Trầm Chu

Chương 101

Ông chủ Phương kí hợp đồng mua bán với người dân trong thôn còn đến sớm hơn cả dự đoán của mọi người.

Khoảng 2 giờ 40 phút chiều, một chiếc xe jeep đi vào trong thôn, mấy đứa nhóc ngồi xổm ở cửa thôn chơi bắn bi lập tức tản ra, vừa hô ‘Xe đến rồi! Xe đến rồi!’ vừa chạy về nhà mình.

Trưởng thôn đang tính toán chi phí cần thiết cho việc đào hồ nước với công nhân trong công trường vội vàng chạy về phía cổng thôn, Cố Trầm Chu ở trong nhà trệt cũng kết thúc giờ nghỉ trưa của mình, đi ra ngoài cửa.

Hạ Hải Lâu vẫn đứng nguyên vị trí cũ phun ra điếu thuốc cuối cùng trong miệng mình, cách vài bước theo sau Cố Trầm Chu.

Chỉ trong nửa tiếng mà hắn hút gần hết một bao thuốc, hút đến mức chính đầu mình cũng có phần tê dại, cho dù đứng ở cửa thông gió thì toàn bộ gian nhà cũng ngập tràn sương khói, mùi cực kì gay mũi, cũng may mà Cố Trầm Chu vẫn có thể co người trên ghế ngủ nguyên một giấc dưới tình trạng như vậy.

Bánh xe cao lớn của chiếc Jeep màu xanh lục quân đội nghiến qua lớp đất vàng chậm rãi dừng lại bên trưởng thôn đang đứng ở cổng chính. Cửa xe mở ra, người bước từ ghế phó lái xuống chính là ông chủ Phương lần trước đã đến đây bàn bạc về hợp đồng với trưởng thôn.

Trưởng thôn vừa bước lên phía trước hai bước đã thấy ông chủ hơn bốn mươi tuổi kia nhanh chóng vòng ra đằng sau xe kéo mở cửa xe để một người trẻ tuổi ngồi ghế sau bước xuống, sau đó mới trưng ra gương mặt tươi cười nói với trưởng thôn và Cố Trầm Chu:

“Trưởng thôn Chu, Chủ nhiệm Cố, đây là ông chủ của chúng tôi, bởi vì ngài ấy cảm thấy rất hứng thú với Thanh Tuyền nên đặc biệt đến đây xem xét tình tình.”

Người trẻ tuổi bước xuống xe tuổi tác cũng xấp xỉ Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu, anh ta được ông chủ Phương giới thiệu xong thì trước tiên mỉm cười bắt tay trưởng thôn, sau đó mới đi đến trước mặt Cố Trầm Chu, hai tay cùng đưa ra nắm lấy một bàn tay của đối phương lắc lắc thật mạnh:

“Chủ nhiệm Cố, hân hạnh được gặp mặt, rất hân hạnh.”

Cố Trầm Chu mỉm cười:

“Giám đốc Lưu khách sáo quá.”

Ông chủ Phương đi theo sau Lưu Vân Huy lập tức cảm thấy đám dây thần kinh trong khoang miệng giật giật: Người khác không biết thân phận của ông chủ mình là gì chứ ông lại rõ mồn một đấy, Lưu Vân Huy chính là con trai của Tỉnh trưởng tỉnh Dương Hoài Lưu Bình Sơn, là Đại Thái tử dù đi hết cả tỉnh Dương Hoài cũng không có ai dám đụng chạm, hôm nay sao lại…?

Ông chủ Phương bên này vừa thấy sợ vừa thấy lạ, Lưu Vân Huy bên kia lại vừa mừng vừa lo: Đây cũng không tính là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Cố Trầm Chu nhưng lại chính xác là lần đầu tiên có thể tiếp xúc trực tiếp với đối phương. Cha anh ta Lưu Bình Sơn và ông bố Cố Tân Quân của Cố Trầm Chu tuy tính theo cấp bậc đều là cán bộ chính trị cấp tỉnh, nhưng sức nặng của Bộ trưởng Bộ Tổ chức Trung ương cùng mấy tay hạng hai hạng ba ở địa phương chỉ cần nói ra ai cũng biết là khác biệt. Bản thân anh ta ở địa phương đương nhiên là vinh quang, nhưng vài dịp được vào kinh thành cùng Lưu Bình Sơn cũng đôi lần muốn phá rào chen chân vào giới các vị đời thứ ba ở kinh thành, nhưng kết quả là dù dùng hết phương pháp lẫn tiền bạc cũng chỉ có thể xoay vòng vòng ở bên ngoài, sự khác biệt so với Cố Trầm Chu đứng ở trung tâm của giới có thể ví bằng khoảng cách giữa Trái Đất và Mặt Trời.

Hiện giờ Cố Tân Quân ở trung ương được phái xuống địa phương, tuy là giáng chức nhưng chỉ với thế lực của nhà họ Cố ở kinh thành, khó dám chắc được đến lúc nào sẽ lại được thăng chức quay về — hơn nữa cùng một lúc lại có cả Hạ Nam Sơn bị phái xuống cùng Cố Tân Quân – nếu hiện giờ cha anh ta bắc được quan hệ tốt với Cố Tân Quân, tương lai khi Cố Tân Quân quay về trung ương nói không chừng có thể thuận tay mang theo cha anh ta bước lên bậc thang nữa, đó mới là một lời nặng tựa ngàn cân của Tướng quân nơi đất phong!

Nghĩ đến đây Lưu Vân Huy càng không dám sơ suất, sau khi bắt tay với Cố Trầm Chu xong lại vô cùng nhiệt tình gọi một tiếng ‘Giám đốc Hạ’ rồi bắt tay Hạ Hải Lâu thật chặt.

Trò chuyện vài câu đơn giản xong, mọi người đi về phía nhà trưởng thôn.

Trong phòng khách, ông chủ Phương ngồi xuống liền rút công văn trong túi đựng hợp đồng ra đưa cho trưởng thôn Chu.

Trưởng thôn Chu vừa đón lấy đã lập tức rút chiếc kính lão đeo lên, đọc cẩn thận từng chữ một trên hợp đồng.

Trong quá trình chờ đợi, Cố Trầm Chu thấp giọng giới thiệu sơ qua về thôn Thanh Tuyền với Lưu Vân Huy, Hạ Hải Lâu không có việc gì làm nên ngồi ở bên cạnh, lại rút một điếu thuốc ra bắt đầu phun mây nhả khói.

Xem được một lúc lâu, vị trưởng thôn già xem hợp đồng chợt giật mình:

“Khoản dự chi lên đến chín vạn ba ngàn đồng?”

Đã được Lưu Vân Huy mớm lời từ trước, ông chủ Phương đích thân sắp xếp hợp đồng lập tức bày ra nụ cười mỉm hơi gượng gạo lại vẫn hiện rõ chút ngạo khí: Đây là hợp đồng có ưu đãi nhất! Ông ta vừa muốn lên tiếng thì bên cạnh đã vang lên tiếng cười nhạo ngắn ngủi, là của Hạ Hải Lâu đang rít thuốc:

“Chín vạn ba? Keo vậy à?”

Nụ cười lập tức cứng lại trên mặt ông chủ Phương.

Lưu Vân Huy ở một bên cũng cảm thấy như nằm trên họng súng: Nói thật chỉ cần có thể đáp lên con thuyền Cố Trầm Chu, anh ta không thèm để ý chuyện tăng thêm một con số không phía sau món chín vạn ba, nhưng hiện giờ người ta đang bàn chuyện làm ăn, chèo chống gần chết thì một năm cũng chỉ được đến chừng mười vạn lợi nhuận, nếu anh ta lập tức cầm chín mươi vạn ra thì không phải đã phơi bày mục đích quá rõ ràng rồi? Nhỡ như đối phương hiểu lầm thành mình có lòng hại người nên cho đào sẵn hố để người ta nhảy xuống, lúc đó mình khóc với ai? Nói đi cũng phải nói lại, người có thân phận như Cố Trầm Chu hẳn là không đến nỗi coi trọng một trăm vạn chứ…

“Đám thuốc cậu hút lúc giữa trưa vẫn còn chưa đủ à?”

Cố Trầm Chu không bận tâm đến mấy lời vừa rồi của Hạ Hải Lâu, chỉ thản nhiên nói:

“Dừng hút một lát đi.”

Nói xong trực tiếp đẩy chén trà trước mặt mà mình vẫn chưa hề chạm đến qua – ngay lúc trà mới đưa lên, Hạ Hải Lâu đã xua tay từ chối.

Hạ Hải Lâu liếc mắt nhìn chén trà trước mặt một cái, bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn dụi tắt tàn thuốc đi, nâng chén trà lên nhấp một ngụm nước trà bên trong.

Trưởng thôn Chu cầm hợp đồng ngồi một góc cũng nhìn ra được bầu không khí giữa mấy người này không được ổn lắm, ông ta thầm căn nhắc một lát rồi cười đưa hợp đồng cho Cố Trầm Chu:

“Chủ nhiệm Tiểu Cố, đây là do cậu lôi kéo đến được để giúp thôn chúng tôi, cậu xem thử xem thế nào.”

Cố Trầm Chu gật đầu đón lấy lật xem, chỉ chú ý trọng điểm vào nghĩa vụ cùng yêu cầu trong hợp đồng: Dự chi phí gieo trồng là chín vạn ba, trong đó bao gồm phí tổn mua đất đai, phí tổn mua giống cây, đó là để đảm bảo cho người dân trong thôn có thể từ bỏ một phần công việc nhà nông trong năm đầu tiên để gieo trồng ở thôn Thanh Tuyền trước; song song với đó, Huy Sơn được độc quyền thu mua trái cây thu hoạch được ở thôn Thanh Tuyền trong năm năm đầu tiên, năm năm sau mới còn quyền đưa ra giá ưu đãi để giành quyền thu mua.

Xét trên phương diện buôn bán, đây là một bản hợp đồng rất ổn.

Cố Trầm Chu trả lại hợp đồng cho vị trưởng thôn già rồi cười nói với Lưu Vân Huy:

“Giám đốc Lưu rất có thành ý.”

Chỉ cần đối tượng chính vừa lòng là được! Lưu Vân Huy đáp:

“Việc làm ăn chính là như thế, hai bên đều có lợi nhuận mới có thể đảo bảo sự hợp tác hòa thuận lâu dài, không thể nào chỉ luôn có một bên kiếm sạch hết tiền đúng không?”

Cuối cùng vẫn lén đâm Hạ Hải Lâu một nhát.

Cũng không biết Hạ Hải Lâu đang nghĩ cái gì, hắn chỉ lười biếng liếc mắt nhìn đối phương một cái.

Hai bên đã sớm đạt được ý định, hợp đồng cũng được xem xét rõ ràng, trưởng thôn trực tiếp kí tên mình lên hợp đồng, còn cẩn thận ấn con dấu mới được làm mấy ngày trước xuống.

Ông chủ Phương theo đến đây để xử lí mấy việc vặt này cũng rất phóng khoáng trả toàn bộ tiền ngay tại trận, vì nghĩ đến việc người trong thôn này lấy tiền không quá thuận tiện nên còn trực tiếp mang theo tiền mặt đến.

Vị trưởng thôn già lúc này mới chính thức thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng:

“Ông chủ Phương, giám đốc Lưu, hai vị có muốn đi đến chỗ trồng trọt trên núi của Thanh Tuyền xem qua không?”

Nơi đó đã muốn xem qua từ trước rồi, ông chủ Phương nhìn về phía Lưu Vân Huy.

Đến lúc này, Lưu Vân Huy trực tiếp hỏi Cố Trầm Chu:

“Ý Chủ nhiệm Cố thì sao?”

Cố Trầm Chu hơi trầm ngâm:

“Bên đó tôi và Hạ Hải Lâu đã đi qua hết rồi, chúng tôi đưa giám đốc Lưu đi là được, không cần phải làm phiền người trong thôn.”

Đây là lần đầu tiên Cố Trầm Chu gọi thẳng tên Hạ Hải Lâu trước mặt người cùng trong giới.

Lưu Vân Huy thầm chột dạ rồi lại nhớ đến quan hệ của hai nhà Cố Hạ, bất kể nhìn từ thái độ của Cố Trầm Chu hay Hạ Hải Lâu thì đều không phải là nước sôi lửa bỏng như trong lời đồn đâu. Anh ta vội vàng đồng ý:

“Vậy thì tốt quá, cứ đi theo hai người là được. Giờ ta đi luôn được không?”

“Giờ sẽ đi luôn, để giám đốc Lưu còn kịp quay về.”

Cố Trầm Chu đáp, sau khi đứng dậy khỏi chỗ ngồi lại nói với Hạ Hải Lâu ngồi bên cạnh mình:

“Đi thôi.”

Vẻ mặt Hạ Hải Lâu tràn đầy khó hiểu liếc nhìn Cố Trầm Chu một cái, hơi lắc lắc tay một chút hòng rũ bỏ cảm giác tê dại đang lan khắp các đầu ngón tay, không nói một lời đứng dậy đi theo Cố Trầm Chu cùng ra ngoài.

Cảnh sắc núi Thanh Hương phía sau thôn Thanh Tuyền đúng là không tệ.

Ba người trẻ tuổi đi dọc theo con đường nhỏ lẩn khuất dưới tán cây um tùm, không mất bao lâu đã lên đến vị trí giữa sườn núi, vị trí này chính là chỗ đất phẳng được người dân thôn Thanh Tuyền chỉ lên kể câu chuyện cũ trong chuyến đi cùng đoàn khảo sát công trình thủy lợi của Cố Trầm Chu lần trước.

Thời tiết lần này tốt hơn lần trước rất nhiều, bầu trời xanh thẳm nắng chói chang, ánh mặt trời giống như đã nạm những đường viền vàng lên những đám mây khiến người ta có cảm giác có thể chạm vào được. Hạ Hải Lâu đã ở đây từ nhỏ cho đến năm lên ba bốn tuổi, Cố Trầm Chu vì đến đây làm công việc kêu gọi đầu tư nên cũng đã lên xem nhiều lần cùng người dân trong thôn và ông chủ Phương, chỉ có Lưu Vân Huy là lần đầu tiên đến đây.

Anh ta đứng ngược gió trên vách núi dốc đứng, trước tiên là nheo mắt nhìn lên bầu trời phía xa xa rồi mới cúi đầu xuống nhìn xuống: Căn nhà nhỏ đã bị đè sập trong lần lở đất trước, khe núi đã được người dân dọn dẹp một phần nhưng vẫn còn sót lại một ít đất đá, nhìn qua cũng không được đẹp lắm… Lưu Vân Huy chợt vươn một ngón tay chỉ về phía trước:

“Đó là gì vậy? Hình như có khói trắng bốc lên?”

Cố Trầm Chu dù sao vẫn chưa từng thực sự đi dạo hết núi Thanh Hương nên cũng không biết rõ.

Hạ Hải Lâu đứng đằng sau Lưu Vân Huy từ tốn trả lời:

“Là suối nước nóng, thường xuyên có khỉ nhảy xuống đó ngâm tắm.”

“Khỉ xuống đó –“

Lưu Vân Huy quay đầu lại hỏi Hạ Hải Lâu, nhưng lời mới nói được một nửa đã nghẹn lại trong cổ họng: Ở vị trí cách hai ba bước phía sau anh ta, Hạ Hải Lâu đang túm cổ một con khỉ xách lên trong một bàn tay, một bàn tay khác cầm lấy vuốt trái của con khỉ lắc lắc như đang dạy con khỉ bắt tay!!

Con khỉ này nhảy ra từ chỗ nào thế?

Không đúng, vấn đề là vì sao Hạ Hải Lâu lại chơi trò bắt tay cùng với một con khỉ?

Đây chính là Hạ thiếu gia trong kinh thành đấy, tính cách so với trong lời đồn đãi cũng cách hơi bị xa đi?

Lưu Vân Huy lập tức không còn đủ can đảm để tiếp tục đáp lời với Hạ Hải Lâu, anh ta quay đầu sang nói chuyện với Cố Trầm Chu đứng bên cạnh:

“Chủ nhiệm Cố có từng nghĩ đến việc mở rộng khai thác nơi này chưa?”

“Ừ?”

Cố Trầm Chu hỏi.

Lưu Vân Huy cười đáp:

“Cảnh sắc ở nơi này chính là một loại tài nguyên thiên nhiên đấy chứ, có thể xin giấy phép lập khu sinh cảnh quốc gia, cho dù không xin được thì nơi này có suối nước nóng, chỉ cần sửa sang lại con đường bên ngoài một chút, xây dựng khu nghỉ dưỡng suối nước nóng trên núi thu hút người quanh đây đến ngâm suối cũng rất không tệ.”

Cố Trầm Chu chỉ cười.

Anh đương nhiên hiểu được ý tưởng của Lưu Vân Huy. Đến giúp thôn Thanh Tuyền xây dựng một hạng mục kinh tế là do anh đã biết nơi này có tiềm năng lại vừa vặn có thể quản lí được, coi như tính là trách nhiệm ở địa phương.

Nhưng thôn Thanh Tuyền tổng cộng chỉ có một trăm nhân khẩu, trồng đủ loại cây để phòng ngừa đất màu bị trôi và bảo vệ môi trường coi như thôi đi, nếu như còn muốn khai thác du lịch, xây dựng khu nghỉ dưỡng suối nước nóng – thân phận và quan hệ của Lưu Vân Huy đều ở nơi đó, nếu nói thiệt thì chưa chắc đã bị thiệt, trong thời gian ngắn mà nói đời sống của người dân trong thôn cũng sẽ xuất hiện biết chuyển cực nhanh cực tốt, nhưng hạng mục kinh tế dựa vào quan hệ để kéo đến như vậy cũng không phải là một loại phát triển tốt, vị trí núi Thanh Hương lại xa xôi, phong cảnh không tệ nhưng sẽ không có đại gia giàu có nào chịu lái xe chạy hai ba tiếng đến tận đây. Cố Tân Quân nhiều nhất chỉ ở lại địa phương năm năm, mà thời gian bản thân anh đứng ở trong huyện Thanh Hương này càng ngắn ngủi hơn nhiều, cùng lắm cũng chỉ đến khoảng một năm thôi… Ông trưởng thôn không muốn trực tiếp để Huy Sơn nhận thầu đất đai gây trồng vườn trái cây, muốn tự mình chậm rãi trồng trọt từng bước một cũng là có đạo lý.

Trụ cột phải xây bền chắc một chút, tuy rằng đi có chậm nhưng lại vững vàng hơn rất nhiều.

Huống chi có nhà họ Cố ở đó, cơ hội của anh đã nhiều hơn kẻ khác mấy lần, chỉ cần đóng trụ cột vững chắc rồi thực sự tạo ra được chiến tích thì không một ai có thể lấn át được, vốn không cần gấp gáp khua chiêng gõ trống để bất chợt nổi tiếng.

Trừ lí do đó ra, vẫn còn nguyên nhân khác quan trọng hơn.

Nơi này là chỗ mà trước đây Hạ Hải Lâu từng sinh sống. Anh không biết rốt cuộc Hạ Hải Lâu và Hạ Nam Sơn có ý định gì với nơi này, mục đích căn bản khi đẩy thôn Thanh Tuyền ra là vì muốn cải thiện cuộc sống của người dân nơi đây, ảnh hưởng đến khung cảnh xung quanh cũng không lớn. Nhưng nếu xây dựng khu nghỉ dưỡng suối nước nóng trên núi thì thứ nhất là ảnh hưởng rất nhiều, thứ hai là mục đích cũng không còn đơn giản, nếu Cố Trầm Chu đã biết nơi này có một đoạn dây mơ rễ má như kia, anh không thể nào làm ra chuyện gì có thể đi quá giới hạn được.

“Việc này e rằng không cần hỏi tôi, nên hỏi giám đốc Hạ mới đúng.”

Cố Trầm Chu cười đáp, không gọi lại tên Hạ Hải Lâu mà tiếp tục sử dụng cách xưng hô của Lưu Vân Huy trước đó. Khi người còn ở trong giới chưa đi ra, kêu ai đó là thiếu gia là cho đối phương thể diện, nhưng sau khi ra ngoài rồi thì đương nhiên sẽ chuyển sang dùng địa vị xã hội để xưng hô với nhau – ‘Thiếu gia A’ cho dù có oai phòng đến đâu, nếu để đối phương gọi thì chẳng phải cũng là nhờ ông bố nhà mình đấy ư?

Lưu Vân Huy sửng sốt, thầm nghĩ nếu đối phương nói như vậy thì xem ra nơi này còn phải tìm hiểu thêm chút nữa. Anh ta cân nhắc một lượt lại cảm thấy nếu hợp tác với Cố Trầm Chu cũng chẳng hề gì, nhưng nếu như muốn hợp tác với Hạ Hải Lâu… Anh ta không kìm được lại nhìn sang Hạ Hải Lâu, đúng lúc bắt gặp đối phương túm con khỉ đi đến bên cạnh vách núi rồi vươn tay ra bên ngoài –

Cố Trầm Chu bước lên hai bước, nhấc con khỉ vẫn đang giãy dụa không ngừng trong tay Hạ Hải Lâu qua rồi hơi khom người, tùy tiện đặt con khỉ xuống mặt đất rồi để cho nó chạy.

Hạ Hải Lâu nhún vai liếc mắt nhìn Lưu Vân Huy một cái, dùng giọng điệu cực cổ quái nói:

“Sao nào, giám đốc Lưu có muốn ở lại ăn cơm chiều, vừa uống rượu vừa bàn bạc với tôi về ý tưởng khai thác không?”

Thì ra ngay từ lúc đầu đã đang nhằm vào mình rồi! Lưu Vân Huy cười gượng một tiếng, liếc mắt nhìn sang Cố Trầm Chu lại phát hiện đối phương đang nhìn ra phía xa xa giống như không nghe thấy tiếng mình, trong lòng ngầm hiểu được:

“Cái đó chắc không cần đâu, vừa rồi tôi chỉ là tùy tiện hỏi thăm thôi… Thời gian không còn sớm, tôi cũng nên quay về.”

Cuối cùng Hạ Hải Lâu cũng vừa ý, hắn như cười như không ‘ừ’ một tiếng rồi đưa mắt ra hiệu kêu đối phương biến đi.

“Được rồi.”

Lúc này Cố Trầm Chu mới lên tiếng.

“Cũng cùng xuống thôi, muộn rồi đấy.”

Không khí lúc xuống núi nặng nề hơn lúc đi lên rất nhiều, Lưu Vân Huy thật sự thầm cảm thấy có phần khó hiểu nhưng lại đoán rằng Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu có chuyện cần giải quyết riêng, bởi vậy nên rất khôn ngoan kéo giãn ra một khoảng cách với hai người đi đằng sau. Ba người một trước hai sau đi đến bên cạnh một bụi cây um tùm ở ngã rẽ thì Hạ Hải Lâu tụt ở đằng sau một chút chợt kéo cánh tay Cố Trầm Chu, xoay người một cái liền hoàn toàn kéo giãn khoảng cách với Lưu Vân Huy.

Suốt thời gian một buổi chiều này cũng không phải chỉ có một mình Hạ Hải Lâu khó chịu, nhưng Hạ Hải Lâu là cố ý biểu hiện ra ngoài còn Cố Trầm Chu từ đầu đến cuối luôn giữ ở trong lòng.

Lần này Hạ Hải Lâu đột nhiên vươn tay kéo anh, Cố Trầm Chu thờ ơ rẽ theo sang bên trái hai bước, chệch khỏi con đường nhỏ đi xuống núi đến trước một chỗ bụi cây xum xuê, đang muốn mở miệng thì chân phải đạp lên bụi cây bên cạnh chợt hụt vào khoảng không, thân thể nghiêng ngả đổ về phía bụi cây!

Cảm giác mất cân bằng bất ngờ khiến Cố Trầm Chu không hề chuẩn bị trước lập tức bối rối, khoảnh khắc đầu tiên sau khi phục hồi tinh thần, anh không túm lấy bụi cây bên cạnh mà dùng sức chuyển trọng tâm sang bên chân trái – anh vẫn đang rơi xuống mà bên dưới lùm cây lại là khoảng không!

Nhưng ngay lúc này, Hạ Hải Lâu vẫn còn túm lấy cánh tay Cố Trầm Chu dường như đã sớm đoán được từ trước, không nặng không nhẹ vừa đủ để đẩy Cố Trầm Chu ra bên ngoài.

Cố Trầm Chu tuy không dự đoán được trước đó nhưng đã sớm có chuẩn bị, khuỷu tay xoay vòng một cái đã trực tiếp túm chặt lấy cánh tay của đối phương.

Hạ Hải Lâu mỉm cười thật tươi với Cố Trầm Chu.

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Cố Trầm Chu nhảy nhót lung tung, vừa cảm giác không ổn đã thấy Hạ Hải Lâu cũng nắm lấy cánh tay anh, kéo anh nhảy bật ra đằng trước một cách dễ dàng.

“F*ck –“

Nửa âm tiết bật ra được một nửa rồi ngừng lại trong cổ họng Cố Trầm Chu trùng lặp lẩn khuất trong tiếng cười khoái trá điên dại của Hạ Hải Lâu.

Độ cao khoảng chừng nửa thước, hai người một trước một sau ngã sấp ở trên sườn núi.

Cố Trầm Chu vốn là ngã xuống trong tình trạng không hề chuẩn bị gì, lúc va chạm từ sau lưng lan đến toàn thân, tầm mắt anh lập tức tối sầm. Anh còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm nhận có vật nặng áp lên người mình, tiếp theo có một thứ vừa ẩm ướt lại cực nóng lướt từ cằm đến cổ họng anh –

Là đầu lưỡi của Hạ Hải Lâu!

Trong đầu Cố Trầm Chu vừa mới nảy ra được đáp án thì đau đớn truyền đi khắp thân thể lại đột ngột tập trung trên môi.

Khí nóng phả trên mặt, tiếng thở dốc vang bên tai, chất lỏng chảy ra theo khóe môi, vị tanh mặn tràn ngập trong khoang miệng.

Bức màn tối đen chắn trước mắt Cố Trầm Chu cuối cùng cũng biến mất. Cũng không lâu lắm, chỉ trong thời gian khoảng mười giây, bầu trời và cây cối lại được đong đầy màu sắc, mạt mơ hồ trước mắt cũng dần trở nên rõ ràng, anh phát hiện áo sơ mi của mình đã bị xé mở, Hạ Hải Lâu đang khom mình trên người anh, vẻ mặt say mê cắn bờ vai cùng cổ anh, động tác giống hệt một con chó đang gặm xương – mẹ nó độ mạnh cũng giống!

Cố Trầm Chu dồn sức xuống eo lưng dùng lực mạnh một chút, đùi phải nhấc lên, đầu gối đá mạnh về phía bụng Hạ Hải Lâu, đồng thời tay phải cũng vặn thoát tránh khỏi kìm kẹp của đối phương, nắm tay siết chặt lại vung về phía gương mặt vừa mới ngẩng lên kia!

Tay trái của Hạ Hải Lâu đang đè lên Cố Trầm Chu nhanh chóng nhấn xuống dưới một cái, ấn đầu gối đang đá lên của anh, đầu lại không thể tránh ra kịp thời nên bị một đấm của anh táng lên cằm.

Một đấm này cũng thật là nặng, Hạ Hải Lâu cảm thấy cả răng nanh lẫn não bộ mình đều rung lên một cái, hắn phun một ngụm máu sang bên cạnh rồi cũng nắm tay lại quăng lên mặt Cố Trầm Chu.

Cố Trầm Chu không hề né tránh. Khi bị nắm đấm của đối phương đánh trúng, đầu gối anh lại gấp lại lần nữa rồi đá mạnh lên bụng Hạ Hải Lâu.

Hạ Hải Lâu nôn khan một tiếng, thân mình rung lên nghiêng ngả nhưng lúc nghiêng sang một bên vẫn không quên đè nặng một chân Cố Trầm Chu, kéo mạnh người vừa mới hơi ngồi dậy được một chút xuống lần nữa!

Vừa mới hơi nhổm dậy đã lại bị người kéo xuống, ngọn lửa bị Cố Trầm Chu đè nén trong lòng lập tức bùng lên, anh bất chấp tất cả nhào lên hôn môi rồi cắn bả vai cùng xương quai xanh của Hạ Hải Lâu, tay lần mò bóp chặt khớp xương của đối phương rồi đẩy mạnh xuống!

‘Rắc!’

Tiếng trật khớp giòn tan vang lên, Hạ Hải Lâu sững người, trán nháy mắt toát ra một tầng mồ hôi mỏng – nhưng cũng chỉ như thế, bàn tay hắn luồn vào sờ soạng theo vạt áo bị xé mở của Cố Trầm Chu vốn không hề dừng lại, không chỉ dùng móng tay lướt qua phần ngực trần của anh mà còn thuận thế nhéo mấy cái! –

Tiếng sét đánh vang dội lập tức vang lên trong đầu, Cố Trầm Chu tức giận đến mức tầm mắt cũng tối sầm, không nhịn được đạp mạnh một cái lên eo đối phương!

Lực mạnh truyền đến từ phía lưng khiến toàn thân Hạ Hải Lâu lăn đi đủ hai vòng, lúc này hắn không còn đứng dậy túm lấy Cố Trầm Chu nữa mà chỉ ôm lấy cánh tay trật khớp của mình nằm trên mặt đất cười rũ rượi, nụ cười sung sướng lại vặn vẹo nhìn qua vô cùng quái đản.

Cố Trầm Chu xanh mặt đứng dậy khỏi mặt đất, trước tiên anh sửa sang lại mấy nút cài bị kéo rơi cùng áo sơ mi đã tuột đến khuỷu tay, anh lại duỗi tay ra vuốt chỗ cổ và bả vai bị Hạ Hải Lâu liếm cắn – toàn là nước miếng dính thêm chút tơ máu. Hắn đứng im tại chỗ hít sâu hai cái rồi đi về phía Hạ Hải Lâu.

Hạ Hải Lâu còn mỉm cười đầy khiêu khích với Cố Trầm Chu.

Cố Trầm Chu xoay người, túm lấy cánh tay cùng bả vai của đối phương rồi đẩy lên trên!

Lại ‘khậc’ một tiếng, chỗ bị trật khớp lành trở lại. Cố Trầm Chu thuận thế ngồi xuống đất, lấy thuốc lá cùng bật lửa từ trong túi áo Hạ Hải Lâu ra châm một điếu rít hai hơi, sau khi hơi tỉnh táo lại mới ném một điếu cho Hạ Hải Lâu, lúc này mới lên tiếng:

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Chơi anh.”

Hạ Hải Lâu đứng dậy khỏi mặt đấy, chậm rãi vỗ rơi bùn đất trên quần áo xuống, cười đáp.

Bình tĩnh chút. Đây là tiếng lòng Cố Trầm Chu đang tự nói với mình nhưng điều này thực sự không phù hợp lắm với cảm giác của anh lúc này – có lẽ là do thói quen rằng mọi việc đều nằm trong dự kiến nên anh cũng không phẫn nộ lắm, chỉ đặc biệt không biết nên làm thế nào.

Nhưng bởi vì cảm giác không biết nên làm thế nào dẫn đến sự nóng nảy này khiến anh không thể không châm một điếu thuốc lá bình thường anh không hút, cố gắng phân tán lực chú ý của mình đi – lại nói từ sau khi Hạ Hải Lâu xuất hiện bên cạnh anh, số lần anh hút thuốc không biết từ lúc nào đã tăng lên rồi…

“Tìm người khác chơi đi, cậu quậy cái này với tôi thì có ý nghĩa gì? Tôi không thể nào ở bên dưới.”

Cố Trầm Chu chỉ nói một câu đơn giản như vậy với Hạ Hải Lâu.

Hai má Hạ Hải Lâu giật nhẹ, một loại vẻ mặt cười như không cười chợt lộ ra:

“Cũng được, anh ở phía trên, cho anh chơi tôi, được không?”

Cố Trầm Chu lập tức cắn đứt đầu lọc của điếu thuốc lá trên miệng, còn cắn lên cả đầu lưỡi của mình.

F*ck!
Bình Luận (0)
Comment