Trầm Chu

Chương 1

Chuyến đi kéo dài mười mấy tiếng cuối cùng cũng kết thúc.

Cố Trầm Chu vừa xuống khỏi máy bay liền thấy trên sân bay có một chiếc xe việt dã đeo biển quân đội đã dừng ở đó, một người trẻ tuổi tầm hai mươi ba, hai mươi tư, hai tay đút trong túi, đi giày quân đội cao cổ, dáng vẻ bất cần tựa trên cửa xe.

Khóe môi Cố Trầm Chu theo bản năng nhếch lên, đi về phía đối phương.

Người trẻ tuổi đứng bên cạnh xe việt dã cùng lúc ấy cũng nhìn thấy Cố Trầm Chu, anh ta bước nhanh về phía trước vài bước ôm siết lấy cổ Cố Trầm Chu:

“Chào mừng trở về.”

Anh ta lập tức lùi về phía sau một bước, liếc mắt đánh giá qua hai lượt, vẻ mặt liền tỏ ra kinh ngạc:

“Xem ra cậu ở bên ngoài cũng không tệ đâu.”

“Sao có thể so được với Vệ thiếu gia oai phong hô một tiếng trăm người vâng theo?”

Cố Trầm Chu thoải mái trả lời.

Vệ Tường Cẩm nhịn không được mỉm cười:

“Đây còn không phải là học từ Cố thiếu gia hay sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng anh ta liền cảm thấy có chút không ổn, vội vàng vỗ vỗ xe chuyển đề tài.

“Nào, lên xe, mình đã đặt chỗ ở Quốc Sắc Thiên Hương, Lâm tam Chu tứ đều có mặt, anh em chúng ta đã ba năm không được gặp mặt chính thức rồi.”

Cố Trầm Chu gật gật đầu, trong lúc nói mấy câu vừa rồi thì vẻ mặt anh đã khôi phục sự bình tĩnh, không còn sự gần gũi cùng bất ngờ lộ ra ngoài như lúc mới xuống máy bay nữa.

Xe việt dã khởi động rồi lái dọc theo sân bay đi thẳng ra bên ngoài, không hề gặp chút trở ngại nào.

Cố Trầm Chu điều chỉnh chỗ ngồi, dựa vào lưng ghế thả lỏng thân thể. Kính soi trong xe và kính chiếu hậu lờ mờ chiếu ra dáng vẻ của anh: Tóc ngắn, gương mặt trẻ trung, làn da tái nhợt, hơi gầy gò… Anh đột ngột mở mắt ra, ánh mắt xuyên qua mặt kính, khí thế quanh người trở nên sắc bén.

Vệ Tường Cẩm ở bên cạnh nói:

“Ông cụ nhà các cậu là nhả ra cho cậu quay về? Ông ấy lúc bình thường thì ôn hòa hơn ông nội mình, nhưng một khi trở nên nghiêm túc thì ai cũng không khuyên được, năm đó chú cậu nhất định muốn cưới người phụ nữ mà ông ấy không vừa mắt liền trực tiếp bị đánh gãy một chân đuổi ra ngoài, hiện tại cũng đã mười mấy năm còn không cho quay về, rốt cuộc cũng là thể diện của đứa cháu đích tôn đời thứ ba như cậu lớn, có thể khuyên được ông cụ nhả ra…”

Cố Trầm Chu mỉm cười:

“Không phải ông cụ nhả ra, là tự mình chạy về đây.”

Tay lái của Vệ Tường Cẩm thiếu chút nữa thì trượt đi, anh ta giật mình liếc mắt đánh giá Cố Trầm Chu một cái:

“Tự cậu quay về? Bọn họ không biết sao?”

Anh ta nhíu mày.

“Có muốn mình hủy cuộc gặp mặt này không, mọi người đều trưởng thành cùng nhau, sẽ không nói gì đâu.”

“Không sao, việc này cũng đúng lúc.”

Cố Trầm Chu nói.

“Nếu mình quay về thì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Vệ Tường Cẩm nghe Cố Trầm Chu nói như vậy cũng thả lỏng hơn, lập tức nói sang chuyện khác:

“Mình nghe nói lúc cậu đi ra nước ngoài thì chú Cố còn chuẩn bị vài vệ sĩ đi cùng cậu sang đó? Coi như là vì trông chừng cậu, không ngờ rằng… Trên cổ tay cậu đeo cái gì đấy?”

Anh ta đột nhiên hỏi, từ lúc bắt đầu gặp lại Cố Trầm Chu thìchuỗi hạt đeo trên cổ tay đối phương đã thu hút lực chú ý của anh, chỉ là mới gặp mặt cũng không thể không biết xấu hổ mà hỏi, hiện tại sau khi trò chuyện được vài câu, tìm về cảm giác quen thuộc năm đó rồi mới không nhịn được mở miệng.

“Lấy từ chỗ tế Thần Chiến Tranh.”

Cố Trầm Chu thờ ơ nói, tiếp đó thấy Vệ Tường Cẩm tỏ vẻ hơi nghi hoặc, anh lại giải thích:

“Thu hoạchđược, làmột món đồ cổ bằng ngọc dương chi.”

“Màu sắc này thật đúng là khá tốt.”

Vệ Tường Cẩm nói, lại xem xét chuỗi hạt châu đeo tay kia vài lần: Đó là một chuỗi hạt đeo tay do mười tám hạt châu màu ngà xâu thành, các hạt châu được đẽo gọt cũng không giống nhau, hình dáng các hạt châu không theo quy tắc nào, tổng thể mà nói có vẻ cổ xưa quê mùa, nhưng vẻ trơn bóng đặc biệt của ngọc dương chi lại cho người ta cảm giác toàn vẹn vừa ý, liếc mắt nhìn một cái lại thấy vô cùng kỳ lạ.

“Thứ này từ đâu chạy được vào tay cậu?”

Vệ Tường Cẩm nghe vậy thì cảm thấy bất kể là cảm giác trơn bóng hay màu sắc dễ nhìn đều xinh đẹp đến mức có chút khoa trương. Nhưng loại người như bọn họ dù sao cũng không thể lấy hàng giả đến hù dọa người khác.

“Ngày nào đó mình cũng mua một chiếc, đến ngày mừng thọ thì tặng cụ bà nhà mình.”

“Lúc đi dạo chợ ở nước ngoài thì nhìn thấy thứ này, bên đó mình vẫn cònchút nguyên liệu khá tốt lắm, lần sau sẽ đưa cho cậu, tự cậu tìm người đánh bóng khắc hình đi.”

Cố Trầm Chu nói, thuận tay chuyển chuyển chuỗi hạt đeo tay màu ngà trên cổ tay trái mình.

“Dựa vào tình cảm của chúng ta, cậu lấy bao nhiêu?”

Vệ Tường Cẩm hỏi.

Cố Trầm Chu nhướn mày:

“Anh em với nhau, đưa đồ mà cũng phải nói đến cái này sao? Không hạ giá.”

Vệ Tường Cẩm vui mừng, đang muốn nói chuyện thì di động trên xe kêu vang, anh tiếp điện thoại, nghe xong vài câu thì sắc mặt liền trở nên không tốt lắm.

“Có chuyện gì?”

Cố Trầm Chu hỏi.

“Tôn Phái Minh lại đến nữa.”

Vệ Tường Cẩm nói với Cố Trầm Chu trong lúc nghe điện thoại, tiếp đó anh nói với người ở đầu điện thoại bên kia ngay trước mặt Cố Trầm Chu.

“Có thứ gì hay cũng đến kêu gào, cho gã chút mặt mũi liền thật cho rằng mình là nhân vật lớn cỡ hay sao? Cậu nói cho gã, mấy anh đây gặp mặt không có chỗ cho gã!”

Người ở đầu điện thoại bên kia chần chừ một chút:

“Chút việc nhỏ này cũng không đến mức như thế, Vệ thiếu gia, tôi thấy Tôn thiếu gia rất có thành ý.”

Cố Trầm Chu ở vị trí phó lái thấy cánh tay Vệ Tường Cẩm khẽ động chuẩn bị ném điện thoại di động sang bên cạnh. Anh buông một câu ngay trước khi Vệ Tường Cẩm nổi cáu:

“Đến thì đến đi.”

Tay Vệ Tường Cẩm khựng lại, đè nén lửa giận nói với đối phương vài câu xong liền ném điện thoại về chỗ cũ.

Hai người im lặng suốt dọc đường đến Quốc Sắc Thiên Hương, Vệ Tường Cẩm dừng xe lại giao chìa khóa cho bảo vệ phía sau, thở dài ra một hơi:

“Cậu nói lần này là chuyện gì chứ, tên nhóc kia chính là một lòng mong cậu không thoải mái đấy.”

“Chỉ bằng gã?”

Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm sóng vai đi vào bên trong. Ánh mắt của quản lý Quốc Sắc Thiên Hương rất sắc bén, hai người vừa bước vào cửa liền vội vàng tươi cười chạy ra nghênh đón từ xa:

“Vệ thiếu gia, Cố thiếu gia, đã lâu không thấy! Buổi sáng hôm nay chim khách vừa kêu to bên cửa sổ, tôi cân nhắc một chút liền giữ lầu Ích Thanh lại, này thật đúng là ứng lên người hai vị đấy.”

“Hôm nay đến cùng bạn bè nênđã bao trọn đình Thiên Hòa, chúng tôi tự đi qua được rồi.”

Vệ Tường Cẩm vừa gặp Cố Trầm Chu, không kiên nhẫn khi có người đi theo bên cạnh nên đuổi quản lý đi rồi liền nghiêng đầu cười nhẹ với Cố Trầm Chu:

“Ba năm không gặp, uy phong của Cố thiếu gia không giảm đâu. Tôn nhị này vài năm nay có sức nhảy nhót, cũng nên dạy dỗ gã một chút, dù là nhà bọn họ thì vẫn còn kém một phần đâu.”

Khóe môi Cố Trầm Chu nhếch, lên vẫn chưa nói gì tiếp.

Đình Thiên Hòa xây ở vườn sau của Quốc Sắc Thiên Hương, cũng là tòa kiến trúc được trang hoàng theo phong cách cổ độc đáo cách lầu chính gần nhất.

Hai người đi qua cửa hoa rủ rồi bước lên chiếc cầu đá nhỏ, cá chép dưới cầu đá đang kết thành đàn bơi qua bơi lại vẽ ra từng làn sóng gợn, còn có mấy con bơi tới dưới lầu ngơ ngác nghe tiếng cười cùng tiếng trò chuyện truyền ra từ trong lầu.

Ao nhỏ uốn lượn một đường từ cửa vào đến trước đình Thiên Hòa, ảnh ngược của mái hiên hành lang của tòa lầu nhỏ hai tầng phản chiếu trên gợn sóng lăn tăn. Người ngồi bên cửa sồ tầng hai nhìn thấy hai người trước tiên, đẩy cánh cửa sổ ra nhoài xuống:

“U, Cố thiếu gia và Vệ thiếu gia cuối cùng cũng đến đây rồi, chúng tôi đều đang mỏi mắt chờ mong đây.”

Vệ Tường Cẩm đi vào đình Thiên Hòa, đưa mắt đảo qua một lượt không phát hiện ra người nhìn không quen mặt thì vẻ mặt liền dịu đi rất nhiều, trên mặt cũng mang theo ý cười:

“Đến muộn là lỗi của tôi, sẽ uống cạn trước ba ly để tạ tội.”

Vệ Tường Cẩm có thân phận gì? Là độc đinh đời thứ ba của nhà họ Vệ. Lão thái gia đương nhiệm của nhà họ Vệ chính là lão Tướng quân giúp Nguyên thủ khai quốc năm đó giành chính quyền, rất có tiếng nói trong giới chính trị, lực ảnh hưởng trong giới quân sự cũng càng không thể tưởng tượng nổi. Ba ly rượu này dù anh ta đồng ý uống người khác cũng không dám tùy tiện nhận, lập tức liền có người cười nói:

“Hôm nay mọi người đến là để bày tiệc tẩy trần đón Cố thiếu gia, Vệ thiếu gia và Cố thiếu gia tình cảm tốt cũng đừng để một người biểu hiện hết, cũng nên cho chúng tôi cơ hội phát huy một chút.”

“Vệ tam thế nào tôi còn không biết sao?”

Nét mặt Cố Trầm Chu giãn ra cười nói:

“Mặc kệ cậu ta, mọi người cùng uống một ly.”

Ở đây cũng chỉ có một người dám đường hoàng gọi Vệ tam mà Vệ thiếu gia còn cười tủm tỉm nghe. Mấy người ở đây trao đổi một ánh mắt mờ ám, lập tức có vài người đứng ở phía sau mở chai lần lượt rót rượu cho mọi người.

Cố Trầm Chu nâng ly trước:

“Ba năm không gặp, tôi kính trước, mọi người cứ tùy ý.”

Mọi người lần lượt tỏ ra khách sáo, không người nào bỏ lỡ, tất cả đều cạn một ly với Cố Trầm Chu.

Cố Trầm Chu tùy ý cầm lấy một chai rượu trên bàn trà, lại chọn một chai Louis XIII ném cho Vệ Tường Cẩm.

Vệ Tường Cẩm cầm rượu xong cũng không bận tâm cái khác, dứt khoát rót đầy một ly rồi nâng lên về phía Cố Trầm Chu, sau đó uống cạn một hơi.

Vẻ u sầu trong mắt Cố Trầm Chu tan đi không ít, tiếp đó cũng dứt khoát uống cạn một hơi.

Ba ly như thế qua đi mới có những người khác đi lên trò chuyện với Cố Trầm Chu, nói một chút về chuyện trong ba năm này, cũng hỏi tình hình của Cố Trầm Chu ở nước ngoài. Nhưng bất kể nói về đề tài gì thì Cố Trầm Chu đều tỏ ra thản nhiên, chỉ lúc nào Vệ Tường Cẩm ghé sát mới nói nhiều thêm hai câu, vài lần như vậy những người khác cũng đều xem hiểu ánh mắt, tự mình đi tìm người khác để nói chuyện hoặc chơi đùa với nhau, để lại không gian cho hai người.

Bất tri bất giác đã uống hết hơn nửa chai, Vệ Tường Cẩm buông ly rượu, thở ra một hơi tựa lưng vào ghế ngồi. Người bên cạnh thấy vậy bèn muốn rót rượu cho anh ta, anh ta khoát tay từ chối, tự mình cầm chai rượu tùy ý rót một chút, lại rót thêm một ít cho Cố Trầm Chu.

“Vẫn chưa có hỏi cậu, mấy năm qua ở nước ngoài sống như thế nào?”

Anh ta xoay xoay ly rượu trong tay, nhìn Cố Trầm Chu, sắc mặt có chút kỳ quái.

“Nhưng nói thật, nếu cậu nói cậu sống không được tốt lắm thì mình thực sự có chút không tin nổi.”

Cố Trầm Chu nghe vậy liền cười.

Vệ Tường Cẩm tựa như bị nụ cười này khiến cho hơi lóa mắt, anh ta lắc lắc đầu, nhịn không được nói:

“Đi ra ngoài một chuyến này cậu cũng thay đổi quá nhiều, thật giống như được mạ một lớp vàng lên rồi mới quay về!”

“Đúng không?”

Cố Trầm Chu không bận tâm lắm.

“Chẳng lẽ mình còn phải dát vàng lên cho cậu sao?”

Vệ Tường Cẩm nhướn mày, còn nói:

“Về sau đi tán gái cũng không thể tìm cậu đi cùng.”

“Yên tâm, về sau cậu xem trọng người nào mình sẽ câu về giúp cậu, cam đoan mọi việc sẽ đều thuận lợi.”

Cố Trầm Chu cười nói.

“Là câu lên giường cậu hay câu lên giường mình?”

Vệ Tường Cẩm tức giận nói, tiếp đó anh ta trầm ngâm một chút, lại nhắc đến.

“Cậu ở nước ngoài…”

“Sống rất khá.”

Lần này Cố Trầm Chu dứt khoát trả lời đối phương. Anh dừng lại một chút,lại nói thêm:

“Vô cùng tốt.”

“Nói cụ thể chút xem.”

Vệ Tường Cẩm nhướn mày.

“Mình nghĩ đã… Cầm B.A, F.C. Một bằng thạc sĩ, ba bằng tốt nghiệp…”

(BA – Bachelor of Art: bằng cử nhân do hai trường Oxford và Cambridge của Anh cấp cho sinh viên tốt nghiệp; FC: Có lẽ là FCE – First Certificate in English của trường đại học Cambridge – source: Google.)

Cố Trầm Chu đáp.

“Ồ!”

“Còn quật ngã được hai tên đặc chủng đã cản trở cậu mấy lần kia, trói bọn họ lại để trên bàn cho cậu báo thù, vừa lòng chưa?”

“Ồ!!”

Vệ Tường Cẩm lần này là thật sự kinh sợ.

“Thật sao?”

“Không thì mình quay về kiểu gì?”

Ngữ giọng của Cố Trầm Chu thản nhiên, rõ ràng là không có mấy hứng thú với đề tài này.

“Hai tên kia không đề phòng, có lẽ là phải làm bảo mẫu nên trong lòng cũng không được dễ chịu lắm đâu.”

“Bọn họ có thể điên đến mức nào. Nếu không nể cậu, mình đã sớm dạy dỗ bọn họ.”

Nói đến đây Vệ Tường Cẩm cũng thấp giọng giải thích với Cố Trầm Chu, những người trong lầu đã cầm bài và xúc xắc tốp năm tốp ba đi chơi với nhau.

“Khi đó tình cảnh của cậu không tốt lắm, mình cũng không dám quậy quá mức…”

Anh ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

“Sao cậu lại biết được mình đã qua đó vài lần?”

Lúc anh ta trò chuyện với Cố Trầm Chu cũng không hề nhắc đến chuyện này, chuyện hai tên lính đặc chủng đã ngăn cản anh ta thì càng không thể biết đến.

Cố Trầm Chu vừa muốn trả lời, một giọng nói đã truyền vào từ ngoài cửa:

“Mọi người đều đến rồi à? Xem ra là tôi đến muộn.”

Tiếng huyên náo trong phòng lập tức yên lặng. Vệ Tường Cẩm tức thì trầm mặt, đặt mạnh ly xuống bàn.

Một thanh niên trẻ tuổi mang theo vài người đến,gương mặt xẹt qua vẻ không vui, nháy mắt lại lộ ra vẻ tươi cười rạng rỡ đầy mặt đi đến.

“Đã lâu không gặp Vệ tam thiếu gia, Trương thiếu gia, Chu thiếu gia, mọi người đều có mặt, a –“

Gã đột nhiên kéo dài giọng:

“Có lỗi có lỗi, ngay cả Cố thiếu gia cũng có ở đây! Chỉ trách tôi vừa rồi mắt không tốt lại không thấy rõ ràng. Cố thiếu gia trở về từ lúc nào vậy? Ra nước ngoài chơi có vui không? Khẳng định là rất vui vẻ nhỉ, bằng không vì sao ba năm liền đều không thấy bóng dáng của Cố thiếu gia đâu.”

“Tôn thiếu gia biết vì sao đã lâu không gặp được tôi không?”

Ngồi nghiêm trang trên chiếc ghế khắc hoa, lúc Vệ Tường Cẩm giận tái mặt liền tự nhiên toát ra một loại nghiêm trang đặc biệt chỉ thế gia quân nhân mới có. Anh ta thản nhiên nói:

“Bởi vì tôi không muốn gặp cậu, không thoải mái khi thấy cậu mỗi ngày đều lướt qua lướt lại trước mặt tôi, nói như vậy đã đủ rõ ràng chưa? Tôn nhị.”

Lần này thật sự là đánh thẳng vào mặt, Tôn nhị đứng ở một bên ánh mắt đầy vẻ hung ác nham hiểm.

Trong phòng yên tĩnh.

Người ngồi trong góc đưa tay giấu trong túi áo bấm vài cái, người cách hắn không xa lấy di động đang rung liên hồi ra, liếc mắt nhìn màn hình một cái thấy một câu ‘Vệ thiếu gia đây là quyết tâm muốn ra mặt chống đỡ cho Cố thiếu gia…’, liền thầm kín lộ ra một nụ cười mỉm thấu hiểu với đối phương, lặng lẽ ấn bàn phím vài cái: ‘Còn không phải sao? Chuyện ba năm trước đáp lại vào hôm nay đấy.’

“Sao mình lại không biết cậu có qua?”

Giọng nói thong thả đánh vỡ không khí có chút đông cứng, Cố Trầm Chu giống như không hề để ý đến sóng ngầm trước mắt, tiếp tục đề tài trước đó.

“Anh em mười mấy năm, mình còn không biết cậu là người như thế nào, sẽ làm ra chuyện gì chắc?”

Anh tạm dừng một chút, nghiêng đầu lộ ra một nụ cười, nhưng ý cười không hề lan đến đáy mắt:

“Quả thực là đã lâu không gặp, Tôn thiếu gia.”

*Chú: Cách gọi Vệ tam là ý chỉ Vệ Tường Cẩm là thiếu gia đời thứ ba nhà họ Vệ, Lâm tam, Chu tứ, Tôn nhị ở trên và cách gọi tương tự như vậy sau này xuất hiện trong truyện cũng có ý nghĩa như thế.
Bình Luận (0)
Comment