy.

Ta có chút không thích ứng được, cười cười: “Không có việc gì, cũng ít nhiều nhờ ngươi mà ta mới được hoàng thượng coi trọng.”
Lê Thiên rũ mắt xuống, không nói chuyện nữa.
Chẳng bao lâu, thị vệ mang Lê Thiên rời đi.

Ta phất tay nói: “Lê Thiên, mãi mãi không hẹn ngày gặp lại.”
Lê Thiên vốn đã chạy đến cửa, bỗng nhiên dừng chân lại, như thế nào cũng không chịu đi.

Hắn đột nhiên xoay người, bước nhanh đến trước mặt ta: “Tam công chúa, thỉnh cho ta chiếu cố người một thời gian, chờ vết thương của người khỏi ta tức khắc rời đi.”
Ta vừa nghe hắn nói thật sự không thể không hận mà muốn đá hắn ra khỏi kinh thành.


Hắn luôn như vậy, không đi một mực muốn ở lại, vì ta chịu khổ sao?
Ta trầm mặc lạnh lùng nói: “Ta không cần ngươi chiếu cố.”
“Chính là …”
“Làm ơn hãy chạy nhanh lên, ngươi chê ta chưa đủ tham sao?” Vì đuổi Lê Thiên đi, ta bất đắc dĩ chanh chua một chút.
Lê Thiên nghẹn họng hồi lâu, cuối cùng cúi thấp đầu xuống, lẩm bẩm nói: “Thực xin lỗi.”
Lê Thiên lần này thực sự rời đi, ta cho cả thị vệ của ta đi theo để bảo vệ hắn, thực sự vô cùng an toàn.
***
Tỉnh mộng, tôi lập tức cấm lấy điện thoại, gửi cho Ly Thiên Thu một đoạn ghi âm: “Ly Thiên Thu, tớ vì cậu hy sinh rất nhiều! Trở về phải bồi thường cho tớ đó!”
Ly Thiên Thu có lẽ là đang bận, không kịp trả lời tôi.

Mãi đến khi trời tối, cậu ấy mới gửi cho tôi một đoạn ghi âm: “Cậu không ở nhà? Cậu đi đâu? Đi cùng ai vậy?”
Tôi nghe giọng nói của cậu ấy có chút kì quái liền vội trả lời: “Tớ không đi đâu cả, tớ ở nhà vẽ tranh.”
Sau đó Ly Thiên Thu tức giận, âm thanh lạnh đi: “Tớ hiện tại đang ở dưới nhà cậu.”
Tôi vừa nghe lời này hoảng sợ đến rơi cả bút, vội vàng gọi điện thoại cho cậu ấy, kinh hỉ mà nói rằng: “Cậu trở lại rồi? Không phải nói muốn đi vài nơi sao? Mới có hai ngày …”
Ly Thiên Thu hừ một tiếng: “Tớ đi hai ngày không có nghỉ ngơi nhiều, đem toàn bộ việc của mình làm thật nhanh rồi trở về với cậu.

Cậu lại đi ra ngoài à?”.

Ly Thiên Thu ủy khuất, cho dù cậu ấy dùng ngữ khí lạnh lùng để nói chuyện với tôi, nhưng tôi biết cậu ấy ủy khuất.
Tôi vội giải thích ngay: “Tớ ở nhà cậu, ở nhà cậu cả hai ngày.”
Ly Thiên Thu trầm mặc hồi lâu, tôi cảm nhận được nội tâm cậu ấy đang nổ bùm một cái, hô hấp hơi rối loạn nhưng thanh âm thì vững vàng: “Chờ tớ về.” Cậu ấy dứt lời, liền ngắt điện thoại.
Tôi vui vẻ rạo rực vất di động xuống, tưởng tượng chỉ chút nữa đã có thể bắt được trang phục cosplay hầu gái tôi mơ ước từ lâu, cảm thấy vô cùng cao hứng.

Ngay cả việc bị Cửu công chúa làm ủy khuất cũng tức thì biến mất trong não bộ của tôi.
Ly Thiên Thu rất nhanh về đến nhà.

Tôi vừa mở cửa cho cậu ấy, còn chưa kịp nhìn được bộ trang phục hầu gái ở đâu đã bị cậu vươn tay ra gắt gao ôm vào ngực, nghe cả tiếng trái tim kịch liệt đập loạn lên.

Cậu ấy thở hổn hển, tay lại đưa lên xoa tóc tôi không ngừng, biến đầu tóc tôi thành cái ổ gà mới chịu buông tay, nhàn nhạt mở miệng nói: “Coi như cậu có lương tâm.”
Tôi đẩy Ly Thiên Thu ra, sửa sang lại đầu tóc, bất mãn lên tiếng: “Luôn làm rối quả đầu của tớ, cậu có thói quen xấu đó là từ đâu vậy?”
Ly Thiên Thu đem một hộp quà được đóng gói tinh xảo từ dưới mặt sàn lên đưa cho tôi, tôi mở hộp ra thì rất vui vẻ dậm chân vài cái, xoay người chạy về phòng.
Tôi đem trang phục hầu gái vừa nhắc tới mặc vào người, đứng trước gương ngắm một chút, lại lấy di động ra chụp liên hồi.
Ly Thiên Thu ở một bên nhìn tôi, khuôn mặt nhu hòa chậm rãi trở nên cứng đờ, lại từ cứng đờ biến thành lãnh đạm.


Cậu ấy có chút không nhịn được bắt lấy tay tôi, hỏi tôi: “Xuất ngoại như vậy, cậu định đáp ứng tớ cái gì đây?”
“Ách …” Tôi buông di động, nghĩ nghĩ.

“Cho cậu công đạo nhé?”
“Công đạo đâu?” Ly Thiên Thu nhìn tôi chằm chằm.
Tôi gãi gãi đâu, sợ cậu ấy lại tức giận, lại nhớ đến Toàn Tuyền Tuyền nói tôi không để ý kĩ cậu ấy.

Linh quang trong tôi chợt lóe lên, tôi vươn tay ôm lấy cổ Ly Thiên Thu, đem đầu cậu kéo thấp xuống một chút, sau đó nhón chân hôn sườn mặt cậu.
Ly Thiên Thu trong tức khắc cứng người lại, đến khi tôi buông cậu ấy ra đột nhiên xoay lưng lại, thở hổn hển một hồi dài.
Tôi nói với cậu ấy: “Hai ngày nay tớ nhớ cậu muốn chết!”.

Tuy rằng tôi muốn bộ trang phục hầu gái kia nên mới mong cậu ấy về nhưng tôi sẽ không nói ra đâu.
Ly Thiên Thu thấp thấp giọng ừ một tiếng, thanh âm đề thấp có từ tính vô cùng, nghe rất gợi cảm, Một lát sau cậu ấy ôn nhu mở miệng ra nói với tôi: “Tớ đi tắm rửa trước.

Cậu cứ từ từ chụp ảnh.”
Tôi ngẩn người, không nghĩ tới Ly Thiên Thu dễ bị tống cổ đi như vậy.

Thời điểm tôi trầm mê anime manga cậu ấy cũng rất chịu đựng, không có phản ứng gì.

Bây giờ hôn một chút thôi cũng làm cậu ấy sợ?
Tôi phi thường hối hận tại sao không chuẩn bị biện pháp.

Lăn lộn một hồi đã cảm thấy mỹ mãn, tôi đem trang phục hầu gái mình coi như trân bảo đem cất vào hộp.

Ly Thiên Thu đã sớm tắm xong, sấy khô tóc, mặc áo ngủ màu đen cả nghìn năm không thay đổi, mở máy tính trước mắt gõ chữ bùm bùm.
Tôi cầm lấy quần áo, chuẩn bị đi tắm rửa.

Mơ màng ngủ mà tắm rửa xong, vừa muốn vào phòng cho khách đặt lưng xuống thì Ly Thiên Thu lại kêu tôi: “Trương Linh, lại đây.”
Tôi cố chống mắt lên đến gần cậu ấy, Ly Thiên Thu kéo tôi đến bên, tựa hồ nói chuyện gì đó nhưng tôi bất quá vô cùng mệt nhọc, không chú ý nghe, cứ thế dựa vào người cậu ấy mà ngủ.
***
“Công chúa, tỉnh tỉnh!” Nha hoàn đẩy vai ta, ta đột nhiên ngẩng đầu, sau đó phát hiện ra mình lại từ hiện tại về kiếp trước.

Có vẻ Lê Thiên đang gặp chuyện xấu.
Ta khóc không ra nước mắt mà nhìn một chút, hỏi nha hoàn: “Lê Thiên bị Cửu công chúa bắt được?”
Nha hoàn lắc đầu trả lời: “Không phải, là Hoàng Thượng tìm người.”
Ta ngẩn người, bỗng nhiên nghĩ đến Hoàng Thượng đã đáp ứng cho ta và Lê Thiên thành hôn.

Ta vốn đã đưa Lê Thiên đi, bây giờ phải làm sao?
Nha hoàn tiểu Tâm đỡ ta ngồi lên xe lăn, đẩy ta ra ngoài cửa.


Ta ngồi trên xe lăn cắn ngón trỏ, tự hỏi chút nữa phải ứng phó thế nào.
Trên đường ta bất ngờ gặp Cửu công chúa, liền cảm giác miệng vết thương phát đau, vội kêu nha hoàn đẩy đi sang đường nhỏ.

Mà Cửu công chúa liếc mắt một cái thấy ta, nhưng không giống như trước, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Ta nghĩ Hoàng Thượng có lẽ đã giáo huấn nàng rồi.
Ta gặp Hoàng Thượng ở phía sau hoa viên, quả nhiên người muốn cùng ta thương lượng hôn sự.

May mắn sao ở trên đường lại nghĩ ra đối sách: “Nhi thần không thích Lê Thiên, chỉ cùng Cửu muội muội tranh giành hắn để khiến phụ hoàng chú ý đến mình.”
Hoàng Thượng giật mình, mặt lập tức đen: “Hồ nháo!”
Ta sợ Hoàng Thượng chán ghét ta, liền vội bổ sung: “Bởi vì nhi thần quá khát khao được phụ hoàng chú ý, nhi thần bị quăng ngã đến chân hỏng cũng không có ai nguyện ý tốt với nhi thần.

Nhi thần ở Thanh Linh cung mười lăm năm, không biết cười, không biết khóc, còn cho rằng mình sẽ chết ở nơi đó.

Chỉ có phụ hoàng quan tâm nhi thần, nhi thần mới có hi vọng sinh đoạt.

Cho nên nhi thần mong muốn được thân cận với phụ hoàng một chút, mong phụ hoàng quan tâm nhi thần một chút … Phụ hoàng, người đừng nóng giận, đều là con sai.” Ta cố ý nói, đặc biệt lừa tình.
Hoàng Thượng quả nhiên bớt giận, hỏi ta: “Lê Thiên đâu?”
“Nhi thần thả hắn chạy.” Ta thành thật trả lời.
Hoàng Thượng lại bắt đầu tức giận, người giơ tay lên, có ý định muốn đánh ta, cuối cùng nhìn ta lại đau lòng, không nhẫn tâm xuống tay.

Cuối cùng người thở dài một hơi: “Linh Nhi, tuổi con cũng không còn nhỏ, nên sớm thành hôn đi.

Nếu con đã thả Lê Thiên, vậy thì ra thành lâu mà vứt tú cầu thêm lần nữa.”
Hoàng Thượng dứt lời, phất tay áo rời đi.
Ta cắn tay áo, khóc không ra nước mắt.
Ta không rõ tại sao đưa Lê Thiên đi, tại sao muốn vứt tú cầu tuyển hôn phu.
Ngày hôm sau ta ngồi trên thành lâu, trong tay cầm tú cầu, nhìn phía dưới thành lâu đặc biệt u buồn.
Ta đợi từ lúc mặt trời vừa lên đến tận lúc mặt trời sắp xuống núi, cũng không nhìn nổi một nam nhân vừa mắt, dù sao nhìn xuống dưới nam nhân cũng nhỏ như đôi mắt, ta dứt khoát nhắm mắt lại ném loạn tú cầu đi.
Ta cắn chặt răng, giơ tay lên nặng nề vứt tú cầu ra ngoài.

Ta cũng mặc kệ ai nhận được tú cầu, cuống quýt chuyển động xe lăn rời đi.
Chờ đến ngày thứ ba, nam nhân nhận được tú cầu được thị vệ đưa tới hoàng cung, Hoàng Thượng phái người tới kêu ta đến hoa viên, để ta cùng phò mã tương lai nhìn mặt nhau một lần.
Ta vô cùng lúng túng, giả vờ bất tỉnh, nằm ở trên giường không muốn dậy.

Hoàng Thượng lại rất nhanh chóng mang theo phò mã tương lai đến thăm ta.
Cái này, ta không thể không đứng dậy, chỉ là khi vừa nhìn thấy phò mã tương lai, ta thực sự hận không thể ngất đi .
Lê Thiên ơi Lê Thiên, ta nói ngươi bao nhiêu lần, làm ngươi rời xa ta rồi, ngươi vì cái gì mà còn muốn vào đây?

Bình Luận (0)
Comment