Trái Tim Người Câm

Chương 1

(1)

Hồi nhỏ Trần Thiên Dương vô cùng đáng yêu. Hai má cậu phúng phính, miệng chúm chím, mắt to tròn đen lay láy, trông chẳng khác nào một bé búp bê được làm bằng ngọc, bế ra ngoài ai cũng yêu. Vì có đứa con xinh xắn mà cả nhà họ Trần cứ vui như tết.

Nhưng Trần Thiên Dương lên mấy tuổi vẫn không biết nói. Sau khi dẫn cậu đến bệnh viện một chuyến thì nhà họ Trần chẳng còn hay dẫn cậu ra ngoài chơi nữa.

Sau đó, ba mẹ Trần Thiên Dương ra ngoài làm việc, cũng hiếm khi trở lại. Trần Thiên Dương không khóc không quấy, ngoan ngoãn ở nhà với ông bà ông bà. Cậu mặc chiếc quần yếm nhỏ, thấy ai chơi với mình thì ngoác miệng cười toe, để lộ chiếc lúm đồng tiền xinh xinh bên má trái.

Trần Thiên Dương chạy lon ton theo bước chân ông bà như một cái đuôi, không nghe thấy tiếng người khác thở dài, từ từ lớn lên trong thế giới lặng câm của cậu.

(2)

Năm Trần Thiên Dương mười bảy tuổi, cuộc sống bình lặng và yên tĩnh của cậu bỗng nhiên biến động. Ông nội nằm viện, bà nội đưa Trần Thiên Dương đến chỗ ba mẹ.

Vợ chồng Trần Vân Học, Lưu Hạm và đứa em trai nhỏ hơn Trần Thiên Dương bốn tuổi đều nhìn chòng chọc thành viên đột ngột xuất hiện trong nhà. Cậu thiếu niên mảnh dẻ Trần Thiên Dương nhoẻn miệng cười, mái tóc mềm rũ xuống trước trán, ngồi trên ghế sa lon với vẻ ngoan ngoãn mà ngượng ngập.

Lưu Hạm đau đớn chán chường ôm chầm lấy Trần Thiên Dương mà khóc. Trần Khoa Vũ lén lút ra ngoài hỏi người cha đang hút thuốc: “Ba, anh ấy sẽ ở lại nhà mình sao?”

(3)

Một tháng sau, Trần Thiên Dương thu dọn vài món quần áo, cầm theo mấy tờ tiền lẻ, bình tĩnh rời khỏi căn nhà mới của mình.

(4)

Phục Thành dựa vào mui xe, một cái chân dài chống trên đất, cúi đầu liếc đồng hồ rồi lại nhìn con đường thẳng tắp trước mặt. Phía cuối con đường truyền đến tiếng động cơ gầm rú ầm ĩ.

Phục Thành bắt đầu bấm đồng hồ, bỗng thoáng trông thấy một bóng người chậm rãi đi bên ven đường.

Con Tuatara mà Tống Hân mới tậu có động cơ gia tốc lên 200 km/h trong nháy mắt. Khi nghe thấy tiếng động cơ thì gần như chỉ trong tích tắc nó đã xuất hiện ngay trước mặt rồi.

Phục Thành dáo dác nhìn quanh, chẳng biết người kia ở đâu ra, “Này! Tránh ra mau!”

Nhưng dường như người được gọi không nghe thấy. Cậu nhìn hai bên đường, thấy không có xe, bèn băng qua đường lớn đi về phía đối diện.

(5)

Lúc mình đến có phải thế này đâu. Sao bây giờ chẳng thấy ai hết vậy?

Trần Thiên Dương ngẩng đầu nhìn tên bến xe, xác định mình không đi nhầm thì mới yên tâm.

Có một người đàn ông trẻ đứng ở phía trước, nhưng trông người ta dữ dằn quá nên Trần Thiên Dương không đi qua đó. Cậu chỉ tiến lên trước vài bước, nhìn quanh một hồi rồi bắt đầu qua đường.

(6)

“Cậu không nghe thấy hả?” Phục Thành sầm mặt bước nhanh đến, liếc thấy đèn xe sáng ngời, bèn túm tay Trần Thiên Dương rồi kéo giật cậu ra ven đường.

Con siêu xe gầm rú phóng vọt qua cuốn theo một luồng gió mạnh, áo sơ mi dính sát lưng tốc ngược lên. Đám Tống Hân hò hét váng trời, nhức hết cả đầu óc.

Phục Thành thề, hắn sẽ không bao giờ chơi cái trò óc chó này với đám kia nữa.

Hắn cúi đầu xuống, thấy cậu nhóc trong lòng đang tròn mắt ngơ ngác nhìn mình.

(7)

“Xin lỗi nhé nhóc ơi, hết hồn hả? Sao cậu lại chạy tới đây?”

Suýt nữa thì xảy ra tai nạn giao thông, đám Tống Hân cuống cả lên, nhất là Chu Phi Hào mới vừa được thoát cũi xổ lồng lại càng hỏi han Trần Thiên Dương sốt sắng.

Trần Thiên Dương nhìn mấy người đột nhiên vây quanh mình, lúng túng nắm chặt lấy ba lô, môi hơi giật nhẹ. Một giọng nam trầm ấm vang lên sau lưng cậu: “Đừng hỏi nữa, cậu ấy không nghe thấy đâu.”

Trần Thiên Dương ngập ngừng quay đầu lại, thấy người mặc áo sơ mi đen vừa nãy đã kéo cậu. Cậu muốn giải thích nhưng chỉ nhoẻn miệng cười.

“Đạ mấu! Ngoan vãi!” Tính hướng của Tống Hân không phải là bí mật, gã thích nhất là mấy cậu nhóc trắng trẻo xinh xắn thế này. Hai mắt gã sáng ngời lên, lập tức lấy điện thoại di động ra gõ chữ: “Bé ơi em mấy tuổi?”

Trần Thiên Dương ấn phím điện thoại di động của gã: “17”.

“Vị thành niên rồi ông ơi.” Chu Phi Hào cười trên nỗi đau của bạn.

Tống Hân vẫn miệt mài gõ chữ rồi cười híp mắt đưa tới: “Em muốn đi đâu? Anh đưa đi.”

Trần Thiên Dương lắc đầu xua tay, thôi ạ thôi ạ.

Chu Phi Hào cười khoái trá: “Cậu ấy nghĩ ông là phường lưu manh rồi, ha ha.”

(9)

Trần Thiên Dương không biết vì sao bến xe lại biến thành nơi đua xe của đám người này, cũng không hiểu tại sao bọn họ lại cho rằng mình không nghe thấy gì cả.

“Bé đừng sợ anh, chỗ này bị dỡ bỏ từ nửa tháng trước rồi. Chậc, nhà anh ta dỡ đấy. Anh không lừa em đâu.” Tống Hân múa phím như bay, gõ xong còn chỉ sang  Phục Thành bên cạnh.

Phục Thành đang hút thuốc lá. Đường nét khuôn mặt nhìn cách một làn khói thuốc vẫn thấy đẹp trai mà dữ dằn. Để ý thấy ánh nhìn của Trần Thiên Dương, hắn nhướng mắt lên nhìn sang.

Trần Thiên Dương nở nụ cười với hắn, sau đó bình tĩnh thu lại tầm mắt.

Dữ ghê.

Hả? Bến xe bị dỡ rồi?

Lúc này Trần Thiên Dương mới hoảng lên. Cậu chỉ biết có một con đường từ đây về thành phố Toại. Bến xe không còn thì cậu biết về thế nào bây giờ?

(10)

Tống Hân vẫn tiếp tục giải thích cho Trần Thiên Dương, múa phím điện thoại lạch cà lạch cạch: “Bọn anh thấy nơi này vắng vẻ nên mới đến đây. Vừa nãy suýt nữa thì đâm vào em, ngại quá đi mất. Hay là bọn anh dẫn em đi bệnh viện xem thử rồi đưa về nhà…”

Gã còn chưa gõ xong thì điện thoại đã bị một bàn tay thò qua giật mất. Người kia xóa dòng chữ đang gõ dở, ấn mấy cái lên màn hình rồi đưa tới trước mặt Trần Thiên Dương: “Đi đâu?”

Trần Thiên Dương nuốt một ngụm nước miếng, gõ ba chữ “thành phố Toại” lên điện thoại di động.

Phục Thành liếc mắt nhìn, ném trả di động cho Tống Hân rồi chỉ xe mình: “Đi.”

Tống Hân trợn mắt ngoác mồm nhìn Trần Thiên Dương tự leo lên xe Phục Thành như chú cừu non, chửi thầm “Đệch” một tiếng.

Chu Phi Hào sờ mặt gã: “Hân ơi là Hân, mặt ông không đáng tin bằng Phục Thành rồi.”
Bình Luận (0)
Comment