Trai Việt Tu Tiên Ký

Chương 19


Trong sách cổ tại tu tiên giới đã từng ghi lại rất nhiều về những loại linh căn hiếm thấy, mà trong đó thì biến dị linh căn chính là một trong những phần được các tu tiên giả chú ý nhiều nhất.
Biến dị linh căn khác với các loại linh căn khác, bởi vì các loại linh căn khác thường sẽ xuất hiện ngay từ khi tu giả mới được sinh ra, nó đại diện cho vận mệnh sau này của tu tiên giả và hoàn toàn không bị thay đổi bởi bất kỳ một lý do nào.
Mà biến dị linh căn thì lại khác, nó có thể xuất hiện từ khi tu giả mới được sinh ra, cũng có thể xuất hiện sau khi tu giả đó bắt đầu tu luyện đến cả chục thậm chí là vài chục năm.
Sự xuất hiện của biến dị linh căn vô cùng bất ổn định, chỉ cần là lúc điều kiện vừa đủ thì biến dị linh căn sẽ trỗi dậy, và những điều kiện để quyết định cho một biến dị linh căn có thể xuất hiện thường là những hoàn cảnh tương đối đặc thù.
Ví như ở dưới những áp lực và sự nguy hiểm tới trí mạng thì mới là lúc kích thích ra tiềm lực ẩn sâu bên trong của con người, và biến dị linh căn này cũng vậy, phải ở vào những hoàn cảnh không hề lường trước được thì mới có khả năng khiến cho nó xuất hiện.
Mà mỗi lần biến dị linh căn xuất hiện thì đều có thể tạo ra một thiên tài có năng lực khủng bố cho giới tu tiên.
Sách cổ đã từng có ghi chép rất nhiều về các loại biến dị linh căn, trong đó nhiều nhất phải kể đến các loại linh căn biến dị như Lôi linh căn, Băng linh căn, Phong linh căn hay Quang linh căn.
Những loại linh căn biến dị này đều đại diện cho một nguyên tố trong tự nhiên không thuộc ngũ hành, như Sấm sét, Băng tuyết, Gió lốc hay là Ánh sáng.
Tuy biến dị linh căn cũng đã từng xuất hiện qua không ít lần, thậm chí là loại biến dị linh căn cực kỳ ít thấy như Quang linh căn cũng đã từng có vài lần xuất thế, nhưng còn về Ám linh căn thì chỉ mới có hai lần duy nhất từng xuất hiện vào mấy ngàn năm về trước mà thôi.
Hơn nữa, loại linh căn này thế mà còn chưa từng xuất hiện trên cơ thể của tu giả nhân loại, hai lần hiện thế trước đó chính là hai thể biến dị từ những vị tiền bối trong tộc Thiên Yêu Điêu có chân thân là Ám Nguyệt Thiên Điêu.
Chắc có lẽ bản thân là yêu thú đỉnh cấp, mà năng lực trời sinh lại có thể hấp thu linh khí thuộc tính hắc ám, cộng thêm với khả năng xuyên qua không gian, cho nên mới hình thành điều kiện để xuất hiện một loại biến dị linh căn mới.
Lần này Tử Thanh may mắn nhặt được toàn bộ gia tài của một con Ám Nguyệt Thiên Điêu, cộng thêm tác động của Tâm Ma Kính mới có thể ép cho bản thân mình hấp thu hết những thứ năng lượng khổng lồ này.
Do đó mới tạo thành tiền đề để giúp cho biến dị Ám linh căn được một lần nữa hiện thế, mà đáng nói là loại linh căn biến dị bí ẩn như Ám linh căn này lại xuất hiện trên người của một tu giả nhân loại vốn được cho là phế vật ngũ hành linh căn.
Sau khi mơ màng đoán ra mình rất có thể chính là một người có được một loại biến dị linh căn nào đó, con đường tu luyện của Tử Thanh cũng dần chuyển hướng sang một lối đi mới.
Bởi vì cũng rất yêu thích mấy thể loại như sát thủ chuyên môn ám sát hay là thuật ẩn thân của Ninja Nhật Bản, cho nên sau khi biết được linh căn của mình có thể hấp thu và luyện hóa linh khí thuộc tính hắc ám thì Tử Thanh lại tỏ ra cực kỳ phấn khích.
Sau nhiều lần thử vận linh lực để kết nối với linh khí thuộc tính hắc ám bên trong đan điền, may mắn là có mấy lần thành công ngưng tụ ra một làn khói mỏng màu đen u ám, sau đó làn khói này còn bao trùm lấy cơ thể khiến cả người cậu như hòa vào trong bóng tối.
Bây giờ thì Tử Thanh mới bừng sáng đầu óc mà vạch ra còn đường tu luyện mới cho mình sau này.
Lần này cậu đã quyết định xen kẽ với việc tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển chính là không ngừng mở rộng linh căn hấp thu linh khí thuộc tính hắc ám, mà điều quan trọng tiếp theo chính là nhanh chóng biến tất cả năm điểm sáng ngũ hành linh căn hoàn toàn chuyển thành màu đen.
Chỉ đến khi nào mà cả năm điểm sáng đại diện cho ngũ hành linh căn đều biến thành màu đen u ám, vậy thì khi đó biến dị Ám linh căn mới chân chính xuất hiện.
Mà khi biến dị Ám linh căn xuất hiện, thì chắc chắn ngọn lửa lạnh lẽo như Tử U Âm Hỏa cũng sẽ không còn là thứ gì đó đáng phải lo lắng nữa.
Khoảng thời gian tới, Tử Thanh ngoại trừ tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển để luyện hóa Tử U Âm Hỏa ra thì đều không ngừng đến những nơi u tối để hấp thu linh khí thuộc tính hắc ám.
Hơn một năm sau, lúc này thì đan điền của Tử Thanh cũng đã trở thành một vòng xoáy màu đen tối kỳ dị.
Vòng xoáy này lấy một điểm đen vô cùng đậm màu làm trung tâm, xung quanh còn có năm điểm đen nhỏ khác không ngừng xoay tròn tạo thành một hình ảnh rất giống với lỗ đen vũ trụ mà Tử Thanh từng xem trên tivi.
Vòng xoáy này liên tục xoay tròn, linh khí thuộc tính hắc ám trong trời đất cũng rất tự giác mà tràn tới rồi chảy vào bên trong vòng xoáy, sau đó thì được vòng xoáy linh căn biến dị này chuyển hóa thành linh lực của Tử Thanh.
Sau gần hai năm khổ tu, cuối cùng thì ngọn Tử U Âm Hỏa cũng chịu khuất phục trước vòng xoáy đen tuyền do Ám linh căn tạo thành, chân chính biến thành một ngọn lửa ngoan ngoãn mặc cho Tử Thanh tùy ý đem ra làm mồi lửa để luyện chế pháp khí.
Mà cũng trong gần hai năm này, ngoại trừ tu vi tăng lên đến Bàn Huyết Cảnh hậu kỳ ra thì Tử Thanh cũng thành công thử luyện chế ra một món trung phẩm pháp khí mới.
Nâng cây kiếm ngắn màu vàng sậm trên tay, cậu bạn Tử Thanh vui đến mức cười toe toét cả buổi mà reo lên.
- Ha ha ha.
Thế là anh mày cuối cùng cũng chế ra được pháp khí trung phẩm rồi nhé, giờ thì tao đã có nền tảng để thoát khỏi kiếp nghèo hèn rồi.
Oh yeah...
Thật ra thì, nếu để cho bất kỳ một tu giả học luyện khí nào tại tu tiên giới biết rằng, cậu bạn Tử Thanh này chỉ là tự mày mò học vẹt mà đã có thể luyện chế thành công một món trung phẩm pháp khí, vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ trợn tròn hai mắt mà hét lên hai chữ "Thiên tài" mất.
Bởi vì vốn dĩ luyện khí đã rất khó rồi, đằng này lại còn là tự mình mày mò học vẹt nữa, khó khăn trong lúc đó quả thật là thứ mà không phải ai cũng có thể vượt qua được.
Đó là còn chưa nói tới việc, để luyện ra pháp khí từ trung phẩm trở lên, ngoại trừ tu vi của người luyện khí phải đủ cao ra thì loại lửa được dùng trong lúc luyện khí cũng không phải là loại lửa bình thường.
Ấy vậy mà Tử Thanh lại có thể vừa thử vài ba lần đã luyện chế thành công một món pháp khí trung phẩm, điều này cũng chứng tỏ rằng cậu đã được trời cao ưu ái cho một kỹ năng luyện khí cực kỳ đáng hâm mộ.
Nhàn nhã cất cây kiếm ngắn kia vào chiếc túi trữ vật đã căng phồng hết cả lên, cậu bạn Tử Thanh sau một hồi ngẫm nghĩ thì lại thò tay ra gãi cằm mấy cái rồi lầm bầm tự nói.
- Ừm, giờ thì mình đã có thể luyện chế ra được pháp khí cấp bậc trung phẩm rồi.
Nhưng mà mình nên chọn loại nào để làm bản mạng pháp khí đây nhỉ, chả lẽ lại cứ học theo trong phim đi se chỉ luồn kim à?
Hụ hụ...
Nhớ lại lúc mới xuyên không, Tử Thanh định bụng là sẽ dùng roi dài để làm pháp khí cho mình, nhưng sau khi tu luyện theo cuốn Quỳ Hoa Bảo Điển, cộng thêm việc có mấy cái kim châm luyện tay thì cậu lại chuyển qua dùng kim với chỉ.
Bây giờ cũng đã gần đến ngày tham gia tuyển chọn đệ tử của đại thế giới rồi, nếu như cậu mà còn chưa chọn được một loại pháp khí ưng ý, vậy thì bản thân chắc chắn sẽ rất khó để lọt được vào mắt xanh của đám tu giả đến từ đại thế giới kia.
Phải mất đến gần ba tháng để vừa tu luyện vừa nghĩ đi nghĩ lại cho thật kỹ, đến khi đầu óc của Tử Thanh đã dần cạn kiệt ý tưởng thì cậu mới nghĩ ra được một loại pháp khí đặc biệt có thể phù hợp với mình.
Giành trọn vẹn hơn một năm để thúc giục con tằm nhỏ bên trong kén máu nhả ra những sợi tơ màu đen bóng, đến khi cậu có thể đem số tơ tằm kia cuộn lại thành mấy chục cuộn chỉ lớn như trái bóng, thì kén tằm vốn là lực lượng bản nguyên của Ngân Tằm ngày trước cũng bị hao tổn một cách nghiêm trọng.
Biết là lần này bản thân đã hơi quá tay, mà con tằm nhỏ bên trong kén máu chắc chắn cũng phải vài năm, thậm chí là vài chục năm nữa mới có thể tiếp tục nhả ra tơ sợi.
Nhưng vì lần thử nghiệm cuối cùng này, và cũng là lần để chọn ra ý tưởng cho pháp khí bản mạng của mình, thế nên cậu bạn Tử Thanh mới đưa ra một quyết định có tính cực đoan là "được thì ăn cả còn ngã thì về không" như bây giờ.

Lại mất thêm mấy năm nữa để vừa mày mò đan dệt, rồi thì vừa cố gắng dồn nén linh lực trong số tơ tằm kia để dệt nó thành một dải lụa chỉ rộng khoảng tầm mười phân.
Đến khi cậu dùng hết số tơ tằm kia để dệt lụa, thì chiều dài của dải lụa này cũng đã lên tới con số hơn chục mét rồi, tính ra, sau khi được kéo căng thì dải lụa này cũng phải dài ít nhất hai ba mươi mét.
Cầm dải lụa dài màu đen trên tay, sau khi nhìn thấy những khoảng hoa văn màu đỏ tươi xen kẽ chút ánh vàng óng ánh nổi bật lên trên, Tử Thanh khẽ hít sâu một hơi rồi mới thử vận linh lực tung dải lụa về phía một tảng đá lớn cao gần hai chục mét ở trước mặt.
"Ùnh uỳnh...!đùng..."
Chỉ nghe mấy tiếng nổ lớn vang lên, một tảng đá to đến mức cả mười người nắm tay nhau cũng ôm không hết lại bất ngờ bị đánh cho vỡ nát văng vãi ra khắp nơi.
Mà dải lụa màu đen ở trên tay Tử Thanh vẫn còn đang có một đầu cắm thẳng vào trong đất, đó cũng chính là nơi vị trí trung tâm của tảng đá vừa mới bị đánh nát.
Rung tay lên thu lại dải khăn lụa, cũng đoán chừng là do tơ của con tằm nhỏ kia nhả ra có chứa lượng lớn linh lực và sức mạnh của Ngân Tằm, cho nên chỉ với một cái phẩy tay nhẹ như hồi nãy mới có được kết quả kinh khủng như vậy.
Bởi vì dải khăn lụa này là do cậu dùng tơ do con tằm nhỏ kia áp súc năng lượng mà nhả ra, hơn nữa cũng chưa có trải qua công đoạn luyện chế nào, cho nên cậu mới chưa thể xem dải khăn lụa này là pháp khí mà đoán ra cấp bậc của nó được.
Nhưng nhìn từ góc độ phá hoại mà dải lụa này gây ra thì vẫn khiến cho Tử Thanh phải trợn mắt há mồm mất một lúc lâu vì kinh ngạc.
Thử dùng dải khăn lụa kia đi đập phá một phen, đến khi phát hiện ra dải khăn lụa này ấy thế mà còn có thể tự động kéo dài ra thêm cả chục mét nữa thì Tử Thanh đúng thật là đã bị dọa cho méo cả miệng rồi.
Nhưng cũng phải công nhận một điều là, sau khi dùng tơ được áp súc từ nguồn năng lượng bản nguyên do Ngân Tằm để lại mà dệt thành, thì sự biến hóa và uy lực của dải lụa này cũng là thứ khiến cho Tử Thanh bất ngờ đến mức không nói nên lời.
Mà nhớ lại lúc đan dệt dải lụa này thì Tử Thanh cũng đã gửi vào trong đó không ít tâm huyết, cho nên mới có những đoạn hoa văn màu máu đỏ tươi xen kẽ với chút ánh vàng óng ánh xuất hiện bên trên dải lụa như vậy.
Nhưng mà đàn ông con trai lại đi dùng lụa như Long Cô Cô trong Thần Điêu Đại Hiệp, vấn đề này cũng quanh quẩn trong đầu óc của Tử Thanh rất lâu mà không biến mất.
Mãi cho đến khi Tử Thanh nhớ ra hai lưỡi Liệt Thiên Ma Đao của Ám Nguyệt Thiên Điêu mà mình có được trước đó, lúc này thì cậu mới hoàn thành bước cuối cùng là định hình cho pháp khí của mình.
Nhìn hai đầu dải lụa đã được gắn vào hai chiếc vòng tròn phía chuôi của Liệt Thiên Ma Đao, như thấy còn chưa đủ mang tính sát thương cao, thế nên Tử Thanh lại tiếp tục vung tay đem toàn bộ số cây kim bạc lấy ra rồi dùng Tử U Âm Hỏa đem chúng nó nung chảy thành chất lỏng.
Tốn không biết bao nhiêu là công sức mới có thể điều khiển đám chất lỏng màu bạc kia bọc lấy hai bên rìa của dải khăn lụa, trên trán của Tử Thanh lúc này cũng đã bị mồ hôi hột rịn ra làm cho ướt nhẹp rồi.
Bởi vì linh lực cạn kiệt khiến cho mặt mày tái nhợt, sau khi Tử Thanh ép cho số chất lỏng màu bạc kia bọc lấy hai bên viền của dải khăn lụa thì lại bất ngờ vung tay vẩy lên đó vài giọt máu tươi.
Nhìn dải khăn lụa đã được mình khắc lên ấn ký riêng chứng tỏ quyền sở hữu, lúc này mới nghe Tử Thanh thở hổn hển tự nói.
- Phù phù.
Mệt chết mị rồi, lần này thì đố ai dám nói tao xách lụa đi múa nữa nhé.
Đấy, hai đầu khăn lụa này đều móc hai mũi đao nhọn hoắt, bên ngoài rìa của khăn lụa tao còn tốn công tốn sức nung chảy cả trăm cây kim bạc tạo thành lớp viền mỏng bọc lấy...
- Trong lúc đánh nhau mà truyền linh lực vào thì cái viền bạc này cũng chả khác gì hai lưỡi dao lam cả, chỉ cần bị nó cứa qua thôi nhá, cái gì cũng đứt làm hai hết...
Như để chứng minh cho những gì mình nói, chỉ thấy Tử Thanh lại cầm lấy dải khăn lụa mà tung ra.
"Xoẹt xoẹt...!rầm...!đùng..."
Tiếng ma sát của kim loại chói tai vang lên, sau đó là một tràng tiếng nổ lớn khiến cho yêu thú cấp thấp xung quanh phải sợ hãi bỏ chạy.
Khẽ dùng ngón tay vuốt nhẹ lên hai bên viền khăn lụa đã được một lớp bạc mỏng bọc lấy, cảm nhận rõ sự sắc bén đến mức có phần lạnh lẽo của lớp bạc mỏng, Tử Thanh chợt nhếch khóe môi cười cười tự khen chính bản thân mình.
- Hí hí, phải nói là mình giỏi thật đấy.
Cái loại pháp khí như này mà cũng nghĩ ra được.
Đây vừa có sự mềm mại của khăn lụa nhá, vừa có sự sắc nhọn cứng rắn của hai lưỡi Liệt Thiên Ma Đao nhá.
Giờ cộng thêm sự sắc bén của hai bên viền bạc nữa, loại pháp khí như này thì trai hay gái dùng cũng đều như nhau cả thôi, Unisex nhé các bé.
He he he he...
Vốn dĩ Tử Thanh muốn có một loại pháp khí hội tụ đủ giữa sự mềm mại linh hoạt và sự cứng rắn sắc bén, cho nên từ đầu cậu mới để ý tới Liên Xà Nhuyễn Kiếm hay là mấy kiểu dạng roi dài.
Nhưng giờ tự tay mình thiết kế ra dải khăn lụa này, chẳng những hội tụ đủ những yếu tố mà cậu cần, hơn nữa còn vừa độc đáo vừa mới lạ, tính ra thì cũng chẳng trùng lặp với bất kỳ một nhân vật chính trong tiểu thuyết tu tiên nào.
Nghĩ mãi mới đặt được cho dải khăn lụa này một cái tên, Tử Thanh khẽ búng tay khiến cho dải khăn lụa này hóa thành một sợi chỉ nhỏ chui vào bên trong ống tay áo rồi nhảy chân sáo vừa đi vừa vui vẻ tự nói.
- Hè hè.
Pháp khí làm ra thì phải có tên, thế thì tao đặt cho mày một cái tên thật là kêu nhá?
Ừm...!gọi mày là Hắc Nguyệt Yêu Lăng được không nhỉ, tên vừa kêu mà cũng vừa hay nữa.
Hí hí hí.
Thế là tốn hơn ba bốn năm chỉ để tạo ra một loại pháp khí mới, đến khi thành công thì Tử Thanh mới vui vẻ mà mò đường rời khỏi khu vực rừng rậm rộng lớn đã gắn bó suốt mấy năm này.
Dừng lại trước một cổng đá cao hơn mười mét, nhìn ba chữ lớn ghi là Thành U Hoa được tạc trên đá, Tử Thanh hít sâu một hơi rồi chậm rãi bước vào.
Nơi này là nơi người phàm cùng tu giả sinh sống lẫn lộn, nên Tử Thanh không khó để tìm được mấy chỗ như đấu giá hội hay là chỗ mua bán đồ vật.
Dùng mười mấy món hạ phẩm linh khí để đổi lấy thêm ba bốn cái túi trữ vật nữa, sau đó lại đi mua ít quần áo và giày mới, đến khi lượng linh thạch gần hết thì cậu lại tiếp tục bán đi số da lông yêu thú hoặc là linh thảo mình vô tình tìm được, thậm chí cây kiếm là trung phẩm pháp khí màu vàng cũng bị cậu bán đi nốt.
Giờ đây điều mà Tử Thanh quan tâm nhất chính là cuộc tuyển chọn đệ tử của đại thế giới và cánh cửa đi vào của không gian bí cảnh.
Tốn không ít linh thạch để mua được tin tức và bản đồ về nơi mở ra cánh cửa đi vào không gian bí cảnh, nhưng nhìn vị trí đánh dấu trên đó cũng khá gần với địa bàn của Tử Vân Tông chợt khiến cho Tử Thanh có chút động lòng.

Chỉ là bây giờ cậu đã hoàn toàn thay da đổi thịt, cứ như là lột xác mà sống lại, cho nên cũng chẳng còn là thằng nhóc phế phẩm ngũ hành linh căn như ngày trước nữa rồi.
Thế nên dù có quay trở lại Tử Vân Tông thì mọi thứ cũng đã quá muộn, điều mà cậu thấy tiếc nhất cũng chỉ có người bạn mới tên là Hàn Hi kia mà thôi.
Nhưng với sự hiểu biết của Tử Thanh về Hàn Hi thì cậu chắc chắn rằng thằng nhóc đó sẽ tham gia cuộc tuyển chọn lần này, thậm chí là còn ở trong không gian bí cảnh này mà tỏa sáng ấy chứ.
Vì vậy nên cậu cũng không có nóng ruột chạy đi tìm người làm gì, dù sao thì đã có duyên làm bạn với nhau thì kiểu gì cũng sẽ gặp lại thôi.
Đứng trước một thung lũng rộng lớn chật ních người, cậu bạn Tử Thanh sau khi bị những người chủ trì ở đây lôi lôi kéo kéo đi kiểm tra đủ loại điều kiện tiến vào không gian bí cảnh thì mới được đứng trong hàng ngũ những thiếu niên đủ tiêu chuẩn tham gia.
Cũng lười bắt chuyện với ai, vì dù sao thì chỉ cần đi vào bên trong bí cảnh một cái thôi là ai nấy cũng đều lật mặt với nhau rồi, điều này thì cậu có lạ gì nữa đâu.
- Này, ngươi cũng tới tham gia tuyển chọn đệ tử của đại thế giới à?
Ngươi là đệ tử của thế gia hay tông môn nào vậy?
Vốn đang đứng nhìn trời nhìn đất nhìn mây, bất ngờ lại nghe thấy có người hỏi mình, Tử Thanh theo phản xạ mà quay đầu nhìn lại phía sau một cái.
Chỉ thấy ở đó có một cậu thiếu niên khác tuổi tầm mười bảy, mười tám đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tử Thanh.
Cậu thiếu niên này dáng người cũng hơi mập một chút, đem so với Tử Thanh thì ít nhất cũng phải nặng hơn cậu cả chục cân chứ chẳng đùa.
Tuy là đã mập mạp một chút rồi, ấy thế mà chẳng biết ai lại còn chọn cho hắn một bộ quần áo màu xanh lá cây nữa chứ, thế là đập vào mắt của Tử Thanh chính là một chiếc Bánh Tét di động cực kỳ mang hương vị của miền nam Việt Nam.
- À ừ...
Ngươi cũng thế hả?
Nhe răng cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, cậu bạn Tử Thanh tạm thời hóa thân thành một thiếu niên hiền lành mà trả lời cậu thiếu niên kia, sau đó lại vội vờ như là tập trung nghe người ta giảng giải về quy tắc tham dự kỳ tuyển chọn mà khẽ nói.
- Hờ hờ.
Thôi...!chú ý nghe xem quy tắc có gì khác không đã, lát nữa rồi nói chuyện sau...
- Các ngươi nghe cho rõ đây.
Phàm là tu giả sau khi tiến nhập không gian bí cảnh thì sẽ phải dốc hết toàn lực mà vượt qua, nếu không thì không chỉ là bị đào thải thôi đâu, mà thậm chí còn có thể mất đi tính mạng bất kỳ lúc nào đấy...
- Quy tắc tham gia bí cảnh lần này có chút thay đổi, thời gian mà các ngươi ở trong đó sẽ từ một tháng tăng lên thành hai tháng.
Mà số lượng nội đan yêu thú cần thu thập đủ cũng sẽ tăng từ hai mươi viên lên thành ba mươi viên...
- Nên nhớ, phẩm cấp của nội đan càng tốt thì thành tích của các ngươi cũng sẽ càng cao.
Được rồi, cũng đã đến giờ, tất cả chuẩn bị tiến vào bí cảnh đi.
Nhớ kỹ, đừng có làm mất mặt tu giả tiểu thế giới chúng ta.
Đi đi...
Nhìn thấy gã đàn ông trung niên đội mũ gắn lông chim phẩy tay với mọi người, đám đông ngay lập tức hô lên một tiếng rồi kéo nhau ầm ầm chạy vào một cái cổng lớn bằng đá cao tầm hơn ba mươi mét.
Sau khi bước qua lớp màn ánh sáng, trước mặt của Tử Thanh chợt hiện ra một khoảng không gian xanh mướt vô cùng rộng lớn.
Nơi đây có núi, có sông, có suối nhỏ cùng rất nhiều thác nước, thậm chí chim muông yêu thú cũng nhiều đến không thể đếm được hết, tất cả hệt như là một khu rừng nguyên sinh tràn đầy sức sống vậy.
"Xoẹt"
Một tia sáng lóe lên, bên cạnh Tử Thanh đã có vài người chờ không được mà lấy phi kiếm hay pháp khí phi hành của mình ra mà bay nhanh về phía không gian đồi núi trải dài vô tận trước mắt.
Cũng chẳng để ý mấy, bởi vì dựa theo như những cuốn tiểu thuyết mà cậu từng đọc thì càng là những ai cố tỏ vẻ bay lượn trên cao thì sẽ càng sớm ngày đi bán muối mà thôi.
- Á, yêu thú...
Là yêu thú...!cứu....!cứu mạng...
- Á...
Phủi nhẹ ống tay áo một cái, Tử Thanh thở dài vươn ngón tay ngoáy lỗ tai rồi nhẹ giọng lẩm bẩm.
- Đấy, tao biết ngay mà.
Ở đây yêu thú nó nhiều như nghoé ấy, lên mặt khoe khoang làm gì cho nó thịt sớm.
Haizzz, cứ xe căng hải mà lái cho chắc ăn, đỡ lọt vào tầm ngắm của mấy cái con yêu thú chết đói ở đây...
Không có chọn cùng hướng đi với đám đông, Tử Thanh cầm một cái la bàn chỉ rõ hướng đi tới điểm đích mà cậu được phát trước lúc vào bí cảnh rồi một mình đi về một hướng khác.
Đã có tu vi Bàn Huyết Cảnh hậu kỳ làm nền tảng, cho nên Tử Thanh cũng không có phải suốt ngày lo lắng sợ bị yêu thú nhào ra cắn xé như ngày trước nữa.
Xét về mặt năng lực của bản thân thì giờ đây cậu đã dư sức để đánh ngang cơ với yêu thú cấp ba trung kỳ rồi, nếu lại dùng chiếc gương đồng hay là dải khăn lụa kia nữa thì cho dù có là yêu thú cấp ba, thậm chí là cấp bốn cậu cũng có thể đập lại được.
"Phập"
Dùng dải khăn lụa màu đen trên tay chém đôi một con rắn lớn màu xám trắng, sau khi moi từ bụng nó ra một viên nội đan cùng màu thì Tử Thanh mới bĩu môi mà kêu ca một hồi.

- Èo, còn tưởng là yêu thú gì quý hiếm lắm.
Ai dè cái con rắn này chỉ là yêu thú cấp hai trung kỳ, như này thì cũng không khiến cho mình có vị trí xếp hạng cao được.
Bỏ viên nội đan vào một chiếc túi trữ vật riêng, đang lúc Tử Thanh định rời đi thì từ trên cao chợt có một con chim lớn màu đen lao tới, móng vuốt sắc nhọn xòe hẳn ra như thể muốn chộp nát cái đầu của cậu vậy.
"Keng"
Vội vung tay tung dải khăn lụa đập lên móng vuốt của con chim lớn khiến cho nó bị chệch hướng, hai mắt của Tử Thanh mở lớn như muốn lồi cả ra mà thốt lên.
- Ý, cái con chim này to này.
Ùi ui, cấp bốn sơ kỳ, bà cố nội cha nó chứ sao mới vào cuộc được một tí mà đã gặp cái loại đầu đá này rồi?
Nhìn con chim lớn trước mặt đã là yêu thú cấp bốn sơ kỳ, cũng tương đương với một tu giả cảnh giới Thần Phách Cảnh, trong lòng Tử Thanh chợt trùng hẳn xuống.
Dù sao thì yêu thú bậc này cũng cực kỳ khó đối phó, chưa kể lực lượng khổng lồ mà chúng còn có năng lực đặc thù riêng nữa, mấy tu giả Thần Phách Cảnh muốn giết chúng còn khó chứ nói gì là Bàn Huyết Cảnh hậu kỳ như Tử Thanh.
Nắm chặt dải khăn lụa trong tay, Tử Thanh vội vận linh lực nương theo chiêu thức của Quỳ Hoa Bảo Điển mà tấn công con chim lớn này.
Vốn con chim lớn này tên là Hắc Vũ Ưng, ở trong yêu thú thuộc loài chim cũng là một kẻ có vị trí cao chót vót, năng lực đặc thù lại thiên về tốc độ cùng khả năng khống chế gió lốc, nên khi bị Tử Thanh công kích thì nó cũng nhanh chóng đánh trả.
Cặp cánh lớn vung lên, hai cột lốc xoáy màu xám xịt lập tức hiện ra, năng lượng thiên địa khổng lồ ẩn giấu bên trong lốc xoáy như thể biến nó thành hai cái cối xay gió to lớn mà lao nhanh về phía Tử Thanh, con chim này hiển nhiên chính là muốn dùng hai cột lốc xoáy để nghiền nát và xé xác của cậu ra.
Khoác dải khăn lụa trên vai, hai mắt Tử Thanh đỏ lên vì bị gió lớn thổi tới, nắm chặt dải khăn lụa, Tử Thanh vội vắt óc suy nghĩ cách đối phó với con chim này.
Nhìn lốc xoáy như hai cái cối xay cỡ lớn trước mắt, Tử Thanh không kịp nghĩ nhiều mà dùng dải khăn lụa trong tay đánh loạn vào đống đất đá xung quanh khiến cho vô vàn đá tảng lớn nhỏ văng lên rồi bị cuốn vào trong hai chiếc vòi rồng khổng lồ.
Nhận thấy năng lượng bên trong lốc xoáy bởi vì hút lấy những tảng đá lớn mà có dấu hiệu suy yếu, cậu bạn Tử Thanh ngay lập tức thông não mà tiếp tục đi đập núi phá đá để ném về phía hai cái vòi rồng kia.
Mà cái con Hắc Vũ Ưng kia cũng không có ngồi im chờ chết, sau khi tạo ra hai cái vòi rồng thì lại thấy nó há miệng ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng màu đen xám, sau đó nhân cơ hội Tử Thanh mải tìm cách làm suy yếu vòi rồng mà phun thẳng tới đỉnh đầu cậu.
"Ầm ầm ầm"
Cố nhịn sự đau rát do gió lốc cùng với đá vụn cứa qua da thịt, Tử Thanh cắn chặt răng vung dải khăn lụa trong tay về phía quả cầu ánh sáng màu đen xám kia.
Theo như suy nghĩ của Tử Thanh thì dải khăn lụa này là do năng lượng của Ngân Tằm áp súc lại mà dệt thành, hơn nữa Ngân Tằm có tu vi ngang ngửa với tu giả Niết Bàn Cảnh, cũng tức là yêu thú cấp bảy hậu kỳ.
Cho nên dải khăn lụa này tuy rằng chưa chính thức được luyện thành pháp khí, nhưng năng lượng và uy lực của nó tuyệt đối có thể sánh ngang với một món linh khí trung phẩm, thậm chí đem nó so với pháp khí thượng phẩm cũng không hề kém hơn là mấy.
Chưa kể đến, ở hai đầu dải lụa Tử Thanh còn gắn vào hai lưỡi Liệt Thiên Ma Đao vốn là pháp khí bản mạng của Ám Nguyệt Thiên Điêu, đây mới chính xác là hai lưỡi đao thuộc hàng ngũ Tiên phẩm chân chính.
Tuy giờ đây cậu chưa thể hoàn toàn điều khiển được hai lưỡi đao này, nhưng dùng nó để đánh chết một con chim cấp bốn sơ kỳ thì cũng là điều không mấy khó khăn.
Thế nên chỉ thấy lưỡi đao màu đen tím kéo theo dải khăn lụa lướt tới, mà quả cầu ánh sáng màu đen xám kia cũng ngay lập tức bị lưỡi đao cắt thành hai nửa hệt như bổ một quả dưa hấu ra vậy.
"Phập"
"Kréc kréc..."
Bị lưỡi đao gắn ở đầu dải khăn lụa chém trúng một bên cánh, Hắc Vũ Ưng đột nhiên thét lên hai tiếng rồi lảo đảo mà rơi thẳng xuống đất, hai cột vòi rồng cũng theo đó mà tan biến.
"Rầm..."
Thân thể to lớn và vô vàn đất đá rơi xuống tạo nên một trận rung động không hề nhỏ.
Thu lại dải khăn lụa vào trong tay áo, tuy là vẫn còn e dè chuyện con chim lớn kia chưa chết hẳn, nhưng vì lúc nãy đã gây ra dư chấn không nhỏ, nên có thể rất nhanh sẽ có người tham lam chạy tới, nên cậu phải nhanh chóng xử lý con chim này mới được.
"Xoẹt"
Khăn lụa lại một lần nữa lao đi, đến khi nó quay lại trên lòng bàn tay Tử Thanh thì ở đó đã có thêm một viên nội đan màu tím to như quả bóng Tenis rồi.
"Bộp bộp bộp bộp"
Vài tiếng vỗ tay vang lên, Tử Thanh bị dọa cho giật mình mà vội vã quay đầu lại.
Chỉ thấy ở một hẻm núi nhỏ cách đó không xa là một nhóm thanh niên đang chậm rãi đi ra, nhóm này có ba nam hai nữ, mà theo như Tử Thanh thấy thì ngoại trừ hai cô gái có tu vi Bàn Huyết Cảnh trung kỳ ra thì ba tên con trai kia đều đã là tu giả Bàn Huyết Cảnh hậu kỳ rồi, thậm chí còn có một tên đã bước chân vào cảnh giới Ngưng Luân Cảnh sơ kỳ nữa.
Năm người này vừa đi ra thì đã tỏ rõ ý định muốn trấn lột thành quả cực khổ của Tử Thanh, thế nên lúc này chợt nghe một tên con trai có vẻ là người dẫn đầu lên tiếng nói.
- Rất tốt, có thể một mình giết được yêu thú cấp bốn sơ kỳ như Hắc Vũ Ưng, vậy thì dải lụa trong tay ngươi chắc hẳn phải là một món thượng phẩm, thậm chí là cực phẩm pháp khí đúng không?
Cầm viên nội đan của Hắc Vũ Ưng bỏ vào túi trữ vật rồi dắt vào thắt lưng, cậu bạn Tử Thanh hít sâu mấy cái cho nhịp thở ổn định lại rồi mới lạnh nhạt đáp.
- Đúng thì sao, mà không đúng thì lại thế nào?
Các ngươi trốn ở một góc lén lút quan sát ta cả buổi trời, đến khi ta thành công giết được yêu thú thì lại chạy ra.
Các ngươi muốn gì?
Nghe thấy thiếu niên trước mặt rất thẳng thắn mà trực tiếp đưa ra câu hỏi, tên thanh niên cầm đầu kia tỏ vẻ rất là tán thưởng mà gật đầu vài cái, nhưng kẻ lên tiếng trả lời thì lại là một cô gái khác trong nhóm.
- Hừm, một mình ngươi phải ở trong bí cảnh này suốt hai tháng hẳn là rất khó khăn, hơn nữa còn phải thu gom đủ ba mươi viên nội đan mới có thể coi như là thông qua khảo hạch...
- Nhưng mà bọn ta thấy ngươi hẳn là đã bị thương không nhẹ, mà thời gian mới chỉ qua đi có mấy ngày.
Như vậy ngươi định làm sao mà vượt qua nổi thời gian hai tháng đây?
Ta thấy, chi bằng ngươi đem viên nội đan của Hắc Vũ Ưng kia tặng cho Lâu đại ca đi, sau đó lại xin huynh ấy thu nhận vào đội, chắc chắn ngươi sẽ có được sự bảo vệ của bọn ta...
Hai mắt trợn ngược, cô gái này nói tới vậy rồi thì Tử Thanh cũng đã hiểu hết mọi việc.
Rõ ràng là năm người này nấp ở một bên định làm người hôi của, nhưng vì nghĩ rằng Tử Thanh có thượng phẩm pháp khí trong tay mà giết được yêu thú cấp bốn Hắc Vũ Ưng, cho nên mới dùng số lượng đông người để dụ dỗ và ép cậu dâng nội đan ra.
Nói đùa chứ mấy cái tình tiết ép buộc hay dụ dỗ này cậu đọc qua cả trăm lần rồi, bản chất chẳng phải là muốn bắt cậu làm culi để sai vặt à, có ngu cậu mới làm theo.
Nhàn nhã thu dải khăn lụa Hắc Nguyệt Yêu Lăng vào trong tay áo, lại âm thầm dùng linh thức kéo tấm áo lụa của Ngân Tằm để lại trong túi trữ vật ra mặc vào bên trong áo khoác ngoài.
Lúc này Tử Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất là đánh nhau với năm người này rồi, cho nên cậu mới quay người qua nhìn thẳng mặt tên thanh niên cầm đầu mà nói.
- Ta làm cách nào để sinh tồn trong bí cảnh này qua hai tháng thì đó là chuyện của ta, không cần các ngươi phải quan tâm.

Mà viên nội đan kia là do ta cực khổ giết chết yêu thú mới có được, tại sao phải đem đi tặng?
- Quan trọng nhất là, ta không cần các ngươi bảo vệ, tự ta cũng có thể hoàn thành tất cả điều kiện tuyển chọn của tông môn cao tầng tại đại thế giới.
Trông thấy thiếu niên nói xong đã muốn rời đi ngay, hai tên con trai khác ngay lập tức chạy tới chặn đường rồi ra hiệu cho hai cô gái kia cũng xông tới vây Tử Thanh vào giữa.
Tên thanh niêm cầm đầu bỗng vung tay lên triệu hồi ra một cây đao lớn dài hơn hai mét chỉ thẳng vào mặt Tử Thanh mà quát.
- Hừ, không biết tốt xấu.
Ta vốn là tu giả Ngưng Luân Cảnh sơ kỳ, muốn thu thập một tên Bàn Huyết Cảnh hậu kỳ như ngươi quả thực quá dễ dàng.
Nếu ngươi ngoan ngoãn dâng nội đan lên cho ta, sau đó lạy ta ba cái rồi an phận làm tay sai cho ta trong suốt thời gian ở trong bí cảnh thì ta...!
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
"Keng"
Không để cho tên này kịp nói hết câu, ngón tay của Tử Thanh khẽ động lập tức phóng Hắc Nguyệt Yêu Lăng ra đánh mạnh lên mũi đao của hắn khiến cho tên này bị đẩy lùi đến cả chục mét.
Vuốt ve lớp viền màu bạc trắng xen kẽ chút sắc đỏ trên rìa dải lụa, Tử Thanh nhếch mép cười lạnh một cái rồi mắng.
- Sủa bậy.
Chúng mày nghĩ tao ngu lắm đấy à, muốn bắt bố mày làm culi cho bọn mày sai khiến á, nằm mơ đi con.
Đàn ông con trai mà lắm mồm y như đàn bà ấy, muốn đánh nhau thì đánh đi, ở đó mà nói nhiều.
Bị Tử Thanh mắng cho không kịp vuốt mặt, tên thanh niên cầm đầu họ Lâu kia ngay lập tức đỏ mặt tía tai mà gầm lên.
- Khốn kiếp.
Còn đứng ngây ra đó làm gì, xông lên hết cho ta.
Một thanh đao nhỏ dài nhọn cong cong hình bán nguyệt chợt xuất hiện trên tay của một tên thanh niên có vẻ ngoài cao gầy, hắn vừa vuốt ve lưỡi đao màu đỏ đậm vừa cười gằn với Tử Thanh.
- Khà khà khà.
Đã lâu rồi chưa có cho Huyết Nha Nhận của ta nếm qua máu tươi, lần này có trách thì chỉ trách tên tiểu tử nhà ngươi không biết điều thôi.
- Ha ha ha.
Các vị đại ca, ở trong không gian bí cảnh có quy định không được giết người.
Nhưng tiểu muội thấy tên tiểu tử này không biết sống chết như vậy, chúng ta chỉ cần đánh gãy vài cái xương hay gãy chân gãy tay hắn thì cũng không có bị tính là phạm quy đâu.
- Phải đó, phải đó.
Lâu đại ca, muội nghe các vị tiền bối trong gia tộc nói, mấy lần trước những tu giả đi vào không gian bí cảnh chủ yếu đều là dùng phương pháp chiến đấu để tranh giành và cướp đoạt nội đan yêu thú của nhau.
Mà tu giả của tông môn cao tầng tại đại thế giới cũng không có ý ngăn cản hay trách phạt, cho nên chúng ta chỉ cần không đánh chết hắn là được rồi.
Lông mày nheo tít cả lại, ánh mắt sắc lạnh của Tử Thanh thoáng di chuyển lên trên người của hai nữ tu giả đứng ở giữa đội hình của năm người kia mà cười lạnh mắng.
- Úi chà, hai cái con vịt mái này cũng gớm phết nhờ?
Ê hai con điên kia, tao có gây thù chuốc oán với chúng mày không mà sao chúng mày lại thâm như thế nhỉ?Nín, im nghe tao nói tiếp đây...
Giơ ngón tay trỏ lên chỉ thẳng mặt một cô gái đang định lên tiếng cãi lại khiến cho ả ta cứng họng, cậu bạn Tử Thanh lại tiếp tục cất cao giọng mà mắng người.
- Tao thì cũng hiền lành thôi, nhưng mà ai đụng tới tao thì tao băm nó ra làm mắm.
Chúng mày nói gì, do tao không biết điều nên đáng bị chúng mày đánh gãy tay gãy chân á?
Bà nội cha chúng mày chứ, đã đi ăn cướp rồi mà còn la làng lên với tao à, riêng hai con bánh bèo tụi mày nhá, lát tao đập cho nát mõm từng con một.
Như là bị mấy bà bán hàng ở ngoài chợ nhập vào, cậu bạn Tử Thanh lúc này đã hoàn toàn dùng hết từ ngữ của kiếp trước mà phun thẳng vào mặt năm tên thanh niên trước mắt khiến cho bọn họ cái hiểu cái không mà tức đến phồng mũi.
Hai cô gái kia chính là người ra tay trước, chỉ thấy ánh sáng xanh lóe lên, hai chiếc roi dài màu rêu chợt giống như là rắn săn mồi mà uốn lượn rồi lao tới.
- Tên khốn kiếp, lại dám mắng chửi tỷ muội chúng ta.
Cho ngươi nếm thử pháp khí trấn tộc của gia tộc Giang thị chúng ta đây.
- Thiên Tình Minh Đằng, trói
Nghe tiếng quát của hai cô gái kia, ba tên con trai còn lại cũng nhảy tới, bóng đao kiếm nháy mắt bay loạn ngập trời.
Vất vả lắm mới có thể tránh cho bản thân không bị chém trúng, Tử Thanh vừa vung dải khăn lụa trong tay đánh lui hai ngọn dây leo màu xanh rêu vừa cố gắng né những bóng đao kiếm hùng hổ chém tới.
Nhưng dẫu sao thì bên kia cũng là người đông thế mạnh, mà Tử Thanh sau khi đánh nhau với hai con yêu thú cũng đã có dấu hiện cạn kiệt linh lực.
Chưa kể lúc đấu với Hắc Vũ Ưng còn bị thương nữa, vậy nên chuyện Tử Thanh bị năm người này vây đánh khiến cho trên người hiện đầy vết thương vẫn là điều không thể tránh khỏi.
"Bùm"
"Hự"
Vừa bị một đao của tên thanh niên họ Lâu cầm đầu kia chém trúng, tuy rằng Tử Thanh đã nhanh tay vung dải khăn lụa lên đỡ lấy, nhưng từ luồng năng lượng do sự va chạm của hai loại pháp khí tỏa ra cũng đã đủ khiến cho cậu bị đẩy lùi về sau đến cả chục mét rồi.
Lau vội vết máu mới xuất hiện bên khóe miệng, Tử Thanh biết rằng nếu cậu còn không dốc hết sức để đánh lại thì rất có thể sẽ bị mấy người này đánh cho nằm lăn lóc.
Siết chặt dải khăn lụa trong tay, Tử Thanh cắn chặt răng ép cho bản thân phải thật tỉnh táo rồi cố nhịn đau mà xông tới, ánh mắt cũng đỏ ngầu cả lên gằn giọng quát.
- Bà cố nội cha chúng mày nữa, không đánh cho chúng mày ngập mặt thì chúng mày còn tưởng tao dễ bắt nạt à?
Dải khăn lụa rung lên, hai lưỡi đao màu đen tím ngay lập tức như hóa thành hai mũi tên nhọn uốn lượn trong không trung.
Ánh sáng bạc lấp lóe, nhánh dây leo của hai cô gái nhà họ Giang dễ dàng bị chém đứt, mà dải khăn lụa sau đó còn thuận thế đánh gãy một đao một kiếm của hai tên thanh niên khác khiến cho mấy người này bị văng ra xa đến cả mấy chục mét.

Bình Luận (0)
Comment