Trai Việt Tu Tiên Ký

Chương 23


"Boong"
Một tiếng chuông lớn bất ngờ vang lên, cả năm nhóm người của năm ngọn núi đều đồng loạt cưỡi lên pháp khí của mình mà bay nhanh về phía một dải rừng rậm bao la trước mắt.
Trước khi mấy người Tử Thanh đi, vị nữ chấp sự tên Túy Nguyệt kia chợt tiến lên vài bước rồi thấp giọng dặn dò.
- Tuy rằng đã có mấy lần liên tiếp Lạc Nguyệt Phong không đạt được kết quả như mong đợi, nhưng dù sao đi nữa thì sự an toàn của các ngươi mới là thứ mà ta quan tâm nhất.
Cho nên, đừng có để bản thân mình rơi vào nguy hiểm, tất cả phải vì sự an toàn của chính mình và của cả mười bốn người các ngươi...
Trong lòng có một chút cảm giác biết ơn kỳ lạ, Tử Thanh lúc này mới hiểu được tấm lòng của vị chấp sự nhìn thì có vẻ như là nóng tính này.
Mặc dù mấy lần liên tiếp không thể đứng ở vị trí cao, thế nhưng vị Túy Nguyệt chấp sự này thà rằng Lạc Nguyệt Phong xếp ở vị trí thấp còn hơn là đẩy những đệ tử của mình đi vào hiểm cảnh.
Điều này quả thật là đã khiến cho Tử Thanh cực kỳ có hảo cảm với vị chấp sự này, thậm chí cậu còn có ý định sẽ cố hết sức mình để giúp cho Lạc Nguyệt Phong thay đổi vị trí xếp hạng trong lần đại bỉ này nữa.
Chân đạp trên một chiếc khiên gỗ vốn là pháp khí phi hành, Tử Thanh cố gắng giữ vững tốc độ để đuổi theo mấy vị sư huynh sư tỷ ở phía trước, thi thoảng còn không quên ngoái lại nhìn cô gái tên Linh Nhi và cậu con trai tên Phong Tiêu bay ở phía sau.
Đạp pháp khí bay gần mười phút mới đi tới một vùng núi đá trải dài không thấy điểm kết, nhìn những làn hơi nước mờ ảo do hàng trăm ngọn thác lớn đổ xuống tạo thành, cô gái tên La Thiên Thiên chợt quay lại phía sau nói với Tử Thanh và mấy người đứng cuối cùng của hàng ngũ.
- Mọi người chú ý, đi xuyên qua cánh rừng và mấy khúc sông nhỏ trước mắt chính là Cửu U Sơn Mạch, ở đây yêu thú cường đại nhiều vô số kể, mọi người phải bám sát nhau tránh để bị lạc...
Sau khi nhìn Lạc Nam Phong ném cho mỗi người một miếng ngọc nhỏ dạng như để định vị và tiện để theo dõi lẫn nhau, La Thiên Thiên lúc này mới dẫn đầu đoàn người đi xuyên qua cánh rừng rậm trước mắt.
Dừng lại trước một cái thung lũng nhỏ nằm thu mình giữa hai dãy núi lớn, sau khi để cho mọi người cùng cất pháp khí phi hành đi thì mới nghe La Thiên Thiên nói về kế hoạch giành cho trận thi đấu đại bỉ lần này.
Bởi vì Ngoại Môn Đại Bỉ sẽ không hề có thời gian hạn định, chỉ cần nhóm đệ tử của núi nào hoàn thành được nhiều nhiệm vụ nhất và đi ra khỏi sơn mạch thì sẽ đạt được vị trí dẫn đầu, cho nên cũng có thể nói đây là một dạng đề bài mở tương đối khả thi giành cho đám đệ tử ngoại môn của cả năm ngọn núi.
Lần đại bỉ này, nhiệm vụ ghi trên bảng được chia thành ba nhóm chính, thứ nhất là săn giết yêu thú để thu lấy nội đan, nhiệm vụ này tuy không hề giới hạn số lượng nội đan yêu thú, nhưng nếu có đệ tử của núi nào thu được nội đan yêu thú có phẩm cấp cao nhiều hơn, vậy thì núi đó sẽ giành được vị trí đứng đầu.
Thứ hai, trong bảng nhiệm vụ có nói, đối với linh dược thì sẽ không tính số lượng nhiều hay ít, mà chỉ ghi nhận kết quả thông qua số năm tuổi và độ quý hiếm của linh dược đó.
Còn về mục thứ ba, bảng nhiệm vụ cũng nói rõ, khi săn giết và thu về tinh phách của yêu thú cấp năm thì cần phải chú ý đến hai cái yêu cầu tương đối khắt khe.
Thứ nhất, yêu thú bị thu tinh phách phải là yêu thú chuẩn cấp năm, bản thân yêu thú này cũng phải có được lực lượng mạnh mẽ một chút.
Yêu cầu thứ hai, cũng là yêu cầu đáng chú ý nhất, yêu thú bị thu tinh phách nhất định phải là một trong những giống loài sở hữu các năng lực đặc thù, như vậy khi đệ tử tông môn luyện hóa tinh phách thì mới trở nên mạnh mẽ được.
Trong thời gian tham gia Ngoại Môn Đại Bỉ, chỉ cần đệ tử của năm ngọn núi cảm thấy là đã hoàn thành được nhiều nhiệm vụ nhỏ rồi, vậy thì có thể tùy lúc đi ra khỏi Cửu U Sơn Mạch.
Thành quả của đệ tử núi đó sẽ được ghi lại, chờ sau khi tất cả đệ từ của năm ngọn núi đều rời khỏi sơn mạch mới bắt đầu tính toán và so sánh để chọn ra ngọn núi xếp ở vị trí dẫn đầu.
Bởi vì bốn người Tử Thanh vừa mới vào nhóm không lâu, mà tuổi tác của Tử Thanh cùng cô gái tên Linh Nhi lại nhỏ nhất, cho nên La Thiên Thiên mới quyết định để cho hai người đi ở vị trí giữa đội.
Thứ nhất là để tiện cho việc bảo vệ cũng như chú ý giúp đỡ lẫn nhau, còn thứ hai chính là sợ hai người Tử Thanh còn nhỏ dễ bị người ta ra tay bắt nạt, cho nên La Thiên Thiên mới để cho hai người đi ở giữa đội hình.
Nhưng có lẽ cái tên Tô Phàm kia rất không ưa gì Tử Thanh, cho nên dọc đường đi hắn luôn là người cố tình buông lời châm chọc và khinh khi cậu.
Ngay cả khi bọn họ đang kịch liệt vây giết hai con yêu thú cấp bốn trung kỳ là Địa Liệt Ma Sư và Hoàng Phong Quỷ Báo thì Tô Phàm cũng không quên cất lời kích động Tử Thanh.
- Hừ, ta thấy ngươi tu vi không kém, đầu óc lại nhanh nhẹn, trong tay cũng có pháp khí trung phẩm là Ô Long Đoạt, sao ngươi lại không chịu dốc sức giúp các vị sư huynh sư tỷ một chút chứ?
Thoáng lườm tên Tô Phàm kia một cái, thấy hắn sau khi châm ngòi thì lại giả vờ gia nhập vòng chiến phụ giúp mấy tên con trai khác vây đánh Địa Liệt Ma Sư, tuy rằng lời nói thì hùng hồn lắm nhưng tên này lại không hề dùng hết sức, ấy vậy mà lại khơi lên sự ganh ghét khó chịu của mấy người đang hợp lực bên phía cô gái tên La Thiên Thiên kia.
- Hừm, Tô Phàm nói không sai, nếu đã tham gia đại bỉ cùng chúng ta thì cũng nên góp chút sức lực đi.
Tuổi hơi nhỏ một chút thì đã sao, tu vi đã đến cảnh giới đó rồi mà vẫn chỉ biết trốn tránh ở phía sau thôi à?
- Đúng đấy, còn không mau qua đây giúp chúng ta một tay đi.
Hai mắt trợn ngược cả lên, dù sao thì Tử Thanh cũng không phải là loại người dễ bị người ta đổ lỗi mà không biết đường cãi lại, thế nên, chỉ thấy cậu bạn thoáng lườm mấy tên con trai vừa mới lên tiếng một cái rồi lạnh lùng đáp.
- Hừ, lúc đầu thì chê ta nhỏ tuổi, tu vi yếu kém nên không cho ta tham chiến.
Giờ thì sao, thấy ta ngồi yên thì lại cảm thấy khó chịu à?
Hay là nghe cái tên Tô Phàm kia nói đúng ý quá nên mới chụp mũ cho ta?
Không ngờ lại nghe thấy Tử Thanh nói ra những lời như vậy, đám thanh niên kia đang định gân cổ lên mắng thì lại bị La Thiên Thiên quát cho một tiếng không dám cãi lại.
- Các ngươi im hết cho ta, Tử Thanh cùng hai người Linh Nhi và Phong Tiêu đều còn nhỏ, tu vi cao một chút thì đã sao, chẳng phải cũng vừa mới gia nhập vào Lạc Nguyệt Phong được mấy ngày sao?
Các ngươi một đám người đã ở núi tu luyện mấy năm rồi, giờ lại đi so đo cùng với tân sinh đệ tử khác mà không thấy xấu hổ à?
- Còn không mau dồn sức giết chết hai con yêu thú kia đi.
Bị La Thiên Thiên mắng cho một trận, tuy rằng đám người kia rất khó chịu nhưng cũng không dám lên tiếng phản bác, chỉ có tên con trai cũng có tu vi Thần Phách Cảnh sơ kỳ tên là Lạc Nam Phong kia là còn có thể thay bọn hắn lên tiếng mà thôi.
- La sư muội, Tô Phàm hắn cũng chỉ là muốn mấy người Tử Thanh sư đệ ra chút sức lực vì Lạc Nguyệt Phong mà thôi, muội cần gì phải để ý chứ?
Nghe ra cái tên Lạc Nam Phong này nhìn thì như đang giúp mọi người hạ nhiệt, nhưng thực chất lại âm thầm chia rẽ nội bộ, Tử Thanh nhìn càng thấy ngứa mắt nên mới xông thẳng vào trận chiến bên phía La Thiên Thiên, trước khi bước vào trận săn giết còn không quên nói móc mấy câu cho bõ ghét.
- Một đoàn thể mà ai ai cũng có ý kiến riêng, chẳng ai coi lời nói của người dẫn đầu ra gì, cái này hay thật.
La sư tỷ, tuy đệ tu vi còn thấp, nhưng nhất quyết sẽ không ngồi im né tránh mặc cho người ta muốn nói gì thì nói đâu.
Dứt lời thì năm chiếc chày nhỏ chỉ lớn tầm hơn một gang tay có hình dạng rất giống với pháp khí phật môn là Hàng Ma Xử bất ngờ lao tới, bởi vì có kinh nghiệm dùng kim châm từ khi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, cho nên năm chiếc chày nhỏ rất nhanh đã bay tới đâm trúng một bên mắt của Hoàng Phong Quỷ Báo.
"Phập"
- Grào grào...
Tiếng gầm đầy đau đớn vang lên, con Hoàng Phong Quỷ Báo vì bị pháp khí của Tử Thanh đâm trúng mắt mà trở nên vô cùng kích động, vốn đang ở thế giằng co với đám đệ tử Lạc Nguyệt Phong, nhưng vì bị đau nên con yêu thú này đã không thể cầm cự được nữa.

Thấy Hoàng Phong Quỷ Báo đã không còn tỉnh táo, ngay lúc Tử Thanh thu lại Ô Long Đoạt thì La Thiên Thiên vội hướng đám đệ tử xung quanh mà quát lên.
- Mau tấn công vào bụng của Quỷ Báo, mau lên.
Từng luồng sáng đủ loại màu sắc lóe lên, dưới bụng của Hoàng Phong Quỷ Báo bởi vì không được nó chú ý bảo vệ nữa nên rất nhanh đã bị đám đệ tử bên phía La Thiên Thiên đánh trúng, tiếng gầm rú vang vọng khắp cả cánh rừng lớn.
- Grào grào grào...
Cũng không chịu yếu thế, cộng thêm lúc nãy bị người ta nói xoáy khiến cho Tử Thanh bực mình, thế là trong lúc mấy người kia ra sức chém lên bụng Hoàng Phong Quỷ Báo thì Tử Thanh cũng dồn lực vào một cây Ô Long Đoạt rồi lệnh cho nó đâm sâu vào một bên mắt đã bị thương của Quỷ Báo.
Đáng nói là, Tử Thanh sau khi lườm Tô Phàm một cái nữa thì lại dùng lực điều khiển chày sắt liên tục xoáy tròn giống như là một mũi khoan mà đâm sâu vào đầu của Hoàng Phong Quỷ Báo, khiến cho con yêu thú này bị khoan thẳng vào não rồi chết ngay tại chỗ.
"Phập"
Trông thấy Ô Long Đoạt của Tử Thanh thành công xuyên qua đầu của Hoàng Phong Quỷ Báo, cho dù có là La Thiên Thiên hay là tên Lạc Nam Phong kia cũng phải rùng mình một cái.
Cái loại cảnh tượng ác liệt đến mức sởn gai óc này thật sự không phải là một kẻ mới chỉ mười mấy tuổi có thể vô ý làm được, chắc hẳn là đã phải trải qua rất nhiều trận đấu sinh tử thì mới có được cái sự lạnh lùng đến tàn nhẫn trong lúc ra tay như vậy.
Đã thu lại Ô Long Đoạt, lại thấy những ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ cùng với nét dè chừng từ đám người xung quanh, trong lòng Tử Thanh vậy mà lại rất thoải mái để cười một cái rồi nói.
- Sao nào?
Không ra tay thì nói ta chỉ biết trốn tránh, giờ ta đã ra tay rồi thì lại bày ra vẻ mặt này là sao?
Sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, Tô Phàm vừa mới tránh khỏi một trảo của Địa Liệt Ma Hùng chợt thoáng ngơ ngẩn không dám tin vào những gì mà Tử Thanh vừa mới làm ra.
Mặc dù là hắn rất ghét Tử Thanh, nhưng sự ác liệt và ánh mắt sắc lạnh đầy vẻ tàn nhẫn lúc cậu điều khiển Ô Long Đoạt khoan sâu vào đầu não của Quỷ Báo khiến cho hắn không thể không run lên vì sợ.
Có lẽ, kể từ bây giờ thì hắn sẽ phải cẩn thận hơn trong lời nói, nếu không chỉ cần một lời không vừa ý thôi thì rất có thể đầu của hắn cũng sẽ bị khoan nát giống như con Hoàng Phong Quỷ Báo vừa nãy.
Trông thấy đám đông vì hành động của mình mà phân tâm, con Địa Liệt Ma Sư kia cũng nhân cơ hội này định bỏ chạy, Tử Thanh có chút bất lực với đám người này mà tung vội một cây Ô Long Đoạt ra đâm vào chân sau của Ma Sư khiến cho nó ngã khụy xuống đất.
- Ô hay, các ngươi định để cho Ma Sư chạy thoát à?
Mau giết nó đi, nhìn ta làm cái gì?
Bị tiếng quát của Tử Thanh gọi tỉnh, đám người ngay lập tức hoàn hồn mà tập trung vây giết con yêu thú còn lại, lần này thì đỡ tốn sức hơn, đám người chỉ chưa đầy mấy phút đã có thể hạ được yêu thú rồi.
Thu lấy hai viên nội đan, La Thiên Thiên thoáng suy nghĩ một chút rồi cầm hai viên nội đan màu đỏ hồng và vàng nhạt đi tới trước mặt Tử Thanh, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của đám đệ tử mà cất lời xin lỗi.
- Tử Thanh, xin lỗi vì đã để cho ngươi phải xuất thủ hai lần trợ giúp mọi người.
Bản thân ta là sư tỷ dẫn đội nhưng lại không thể đoàn kết các ngươi lại với nhau, khiến cho một tân sinh mới gia nhập như ngươi phải lao mình vào hiểm cảnh...
- Hai viên nội đan này ít nhiều cũng có công sức của ngươi trong đó, cứ cầm lấy coi như là sư tỷ ta xin lỗi ngươi đi.
Sau khi hoàn thành đại bỉ thì dùng nó đi đổi lấy chút pháp khí hoặc đan dược cũng được.
Nhìn ánh mắt có chút ngại ngùng cùng sự tự trách của La Thiên Thiên, Tử Thanh thoáng nhìn qua đám người đang đứng xung quanh một chút rồi mỉm cười lắc đầu đáp.
- La sư tỷ, ta đã gia nhập Lạc Nguyệt Phong thì cũng giống như mọi người thôi, đều phải gia sức vì ngọn núi của chúng ta...
- Lần này quả thật thì ta cũng hơi quá, mới bị nói mấy câu đã tức giận rồi.
Nhưng ta chỉ muốn mọi người hiểu là, Tử Thanh ta tuy tuổi còn nhỏ, tu vi lại không xuất chúng, thế nhưng ta cũng muốn cùng mọi người ra sức tranh đoạt cho Lạc Nguyệt Phong.
Ánh mắt lại lia tới đám thanh niên đứng ở xung quanh, Tử Thanh nhìn họ rồi nở một nụ cười thật tươi mà nói tiếp.
- Các vị sư huynh sư tỷ.
Tử Thanh ở tiểu thế giới đã phải một mình trải qua hết những hiểm cảnh mới tới được nơi đây, ta tự nhiên cũng có rất nhiều cách để giữ mạng.
Các vị đừng sợ ta ngáng chân hay làm ảnh hưởng tới mọi người, có gì cần thì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ ra sức cùng mọi người.
Bị lời nói của Tử Thanh khiến cho rung động, đám đệ tử của Lạc Nguyệt Phong sau đó đều tiến tới vỗ vào vai của Tử Thanh vài cái nói lời xin lỗi.
- Xin lỗi Tử Thanh, là bọn ta đã coi thường đệ rồi.
- Đừng giận bọn ta nhé, Tử Thanh.
- Lúc nãy đệ phóng ra Ô Long Đoạt quả thật rất đúng lúc, sư huynh ta rất là ngạc nhiên đấy.
- Phải đó, một chiêu của đệ thực sự rất đẹp...
- Được rồi, mọi người nghỉ ngơi chút đi, lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục lên đường.
Sau khi La Thiên Thiên lên tiếng ngăn lại sự hưng phấn của mọi người, đám đệ tử của Lạc Nguyệt Phong sau đó đều rất tự giác mà ngồi xuống tự mình tu luyện để khôi phục lại linh lực.
Chỉ còn lại hai người Tô Phàm và Lạc Nam Phong là vẫn đứng im khẽ nhìn nhau một cái.
Lần này hai người họ vốn định lợi dụng Tử Thanh để chia rẽ đội hình, sau đó thuận lợi mà giúp cho Lạc Nam Phong lấy được quyền dẫn đội thay cho La Thiên Thiên.
Nhưng bọn hắn thật không ngờ tới là Tử Thanh lại mạnh mẽ và ra tay ác liệt như vậy, thậm chí là Lạc Nam Phong cũng bị cảnh tượng lúc Tử Thanh đâm nát đầu Hoàng Phong Quỷ Báo khiến cho trong lòng run lên vì sợ.
Nghỉ ngơi gần nửa ngày, sau đó đoàn người lại tiếp tục lên đường, những ngày sau đó, bởi vì có Tử Thanh dẫn dắt nên hai đệ tử tân sinh khác là Linh Nhi và Phong Tiêu đều rất hăng hái mà cùng các vị sư huynh sư tỷ khác phối hợp săn giết yêu thú, chưa đầy mười ngày mà bọn họ đã thu được tám viên nội đan rồi.
Ngồi nhìn Tử Thanh nướng cá trên bếp than, mấy người La Thiên Thiên có chút khó hiểu mà cất lời dò hỏi.
- Tử Thanh, cái này là ngươi học được lúc còn ở tiểu thế giới sao.
Quệt vội giọt mồ hôi trên trán, Tử Thanh vừa lật trở mấy con cá lớn trên bếp vừa gật đầu đáp.
- Đúng vậy, tại vì ta thường đi một mình nên mới học được cách tự làm đồ ăn, như vậy sẽ không sợ bị đói.
Á...!cá chín rồi này, các vị sư huynh sư tỷ cùng nếm thử xem nhé.

Nhờ cái lần nướng cá này mà từ đó trở đi, cứ hễ có thời gian rảnh hay là lúc nào nghỉ ngơi thì cậu bạn Tử Thanh đều bị lôi ra làm đầu bếp nấu đồ ăn cho mọi người.
Lâu dần, vị trí của Tử Thanh trong nhóm đệ tử này đã trở nên quan trọng không thể thiếu, chưa nói tới sự ra tay dứt khoát và có phần tàn nhẫn của Tử Thanh thì chỉ riêng việc cậu nấu đồ ăn rất ngon thôi cũng đã đủ để cậu được mười mấy người này chào đón rồi.
Hai ngày sau, lúc này bọn họ cũng đã ở trong Cửu U sơn mạch được nửa tháng.
Chăm chú theo dõi một vị sư huynh đang đu mình trên sợi dây thừng trước một gốc cây nhỏ hình nấm màu đỏ tươi như máu, trong lòng Tử Thanh bất chợt lại dâng lên một chút cảm giác bất an, Ô Long Đoạt rất nhanh đã xuất hiện trong tay của cậu sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.
- Thành Nghị cẩn thận, đừng chạm vào đám tơ nhện gần đó, sau khi lấy được Huyết Thổ Chi thì lập tức phi thân trở về.
Nghe La Thiên Thiên nhắc nhở, trên trán của gã thanh niên tên Thành Nghị cũng thoáng rịn ra mồ hôi hột, nhưng hắn lại không dám lau đi, cả người căng cứng thận trọng tránh né số tơ nhện bao phủ ở xung quanh.
"Cạch"
Nhẹ nhàng nhổ gốc cây nấm lên, sau đó xoay người ném nó về phía La Thiên Thiên, thế nhưng ngay vào lúc Thành Nghị quay lưng lại định nhảy xuống đất thì một chiếc chân nhện dài nhọn màu đỏ hồng chợt từ giữa khe núi phóng thẳng ra.
- Thành Nghị cẩn thận.
- Á...
"Keng"
- Hự...
Cùng với tiếng la hét của đám đệ tử Lạc Nguyệt Phong, gã thanh niên tên Thành Nghị bất ngờ bị tuột tay rồi rơi thẳng xuống dưới, may mà ở đó đã sớm có người tiếp ứng nên hắn mới không bị ngã gãy xương.
Chỉ là Tử Thanh đang đứng ở phía sau đoàn người lúc này lại khẽ rên lên một tiếng, bên khóe môi cũng có một tia máu nhỏ màu đỏ tươi chảy xuống.
- Tử Thanh, ngươi làm sao vậy?
Phát hiện ra đầu tiên là cô gái tên Linh Nhi đứng ở gần nhất, sau khi nghe cô nàng kêu lên thì đám người mới để ý nhìn lại.
Chỉ thấy Tử Thanh một tay xoa xoa lồng ngực, một tay lại quệt vội đi vệt máu trên môi rồi lắc đầu đáp.
- Ta không sao.
Lúc nãy là Ô Long Đoạt bị đánh bay, cho nên ta mới bị chút thương tích thôi.
Mau nhìn xem, con nhện đó là yêu thú cấp nào?
Nghe lời nói này của Tử Thanh, đám đệ tử của Lạc Nguyệt Phong mới biết, hóa ra khi nãy là do Thành Nghị bị yêu thú công kích bất ngờ, mà trùng hợp là Tử Thanh đã có linh cảm từ trước nên mới ném Ô Long Đoạt ra cản lại chân nhện, vì thế mà bị lực lượng tràn ra trong lúc va chạm mạnh khiến cho bị thương.
Lúc này, tất cả mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn vào thân ảnh vừa mới xuất hiện giữa lớp tơ nhện trên vách núi, chỉ thấy ở đó là một con yêu thú họ nhện rất lớn đang khua mạnh hai cái chân trước dài nhọn của mình.
Con nhện lớn này có màu đen tím, bên trên cái bụng tròn tròn to như một cái thùng lớn còn in hằn lên mấy vệt vằn màu đỏ đậm.
Phía trên đỉnh đầu của con nhện này có đến chín con mắt hình thoi màu đỏ hồng, mà điểm đáng chú ý chính là tám chiếc chân dài đến năm sáu mét của nó.
Ở trên mỗi một chiếc chân của con nhện này vậy mà đều được một lớp vật chất giống như là băng mỏng màu đỏ hồng bọc lấy, nhìn thoáng qua thì lại có phần khá giống với một lớp giáp sắt được đúc riêng cho mấy cái chân dài ngoằng kia.
Đã nhìn thấy rõ hình dạng bên ngoài của con nhện lớn, lúc này thì La Thiên Thiên mới trợn tròn hai mắt mà khẽ thốt lên.
- Đỉnh đầu có chín con mắt, trên mỗi một chiếc chân dài đều được huyết lân bao bọc...
Đây...!đây là Huyết Ngọc Tri Thù...
- Sao...!sao ở đây lại xuất hiện yêu thú cấp năm hậu kỳ như Huyết Ngọc Tri Thù chứ?
Tất cả mau chạy đi...
"Phập phập phập"
Lời nói còn chưa dứt thì vô số sợi tơ màu trắng bạc đã từ dưới bụng của con nhện lớn trên vách núi phóng tới, cả đám hơn mười người rất nhanh đã bị tơ nhện làm cho loạn đội hình mà hoảng hốt bỏ chạy.
Bởi vì mải lo quan sát con nhện lớn nên bị chậm mất mội nhịp, thế là cậu bạn Tử Thanh lúc này mới bị một đám tơ nhện phóng ra tạo thành một cái lưới lớn nhốt lại.
Nhìn đám người đã đạp lên pháp khí của mình mà bỏ chạy tán loạn, ở dưới đất lúc này chỉ còn mỗi một mình Tử Thanh là vẫn đang bị vây lại.
La Thiên Thiên vốn đang định chạy tới cứu cậu thì lại bị một bàn tay giữ lấy, mà cái người giữa cô nàng lại này không ai khác chính là Lạc Nam Phong - kẻ có ý đồ muốn cướp quyền dẫn đội của La Thiên Thiên.
- Đừng đi, đó là yêu thú cấp năm hậu kỳ đấy, cho dù là ta và ngươi có hợp sức thì cũng không thể giết được nó đâu.
Mau đi thôi, chạy khỏi đây trước rồi đi xin sự trợ giúp của trưởng lão bên ngoài...
Giật mạnh tay ra khỏi sự kiềm hãm của Lạc Nam Phong, La Thiên Thiên lạnh lùng lườm hắn một cái rồi cất giọng mắng.
- Im đi, đợi ta và ngươi chạy ra cầu giúp đỡ thì Tử Thanh đã chết cả trăm lần rồi.
Nếu ngươi sợ thì mau tránh ra, đừng có cản đường ta.
Trông thấy La Thiên Thiên đã lao mình tới nơi Tử Thanh đang bị vây bởi tơ nhện, Lạc Nam Phong khẽ hừ lạnh một cái rồi cười thầm tự nói.
- Hừ, đã vậy thì cứ để hai người các ngươi ở đây làm mồi cho yêu thú đi.
Kể từ hôm nay ta sẽ chính thức trở thành đại sư huynh của Lạc Nguyệt Phong.
Ha ha ha.
Không thèm quan tâm xem Lạc Nam Phong đã rời đi hay chưa, La Thiên Thiên lúc này vừa phải né tránh tơ nhện do Huyết Ngọc Tri Thù phóng ra vừa phải dồn lực vung kiếm chém đứt tơ nhện trên đất để giải vây cho Tử Thanh.

Trong lúc cả hai đang cật lực dọn dẹp tơ nhện thì Huyết Ngọc Tri Thù cũng không đứng im, chỉ thấy nó nhún người một cái rồi bay tới trên đầu của La Thiên Thiên, tám chiếc chân dài ngoằng phủ đầy một lớp giáp mỏng màu máu hệt như tám cây dùi sắt lập tức đâm mạnh xuống.
"Keng"
"Hự"
Vội vung kiếm lên đỡ trước người, nhưng bởi vì tu vi không đủ nên La Thiên Thiên dễ dàng bị Huyết Ngọc Tri Thù đánh văng ra xa.
- Khụ khụ...
Sau khi nôn ra một ngụm máu tươi, La Thiên Thiên bất chợt lại buông kiếm xuống, sau đó hai tay bắt đầu kết một loạt những ấn ký kỳ lạ, linh khí màu xanh lam sau lưng cô nàng cũng nhanh chóng tỏa ra rồi ngưng tụ lại hóa thành một con rắn lớn một sừng màu lam nhạt dài đến gần mười mét.
Rắn lớn một sừng vừa mới xuất hiện thì không khí xung quanh chợt có chút cảm giác rét lạnh, ngay cả số tơ nhện bao phủ trên mặt đất cũng bị nhiễm một tầng băng mỏng.
Há miệng phun ra một ngụm máu tươi tưới lên trên cây kiếm màu băng lam trong tay, La Thiên Thiên cắn chặt răng mà quát lớn.
- Huyền Âm Thủy Mãng, đi.
Ngơ ngẩn ngắm nhìn con rắn lớn một sừng lao tới đánh nhau với Huyết Ngọc Tri Thù, Tử Thanh lúc này cứ như là đã quên hết tất thảy mọi việc mà đứng im tại chỗ, thậm chí, việc cấp bách nhất bây giờ là thoát khỏi vòng vây của tơ nhện cũng bị cậu quên béng đi mất.
- Tử Thanh, ta cầm chân Huyết Ngọc Tri Thù, đệ mau phá vòng vây chạy đi.
Bị La Thiên Thiên gọi tỉnh, Tử Thanh lúc này mới ý thức được rằng cô nàng này chỉ là đang cố gắng gượng để tranh thủ chút thời gian cho cậu thoát thân mà thôi.
Ô Long Đoạt điên cuồng càn quét, tơ nhện bao phủ xung quanh cũng ngày một mỏng đi, nhưng bên phía La Thiên Thiên thì lại không mấy khả quan cho lắm, con rắn một sừng do cô nàng ngưng tụ ra đã rơi vào thế yếu, hơn nữa còn bị Huyết Ngọc Tri Thù đè ở dưới thân.
Máu tươi không ngừng trào ra từ khóe môi, La Thiên Thiên cắn chặt răng cố điều khiển Huyền Âm Thủy Mãng cuốn chặt lấy bụng của Huyết Ngọc Tri Thù ngăn không cho nó phóng tơ nữa.
Thế nhưng dù sao thì tu vi của La Thiên Thiên cũng còn thấp, mà Huyết Ngọc Tri Thù lại là yêu thú cấp năm hậu kỳ, cho dù cô nàng có Huyền Băng Kiếm là pháp khí thượng phẩm cũng ngăn không được bao lâu.
"Bùm"
- Hự...
Huyền Âm Thủy Mãng do linh lực ngưng tụ bị chân nhện đâm nát hoá thành vô vàn đốm sáng xanh bay về phía La Thiên Thiên, Thần Phách bị đánh tan, bản thân tu giả cũng bị trọng thương không nhẹ.
Máu tươi nhuộm ướt vạt áo, La Thiên Thiên cố gắng chống đỡ cơn đau truyền tới từ lồng ngực mà vung kiếm chém về phía Huyết Ngọc Tri Thù, nhưng bởi vì linh lực trong người cạn kiệt nên cũng chẳng thể gây ra thương tổn gì cho yêu thú trước mặt này cả.
"Rít rít rít"
Ngay vào lúc Huyết Ngọc Tri Thù điên cuồng xông tới phía La Thiên Thiên, một bóng mờ màu đen tím chợt xé gió lao tới, sau đó nhẹ nhàng chém lên người của Huyết Ngọc Tri Thù rồi phân chia cơ thể nó thành hai nửa bằng nhau.
"Phập"
"Rầm rầm"
Hai nửa cơ thể to lớn giống như là hai tảng đá bị vỡ mà nặng nề rơi xuống đất, trước đôi mắt mở lớn của La Thiên Thiên, Tử Thanh chầm chậm thu lại dải khăn lụa vào ống tay áo, sau đó đạp lên trên tầng tơ nhện trắng bạc mà bước tới.
Cẩn thận đỡ La Thiên Thiên đứng dậy, Tử Thanh mỉm cười ân cần hỏi thăm.
- La sư tỷ không sao chứ?
Khẽ lắc đầu vài cái, như là chưa thể bình tĩnh trở lại, nên ngay cả lúc Tử Thanh vì cô nàng ngơ ngẩn mãi không nhận lấy đan dược trị thương mà đút luôn mấy viên đan dược vào miệng cho cô, thì La Thiên Thiên cũng chỉ trong vô thức mà nuốt luôn xuống bụng chứ không hề có chút phản kháng nào cả.
Đến khi dược tính lan tràn ra khắp người thì La Thiên Thiên mới giật mình tỉnh táo lại, nhìn xác nhện trên nền đất, La Thiên Thiên hít sâu mấy hơi rồi nhỏ giọng hỏi.
- Là...!là ngươi đã giết Huyết Ngọc Tri Thù sao?
Mỉm cười một cái coi như là xác nhận, Tử Thanh sau đó lại quay qua nhìn xác nhện một chút.
Thử lục tìm trong hai mảnh thi thể của Huyết Ngọc Tri Thù, sau khi lôi ra một viên nội đan màu hồng nhạt và một viên tinh thạch cùng màu có ẩn chứa một con nhện nho nhỏ bên trong, Tử Thanh lúc này mới thở dài tự nói.
- Cái này rất giống với côn trùng bên trong Hổ Phách nhỉ, đây chắc là tinh phách của con nhện kia rồi.
Nhét hai vật vừa lấy được vào tay La Thiên Thiên, Tử Thanh vươn vai một cái rồi mới nói tiếp.
- La sư tỷ mau cất đi, đây là tinh phách và nội đan của yêu thú cấp năm hậu kỳ đấy, đệ tử của bốn ngọn núi còn lại chưa chắc đã có được đâu.
Ngơ ngẩn mà cất hai vật kia vào túi, sau đó mới nghe La Thiên Thiên cẩn thận nhìn nét mặt Tử Thanh mà dò hỏi.
- Tử Thanh, ta hỏi đệ, con Huyết Ngọc Tri Thù này là do đệ giết thật sao?
Còn dải khăn lụa khi nãy nữa...!ta...!ta không có ý gì đâu.
Chỉ là...!chỉ là...
Khẽ thở dài một cái, cũng biết là cô gái này đã liều mạng ở lại cứu mình thì sẽ không có ý gì xấu cả, nên Tử Thanh sau khi thu dọn xác chết của Huyết Ngọc Tri Thù mới vừa đi vừa giải thích.
- Ừm, Huyết Ngọc Tri Thù là do ta giết.
Còn về dải khăn lụa kia cũng chính là pháp khí bản mạng của ta, tên là Hắc Nguyệt Yêu Lăng...
Thế là vừa đi vừa nói chuyện mất một lúc lâu, cuối cùng thì La Thiên Thiên cũng biết được tại sao mà Tử Thanh lại giết được Huyết Ngọc Tri Thù.
Theo như cô nàng đoán thì dải khăn lụa của Tử Thanh rất có thể là hạ phẩm Linh khí, thậm chí là trung phẩm Linh khí, vì vậy cậu mới có thể dùng tu vi Ngưng Luân Cảnh trung kỳ giết được yêu thú cấp năm hậu kỳ như Huyết Ngọc Tri Thù.
Nhưng vì Tử Thanh đã cứu nàng một mạng, cho nên La Thiên Thiên đã âm thầm thề rằng sẽ không tiết lộ chuyện này cho ai biết, coi như là vừa để trả ơn cứu mạng của Tử Thanh, cũng là vừa bảo vệ cậu khỏi lòng tham của những tu giả khác.
Mấy ngày sau, La Thiên Thiên và Tử Thanh dựa theo chỉ dẫn bên trên miếng ngọc đã đánh dấu trước đó mà đi tìm đám người của Lạc Nguyệt Phong.
Nhưng vì khoảng cách có chút xa nên hai người đã lựa chọn việc vừa đuổi theo vừa săn giết yêu thú và hái linh dược, coi như là góp phần đẩy nhanh thời gian hoàn thành nhiệm vụ của đại bỉ lần này.
Năm ngày sau, nhìn đốm sáng trên miếng ngọc đã rất gần, La Thiên Thiên chợt phóng lên trời một chùm pháo sáng hình trăng lưỡi liềm màu lam bạc.
Ngồi đợi đám đệ tử kia đến tụ họp, La Thiên Thiên lúc này mới dám thở phào một hơi, nhưng còn chưa được bao lâu thì lại nghe thấy một tràng cười đầy vẻ chế nhạo vang lên sau lưng.
- Ha ha ha ha.
Không nghĩ tới ở nơi này lại gặp được La sư muội của Lạc Nguyệt Phong.
Hửm, tên này là đệ tử mới sao?
Ánh mắt thoáng trở nên sắc lạnh, La Thiên Thiên liếc nhìn đám người vừa xuất hiện lạnh lùng hỏi ngược trở lại.
- Bàng Sơn, Thạch Lâm Phong các ngươi sao lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ các ngươi đang theo dõi ta sao?
Bị La Thiên Thiên chất vấn, gã thanh niên tên là Bàng Sơn chợt cười lớn rồi đáp.
- La sư muội, ta thấy ngươi trọng thương chưa khỏi, chắc hẳn là đụng trúng yêu thú cường đại nào đó rồi.

Hay là như này đi, để Bàng Sơn ta hộ tống sư muội ra khỏi Cửu U Sơn Mạch nhé?
Vung Huyền Băng Kiếm trong tay lên, La Thiên Thiên chỉ thẳng mặt Bàng Sơn mà quát.
- Bàng Sơn, đừng tưởng ta không biết ngươi muốn làm gì.
Muốn cướp nội đan trong tay phải không, vậy thì phải hỏi thử xem Huyền Băng Kiếm và Huyền Âm Thủy Mãng của ta có đồng ý hay không đã.
Dứt lời thì con rắn lớn một sừng màu lam bạc sau lưng La Thiên Thiên lại hiện ra, sau đó còn không khách khí mà gầm lên một tiếng với đám đệ tử của Thạch Lâm Phong.
- La sư tỷ, đừng nóng như vậy chứ, nữ nhi như chúng ta phải thật là nhẹ nhàng thì mới được người ta yêu thương.
Lại một giọng nữ vang lên, sau đó là hơn mười người mạc áo màu tím từ trong rừng cây đi ra, trông thấy họ khiến cho sắc mặt La Thiên Thiên lại càng khó coi hơn.
- Hồng Liên, là ngươi?
Lần này Lạc Nhạn Phong lại muốn hợp tác cùng Thạch Lâm Phong sao?
Nghe La Thiên Thiên nói vậy, cô gái tên Hồng Liên chợt che miệng cười nhẹ vài tiếng rồi õng ẹo đáp.
- Hi hi hi hi.
Sư tỷ à, sư muội nào có hợp tác cùng Thạch Lâm Phong đâu, chỉ là Bàng sư huynh hứa sẽ cho muội một viên tinh thạch cấp năm trung kỳ, cho nên sư muội mới tới nơi này gặp sư tỷ thôi.
"Khè khè"
Huyền Âm Thủy Mãng phát ra tiếng kêu khè khè đầy đe dọa, La Thiên Thiên nhìn hơn ba mươi người đang vây xung quanh mà trầm giọng quát.
- Hừ.
Lần này các ngươi tìm được ta chắc cũng không phải ngẫu nhiên nhỉ, nói đi, là ai đã bán tin tức cho các ngươi?
Cũng không trả lời, tên thanh niên Bàng Sơn và cô gái tên Hồng Liên kia chỉ nhìn nhau cười một cái rồi thoáng vận linh lực tụ ra thần phách của mình.
Nhìn một đóa hoa sen màu xanh nổi đầy những đường gân màu đỏ tươi như máu cùng một con sư tử bờm vàng sau lưng hai người họ, sắc mặt La Thiên Thiên có chút tái nhợt mà đứng chắn ở trước mặt Tử Thanh.
Trong lúc không ai chú ý, một chiếc túi gấm bị nhét vào tay Tử Thanh, La Thiên Thiên cẩn thận truyền âm cho cậu nói.
- Tử Thanh, lát nữa ta sẽ cầm chân bọn họ, đệ lập tức thoát thân đi tìm những người còn lại.
Nhớ kỹ, phải đề phòng tên Lạc Nam Phong kia.
- Tử Thanh đi mau.
Đẩy nhẹ Tử Thanh một cái, La Thiên Thiên dồn hết linh lực trong người mà lao về phía trước, Huyền Âm Thủy Mãng cũng quẫy đuôi đuổi theo sau khiến cho mặt đất xung quanh phủ đầy một tầng băng mỏng.
Khóe môi nhếch lên, cô gái tên Hồng Liên của Lục Nhạn Phong khẽ vuốt ve cánh hoa sen sau lưng rồi hừ lạnh một cái tỏ vẻ khinh thường nói.
- Hừ, cho dù ngươi đã gần bước vào cảnh giới Thần Phách trung kỳ thì sao chứ, chẳng là phải vẫn chưa thể đột phá đó sao?
Giờ đây ngươi lại đang trọng thương chưa khỏi, ta xem ngươi làm sao mà đánh lại ta?
Huyết Luyện Thanh Liên, Huyết Vũ Thương Khung.
Trăm ngàn cánh hoa màu xanh đỏ kỳ lạ như là vũ bão phóng ra, không gian xung quanh lập tức vang lên từng hồi thanh âm xé gió vun vút.
Cũng không đứng im, tên Bàng Sơn kia sau khi nắm tay lại thì chợt tung một đấm về phía La Thiên Thiên, tiếng quát ồm ồm như sấm vang vọng khắp cả mảnh rừng rậm yên tĩnh.
- Kim Diệm Sư, lên cho ta.
"Ầm ầm...!đùng"
Lực lượng mạnh mẽ không ngừng tràn ra, đám đông đệ tử đứng xung quanh cũng bị luồng năng lượng cuộng bạo này đẩy lùi ra xa đến cả chục mét.
- Hự...
Khụ khụ...
Bụi mù tan đi, La Thiên Thiên cúi người nôn ra hai ngụm máu lớn, Huyền Âm Thủy Mãng đã sớm tan biến thành vô vàn điểm sáng trở về trong người nàng.
Nắm chặt kiếm trong tay, nhìn một kích toàn lực của mình giờ đây không đủ để ngăn cản đám người trước mắt, hơn nữa đối phương có tận năm người có tu vi Thần Phách Cảnh, mà khi nãy mới chỉ là hai người ra tay, cho nên khả năng rời đi của La Thiên Thiên và Tử Thanh giờ đây đã bằng không.
Đang lúc La Thiên Thiên định dồn hết sức vào một đòn cuối cùng thì Tử Thanh chợt tiến lên trước vài bước rồi giữ lấy tay cô nàng, sau đó cười lạnh nói.
- Sư tỷ, ngươi nghỉ ngơi chút đi.
Người của Lạc Nguyệt Phong mãi vẫn chưa đuổi tới, chắc chắn là do nội bộ có người dở trò, chúng ta muốn đi e rằng phải trả một cái giá không nhỏ rồi.
Tử Thanh vừa nói dứt lời thì cũng không để cho đám người của hai ngọn núi kia kịp đáp trả, linh lực màu đen tím trên người lóe lên, một luồng sương mù màu đen tím bất ngờ tràn ra bao trùm lấy không gian xung quanh, lúc này giọng nói có phần giận dữ của cậu cũng chợt vang lên len lỏi vào tận sâu trong não của đám người đang chìm trong làn khói đen u ám.
- Người của Thạch Lâm Phong và Lục Nhạn Phong sao, tốt lắm, ta sẽ nhớ kỹ các ngươi.
Còn tên phản đồ kia nữa, rất nhanh thôi ta sẽ tìm ra hắn.
Các ngươi hãy cầu xin sự may mắn cho mình đi, sau này ra ngoài rồi chúng ta chắc chắn sẽ còn gặp lại đấy.
"Đùng đùng đùng..."
Từng tiếng nổ lớn bất ngờ vang lên, làn sương màu đen u ám vốn đang vây lấy đám người của hai ngọn núi cũng bị luồng năng lượng này đánh cho tan tác.
Chỉ là trước khi làn sương mù kia tản đi hết thì Tử Thanh cũng đã kịp dìu theo La Thiên Thiên chạy đi mất, phía sau lúc này chỉ còn tiếng la hét thảm thiết cùng với những tiếng nổ lớn rung động cả rừng cây vang lên mãi không chịu dứt.
"Ầm ầm ầm..."
- Á, tên khốn kiếp kia dám cho nổ pháp khí sao?
- Mau...!mau dựng tầng phòng ngự, pháp khí trung phẩm kích nổ thì cho dù có là Thần Phách Cảnh cũng trọng thương mất mạng đó.
- Á...!tên kia bị điên rồi sao?
- Cứu ta...!á...
- Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau gọi Thần Phách ra cùng ta dựng nên tầng phòng hộ đi, muốn tất cả cùng chôn thân ở đây à?
- La Thiên Thiên, ngươi cứ đợi đấy cho ta.
Hừ...!Huyết Luyện Thanh Liên, Hồng Quang Tụ Đỉnh...!Ngưng cho ta.

Bình Luận (0)
Comment