Ngay lúc Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu cùng sửng sốt, chấn động lại truyền đến một lần nữa cực rõ trong phòng VIP: Bức màn run rẩy, bộ đồ ăn rung bần bận, sàn nhà nhấp nhô không ngừng…
Cố Trầm Chu vì đang đặt nửa thân mình lên người Hạ Hải Lâu nên nhất thời không đứng vững, vì sàn nhà chấn động mà hơi lảo đảo. Ngay sau đó, anh lập tức phục hồi tinh thần mà vươn tay ra chống đỡ, vừa cựa quậy thân thể của mình vừa kéo Hạ Hải Lâu vẫn đang bị đặt trên bàn dậy.
“Chúng ta ra ngoài trước đã.”
Cố Trầm Chu bỏ xuống một câu ngắn gọn rồi đi thẳng ra phía ngoài phòng VIP.
Khách sạn này là một khách sạn khá cao cấp được quan chức địa phương chỉ định chuyên dùng để đón tiếp khách quý, hiệu quả cách âm cực tốt, không chỉ cửa sổ, vách tường đều được dùng nguyên liệu cách âm, ngay cả cửa phòng VIP cũng làm toàn bằng gỗ đặc, tỉ mỉ chi tiết đến mức không thể chê trách được một câu.
Cửa gỗ kín mít bị kéo ra đột ngột giống như có người ấn xuống nút truyền phát sóng của radio, ánh sáng màu vàng cam cùng tiếng động ở thế giới bên ngoài đột nhiên bùng nổ, tiếng ồn nhao nhao ầm ĩ tràn vào một cách mạnh mẽ.
Hạ Hải Lâu đi sau Cố Trầm Chu một bước.
Chuyển đổi từ tối đến sáng khiến hắn phải hơi nheo mắt lại, mọi người đứng đầy trong hành lang, đám đông trùng trùng điệp điệp xô đến gần như chen cứng bọn họ ở cửa phòng VIP, hết đám này đến đám khác ào qua cực nhanh, phút chốc đã ùa đến kín bốn cầu thang thoát hiểm.
“Đi mau.”
Cố Trầm Chu gọi Hạ Hải Lâu một tiếng rồi theo đám người bước nhanh xuống dưới. Trong quá trình xuống cầu thang, cơn động đất không chỉ không dừng lại mà còn càng lúc càng ác liệt, chiếc đèn chùm được đính hẳn trên nóc nhà còn đỡ, mấy ngọn đèn đủ màu sắc được sử dụng để trang trí trong hành lang cùng đám khung ảnh ***g kính đều đong đưa kịch liệt, lúc va chạm vào nhau còn khiến một vài khung ảnh cùng đèn treo rơi khỏi vách tường, lao thẳng xuống đầu đám đông bên dưới!
Tiếng thét chói tai của phụ nữ bắt đầu vang lên.
Tiếng thét mở đầu này chỉ là nửa âm tiết ngắn ngủi, hơn nửa đoạn còn lại giống như bị một bàn tay vô hình bịt kín lại rồi biến mất.
Nhưng sau tiếng hét này, tựa như chất lỏng sôi trào bị nắp bình cưỡng ép chặn kín lại đã phá ra, đủ loại tiếng hét chói tai liên tiếp vang lên, đám người có vẻ như đã chìm vào trong khủng hoảng tạm thời, đội ngũ vốn có trình tự đi trong hỗn loạn lúc trước giờ đã bắt đầu chen lấn xô đẩy nhau, tiếng khóc của trẻ con cũng vang lên xen lẫn tiếng đàn ông mắng mỏ…
Đi từ tầng bốn xuống tầng hai chỉ mất thời gian bằng một nửa ngày thường, đi từ tầng hai xuống tầng một lại mất lượng thời gian gấp đôi. Lúc Cố Trầm Chu hòa vào đám người đi qua hành lang uốn khúc ở tầng một, một cô bé khoảng ba bốn tuổi đi trước anh vài bước bị chen ngã xuống đất, lập tức cất tiếng khóc lớn.
Người xung quanh nhồi nhét lẫn nhau, cho dù muốn xoay người cũng khó mà làm được. Trong lúc vội vàng, Cố Trầm Chu vươn hai tay dùng sức đẩy mạnh đám người hai bên ra, duỗi tay nắm lấy cánh tay cô bé rồi kéo bé từ dưới đất lên, nhưng còn chưa kịp đứng vững thì mặt đất lại chấn động mạnh, đồng thời có một luồng sức lực cực lớn túm lấy cánh tay anh kéo bật anh sang một bên!
‘Rầm!’
Trong chấn động dữ dội, đám khung ảnh ***g kính rời khỏi vách tường lao đến tới tấp đập mạnh lên cánh tay Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu nhìn lướt qua Hạ Hải Lâu kịp thời kéo mình ra, không kịp nói gì cả mà bước nhanh theo đám người đi nốt đoạn đường cuối cùng, bước lên mặt đường rộng mở.
Nhưng trận động đất này mới chỉ bắt đầu.
Giờ mới là tám giờ tối nhưng trên trục đường chính lại không còn một ai lái xe nữa, xe hơi và xe máy đỗ rải rác bên đường, người đi đường ôm lấy vai mình lùi về vị trí cách khu nhà ở hai bên xa nhất.
Cố Trầm Chu vừa đi ra khỏi khách sạn thì cô bé trong tay anh đã được người nhà cảm ơn rối rít rồi đón đi, anh cùng Hạ Hải Lâu bước vài bước rời xa tòa nhà đang chấn động liên hồi, còn chưa đi ra chỗ trung tâm đã nghe thấy tiếng ‘ầm ầm’ vang lên – trong cơn động đất dữ dội, từng mảng xi-măng và gạch men sứ long ra khỏi các tòa nhà, từng vốc bụi đất vàng khè rơi từ trên trời xuống, bầu trời màu lam đậm giống như bị tro bụi cùng ánh đèn hỗn loạn làm biến đổi màu sắc.
Lại một đợt rung động khiến người ta đặt chân cũng không nổi, khoảng giữa đường đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt, những vết nứt này nhanh chóng lan khắp bốn phía, tiếng cát đá xô trượt một giây trước còn như truyền đến từ một nơi rất xa thì giờ phút này, người đứng ở giữa đường có thể nhìn thấy từng khoảng đường sụt hẳn xuống…
Hạ Hải Lâu vừa khéo đứng ở cạnh nơi vết nứt xuất hiện, lúc nghe thấy tiếng còn định cúi đầu nhìn xuống, kết quả là đầu còn chưa kịp cúi đã cảm thấy chân mình trượt một cái, cả người hụt vào khoảng không.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Cố Trầm Chu đứng bên cạnh Hạ Hải Lâu kéo mạnh đối phương một cái, giúp đối phương từ trong chỗ đường lõm xuống quay lại về mặt đường.
Cả hai người đều không nói thêm gì nữa, lập tức quay đầu vừa chạy thẳng về nơi vết nứt còn chưa lan đến vừa phải tránh né đám gạch đá thép lao xuống từ trên các tòa nhà ở hai bên đường. Đợi đến khi chấn động cuối cùng cũng tạm dừng một chút, bọn họ còn hoảng hốt không thôi nhìn lại thì thấy vị trí hai người vừa đứng đã biến thành một cái hố to, có vài chiếc xe vốn đỗ ở chỗ đó thì hiện giờ đã biến mất không thấy đâu, không nói đến người trốn ở trong xe…
‘Ầm ầm –‘
‘Ầm ầm – oàng –‘
“Sét đánh?”
Hạ Hải Lâu đứng cạnh Cố Trầm Chu hơi giật mình, vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vừa hỏi Cố Trầm Chu bên cạnh.
Cố Trầm Chu không trả lời.
Hạ Hải Lâu cũng không hỏi lại.
Hắn thấy, hai người đều thấy, đám nhà cao tầng cách đó xa xa đột nhiên bốc khói bụi mù mịt rồi tụ lại thành những đụn mây nấm màu xám trắng.
“Nhà sập.”
Cố Trầm Chu khẽ nói, nhưng không phải trả lời cho câu hỏi của Hạ Hải Lâu mà giống như đang nói với chính mình hơn.
Động đất không hề có dấu hiệu giảm bớt.
Một tấm biển quảng cáo long ra khỏi tòa nhà văng xuống giữa đường, đập mạnh vào đầu một người, người đó đứng ở phía bên tay trái Cố Trầm Chu chỉ cách hai ba bước. Lúc đối phương bị đánh trúng, Cố Trầm Chu lùi lại vài bước, Hạ Hải Lâu cũng dùng sức kéo Cố Trầm Chu vào lòng, tay ôm chặt bả vai đối phương liên tục lùi về phía sau.
Tấm biển quảng cáo bọc thép nặng nề va xuống mặt đường phát ra tiếng vang trầm đục.
Người bị đập trúng không thốt nổi một lời đã ngã ngửa ra sau lăn xuống đất, sau vài tiếng thở dốc, máu tràn ra từ sau gáy người đó, trên mặt đường đen thui xuất hiện một lớp màu nâu sậm.
Có người bắt đầu khóc.
Một chỗ, hai chỗ, trên khắp các ngã tư đường đều có tiếng trẻ con khóc, tiếng phụ nữ khóc, trong tiếng xi-măng không ngừng nện xuống cùng chấn động không ngừng và tiếng nổ vang vang lên liên tiếp lại có chút mỏng manh đứt quãng.
Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn xung quanh một lượt.
Người ngồi, đứng, kêu khóc, không ngừng chạy ra từ trong các tòa nhà, bị thứ rơi ra từ các toàn nhà đập trúng… Anh chậm rãi thu ánh mắt lại, nhìn xuống bàn tay Hạ Hải Lâu đang ấn lên vai mình.
Mu bàn tay thon dài kia lúc này đang nổi đầy gân xanh, không ngừng run rẩy.
Ánh mắt Cố Trầm Chu thuận thế đi xuống nhìn vào tay mình.
Tay anh cũng đang không ngừng run rẩy.
Dư chấn kéo dài suốt cả một buổi tối, đến 1 giờ 13 phút rạng sáng cuối cùng mới dừng.
Tiếp đó, lãnh đạo của huyện tổ chức một đội cứu viện nhỏ, từng bước triển khai việc cứu giúp cùng số đông người dân.
Sự sợ hãi trong cơn động đất, sau khi rung động dừng lại cũng không bám riết lấy lòng người nữa, nhưng trên khắp các con đường có rất nhiều người bị chôn vùi trong đống nhà và phòng ốc sụp đổ xung quanh, những người đàn ông trưởng thành tự động tạo thành các nhóm cứu hộ chuyển từng thi thể ra ngoài, tiếng người nhà khóc lớn bên cạnh thi thể lại vang lên… Mỗi khi gặp phải một khung cảnh như vậy thì sự lo lắng càng nặng nề hơn.
Bước đầu tiên của đoàn cứu viện của chính quyền là tập hợp các bệnh viện rồi lao thẳng đến trường trung học lớn nhất của huyện Thanh Hương để tiến hành cứu viện: Trường tiểu học ở nơi này vẫn chưa tổ chức lớp tự học buổi tối, động đất xảy ra sau 7 giờ, lúc này đám trẻ đều về nhà; nhưng lên trung học thì các học sinh bắt đầu tự học buổi tối, 7 giờ rưỡi tối đúng là tiết tự học đầu tiên, hơn nữa trường trung học lớn nhất được xây khá sớm, có vài tòa nhà dạy học đều được xây từ rất lâu trước đây nên độ rủi ro cực kì cao, số người lại nhiều nên đương nhiên là lựa chọn cứu viện đầu tiên.
Cố Trầm Chu vẫn chưa hành động cùng đội cứu viện địa phương, ngay lúc các lãnh đạo huyện gặp mặt thì anh trực tiếp xin phép Huyện trưởng và bí thư huyện ủy được tổ chức đội cứu viện nhân dân – theo lí thì trước tiên hẳn phải xin chỉ thị của Cục trưởng Cục Chiêu thương, nhưng thảm họa đang xảy ra trước mặt, không còn một aicó tâm trạng đi túm lỗi vặt này, bí thư huyện và Huyện trưởng cũng đang nổi cáu thúc giục nhân viên kĩ thuật khôi phục lại đường liên lạc thông tin với bên ngoài, vừa nghe thấy lời Cố Trầm Chu đã đồng ý ngay, còn lập tức phê chuẩn mở kho điều vật tư, còn ném luôn cả chiếc loa phóng thanh trong tay mình qua.
“Cậu là – À, đồng chí Tiểu Cố.”
Thư kí đứng bên cạnh khẽ nhắc bí thư huyện ủy, bí thư huyện ủy nói:
“Chuyện bên đó đành làm phiền cậu, nếu thiếu thứ gì thì cầm giấy phê chuẩn trực tiếp triệu tập vật tư đi nhé.”
Xử lí người bị đám gạch thép vụn làm bị thương, liên lạc với bác sĩ cấp cứu người bị thương nặng, chỉ thị những người bị thương nhẹ để người nhà tự chăm sóc.
Đèn pha, đồ ăn, nước uống, xẻng cuốc và các dụng cụ để xử lí đống đổ nát, đủ loại thiết bị chữa bệnh cùng những món đồ thiết yếu khác, mọi người cùng đội cứu hộ chia nhau đi đến các ngã tư đường phân phát.
Trên người mang theo lớp vỏ nhân viên chính quyền nên việc tổ chức công tác cũng không khó tiến hành lắm, Cố Trầm Chu xử lí từng công việc một, vì thế tiến độ cứu trở ở nơi gặp thảm họa nghiêm trọng nhất lại nhanh nhất.
Khoảng hai ba tiếng sau, một vài nhóm cứu trợ tự thành lập xung quanh cũng gia nhập vào đội ngũ lớn, chia ra một phần đến đây nhận các loại vật tư, một phần khác tiếp tục đào bới, qua một lúc thì nhóm đào bới và đi nhận vật tư lại đổi lượt cho nhau, tiến hành công việc đào bới liên tục không hề gián đoạn.
Khoảng ba giờ sáng là lúc bầu trời tối đen nhất.
Tiếng hô quát hỗn độn lúc mới tiến hành cứu viện chỉ còn nghe được rất ít, ngoại trừ tiếng khóc nức nở thỉnh thoảng vang lên từ các góc hẻo lánh thì chỉ có tiếng hô ‘Một, hai’ khi khuân vác đá cùng tiếng động viên vang lên cực kì có nhịp độ.
Cố Trầm Chu buông cái loa trên tay xuống nghỉ lấy hơi một chút. Ban nãy mải hô hào nên không để ý, hiện giờ dừng lại anh chỉ cảm thấy từ cổ họng đến khoang miệng của mình giống như đang bốc cháy.
“Tiến độ bên này rất không tệ.”
Bên cạnh có tiếng nói vang lên.
Cố Trầm Chu nghiêng đầu nhìn lại liền thấy Dương Huống Tài cầm đèn pin đi từ ngã tư đường gần đó sang, quần áo trên người ông dính đầy bùn đất, cho dù đang ở trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy rất rõ, hiển nhiên là ông cũng tham gia công tác cứu viện vừa rồi.
“Chủ nhiệm…”
Cố Trầm Chu vừa mở miệng nói hai chữ đã không kìm được mà ho sù sụ.
Dương Huống Tài đưa cho anh nửa bình nước.
Hiện giờ cũng chẳng phải kiêng dè gì hết, Cố Trầm Chu đón lấy bình nước khoáng rồi trực tiếp đổ thẳng vào miệng tu ừng ực, sau khi nuốt hai ba ngụm lớn thì ngọn lửa trong cổ mới từ từ bình ổn lại, Cố Trầm Chu dùng nước làm ướt môi, từ tốn uống thêm vài hớp nữa mới hỏi đối phương:
“Đại biểu của xí nghiệp Huy Hoàng đang ở đâu ạ?”
Vị Chủ nhiệm già của Cục Chiêu thương cười khổ:
“Giờ mà cậu còn nhớ đến đại biểu của xí nghiệp Huy Hoàng nữa hả? Bọn họ chắc là không bị gì đâu, lúc động đất xảy ra những người đó còn chạy nhanh hơn cả nắm xương già tôi đây nữa.”
Nói đoạn, ông đón cái chai Cố Trầm Chu trả lại, bản thân cũng uống một ngụm nước rồi mới nói:
“Có trận động đất này, bất kể thế nào Huy Hoàng cũng sẽ không đầu tư ở đây nữa… Mặc kệ họ, quăng họ đi, giờ còn không có thời gian để cứu tế nữa, chỉ có đồ khốn kiếp mới bận tâm đến đám tư bản chó má này thôi!”
Cố Trầm Chu chỉ cười không nói gì. Xí nghiệp Huy Hoàng có thể đến đây khảo sát chắc chắn không thể thiếu được việc Dương Huống Tài liên lạc chuẩn bị nhiều mặt, vì lần chiêu đãi này, theo anh biết ông ta đã chuẩn bị khoảng gần nửa năm, kết quả là một trận động đất khiến tất cả hóa thành hư không… Thực ra thì sau trận động đất này, xí nghiệp Huy Hoàng chưa chắc đã không đầu tư, ngược lại là sau trận động đất, Cục Chiêu thương của huyện Thanh Hương vốn sẽ không tiếp tục kêu gọi sự đầu tư từ xí nghiệp Huy Hoàng mới đúng, chỉ cần một thông tư viện trợ của Chính phủ đã hoàn toàn đủ để khiến nền kinh tế của huyện Thanh Hương bước lên một nấc thang mới.
Đương nhiên, nếu như vậy thì sẽ không có chút liên quan nào với Cục Chiêu thương và Dương Huống Tài, một trăm bước đã chạy được chín mươi chín bước lại té ngã, không trách được đối phương mất hết hứng thú.
“Được rồi Tiểu Cố, cậu bận gì thì làm hết đi, tôi cũng sang chỗ khác xem xem.”
Dương Huống Tài đứng trên mặt đường được thêm một lát rồi khoát tay nói với Cố Trầm Chu.
“Vâng.”
Cố Trầm Chu gật đầu:
“Đường thông tin liên lạc với bên ngoài đã sửa xong chưa ạ?”
“Nghe bảo là sắp xong rồi, chỉ còn chờ điều chỉnh nữa thôi, bí thư và Huyện trưởng gấp đến mức da quanh miệng sắp rộp cả lên rồi.”
Dương Huống Tài mô tả sơ lược lại tình hình rồi đi sang con phố đằng trước.
Cố Trầm Chu nhìn xung quanh, hít sâu một hơi rồi lại cầm loa lên:
“Hiện giờ đã là 3 giờ 38 phút rạng sáng, đường dây liên lạc ra bên ngoài về cơ bản đã được sửa xong, đội cứu viện của Chính phủ sẽ nhanh chóng đến đây! Các loại vật tư và thiết bị chữa bệnh cũng đang được đưa đến liên tục. Hiện giờ là những giờ phút cuối cùng trước khi trời sáng, là khoảnh khắc cuối trước khi bộ đội đến – chúng ta hãy dốc hết sức lực cuối cùng kiên trì cứu viện, kiên trì đến khi Chính phủ đến.”
“Tôi biết việc đào xới rất khó khăn, tôi biết trải qua một trận động đất mọi người đều cực kì mỏi mệt kinh hoàng, nhưng người đang bị chôn dưới đất là đồng bào của chúng ta, là người thân của chúng ta, chúng ta đổ thêm một giọt mồ hôi thì bọn họ sẽ bớt mất thêm một giọt máu; chúng ta càng tranh thủ thời gian bao nhiêu thì càng có khả năng cứu thêm được một sinh mệnh…”
“Chúng ta hãy cùng cố gắng, bỏ thêm một phần sức lực vì người thân bạn bè đang đau khổ giãy dụa dưới đống đổ nát. Một phần sức lực của mọi người chính là một phần quan trọng để cứu người…”
Giọng nói khàn khàn quanh quẩn trên mặt đường.
Trong bóng đêm, Hạ Hải Lâu đặt một nửa lực chú ý lên người Cố Trầm Chu, nửa còn lại bất tri bất giác rơi xuống đám người đang trước sau chạy qua trước mặt hắn.
Mặt họ dính đầy tro bụi, hơi thở hổn hển như trâu, những người đàn ông dáng người vạm vỡ vẻ mặt dữ tợn cũng bởi vì chạy đi chạy lại liên tục mà bờ vai hơi khòm xuống.
Giống như người đang đứng giữa ngã tư đường dùng loa phóng thanh vậy, cổ họng đã khàn đến mức không nghe ra được âm sắc ban đầu nhưng vẫn đang lớn tiếng tiếp tục động viên…
Một người đàn ông đang nâng cáng vô ý va phải Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu lùi về phía sau một bước, không nói gì mà nhìn đối phương nâng cáng vội vàng chạy đi.
Cùng lúc đó, lại có tiếng một thanh niên cao lớn vang lên trong đống đổ nát, anh ta hô to gọi người nào rảnh thì mau qua đây, anh ta đào thêm được một người bị thương.
Hạ Hải Lâu lại liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, thấy người vừa mới nói xong đã trực tiếp bước về phía trước, cùng một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi khác nâng tay nhấc chân đưa người bị thương ra khỏi đống phế tích.
Hạ Hải Lâu khẽ chậc một tiếng, xoay người đi đến trước một đống đổ nát khác, cởi áo khoác xoay người đi giúp đỡ bốn năm người khác ở bên đó, cố sức di chuyển mấy tảng đá nặng nề.
“Một, hai, ba, dô! –“
“Một, hai, ba, dô! –“
Mưa bụi rất phất từ trên cao rơi xuống từng đợt từng đợt một.
Trời cuối cùng cũng sáng.