Lý Nguyên Chu tức giận đến không ngủ được, dứt khoát ngồi xuống làm thơ.
Phẫn nộ ra thi nhân.
Hắn cả một buổi tối sáng tác được mười bài thơ.
Đèn cung đình chiếu rọi xuống, Lý Nguyên Chu cầm thơ lên đọc, cảm thấy chữ mình viết thơ rất tinh hoa, cảm thấy rất hay, có thể xưng kinh điển.
"Trần Trung!" Lý Nguyên Chu hô một tiếng, thấy Trần Trung tiến vào, liền chỉ mười bài thơ trêи bàn nói: "Đóng gói nó lại, đợi đến lúc hừng đông thì đưa cho Ninh tài nhân, nói là cả buổi tối trẫm viết."
Cũng phải cho xấu phi nhìn một chút cái gì gọi là thơ hay?
Lý Nguyên Chu vừa mới nói xong, nhưng lại có chút không thôi nhìn lại thơ mình làm, sửa lời nói: "Đưa năm bài đầu là được, không, đưa ba bài thôi, mấy bài khác cất gọn vào."
Trần Trung nhìn ra hắn đối với thơ không nỡ lòng, đề nghị: "Hoàng thượng, sao người không giữ lại tất cả, đưa bản sao chép cho Ninh tài nhân?"
Mắt Lý Nguyên Chu sáng lên, gật đầu nói: "Cũng có thể."
Hắn đang muốn lấy bút để chép, nhớ tới cái gì đó, đặt bút xuống phân phó Trần Trung nói: "Ngươi đến chép đi!"
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Trung phụng mệnh đóng hộp để thơ do Lý Nguyên Chu làm vào trong, đưa đến Cẩm Tú điện.
Lý Nguyên Chu bởi vì một đêm viết ra mười kiệt tác, tâm tình không tồi, sau khi tảo triều, gọi Nghiêm Vân Tòng cùng tân khoa trạng nguyên Thôi Chinh Minh để bọn họ nhìn thơ.
Nghiêm Vân Tòng nhìn chữ viết liền biết không phải Lý Nguyên Chu, trước nhẹ nhàng thở ra, hoàng thượng thích làm thơ, còn thích nghe đại thần nhận xét, đại thần mỗi lần vì phải lựa ra câu từ ca ngợi thích hợp, cũng là phí không ít khổ tâm.
Thôi Chinh Minh nhìn thấy không phải bút tích Lý Nguyên Chu liền mừng thầm, bật thốt lên hỏi: "Đây là ai viết?"
Lý Nguyên Chu hơi suy nghĩ, đáp: " Lúc trước Húc Viễn có tiến cử cho trẫm một vị tài tử, nói tài tử này thơ tài tuyệt hảo, trẫm từ chối cho ý kiến, Húc Viễn hôm qua liền trình thơ tài tử kia lên, các ngươi nhìn xem bài thơ này viết như thế nào?"
Lý Húc Viễn năm nay mười chín tuổi, là đường đệ của Lý Nguyên Chu, bởi vì được thái hậu yêu thương nên thường hay ra vào hậu cung.
Lý Húc Viễn dù không đứng đắn nhưng cũng là quận vương, tài tử trong phủ hắn viết thơ, tóm lại phải nhận xét thật tốt.
Nghiêm Vân Tòng mở miệng trước nói: "Nhìn ra được người làm thơ có nội tình, chỉ là hắn lại bắt chước phong cách của hoàng thượng, lại dùng từ quá hoa lệ còn có chút hư cấu."
Thôi Chinh Minh dù sao thì tuổi vẫn còn trẻ, không giấu được như Nghiêm Vân Tòng, bật thốt lên nói: "Bài thơ chỉ là trình độ hạng ba, sao có thể xưng tụng tuyệt hảo? Loại trình độ này thần một đêm có thể viết được ba mươi bài."
Sắc mặt Lý Nguyên Chu dần khó coi.
Nghiêm Vân Tòng cùng Thôi Chinh Minh nhìn nhau, lẽ nào bài thơ này là hoàng thượng viết? Như vậy chẳng phải là đã đắc tội nặng với hoàng thượng rồi sao!
Lý Nguyên Chu đè nén cơn giận dữ, khua tay nói: "Các ngươi lui xuống đi!"
Trong Cẩm Tú điện, Ninh Đoan Trang đang ngủ say, lại bị cung nữ Cẩm nhi đánh thức.
Cẩm nhi một bên trêu chọc màn lụa vừa nói: "Tài nhân, đã là buổi trưa, không thể ngủ nữa."
Ninh Đoan Trang xoay người, bất mãn nói: "Bây giờ không có việc gì, còn không cho ngủ đến tối nay sao?"
Cẩm nhi sốt ruột nói: "Tài nhân, sáng sớm Trần công công bên Dưỡng Tâm điện đưa một hộp gấm tới, nói là hoàng thượng ban cho tài nhân, còn nói không được ầm ĩ tới người. Nhưng mà bây giờ người còn đang ngủ, cái này..."
"Tài nhân mau dậy bóc hộp đi! Xem xong còn phải trang điểm, đi Dưỡng Tâm điện tạ ơn hoàng thượng đó!"
"Tài nhân, tài nhân đừng ngủ nữa mà! Hôm qua chuyện người được hoàng thượng triệu kiến đã truyền khắp hậu cung, sáng nay hiền phi nương nương còn cho người đưa lễ vật tới, lát nữa cũng phải đi tạ ơn!"
Ninh Đoan Trang bị lay đến không ngủ được, bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống.
Cẩm nhi trong nháy mắt ôm hộp gấm tới, đặt vào người Ninh Đoan Trang nói: "Tài nhân mau mở ra đi!"
Cái hộp nhẹ thế này, chẳng lẽ là ngân phiếu? Cái này thì ta thích nha! Mắt Ninh Đoan Trang sáng lên, nhấc nắp hộp lên, đập vào mắt là một chồng thơ.
Lý Nguyên Chu đưa mắt nhìn Nghiêm Vân Tòng cùng Thôi Chinh Minh ra khỏi điện, chỉ cảm thấy đầy ngập uất khí, nhưng lại không thể nổi giận, sau đó cảm thấy chính mình có tài nhưng không gặp thời, không ai thưởng thức.
Sắc mặt hắn biến ảo khó lường, đột nhiên nghe được "Đinh" một thanh âm vang lên, liền lập tức đi xem bảng nhỏ.
Bảng nhỏ hiển thị lại bị đánh trừ bốn điểm, còn thêm một nhận xét: "Hoàng đế cặn bã này viết thơ gì vậy? Trong mười bài không có một bài có thể nhìn, toàn bộ không ốm mà rêи, đúng là tuyệt."
Sắc mặt Lý Nguyên Chu đen xì, mở miệng hô: "Trần Trung!"
Trần Trung trong nháy mắt liền tiến vào điện, khom người hỏi: "Hoàng thượng có gì phân phó?"
"Dẫn người đi đem Ninh tài nhân. . ." Lý Nguyên Chu nói còn chưa dứt lời, liền thấy hệ thống đưa ra cảnh cáo: Cách âm mười điểm là âm ba, chỉ cần đối tốt với vị phi tử này, tuyệt đối không thể đắc tội!
Lý Nguyên Chu ngừng lại, hướng phía Trần Trung khua tay nói: "Không sao, đi xuống đi!"
Buổi chiều, Lý Nguyên Chu ngồi trong tẩm điện đọc lại thơ của chính mình, cảm thấy cực kỳ chua xót, trẫm viết thơ nát như vậy sao? Nghiêm Vân Tòng cùng Thôi Chinh Minh nói chỉ là trình độ hạng ba, xấu phi nói là thơ dở tệ, còn đánh điểm trừ. . . .
Trước đó, trẫm chỉ cần làm ra thơ, các nhà thơ đều đến xin, cũng nói viết rất tốt, đòi đóng thành khung treo ở thư phòng. . .
Trẫm chẳng lẽ bị lừa gạt? Thơ của trẫm thật sự không hay, những đại thần kia vì nịnh nọt trẫm nên che giấu lương tâm mà khen?
Lý Nguyên Chu vỗ án, đây là thời điểm thích hợp để trị mấy nịnh thần này!
Mấy ngày sau đó, các nhà thơ hay các quan lại thích viết thơ phát hiện tính tình hoàng đế của bọn họ thay đổi, thích bắt lỗi của bọn họ.
Xưa nay hoàng đế thích làm thơ, những người từng luận qua thơ của hoàng đế đều bị khiển trách, nói hắn viết thơ không ốm mà rêи, không có cảm giác chân thực.
Xưa nay các quan lại đều thích viết trêи sổ con, hiện tại tấu chương bị trả về, hoàng đế phê chỉ thị, về sau không cho phép viết trêи sổ con, dùng lời lẽ ngắn gọn ngay thẳng viết ra ngọn nguồn mọi chuyện là được.
Các đại thần thích thỉnh thoảng thể hiện ra tài năng văn chương của chính mình khi bẩm báo sự việc, liền bị hoàng đế đánh gãy lời nói, hoàng đế thô bạo nói: "Có chuyện nói thẳng, không thì liền lăn ra ngoài!"
Một tháng sau, tập tục trong triều biến đổi, các quan thần viết tấu chương bắt đầu ngắn gọn lại, bẩm báo mọi chuyện chỉ có thể trực tiếp chỉ ra trọng tâm, không còn lòng vòng như cũ.
Lý Nguyên Chu cũng phát hiện đoạn thời gian này phải nhìn tấu chương ít hẳn đi, không giống như trước phải xem từ sớm đến tối muộn, còn không nhìn xong.
Một ngày này hắn sớm xử lý xong chính sự, khó có được chút nhàn rỗi, liền triệu Nghiêm Vân Tòng, hỏi: "Ái khanh, muốn dỗ dành nữ quyến, ngoại trừ tặng quà, còn có biện pháp nào khác không?"
Nghiêm Vân Chúng đáp: "Còn có thể hợp ý, như muội muội của thần thích chơi xích đu, thần liền treo dây đu trong vườn, muội muội liền lập tức vui vẻ, còn làm điểm tâm nói lời cảm tạ."
Lý Nguyên Chu rơi vào trầm tư, bảng nhỏ bị trừ bảy điểm, lúc này nhất định phải dỗ dành xấu phi, tuyệt đối không thể lại để nàng lại đánh điểm trừ.
Sau khi khung xích đu được làm xong ở ngự hoa viên, Lý Nguyên Chu liền phân phó Trần Trung mấy câu.
Trần Trung hiểu ý, rất nhanh đi an bài.
Ngày thứ hai, trời trong gió nhẹ, Cẩm nhi gọi Ninh Đoan Trang rời giường, cười tủm tỉm nói: "Tài nhân, hôm nay thời tiết tốt, không bằng đi ngự hoa viên chơi xích đu?"
Ninh Đoan Trang ở mãi trong cung cũng thấy có chút buồn bực, nghe vậy nói: "Cũng được."
Nàng đứng dậy rửa mặt, theo thói quen kéo bảng nhỏ ra nhìn một lần, xem xong vừa mừng vừa sợ, bảng nhỏ hiện thị Lý Nguyên Chu có tiến bộ, hệ thống ban thưởng nàng mười điểm tích lũy, điểm tích lũy vừa đủ để đổi một vật.
Ninh Đoan Trang nhìn một chút các loại đồ vật, không chút do dự đổi viên làm đẹp da.
Tuy nói làn da nàng rất mềm mại nhưng cùng trong đại mỹ nhân băng cơ ngọc nhan trong truyền thuyết thì vẫn còn kém xa.
Hệ thống biểu thị đổi đồ thành công, có kèm theo lời nói rõ, sử dụng viên làm đẹp da xong thì mười ngày sau mới có hiệu quả.
Ninh Đoan Trang nhìn viên làm đẹp da trong tay, liền cho luôn vào miệng.
Ăn sáng xong, Ninh Đoan Trang liền dẫn Cẩm nhi đến ngự hoa viên, lúc bọn họ đến thì đã thấy xích đu bị người khác chiếm đoạt.
Người ngồi trêи xích đu chính là Lý Nguyên Chu.
"Hoàng thượng kim an!" Ninh Đoan Trang vội vàng hành lễ.
Lý Nguyên Chu khoát khoát tay, liếc Ninh Đoan Trang nói: "Muốn chơi?"
Muốn chơi thì liền cầu trẫm đi, cho trẫm hai điểm cộng.
Ninh Đoan Trang nghe vậy lui ra sau một bước nói: "Thần thϊế͙p͙ chỉ là đi ngang qua, đi ngang qua mà thôi, không dám cùng hoàng thượng tranh xích đu."
Nàng vừa nói vừa hành lễ "Thần thϊế͙p͙ không dám quấy rầy hoàng thượng chơi, xin cáo lui!"
"Không cho phép đi!" Lý Nguyên Chu kìm nén bực bội xuống khỏi xích đu, nói: "Tới đây ngồi đi !"
Ninh Đoan Trang kinh nghi, hoàng đế cặn bã này muốn làm gì? Dùng xích đu để đưa ta lên trời à?
Nàng cẩn thận từng li từng tí ngồi vào xích đu lén lút tự nhủ.
Lý Nguyên Chu: Bình tĩnh, bình tĩnh, không được nổi giận, phải ôn nhu, phải dỗ đến khi xấu phi vui vẻ, sau đó cho trẫm điểm cộng.
Trêи mặt hắn cố gắng nặn ra một nụ cười, thấp giọng nói: "Ngồi xuống đi, trẫm đẩy xích đu cho nàng."
Ninh Đoan Trang kinh ngạc: Cái gì, ta không nghe lầm chứ? Hoàng đế cặn bã này cố ý chờ ở chỗ này, vì muốn đẩy xích đu cho ta sao?
Nàng lập tức nhảy xuống khỏi xích đu, sợ xanh mặt nói: "Thần thϊế͙p͙ không dám để hoàng thượng đẩy xích đu."
Nụ cười trêи mặt Lý Nguyên Chu cứng đờ, lập tức tự khuyên bảo chính mình phải ôn nhu, liền ôn nhu nói: " Vậy nàng muốn thế nào?"
Ninh Đoan Trang lập tức đáp: "Hoàng thượng thích chơi xích đu đúng không? Thần thϊế͙p͙ đẩy giúp hoàng thượng!"
Lý Nguyên Chu trầm mặc ngồi lên xích đu, được thôi, xấu phi không thích chơi, mà lại thích đẩy xích đu, trẫm hi sinh một chút thì có sao?
Ninh Đoan Trang dùng sức đẩy dây xích đu, một bên thầm mắng, hoàng đế cặn bã này là có chủ ý muốn giày vò người khác sao? Mặt trời cao như thế, cố ý chạy tới đây để chờ, chỉ vì để muốn ta đẩy dây xích đu cho hắn?
Lý Nguyên Chu thấy Ninh Đoan Trang đẩy cao, không kêu dừng mà còn phối hợp kêu lên: "Cao lên, cao thêm chút nữa!"
Cao hứng như vậy sao? Có thể đánh điểm cộng rồi chứ?
Ninh Đoan Trang rốt cục không đẩy được, ngừng tay nói: "Hoàng thượng, thần thϊế͙p͙ thật sự không còn sức nữa, có thể cáo từ không?"
Lý Nguyên Chu quay đầu nhìn Ninh Đoan Trang, rộng lượng nói: "Đi thôi! Sáng mai lại đến!"
Cái gì, sáng mai còn phải đến? Ninh Đoan Trang bi phẫn.
Lý Nguyên Chu trở lại Dưỡng Tâm điện, liền kéo bảng nhỏ ra xem, quả nhiên thấy phía trêи có ghi điểm.
Không phải điểm cộng mà hắn mong đợi, là âm hai điểm, tổng điểm của hắn đã cao tới âm chín, hệ thống phát ra cảnh báo nghiêm trọng.
Điểm trừ mà không có lời bình, chỉ có sáu chấm đen nhỏ.
Lý Nguyên Chu trợn mắt há mồm, không nghĩ ngợi nhiều được, gọi Trần Trung hỏi: "Theo ngươi thì trẫm phải làm như thế nào để chinh phục được cung phi?"
Trần Trung chân thành nói: "Hoàng thượng sủng hạnh bọn họ, làm bọn họ mang thai hài tử là được rồi."
Lý Nguyên Chu bừng tỉnh đại ngộ, trẫm sao không nghĩ tới cái này? Xấu phi tiến cung, mong muốn có hi vọng, bất quá là ân sủng của trẫm mà thôi!
Chỉ cần trẫm hi sinh chính mình, sủng hạnh nàng, còn sợ nàng không nghe lời sao?
Hắn nói: "Trần Trung, đi nói cho Ninh tài nhân, nói trẫm tối nay sẽ tới chỗ nàng!"